Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-74
Chương 75: Người chồng tốt
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành 3không không nhịn được cau mày lại.
Gì 2thế hả, nghe thấy Tưởng Thành Hủ sắp tổ chức h9ôn lễ, cô lại mất hồn như vậy! Có phải cô vẫn 0không buông bỏ được hắn không?
Nghĩ đế9n đây, Phó Cẩm Hành lập tức khó chịu: “Chẳng lẽ tôi và hắn không coi là có giao tình à? Đến đánh nhau cũng đánh rồi, sợ là trên đời này chưa có mấy người từng đánh nhau với tôi đâu!” Hà Tư Ca vội vàng bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩm Hành: “Cho dù anh đang có mục đích gì, cũng xin anh hãy tránh xa anh ấy một chút!” Nhưng hắn lại không hề, hai mắt hắn sáng quắc nhìn cô: “Tôi tưởng là, cô sẽ muốn để người nhà họ Tưởng cảm thấy bây giờ cô đang sống rất tốt. Nói không chừng bọn họ còn đang cười nhạo sau lưng cô, nhưng trên thực tế, là cô không cần Tưởng Thành Hủ, không phải là hắn vất bỏ cô!” Câu này của hắn khiến Hà Tư Ca ngẩn ra.
Cô lại nhớ đến những lời đã nghe thấy trong nhà vệ sinh.
Những lời bát quái trong miệng mấy người phụ nữ đó... Có lẽ, cô đã thật sự trở thành trò cười trong mắt mọi người rồi. Nhưng Hà Tư Ca không quan tâm, cô không hề muốn đi chứng minh cái gì cả.
“Cô càng trốn tránh, mọi người sẽ càng cảm thấy cô đang chột dạ. Nếu tôi là cô, tôi sẽ đường đường chính chính xuất hiện trong lễ cưới của bọn họ, càng đừng nói là còn có tối chống lưng cho cô nữa.” Phó Cẩm Hành trang tráo nói. Trên mạng từng thịnh hành một tiết mục ngắn, đại ý chính là bạn trai cũ kết hôn, vì để thể hiện bản thân đang sống rất tốt, nhân vật nữ chính đã ăn mặc xinh đẹp, còn đặc biệt thuê một người đàn ông vừa cao ráo vừa đẹp trai đến lễ cưới cùng cô ấy, dĩ nhiên bọn họ nhận được một đống ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Đương nhiên Hà Tư Ca cũng từng xem rồi. Nhưng cô cảm thấy, việc đó chứng minh trong lòng cô gái vẫn còn để ý. Nếu không, ai thèm quan tâm anh kết hôn chưa, kết hôn với ai! Trong lòng bà đây, người cũ đã như chết từ lâu rồi, chẳng lẽ còn phải đi quét mộ cho anh ta à! “Anh thật ấu trĩ, tôi sẽ không chơi trò này với anh đâu.”
Hà Tư Ca cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng. Nhưng Phó Cẩm Hành đã quyết, hắn nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại, kêu người chuẩn bị lễ phục cho bọn họ. “Rốt cuộc anh muốn thể nào! Đừng có quá đáng quá, tôi và Tưởng Thành Hủ đã không còn liên hệ gì nữa rồi, anh lại cứ phải ép tôi và anh ấy bất hòa thành kẻ thù anh mới chịu bỏ qua à?”
Cô thật sự sắp phát điên lên rồi, người đàn ông trước mắt thật sự là quá khó đối phó. Hơn nữa, hắn lúc chính lúc tà, lúc tốt lúc xấu, hoàn toàn khiến người ta không thể đoán định được suy nghĩ của hắn. Sống với nhau nhiều ngày như vậy, Hà Tư Ca phát hiện mình căn bản không hề hiểu hắn, cho dù chỉ là một chút! “Như vậy đương nhiên là tốt rồi, sao tôi có thể đồng ý để vợ mình thân mật với người đàn ông khác được?”
Nam thanh nữ tú, hai người đứng bên nhau nhìn không có bất cứ sự gượng gạo nào cả. “Nhìn thấy chưa? Tôi không hiểu tại sao cô cứ nghĩ tôi xấu như vậy? Nếu như cho cô chọn mười người độc ác nhất trên thế giới, liệu tối có vinh dự được đứng đầu bảng không?”
Phó Cẩm Hành hậm hực hỏi.
Hà Tư Ca bỏ lại tấm thiệp mời vào phong thư, trả lại hắn: “Vậy anh đi đi, tôi không muốn đi.”
“Người ta viết rồi, mời tôi dẫn theo vợ là Hà Tư Ca cùng đến, tôi đi một mình là ý gì hả?” Hắn hùng hổ doạ người hỏi. Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: “...Được rồi.”
Cái cô Mạnh đó... xem ra thật sự là một nhân vật khó dây, lại đặc biệt gửi thiệp mời cho bạn gái cũ của chồng, cũng không biết có âm mưu gì, ôm mục đích thể nào nữa.
Phó Cẩm Hành đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười kéo tay Hà Tư Ca: “Đi, đi ăn cơm.”
Ăn cái gì mà ăn, cô đã đầy một bụng tức rồi đây này! Hất mạnh tay Phó Cẩm Hành Đa, Hà Tư Ca nghiêng mặt sang bên cạnh, không nói gì. “Tôi còn cách nào khác chứ, là cô dâu Mạnh Gia Nhân sai người đưa thiệp mời đến tận tay tôi, bên trong còn đặc biệt viết tên cô, nếu như không đi, hình như là không được hay lắm.”
Phó Cẩm Hành không biết làm sao, chỉ đành lấy tấm thiệp mời màu đỏ ra khỏi ngăn kéo, đưa tới trước mặt Hà Tư Ca. Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên là một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo.
Hà Tư Ca giơ tay nhận lấy, mở phong thư, rút tấm thiệp ra. Trên tấm thiệp mời in ảnh cưới, quả nhiên có viết tên cô và Phó Cẩm Hành.
Cô nhìn chằm chằm Tưởng Thành Hủ trong bức ảnh, anh mặc một bộ âu phục màu trắng, cúi đầu khẽ mỉm cười nhìn cô dâu xinh đẹp đang ngồi trên chiếc chiếc xích đu.
Phó Cẩm Hành hậm hực hỏi.
Hà Tư Ca bỏ lại tấm thiệp mời vào phong thư, trả lại hắn: “Vậy anh đi đi, tôi không muốn đi.”
“Người ta viết rồi, mời tôi dẫn theo vợ là Hà Tư Ca cùng đến, tôi đi một mình là ý gì hả?” Hắn hùng hổ doạ người hỏi. Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: “...Được rồi.”
Cái cô Mạnh đó... xem ra thật sự là một nhân vật khó dây, lại đặc biệt gửi thiệp mời cho bạn gái cũ của chồng, cũng không biết có âm mưu gì, ôm mục đích thể nào nữa.
Thời gian ăn trưa.
Phó Cẩm Hành rõ ràng là cố ý khoe khoang. Hẳn lại kéo Hà Tư Ca đến nhà ăn của nhân viên, vẫn là chỗ lần trước. Trên đường, tất cả nhân viên của Phó thị nhìn thấy hai người bọn họ đều chào hỏi khách sáo.
“Chào anh Phó, bà Phó!”
“Bà Phó, chúc chị ăn ngon miệng!” Hết câu này đến câu khác khiến Hà Tư Ca không thoải mái, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng, nhưng cô lại không thể mở miệng sửa lại cách xưng hô này, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. “Tên đầy đủ của Tân Tân là gì thế?” Đang ăn cơm, Phó Cẩm Hành đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô. Hà Tư Ca khựng lại, không hiểu ý hắn, nhưng vẫn trả lời thật thà: “Hà Thành Tân, Thành trong ngày một thành công, Tân trong tân tân hữu vịt.”
*Tân tân hữu vị: nồng nhiệt, thân mật. Hắn nhướng mày: “Theo họ cô?”
Cô gật đầu.
Tân Tân là đứa bé sinh ra lúc ba mẹ chưa kết hôn, cho nên sau khi nó sinh ra, Hà Tư Ca kiên quyết để con trai theo họ Hà của mình.
Sau khi xảy ra tai nạn xe, các loại giấy tờ chứng nhận thân phận của cô đều không còn, may mà nhà họ Tưởng rất có thể lực ở Nam Bình, Tưởng Thành Hủ vừa nhờ quan hệ, vừa tốn không ít tiền, cuối cùng cũng làm xong những giấy tờ liên quan.
“Cũng được, dù sao cũng không phải là pháp luật không cho phép con theo họ mẹ. Nếu như nó họ Tưởng, tôi sẽ càng khó chịu hơn.”
Phó Cẩm Hành hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ăn cơm. Bị lời này của hắn làm cho đầu óc mù mịt, Hà Tư Ca lập tức không còn muốn ăn nữa.
Chịu đựng đến bốn rưỡi chiều, Phó Cẩm Hành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó hắn kêu Hà Tư Ca cùng mình đi lễ thử phục.
Cô tìm mọi cách từ chối, nhưng vẫn chỉ có thể ảo não cùng hắn ra ngoài. “Trước kia cô là nhà kế hoạch của trung tâm tiệc cưới cao cấp, chắc chắn hiểu được trình tự các bước của hôn lễ, không biết đi tham gia hôn lễ của bạn trai cũ, tâm trạng cô thế nào nhỉ?”
Đến cửa hàng, dễ nhận thấy Phó Cẩm Hành đã hạ quyết tâm không muốn để cho Hà Tư Ca được yên, đặc biệt đâm chọc vào tim cố.
Cô nhắm mắt làm ngơ, quan sát từng hàng váy cưới treo trên giá. Rất nhanh, trợ lý trang phục đã cầm lễ phục của bọn họ tới. Kiểu dáng là do Phó Cẩm Hành chọn, không thể không nói mắt nhìn của hắn rất tốt.
Hơn nữa, ngay cả số đo ba vòng của Hà Tư Ca, hắn cũng báo rất chuẩn. Trợ lý ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ”Anh Phó thật là chu đáo, đúng là một người chồng tốt.”
Phó Cẩm Hành sờ cằm, cười không nói gì. Đương nhiên rồi, ngày nào cũng sờ, có thể không rõ nằm lòng được à?
Hai người thử lễ phục, về cơ bản không cần phải sửa sang gì, chỉ cần điều chỉnh chút xíu để lễ phục khít với dáng người bọn họ hơn thôi.
Đợi Hà Tư Ca đi ra, trong mắt Phó Cẩm Hành lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn nghiêm túc quan sát, đưa ra hai ý kiến nhỏ ở mấy chi tiết. “Sửa theo ý tôi, hai ngày nữa sẽ đến lấy.” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng nói.
Trợ lý nghiêm túc ghi chép lại.
Đi khỏi cửa hàng, Hà Tư Ca không nhịn được oán trách: “Người ta kết hôn, anh lại khoe sắc như con khổng tước ấy.”
Phó Cẩm Hành phì cười: “Tôi làm vậy không phải là không muốn làm cô mất mặt à?”
Cô hừ lạnh: “Ngại quá, tôi không cần. Nếu như anh nhanh chóng ly hôn với tôi, cho dù là lấy Trương Tử Hân hay là Đoàn Phù Quang, đều có thể tổ chức một buổi hôn lễ thế kỷ, đẹp ngang hoàng thất!” Nghe thấy Hà Tư Ca nói thế, ánh mắt Phó Cẩm Hành sầm lại. Rõ ràng hắn đã tức giận rồi, chỉ là đang kìm nén lửa giận, không phát tác ra thôi. cả quãng đường về nhà, hai người đều im lặng, không ai thèm để ý đến ai. Vì Tân Tân vừa đến Trung Hải, Hà Tư Ca vẫn chưa quyết định là sẽ gửi nhóc đến nhà trẻ nào, cho nên, nhóc với chị Bình ở nhà cả ngày không ra khỏi cửa. “Không quen biết ai, tôi cũng không dám đưa nó xuống đi dạo. Đợi mấy hôm nữa thì đi tản bộ gần đây trước.” Chị Bình cẩn thận giải thích. “Không sao, chị đi làm đi, em sẽ chơi với nó.”
Hà Tư Ca thay áo, rửa tay, chơi cùng Tân Tân.
Lúc nào cô cũng mỉm cười, cực kỳ kiên nhẫn, nhẹ giọng nói chuyện với Tân Tân, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có với con.
cảnh này khiến Phó Cẩm Hành nhìn mà phát ghen, đáy mắt rực lửa.
Sao cô lại không có vẻ mặt này với mình? Ai mà chưa từng là trẻ con chứ! Hắn cảm thấy, nếu cô có thể đối xử với mình như đối với Tân Tân, vậy chẳng phải là thiên hạ thái bình à!
Phó Cẩm Hành tức giận trong lòng, hắn đi qua đó, nhấc chân lên đá đổ một tòa tháp hai mẹ con vừa mới xếp xong.
“Anh!”
Hà Tư Ca tức giận giơ tay ra đẩy hắn: “Đồ biến thái nhà anh! Đến trẻ con cũng bắt nạt!”
Phó Cẩm Hành chế nhạo: “Chỉ biết xếp tháp nhỏ nhà nhỏ, cô đừng có mang cái khả năng này ra ngoài làm xấu mặt mình. Tôi có thể dùng những thứ đồ chơi này xếp thành một cái xe hơi nhỏ chạy được dưới đất, cô tin không?”
Cô chưa kịp nói gì, Tân Tân ở bên cạnh đã cau mày lại: “Thật không? Chú đừng có lừa người!” “Chú lừa cháu làm gì? Thêm một cái động cơ nhỏ, lắp thêm pin là có thể chạy từ đầu này qua đầu kia!” Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ hai bên phòng khách, vẻ mặt đắc ý. Mắt Tận Tân lập tức sáng lên: “Vậy chúng ta mau lắp xếp đi!” Nói xong, nhóc con rất không có khí phách đi đến trước mặt Phó Cẩm Hành, chủ động kéo tay hắn, giục: “Mau lên chủ!” Thấy con trai lâm trận phản chiến, chủ động đầu hàng địch, Hà Tư Ca tức vẹo cả mũi. Có điều, có Phó Cẩm Hành chơi cùng với nhóc con dồi dào tinh lực này, cô vừa hay có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát, cũng có thể coi là một chuyện tốt. Sau bữa tối, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca bàn bạc chuyện đưa Tân Tân đi nhà trẻ.
“Nhà họ Phó cũng có tài sản liên quan, nếu có đồng ý, tôi sẽ nhanh chóng đưa nó qua đó.”
Cô nghẹn họng trân trối nhìn hắn: “Đến nhà trẻ mà nhà họ Phó cũng có hả?”
“Có đầu tư, nhưng không hoàn toàn thuộc sở hữu của chúng tôi.”
Hắn nói rất khiêm tốn.
Hà Tư Ca đột nhiên ý thức được một điểm, đó chính là, có lẽ lấy Phó Cẩm Hành cũng không tệ lắm. Nhà hắn có bệnh viện, có trường học, trung tâm thương mại, cao ốc... “Sao thế, cuối cùng cũng phát hiện chồng cô có nhiều tiền thế nào rồi à?” Cô đang ngẩn ngơ, một gương mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa cho Hà Tư Ca giật cả mình.
“Nếu nhà họ Phó có nhà tù thì càng tốt hơn, việc đầu tiên tôi làm sẽ là nhốt anh vào đó, đáng ghét!”
Hà Tư Ca hung hăng trùng hắn một cái, quay người đi, không để ý đến Phó Cẩm Hành nữa.
Hắn đứng tại chỗ, cười khẽ: “Tới cả những lời ghét bỏ này cũng nói ra được, còn dám nói không có cảm giác gì với tôi?”
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành 3không không nhịn được cau mày lại.
Gì 2thế hả, nghe thấy Tưởng Thành Hủ sắp tổ chức h9ôn lễ, cô lại mất hồn như vậy! Có phải cô vẫn 0không buông bỏ được hắn không?
Nghĩ đế9n đây, Phó Cẩm Hành lập tức khó chịu: “Chẳng lẽ tôi và hắn không coi là có giao tình à? Đến đánh nhau cũng đánh rồi, sợ là trên đời này chưa có mấy người từng đánh nhau với tôi đâu!” Hà Tư Ca vội vàng bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩm Hành: “Cho dù anh đang có mục đích gì, cũng xin anh hãy tránh xa anh ấy một chút!” Nhưng hắn lại không hề, hai mắt hắn sáng quắc nhìn cô: “Tôi tưởng là, cô sẽ muốn để người nhà họ Tưởng cảm thấy bây giờ cô đang sống rất tốt. Nói không chừng bọn họ còn đang cười nhạo sau lưng cô, nhưng trên thực tế, là cô không cần Tưởng Thành Hủ, không phải là hắn vất bỏ cô!” Câu này của hắn khiến Hà Tư Ca ngẩn ra.
Cô lại nhớ đến những lời đã nghe thấy trong nhà vệ sinh.
Những lời bát quái trong miệng mấy người phụ nữ đó... Có lẽ, cô đã thật sự trở thành trò cười trong mắt mọi người rồi. Nhưng Hà Tư Ca không quan tâm, cô không hề muốn đi chứng minh cái gì cả.
“Cô càng trốn tránh, mọi người sẽ càng cảm thấy cô đang chột dạ. Nếu tôi là cô, tôi sẽ đường đường chính chính xuất hiện trong lễ cưới của bọn họ, càng đừng nói là còn có tối chống lưng cho cô nữa.” Phó Cẩm Hành trang tráo nói. Trên mạng từng thịnh hành một tiết mục ngắn, đại ý chính là bạn trai cũ kết hôn, vì để thể hiện bản thân đang sống rất tốt, nhân vật nữ chính đã ăn mặc xinh đẹp, còn đặc biệt thuê một người đàn ông vừa cao ráo vừa đẹp trai đến lễ cưới cùng cô ấy, dĩ nhiên bọn họ nhận được một đống ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Đương nhiên Hà Tư Ca cũng từng xem rồi. Nhưng cô cảm thấy, việc đó chứng minh trong lòng cô gái vẫn còn để ý. Nếu không, ai thèm quan tâm anh kết hôn chưa, kết hôn với ai! Trong lòng bà đây, người cũ đã như chết từ lâu rồi, chẳng lẽ còn phải đi quét mộ cho anh ta à! “Anh thật ấu trĩ, tôi sẽ không chơi trò này với anh đâu.”
Hà Tư Ca cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng. Nhưng Phó Cẩm Hành đã quyết, hắn nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại, kêu người chuẩn bị lễ phục cho bọn họ. “Rốt cuộc anh muốn thể nào! Đừng có quá đáng quá, tôi và Tưởng Thành Hủ đã không còn liên hệ gì nữa rồi, anh lại cứ phải ép tôi và anh ấy bất hòa thành kẻ thù anh mới chịu bỏ qua à?”
Cô thật sự sắp phát điên lên rồi, người đàn ông trước mắt thật sự là quá khó đối phó. Hơn nữa, hắn lúc chính lúc tà, lúc tốt lúc xấu, hoàn toàn khiến người ta không thể đoán định được suy nghĩ của hắn. Sống với nhau nhiều ngày như vậy, Hà Tư Ca phát hiện mình căn bản không hề hiểu hắn, cho dù chỉ là một chút! “Như vậy đương nhiên là tốt rồi, sao tôi có thể đồng ý để vợ mình thân mật với người đàn ông khác được?”
Nam thanh nữ tú, hai người đứng bên nhau nhìn không có bất cứ sự gượng gạo nào cả. “Nhìn thấy chưa? Tôi không hiểu tại sao cô cứ nghĩ tôi xấu như vậy? Nếu như cho cô chọn mười người độc ác nhất trên thế giới, liệu tối có vinh dự được đứng đầu bảng không?”
Phó Cẩm Hành hậm hực hỏi.
Hà Tư Ca bỏ lại tấm thiệp mời vào phong thư, trả lại hắn: “Vậy anh đi đi, tôi không muốn đi.”
“Người ta viết rồi, mời tôi dẫn theo vợ là Hà Tư Ca cùng đến, tôi đi một mình là ý gì hả?” Hắn hùng hổ doạ người hỏi. Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: “...Được rồi.”
Cái cô Mạnh đó... xem ra thật sự là một nhân vật khó dây, lại đặc biệt gửi thiệp mời cho bạn gái cũ của chồng, cũng không biết có âm mưu gì, ôm mục đích thể nào nữa.
Phó Cẩm Hành đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười kéo tay Hà Tư Ca: “Đi, đi ăn cơm.”
Ăn cái gì mà ăn, cô đã đầy một bụng tức rồi đây này! Hất mạnh tay Phó Cẩm Hành Đa, Hà Tư Ca nghiêng mặt sang bên cạnh, không nói gì. “Tôi còn cách nào khác chứ, là cô dâu Mạnh Gia Nhân sai người đưa thiệp mời đến tận tay tôi, bên trong còn đặc biệt viết tên cô, nếu như không đi, hình như là không được hay lắm.”
Phó Cẩm Hành không biết làm sao, chỉ đành lấy tấm thiệp mời màu đỏ ra khỏi ngăn kéo, đưa tới trước mặt Hà Tư Ca. Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên là một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo.
Hà Tư Ca giơ tay nhận lấy, mở phong thư, rút tấm thiệp ra. Trên tấm thiệp mời in ảnh cưới, quả nhiên có viết tên cô và Phó Cẩm Hành.
Cô nhìn chằm chằm Tưởng Thành Hủ trong bức ảnh, anh mặc một bộ âu phục màu trắng, cúi đầu khẽ mỉm cười nhìn cô dâu xinh đẹp đang ngồi trên chiếc chiếc xích đu.
Phó Cẩm Hành hậm hực hỏi.
Hà Tư Ca bỏ lại tấm thiệp mời vào phong thư, trả lại hắn: “Vậy anh đi đi, tôi không muốn đi.”
“Người ta viết rồi, mời tôi dẫn theo vợ là Hà Tư Ca cùng đến, tôi đi một mình là ý gì hả?” Hắn hùng hổ doạ người hỏi. Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: “...Được rồi.”
Cái cô Mạnh đó... xem ra thật sự là một nhân vật khó dây, lại đặc biệt gửi thiệp mời cho bạn gái cũ của chồng, cũng không biết có âm mưu gì, ôm mục đích thể nào nữa.
Thời gian ăn trưa.
Phó Cẩm Hành rõ ràng là cố ý khoe khoang. Hẳn lại kéo Hà Tư Ca đến nhà ăn của nhân viên, vẫn là chỗ lần trước. Trên đường, tất cả nhân viên của Phó thị nhìn thấy hai người bọn họ đều chào hỏi khách sáo.
“Chào anh Phó, bà Phó!”
“Bà Phó, chúc chị ăn ngon miệng!” Hết câu này đến câu khác khiến Hà Tư Ca không thoải mái, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng, nhưng cô lại không thể mở miệng sửa lại cách xưng hô này, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. “Tên đầy đủ của Tân Tân là gì thế?” Đang ăn cơm, Phó Cẩm Hành đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô. Hà Tư Ca khựng lại, không hiểu ý hắn, nhưng vẫn trả lời thật thà: “Hà Thành Tân, Thành trong ngày một thành công, Tân trong tân tân hữu vịt.”
*Tân tân hữu vị: nồng nhiệt, thân mật. Hắn nhướng mày: “Theo họ cô?”
Cô gật đầu.
Tân Tân là đứa bé sinh ra lúc ba mẹ chưa kết hôn, cho nên sau khi nó sinh ra, Hà Tư Ca kiên quyết để con trai theo họ Hà của mình.
Sau khi xảy ra tai nạn xe, các loại giấy tờ chứng nhận thân phận của cô đều không còn, may mà nhà họ Tưởng rất có thể lực ở Nam Bình, Tưởng Thành Hủ vừa nhờ quan hệ, vừa tốn không ít tiền, cuối cùng cũng làm xong những giấy tờ liên quan.
“Cũng được, dù sao cũng không phải là pháp luật không cho phép con theo họ mẹ. Nếu như nó họ Tưởng, tôi sẽ càng khó chịu hơn.”
Phó Cẩm Hành hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ăn cơm. Bị lời này của hắn làm cho đầu óc mù mịt, Hà Tư Ca lập tức không còn muốn ăn nữa.
Chịu đựng đến bốn rưỡi chiều, Phó Cẩm Hành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó hắn kêu Hà Tư Ca cùng mình đi lễ thử phục.
Cô tìm mọi cách từ chối, nhưng vẫn chỉ có thể ảo não cùng hắn ra ngoài. “Trước kia cô là nhà kế hoạch của trung tâm tiệc cưới cao cấp, chắc chắn hiểu được trình tự các bước của hôn lễ, không biết đi tham gia hôn lễ của bạn trai cũ, tâm trạng cô thế nào nhỉ?”
Đến cửa hàng, dễ nhận thấy Phó Cẩm Hành đã hạ quyết tâm không muốn để cho Hà Tư Ca được yên, đặc biệt đâm chọc vào tim cố.
Cô nhắm mắt làm ngơ, quan sát từng hàng váy cưới treo trên giá. Rất nhanh, trợ lý trang phục đã cầm lễ phục của bọn họ tới. Kiểu dáng là do Phó Cẩm Hành chọn, không thể không nói mắt nhìn của hắn rất tốt.
Hơn nữa, ngay cả số đo ba vòng của Hà Tư Ca, hắn cũng báo rất chuẩn. Trợ lý ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ”Anh Phó thật là chu đáo, đúng là một người chồng tốt.”
Phó Cẩm Hành sờ cằm, cười không nói gì. Đương nhiên rồi, ngày nào cũng sờ, có thể không rõ nằm lòng được à?
Hai người thử lễ phục, về cơ bản không cần phải sửa sang gì, chỉ cần điều chỉnh chút xíu để lễ phục khít với dáng người bọn họ hơn thôi.
Đợi Hà Tư Ca đi ra, trong mắt Phó Cẩm Hành lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn nghiêm túc quan sát, đưa ra hai ý kiến nhỏ ở mấy chi tiết. “Sửa theo ý tôi, hai ngày nữa sẽ đến lấy.” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng nói.
Trợ lý nghiêm túc ghi chép lại.
Đi khỏi cửa hàng, Hà Tư Ca không nhịn được oán trách: “Người ta kết hôn, anh lại khoe sắc như con khổng tước ấy.”
Phó Cẩm Hành phì cười: “Tôi làm vậy không phải là không muốn làm cô mất mặt à?”
Cô hừ lạnh: “Ngại quá, tôi không cần. Nếu như anh nhanh chóng ly hôn với tôi, cho dù là lấy Trương Tử Hân hay là Đoàn Phù Quang, đều có thể tổ chức một buổi hôn lễ thế kỷ, đẹp ngang hoàng thất!” Nghe thấy Hà Tư Ca nói thế, ánh mắt Phó Cẩm Hành sầm lại. Rõ ràng hắn đã tức giận rồi, chỉ là đang kìm nén lửa giận, không phát tác ra thôi. cả quãng đường về nhà, hai người đều im lặng, không ai thèm để ý đến ai. Vì Tân Tân vừa đến Trung Hải, Hà Tư Ca vẫn chưa quyết định là sẽ gửi nhóc đến nhà trẻ nào, cho nên, nhóc với chị Bình ở nhà cả ngày không ra khỏi cửa. “Không quen biết ai, tôi cũng không dám đưa nó xuống đi dạo. Đợi mấy hôm nữa thì đi tản bộ gần đây trước.” Chị Bình cẩn thận giải thích. “Không sao, chị đi làm đi, em sẽ chơi với nó.”
Hà Tư Ca thay áo, rửa tay, chơi cùng Tân Tân.
Lúc nào cô cũng mỉm cười, cực kỳ kiên nhẫn, nhẹ giọng nói chuyện với Tân Tân, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có với con.
cảnh này khiến Phó Cẩm Hành nhìn mà phát ghen, đáy mắt rực lửa.
Sao cô lại không có vẻ mặt này với mình? Ai mà chưa từng là trẻ con chứ! Hắn cảm thấy, nếu cô có thể đối xử với mình như đối với Tân Tân, vậy chẳng phải là thiên hạ thái bình à!
Phó Cẩm Hành tức giận trong lòng, hắn đi qua đó, nhấc chân lên đá đổ một tòa tháp hai mẹ con vừa mới xếp xong.
“Anh!”
Hà Tư Ca tức giận giơ tay ra đẩy hắn: “Đồ biến thái nhà anh! Đến trẻ con cũng bắt nạt!”
Phó Cẩm Hành chế nhạo: “Chỉ biết xếp tháp nhỏ nhà nhỏ, cô đừng có mang cái khả năng này ra ngoài làm xấu mặt mình. Tôi có thể dùng những thứ đồ chơi này xếp thành một cái xe hơi nhỏ chạy được dưới đất, cô tin không?”
Cô chưa kịp nói gì, Tân Tân ở bên cạnh đã cau mày lại: “Thật không? Chú đừng có lừa người!” “Chú lừa cháu làm gì? Thêm một cái động cơ nhỏ, lắp thêm pin là có thể chạy từ đầu này qua đầu kia!” Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ hai bên phòng khách, vẻ mặt đắc ý. Mắt Tận Tân lập tức sáng lên: “Vậy chúng ta mau lắp xếp đi!” Nói xong, nhóc con rất không có khí phách đi đến trước mặt Phó Cẩm Hành, chủ động kéo tay hắn, giục: “Mau lên chủ!” Thấy con trai lâm trận phản chiến, chủ động đầu hàng địch, Hà Tư Ca tức vẹo cả mũi. Có điều, có Phó Cẩm Hành chơi cùng với nhóc con dồi dào tinh lực này, cô vừa hay có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát, cũng có thể coi là một chuyện tốt. Sau bữa tối, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca bàn bạc chuyện đưa Tân Tân đi nhà trẻ.
“Nhà họ Phó cũng có tài sản liên quan, nếu có đồng ý, tôi sẽ nhanh chóng đưa nó qua đó.”
Cô nghẹn họng trân trối nhìn hắn: “Đến nhà trẻ mà nhà họ Phó cũng có hả?”
“Có đầu tư, nhưng không hoàn toàn thuộc sở hữu của chúng tôi.”
Hắn nói rất khiêm tốn.
Hà Tư Ca đột nhiên ý thức được một điểm, đó chính là, có lẽ lấy Phó Cẩm Hành cũng không tệ lắm. Nhà hắn có bệnh viện, có trường học, trung tâm thương mại, cao ốc... “Sao thế, cuối cùng cũng phát hiện chồng cô có nhiều tiền thế nào rồi à?” Cô đang ngẩn ngơ, một gương mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa cho Hà Tư Ca giật cả mình.
“Nếu nhà họ Phó có nhà tù thì càng tốt hơn, việc đầu tiên tôi làm sẽ là nhốt anh vào đó, đáng ghét!”
Hà Tư Ca hung hăng trùng hắn một cái, quay người đi, không để ý đến Phó Cẩm Hành nữa.
Hắn đứng tại chỗ, cười khẽ: “Tới cả những lời ghét bỏ này cũng nói ra được, còn dám nói không có cảm giác gì với tôi?”
Bình luận facebook