• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-72

Chương 73: Giày vò cả đêm




Tân Tân kiễng chân, vẫn đang nghển cổ lên, quan sát3 trên giường. “Mẹ cháu đâu?”



“Mẹ cháu đang ngủ, chúng ta nói nhỏ chút0.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa thản nhiên giơ tay lấ9y cái áo choàng ngủ mình thuận tay vắt ở cuối giường, nhanh chóng quấn mình lại. Kết quả, Tân Tân nhìn hắn không chớp mắt. “Tiểu đệ của chú to hơn của cháu.”




“Rầm!”
Hắn rên rỉ, giơ tay ấn lên đầu, vô cùng tức giận nhìn thằng nhóc đứng ở cạnh giường, hạ thấp giọng: “Phí lời, chú là người lớn! Cháu là trẻ con! Cháu có thể so với chú à? Còn nữa, ai cho phép cháu tự dưng nhìn tiểu đệ của mình, mau kéo quần lên!”



Tân Tân chu cái miệng nhỏ đỏ hồng ra, không tình nguyện xách quần lên, mặc tử tế lại. Bị nó quấy rầy, Phó Cẩm Hành cũng không thể nào ngủ được nữa. Hắn liếc Tân Tân: “Cháu còn muốn làm gì nữa? Có phải muốn lên giường không?” Nhóc con gật mạnh đầu, bám lấy chăn tơ tằm định leo lên. Nó thử mấy lần, chăn quá trơn, vừa leo lên được một chút lại tụt xuống luôn. Thấy thế, Phó Cẩm Hành nhấc nó lên, nhét vào đầu kia của giường.



Dù sao giường cũng lớn, chia cho nó một chỗ cũng được.



Ai ngờ, Tân Tấn được voi đòi tiên, nhóc có người lại bơi trong chăn, rất nhanh đã bò và trong lòng Hà Tư Ca, chiếm cứ địa hình có lợi nhất.



Tân Tân ngẩng đầu lên cười đắc ý với Phó Cẩm Hành, dùng bàn tay nhỏ xíu nắm lấy một lọn tóc của Hà Tư Ca, vui vẻ nhắm hai mắt lại.



Hà Tư Ca trong giấc mộng hình như cũng cảm nhận được sự khác thường. Cô hừ mấy tiếng, khẽ nhúc nhích. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc truyền đến từ cơ thể Tân Tân, cô lập tức yên tĩnh lại, còn thuận tay ôm lấy bé con.



Phó Cẩm Hành tức muốn chết, giơ hai ngón tay ra véo má Tấn Tân.



Nhóc con bị đau, cũng tức giận trừng lại hắn. “Đây là chỗ của chú.” Phó Cẩm Hành nghiến răng, dùng khẩu hình nói. Tân Tân nhếch mép, giả vờ như không hiểu.



“Nhắc lại lần nữa, đây là nhà của chú, đây là giường của chú, đây là vợ của chú!” Phó Cẩm Hành khẽ nâng cao giọng, lại không dám đánh thức Hà Tư Ca ở bên cạnh.



“Đây là mẹ của cháu.” Tân Tân rõ ràng không hề nao núng, nhóc xoay cổ, chui vào trong lòng Hà Tư Ca, nhắm mắt bịt tai hóa thân thành đà điểu.



Phó Cẩm Hành: “...Nếu như đánh trẻ con không phạm pháp, chú đã sớm đánh cháu tám trăm lần rồi!”



Hắn hậm hực quay người đi ngủ ở phía bên kia giường lớn.



Phòng ngủ lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, trong không khí vẫn còn vương lại chút mùi vị nhẹ nhàng sau cơn thân mật, còn phảng phất xen lẫn mùi sạch sẽ thuần khiết của trẻ con. Cơn buồn ngủ tấn công, Phó Cẩm Hành cũng nhắm hai mắt lại. Kết quả, đúng lúc hắn lại lần nữa sắp tiến vào mộng đẹp, một đôi chân nhỏ đạp vào lưng Phó Cẩm Hành, khiến hắn tỉnh lại ngay! “Hu hu... me di...” Sau lưng truyền đến hai tiếng nói mê, Phó Cẩm Hành cau mày, lần theo theo tiếng để kiểm tra.



Hắn nhìn thấy, có lẽ là Tân Tân gặp ác mộng, đôi lông mày cau chặt lại, cái miệng nhỏ cũng đang mếu máo, trên hàng lông mi dài còn vương một tầng hơi nước mỏng, giống như là đang khóc. Trái tim nhói lên, Phó Cẩm Hành cảm thấy thương xót.



Hắn dịch qua một chút, ngập ngừng giơ tay ra, chạm khẽ vào vai Tân Tân, để nó dựa vào ngực mình. Không biết có phải là vì lồng ngực của Phó Cẩm Hành khiến Tân Tân cảm thấy ấm áp và vững chắc hơn Hà Tư Ca hay không, nhóc lập tức nhào qua, còn có khuôn mặt nhỏ lên đó, không còn lẩm bẩm nữa.



Nhóc con chóp chép miệng, tiếp tục ngủ.



Cúi đầu nhìn quả cầu thịt trong lòng, tâm tình Phó Cẩm Hành lập tức trở nên vô cùng phức tạp, giống như đánh đổ bình ngũ vị.



Một mặt, hắn ghét sự tồn tại của đứa bé này, bởi vì nó là con trai của Hà Tư Ca và Tưởng Thành Hủ. Mặt khác, mỗi lần nhìn thấy nó, trong lòng mình lại không tự chủ được cảm thấy mềm mại.



Giống như nhìn thấy mình lúc nhỏ.



Tình cảm của con cả Phó Trí Uyên nhà họ Phó và vợ là Mai Lan không được tốt lắm. Hai người bọn họ kết nghĩa vợ chồng giống như một cuộc kết hôn thương mại hơn. Cho nên, sau khi cưới không lâu, Phó Trí Uyên quanh năm ở bên ngoài, bên cạnh cũng bắt đầu có những người phụ nữ khác. Mai Lan khóc cũng đã khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, còn nói những lời độc ác trước mặt cụ ông nhà họ Phó, nhưng đều không có hiệu quả. Ông Phó đương nhiên vẫn thiên vị con trai mình, giả vờ không biết, hoặc là nói mấy câu vô thưởng vô phạt, khiển trách mấy câu, ngược lại càng làm Phó Trí Uyên ghét bà ta hơn. Lúc đó Phó Cẩm Hành mới có năm, sáu tuổi, vẫn chưa học tiểu học, hắn không chỉ một lần nhìn thấy Phó Trí Uyên và Mai Lan cãi nhau.



Từ ban đầu sợ hãi, run lẩy bẩy lao vào trong phòng người giúp việc, xin người giúp việc trong nhà giúp đỡ, dần dần biến thành nhắm mắt làm ngơ, không đếm xỉa tới, thậm chí có thể vừa nghe tiếng đập đồ, vừa tiếp tục chơi đồ chơi trong tay.



Đã nhiều năm như vậy, Phó Cẩm Hành luôn ảo tưởng, nếu như vào lúc đó, có thể có một người ở bên cạnh mình thì tốt biết bao. “Này, ngủ thì ngủ, sao còn thả bom hả?” Phó Cẩm Hành đang nhớ lại chuyện cũ, không ngờ lại ngửi thấy mùi thối. Hắn cúi đầu ngửi, phát hiện bụng Tân Tân đang kêu ọc ạc không ngừng. Hình như nhận ra Phó Cẩm Hành đang xích lại gần, Tân Tân trong giấc mơ lại thả thêm một quả bom vừa vang vừa thối nữa!



“Cháu...”



Phó Cẩm Hành chỉ đành vén một góc chăn lên, không ngừng quạt.



Hắn biết, đêm nay mình đừng có mong được ngủ ngon! Lúc tỉnh lại, Hà Tư Ca ngẩn ra. Cô thấy Tân Tân lại đang ngủ ở giữa mình và Phó Cẩm Hành.



Chỉ thấy nó gối đầu lên ngực Phó Cẩm Hành, chân thì gác sang lòng mình, nằm vắt ngang giữa cái giường lớn, rất thoải mái. “Ôi... thật ngại quá, sao nó lại chạy qua đây thế?” Hà Tư Ca ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt hơi đỏ của Phó Cẩm Hành, cô chỉ đành áy náy nói. “cả đêm tôi không được ngủ ngon, nó thả bom, nói mơ, còn đạp tôi nữa.” Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi tố cáo.



“Xin lỗi anh, tôi sẽ bể nó đi luôn!”



Cô nghe thấy thế, bị dọa vội vàng giơ tay đón lấy Tân Tấn. Không ngờ, Phó Cẩm Hành lại ngăn cô lại.



“Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”



Hắn chụp lấy vai Hà Tư Ca, điều chỉnh lại tư thế của ba người, nhắm hai mắt lại.



Nhưng làm thế nào cô cũng không ngủ được. Nghe thấy hô hấp của Phó Cẩm Hành ổn định dần, chắc là ngủ rồi, Hà Tư Ca nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo Tân Tân sang bên cạnh, đắp lại chăn cho hai người, sau đó cô rón rén xuống giường.



Trong phòng bếp, chị Bình đã đang chuẩn bị bữa sáng.



Hà Tư Ca nhanh chóng rửa mặt, buộc tóc lên, cùng chị ấy nấu nướng.



“Trước đây không thuê người làm, đều là em thỉnh thoảng nấu cơm. Anh ta... thật ra anh ta cũng dễ hầu hạ, không kén ăn, làm gì cũng ăn. Máy giặt, máy hút bụi, robot quét dọn, máy rửa bán đều có cả, cũng rất tiện.” Hà Tư Ca nói tình hình trong chung cư với chị Bình, giúp chị ấy sớm thích ứng với hoàn cảnh ở nơi này. Chị Bình nghe rất nghiêm túc, cuối cùng, chị ấy lại nói: “Cô Hà, tôi cảm thấy anh Phó này cũng không tệ, cho dù như thế nào, nếu cô và anh Tường đã có duyên không phận, vậy sau này cũng phải tính toán cho mình đi.”



Hà Tư Ca cúi đầu, không nói gì.



Im lặng một lúc, cô gật đầu, đáp một tiếng: “Em cứ chăm sóc tốt cho Tân Tân trước đã, rồi hãy nghĩ những chuyện khác.”



Trên bàn ăn.



Tân Tân đeo cái yếm nhỏ, ngồi ngay ngắn, chuyên tâm ăn sáng. Nhưng rất nhanh, Phó Cẩm Hành đã chú ý đến một điểm không ổn. Hẳn đặt đũa xuống, chỉ cà rốt và súp lơ bị Tân Tân gạt sang một góc đĩa, trầm giọng hỏi: “Cháu nhặt những thứ này ra là muốn làm gì?” Hà Tư Ca nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Tân Tân: “Nghe lời, không được kén ăn.”



Tân Tân bĩu môi, không lên tiếng. Nó không thích ăn hai món này, luôn tìm cơ hội lén vất bọn chúng sang bên cạnh.



Chị Bình và Hà Tư Ca đã từng phát hiện nhiều lần, nhưng bọn họ cảm thấy, không ăn thì không ăn, dù sao ăn những thứ rau khác cũng thể.



“Bây giờ không ăn, sau này một ngày ba bữa chỉ làm cà rốt và súp lơ, không ăn thì nhịn đói.”



Phó Cẩm Hành nhìn Tân Tân, chậm rãi nói.



Trẻ con dễ lừa, Tân Tân há miệng, hiển nhiên bị dọa sợ.



“Cháu không tin à?”



Phó Cẩm Hành chớp mắt, gia tăng ngữ khí. Vừa dứt lời, Tân Tân bị dọa quên cả cầm đũa, nhóc dùng tay bốc vội cà rốt và súp lơ nhét vào trong miệng. Nhìn cái miệng nhỏ phình ra của nó, Phó Cẩm Hành không khỏi cảm thấy sảng khoái.



Nhóc con, còn không trị được cháu chắc? Đến địa bàn của Phó Cẩm Hành, đương nhiên phải nghe theo chú rồi! Hà Tư Ca mặc dù không đồng ý với phương thức giáo dục của hắn, nhưng hiệu quả ngay ở trước mắt, cô cũng không tiện nói gì. Sau khi ăn xong, cô kéo Phó Cẩm Hành vào trong góc, cau mày nói: “Vừa rồi tại sao anh lại hung dữ với Tân Tân như vậy?”



Hẳn dửng dưng: “Cô hiểu cái gì, đó gọi là thương cho roi cho vọt. Cô và chị Bình luôn chiều chuộng nó, trẻ con cũng biết nhìn người, trong gia đình phải có một người đàn ông trấn áp nó, hiểu không?” Mình cũng từ một đứa bé xíu dần dần lớn lên, đối với loại tâm lý này, Phó Cẩm Hành cực kỳ hiểu rõ. “Còn nữa, tối hôm qua cô đã đồng ý với tôi mấy chuyện, cô sẽ không nuốt lời đấy chứ?”



Phó Cẩm Hành liếc Hà Tư Ca, hơi chột dạ.



Dù sao, mình cũng nhận lúc đầu óc cô không tỉnh táo lắm mà ký kết “hiệp ước không bình đẳng” với cô, ít nhiều cũng có tình nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. “Tôi đồng ý với anh cái gì?”



Đúng như dự đoán, Hà Tư Ca nghi ngờ, lập tức cảnh giác.



“Thứ nhất, cô đồng ý đến Phó thị làm việc. Thứ hai, cô đồng ý vấn đề liên quan đến giáo dục Tân Tân đều do tôi làm chủ. Thứ ba.... thứ ba tôi quên rồi, hình như là nói yêu tôi cả đời này.”



Phó Cẩm Hành thản nhiên chém gió.



Hà Tư Ca cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Tôi điên mới đồng ý với anh! Anh bớt nói linh tinh đi!” Hắn đã sớm có chuẩn bị, lấy điện thoại ra tìm đoạn ghi âm tối qua, bật cho cô nghe. Trong đoạn ghi âm, toàn là Phó Cẩm Hành nói, đợi hắn nói xong, Hà Tư Ca mới “ùm” một tiếng, cũng không biết có nghe rõ không.



“Lúc đó tôi căn bản buồn ngủ muốn chết, ai biết anh đang nói cái gì!”



Cô chết cũng không nhận, đặc biệt là điều thứ nhất, sao mình phải làm việc ngay dưới mắt hắn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom