• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-194

Chương 195: M mưu trong đêm tuyết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69366.png

Xem ảnh 2
69366_2.png
Cho dù Mộ Kính Nhất có làm nhục mình thế nào, cô cũng có thể tạm thời nhịn cục tức này xuống.



Duy chỉ có liên quan đến người mình yêu là Mạnh Tri Ngư không thể làm người câm được.



“Vậy sao?”



Mộ Kính Nhất tiến đến gần cô, hắn đứng, cô ngồi, hai người không chỉ chênh lệch nhau về độ cao, ngay cả khí thế cũng khác biệt rõ ràng.



Cho đến lúc gương mặt đẹp trai của hắn càng lúc càng đến gần, ngay cả không khí ở mũi cũng gần như sắp bị cướp đi, Mạnh Tri Ngư mới mơ hồ hiểu ra rốt cuộc gã đàn ông vô sỉ này muốn làm gì.



Cô không ngừng tránh về phía sau, cứng miệng quát lên: “Cút ra! Cách xa tôi một chút, đồ biến thái!”



Ký ức lần trước bị Mộ Kính Nhất đè lên người lập tức như thủy triều ập đến, mang theo sự lạnh lẽo làm cô sợ hãi.



“Không phải hắn mạnh mẽ sao? Không phải hắn hoàn mỹ sao? Nếu như người phụ nữ của hắn bị người khác làm nhục, liệu hắn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra không?”



Lúc nói chuyện, Mộ Kính Nhất nhấc một tay lên, kéo cổ áo sơ mi của mình ra, để lộ một phần ngực lớn.



Hắn không có bắp thịt khủng bố như Rand, nhưng nhìn cũng vô cùng cường tráng, mang theo sức mạnh của riêng đàn ông.



“Cô yên tâm đi, tôi không có hứng với cô, thứ có ý nghĩa với tôi là thằng em trai ngu ngốc cùng cha khác mẹ đó. Đợi tôi ngủ với cô rồi, tôi sẽ đưa cô cho hắn, dù sao hắn nhất định sẽ rất vui. Nếu hắn không chê cô già, còn từng sinh con, vậy không phải là tôi đã giúp hắn rồi sao?”



Mộ Kính Nhất chỉ dùng một cái chân đã đè chặt được nửa người Mạnh Tri Ngư, khiến cô không thể nhúc nhích, giống như một miếng thịt bị đặt trên thớt.



“Anh thua xa Minh Duệ Viễn nhiều! Ít nhất cậu ta chưa từng ép tôi! Đừng nói anh không bằng Phó Cẩm Hành, ngay cả Minh Duệ Viễn cũng mạnh hơn anh! Sở dĩ anh đi tới bước đường ngày hôm nay là do chính anh chọn, căn bản không liên quan gì đến việc anh có bị cha mẹ vứt bỏ hay không! Anh chính là một cái thai hỏng, không hổ là con trai của Minh Đạt, a...”



Mạnh Tri Ngư còn chưa nói xong đã bị Mộ Kính Nhất kéo rách ống tay áo.



Cô mặc kiểu quần áo ngủ bảo thủ, áo dài váy dài, chỗ nào cần che đều được che cẩn thận.



Nhưng không ngăn được sức phá hoại của Mộ Kính Nhất, vải mỏng “rẹt” một tiếng, rách ra thành một đường.



“Đồ điên này! Biến thái!”



Mạnh Tri Ngư sợ hãi, mở miệng ra cắn ngay vào gan bàn tay Mộ Kính Nhất!



Lần trước hắn bị cô cắn vào ngón tay, đến giờ vẫn còn rõ dấu răng, vết thương cũ chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, quan trọng hơn chính là điều này đã khiến Mộ Kính Nhất tức giận.



Không ai dám làm như vậy, người phụ nữ đáng ghét này là người đầu tiên.



Hắn giơ tay lên định tát cô, đúng lúc này, cửa phòng khép hờ trước đó bị người đẩy từ bên ngoài ra, một giọng nói tức giận vang lên: “Anh buông chị ấy ra...”



Mộ Kính Nhất ngây ra, quay đầu lại nhìn người đến.



Mạnh Tri Ngư không quan tâm là ai, nhân cơ hội này ôm lấy vai mình, lảo đảo lăn xuống xô pha, lách sang bên cạnh.



Chỉ thấy Minh Duệ Viễn dùng một tay che bụng, tay còn lại bám lên khung cửa, sắc mặt tái mét, trán đầy mồ hôi lạnh.



Chỉ một khoảng cách ngắn, mới xuống giường, đi ra khỏi phòng, lại đi đến phòng bên cạnh đã làm người cậu ta ướt đẫm mồ hôi rồi.



Ba ngày nay, Mạnh Tri Ngư cảm thấy những thứ thuốc Mộ Kính Nhất đưa đến có vấn đề, cho nên lén vứt đi hết.



Cho nên, Minh Duệ Viễn luôn bị đau muốn chết.



Buổi tối cậu ta ngủ không ngon, thường xuyên ngủ rồi lại tỉnh.



Vừa rồi, Minh Duệ Viễn láng máng nghe thấy tiếng Mạnh Tri Ngư.



Đầu tiên cậu ta còn tưởng là cô nói mơ, sau đó lại nghe thấy tiếng Mộ Kính Nhất, lập tức giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.



Cảm thấy tình hình khác lạ, Minh Duệ Viễn nghiến răng xuống giường.



Không biết có phải là trước đó Mộ Kính Nhất đã đuổi mấy tên đàn em luôn canh gác trong hành lang đi không, nên lúc Minh Duệ Viễn ra khỏi cửa, phát hiện bên ngoài vắng tanh, không một bóng người.



Cậu ta càng lo lắng hơn, dịch từng bước qua đó.



Còn chưa đẩy cửa phòng ra, Minh Duệ Viễn đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Mạnh Tri Ngư.



Cậu ta chỉ đành ba bước gộp làm hai, mồ hôi như mưa, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cửa phòng ra.



“Sao cậu lại đến đây?”



Mộ Kính Nhất đứng thẳng lên, chỉnh sửa quần áo trên người, trầm giọng hỏi.



“Súc sinh! Anh đừng có động vào chị ấy.”



Minh Duệ Viễn cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cậu ta liều mạng trợn to hai mắt, tự nói với mình, nhất định không thể ngất đi.



Nếu như cậu ta không chống cự được, vậy cô sẽ gặp chuyện.



Người phụ nữ mình còn chưa chạm vào, làm sao có thể tùy tiện để cho người đàn ông khác chiếm lấy?



Minh Duệ Viễn cười khổ, thầm nói.



“Tôi vốn chuẩn bị cho cậu, nếu cậu không muốn, vậy thì bỏ đi.”



Mộ Kính Nhất giơ hai tay lên, tỏ ý từ bỏ.



“Mẹ kiếp...”



Đáng tiếc, Minh Duệ Viễn không hề cảm kích, mắng một tiếng.



Cậu ta vốn muốn nói gì nữa, nhưng cơn đau dữ dội giống như rách ra truyền đến từ chỗ vết thương làm Minh Duệ Viễn không thể đứng thẳng được.



Cậu ta dựa vào cửa phòng, tụt người xuống.



Mắt Mộ Kính Nhất tối lại, vội vàng xông tới, ôm Minh Duệ Viễn từ dưới đất lên.



Hắn kéo áo Minh Duệ Viễn ra, quả nhiên, vết thương bị rách rồi.



Máu tươi phủ đầy vết khâu, mùi máu tanh nồng nặc, vết thương còn chưa lành miệng giống như một con rết xấu xí, xiêu xiêu vẹo vẹo.



“Nếu nó có chuyện gì, tôi sẽ bắt cô phải chôn cùng!”



Mộ Kính Nhất ném lại một câu cay độc rồi đưa Minh Duệ Viễn đi.



Mạnh Tri Ngư run rẩy đứng ở góc tường, chưa hoàn hồn lại.



Cả đêm cô không chợp mắt, phòng bên cạnh thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng động, Mộ Kính Nhất tìm bác sĩ trước kia phẫu thuật cho Minh Duệ Viễn đến để khâu lại vết thương.



Xem ra tình hình của Minh Duệ Viễn không lạc quan lắm.



Dù sao nơi này cũng không phải là bệnh viện, Mạnh Tri Ngư không phải là nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, mặc dù cô chăm sóc Minh Duệ Viễn ba ngày, nhưng chỉ là không để cậu ta đói khát mà thôi, những thứ khác cô không biết.



“Tôi đề nghị anh nên đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, còn như vậy tôi không có cách nào bảo đảm được sống chết cho cậu ấy.”



Thái độ của bác sĩ rất kiên quyết, Mộ Kính Nhất im lặng rất lâu, cuối cùng gật đầu.



Hắn biết, nếu như đưa Minh Duệ Viễn vào bệnh viện, sẽ rất khó giấu được tin tức này nữa.



Minh Đạt nhất định sẽ tra được đầu mối, sau đó sẽ lần theo đó tìm tới nơi này.



“Tôi sai người đi cùng mọi người qua đó.”



Mặc dù như vậy, Mộ Kính Nhất vẫn thỏa hiệp.



Hắn có bao nhiêu oán hận với Phó Cẩm Hành thì có bấy nhiêu thương yêu với người “em trai” Minh Duệ Viễn này.



Mạnh Tri Ngư nấp ở sau cửa nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, lúc này mới yên tâm.



Chuyện cô lo lắng nhất chính là Mộ Kính Nhất tâm địa sắt đá, nói gì cũng không chịu đưa Minh Duệ Viễn đến bệnh viện, trơ mắt để cậu ta ở đây chờ chết.



Nhưng Mạnh Tri Ngư lại không nhịn được nghĩ, nếu như Mộ Kính Nhất biết chân tướng, phát hiện Minh Duệ Viễn không có nửa xu quan hệ nào với mình, liệu hắn có thẹn quá hóa giận đến mức muốn giết người không?



“Đó là chuyện sau này, trước tiên cứ lo chuyện hiện tại đã.”



Dưới áp lực cực lớn, Mạnh Tri Ngư tự lẩm bẩm, ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được là đã nói lời trong lòng ra.



“Cô nói cái gì?”



Tiếng Mộ Kính Nhất đột nhiên truyền đến từ sau cửa làm cô giật mình.



Hóa ra, hắn đã sớm phát hiện ra cô luôn trốn ở đây nghe trộm mình và bác sĩ nói chuyện.



“Không nhìn ra cô lại quan tâm nó thế đấy. Có phải hai người đã sớm giấu Phó Cẩm Hành lăng nhăng với nhau rồi không?”



Mộ Kính Nhất khẽ hếch cằm lên, chế giễu.



“Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không cần phí lời với kẻ cặn bã.”



Mạnh Tri Ngư quay người định đi.



“Thời khắc mấu chốt, người đàn ông của cô đang ở đâu? Ngay cả một đứa bé còn chưa đến tuổi trưởng thành cũng không màng tất cả lao đến cứu cô, còn người chồng tốt của cô lại không thấy bóng dáng đâu cả. Sao cô không nghĩ xem, mỗi lần cô xảy ra chuyện, không phải đều là vì hắn, có liên quan tới hắn à, mà hắn lại đã làm gì cho cô?”



Mộ Kính Nhất nhân cơ hội chia rẽ.



Những lời này giống như từng cây kim đâm vào lòng Mạnh Tri Ngư.



Là một người phụ nữ, không phải là cô không nhạy cảm, cũng không phải sẽ không suy nghĩ nhiều.



Giống như lúc mới biết Tỉnh Tỉnh là bị Mộ Kính Nhất hại, trong lòng cô cũng không nhịn được mà oán trách Phó Cẩm Hành và Mai Lan.



Đặc biệt là Mai Lan hồi đó tạo nghiệp, sau này bà ta vẫn sống yên ổn, nhưng báo ứng lại đổ lên con gái mình, chuyện này làm Mạnh Tri Ngư hoàn toàn không chấp nhận nổi.



Tình cảm bảo cô căm ghét, lý trí bảo cô đừng đổ hết giận cá chém thớt lên Phó Cẩm Hành.



“Anh không cần khích bác ly gián nữa, tôi và anh ấy đã ly hôn rồi, anh còn chưa hài lòng sao?”



Mạnh Tri Ngư miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cô chỉ cầu nguyện Phó Cẩm Hành nhanh chóng giải quyết vấn đề, mình mau chóng lấy được thuốc giải.



“Hai giờ chiều tôi sẽ sai người đến đón cô. Bây giờ cô có thể đi ngủ, giữ gìn sức khỏe.”



Mộ Kính Nhất nói sang chuyện khác.



“Anh lại muốn làm gì?”



Mạnh Tri Ngư căng thẳng nhìn hắn.



Chủ yếu là hai chữ “sức khỏe” kia khiến cô bất an.



“Yên tâm, tôi nói rồi, tôi không có hứng với cô. Không phải cô bảo tôi giao thuốc giải ra, cứu con gái cô sao? Tôi cho cô một cơ hội, cho cô vào phòng thí nghiệm, nhưng nếu cô không lên được tinh thần thì đừng trách tôi không dốc toàn lực.” Mộ Kính Nhất dửng dưng nói.



“Phòng thí nghiệm?”



Mạnh Tri Ngư vui mừng khôn xiết, nếu Mộ Kính Nhất đã muốn đích thân đi điều chế thuốc giải, vậy thì ngày Tỉnh Tỉnh có thể nhìn thấy ánh sáng không còn xa nữa rồi!



“Đi ngủ đi. Tôi không muốn nhìn thấy một người vô dụng cả ngày ngáp dài trong phòng thí nghiệm của tôi.”



Mộ Kính Nhất dặn dò mấy tên đàn em một tiếng rồi rời đi chuẩn bị thu xếp cho Minh Duệ Viễn nhập viện.



Cùng là cả đêm không ngủ, nhưng nhìn hắn không có gì khác ngày thường, tinh lực dư thừa đến đáng sợ.



Mạnh Tri Ngư sợ hắn nuốt lời, vội vàng về phòng.



Cứ nghĩ đến việc Tỉnh Tỉnh sắp được cứu rồi, trái tim cô lại bình ổn lại, sau khi tắm xong, Mạnh Tri Ngư đi ngủ.



Lần này, Mộ Kính Nhất không nói dối, đến giờ đã hứa là có một tên vệ sĩ gõ cửa phòng cô.



Mạnh Tri Ngư đã sớm chuẩn bị xong, đang chờ đợi.



Đây là lần đầu tiên cô đi ra khỏi rạp chiếu phim này sau bốn ngày ở đây.



Đứng ở cổng rạp chiếu phim, cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành, cô không nhịn được nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt say sưa.



Phòng thí nghiệm của Mộ Kính Nhất xây ở nhà hắn, chiếm trọn tầng ba biệt thự, cũng cấm bất cứ ai đặt chân vào.



Trước khi đi vào, Mạnh Tri Ngư bị bắt tiến hành khử trùng từ trong ra ngoài.



Cảm giác đó giống như cô là một vi khuẩn gây bệnh bẩn thỉu gì đó vậy.



Nhận ra Mạnh Tri Ngư kháng cự, Mộ Kính Nhất càng kiên quyết hơn: “Đây là địa bàn của tôi, nếu không muốn, cô có thể cút.”



Vì vậy, cô không thể không phối hợp, sau đó thay quần áo vô trùng, cùng Mộ Kính Nhất vào phòng thí nghiệm.



Bước vào phòng, Mạnh Tri Ngư há hốc miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom