Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-58
Chương 59: Là yêu
Đề tài cấm kỵ giữa hai người có rất nhiều, chuyện năm đó hiển nhiên chính là3 một trong số đó.
Thấy Phó Cẩm Hành gây chiến trước, đương nhiên Hà2 Tư Ca cũng không chịu yếu thế. Cho dù đầy một bụng uất ức, nhưng cô vẫn kh9ông muốn lộ ra một tia yếu đuối nào ở trước mặt hắn.
Ngược lại, cô 0cố nén tức giận, hếch cầm lên, to gan nghênh đón ánh mắt hắn. “Anh sợ à? Kh9ông phải trước giờ anh rất tự phụ sao? Cho dù tôi thật sự chủ động quyến rũ Phó Cẩm Thiêm, chẳng lẽ anh ấy nhất định sẽ cắn câu à, anh tưởng ai cũng ngu xuẩn như anh chắc!”
Hà Tư Ca cố ý nói móc.
Hắn biết rõ còn hỏi.
cả người cô toàn là mồ hôi, còn có đủ loại chất lỏng khả nghi dính lên người, cần phải rửa sạch. Hà Tư Ca cắn môi, không nói câu gì, lọn tóc ướt nhẹp mồ hôi rủ xuống che mất nửa gương mặt cô. Đợi mấy giây, không có được câu trả lời của cô, Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, vẫn xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Giày vò đến nửa đêm, cả tòa văn phòng đèn đuốc sáng trưng, không ít nhân viên các bộ phận vẫn đang tăng ca, phòng làm việc của tổng giám đốc cũng sáng đèn.
Hà Tư Ca mặc cái áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, có người trên sô pha ngủ mê mệt. Đến cơm cô cũng không ăn, sau khi tắm xong là ngủ luôn. Vốn dĩ muốn bảo Tào Cảnh Đồng đưa Hà Tư Ca về chung cư trước, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng áo quần không đủ che thân của cô, Phó Cẩm Hành lại hẹp hòi, không muốn để cho bất cứ một người đàn ông nào ngoài mình ra nhìn
thấy.
Một giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành hung hăng nắm lấy bả vai cô!
Hắn đẩy về phía trước, Hà Tư Ca bị ấn lên cái bàn viết lớn phía đối diện.
Phó Cẩm Hành giơ tay quét một cái, những thứ đồ dư thừa kia bị đẩy sang bên cạnh, trong đó cũng bao gồm cả con chuột vừa rồi Hà Tư Ca và Phó Cẩm Thiêm đã dùng. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Phó Cẩm Hành dứt khoát đạp một cước, dùng để giày hung hăng nghiền nát nó. Nghe thấy tiếng lanh lảnh đó, Hà Tư Ca vừa giãy giụa, vừa mắng lớn: “Cái đồ biến thái này! Anh dựa vào cái gì mà quản tôi quen biết ai!” Thật sự cô không chủ động nói cho Phó Cẩm Hành biết, mình và Phó Cẩm Thiêm quen nhau do cơ duyên trùng hợp, hơn nữa còn đã gặp nhau mấy lần, hai người nói chuyện rất vui.
Hà Tư Ca thừa nhận, sau khi biết thân phận của Phó Cẩm Thiêm, cô thật sự có tư tâm.
Nhưng tuyệt đối không liên quan đến chuyện nam nữ.
“Dựa vào cái gì tôi không thể quản? Cô cứ từ từ nghĩ xem, tôi cho cô thời gian.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa thong thả ung dung tháo thắt lưng ra. Thấy vậy, Hà Tư Ca cực kỳ hoảng sợ, nửa người trên của cô bị cố định chặt, chỉ có thể dùng sức vùng vẫy hai chân là thứ duy nhất vẫn có thể cử động, muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của hắn. Đáng tiếc là, sức cô quá nhỏ so với Phó Cẩm Hành. Không chỉ không thoát được, còn làm mình thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.
“Tốt nhất là tiết kiệm chút sức đi, kẻo chưa làm được mấy phút đã không có tiền đồ ngất đi.”
Phó Cẩm Hành công khóe miệng lên, cười như không cười nói với Hà Tư Ca.
“Anh, anh dám?!”
Cô trợn to hai mắt, không tin hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng như vậy! Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, hắn đã dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả. Sự thật chứng minh, Phó Cẩm Hành không chỉ sẽ làm, còn làm rất tốt, làm rất vui vẻ. Lúc tất cả kết thúc, khắp người Hà Tư Ca đã không tìm nổi chỗ da thịt nào trắng nõn, khắp nơi toàn là dấu vết hắn cố ý lưu lại. Cô nghi ngờ mình sắp chết rồi, vừa chạm chân xuống đất, cả người đã nhũn ra, ngã thẳng xuống. May mà Phó Cẩm Hành vẫn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính, không trơ mắt nhìn Hà Tư Ca hôn sàn nhà, mà nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô. “Có muốn đi tắm không?”
cả người cô toàn là mồ hôi, còn có đủ loại chất lỏng khả nghi dính lên người, cần phải rửa sạch. Hà Tư Ca cắn môi, không nói câu gì, lọn tóc ướt nhẹp mồ hôi rủ xuống che mất nửa gương mặt cô. Đợi mấy giây, không có được câu trả lời của cô, Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, vẫn xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Giày vò đến nửa đêm, cả tòa văn phòng đèn đuốc sáng trưng, không ít nhân viên các bộ phận vẫn đang tăng ca, phòng làm việc của tổng giám đốc cũng sáng đèn.
Hà Tư Ca mặc cái áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, có người trên sô pha ngủ mê mệt. Đến cơm cô cũng không ăn, sau khi tắm xong là ngủ luôn. Vốn dĩ muốn bảo Tào Cảnh Đồng đưa Hà Tư Ca về chung cư trước, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng áo quần không đủ che thân của cô, Phó Cẩm Hành lại hẹp hòi, không muốn để cho bất cứ một người đàn ông nào ngoài mình ra nhìn
thấy.
Cho nên, hắn tăng ca, cô ngủ, không ảnh hưởng đến nhau.
“Cốc cốc cốc.” Tào Cảnh Đồng gõ cửa phòng làm việc, bây giờ cậu ta thông minh hơn rồi, chỉ cần Hà Tư Ca ở bên trong, không được Phó Cẩm Hành cho vào, cậu ta sẽ đứng ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, Phó Cẩm Hành lại nhìn phía sô pha một cái, lập tức đứng dậy. Hắn cầm áo khoác lên, phủ hai chân lộ ra ngoài của Hà Tư Ca lại, lúc này mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tào Cảnh Đồng cầm đồ ăn khuya, nhanh chóng bước vào.
“Canh Lão Hỏa Tịnh đây, anh uống một bát đi.”
Cậu ta hiểu khẩu vị của Phó Cẩm Hành, nhẹ giọng nói. Phó Cẩm Hành đáp một tiếng, dụi ấn đường đau mỏi. Tòa chung cư mới sắp mở bán, áp lực của hắn cũng rất lớn.
Càng đừng nói là, vì hôn sự của hắn và Hà Tư Ca mà cả gia tộc đều đang gây áp lực cho hắn.
Thậm chí không thiếu người đang đợi xem trò cười. Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Hà Tư Ca ngủ hơn một tiếng từ từ tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, theo bản năng ngồi dậy. Áo sơ mi quá rộng lớn không che chắn hết được cơ thể thanh thoát của cô, nhưng Hà Tư Ca lại không ý thức được, giương mắt nhìn bát canh Tào Cảnh Đồng bế trong tay.
Tào Cảnh Đồng rất tự giác, đặt đồ xuống, nhìn thẳng phía trước. “Anh Phó, tôi ra ngoài trước đây.” Nói xong, Tào Cảnh Đồng cướp cửa mà chạy, không dám nán lại thêm một giây. Đối với hành động thức thời của cậu ta, Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng hài lòng. Nếu như Phó Cẩm Thiêm cũng có loại tự giác này thì tốt rồi. Vừa nghĩ đến Phó Cẩm Thiêm, ấn đường của hắn lại đau âm ỉ.
Đương nhiên mình yêu thương người em họ này, nếu không cũng sẽ không bảo cậu ta đến công ty rèn luyện, mong muốn thuận lợi dẫn cậu ta xuống núi. Nhưng nếu như cậu ta thật sự có bất cứ hành động vượt quá quy củ nào, Phó Cẩm Hành cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng khoan dung!
“Mặc quần áo vào đi!” Hắn cúi đầu liếc một cái, nhìn thấy bả vai Hà Tư Ca đã lộ ra rồi, Phó Cẩm Hành giống như một ông chồng hay ghen, tức giận khiển trách. Cô cau mày, châm biếm lại: “Là ai xé rách quần áo của tôi? Không biết xấu hổ” Nói xong, Hà Tư Ca giơ tay cầm bát canh lên, ung dung uổng. Quá nửa ngày cô chưa ăn gì rồi, ăn mấy miếng với Đoàn Phù Quang từ tận trưa, bây giờ đã đói cồn cào, sớm không để ý đến mặt mũi gì nữa. Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh, cũng tùy ý ăn một chút. Đợi Hà Tư Ca ăn xong, hắn mới hỏi: “Chuẩn bị buổi họp báo thế nào rồi? Còn có mấy ngày nữa thôi, phải tranh thủ mới được.” Không muốn gây áp lực quá lớn cho cô, cho nên, Phó Cẩm Hành mới nói rất nhẹ nhàng.
Trên thực tế, không phải là phải tranh thủ mới được, mà là đã bắt đầu đến thời gian đếm ngược rồi!
“Tôi đã sớm đưa bản kế hoạch hoàn chỉnh cho trợ lý Tào, anh ta cũng gửi cho các bộ phận liên quan rồi, có lẽ sáng mai anh sẽ nhận được, sửa đổi bước cuối cùng.” Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, sửa lại; “Phải là sáng hôm nay mới đúng.” Bất tri bất giác, đã qua mười hai giờ đêm.
Nhìn vẻ mặt Phó Cẩm Hành hồng hào, cô không khỏi có chút nghi ngờ: “Anh luôn tăng ca, sao lại không nhìn ra mệt mỏi? Quả nhiên tôi nói không sai, anh thật sự không phải người.” Không chỉ như vậy, hắn còn đè cô làm bậy một trận, hao phí rất nhiều thể lực. “Lấy âm bổ dương.” Phó Cẩm Hành uống một ngụm canh, bí hiểm nói.
Hà Tư Ca có một loại cảm giác quẫn bách, vội vàng quay đầu ra phía khác.
Hơn bốn giờ, cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Phó Cẩm Hành đánh thức. “Sao thế? Cuối cùng có thể về nhà rồi à?” Cô vẫn còn chưa tỉnh táo, buột miệng nói ra.
Chữ “nhà” đó hình như lấy lòng Phó Cẩm Hành, chỉ thấy hắn cong khóe môi lên, dùng chóp mũi cọ vào mũi Hà Tư Ca, dịu dàng nói: “Đưa cô đến một nơi.” Không đợi cô trả lời, hắn đã dùng áo khoác của mình quấn lấy cô, ôm vào trong lòng. Đi thang máy đến thẳng hầm để xe, Phó Cẩm Hành nhét Hà Tư Ca vào trong xe, mình thì đích thân lái xe.
Cô ngáp dài liên tục, bộ dạng uể oải. Không khí trong xe ấm áp, chưa được mấy phút, Hà Tư Ca lại ngủ mất. Đợi lúc cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã phát hiện phía trước lại là biển, xe của bọn họ dừng ngay trên bãi cát cạnh biển. Hà Tư Ca lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng người lên. Cô đảo mắt nhìn một vòng, nhưng không thấy Phó Cẩm Hành đâu cả. Trên người vẫn khoác áo khoác của hắn, phản ứng đầu tiên của cô là, toi rồi!
Mình đắc tội Phó Cẩm Hành, không phải là hẳn bán cô đi rồi đấy chứ!
Hà Tư Ca mặc áo khoác vào, đẩy cửa xuống xe.
May mà đi ra mười mấy mét, đã thấy Phó Cẩm Hành đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Hắn cầm một lon bia trong tay, đang nhàn nhã uống. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn lại, là Hà Tư Ca đang khó khăn đi đến chỗ mình.
Cô đi giày cao gót, bước thấp bước cao giẫm lên cát, tư thế vô cùng buồn cười.
Hẳn bị chọc cười: “Cởi giày ra đi, chân trần cũng rất thoải mái.” Đương nhiên Hà Tư Ca không chịu, khó khăn lắm cô mới đi được đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, cũng ngồi xuống tảng đá nhẵn bóng kia.
“Sao lại chạy đến nơi này.”
Cô hơi lạnh, khoanh hai tay lại, oán giận nói. Hắn không trả lời câu hỏi của cô, mà giơ tay kéo một cái, để Hà Tư Ca rúc vào trong lòng mình. Cô kháng cự lại theo bản năng, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được sự ấm áp, cho nên, do dự một chút, Hà Tư Ca vẫn rất không có tiền để tiếp nhận. “Trời sắp sáng rồi, muốn đưa cô đi ngắm mặt trời mọc” Hắn chậm rãi nói, bóp bẹp cái lon bia trên tay, ném xuống cạnh chân. Hà Tư Ca nhìn mặt biển phía trước, nơi đó vẫn còn tối. Cô chưa từng xem mặt trời mọc, có chút kinh ngạc: “Vẫn còn rất tối mà, chúng ta phải đợi ở đâu lâu lắm, lạnh quá.”
Nghe vậy, Phó Cẩm Hành lại ôm cổ chặt hơn. Ngực hắn nhấp nhô lên xuống, là đang cười cô. “Đồ ngốc, cô nghĩ là mặt trời mọc sẽ kéo dài bao lâu? Bình minh chỉ là chuyện trong tích tắc, mặt trời đột nhiên nhô lên, giống như thoát khỏi chuồng cũi.”
Theo lời Phó Cẩm Hành, cảnh tượng trước mắt quả nhiên xảy ra biến hóa hoàn toàn...
Vầng thái dương màu cam giống như một quả bóng nhảy ra từ mặt biển một màu, đột nhiên vỡ tung, trút xuống một vùng ánh sáng mặt trời vàng rực, chiếu rọi toàn bộ mặt biển trong vắt. Hà Tư Ca há miệng, kinh ngạc không nói ra lời.
“Đẹp quá...”
Nhìn nửa ngày trời, cô lẩm bẩm.
Cằm bị khẽ nâng lên, Phó Cẩm Hành xoay mặt cô lại, dịu dàng hôn cô.
Có lẽ là vẫn còn trong cơn kinh ngạc, Hà Tư Ca lại quên cả phản kháng, thậm chí cô còn thuận theo nhắm hai mắt lại, hàng mi khẽ run.
Ánh mặt trời bao phủ lên hai người, rải một tầng ánh sáng lên người bọn họ. Hà Tư Ca dường như nghe thấy tiếng tim mình đập, nhanh như vậy, mạnh như vậy, khiến cô sắp không thở nổi. Một suy nghĩ đột nhiên lướt qua đầu, làm cô sợ hãi. Cô... có phải là cô yêu hắn rồi không?
Đề tài cấm kỵ giữa hai người có rất nhiều, chuyện năm đó hiển nhiên chính là3 một trong số đó.
Thấy Phó Cẩm Hành gây chiến trước, đương nhiên Hà2 Tư Ca cũng không chịu yếu thế. Cho dù đầy một bụng uất ức, nhưng cô vẫn kh9ông muốn lộ ra một tia yếu đuối nào ở trước mặt hắn.
Ngược lại, cô 0cố nén tức giận, hếch cầm lên, to gan nghênh đón ánh mắt hắn. “Anh sợ à? Kh9ông phải trước giờ anh rất tự phụ sao? Cho dù tôi thật sự chủ động quyến rũ Phó Cẩm Thiêm, chẳng lẽ anh ấy nhất định sẽ cắn câu à, anh tưởng ai cũng ngu xuẩn như anh chắc!”
Hà Tư Ca cố ý nói móc.
Hắn biết rõ còn hỏi.
cả người cô toàn là mồ hôi, còn có đủ loại chất lỏng khả nghi dính lên người, cần phải rửa sạch. Hà Tư Ca cắn môi, không nói câu gì, lọn tóc ướt nhẹp mồ hôi rủ xuống che mất nửa gương mặt cô. Đợi mấy giây, không có được câu trả lời của cô, Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, vẫn xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Giày vò đến nửa đêm, cả tòa văn phòng đèn đuốc sáng trưng, không ít nhân viên các bộ phận vẫn đang tăng ca, phòng làm việc của tổng giám đốc cũng sáng đèn.
Hà Tư Ca mặc cái áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, có người trên sô pha ngủ mê mệt. Đến cơm cô cũng không ăn, sau khi tắm xong là ngủ luôn. Vốn dĩ muốn bảo Tào Cảnh Đồng đưa Hà Tư Ca về chung cư trước, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng áo quần không đủ che thân của cô, Phó Cẩm Hành lại hẹp hòi, không muốn để cho bất cứ một người đàn ông nào ngoài mình ra nhìn
thấy.
Một giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành hung hăng nắm lấy bả vai cô!
Hắn đẩy về phía trước, Hà Tư Ca bị ấn lên cái bàn viết lớn phía đối diện.
Phó Cẩm Hành giơ tay quét một cái, những thứ đồ dư thừa kia bị đẩy sang bên cạnh, trong đó cũng bao gồm cả con chuột vừa rồi Hà Tư Ca và Phó Cẩm Thiêm đã dùng. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Phó Cẩm Hành dứt khoát đạp một cước, dùng để giày hung hăng nghiền nát nó. Nghe thấy tiếng lanh lảnh đó, Hà Tư Ca vừa giãy giụa, vừa mắng lớn: “Cái đồ biến thái này! Anh dựa vào cái gì mà quản tôi quen biết ai!” Thật sự cô không chủ động nói cho Phó Cẩm Hành biết, mình và Phó Cẩm Thiêm quen nhau do cơ duyên trùng hợp, hơn nữa còn đã gặp nhau mấy lần, hai người nói chuyện rất vui.
Hà Tư Ca thừa nhận, sau khi biết thân phận của Phó Cẩm Thiêm, cô thật sự có tư tâm.
Nhưng tuyệt đối không liên quan đến chuyện nam nữ.
“Dựa vào cái gì tôi không thể quản? Cô cứ từ từ nghĩ xem, tôi cho cô thời gian.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa thong thả ung dung tháo thắt lưng ra. Thấy vậy, Hà Tư Ca cực kỳ hoảng sợ, nửa người trên của cô bị cố định chặt, chỉ có thể dùng sức vùng vẫy hai chân là thứ duy nhất vẫn có thể cử động, muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của hắn. Đáng tiếc là, sức cô quá nhỏ so với Phó Cẩm Hành. Không chỉ không thoát được, còn làm mình thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.
“Tốt nhất là tiết kiệm chút sức đi, kẻo chưa làm được mấy phút đã không có tiền đồ ngất đi.”
Phó Cẩm Hành công khóe miệng lên, cười như không cười nói với Hà Tư Ca.
“Anh, anh dám?!”
Cô trợn to hai mắt, không tin hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng như vậy! Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, hắn đã dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả. Sự thật chứng minh, Phó Cẩm Hành không chỉ sẽ làm, còn làm rất tốt, làm rất vui vẻ. Lúc tất cả kết thúc, khắp người Hà Tư Ca đã không tìm nổi chỗ da thịt nào trắng nõn, khắp nơi toàn là dấu vết hắn cố ý lưu lại. Cô nghi ngờ mình sắp chết rồi, vừa chạm chân xuống đất, cả người đã nhũn ra, ngã thẳng xuống. May mà Phó Cẩm Hành vẫn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính, không trơ mắt nhìn Hà Tư Ca hôn sàn nhà, mà nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô. “Có muốn đi tắm không?”
cả người cô toàn là mồ hôi, còn có đủ loại chất lỏng khả nghi dính lên người, cần phải rửa sạch. Hà Tư Ca cắn môi, không nói câu gì, lọn tóc ướt nhẹp mồ hôi rủ xuống che mất nửa gương mặt cô. Đợi mấy giây, không có được câu trả lời của cô, Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, vẫn xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Giày vò đến nửa đêm, cả tòa văn phòng đèn đuốc sáng trưng, không ít nhân viên các bộ phận vẫn đang tăng ca, phòng làm việc của tổng giám đốc cũng sáng đèn.
Hà Tư Ca mặc cái áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, có người trên sô pha ngủ mê mệt. Đến cơm cô cũng không ăn, sau khi tắm xong là ngủ luôn. Vốn dĩ muốn bảo Tào Cảnh Đồng đưa Hà Tư Ca về chung cư trước, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng áo quần không đủ che thân của cô, Phó Cẩm Hành lại hẹp hòi, không muốn để cho bất cứ một người đàn ông nào ngoài mình ra nhìn
thấy.
Cho nên, hắn tăng ca, cô ngủ, không ảnh hưởng đến nhau.
“Cốc cốc cốc.” Tào Cảnh Đồng gõ cửa phòng làm việc, bây giờ cậu ta thông minh hơn rồi, chỉ cần Hà Tư Ca ở bên trong, không được Phó Cẩm Hành cho vào, cậu ta sẽ đứng ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, Phó Cẩm Hành lại nhìn phía sô pha một cái, lập tức đứng dậy. Hắn cầm áo khoác lên, phủ hai chân lộ ra ngoài của Hà Tư Ca lại, lúc này mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tào Cảnh Đồng cầm đồ ăn khuya, nhanh chóng bước vào.
“Canh Lão Hỏa Tịnh đây, anh uống một bát đi.”
Cậu ta hiểu khẩu vị của Phó Cẩm Hành, nhẹ giọng nói. Phó Cẩm Hành đáp một tiếng, dụi ấn đường đau mỏi. Tòa chung cư mới sắp mở bán, áp lực của hắn cũng rất lớn.
Càng đừng nói là, vì hôn sự của hắn và Hà Tư Ca mà cả gia tộc đều đang gây áp lực cho hắn.
Thậm chí không thiếu người đang đợi xem trò cười. Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Hà Tư Ca ngủ hơn một tiếng từ từ tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, theo bản năng ngồi dậy. Áo sơ mi quá rộng lớn không che chắn hết được cơ thể thanh thoát của cô, nhưng Hà Tư Ca lại không ý thức được, giương mắt nhìn bát canh Tào Cảnh Đồng bế trong tay.
Tào Cảnh Đồng rất tự giác, đặt đồ xuống, nhìn thẳng phía trước. “Anh Phó, tôi ra ngoài trước đây.” Nói xong, Tào Cảnh Đồng cướp cửa mà chạy, không dám nán lại thêm một giây. Đối với hành động thức thời của cậu ta, Phó Cẩm Hành cảm thấy vô cùng hài lòng. Nếu như Phó Cẩm Thiêm cũng có loại tự giác này thì tốt rồi. Vừa nghĩ đến Phó Cẩm Thiêm, ấn đường của hắn lại đau âm ỉ.
Đương nhiên mình yêu thương người em họ này, nếu không cũng sẽ không bảo cậu ta đến công ty rèn luyện, mong muốn thuận lợi dẫn cậu ta xuống núi. Nhưng nếu như cậu ta thật sự có bất cứ hành động vượt quá quy củ nào, Phó Cẩm Hành cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng khoan dung!
“Mặc quần áo vào đi!” Hắn cúi đầu liếc một cái, nhìn thấy bả vai Hà Tư Ca đã lộ ra rồi, Phó Cẩm Hành giống như một ông chồng hay ghen, tức giận khiển trách. Cô cau mày, châm biếm lại: “Là ai xé rách quần áo của tôi? Không biết xấu hổ” Nói xong, Hà Tư Ca giơ tay cầm bát canh lên, ung dung uổng. Quá nửa ngày cô chưa ăn gì rồi, ăn mấy miếng với Đoàn Phù Quang từ tận trưa, bây giờ đã đói cồn cào, sớm không để ý đến mặt mũi gì nữa. Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh, cũng tùy ý ăn một chút. Đợi Hà Tư Ca ăn xong, hắn mới hỏi: “Chuẩn bị buổi họp báo thế nào rồi? Còn có mấy ngày nữa thôi, phải tranh thủ mới được.” Không muốn gây áp lực quá lớn cho cô, cho nên, Phó Cẩm Hành mới nói rất nhẹ nhàng.
Trên thực tế, không phải là phải tranh thủ mới được, mà là đã bắt đầu đến thời gian đếm ngược rồi!
“Tôi đã sớm đưa bản kế hoạch hoàn chỉnh cho trợ lý Tào, anh ta cũng gửi cho các bộ phận liên quan rồi, có lẽ sáng mai anh sẽ nhận được, sửa đổi bước cuối cùng.” Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, sửa lại; “Phải là sáng hôm nay mới đúng.” Bất tri bất giác, đã qua mười hai giờ đêm.
Nhìn vẻ mặt Phó Cẩm Hành hồng hào, cô không khỏi có chút nghi ngờ: “Anh luôn tăng ca, sao lại không nhìn ra mệt mỏi? Quả nhiên tôi nói không sai, anh thật sự không phải người.” Không chỉ như vậy, hắn còn đè cô làm bậy một trận, hao phí rất nhiều thể lực. “Lấy âm bổ dương.” Phó Cẩm Hành uống một ngụm canh, bí hiểm nói.
Hà Tư Ca có một loại cảm giác quẫn bách, vội vàng quay đầu ra phía khác.
Hơn bốn giờ, cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Phó Cẩm Hành đánh thức. “Sao thế? Cuối cùng có thể về nhà rồi à?” Cô vẫn còn chưa tỉnh táo, buột miệng nói ra.
Chữ “nhà” đó hình như lấy lòng Phó Cẩm Hành, chỉ thấy hắn cong khóe môi lên, dùng chóp mũi cọ vào mũi Hà Tư Ca, dịu dàng nói: “Đưa cô đến một nơi.” Không đợi cô trả lời, hắn đã dùng áo khoác của mình quấn lấy cô, ôm vào trong lòng. Đi thang máy đến thẳng hầm để xe, Phó Cẩm Hành nhét Hà Tư Ca vào trong xe, mình thì đích thân lái xe.
Cô ngáp dài liên tục, bộ dạng uể oải. Không khí trong xe ấm áp, chưa được mấy phút, Hà Tư Ca lại ngủ mất. Đợi lúc cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã phát hiện phía trước lại là biển, xe của bọn họ dừng ngay trên bãi cát cạnh biển. Hà Tư Ca lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng người lên. Cô đảo mắt nhìn một vòng, nhưng không thấy Phó Cẩm Hành đâu cả. Trên người vẫn khoác áo khoác của hắn, phản ứng đầu tiên của cô là, toi rồi!
Mình đắc tội Phó Cẩm Hành, không phải là hẳn bán cô đi rồi đấy chứ!
Hà Tư Ca mặc áo khoác vào, đẩy cửa xuống xe.
May mà đi ra mười mấy mét, đã thấy Phó Cẩm Hành đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Hắn cầm một lon bia trong tay, đang nhàn nhã uống. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn lại, là Hà Tư Ca đang khó khăn đi đến chỗ mình.
Cô đi giày cao gót, bước thấp bước cao giẫm lên cát, tư thế vô cùng buồn cười.
Hẳn bị chọc cười: “Cởi giày ra đi, chân trần cũng rất thoải mái.” Đương nhiên Hà Tư Ca không chịu, khó khăn lắm cô mới đi được đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, cũng ngồi xuống tảng đá nhẵn bóng kia.
“Sao lại chạy đến nơi này.”
Cô hơi lạnh, khoanh hai tay lại, oán giận nói. Hắn không trả lời câu hỏi của cô, mà giơ tay kéo một cái, để Hà Tư Ca rúc vào trong lòng mình. Cô kháng cự lại theo bản năng, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được sự ấm áp, cho nên, do dự một chút, Hà Tư Ca vẫn rất không có tiền để tiếp nhận. “Trời sắp sáng rồi, muốn đưa cô đi ngắm mặt trời mọc” Hắn chậm rãi nói, bóp bẹp cái lon bia trên tay, ném xuống cạnh chân. Hà Tư Ca nhìn mặt biển phía trước, nơi đó vẫn còn tối. Cô chưa từng xem mặt trời mọc, có chút kinh ngạc: “Vẫn còn rất tối mà, chúng ta phải đợi ở đâu lâu lắm, lạnh quá.”
Nghe vậy, Phó Cẩm Hành lại ôm cổ chặt hơn. Ngực hắn nhấp nhô lên xuống, là đang cười cô. “Đồ ngốc, cô nghĩ là mặt trời mọc sẽ kéo dài bao lâu? Bình minh chỉ là chuyện trong tích tắc, mặt trời đột nhiên nhô lên, giống như thoát khỏi chuồng cũi.”
Theo lời Phó Cẩm Hành, cảnh tượng trước mắt quả nhiên xảy ra biến hóa hoàn toàn...
Vầng thái dương màu cam giống như một quả bóng nhảy ra từ mặt biển một màu, đột nhiên vỡ tung, trút xuống một vùng ánh sáng mặt trời vàng rực, chiếu rọi toàn bộ mặt biển trong vắt. Hà Tư Ca há miệng, kinh ngạc không nói ra lời.
“Đẹp quá...”
Nhìn nửa ngày trời, cô lẩm bẩm.
Cằm bị khẽ nâng lên, Phó Cẩm Hành xoay mặt cô lại, dịu dàng hôn cô.
Có lẽ là vẫn còn trong cơn kinh ngạc, Hà Tư Ca lại quên cả phản kháng, thậm chí cô còn thuận theo nhắm hai mắt lại, hàng mi khẽ run.
Ánh mặt trời bao phủ lên hai người, rải một tầng ánh sáng lên người bọn họ. Hà Tư Ca dường như nghe thấy tiếng tim mình đập, nhanh như vậy, mạnh như vậy, khiến cô sắp không thở nổi. Một suy nghĩ đột nhiên lướt qua đầu, làm cô sợ hãi. Cô... có phải là cô yêu hắn rồi không?
Bình luận facebook