Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-95
Chương 96: Thoát khỏi nguy hiểm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe thấy cô nói vậy, Phó Cẩm Hành cười lớn lắc đầu. Nếu như không phải là Hà Tư Ca vẫn nhớ đến, hắn còn quên mất trên trán mình vẫn còn một vết thương chưa lành.
“Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh thờ ơ như không vậy, nếu như sau này để lại sẹo, hoặc là có di chứng gì, anh đừng có nhai lại chuyện cũ đấy!”
Vừa nghĩ đến Phó Cẩm Hành lòng dạ hẹp hòi, Hà Tư Ca lập tức rùng mình.
Cô không muốn vì chuyện này mà bị dây dưa nửa đời đâu! “Cô nguyền rủa tôi à?” Phó Cẩm Hành nhướng mày, giọng nói bất thiện. “Anh đừng có tự gây họa cho mình, sẽ không cần lo lắng người khác nguyền rủa!”
Nói xong, Hà Tư Ca cướp chén trà ở trước mặt hắn, gọi phục vụ, bảo đổi cho cô một bình nước nóng, không cho lá trà.
“Nước trà cũng không được uống?” Phó Cẩm Hành nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, trái tim hắn không tự chủ được mà dập dờn trầm bổng, giống như mưa phùn tháng ba rơi xuống hồ nước, hiện lên những chấm lăn tăn nhỏ.
“Đương nhiên.” Hà Tư Ca liếc Phó Cẩm Hành một cái, cô rửa cái cốc cẩn thận rồi mới đặt lại vào tay hắn.
Đồ ăn và canh được mang lên rất nhanh, Hà Tư Ca nếm thử một miếng, mùi vị tương đối khá.
Giày vò cả ngày trời, cô cũng cảm thấy đói rồi, vì vậy không tranh cãi với Phó Cẩm Hành nữa, yên lặng ăn.
“Sao anh lại không ăn?” Đột nhiên ngẩng đầu lên, Hà Tư Ca nhìn thấy Phó Cẩm Hành chỉ tùy ý ăn mấy miếng rồi dùng đũa.
“Tôi hơi mệt.”
Hắn nói thật, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhìn hắn không giống như đang nói đùa, Hà Tư Ca cắn đũa, kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành, hỏi ngược lại: “Anh muốn gió được gió, muốn mua được mưa, kể cả những ông già sáu bảy mươi tuổi kia cũng phải nghe lời anh, anh còn có cái gì mà mệt chứ?”
Ý cô là chỉ đám người chú Ba nhà họ Phó, đều là bề trên của Phó Cẩm Hành, nhưng hắn mới là người quản lý đương nhiệm của nhà họ Phó, không ai có thể cướp vị trí này của hắn. Phó Cẩm Hành cười nhạo một tiếng, cầm khăn ăn nghịch, không nói gì.
Sự tôn trọng bây giờ hắn có được, đều là do liều mạng mà đổi lấy.
Những lão già kia sao có thể khách sáo thừa nhận năng lực của hắn ngay từ đầu?
Đọ sức trên thương trường, vĩnh viễn đều là chiến trường không nhìn thấy máu, hai bên chém giết lẫn nhau không nhìn thấy khói súng, chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai có thể biết trước được kết quả.
“Hôm nay coi như tôi đắc tội với người nhà anh rồi, thật ngại quá.” Hà Tư Ca lau miệng, giả vờ cười nói. Trong lòng cô đang vui như nở hoa, không thấy áy náy chút nào cả. Bây giờ chỉ cần đợi là được, đợi đến khi Mai Lan nghĩ đủ mọi cách đuổi cô đi, vậy là đại công cáo thành!
“Cái đầu nhỏ của cô nghĩ quá nhiều rồi. Bỏ đi, ăn cơm.” Thái độ của Phó Cẩm Hành khác thường, hắn giơ tay xoa đầu Hà Tư Ca, lộ ra nụ cười khiến người ta khó hiểu. Sáng sớm hôm sau, Phó Cẩm Hành đang nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp, quả nhiên Mai Lan nổi giận đùng đùng tìm đến nhà.
Đến dép bà ta cũng không thay, xông thẳng vào phòng khách, quan sát xung quanh.
“Con nhìn cái bộ dạng bây giờ của con đi!”
Mai Lan hận rèn sắt không thành thép nhìn cái tạp dề Phó Cẩm Hành mặc trên người, ngay chính giữa còn có nhân vật hoạt hình màu hồng, khiến bà ta giận điên lên. Con trai bảo bối mình cùng chiều trong lòng bàn tay, lại xuống bếp từ sáng sớm, hầu hạ người phụ nữ chẳng ra cái gì đó? “Đến người làm mẹ này đây cũng chưa bao giờ được ăn đồ do chính tay con nấu, con lại...” Bà ta chỉ Phó Cẩm Hành, vành mắt đỏ lên, không nói nốt được.
Nghe thấy tiếng, Hà Tư Ca cũng đi ra ngoài.
“Bác Phó, chào buổi sáng.” Cô không đổi cách xưng hô. Hà Tư Ca nghĩ, nếu như dưới tình hình này mà gọi Mai Lan là “mẹ”, có lẽ Mai Lan có thể lao thẳng qua, cho cô cái bạt tai cũng nên!
Cô không có sở thích sáng sớm đã bị ăn đòn!
“Cô ở đây vừa hay, tôi có chuyện muốn nói.”
Trải qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng Mai Lan cũng đã hạ quyết tâm. Cho dù đổi lấy oán hận của con trai, bà ta cũng nhất định phải ngăn cản chuyện này! “Cô Hà, tôi biết thời gian gần đây ông bên nhà cũng không dễ dàng gì, chuyện làm ăn của ông ấy xảy ra vấn đề rất lớn, luôn lấy chỗ này đập vào chỗ kia, kinh tế cũng giật gấu vá vai.” Mai Lan nhìn Hà Tư Ca một cái, chậm rãi nói. Bà ta cố ý nói kỹ, tốc độ nói cũng chậm, chính là vì nhân cơ hội áp chế sự kiêu ngạo và nhuệ khí trên người Hà Tư Ca, để báo thù ngày hôm qua.
Hà Tư Ca bình tĩnh nhìn Mai Lan, không lên tiếng.
“Cho nên, tôi cũng đã nghĩ được một cách để mọi người đều tốt. Tôi biết, cô tiếp cận Cẩm Hành, là muốn chia sẻ áp lực kinh tế cho gia đình, cũng coi là hiếu thuận đáng khen. Nếu đã như vậy, hôm nay tôi ở đây bảo đảm với cô, nhà họ Phó chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp đỡ ông bên nhà vượt qua lẫn nguy cơ kinh tế này, nhưng cô phải lập tức rời xa con trai tôi!”
Mai Lan nói rõ ràng.
Hà Tư Ca suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy bác có biết là muốn giúp nhà họ Hà vượt qua lần nguy cơ kinh tế này, đại khái cần bao nhiêu tiền không?”
Hình như hoàn toàn không ngờ cô lại sẽ hỏi như vậy, Mai Lan hơi ngẩn ra, cau mày lại. “Đại khái, một hai nghìn vạn, chỉ là tính toán ban đầu.”
Tính toán trong lòng một phen, Mai Lan tùy tiện nói ra một con số ước lượng. Hà Tư Ca vừa nghe thấy vậy lập tức mỉm cười: “Bác Phó, vậy bác đưa luôn khoản tiền đó cho cháu đi. Cháu đã sớm muốn cắt đứt quan hệ ba con với Hà Nguyên Chính rồi, càng không thể nào đưa tiền cho ông ta được.”
Nếu không phải là luật pháp không cho phép, cũng không ủng hộ cắt đứt quan hệ ba con, cô đã sớm làm như vậy.
Ngay từ đầu, cô cũng không phải là vì Hà Nguyên Chính mới thỏa hiệp với Phó Cẩm Hành. Mai Lan hoàn toàn ngẩn ra. “Bác yên tâm, lấy được tiền rồi cháu sẽ đi ngay, tuyệt đối không nói nhiều...” Hà Tư Ca cười vô cùng vui vẻ, không có một chút dáng vẻ nói dối nào. Cô còn chưa nói hết, Phó Cẩm Hành đi tắt bếp đã bước nhanh qua, giơ tay kéo Hà Tư Ca ra sau lưng mình. “Mẹ, mẹ đừng nghe cô ấy nói linh tinh, chuyện này căn bản là không thể.” Hắn lạnh lùng nói. Người phụ nữ này là ngốc thật hay giả ngốc thế? Thấy tiền là sáng mắt! Mới một hai nghìn vạn, cô đã muốn cầm tiền bỏ đi? Chẳng lẽ hắn chỉ đáng giá một chút xíu tiền như vậy thôi à?
Phó Cẩm Hành càng nghĩ càng tức giận, hung hăng trừng Hà Tư Ca một cái.
Thấy lúc nào hắn cũng bảo vệ người phụ nữ này, Mai Lan trước giờ luôn không thân mật với chồng cho lắm có một loại cảm giác bị người ta cướp mất con trai.
Bà ta tiến lên một bước, cố nén kích động muốn lôi Hà Tư Ca ra, tức giận nói: “Cô đang giở trò với tôi đấy à? Cô tưởng là tôi sẽ tin vào lời nói dối của cô, còn cầm tiền là đi, cô lấy gì bảo đảm?”
Hà Tưa thò đầu ra từ sau lưng Phó Cẩm Hành, không quên châm chọc nói: “Bác Phó, không phải tất cả chim đều muốn làm chim hoàng yến đâu, còn có diều hâu muốn bay lượn ở bên ngoài nữa!”
Phó Cẩm Hành thấp giọng trách mắng: “Tôi thấy cô là con quạ mới đúng! Im miệng!” Mặc dù hắn không để ý vì Hà Tư Ca mà hoàn toàn trở mặt với người nhà, nhưng cũng không có nghĩa là có thể khoan nhượng cho Hà Tư Ca đụng chạm đến bọn họ hết lần này đến lần khác. “Cô có đồng ý hay không cũng không sao. Cẩm Hành, mẹ đã làm chủ thay con, đồng ý gặp mặt cô thiên kim của nhà họ Đoàn rồi, chính là tối nay!” Mai Lan nhấc một tay lên, vuốt tóc mai, bình tĩnh như thường nói.
Phó Cẩm Hành cau chặt mày lại, trong mắt lập tức lóe lên một tia tức giận: “Mẹ đang quấy rối cái gì thế! Mẹ dựa vào cái gì mà làm chủ thay con!”
“Dựa vào mẹ là mẹ của con! Dựa vào nhiều năm như vậy ba con bỏ mặc chuyện trong nhà, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều là do một mình mẹ chống đỡ cái nhà này! Dựa vào mẹ bồi dưỡng con thành người! Sao hả, những thứ này còn chưa đủ à?”
Mai Lan cũng nổi giận, không còn đoan trang như bình thường nữa. “Mẹ không phản đối con kết hôn sinh con, nhưng người phụ nữ này, còn cả những con diễn viên vớ vẩn kia nữa, đều không được bước vào cửa nhà họ Phó chúng ta!” Ngày phòng đêm phòng, cả ngày bà ta đề phòng Trương Tử Hân, sợ con trai bị tiểu minh tinh đó mê hoặc đến thất điên bát đảo, đùa mà thành thật. Kết quả thì sao? Trương Tử Hân ngược lại không có gì, Hà Tư Ca lại xuất hiện!
Hồi đó, Mai Lan cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, có điều hôn sự của hai người là do ba chồng chính miệng định đoạt, bà ta không dám nói nhiều.
“Muộn rồi, con đã nói, chúng con đã kết hôn rồi.” Phó Cẩm Hành thu lại sự tức giận, ngược lại ung dung đứng tại chỗ, thờ ơ trả lời.
“Sáu giờ tối, nhà hàng cơm Tây Saint Cisse, nếu con dám không xuất hiện, thì cứ đợi nhặt xác cho mẹ đi!”
Ném lại một câu mang tính chất uy hiếp, Mai Lan xoay người rời đi. Đi được hai bước, bà ta lại quay lại, xông thẳng đến trước mặt Phó Cẩm Hành, giơ tay kéo cái tạp dề quấn trên người hắn.
“Con nhìn xem bây giờ con giống cái gì hả? Con là hy vọng của là nhà họ Phó, sao có thể làm loại chuyện này!”
Ở trong mắt Mai Lan, con trai bà ta lại đích thân xuống bếp vì một người phụ nữ khác, chính là chuyện vô cùng nhục nhã! Kéo mấy cái, Phó Cẩm Hành chủ động tháo xuống, tiện tay vắt lên trên ghế dựa.
“Nhớ lấy, nếu như con không đi gặp cô Đoàn, mẹ sẽ chết cho con xem!”
Mai Lan dùng sức hất cửa phòng, dứt khoát bỏ đi.
Để lại Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không dám tin, đường đường là quý bà của xã hội thượng lưu lại cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này.
“Tôi sẽ không đi.”
Phó Cẩm Hành đột nhiên mở miệng nói, tại cũng đỏ lên rất khả nghi.
Phụ nữ là một loại sinh vật quá phiền phức, bây giờ hắn đã không biết phải giải quyết Trương Tử Hân như thế nào rồi, cho nên cũng không muốn chọc thêm nhiều hoa đào nữa,
“Mẹ anh đồng ý cho tôi tiền, có phải là thật không?” Hà Tư Ca vẫn còn đang suy nghĩ về cái vấn đề này. “Cô dám?! Cô đừng quên, nếu như cô còn dám chạy, tôi bảo đảm sẽ khiến cô hối hận!” Phó Cẩm Hành đi nhanh đến trước mặt cô, nắm lấy cằm Hà Tư Ca, giọng nói hung ác, vẻ mặt u ám đáng sợ. Cô lập tức nghĩ đến Tân Tân, lập tức sợ hãi, cơ thể cũng run lên.
Đối với phản ứng của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành cảm thấy rất hài lòng. Hắn buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Giây trước vẫn còn nổi trận lôi đình, một giây sau đã như gió xuân khẽ thổi vào mặt, Hà Tư Ca không nhịn được mắng ở trong lòng, đúng là một con quái vật tâm tình bất định!
Trên đường đến công ty, Phó Cẩm Hành nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là Đoàn Phù Quang, là đối tượng xem mắt tối nay của anh.” Cô ấy thẳng thừng như vậy ngược lại khiến Phó Cẩm Hành ngẩn ra, hắn khẽ cau mày lại: “Cô Đoàn, chào cô. Tôi vốn cũng muốn liên lạc với cô, tối nay tôi sẽ không...”
Đoàn Phù Quang ngắt lời hắn: “Không, tối nay anh nhất định phải gặp tôi mới được. Bởi vì chúng ta có thể làm một cái giao dịch, tôi bảo đảm sẽ có lợi cho cả hai bên!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh thờ ơ như không vậy, nếu như sau này để lại sẹo, hoặc là có di chứng gì, anh đừng có nhai lại chuyện cũ đấy!”
Vừa nghĩ đến Phó Cẩm Hành lòng dạ hẹp hòi, Hà Tư Ca lập tức rùng mình.
Cô không muốn vì chuyện này mà bị dây dưa nửa đời đâu! “Cô nguyền rủa tôi à?” Phó Cẩm Hành nhướng mày, giọng nói bất thiện. “Anh đừng có tự gây họa cho mình, sẽ không cần lo lắng người khác nguyền rủa!”
Nói xong, Hà Tư Ca cướp chén trà ở trước mặt hắn, gọi phục vụ, bảo đổi cho cô một bình nước nóng, không cho lá trà.
“Nước trà cũng không được uống?” Phó Cẩm Hành nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, trái tim hắn không tự chủ được mà dập dờn trầm bổng, giống như mưa phùn tháng ba rơi xuống hồ nước, hiện lên những chấm lăn tăn nhỏ.
“Đương nhiên.” Hà Tư Ca liếc Phó Cẩm Hành một cái, cô rửa cái cốc cẩn thận rồi mới đặt lại vào tay hắn.
Đồ ăn và canh được mang lên rất nhanh, Hà Tư Ca nếm thử một miếng, mùi vị tương đối khá.
Giày vò cả ngày trời, cô cũng cảm thấy đói rồi, vì vậy không tranh cãi với Phó Cẩm Hành nữa, yên lặng ăn.
“Sao anh lại không ăn?” Đột nhiên ngẩng đầu lên, Hà Tư Ca nhìn thấy Phó Cẩm Hành chỉ tùy ý ăn mấy miếng rồi dùng đũa.
“Tôi hơi mệt.”
Hắn nói thật, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhìn hắn không giống như đang nói đùa, Hà Tư Ca cắn đũa, kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành, hỏi ngược lại: “Anh muốn gió được gió, muốn mua được mưa, kể cả những ông già sáu bảy mươi tuổi kia cũng phải nghe lời anh, anh còn có cái gì mà mệt chứ?”
Ý cô là chỉ đám người chú Ba nhà họ Phó, đều là bề trên của Phó Cẩm Hành, nhưng hắn mới là người quản lý đương nhiệm của nhà họ Phó, không ai có thể cướp vị trí này của hắn. Phó Cẩm Hành cười nhạo một tiếng, cầm khăn ăn nghịch, không nói gì.
Sự tôn trọng bây giờ hắn có được, đều là do liều mạng mà đổi lấy.
Những lão già kia sao có thể khách sáo thừa nhận năng lực của hắn ngay từ đầu?
Đọ sức trên thương trường, vĩnh viễn đều là chiến trường không nhìn thấy máu, hai bên chém giết lẫn nhau không nhìn thấy khói súng, chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai có thể biết trước được kết quả.
“Hôm nay coi như tôi đắc tội với người nhà anh rồi, thật ngại quá.” Hà Tư Ca lau miệng, giả vờ cười nói. Trong lòng cô đang vui như nở hoa, không thấy áy náy chút nào cả. Bây giờ chỉ cần đợi là được, đợi đến khi Mai Lan nghĩ đủ mọi cách đuổi cô đi, vậy là đại công cáo thành!
“Cái đầu nhỏ của cô nghĩ quá nhiều rồi. Bỏ đi, ăn cơm.” Thái độ của Phó Cẩm Hành khác thường, hắn giơ tay xoa đầu Hà Tư Ca, lộ ra nụ cười khiến người ta khó hiểu. Sáng sớm hôm sau, Phó Cẩm Hành đang nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp, quả nhiên Mai Lan nổi giận đùng đùng tìm đến nhà.
Đến dép bà ta cũng không thay, xông thẳng vào phòng khách, quan sát xung quanh.
“Con nhìn cái bộ dạng bây giờ của con đi!”
Mai Lan hận rèn sắt không thành thép nhìn cái tạp dề Phó Cẩm Hành mặc trên người, ngay chính giữa còn có nhân vật hoạt hình màu hồng, khiến bà ta giận điên lên. Con trai bảo bối mình cùng chiều trong lòng bàn tay, lại xuống bếp từ sáng sớm, hầu hạ người phụ nữ chẳng ra cái gì đó? “Đến người làm mẹ này đây cũng chưa bao giờ được ăn đồ do chính tay con nấu, con lại...” Bà ta chỉ Phó Cẩm Hành, vành mắt đỏ lên, không nói nốt được.
Nghe thấy tiếng, Hà Tư Ca cũng đi ra ngoài.
“Bác Phó, chào buổi sáng.” Cô không đổi cách xưng hô. Hà Tư Ca nghĩ, nếu như dưới tình hình này mà gọi Mai Lan là “mẹ”, có lẽ Mai Lan có thể lao thẳng qua, cho cô cái bạt tai cũng nên!
Cô không có sở thích sáng sớm đã bị ăn đòn!
“Cô ở đây vừa hay, tôi có chuyện muốn nói.”
Trải qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng Mai Lan cũng đã hạ quyết tâm. Cho dù đổi lấy oán hận của con trai, bà ta cũng nhất định phải ngăn cản chuyện này! “Cô Hà, tôi biết thời gian gần đây ông bên nhà cũng không dễ dàng gì, chuyện làm ăn của ông ấy xảy ra vấn đề rất lớn, luôn lấy chỗ này đập vào chỗ kia, kinh tế cũng giật gấu vá vai.” Mai Lan nhìn Hà Tư Ca một cái, chậm rãi nói. Bà ta cố ý nói kỹ, tốc độ nói cũng chậm, chính là vì nhân cơ hội áp chế sự kiêu ngạo và nhuệ khí trên người Hà Tư Ca, để báo thù ngày hôm qua.
Hà Tư Ca bình tĩnh nhìn Mai Lan, không lên tiếng.
“Cho nên, tôi cũng đã nghĩ được một cách để mọi người đều tốt. Tôi biết, cô tiếp cận Cẩm Hành, là muốn chia sẻ áp lực kinh tế cho gia đình, cũng coi là hiếu thuận đáng khen. Nếu đã như vậy, hôm nay tôi ở đây bảo đảm với cô, nhà họ Phó chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp đỡ ông bên nhà vượt qua lẫn nguy cơ kinh tế này, nhưng cô phải lập tức rời xa con trai tôi!”
Mai Lan nói rõ ràng.
Hà Tư Ca suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy bác có biết là muốn giúp nhà họ Hà vượt qua lần nguy cơ kinh tế này, đại khái cần bao nhiêu tiền không?”
Hình như hoàn toàn không ngờ cô lại sẽ hỏi như vậy, Mai Lan hơi ngẩn ra, cau mày lại. “Đại khái, một hai nghìn vạn, chỉ là tính toán ban đầu.”
Tính toán trong lòng một phen, Mai Lan tùy tiện nói ra một con số ước lượng. Hà Tư Ca vừa nghe thấy vậy lập tức mỉm cười: “Bác Phó, vậy bác đưa luôn khoản tiền đó cho cháu đi. Cháu đã sớm muốn cắt đứt quan hệ ba con với Hà Nguyên Chính rồi, càng không thể nào đưa tiền cho ông ta được.”
Nếu không phải là luật pháp không cho phép, cũng không ủng hộ cắt đứt quan hệ ba con, cô đã sớm làm như vậy.
Ngay từ đầu, cô cũng không phải là vì Hà Nguyên Chính mới thỏa hiệp với Phó Cẩm Hành. Mai Lan hoàn toàn ngẩn ra. “Bác yên tâm, lấy được tiền rồi cháu sẽ đi ngay, tuyệt đối không nói nhiều...” Hà Tư Ca cười vô cùng vui vẻ, không có một chút dáng vẻ nói dối nào. Cô còn chưa nói hết, Phó Cẩm Hành đi tắt bếp đã bước nhanh qua, giơ tay kéo Hà Tư Ca ra sau lưng mình. “Mẹ, mẹ đừng nghe cô ấy nói linh tinh, chuyện này căn bản là không thể.” Hắn lạnh lùng nói. Người phụ nữ này là ngốc thật hay giả ngốc thế? Thấy tiền là sáng mắt! Mới một hai nghìn vạn, cô đã muốn cầm tiền bỏ đi? Chẳng lẽ hắn chỉ đáng giá một chút xíu tiền như vậy thôi à?
Phó Cẩm Hành càng nghĩ càng tức giận, hung hăng trừng Hà Tư Ca một cái.
Thấy lúc nào hắn cũng bảo vệ người phụ nữ này, Mai Lan trước giờ luôn không thân mật với chồng cho lắm có một loại cảm giác bị người ta cướp mất con trai.
Bà ta tiến lên một bước, cố nén kích động muốn lôi Hà Tư Ca ra, tức giận nói: “Cô đang giở trò với tôi đấy à? Cô tưởng là tôi sẽ tin vào lời nói dối của cô, còn cầm tiền là đi, cô lấy gì bảo đảm?”
Hà Tưa thò đầu ra từ sau lưng Phó Cẩm Hành, không quên châm chọc nói: “Bác Phó, không phải tất cả chim đều muốn làm chim hoàng yến đâu, còn có diều hâu muốn bay lượn ở bên ngoài nữa!”
Phó Cẩm Hành thấp giọng trách mắng: “Tôi thấy cô là con quạ mới đúng! Im miệng!” Mặc dù hắn không để ý vì Hà Tư Ca mà hoàn toàn trở mặt với người nhà, nhưng cũng không có nghĩa là có thể khoan nhượng cho Hà Tư Ca đụng chạm đến bọn họ hết lần này đến lần khác. “Cô có đồng ý hay không cũng không sao. Cẩm Hành, mẹ đã làm chủ thay con, đồng ý gặp mặt cô thiên kim của nhà họ Đoàn rồi, chính là tối nay!” Mai Lan nhấc một tay lên, vuốt tóc mai, bình tĩnh như thường nói.
Phó Cẩm Hành cau chặt mày lại, trong mắt lập tức lóe lên một tia tức giận: “Mẹ đang quấy rối cái gì thế! Mẹ dựa vào cái gì mà làm chủ thay con!”
“Dựa vào mẹ là mẹ của con! Dựa vào nhiều năm như vậy ba con bỏ mặc chuyện trong nhà, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều là do một mình mẹ chống đỡ cái nhà này! Dựa vào mẹ bồi dưỡng con thành người! Sao hả, những thứ này còn chưa đủ à?”
Mai Lan cũng nổi giận, không còn đoan trang như bình thường nữa. “Mẹ không phản đối con kết hôn sinh con, nhưng người phụ nữ này, còn cả những con diễn viên vớ vẩn kia nữa, đều không được bước vào cửa nhà họ Phó chúng ta!” Ngày phòng đêm phòng, cả ngày bà ta đề phòng Trương Tử Hân, sợ con trai bị tiểu minh tinh đó mê hoặc đến thất điên bát đảo, đùa mà thành thật. Kết quả thì sao? Trương Tử Hân ngược lại không có gì, Hà Tư Ca lại xuất hiện!
Hồi đó, Mai Lan cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, có điều hôn sự của hai người là do ba chồng chính miệng định đoạt, bà ta không dám nói nhiều.
“Muộn rồi, con đã nói, chúng con đã kết hôn rồi.” Phó Cẩm Hành thu lại sự tức giận, ngược lại ung dung đứng tại chỗ, thờ ơ trả lời.
“Sáu giờ tối, nhà hàng cơm Tây Saint Cisse, nếu con dám không xuất hiện, thì cứ đợi nhặt xác cho mẹ đi!”
Ném lại một câu mang tính chất uy hiếp, Mai Lan xoay người rời đi. Đi được hai bước, bà ta lại quay lại, xông thẳng đến trước mặt Phó Cẩm Hành, giơ tay kéo cái tạp dề quấn trên người hắn.
“Con nhìn xem bây giờ con giống cái gì hả? Con là hy vọng của là nhà họ Phó, sao có thể làm loại chuyện này!”
Ở trong mắt Mai Lan, con trai bà ta lại đích thân xuống bếp vì một người phụ nữ khác, chính là chuyện vô cùng nhục nhã! Kéo mấy cái, Phó Cẩm Hành chủ động tháo xuống, tiện tay vắt lên trên ghế dựa.
“Nhớ lấy, nếu như con không đi gặp cô Đoàn, mẹ sẽ chết cho con xem!”
Mai Lan dùng sức hất cửa phòng, dứt khoát bỏ đi.
Để lại Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không dám tin, đường đường là quý bà của xã hội thượng lưu lại cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này.
“Tôi sẽ không đi.”
Phó Cẩm Hành đột nhiên mở miệng nói, tại cũng đỏ lên rất khả nghi.
Phụ nữ là một loại sinh vật quá phiền phức, bây giờ hắn đã không biết phải giải quyết Trương Tử Hân như thế nào rồi, cho nên cũng không muốn chọc thêm nhiều hoa đào nữa,
“Mẹ anh đồng ý cho tôi tiền, có phải là thật không?” Hà Tư Ca vẫn còn đang suy nghĩ về cái vấn đề này. “Cô dám?! Cô đừng quên, nếu như cô còn dám chạy, tôi bảo đảm sẽ khiến cô hối hận!” Phó Cẩm Hành đi nhanh đến trước mặt cô, nắm lấy cằm Hà Tư Ca, giọng nói hung ác, vẻ mặt u ám đáng sợ. Cô lập tức nghĩ đến Tân Tân, lập tức sợ hãi, cơ thể cũng run lên.
Đối với phản ứng của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành cảm thấy rất hài lòng. Hắn buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Giây trước vẫn còn nổi trận lôi đình, một giây sau đã như gió xuân khẽ thổi vào mặt, Hà Tư Ca không nhịn được mắng ở trong lòng, đúng là một con quái vật tâm tình bất định!
Trên đường đến công ty, Phó Cẩm Hành nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là Đoàn Phù Quang, là đối tượng xem mắt tối nay của anh.” Cô ấy thẳng thừng như vậy ngược lại khiến Phó Cẩm Hành ngẩn ra, hắn khẽ cau mày lại: “Cô Đoàn, chào cô. Tôi vốn cũng muốn liên lạc với cô, tối nay tôi sẽ không...”
Đoàn Phù Quang ngắt lời hắn: “Không, tối nay anh nhất định phải gặp tôi mới được. Bởi vì chúng ta có thể làm một cái giao dịch, tôi bảo đảm sẽ có lợi cho cả hai bên!”
Bình luận facebook