• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-196

Chương 197: Phát sinh quan hệ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69368.png

Xem ảnh 2
69368_2.png
Nghỉ ngơi trong khách sạn mấy tiếng, Mộ Kính Nhất chuẩn bị đến sân bay.



Hắn gần như không có hành lý gì, đến sân bay là đến thẳng phòng nghỉ ngơi của khách VIP.



Mộ Kính Nhất tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.



Mới vừa nhắm mắt lại, còn chưa đến năm phút, hắn đã cảm giác được có người đang đến gần mình.



Mặc dù không biết thân phận và ý đồ của đối phương, có điều, Mộ Kính Nhất đã đề phòng rồi.



Hắn vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích dựa vào xô pha, nhắm mắt lại.



Người kia dừng lại cách hắn hai ba bước, hình như đang quan sát Mộ Kính Nhất.



Là một người phụ nữ, Mộ Kính Nhất đã ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.



Chắc còn rất trẻ, chưa đến hai mươi lăm tuổi, hắn đưa ra phán đoán bước đầu trong lòng.



Cuối cùng đối phương cũng mở miệng: “Là anh Bruno sao?”



Mặc dù là một câu hỏi, nhưng hiển nhiên cô ta đã xác định Mộ Kính Nhất chính là người mình muốn tìm.



Mộ Kính Nhất chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía người phụ nữ đó.



Hắn chắc chắn mình không biết cô ta.



“Cô là ai?”



Biết hắn sẽ xuất hiện ở nơi này vào lúc này, chứng minh cô ta đã tốn công sức, đặc biệt đến chờ.



“Mạo muội quá, nhưng thật sự là tôi không có ác ý gì.”



Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ làm ra vẻ như đã thân quen ngồi xuống xô pha bên cạnh Mộ Kính Nhất.



Mộ Kính Nhất nhanh chóng quan sát cô ta mấy lần, về cơ bản có thể khẳng định người phụ nữ này không thiếu tiền, cho dù là quần áo hay là túi đều là hàng cao cấp, giá trị không thấp.



Nhưng người phụ nữ có tiền cũng chưa chắc đã là người tốt, Mộ Kính Nhất hiểu đạo lý này hơn ai hết.



“Tốt nhất là cô trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đã.”



Mộ Kính Nhất sắp hết kiên nhẫn.



“Tôi tên là Phùng Thiên Nhu. Có điều, mấy năm trước, tôi còn tên là Hà Thiên Nhu, chính là Hà trong Hà Tư Ca.”



Người phụ nữ vén tóc xoăn trên vai, cười dịu dàng.



Cô ta giống như tên, lúc nói chuyện, giọng nói ôn nhu, ăn mặc như thục nữ giới thượng lưu, lúc đi lại đứng ngồi cũng rất tao nhã để ý đến phong thái.



Mộ Kính Nhất nhanh chóng đưa ra phán đoán.



“Cô có chuyện gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.



“Tôi và Hà Tư Ca không có quan hệ huyết thống, hồi đó mẹ tôi dẫn tôi đi tái giá, đến nhà họ Hà, vì lấy lòng người ba dượng không có tài cán gì đó của tôi, bà ta đã đổi cho tôi sang họ Hà. Bây giờ tôi sống cùng ba tôi, đương nhiên lại đổi về tên cũ của mình.”



Vừa nói, Phùng Thiên Nhu vừa vắt hai chân vào nhau, càng đến gần Mộ Kính Nhất.



“Mẹ tôi chết rồi, bọn họ đều nói là tôi làm hại, có điều tôi không nhớ, tôi có giám định tâm thần của bệnh viện.”



Cô ta nhếch mép lên, nụ cười vô cùng quỷ dị.



Chỉ vài ba lời, nhưng Mộ Kính Nhất đã hiểu.



Ỷ vào lá bùa hộ mệnh này, cho dù Phùng Thiên Nhu có liên quan đến vụ án này, cô ta cũng có thể thoát được chế tài pháp luật.



“Tôi được đưa đến nước ngoài, chữa bệnh tâm thần hơn một năm, bây giờ đã tốt hơn nhiều. Anh xem, nhìn tôi không có gì khác người bình thường đúng không?” Phùng Thiên Nhu cười hì hì hỏi.



“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Mộ Kính Nhất cau mày.



Dựa vào trực giác, hắn không thích người phụ nữ này.



“Vậy được rồi, vốn dĩ vẫn muốn khách sáo với anh mấy câu, bây giờ chỉ đành đi thẳng vào vấn đề thôi. Tôi biết anh là ai, tôi từng xem trộm hồ sơ bệnh lý của anh, bác sĩ điều trị chính của chúng ta đều là tiến sĩ Y Phù Lâm, tôi từng xâm nhập vào hệ thống của bà ấy.”



Nói xong, Phùng Thiên Nhu chớp mắt gian xảo.



Mộ Kính Nhất lập tức biến sắc: “Rốt cuộc cô muốn gì?”



Tiến sĩ Y Phù Lâm là chuyên gia thần kinh nổi tiếng, bà ta giỏi nhất là nghiên cứu tâm lý lâm sàng, tiếng tăm vang dội quốc tế ở phương diện này.



Hai năm trước, Mộ Kính Nhất đã từng bay đến thành phố nơi tiến sĩ Y Phù Lâm ở, nhờ bà ta can dự điều trị tâm lý cho mình một tuần.



Có điều, hiệu quả điều trị không được như hắn mong muốn.



Tiến sĩ Y Phù Lâm đã dốc hết sức, Mộ Kính Nhất rất rõ ràng, đây không phải là vấn đề của đối phương, mà là mình không muốn mở rộng cánh cửa lòng ra hoàn toàn với bất cứ ai, nguyên nhân chủ yếu là ở hắn.



Mặc dù như vậy, hắn vẫn rất cảm kích sự trợ giúp của tiến sĩ Y Phù Lâm.



“Không muốn làm gì cả, chỉ là xem được nhật ký điều trị của anh, biết được một số chuyện liên quan tới anh, cảm thấy rất hứng thú với anh. Vì tìm được anh, tôi tốn không ít sức lực, cũng tốn không ít tiền. May mà cuối cùng anh cũng xuất hiện, còn là ở Trung Hải quê hương của tôi. Nói ra, cũng đã lâu tôi không quay về đây rồi.” Phùng Thiên Nhu cảm khái nói.



Có điều, cô ta rõ hơn ai hết, cô ta vô cùng chán ghét nơi này.



Nếu như có thể, Phùng Thiên Nhu thật sự không muốn quay lại đây.



Nhưng chỉ cần nghĩ tới có người sống cuộc sống hạnh phúc như vậy, cô ta lập tức ghen tị, ghen tị đến nỗi tràn đầy căm hận.



Dựa vào cái gì?



Tại sao có người sinh ra đã có số tốt như vậy?



Tại sao cô ta lại không có được cuộc sống như mong muốn?



“Chuyện liên quan đến tôi?”



Mộ Kính Nhất nhướng mày, tạm thời vẫn không biết Phùng Thiên Nhu đã biết những gì.



“Dĩ nhiên, không phải là anh không biết, trong thời kỳ điều trị cho từng bệnh nhân, tiến sĩ Y Phù Lâm đều ghi chép cặn kẽ toàn bộ quá trình, bao gồm cuộc nói chuyện của hai người. Cho nên, mỗi chữ anh nói với bà ấy, tôi đều thấy rõ ràng.”



Phùng Thiên Nhu giơ tay ra, dùng ngón tay trỏ chỉ vào thái dương mình, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hắn.



Ban đầu, cô ta chỉ xuất phát từ tâm lý đùa dai, muốn xem rốt cuộc những người điên kia đã trải qua những gì.



Lệ phí tiêu chuẩn chỗ tiến sĩ Y Phù Lâm rất cao trong nghề, người có thể mời bà ta điều trị không giàu thì sang.



Phùng Thiên Nhu không để ý những câu chuyện quái lạ kia, cho đến khi cô ta nhìn thấy ghi chép chữa trị của Mộ Kính Nhất.



Người đàn ông này là con nuôi của gia tộc Bruno, hắn sinh ra ở Trung Hải, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, lại được nhận nuôi, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài.



Điều làm cô ta kinh ngạc chính là, hắn chính miệng nói với tiến sĩ Y Phù Lâm, trải qua điều tra, mẹ ruột của hắn chính là nữ chủ nhân của Tập đoàn Phó Thị.



Phùng Thiên Nhu vẫn nhớ, lúc nhìn thấy hàng chữ đó, cô ta hưng phấn đến phát run!



Cho dù là thật hay giả, cô ta cũng nhất định phải đích thân chứng thực!



Nửa năm sau đó, Phùng Thiên Nhu đều tìm kiếm tung tích của người đàn ông này.



Nhưng Mộ Kính Nhất luôn xuất quỷ nhập thần, cô ta luôn tay trắng mà về.



Cho đến gần đây, cuối cùng cô ta nhận được tin tức, phát hiện một người đàn ông rất giống hắn qua lại ở Trung Hải, thậm chí còn cùng xuất hiện với Phó Cẩm Hành.



“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh biết làm sao tôi tìm được anh rồi chứ?”



Phùng Thiên Nhu không giấu giếm, dứt khoát nói hết những gì mình đã làm với hắn, trong giọng nói còn mang chút đắc chí.



“Biết rồi.”



Nghe cô ta miêu tả xong, Mộ Kính Nhất có chút hối hận.



Hồi đó hắn cũng vì tin năng lực của tiến sĩ Y Phù Lâm cho nên mới nói với bà ta chuyện của mình, không ngờ, lại có người xâm nhập vào hệ thống nghiệp vụ của bà ta!



“Cô Phùng, cô có biết từ khi cô xuất hiện ở trước mặt tôi, sinh mạng của cô cũng đã bắt đầu đếm ngược rồi không?”



Mặc dù nơi này là sân bay, nhưng nếu như Mộ Kính Nhất thật sự muốn giải quyết một người, vẫn không hề khó khăn.



Hắn có đủ sự tự tin này.



“Anh muốn giết tôi?” Phùng Thiên Nhu cười khanh khách.



“Tôi không thích bị người khác uy hiếp.” Mộ Kính Nhất cũng cười.



Hai người bọn họ, một người là tuấn nam, một người là mỹ nữ, ngồi với nhau lại cười như vậy, ai không biết còn tưởng đây là một đôi tình nhân đang đợi máy bay.



“Nói thế oan uổng cho tôi quá, tôi vốn dĩ không phải vì uy hiếp anh mới chạy tới đây. Tôi chỉ là tò mò thôi, tò mò Phó Cẩm Hành lại có một người anh cùng mẹ khác cha, thật là làm cho người ta không ngờ.”



Phùng Thiên Nhu che miệng cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt ra.



“Với tính cách ngông cuồng tự cao tự đại của anh ta, tôi thật muốn chính mắt nhìn vẻ mặt anh ta.”



Cô ta còn nhớ, hồi đó mình nghĩ là có thể thay thế Hà Tư Ca, gả cho người đàn ông kim cương trong mắt vô số phụ nữ này.



Kết quả thì sao?



Đổi lại chỉ là sự chê cười khinh thường của hắn.



Vốn tưởng là hắn coi thường nhà họ Hà, nếu như là vì lý do này, Phùng Thiên Nhu cảm thấy mình sẽ không khó chịu như vậy.



Ai ngờ, hắn vừa quay ngoắt đi đã lấy Hà Tư Ca!



Hóa ra, người bị coi thường, chỉ có một mình mình mà thôi.



Cũng bởi vì chuyện này, Hà Nguyên Chính đã nhân lúc không có ai làm nhục cô ta nhiều lần, mắng cô ta không biết xấu hổ, tưởng là gả cho Phó Cẩm Hành rồi là có thể bám lên cành cao, bảo cô ta đừng có nằm mơ.



Cô ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng tất cả.



“Ồ, nghe giọng cô, cô không chỉ biết Phó Cẩm Hành, hình như còn có giao tình với cậu ta nhỉ?”



Mộ Kính Nhất nhướng mày, đã nghe ra sự khác thường.



Xem ra, đúng là Phó Cẩm Hành đắc tội không ít người, hình như cô gái trẻ tuổi yểu điệu trước mắt này cũng rất hận hắn.



“Dĩ nhiên, tôi đến tìm anh chính là muốn hỏi anh, anh có muốn nhìn thấy vợ chồng bọn họ gặp chuyện xui xẻo không?”



Phùng Thiên Nhu đột nhiên dừng cười, nhìn thẳng vào Mộ Kính Nhất.



“Rốt cuộc cậu ta và vợ cậu ta đã đắc tội cô thế nào?” Nhất thời, Mộ Kính Nhất cũng tò mò.



Vừa dứt lời, tiếng thông báo lên máy bay cũng vang lên.



“Tôi phải lên máy bay rồi, có lẽ lần sau chúng ta có thể nói chuyện tiếp.” Hắn đứng lên, sửa sang lại quần áo.



Không ngờ, Phùng Thiên Nhu cũng đứng lên, khẽ mỉm cười với Mộ Kính Nhất: “Tôi nghĩ mười mấy tiếng bay, chúng ta có thể nói chuyện với nhau.”



Cô ta rất mừng vì Mộ Kính Nhất không đi máy bay riêng, nếu không, mình đi đâu mà tìm được cơ hội tốt như vậy?



Phùng Thiên Nhu đặc biệt mua toàn bộ vé máy bay ở khoang hạng nhất, trừ vé của Mộ Kính Nhất.



“Quả nhiên cô Phùng có chuẩn bị mà đến.” Mộ Kính Nhất ngẩn ra một chút, gật đầu.



Người phụ nữ này không đơn giản, hắn vừa muốn lôi kéo, lại phải phòng bị.



***



Tập đoàn Phó Thị.



Phó Cẩm Hành vừa họp xong về đến phòng làm việc đã nhìn thấy Hà Tư Ca.



Hắn lập tức căng thẳng: “Sao em lại đến đây?”



Cô vốn nên ở trong bệnh viện nghỉ ngơi đàng hoàng mới đúng, mới được có mấy ngày lại dám xuống giường chạy loạn, hơn nữa còn không nói trước với hắn!



“Cả một đống người đi theo em như thế, anh không cần lo lắng.”



Nghe ra sự lo lắng trong giọng Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca nhoẻn miệng cười.



“Em có chuyện tìm anh bàn bạc, rất quan trọng.”



Hắn kéo cô đến xô pha, cô ngồi xuống, giọng nghiêm túc.



Phó Cẩm Hành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại bị chọc cười: “Chuyện gì thế?”



Hắn vốn tưởng là Hà Tư Ca muốn nói với mình chuyện tái hôn, vừa nghĩ tới điều kiện của Mộ Kính Nhất, Phó Cẩm Hành không tránh được thấp thỏm trong lòng.



Ai ngờ, cô mở miệng lại không phải là nói chuyện này.



“Em muốn đi gặp Mạnh Gia Nhàn, giải quyết chuyện giữa em và cô ta.”



Trải qua nhiều bất ngờ như vậy, Hà Tư Ca cảm thấy cho dù là vì mình cũng tốt, là vì Đới Lập Bân cũng thế, thậm chí là vì Mạnh Nhị cũng được, cô đều phải nói ra sự thật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom