• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-93

Chương 94: Hoạt động gia đình ầm ĩ thành trò cười




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66371.png

Xem ảnh 2
66371_2.png
Mạnh Tri Ngư tỉnh lại, cô cảm thấy trán đau vô cùng, đầu cũng choáng váng, vì vậy theo bản năng giơ tay phải lên, muốn kiểm tra thử.



“Đừng nhúc nhích! Đã băng kỹ rồi!” Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh cô, vội vàng ngăn lại.



“Em... em làm sao thế?”



Vừa mở miệng, cô nghe thấy giọng mình khàn khàn đáng sợ, không nhịn được ngẩn ra, vẻ mặt cũng ngơ ngác.



“Tôi tới kiểm tra cho cô một chút.”



Thấy cô tỉnh lại, bác sĩ đứng ở bên cạnh lấy lại tinh thần, âm thầm cảm tạ trời cao.



Tốt quá rồi, chỉ cần người không sao, bọn họ sẽ không cần lo lắng Phó Cẩm Hành dỡ cả cái bệnh viện đi nữa!



Nghĩ tới đây, ông ta run rẩy đi tới, cầm đèn pin, giơ tay vạch hai mí mắt Mạnh Tri Ngư ra, nhìn vào nhãn cầu, xem xét hai bên, lại hỏi cô mấy vấn đề.



“Anh Phó, tình hình của cô Phó cũng không tính là quá nghiêm trọng, một hai ngày là có thể hồi phục, nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút, không nên vận động mạnh.”



Lúc nói chuyện, nhìn bác sĩ còn vui vẻ hơn cả Phó Cẩm Hành.



“Ông chắc chắn chứ? Có cần phải làm kiểm tra cộng hưởng từ một lần nữa không?”



Phó Cẩm Hành nhíu mày, cảm thấy hình như đối phương quá qua loa.



“Tôi chắc chắn. Kiểm tra cộng hưởng từ không thể làm nhiều lần, nếu như anh vẫn không yên tâm, ở chỗ chúng tôi có người trực hai tư trên hai tư giờ, có thể đến bất cứ lúc nào.” Bác sĩ vội vàng trả lời.



“Được, cám ơn ông, vất vả rồi.”



Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, sắc mặt Phó Cẩm Hành mới hòa hoãn lại, còn vô cùng khách sáo cảm ơn đối phương, đích thân tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.



Chờ hắn lại trở lại bên giường, mới phát hiện Mạnh Tri Ngư đang nhìn mình đầy mong đợi.



“Em còn không thoải mái ở đâu không? Khó chịu thì nhất định phải nói, không được tự mình chịu đựng, biết chưa?”



Phó Cẩm Hành nhét cánh tay lộ ra ngoài của cô vào trong chăn, lại điều chỉnh vị trí ống truyền dịch, lúc này mới dịu dàng dặn dò.



“Bọn họ đâu rồi?” Cô liếm đôi môi khô nứt, nhỏ giọng hỏi.



“Đều ở phòng bệnh bên cạnh, không có chuyện gì lớn, trong ba người tình hình của em là nghiêm trọng nhất, em phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng quan tâm người khác.”



Phó Cẩm Hành cầm cốc nước đặt ở đầu giường trước đó lên.



“Ba người? Mẹ anh đâu? Minh Đạt, Minh Duệ Tư và Minh Duệ Viễn thì sao? Còn nữa, em nhớ là anh bị trúng đạn mà, anh bị thương có nặng không, viên đạn đã lấy ra rồi sao?”



“Em...”



“Anh mau nói đi chứ!”



Bàn tay cầm cốc nước của Phó Cẩm Hành run nhẹ, hắn nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra.



Chẳng lẽ...



“Đúng rồi, con đâu? Con có xảy ra chuyện gì không? Anh mau gọi bác sĩ đến đây!”



“Con không sao.”



Phó Cẩm Hành khàn giọng nói, hắn cầm chặt cốc nước, nhẹ nhàng mở miệng: “Em... em có còn nhớ chuyện gì xảy ra trước lúc em ngất đi không?”



Người phụ nữ trên giường lập tức tỏ ra nghi ngờ: “Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Không phải chúng ta dựa theo yêu cầu của Minh Đạt, đưa Minh Duệ Viễn đến bến tàu phía nam sao? Mẹ anh không sao chứ? Lúc ấy quá hỗn loạn, em chỉ nhớ em bị rơi xuống biển, nước biển lạnh lắm, lạnh đến mức hai hàm răng của em đều run cầm cập...”



Mỗi lần cô nói một câu, sắc mặt của Phó Cẩm Hành lại khó coi thêm một phần.



Thì ra, vụ nổ lần này lại sinh ra hậu quả khiến người ta khó lường trước được!



“Đầu em vẫn hơi đau.”



Thầy hắn không nói gì, Hà Tư Ca đáng thương nhìn hắn, lại nhìn cốc nước trong tay Phó Cẩm Hành, nhỏ giọng hỏi: “Có thể cho em uống một ngụm nước không?”



Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đưa cốc nước tới gần miệng cô.



Đợi cô uống xong, Phó Cẩm Hành mới hỏi dò: “Anh hỏi em mấy vấn đề, được không?”



Cô ngẩn ra: “Không phải vừa nãy bác sĩ đã hỏi xong rồi à?”



Hắn lắc đầu: “Anh sợ có di chứng.”



Cô muốn cau mày lại, nhưng vừa mới động lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, dọa cho Hà Tư Ca không dám làm ra biểu cảm gì nữa.



“Anh là ai?”



Phó Cẩm Hành hỏi một câu hỏi đơn giản nhất trước để làm bước đệm.



Cô toét miệng: “Em không mất trí nhớ, anh là Phó Cẩm Hành, anh là chồng em.”



“Còn Tân Tân thì sao?” Hắn lại truy hỏi.



Cô trợn mắt: “Là con trai em, cũng là con của anh.”



Hắn cẩn thận hỏi: “Mạnh Tri Ngư là ai?”



Cuối cùng cô cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Chưa từng nghe qua, đó là ai? Tại sao lại có người có tên kỳ cục như vậy?”



“Em tên là gì?”



Trong lòng Phó Cẩm Hành rất bất an, hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám hoàn toàn khẳng định.



“Này, anh điên rồi sao, em là Hà Tư Ca, em là vợ anh! Tức chết em mất, sao vừa mới tỉnh lại đã hỏi em mấy câu ngớ ngẩn vậy chứ, em thật muốn kéo miệng anh quá!”



Cô tức giận giơ một tay ra, nắm chuẩn xác khóe miệng bên trái của Phó Cẩm Hành, kéo mạnh.



Hắn lại kinh ngạc, toàn thân đều khẽ run lên.



“Em... em có thể nhìn thấy rồi à?!”



“Phó Cẩm Hành, em nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục nói những lời kỳ quái này thì em sẽ không trả lời anh nữa! Đương nhiên là em có thể nhìn thấy rồi, em đâu có mù!”



Hà Tư Ca chỉ muốn cho hắn hai bạt tai, tát cho người đàn ông này tỉnh lại rồi nói tiếp.



Cô chỉ rơi xuống biến, do kỹ năng bơi không tốt nên bị sặc nước dẫn đến hôn mê thôi, sao hắn lại làm như đã xảy ra chuyện lớn thế?



Thần thần bí bí, còn hỏi lung tung này kia, đúng là ngang ngạnh!



Chuyện xảy ra ngay sau đó làm Hà Tư Ca càng thêm mơ hồ không hiểu nổi...



Một đám bác sĩ ào ào kéo vào trong phòng bệnh, bọn họ vây xung quanh cô, xem trái xét phải, còn mang ra vài máy móc nhập ngoại, vừa kẹp ngón tay, vừa dán thái dương.



Kiểm tra cả buổi, Hà Tư Ca cũng phát hiện ra rồi, mặc dù bọn họ kiểm tra nhiều lần, nhưng chủ yếu tập trung ở hai vị trí đầu và mắt, không hề để ý đến những chỗ khác.



Thậm chí, còn kiểm tra thị lực cho cô ngay tại chỗ.



“Làm gì vậy? Ông muốn cắt kính cận cho tôi à? Tôi có thị lực 10/10, bình thường không đeo kính cũng có thể nhìn rõ, thỉnh thoảng mới đeo lens để làm đẹp...” Hà Tư Ca ngờ vực nói.



Bác sĩ cười khan hai tiếng, nhưng cũng không nói gì cả.



Cô đành phải nhìn về phía Phó Cẩm Hành, dùng ánh mắt như đang cầu xin để hỏi hắn.



Nhưng Phó Cẩm Hành cứ mãi trưng ra bộ mặt căng thẳng, cũng không nhìn cô.



Hai tiếng sau, lúc Hà Tư Ca gần như sắp nổi giận, những bác sĩ kia rốt cuộc cũng đi ra ngoài.



Phó Cẩm Hành cũng đi theo bọn họ.



Phòng bệnh lại trở về trạng thái yên tĩnh, Hà Tư Ca thở phào một hơi.



Rốt cuộc là chuyện gì thế!



Cô không nhịn được dùng toàn bộ sức mạnh mà hồi tưởng lại.



Không đúng, không phải mình đã cùng Phó Cẩm Hành đưa Minh Duệ Viễn vội vàng đi đến bến tàu phía nam, muốn dùng cậu ta để trao đổi Mai Lan bị Minh Đạt bắt đi sao?



Sao nhìn dáng vẻ Phó Cẩm Hành, giống như tình hình đã trở nên rất phức tạp thế?



Chẳng lẽ, bọn họ không chỉ không cứu được Mai Lan, mà còn để cho Minh Duệ Viễn thừa cơ chạy thoát à?



Vậy thì chẳng phải quá tệ rồi sao.



Đang nghĩ ngợi, Phó Cẩm Hành đã quay lại.



“Rốt cuộc làm sao thế? Từ lúc em tỉnh lại đến bây giờ, anh căn bản không trả lời câu hỏi của em, ngược lại còn hỏi em một đống vấn đề!”



Hà Tư Ca cảm thấy cổ họng rất đau, giống như từng bị lửa thiêu, cô giơ tay lên xoa cổ, ho khan mấy tiếng.



“Đừng dùng sức, mấy ngày này phải uống nhiều nước.” Phó Cẩm Hành vội vàng ngăn cản.



“Vậy anh nói cho em biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi không?”



Cô nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ không chịu từ bỏ ý định.



Đâu chỉ là không hay?



Thực sự là một lời khó nói hết...



Đến người cơ trí như Phó Cẩm Hành, cũng không biết phải kể rõ toàn bộ mọi chuyện như thế nào.



“Nói ra rất dài...” Hắn chần chừ, đắn đo mãi.



Hà Tư Ca cũng phát cáu: “Vậy anh nói ngắn gọn thôi, nói xong thì mau tìm một bác sĩ phụ khoa tới đây!”



Vừa rồi kiểm tra cả buổi, nhưng lại không có ai chủ động hỏi cô có cảm thấy đau bụng hay gì không.



“Con đã được sinh ra rồi, con bé hiện tại... hiện tại rất ổn. Cách lúc em rơi xuống biển đã qua hơn một năm rồi, chỉ là trí nhớ của em vẫn còn dừng lại ngày đó mà thôi.”



Phó Cẩm Hành suy nghĩ, cố gắng nói đơn giản về tình hình bây giờ.



Mặc dù thế, Hà Tư Ca vẫn há to miệng, vẻ mặt ngây ngẩn.



Hơn một năm?



Cô chỉ hôn mê một chút, đã qua hơn một năm rồi?



Đang nói đùa cái gì vậy?



“Em... em đã ngủ ở đây hơn một năm rồi ư?”



Hà Tư Ca giơ tay sờ mặt mình, lại nhìn tay mình, còn cả chân nữa, cô sợ cơ bắp teo đi, vậy chẳng phải là xấu đến mức không còn mặt mũi gặp người khác sao?



Nhìn ra suy nghĩ của cô, Phó Cẩm Hành bật cười: “Đến lúc nào rồi mà em còn suy nghĩ đến chuyện này chứ. Yên tâm đi, em mới hôn mê hơn nửa tiếng thôi, cũng không phải luôn nằm ở đây.”



Nói xong, hắn đi sang bên cạnh gọi một cuộc điện thoại.



Tình hình của vụ tai nạn xe cộ về cơ bản đã được điều tra rõ rồi, kẻ gây họa vừa mới mãn hạn tù, được thả ra vào tháng trước, cải tạo nhiều lần mà không chịu sửa chữa, hắn đã tử vong tại chỗ, ở hiện trường không phát hiện ra bất cứ vật gì có ích.



Còn những người trên chiếc xe phát nổ trước đó, vì phản ứng nhanh nên chỉ bị thương ở các mức độ khác nhau, không có ai tử vong.



“Thái độ của tôi à? Tôi có thể có thái độ gì? Vợ tôi, tài xế, người giúp việc, vệ sĩ, tất cả đều bị thương, tiếp theo có phải đến lượt tôi rồi không?”



Nghe bên kia báo cáo xong, Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng.



Mặc dù trên mặt hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng giọng điệu vô cùng u ám đã nói rõ tất cả.



Lúc Phó Cẩm Hành quay lại, phát hiện Hà Tư Ca vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình chằm chằm, làm cho hắn phát run.



“Có phải anh còn chuyện gì giấu em không?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề.



Phó Cẩm Hành có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Không phải là giấu em, mà là dăm ba câu không thể nói rõ ràng được...”



Hà Tư Ca híp mắt, quan sát hắn từ trên xuống dưới.



“Cái người Ngư gì đó là ai? Chắc là một người phụ nữ đúng không? Cô ta có quan hệ gì với anh, vì sao anh lại hỏi em có biết cô ta không?”



Xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Hà Tư Ca cảm thấy chuyện này không bình thường.



Chuyện mâu thuẫn nào cũng có thể tạm thời để xuống, duy chỉ có vấn đề chủ quyền gia đình là tuyệt đối không thể thương lượng.



Phó Cẩm Hành nắm tay lại, đặt dưới mũi, ho nhẹ một tiếng.



Hắn bỗng nhiên muốn trêu cô.



“Ừm, là một người phụ nữ, anh và với cô ấy... anh và cô ấy rất tốt.”



Phó Cẩm Hành nghĩ nửa ngày, mới nói ra được một câu.



Rất tốt?



Một người đàn ông với một người phụ nữ rất tốt, có thể có ý gì?



Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra những lời này, Hà Tư Ca vẫn biến sắc, cô cắn môi, vừa định mở miệng, cửa phòng đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.



“Còn không phải sao, hai người đã ly hôn rồi, cô vẫn không biết à?”



Một giọng nói chứa hàm ý hài hước vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom