• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-157

Chương 158: Người thay thế?!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68128.png

Xem ảnh 2
68128_2.png
Cô vốn tưởng cái gọi là phòng thí nghiệm riêng chỉ là một số máy móc cơ bản mà thôi.



Nhưng tất cả những gì trước mắt lại khiến Mạnh Tri Ngư có cảm giác choáng váng, lầm tưởng mình đi vào căn cứ vũ khí sinh hóa gì.



“Tách tách…”



Khắp nơi đều là thiết bị công nghệ cao cô chưa nhìn thấy bao giờ, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng máy móc cứng nhắc, đó là các máy móc tinh vi đang làm việc.



“Nhìn đến đần người rồi à?”



Mộ Kính Nhất đeo khẩu trang, trang bị từ đầu đến chân đi đến.



Mạnh Tri Ngư vội vàng quay lại, cô có chút căng thẳng nuốt nước miếng một cái, nhưng không nói ra lời.



“Bình thường, đừng nói là cô, cho dù đổi thành một người trong nghề đi đến chỗ tôi cũng sẽ khiếp sợ không nói nên lời.”



Mộ Kính Nhất giơ tay ra hỏi, “Mang đồ đến chưa?”



Cô hoàn hồn lại, vội vàng đưa một tập tài liệu cho hắn.



Đó là báo cáo mấy lần kiểm tra của Tỉnh Tỉnh, Mạnh Tri Ngư luôn mang theo bên mình, trước kia để ở trong va ly hành lý ở khách sạn, sau đó lại được đưa về bên cạnh cô.



Mộ Kính Nhất mở túi tài liệu, lấy xấp báo cáo dày ra, hắn tùy ý lật xem, chỉ rút một tờ trong đó ra, còn lại vứt hết sang bên cạnh.



Thấy hắn hoàn toàn không quan tâm như vậy, Mạnh Tri Ngư không nhịn được có chút lo lắng.



Cô không nhịn được nhắc nhở: “Anh xem thêm chút đi, anh căn bản chưa xem kỹ…”



“Là cô quyết hay là tôi quyết?”



Mộ Kính Nhất cũng không ngẩng đầu lên, nhập một loạt số liệu trên tờ giấy kia vào máy tính trước mặt mình, lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Bây giờ Tỉnh Tỉnh ở trong bệnh viện tốt nhất Trung Hải, những báo cáo này rất quan trọng, mỗi con số đều là kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Tôi biết anh rất tự phụ, nhưng những bác sĩ chúng tôi tìm cũng không phải là người vô tích sự, dựa vào cái gì anh lại coi thường người khác như thế...”



Mạnh Tri Ngư đi qua bên đó, giọng điệu lo lắng.



Cô rất sợ Mộ Kính Nhất không để ý đến chuyện này, thậm chí có suy nghĩ ôm chuyện cho vui.



“Vậy được, cô đi tìm bọn họ đi, đừng trông cậy vào tôi nữa!”



Mộ Kính Nhất cũng tức giận, hắn ném mạnh đồ trong tay xuống đất, đôi mắt phía sau cặp kính ớn lạnh bức người.



“Anh biết rõ tôi không có lựa chọn nào khác!”



Mạnh Tri Ngư nhẹ nhàng nói ra một câu, sau đó, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, đi nhặt tờ giấy vô cùng quan trọng với mình.



Bởi vì mặc quần áo vô trùng dày, nên nhìn động tác của cô hơi vụng về buồn cười.



Lúc đứng lên, Mạnh Tri Ngư lảo đảo một cái, đụng phải một cái bình chất lỏng để ở trên bàn.



“Cẩn thận!”



Mộ Kính Nhất vội vàng kéo cô qua.



Bình chất lỏng kia rơi xuống đất, một làn khói trắng bốc lên, đồng thời cũng tỏa ra một mùi kỳ quái.



“Đó là cái gì thế?” Mạnh Tri Ngư sợ hãi hỏi.



Nếu như không phải là Mộ Kính Nhất kéo cô sang bên cạnh, rất có thể thứ kia đã rơi lên chân mình, đến lúc đó còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.



“Nói cô cũng không hiểu, nhưng nếu như tiếp xúc với da, da sẽ thối rữa, nếu nghiêm trọng thì thậm chí phải cắt bỏ.”



Mộ Kính Nhất nghiêm túc nói.



Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: “Tốt nhất là cô hãy ở trong phạm vi tầm mắt của tôi, đừng chạm vào bất cứ thứ gì, nếu không, chưa điều chế xong thuốc giải cho con gái cô thì cô đã đi rồi.”



Mạnh Tri Ngư: “...”



Cô vốn không tin, nhưng cúi đầu nhìn mảnh vụn trên đất, Mạnh Tri Ngư vẫn ngậm miệng lại, nghe theo lời Mộ Kính Nhất.



Sau đó, Mộ Kính Nhất căn cứ vào những số liệu mình vừa nhập vào máy tính kia, lại kết hợp với một số miêu tả của Mạnh Tri Ngư, tiến hành hàng loạt tính toán.



“Anh đang tính cái gì thế? Chẳng lẽ không thể căn cứ vào thuốc ban đầu anh dùng, trực tiếp loại bỏ độc tính à?”



Là người ngoài nghề, Mạnh Tri Ngư thấy Mộ Kính Nhất mất đến năm, sáu tiếng làm một đống con số, cô vô cùng sốt ruột.



“Cô tưởng đây là đang quay phim à? Chỉ cần có người trúng độc, tìm được một vị thần y, đút cho một viên thuốc là có thể khỏi bệnh? Tôi vẫn chỉ nói như vậy, nếu như cô không tin tôi, vậy lúc nào cô cũng có thể đi tìm người khác. Cách cô mười mét chính là cửa, đi thong thả, không tiễn.”



Mộ Kính Nhất vẫn nhìn thẳng máy tính mà trả lời, hai tay gõ như bay trên bàn phím.



Trên màn hình máy tính trước mặt hắn cũng nhanh chóng xuất hiện một đống tiếng Anh và số liệu dày đặc, đối với Mạnh Tri Ngư mà nói, muốn nhìn rõ cũng rất khó.



Nhưng Mộ Kính Nhất lại có thể vừa gõ chữ, vừa nhớ điểm mấu chốt trong đó, trí nhớ thực sự đáng sợ.



“Tôi...”



Mạnh Tri Ngư không cãi lại được hắn, chỉ đành tiếp tục ngồi ở bên cạnh.



“Cô phải chuẩn bị tâm lý đi, ba đến năm ngày, thậm chí mười ngày nửa tháng vẫn là nhanh. Làm không tốt, năng lực của tôi có hạn, trình độ bình thường, giày vò một hai tháng vẫn thất bại.”



Thấy cô không lên tiếng, Mộ Kính Nhất ngược lại chủ động mở miệng.



Hắn vốn muốn trêu cô, muốn thấy Mạnh Tri Ngư lo lắng hoặc là sợ hãi, không ngờ cô lại tiếp tục im lặng, không nói gì.



“Này, cô không nghe thấy à?” Mộ Kính Nhất sốt ruột.



Có phải người phụ nữ này không hiểu cái gì gọi là lễ phép không?



Trong phòng thí nghiệm lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, hắn không nói chuyện với cô, chẳng lẽ là đang độc thoại với không khí à?



“Hả... nghe thấy rồi. Là anh nói nếu tôi không tin anh thì lập tức cút đi. Nếu tôi vẫn còn ở đây, vậy đã chứng minh tôi phải tin tưởng anh rồi. Còn cần bao lâu tôi cũng có thể chờ đợi, đây là điều duy nhất bây giờ tôi có thể làm.” Mạnh Tri Ngư chậm rãi nói.



Nói xong, cô bình tĩnh hơn rất nhiều.



Ban đầu, cô nói những lời này cũng có phần tức giận Mộ Kính Nhất.



Nhưng nói mãi nói mãi, Mạnh Tri Ngư cảm thấy đây chính là tình hình thực tế.



Nếu như cô thật sự không giữ được bình tĩnh, hoặc là nổi tính trẻ con, chọc giận Mộ Kính Nhất, vậy thì lúc nào hắn cũng có thể lật lọng.



Nếu như không lấy được thuốc giải, sự hy sinh của cô và Phó Cẩm Hành chẳng phải đã lãng phí một cách vô ích rồi sao?



Ban đầu, hai người cố ý cãi nhau trước mặt Mộ Kính Nhất, thậm chí bất đắc dĩ lựa chọn ly hôn, mục đích chỉ có một.



Đó chính là để hắn buông lỏng cảnh giác, nhân cơ hội chia binh làm hai, giải quyết từng chuyện phiền phức một.



“Ha ha, cô thông minh rồi hay là cố ý nói cho tôi nghe đấy?”



Mộ Kính Nhất nghiêng đầu, u ám nhìn Mạnh Tri Ngư một cái.



“Anh Mộ, tôi chân thành cầu xin anh đặt hết toàn bộ sự chú ý vào chuyện này, được không? Còn anh muốn làm nhục tôi, cười nhạo tôi, trêu đùa tôi thế nào, tôi bảo đảm, chờ mắt Tỉnh Tỉnh khỏi hẳn rồi, tất cả sẽ tùy anh.”



Mạnh Tri Ngư đã nghĩ thông suốt rồi, nếu bây giờ cô lại chọc giận Mộ Kính Nhất, thật sự là rất không khôn ngoan.



Nếu thứ đối phương muốn là cảm giác lấn át người khác, vậy được, cô sẽ thỏa mãn hắn, không đối nghịch với hắn nữa.



Hình như lời cô có tác dụng, sau đó Mộ Kính Nhất không giễu cợt cô nữa, mà chuyên tâm vào công việc điều chế thuốc giải.



Nhưng Mạnh Tri Ngư đúng là đã nghĩ quá đơn giản rồi, ban đầu Mộ Kính Nhất lựa chọn hạ độc cô, căn bản cũng không nghĩ tới có một ngày mình còn phải cứu người.



Cho nên, mặc dù hắn biết rõ những thứ thuốc dưỡng thai kia có những cái gì, nhưng muốn cắt thuốc đúng bệnh thì vẫn vô cùng khó khăn.



Hai ngày trôi qua, tiến triển chậm chạp.



Ban đầu Mạnh Tri Ngư còn lo lắng có phải Mộ Kính Nhất không dùng toàn sức không, nhưng thỉnh thoảng cô không nhịn được ngủ gật, giật mình tỉnh dậy, lần nào cũng thấy hắn vẫn đang bận rộn, không hề lười biếng.



“Tôi nói rồi, tôi cũng không quá chắc chắn.”



Lúc ăn cơm, Mộ Kính Nhất chủ động giải thích một câu.



Mạnh Tri Ngư không nuốt nổi, nghe hắn nói xong, cô lại theo bản năng đặt đũa xuống.



“Tôi... tôi ăn no rồi...”



Cô gần như không động đến đồ ăn trước mặt mình.



“Nếu như cô ngã xuống, vậy thì sẽ thiếu đi một người thật lòng muốn cứu con gái cô đấy.”



Mộ Kính Nhất cũng không khuyên cô ăn nhiều hơn, ngược lại tự nhiên tiếp tục cúi đầu ăn cơm.



Mạnh Tri Ngư do dự một chút, vẫn cầm đũa lên, nhét nhiều đồ ăn vào miệng.



Cô chỉ nhai như một cái máy, căn bản không nếm được bất cứ mùi vị gì.



Hai ngày sau đó, hình như Mộ Kính Nhất rất phấn khích, hắn không chỉ không ăn cơm cũng không ngủ, hơn nữa còn nổi điên đi tới đi lui giữa các loại thiết bị và đồ đựng dụng cụ, thỉnh thoảng lại kiểm tra.



Ở trong môi trường đóng kín này lâu, Mạnh Tri Ngư cảm thấy mình sắp điên rồi.



Cô vừa lo lắng cho Phó Cẩm Hành và con, cũng muốn biết vết thương của Minh Duệ Viễn khôi phục thế nào rồi, quan trọng nhất chính là, cả phòng thí nghiệm chỉ có hai người, Mộ Kính Nhất gần như có thể cả ngày không nói lời nào.



Mạnh Tri Ngư nhìn những máy móc và thuốc thang xa lạ kia, bên tai cô toàn là tiếng tí tách, cô cảm thấy sắp ngạt thở rồi.



Cô muốn thử giúp đỡ, cho dù chỉ làm một số công việc đơn giản nhất.



Kết quả lại bị Mộ Kính Nhất mắng: “Đừng gây thêm phiền phức cho tôi! Ngay cả thao tác tối thiểu cô cũng không biết, chỉ làm hỏng việc thôi!”



Mạnh Tri Ngư bị mắng, chỉ đành từ bỏ suy nghĩ này.



Qua năm ngày, trên cằm Mộ Kính Nhất đầy râu, hắn chẳng buồn cạo đi, hằng ngày chỉ cần buồn ngủ không chịu nổi, hắn sẽ đi giội nước lạnh để mình tỉnh táo lại.



“Cô qua đây.”



Rạng sáng ngày thứ sáu, Mộ Kính Nhất vẫy Mạnh Tri Ngư.



Hắn ngồi trước máy tính, cầm một lọ thuốc nhỏ màu trắng trong tay.



“Đây là...”



Mạnh Tri Ngư đi tới, do dự nhìn đồ trong tay Mộ Kính Nhất.



Đợi ý thức được đó là cái gì, tim cô không tự chủ được mà đập loạn lên.



“Là thuốc giải sao? Thật sự làm được rồi à?”



Cô không kiềm chế được nỗi vui sướng trong lòng, thậm chí cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, sắp không nói nên lời.



“Có thể phải, cũng có thể không phải.”



Câu trả lời của Mộ Kính Nhất khiến người ta có chút không hiểu.



Dừng một chút, hắn mới tiếp tục giải thích với Mạnh Tri Ngư: “Không phải là tôi cố ý trêu cô, đến bây giờ vẫn chưa biết được tác dụng phụ của một số loại thuốc trong đó, trong điều kiện này, thứ tôi làm được có thể là thuốc giải, cũng có thể là thuốc độc. Cô hiểu chứ?”



Cô đứng tại chỗ, ngạc nhiên há hốc miệng, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.



Nếu như không phải là thuốc giải, vậy chẳng phải là thuốc độc sao?



Chẳng lẽ lại Tỉnh Tỉnh uống loại thuốc này ư?



Mạnh Tri Ngư dùng sức lắc đầu: “Không được, tôi sẽ không để Tỉnh Tỉnh uống thứ này.”



Mộ Kính Nhất có chút bất ngờ nhìn cô, môi mím thành một đường, hình như tức giận: “Cô tưởng tôi chưa cố hết sức à? Nếu tôi đã đồng ý với cô, thì sẽ không…”



Cô ngắt lời hắn: “Ý tôi không phải như vậy. Ý tôi là tôi sẽ uống!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom