Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-56
Chương 57: Tin bát quái ầm ĩ
Bộ dạng bình tĩnh của cô ngược lại khiến Đoàn Phù Quang hơi ngẩn ra. 2 3cả Trung Hải, ai không biết Trương Tử Hân và Phó Cẩm Hành dây dưa khôn2g rõ, hơn nữa đã từng có một khoảng thời gian tốt đẹp? Thậm chí mọi ng9ười đều nói, sở dĩ cô ta hot nhanh như vậy, chính là vì Phó Cẩm Hành l0à kim chủ ở sau lưng, hắn không tiếc bỏ tiền lót đường cho Trương Tử H9ân.
“Cô không lo lắng à?”
Đoàn Phù Quang không nhịn được hỏi. Phó Cẩm Hành không có ở đây, khẩu vị của Hà Tư Ca lập tức tốt hơn hẳn, cố gắp một miếng thịt, cẩn thận thưởng thức, còn híp mắt lại. Thấy thế, Đoàn Phù Quang thật sự quýnh lên: “Đó là chồng cô mà!” “Không, là chồng cô.”
Hà Tư Ca uống một ngụm nước, bắt chước quảng cáo kẹo cao su của một hãng nào đó trên tivi, hài hước nói lại. Ăn no uống say, tiên Đoàn Phù Quang đi, Hà Tư Ca ngồi một mình trong phòng làm việc của Phó Cẩm Hành. Cô lại nghĩ đến bức tranh trước đó mình lục ra được kia. Trong lòng khẽ dâng lên một loại cảm giác ngứa ngáy, giống như có một con côn trùng đang gặm nhấm. Mấy tiếng sau, tin tức Trương Tử Hân bị thương ở trường quay ùn ùn kéo đến cuốn sạch cả giới giải trí...
Đoàn Phù Quang cầm điện thoại, mãi không hoàn hồn lại được. Cô suy nghĩ ý nghĩa của câu nói kia, càng nghĩ càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Bệnh viện tư nhân nào đó ở Trung Hải, phòng bệnh cao cấp.
Tình hình của Trương Tử Hân không coi là nghiêm trọng, thương thể tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Còn chỗ mọi người quan tâm nhất, cũng chính là mặt cô ta thì chỉ có hai vết xước nhỏ, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.
Đợi y tá rời đi, Trương Tử Hân nói với trợ lý bên cạnh: “Cô ra ngoài trước đi.”
Trợ lý gật đầu, lúc này mới rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô ta và Phó Cẩm Hành. Phó Cẩm Hành vẫn đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt dửng dưng nhìn ra bên ngoài. Nơi này là một trong những bệnh viện nhà họ Phó đầu tư, hắn không lo lắng bị phóng viên chụp được ảnh. “Em không cẩn thận mới rơi xuống, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Em cũng không phải là kẻ ngốc, em vừa phải quay phim, vừa có hoạt động thương nghiệp, chẳng lẽ em muốn bị thương à?”
Theo nhân viên nghiệp vụ kể lại, cô ta bị thương lúc đang quay một cảnh phim bị treo lên cổng thành, vì theo đuổi hiệu quả quay phim tốt nhất, Trương Tử Hân đích thân lên đài, làm việc giữa không trung khoảng bốn, năm tiếng.
Trên mạng còn có một đoạn video ngắn, là cảnh Trương Tử Hân được đưa vào bệnh viện. Có thể nhìn ra rõ, sau lưng, cẳng chân cô ta đều có vết máu, mà gương mặt quan trọng nhất thì lại bị che kín, không nhìn rõ.
Tin tức vừa lan ra, các fan hâm mộ đều vô cùng đau lòng.
Hơn nữa, những người trước kia nghe đồn Trương Tử Hân lạm dụng người đóng thế, không chuyên nghiệp, giở trò chảnh chọe đều không đánh tự thua.
“Dọa người vậy cơ à?”
Hà Tư Ca nhìn máy tính, lẩm bẩm một mình.
Có điều, lúc cô xem xong những tin tức nghìn bài một điệu thổi phồng Trương Tử Hân chuyên nghiệp kia, thì chẳng hề lo lắng nữa.
Rất rõ ràng, một loại thủ đoạn tự tẩy sạch mình mà thôi.
Giống như cô nghĩ trước đó, chiêu này đúng là khổ nhục kế, Trương Tử Hân thông qua chuyện bị thương này, lấy lui làm tiến, vờ tha để bắt thật. Ngay cả Đoàn Phù Quang cũng gọi điện thoại đến, cô ấy và Hà Tư Ca đều có chung một cách nhìn, liên tục oán trách: “Chiêu trò đến tận mức này, không biết xấu hổ à?” Hà Tư Ca cười ha ha: “Xấu hổ không tính là gì, hot mới là quan trọng nhất.”
Cuối cùng, cô còn không quên nhắc nhở Đoàn Phù Quang: “Cô Đoàn, mong cô đừng có coi thường Trương Tử Hân. Nói không chừng, lần này cô ta đang nhắm vào cô đấy.” Lời nên nói, Hà Tư Ca đều đã nói cả rồi, còn những thứ khác, thì không phải là thứ cô có thể nắm trong tay.
Tình hình của Trương Tử Hân không coi là nghiêm trọng, thương thể tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Còn chỗ mọi người quan tâm nhất, cũng chính là mặt cô ta thì chỉ có hai vết xước nhỏ, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.
Đợi y tá rời đi, Trương Tử Hân nói với trợ lý bên cạnh: “Cô ra ngoài trước đi.”
Trợ lý gật đầu, lúc này mới rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô ta và Phó Cẩm Hành. Phó Cẩm Hành vẫn đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt dửng dưng nhìn ra bên ngoài. Nơi này là một trong những bệnh viện nhà họ Phó đầu tư, hắn không lo lắng bị phóng viên chụp được ảnh. “Em không cẩn thận mới rơi xuống, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Em cũng không phải là kẻ ngốc, em vừa phải quay phim, vừa có hoạt động thương nghiệp, chẳng lẽ em muốn bị thương à?”
Im lặng một lát, Trương Tử Hân tức giận nói.
Cô ta biết, Phó Cẩm Hành tức giận rồi.
Mà nguyên nhân hắn tức giận, e là cho rằng cô ta cố ý.
Đợi Trương Tử Hân nói xong, Phó Cẩm Hành mới quay người lại, hắn không mở miệng ngay, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy hiểu rõ nhìn thẳng cô ta. Cô ta bị nhìn mà chột dạ, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
“Đương nhiên em không phải kẻ ngốc, mà là quá thông minh.”
Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng mở miệng nói. Một câu nói, Trương Tử Hân đã biết, hắn đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của mình rồi.
Trong lòng trào lên một cơn tức giận, cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Phó Cẩm Hành: “Đúng, em thừa nhận! Dù sao ở trước mặt anh, em cũng giống như trong suốt! Những mưu tính nhỏ, tâm tư nhỏ kia của em đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, không phải sao?”
Rõ ràng cái gì hắn cũng biết, nhưng luôn không để lại dấu vết, thậm chí còn có ý bao che. Đến nỗi khiến cô ta sinh ra ảo giác, cho rằng mình thật sự là đặc biệt, cho rằng hắn có thể cưng chiều cô ta đến tận thiên hoang địa lão, thiên hạ vô song! “Đánh giá của bên ngoài với em quan trọng đến thế à?” Nói xong, Phó Cẩm Hành cau mày lại.
Hẳn gần như có thể kết luận, Trương Tử Hân muốn dùng chuyện bị thương này để thổi phồng lên, mục đích chủ yếu là vì chặn miệng của những người đó lại.
Không phải bọn họ nói cô ta không chuyên nghiệp sao? Vậy được, thế thì quay phim bị thương đi. Không phải bọn họ nói cô ta đóng một bộ phim phải dùng đến mười mấy người đóng thế sao?
Vậy được, thể thì đích thân lên đài đi.
Miệng người là hai miếng da, chỉ cần khiển thông báo bay ngập trời là có thể sửa chữa lại nhận định của một bộ phận người đi đường với Trương Tử Hân.
Có nói dối lên một vạn lần, cũng thành sự thật.
“Chẳng lẽ không quan trọng à? Anh có biết là từ khi anh công bố tin kết hôn, một nhãn hàng xa xỉ phẩm của nước ngoài mà em vốn đã bàn bạc rất thuận lợi để làm đại diện đã không còn hồi kết nữa không?”
Trương Tử Hân dùng tay siết chặt khăn trải giường dưới người, trong mắt đã ầm ĩ có nước mắt. Cô ta cố gắng lâu như vậy, vượt qua cả đường khó khăn để tiến lên, cuối cùng thành bạn thân của các hãng đó. Chỉ cần có thể tiến thêm một bước nữa là có thể trở thành đại sứ của nhãn hàng, sau đó sẽ có cơ hội trở thành người phát ngôn của hãng đó ở khu vực châu Á! Mỗi bước đều giống như cá chép vượt long môn! Năm ngoái, Trương Tử Hân PK thẳng mấy người cùng hạng như mình, mới lấy được tư cách bạn thân của nhãn hàng đó. Không ngờ, Phó Cẩm Hành đột nhiên tuyên bố đã kết hôn, cái chân đại sứ của cô ta cũng sôi hỏng bỏng không. Tất cả những thứ này, hiển nhiên Trương Tử Hân quy hết tội lên đầu Hà Tư Ca. “Em đừng quên, em là một diễn viên, ban đầu em nói với anh, em thích quay phim.” Phó Cẩm Hành nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ha.”
Trương Tử Hân phát ra một tiếng cười nhạo: “Em vẫn còn nhớ, nhưng bọn họ cho em cơ hội sao?”
Làm một diễn viên giỏi, nghiêm túc quay phim, đúng là ước mơ ban đầu của cô ta. Nhưng trong giới giải trí có mấy người yên ổn quay phim được?
Cô ta chỉ là thuận theo trào lưu thôi, nhân lúc còn trẻ, kiếm thêm ít tiền.
Cái thời đại này đổi mới còn nhanh hơn cả máy tính, hôm nay vẫn là minh tinh hot, ai biết ngày mai là cái gì?
Phải biết, trong giới giải trí thứ không thiếu nhất chính là nam thanh nữ tú, con gái xinh đẹp nhiều như cắt rau hẹ, cắt sạch hết một gốc, vẫn còn hết gốc này đến gốc khác nữa.
“Tử Hân, em khiến anh thất vọng rồi.” Sau đó rất lâu, Phó Cẩm Hành mới trầm giọng nói.
Hắn không hề nổi giận, nhưng sự nặng nề trong giọng nói khiến Trương Tử Hân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thất thanh khóc lên.
“Anh sẽ giúp em một lần nữa.” Nói xong, Phó Cẩm Hành bước đi.
Thấy hắn định đi, Trương Tử Hân liều mạng rút hết kim trên mu bàn tay ra, nhảy xuống giường, xông đến trước mặt Phó Cẩm Hành.
Hai hàng nước mắt lăn trên mặt cô ta, lại thêm sắc mặt nhợt nhạt, khắp người đầy vết thương, nhìn rất tội nghiệp.
“Em xin lỗi, đều là lỗi của em! Anh đừng thất vọng về em, vẫn yêu thương em, dung túng em giống như trước đây, có được không? Em thề sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa, cho dù là Hà Tư Ca hay là Đoàn Phù Quang, bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ đều không quan trọng, nhưng anh đừng bỏ mặc em, được không...”
Nghe thấy tên Đoàn Phù Quang, Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra: “Em biết cô ấy?” Trương Tử Hân há miệng, biết mình nói hớ rồi. Vì có thể hiểu sinh hoạt thường ngày của Phó Cẩm Hành, cô ta đặc biệt mua chuộc nhân viên lễ tân của Phó thị, hứa hẹn lợi ích, dùng để đổi lấy các loại tin tức nội bộ của công ty.
Cho nên, Trương Tử Hân đã biết gần đây Phó Cẩm Hành theo yêu cầu của Mai Lan, đang hẹn hò với thiên kim của nhà họ Đoàn.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ánh mắt Phó Cẩm Hành tối lại. Hắn ném lại một câu, nhẹ nhàng đẩy Trương Tử Hân ra, nghênh ngang rời đi. Cô ta đứng tại chỗ, gọi mấy tiếng, nhưng không có cách nào vãn hồi được cục diện trước mắt. Trên đường trở về công ty, Phó Cẩm Hành đặc biệt mớm lời cho một phóng viên quen thuộc, bảo anh ta dùng thời gian ngắn nhất bịa ra một tin tức.
“Anh Phó, phóng viên nói, nếu như bản thảo không có vấn đề thì có thể đăng lên rồi.”
Tào Cảnh Đồng dè dặt hỏi. Cậu ta không hiểu lắm, tại sao Phó Cẩm Hành lại muốn cố ý sắp xếp phóng viên viết loạn.
Phó Cẩm Hành vội vàng xem lướt nội dung một lần, gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ đăng lên như vậy đi.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại gọi Tào Cảnh Đồng: “Cậu nói cô ấy có tin không?” Tào Cảnh Đồng ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng được, người Phó Cẩm Hành hỏi chính là Hà Tư Ca.
Cậu ta nói thật: “Tôi cảm thấy, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ tin? Anh Phó, tôi thật sự không hiểu, sau khi cô Hà đọc được những tin bát quái này, không phải hiểu lầm giữa hai người sẽ càng nghiêm trọng hơn sao?”
Phó Cẩm Hành cười, không nói gì.
Đối với hắn mà nói, bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là giải trừ hiểu lầm, mà là bảo đảm Hà Tư Ca an toàn.
Chuyện như lần bắt cóc trước, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.
Ngay sau tin tức Trương Tử Hân bị thương truyền ra không lâu, lại có một tin bát quái khiến cho quần chúng hóng chuyện say sưa bàn tán truyền ra, vô cùng động trời.
Phó Cẩm Hành trước đó vẫn còn đang ân ái lại đích thân đến thăm Trương Tử Hân, ở lại bệnh viện rất lâu.
Hơn nữa, nghe đấu vì cầu phúc cho cô ta, hắn còn đích thân đến một ngôi chùa ở khu vực ngoại thành Trung Hải thắp hương, hơn nữa còn quyên góp một số tiền lớn,
Có người chỉ ra dấu hiệu chính xác, bọn họ căn bản chưa hề cắt đứt liên lạc. Tin tức vừa truyền ra, người nổi giận nhất là Mai Lan.
Bà ta mất hết dáng vẻ thường ngày, không nhịn được quát lên ngay trong nhà: “Đúng là dìm được hồ lô thì gáo nổi! Mình vốn tưởng là chỉ cần xử lý con hồ ly tinh họ Hà kia là được rồi, không ngờ con diễn viên đó lại có bản lĩnh như vậy!”
Sau khi mắng xong, Mai Lan lại ngồi xụi lơ lên sô pha, vẻ mặt dường như lập tức già đi mấy tuổi.
“Tại sao, tại sao con trai mình lại giống y như ba nó, đều phải lo nghĩ phiền muộn cho những con đàn bà vớ vẩn đó... Mình một lòng vì cái nhà này, nhưng không có ai nguyện ý nhìn mình một chút nào...” Bà ta giận đến nỗi toàn thân run lên, chỉ muốn nghiền nát răng ra. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca cũng nhìn thấy tin tức trên mạng. Cô không hề bất ngờ, bởi vì đã sớm đoán được Trương Tử Hân sẽ không chịu đau không công, nhất định sẽ được cái gì đó. Nhưng Hà Tư Ca không ngờ, thứ cô ta lấy được lại là... tình yêu của Phó Cẩm Hành.
Hoặc là nói, từ trước đến nay cô ta chưa hề mất đi tình yêu của người đàn ông này.
Bộ dạng bình tĩnh của cô ngược lại khiến Đoàn Phù Quang hơi ngẩn ra. 2 3cả Trung Hải, ai không biết Trương Tử Hân và Phó Cẩm Hành dây dưa khôn2g rõ, hơn nữa đã từng có một khoảng thời gian tốt đẹp? Thậm chí mọi ng9ười đều nói, sở dĩ cô ta hot nhanh như vậy, chính là vì Phó Cẩm Hành l0à kim chủ ở sau lưng, hắn không tiếc bỏ tiền lót đường cho Trương Tử H9ân.
“Cô không lo lắng à?”
Đoàn Phù Quang không nhịn được hỏi. Phó Cẩm Hành không có ở đây, khẩu vị của Hà Tư Ca lập tức tốt hơn hẳn, cố gắp một miếng thịt, cẩn thận thưởng thức, còn híp mắt lại. Thấy thế, Đoàn Phù Quang thật sự quýnh lên: “Đó là chồng cô mà!” “Không, là chồng cô.”
Hà Tư Ca uống một ngụm nước, bắt chước quảng cáo kẹo cao su của một hãng nào đó trên tivi, hài hước nói lại. Ăn no uống say, tiên Đoàn Phù Quang đi, Hà Tư Ca ngồi một mình trong phòng làm việc của Phó Cẩm Hành. Cô lại nghĩ đến bức tranh trước đó mình lục ra được kia. Trong lòng khẽ dâng lên một loại cảm giác ngứa ngáy, giống như có một con côn trùng đang gặm nhấm. Mấy tiếng sau, tin tức Trương Tử Hân bị thương ở trường quay ùn ùn kéo đến cuốn sạch cả giới giải trí...
Đoàn Phù Quang cầm điện thoại, mãi không hoàn hồn lại được. Cô suy nghĩ ý nghĩa của câu nói kia, càng nghĩ càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Bệnh viện tư nhân nào đó ở Trung Hải, phòng bệnh cao cấp.
Tình hình của Trương Tử Hân không coi là nghiêm trọng, thương thể tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Còn chỗ mọi người quan tâm nhất, cũng chính là mặt cô ta thì chỉ có hai vết xước nhỏ, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.
Đợi y tá rời đi, Trương Tử Hân nói với trợ lý bên cạnh: “Cô ra ngoài trước đi.”
Trợ lý gật đầu, lúc này mới rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô ta và Phó Cẩm Hành. Phó Cẩm Hành vẫn đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt dửng dưng nhìn ra bên ngoài. Nơi này là một trong những bệnh viện nhà họ Phó đầu tư, hắn không lo lắng bị phóng viên chụp được ảnh. “Em không cẩn thận mới rơi xuống, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Em cũng không phải là kẻ ngốc, em vừa phải quay phim, vừa có hoạt động thương nghiệp, chẳng lẽ em muốn bị thương à?”
Theo nhân viên nghiệp vụ kể lại, cô ta bị thương lúc đang quay một cảnh phim bị treo lên cổng thành, vì theo đuổi hiệu quả quay phim tốt nhất, Trương Tử Hân đích thân lên đài, làm việc giữa không trung khoảng bốn, năm tiếng.
Trên mạng còn có một đoạn video ngắn, là cảnh Trương Tử Hân được đưa vào bệnh viện. Có thể nhìn ra rõ, sau lưng, cẳng chân cô ta đều có vết máu, mà gương mặt quan trọng nhất thì lại bị che kín, không nhìn rõ.
Tin tức vừa lan ra, các fan hâm mộ đều vô cùng đau lòng.
Hơn nữa, những người trước kia nghe đồn Trương Tử Hân lạm dụng người đóng thế, không chuyên nghiệp, giở trò chảnh chọe đều không đánh tự thua.
“Dọa người vậy cơ à?”
Hà Tư Ca nhìn máy tính, lẩm bẩm một mình.
Có điều, lúc cô xem xong những tin tức nghìn bài một điệu thổi phồng Trương Tử Hân chuyên nghiệp kia, thì chẳng hề lo lắng nữa.
Rất rõ ràng, một loại thủ đoạn tự tẩy sạch mình mà thôi.
Giống như cô nghĩ trước đó, chiêu này đúng là khổ nhục kế, Trương Tử Hân thông qua chuyện bị thương này, lấy lui làm tiến, vờ tha để bắt thật. Ngay cả Đoàn Phù Quang cũng gọi điện thoại đến, cô ấy và Hà Tư Ca đều có chung một cách nhìn, liên tục oán trách: “Chiêu trò đến tận mức này, không biết xấu hổ à?” Hà Tư Ca cười ha ha: “Xấu hổ không tính là gì, hot mới là quan trọng nhất.”
Cuối cùng, cô còn không quên nhắc nhở Đoàn Phù Quang: “Cô Đoàn, mong cô đừng có coi thường Trương Tử Hân. Nói không chừng, lần này cô ta đang nhắm vào cô đấy.” Lời nên nói, Hà Tư Ca đều đã nói cả rồi, còn những thứ khác, thì không phải là thứ cô có thể nắm trong tay.
Tình hình của Trương Tử Hân không coi là nghiêm trọng, thương thể tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Còn chỗ mọi người quan tâm nhất, cũng chính là mặt cô ta thì chỉ có hai vết xước nhỏ, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.
Đợi y tá rời đi, Trương Tử Hân nói với trợ lý bên cạnh: “Cô ra ngoài trước đi.”
Trợ lý gật đầu, lúc này mới rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô ta và Phó Cẩm Hành. Phó Cẩm Hành vẫn đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt dửng dưng nhìn ra bên ngoài. Nơi này là một trong những bệnh viện nhà họ Phó đầu tư, hắn không lo lắng bị phóng viên chụp được ảnh. “Em không cẩn thận mới rơi xuống, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Em cũng không phải là kẻ ngốc, em vừa phải quay phim, vừa có hoạt động thương nghiệp, chẳng lẽ em muốn bị thương à?”
Im lặng một lát, Trương Tử Hân tức giận nói.
Cô ta biết, Phó Cẩm Hành tức giận rồi.
Mà nguyên nhân hắn tức giận, e là cho rằng cô ta cố ý.
Đợi Trương Tử Hân nói xong, Phó Cẩm Hành mới quay người lại, hắn không mở miệng ngay, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy hiểu rõ nhìn thẳng cô ta. Cô ta bị nhìn mà chột dạ, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
“Đương nhiên em không phải kẻ ngốc, mà là quá thông minh.”
Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng mở miệng nói. Một câu nói, Trương Tử Hân đã biết, hắn đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của mình rồi.
Trong lòng trào lên một cơn tức giận, cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Phó Cẩm Hành: “Đúng, em thừa nhận! Dù sao ở trước mặt anh, em cũng giống như trong suốt! Những mưu tính nhỏ, tâm tư nhỏ kia của em đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, không phải sao?”
Rõ ràng cái gì hắn cũng biết, nhưng luôn không để lại dấu vết, thậm chí còn có ý bao che. Đến nỗi khiến cô ta sinh ra ảo giác, cho rằng mình thật sự là đặc biệt, cho rằng hắn có thể cưng chiều cô ta đến tận thiên hoang địa lão, thiên hạ vô song! “Đánh giá của bên ngoài với em quan trọng đến thế à?” Nói xong, Phó Cẩm Hành cau mày lại.
Hẳn gần như có thể kết luận, Trương Tử Hân muốn dùng chuyện bị thương này để thổi phồng lên, mục đích chủ yếu là vì chặn miệng của những người đó lại.
Không phải bọn họ nói cô ta không chuyên nghiệp sao? Vậy được, thế thì quay phim bị thương đi. Không phải bọn họ nói cô ta đóng một bộ phim phải dùng đến mười mấy người đóng thế sao?
Vậy được, thể thì đích thân lên đài đi.
Miệng người là hai miếng da, chỉ cần khiển thông báo bay ngập trời là có thể sửa chữa lại nhận định của một bộ phận người đi đường với Trương Tử Hân.
Có nói dối lên một vạn lần, cũng thành sự thật.
“Chẳng lẽ không quan trọng à? Anh có biết là từ khi anh công bố tin kết hôn, một nhãn hàng xa xỉ phẩm của nước ngoài mà em vốn đã bàn bạc rất thuận lợi để làm đại diện đã không còn hồi kết nữa không?”
Trương Tử Hân dùng tay siết chặt khăn trải giường dưới người, trong mắt đã ầm ĩ có nước mắt. Cô ta cố gắng lâu như vậy, vượt qua cả đường khó khăn để tiến lên, cuối cùng thành bạn thân của các hãng đó. Chỉ cần có thể tiến thêm một bước nữa là có thể trở thành đại sứ của nhãn hàng, sau đó sẽ có cơ hội trở thành người phát ngôn của hãng đó ở khu vực châu Á! Mỗi bước đều giống như cá chép vượt long môn! Năm ngoái, Trương Tử Hân PK thẳng mấy người cùng hạng như mình, mới lấy được tư cách bạn thân của nhãn hàng đó. Không ngờ, Phó Cẩm Hành đột nhiên tuyên bố đã kết hôn, cái chân đại sứ của cô ta cũng sôi hỏng bỏng không. Tất cả những thứ này, hiển nhiên Trương Tử Hân quy hết tội lên đầu Hà Tư Ca. “Em đừng quên, em là một diễn viên, ban đầu em nói với anh, em thích quay phim.” Phó Cẩm Hành nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ha.”
Trương Tử Hân phát ra một tiếng cười nhạo: “Em vẫn còn nhớ, nhưng bọn họ cho em cơ hội sao?”
Làm một diễn viên giỏi, nghiêm túc quay phim, đúng là ước mơ ban đầu của cô ta. Nhưng trong giới giải trí có mấy người yên ổn quay phim được?
Cô ta chỉ là thuận theo trào lưu thôi, nhân lúc còn trẻ, kiếm thêm ít tiền.
Cái thời đại này đổi mới còn nhanh hơn cả máy tính, hôm nay vẫn là minh tinh hot, ai biết ngày mai là cái gì?
Phải biết, trong giới giải trí thứ không thiếu nhất chính là nam thanh nữ tú, con gái xinh đẹp nhiều như cắt rau hẹ, cắt sạch hết một gốc, vẫn còn hết gốc này đến gốc khác nữa.
“Tử Hân, em khiến anh thất vọng rồi.” Sau đó rất lâu, Phó Cẩm Hành mới trầm giọng nói.
Hắn không hề nổi giận, nhưng sự nặng nề trong giọng nói khiến Trương Tử Hân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thất thanh khóc lên.
“Anh sẽ giúp em một lần nữa.” Nói xong, Phó Cẩm Hành bước đi.
Thấy hắn định đi, Trương Tử Hân liều mạng rút hết kim trên mu bàn tay ra, nhảy xuống giường, xông đến trước mặt Phó Cẩm Hành.
Hai hàng nước mắt lăn trên mặt cô ta, lại thêm sắc mặt nhợt nhạt, khắp người đầy vết thương, nhìn rất tội nghiệp.
“Em xin lỗi, đều là lỗi của em! Anh đừng thất vọng về em, vẫn yêu thương em, dung túng em giống như trước đây, có được không? Em thề sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa, cho dù là Hà Tư Ca hay là Đoàn Phù Quang, bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ đều không quan trọng, nhưng anh đừng bỏ mặc em, được không...”
Nghe thấy tên Đoàn Phù Quang, Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra: “Em biết cô ấy?” Trương Tử Hân há miệng, biết mình nói hớ rồi. Vì có thể hiểu sinh hoạt thường ngày của Phó Cẩm Hành, cô ta đặc biệt mua chuộc nhân viên lễ tân của Phó thị, hứa hẹn lợi ích, dùng để đổi lấy các loại tin tức nội bộ của công ty.
Cho nên, Trương Tử Hân đã biết gần đây Phó Cẩm Hành theo yêu cầu của Mai Lan, đang hẹn hò với thiên kim của nhà họ Đoàn.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ánh mắt Phó Cẩm Hành tối lại. Hắn ném lại một câu, nhẹ nhàng đẩy Trương Tử Hân ra, nghênh ngang rời đi. Cô ta đứng tại chỗ, gọi mấy tiếng, nhưng không có cách nào vãn hồi được cục diện trước mắt. Trên đường trở về công ty, Phó Cẩm Hành đặc biệt mớm lời cho một phóng viên quen thuộc, bảo anh ta dùng thời gian ngắn nhất bịa ra một tin tức.
“Anh Phó, phóng viên nói, nếu như bản thảo không có vấn đề thì có thể đăng lên rồi.”
Tào Cảnh Đồng dè dặt hỏi. Cậu ta không hiểu lắm, tại sao Phó Cẩm Hành lại muốn cố ý sắp xếp phóng viên viết loạn.
Phó Cẩm Hành vội vàng xem lướt nội dung một lần, gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ đăng lên như vậy đi.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại gọi Tào Cảnh Đồng: “Cậu nói cô ấy có tin không?” Tào Cảnh Đồng ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng được, người Phó Cẩm Hành hỏi chính là Hà Tư Ca.
Cậu ta nói thật: “Tôi cảm thấy, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ tin? Anh Phó, tôi thật sự không hiểu, sau khi cô Hà đọc được những tin bát quái này, không phải hiểu lầm giữa hai người sẽ càng nghiêm trọng hơn sao?”
Phó Cẩm Hành cười, không nói gì.
Đối với hắn mà nói, bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là giải trừ hiểu lầm, mà là bảo đảm Hà Tư Ca an toàn.
Chuyện như lần bắt cóc trước, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.
Ngay sau tin tức Trương Tử Hân bị thương truyền ra không lâu, lại có một tin bát quái khiến cho quần chúng hóng chuyện say sưa bàn tán truyền ra, vô cùng động trời.
Phó Cẩm Hành trước đó vẫn còn đang ân ái lại đích thân đến thăm Trương Tử Hân, ở lại bệnh viện rất lâu.
Hơn nữa, nghe đấu vì cầu phúc cho cô ta, hắn còn đích thân đến một ngôi chùa ở khu vực ngoại thành Trung Hải thắp hương, hơn nữa còn quyên góp một số tiền lớn,
Có người chỉ ra dấu hiệu chính xác, bọn họ căn bản chưa hề cắt đứt liên lạc. Tin tức vừa truyền ra, người nổi giận nhất là Mai Lan.
Bà ta mất hết dáng vẻ thường ngày, không nhịn được quát lên ngay trong nhà: “Đúng là dìm được hồ lô thì gáo nổi! Mình vốn tưởng là chỉ cần xử lý con hồ ly tinh họ Hà kia là được rồi, không ngờ con diễn viên đó lại có bản lĩnh như vậy!”
Sau khi mắng xong, Mai Lan lại ngồi xụi lơ lên sô pha, vẻ mặt dường như lập tức già đi mấy tuổi.
“Tại sao, tại sao con trai mình lại giống y như ba nó, đều phải lo nghĩ phiền muộn cho những con đàn bà vớ vẩn đó... Mình một lòng vì cái nhà này, nhưng không có ai nguyện ý nhìn mình một chút nào...” Bà ta giận đến nỗi toàn thân run lên, chỉ muốn nghiền nát răng ra. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca cũng nhìn thấy tin tức trên mạng. Cô không hề bất ngờ, bởi vì đã sớm đoán được Trương Tử Hân sẽ không chịu đau không công, nhất định sẽ được cái gì đó. Nhưng Hà Tư Ca không ngờ, thứ cô ta lấy được lại là... tình yêu của Phó Cẩm Hành.
Hoặc là nói, từ trước đến nay cô ta chưa hề mất đi tình yêu của người đàn ông này.
Bình luận facebook