• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-184

Chương 185: Ngộ nhỡ động tay động ch n với anh thì sao




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69356.png

Xem ảnh 2
69356_2.png
“Anh Phó, anh không đi ngăn cản sao?”



Tào Cảnh Đồng xuống tầng, nhìn thấy Phó Cẩm Hành ngồi trên xô pha, không nhịn được lo lắng hỏi.



Hai người phụ nữ thu dọn đồ đạc rất vui vẻ, nhìn dáng vẻ bọn họ, có lẽ định sáng mai sẽ chuyển đi.



Đoàn Phù Quang mua một căn nhà nhỏ ở cách công ty không xa, được bố trí hoàn toàn dựa theo sở thích của cô, không quá lớn, hai người ở lại vừa đẹp.



Cô cho Hà Tư Ca xem qua một đoạn video quay khung cảnh trong nhà, còn nói cho dù ở bao lâu cũng được, đúng lúc ở một mình cảm thấy buồn chán, vốn định tìm người ở chung, lại sợ không an toàn, nên mới đành phải từ bỏ.



“Nếu như cô ở cùng với tôi, vậy thì tốt quá rồi.”



Bọn họ càng nói càng vui vẻ, giống hệt như đang lên kế hoạch sống cùng nhau vậy.



“Cậu vẫn chưa cầu hôn với cô Đoàn à?”



Nghe Tào Cảnh Đồng nói xong, Phó Cẩm Hành chỉ cảm thấy nhức đầu.



“Tất nhiên là chưa rồi, tôi còn chưa đến thăm gia đình cô ấy.” Tào Cảnh Đồng lúng túng nói.



“Vậy không phải là hai người họ có thể ở với nhau ít nhất nửa năm đến một năm à?” Phó Cẩm Hành thầm nghĩ không hay rồi.



“Thật sự là có khả năng này…” Tào Cảnh Đồng cũng hoảng theo.



Nếu như Hà Tư Ca và Đoàn Phù Quang thật sự ở cùng nhau, cậu ta sẽ không thể thỉnh thoảng qua đêm ở đó, mà muốn bảo Đoàn Phù Quang ngủ lại chỗ mình, hình như cũng rất khó.



Hai người đàn ông đồng thời nghĩ về cùng một vấn đề, sắc mặt đều không tốt lắm.



“Anh Phó, anh mau chóng tái hôn đi.”



Cứ nghĩ đến việc tiếp theo mình lại phải sống cuộc sống cô đơn không chốn đi về, Tào Cảnh Đồng bi thương cầu xin.



“Nếu tôi có thể tái hôn, tôi đã sớm làm rồi.” Phó Cẩm Hành day day ấn đường, tâm trạng phức tạp nói.



Tào Cảnh Đồng ngây người, hình như cũng hiểu ra điều gì.



“Có phải là Mộ Kính Nhất…”



Cậu ta chỉ nói một cái tên, Phó Cẩm Hành đã gật đầu: “Đừng nói ra ngoài, đặc biệt là đừng nói với cô ấy. Chuyện này rất phức tạp, không phải nói vài ba câu là có thể nói rõ được, cho nên, tạm thời vẫn đừng để cô ấy biết, tránh lại xảy ra chuyện gì.”



“Tôi hiểu rồi.” Tào Cảnh Đồng nghiêm mặt nói.



Đợi cậu ta đỡ Phó Cầm Hành lên tầng, phát hiện Hà Tư Ca đã dọn tới phòng dành cho khách rồi.



“Ngại quá, tối nay phiền anh chăm sóc anh Phó nhé.”



Nghe thấy tiếng, Đoàn Phù Quang mở cửa phòng, thò đầu ra, cười híp mắt nói với Tào Cảnh Đồng: “Anh yêu, vất vả cho anh rồi!”



Nói xong, cũng không đợi Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng có phản ứng gì, cô đã trực tiếp đóng cửa phòng lại, còn khóa trái.



Hai người đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.



Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Ca và Đoàn Phù Quang xách theo một ít hành lý, ăn sáng rồi cùng nhau rời đi.



Hà Tư Ca chỉ đem theo vài bộ quần, còn có một số thứ cần thiết, ví dụ như giấy tờ tùy thân, còn những thứ khác đều không mang đi.



Sau khi Phó Cẩm Hành thức dậy, phòng treo quần áo gần như không thay đổi, quần áo, giày dép, túi xách và trang sức đều ở đó, hắn bất lực thở dài một tiếng.



“Anh Phó, ăn sáng trước đi.”



Tào Cảnh Đồng đánh răng rửa mặt xong, qua đây tìm hắn.



“Bên Minh Đạt có tin tức gì không?” Lúc ăn sáng, Phó Cẩm Hành hỏi.



So với những chuyện khác, hiện tại hắn vẫn quan tâm chuyện này nhất.



“Nghe nói đã thúc đẩy tốc độ điều tra rồi, ban đầu dự định là một tuần, bây giờ có lẽ sẽ rút ngắn một nửa thời gian. Nội bộ Tập đoàn Minh Thị hiện đang hỗn loạn, nghe nói Mộ Kính Nhất cũng không đích thân sang đó chủ trì đại cục, chỉ phái hai người cố vấn đầu tư qua bên đó, cũng không có tác dụng gì.”



Tào Cảnh Đồng vừa ăn cơm, vừa báo cáo tin tức mới thu thập được cho Phó Cẩm Hành.



Trời chưa sáng cậu ta đã thức, đặc biệt đi thu thập những tin tức mới này.



“Tiếp tục đi thu thập một số cổ phiếu lẻ của Minh Thị, đừng chê ít, chúng ta có thể từ từ thu thập. Mặt khác, lập tức giúp tôi hẹn với vài cổ đông lớn, nói tôi mời bọn họ trưa nay cùng ăn cơm.”



“Phó Cẩm Hành chỉ ăn vài miếng đã lau miệng.



“Nhưng mà, anh Phó, sức khỏe của anh…” Tào Cảnh Đồng lo lắng nhìn hắn.



“Không sao, chỉ là ăn cơm mà thôi, lại không phải đua ngựa chơi bóng, tôi vẫn ổn.” Phó Cẩm Hành dửng dưng nói.



May mà tố chất sức khỏe của hắn luôn hơn người, tốc độ khôi phục cũng rất đáng nể.



Sau khi ăn sáng xong, bác sĩ gia đình lại tới nhà, rửa vết thương, thay băng gạc cho hắn.



“Trợ lý Tào gọi điện thoại cho ông à?” Phó Cẩm Hành hơi nghi hoặc.



“Là cô Phó bảo tôi qua đây, cô ấy rất không yên tâm về anh, bảo tôi ăn sáng xong thì qua đây.”



Nhất thời, bác sĩ gia đình vẫn không thay đổi cách xưng hô, theo thói quen vẫn gọi Hà Tư Ca là cô Phó.



Có điều, như vậy cũng đúng.



Cả nhà này, không ai thật sự cảm thấy hai người bọn họ đã ly hôn.



Từ chị Bình đến Tiểu Triệu rồi đến vệ sĩ, gác cổng, chỉ cần nhìn thấy Hà Tư Ca, không ai không coi cô là vợ của Phó Cẩm Hành cả.



“Là cô ấy gọi điện thoại cho ông à?” Khóe miệng Phó Cẩm Hành bất giác cong lên.



“Đúng vậy, sáng sớm cô ấy đã gọi điện thoại tới, cô Phó quan tâm đến anh như vậy, anh cũng phải nghỉ ngơi, dưỡng thương thật tốt.”



Trước khi đi, bác sĩ để lại một ít thuốc thoa bôi ngoài da, dặn dò Phó Cẩm Hành ngày nào cũng phải bôi đúng giờ, lại dặn dò chị Bình những thức ăn cần phải kiêng, sau đó mới rời đi.



“Anh Phó, đã hẹn với ba cổ đông lớn của Minh Thị rồi, bọn họ đồng ý gặp anh. Còn những người khác, tạm thời vẫn không thể hẹn được, anh xem…”



Đợi bác sĩ đi rồi, bên chỗ Tào Cảnh Đồng cũng có tin tức tốt.



“Ba người là đủ, nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi rồi. Còn những người khác, thích tới thì tới, không tới cũng không sao.”



Xem ra, tâm trạng Phó Cẩm Hành không tệ, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với lúc sáng sớm.



“Ngoài miệng cô ấy nói mặc kệ tôi, thật ra vẫn rất quan tâm đến tôi, cậu xem, ngay cả bác sĩ cũng gọi tới cho tôi.”



Không đợi Tào Cảnh Đồng hỏi, Phó Cẩm Hành đã chủ động mở miệng nói, còn chỉ mấy lọ thuốc trên bàn, vẻ mặt đắc ý.



Tào Cảnh Đồng: “…”



Ừm, tôi đây cũng không muốn nói gì cả, chỉ cần ông chủ ngài vui là tốt rồi!



Gần trưa, Tào Cảnh Đồng cùng Phó Cẩm Hành đi đến khách sạn đã hẹn trước đó.



Tiểu Triệu vừa lái xe, vừa cười nói: “Ôi chao, cuối cùng ‘tam giác sắt’ chúng ta lại ngồi với nhau rồi!”



Tào Cảnh Đồng bật cười: “Cậu chuyên tâm lái xe đi, cẩn thận tôi cướp miếng cơm của cậu đấy, trước đây tôi cũng đảm nhiệm việc lái xe không ít lần, cậu đừng có quên!”



Tiểu Triệu phản đối lắc đầu: “Anh có thể cướp miếng cơm của tôi, nhưng tôi không có bản lĩnh như anh, thật sự không làm được trợ lý của anh Phó. Tôi mới học hết cấp ba, chỉ biết lái xe, anh thấy có thể sao.”



“Ài, Cậu thử đi thi đi? Tôi chuẩn bị giúp cậu.”



“Không được không được! Tôi vừa thấy sách đã nhức đầu rồi, không phải anh bảo tôi chuyên tâm lái xe sao? Sao còn nói câu đó, không phải là hại tôi à?”



“Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, bỏ đi, cậu lái xe đi.”



“Đúng thế, ngồi vững nhé, tôi sắp tăng tốc đây!”



Phó Cẩm Hành yên lặng ngồi ở ghế sau nghe hai người kia cãi nhau, mỉm cười.



Chờ mọi thứ kết thúc, bọn họ cũng nên trở lại với quỹ đạo cuộc sống của trước đây.



Tới phòng VIP trong khách sạn, ba người kia đã tới rồi.



Phó Cẩm Hành không đến muộn, là bọn họ sốt ruột, cho nên đến sớm.



Vậy mà lúc nhìn thấy Phó Cẩm Hành, bọn họ còn cố làm ra vẻ dửng dưng, khiến người ta cảm thấy vô cùng nực cười.



Vừa gặp mặt, Tào Cảnh Đồng đã nhìn thấu ba người này đang cố làm ra vẻ, không nhịn được bật ra tiếng cười khẽ.



“Các vị, đợi lâu rồi, đây chính là anh Phó.” Cậu ta cố nhịn cười, mở miệng nói.



Phó Cẩm Hành bình tĩnh đi tới, hắn dứt khoát không để ý đến bọn họ mà trực tiếp ngồi xuống.



“Anh Phó thật phô trương!”



Một người đàn ông mặt đỏ trong đó nói trước, giọng điệu khó chịu.



“Không dám, hôm nay tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cho nên ngồi xuống nghỉ ngơi trước. Các anh cũng ngồi đi, mọi người tới để ăn cơm, không phải tới chịu khổ.”



Phó Cẩm Hành cười nói, còn vẫy tay với hai người còn lại, ý bảo bọn họ ngồi xuống trước rồi hãy nói.



Nghe hắn nói như thế, người đàn ông mặt đỏ cũng không tiện nói gì thêm, đành phải ngồi xuống.



Chờ rượu và thức ăn đều được lần lượt mang lên, Phó Cẩm Hành cũng lười vòng vo, hắn hỏi thẳng: “Tôi biết, ba người các anh đều nắm giữ cổ phần của Minh Thị, cộng lại có lẽ khoảng mười lăm phần trăm. Nếu các anh đã bằng lòng đến gặp tôi, vậy chứng tỏ các anh cũng bằng lòng nói chuyện với tôi, cho nên, chúng ta cứ thẳng thắn nói ra là được rồi.”



Ba người đàn ông nhìn nhau, không ai nói gì.



Vào thời điểm này, không ai muốn làm chim đầu đàn cả.



Nhưng tiền bạc thì ai lại từ chối bao giờ.



“Minh Thị xảy ra chuyện, đây đã là sự thật rồi, không phải có lẽ. Tôi không biết mối quan hệ của các anh với Minh Đạt thế nào, quen biết bao lâu, tôi chỉ có thể nói với các anh, lần này ông ta tuyệt đối không thoát được. Hai ngày trước, ông ta bị người dẫn đi ở sân bay, ngay cả máy bay cũng chưa kịp lên, tôi nghĩ, chắc các anh cũng nghe được tin tức này rồi nhỉ?” Phó Cẩm Hành chậm rãi nói, giọng rất bình tĩnh.



Hắn biết, những tin tức như thế này chắc chắn không giấu được cũng không ngăn chặn được, chỉ cần có một người nhìn thấy hoặc là nghe nói thì sẽ lập tức lan truyền ra ngoài.



Là một trong những cổ đông của Minh Thị, nhất định bất cứ lúc nào những người này cũng sẽ để ý tới tình hình của công ty.



Minh Đạt xảy ra chuyện, tất nhiên bọn họ để ý hơn ai hết.



“Chuyện này không phải là thật chứ?”



Người đàn ông trung niên trẻ hơn có vẻ lo lắng hỏi, hình như vẫn còn nghi ngờ.



“Sau khi xảy ra chuyện, tôi đã gặp Minh Đạt một lần, bây giờ ông ta đã không còn được tự do đi lại nữa, anh nói xem có phải là thật không?”



Phó Cầm Hành nâng bình rượu lên, rót cho người đàn ông trung niên một ly, làm động tác mời.



Có lẽ là vì trong lòng hoảng loạn, ông ta không hề nhìn, theo bản năng cầm ly rượu lên, uống một ngụm.



Người đàn ông mặt đỏ ngồi bên cạnh vừa cuống quýt vừa kinh hãi: “Anh đã gặp Minh tổng rồi? Vậy bây giờ ông ta...”



“Cho nên, tôi mới trực tiếp hẹn các anh ra đây. Bây giờ tôi muốn mua cổ phần Minh Thị từ tay các anh, thế nào?” Phó Cẩm Hành bỏ qua những câu hỏi thừa thãi đó, đi thẳng vào vấn đề chính.



Trong số ba người, người đàn ông đầu trọc chưa hề mở miệng nói câu nào lúc này làm động tác đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi: “Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, Minh Thị xảy ra chuyện, chưa biết tương lai thế nào, vì sao anh Phó lại muốn thu mua vào lúc này?”



Lúc nói chuyện, ông ta rất nhã nhặn, khách sáo, nhưng nhìn là biết, người như thế nhất định rất khó đối phó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom