Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
“A lô! A lô! Nhâm Dịch Tuấn tiên sinh hiện không có ở đây, xin hỏi anh (chị)* có chuyện gì quan trọng, cần tôi chuyển lời lại giùm không?”
(*): convert ghi “ngươi”, tức chỉ chung cho “anh” lẫn “cô”
Kiều Tâm Du vừa nói xong. Kết quả, đầu kia lập tức truyền đến ngay một tiếng ‘píp’, kết thúc cuộc điện thoại.
Ở phòng rửa tay, trong tay Nhâm Dịch Tuấn đang cầm chiếc máy ghi âm ghi lại cuộc điện thoại khi nãy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mị, rồi nhấn xuống nút ‘stop’ của chiếc máy.
“Người gì kỳ cục!” Kiều Tâm Du thở dài, sau đó để chiếc điện thoại di động lại lên trên bàn.
“Sao vậy?” Nhâm Dịch Tuấn đi về phía cô.
Kiều Tâm Du chỉ chiếc điện thoại di động, “Xin lỗi, lúc nãy tôi đã nghe điện thoại của anh.” Chân mày cô khẽ nhíu lên, “Người đó thật là kỳ, tôi đã hỏi nhiều lần, nhưng người đó hoàn toàn không mở miệng.”
“Tôi đi gọi điện một chút.” Nhâm Dịch Tuấn cầm điện thoại lên, hắn đi tới một góc nhỏ để nói chuyện, sau một lúc lâu, hắn bước đến bên Kiều Tâm Du nói lời xin lỗi, “Xin lỗi, công việc của tôi có chút rắc rối, tôi phải đi xử lý gấp.”
“Vậy anh mau đi đi!” Dù gì Kiều Tâm Du cũng ‘tâm không cam, lòng không nguyện’ bị hắn kéo tới đây uống cà phê.
Nhâm Dịch Tuấn vội vã thanh toán tiền, rồi rời đi.
Kiều Tâm Du nhìn bóng lưng lúc rời đi của hắn, mặc dù đôi mắt hắn rất giống Nhâm Mục Diệu, đều tối đen, giống như Hắc Diệu Thạch, nhưng đôi mắt đó lại có quá nhiều tạp chất, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu bản chất của hắn.
————
Màn đêm buông xuống, bóng tối lập tức thâu tóm lấy bầu trời xanh.
Đêm tối yên tĩnh, gió lạnh thổi từng cơn.
Những thức ăn mỹ vị trên bàn dần dần nguội ngắt, mùi thơm cũng lắng xuống.Hoa hồng trong bình cũng dần phai nhạt hương thơm, ngọn đèn cầy đang cắm trên chân nến cao cũng sắp bị đốt cháy hết, một giọt rồi một giọt sáp nến đang chạy dọc theo chiếc chân nến bằng bạc, nhỏ xuống lên trên bàn, như từng giọt nước mắt đang rơi. Ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy càng làm nổi bật lý rượu đỏ sáng bóng.
Lương Tử Ngưng mặc áo lót khêu gợi, gần như hoàn toàn được làm bởi những sợi tổng hợp trong suốt, khi cô mặc nó lên người thật giống như đang không mặc gì, căn bản là không ngăn được cái lạnh của gió rét. Cô thu người ở trên ghế sa lon mà run lẩy bẩy, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, tha thiết mong mỏi bóng dáng người nào đó có thể xuất hiện.
Sao hôm nay hắn không tới?
Lương Tử Ngưng càng ngày càng cảm thấy bất an, phải chăng gương mặt này đã không còn giá trị lợi dụng, Nhâm Dịch Tuấn đã vứt bỏ cô rồi?
Không được, Nhâm Dịch Tuấn là của cô, cô tin tưởng sẽ không có cô gái nào có thể ngu ngốc như cô, hy sinh nhiều thứ như thế chỉ vì hắn.
Lương Tử Ngưng luống cuống, mù mờ, cô đột nhiên rất nhớ hắn, hi vọng hắn có thể ban cho cô một chút an ủi cùng với dũng khí.
Cô lập tức nhấn xuống những phím số quen thuộc trên điện thoại di động, “Píp, píp ——”, lo lắng chờ đợi điện thoại được tiếp thông.
Chỉ chốc lát, khi Lương Tử Ngưng đã cho là điện thoại không được ai đó nhận, thì nó bỗng dưng được tiếp thông.
“Dịch Tuấn. . . . . .” Giọng cô êm ái, trầm thấp gọi tên hắn.
Kết quả đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng một cô gái, “A lô! A lô! Nhâm Dịch Tuấn tiên sinh hiện không có ở đây, cô có chuyện gì quan trọng, cần tôi chuyển lời lại giùm không?”
“Cạch ——” Bàn tay Lương Tử Ngưng run lên, chiếc điện thoại di động rơi xuống đất.
Kiều Tâm Du, giọng nói này là của Kiều Tâm Du, sao cô ta lại ở bên Nhâm Dịch Tuấn, đầu cô ló ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn rực rỡ đã được bật lên, một bầu không khí thật vui mừng cùng với ấm áp.
Một loại khí lạnh từ miệng của Lương Tử Ngưng dần dần thoát ra, “Kiều Tâm Du!” Cô tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Chân không bước tới bên bàn ăn, cầm lên chai rượu, sau đó ngửa đầu, dốc sức uống.
Cô muốn say, rất muốn say đến bất tỉnh. Sau đó có người nói cho cô biết, tất cả những chuyện này không phải là thật, không phải là sự thật. . . . . .
Ngà ngà men say, bước chân cô vô lực, thân thể rã rời, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt, “Nhâm Dịch Tuấn! Anh là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, anh đã... phụ lòng mong đợi của tôi! Chỉ vì anh, tôi đã táng tận lương tâm, giết chết chị cùng với cháu ruột của mình. Chỉ vì anh, tôi từ bỏ bản thân mình, biến mình thành một người khác, tình nguyện trở thành cái bóng của chị ta. Chỉ vì anh, tôi đã biến mình thành một dâm phụ, câu dẫn đàn ông của người ta. . . . . . Anh, anh bây giờ lại đang ôm ấp ả đàn bà - Kiều Tâm Du kia, anh thật sự... phụ lòng tôi. . . . . . Điều tôi muốn không nhiều, thật không nhiều. . . . . . tôi không cần anh phải đối xử tốt với tôi, nhưng ít nhất, chỉ cần trong lòng anh có chút hình bóng của tôi thôi . . . . . .”
Nước mắt như có chút đỏ lại thật ấm, liên tục trào ra. . . . . .
Lương Tử Ngưng ngửa đầu uống một hớp rượu, bước chân vô lực, lại lảo đảo, dốc dốc xuống chai rượu, “Gì vậy? Tại sao lại không có rượu.” Tiện tay vứt bỏ nó.
Cô xộc xệch đi tới quầy rượu, lấy xuống một chai khác, người lảo đảo, lúc sắp ngã xuống, cô bắt được khăn trải bàn.
“Xoảng ——” Chén dĩa, ly rượu, bình hoa, nến rớt xuống đất.
Cây nến sắp cháy hết, bỗng chạm được vào khăn trải bàn, dễ dàng bắt lửa, lửa cứ thế mà lan tràn, đốt cháy đi cành hoa hồng, hoa hồng được lửa đốt cháy càng thêm đỏ, thật nóng bỏng và chói mắt. . . . . .
“Ha ha. . . . . .” Lương Tử Ngưng lẳng lặng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa. . . . . .
Cô cầm chiếc điện thoại đã rớt xuống trên sàn nhà, bấm dãy số kia một lần nữa.
“Píp, píp ——” . Tiếng “píp” cứ kéo dài, không ai bắt máy.
Lòng của Lương Tử Ngưng dần dần lạnh, rồi đóng băng, dường như có một cây búa nặng trịch đập xuống trái tim cô khiến nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn nát vụn.
Cô lại lật xem các dãy số trong danh bạ, từng cái tên một đi qua, nhưng chẳng có ai gọi là thân thích, quen thuộc. Cô thật sự rất bi ai, luôn lấy Nhâm Dịch Tuấn làm thành cả thế giới của mình, giờ nó đã mất đi. Khi thấy được một cái tên, mắt cô bỗng sáng lên, không do dự, nhấn xuống ——
————
Tiếng hít thở nặng nề, hòa lẫn không khí mờ ám, cùng với tiếng thở gấp, hòa tan vào nhau, trình diễn nên một khúc nhạc yêu thương.
Đột nhiên, một đoạn nhạc chuông du dương, dễ nghe, êm ái vang lên, giống như đang muốn làm nhạc đệm cho bản nhạc yêu thương này.
“Ư. . . . . . Mục Diệu, điện thoại. . . . . .” Ý loạn tình mê, nhưng Kiều Tâm Du vẫn đốc thúc hắn nhanh đi nghe điện thoại.
“Không cần! Giờ này, chắc chắn là không có chuyện gì quan trọng đâu, mặc kệ nó đi!” Nhâm Mục Diệu vùi đầu vào cổ của cô, liếm láp hôn nhẹ làn da mịn màng, thơm tho như phấn.
Nhưng đoạn nhạc cứ kéo dài mãi, đối phương hoàn toàn không có ý từ bỏ.
Kiều Tâm Du đẩy đẩy hắn, “Anh mau đi nhận đi!”
“Shit!” Nhâm Mục Diệu mắng một tiếng, xoay người, với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Ai muốn chết à, giờ này lại dám can đảm gọi điện thoại tới, Nhâm Mục Diệu nghĩ ngày mai lập tức phải đi lóc thịt, xào kẻ đó, như xào cá xào tôm.
Ấn xuống phím nhận, “A lô!”. Hắn tức giận nói.
(*): convert ghi “ngươi”, tức chỉ chung cho “anh” lẫn “cô”
Kiều Tâm Du vừa nói xong. Kết quả, đầu kia lập tức truyền đến ngay một tiếng ‘píp’, kết thúc cuộc điện thoại.
Ở phòng rửa tay, trong tay Nhâm Dịch Tuấn đang cầm chiếc máy ghi âm ghi lại cuộc điện thoại khi nãy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mị, rồi nhấn xuống nút ‘stop’ của chiếc máy.
“Người gì kỳ cục!” Kiều Tâm Du thở dài, sau đó để chiếc điện thoại di động lại lên trên bàn.
“Sao vậy?” Nhâm Dịch Tuấn đi về phía cô.
Kiều Tâm Du chỉ chiếc điện thoại di động, “Xin lỗi, lúc nãy tôi đã nghe điện thoại của anh.” Chân mày cô khẽ nhíu lên, “Người đó thật là kỳ, tôi đã hỏi nhiều lần, nhưng người đó hoàn toàn không mở miệng.”
“Tôi đi gọi điện một chút.” Nhâm Dịch Tuấn cầm điện thoại lên, hắn đi tới một góc nhỏ để nói chuyện, sau một lúc lâu, hắn bước đến bên Kiều Tâm Du nói lời xin lỗi, “Xin lỗi, công việc của tôi có chút rắc rối, tôi phải đi xử lý gấp.”
“Vậy anh mau đi đi!” Dù gì Kiều Tâm Du cũng ‘tâm không cam, lòng không nguyện’ bị hắn kéo tới đây uống cà phê.
Nhâm Dịch Tuấn vội vã thanh toán tiền, rồi rời đi.
Kiều Tâm Du nhìn bóng lưng lúc rời đi của hắn, mặc dù đôi mắt hắn rất giống Nhâm Mục Diệu, đều tối đen, giống như Hắc Diệu Thạch, nhưng đôi mắt đó lại có quá nhiều tạp chất, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu bản chất của hắn.
————
Màn đêm buông xuống, bóng tối lập tức thâu tóm lấy bầu trời xanh.
Đêm tối yên tĩnh, gió lạnh thổi từng cơn.
Những thức ăn mỹ vị trên bàn dần dần nguội ngắt, mùi thơm cũng lắng xuống.Hoa hồng trong bình cũng dần phai nhạt hương thơm, ngọn đèn cầy đang cắm trên chân nến cao cũng sắp bị đốt cháy hết, một giọt rồi một giọt sáp nến đang chạy dọc theo chiếc chân nến bằng bạc, nhỏ xuống lên trên bàn, như từng giọt nước mắt đang rơi. Ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy càng làm nổi bật lý rượu đỏ sáng bóng.
Lương Tử Ngưng mặc áo lót khêu gợi, gần như hoàn toàn được làm bởi những sợi tổng hợp trong suốt, khi cô mặc nó lên người thật giống như đang không mặc gì, căn bản là không ngăn được cái lạnh của gió rét. Cô thu người ở trên ghế sa lon mà run lẩy bẩy, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, tha thiết mong mỏi bóng dáng người nào đó có thể xuất hiện.
Sao hôm nay hắn không tới?
Lương Tử Ngưng càng ngày càng cảm thấy bất an, phải chăng gương mặt này đã không còn giá trị lợi dụng, Nhâm Dịch Tuấn đã vứt bỏ cô rồi?
Không được, Nhâm Dịch Tuấn là của cô, cô tin tưởng sẽ không có cô gái nào có thể ngu ngốc như cô, hy sinh nhiều thứ như thế chỉ vì hắn.
Lương Tử Ngưng luống cuống, mù mờ, cô đột nhiên rất nhớ hắn, hi vọng hắn có thể ban cho cô một chút an ủi cùng với dũng khí.
Cô lập tức nhấn xuống những phím số quen thuộc trên điện thoại di động, “Píp, píp ——”, lo lắng chờ đợi điện thoại được tiếp thông.
Chỉ chốc lát, khi Lương Tử Ngưng đã cho là điện thoại không được ai đó nhận, thì nó bỗng dưng được tiếp thông.
“Dịch Tuấn. . . . . .” Giọng cô êm ái, trầm thấp gọi tên hắn.
Kết quả đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng một cô gái, “A lô! A lô! Nhâm Dịch Tuấn tiên sinh hiện không có ở đây, cô có chuyện gì quan trọng, cần tôi chuyển lời lại giùm không?”
“Cạch ——” Bàn tay Lương Tử Ngưng run lên, chiếc điện thoại di động rơi xuống đất.
Kiều Tâm Du, giọng nói này là của Kiều Tâm Du, sao cô ta lại ở bên Nhâm Dịch Tuấn, đầu cô ló ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn rực rỡ đã được bật lên, một bầu không khí thật vui mừng cùng với ấm áp.
Một loại khí lạnh từ miệng của Lương Tử Ngưng dần dần thoát ra, “Kiều Tâm Du!” Cô tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Chân không bước tới bên bàn ăn, cầm lên chai rượu, sau đó ngửa đầu, dốc sức uống.
Cô muốn say, rất muốn say đến bất tỉnh. Sau đó có người nói cho cô biết, tất cả những chuyện này không phải là thật, không phải là sự thật. . . . . .
Ngà ngà men say, bước chân cô vô lực, thân thể rã rời, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt, “Nhâm Dịch Tuấn! Anh là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, anh đã... phụ lòng mong đợi của tôi! Chỉ vì anh, tôi đã táng tận lương tâm, giết chết chị cùng với cháu ruột của mình. Chỉ vì anh, tôi từ bỏ bản thân mình, biến mình thành một người khác, tình nguyện trở thành cái bóng của chị ta. Chỉ vì anh, tôi đã biến mình thành một dâm phụ, câu dẫn đàn ông của người ta. . . . . . Anh, anh bây giờ lại đang ôm ấp ả đàn bà - Kiều Tâm Du kia, anh thật sự... phụ lòng tôi. . . . . . Điều tôi muốn không nhiều, thật không nhiều. . . . . . tôi không cần anh phải đối xử tốt với tôi, nhưng ít nhất, chỉ cần trong lòng anh có chút hình bóng của tôi thôi . . . . . .”
Nước mắt như có chút đỏ lại thật ấm, liên tục trào ra. . . . . .
Lương Tử Ngưng ngửa đầu uống một hớp rượu, bước chân vô lực, lại lảo đảo, dốc dốc xuống chai rượu, “Gì vậy? Tại sao lại không có rượu.” Tiện tay vứt bỏ nó.
Cô xộc xệch đi tới quầy rượu, lấy xuống một chai khác, người lảo đảo, lúc sắp ngã xuống, cô bắt được khăn trải bàn.
“Xoảng ——” Chén dĩa, ly rượu, bình hoa, nến rớt xuống đất.
Cây nến sắp cháy hết, bỗng chạm được vào khăn trải bàn, dễ dàng bắt lửa, lửa cứ thế mà lan tràn, đốt cháy đi cành hoa hồng, hoa hồng được lửa đốt cháy càng thêm đỏ, thật nóng bỏng và chói mắt. . . . . .
“Ha ha. . . . . .” Lương Tử Ngưng lẳng lặng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa. . . . . .
Cô cầm chiếc điện thoại đã rớt xuống trên sàn nhà, bấm dãy số kia một lần nữa.
“Píp, píp ——” . Tiếng “píp” cứ kéo dài, không ai bắt máy.
Lòng của Lương Tử Ngưng dần dần lạnh, rồi đóng băng, dường như có một cây búa nặng trịch đập xuống trái tim cô khiến nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn nát vụn.
Cô lại lật xem các dãy số trong danh bạ, từng cái tên một đi qua, nhưng chẳng có ai gọi là thân thích, quen thuộc. Cô thật sự rất bi ai, luôn lấy Nhâm Dịch Tuấn làm thành cả thế giới của mình, giờ nó đã mất đi. Khi thấy được một cái tên, mắt cô bỗng sáng lên, không do dự, nhấn xuống ——
————
Tiếng hít thở nặng nề, hòa lẫn không khí mờ ám, cùng với tiếng thở gấp, hòa tan vào nhau, trình diễn nên một khúc nhạc yêu thương.
Đột nhiên, một đoạn nhạc chuông du dương, dễ nghe, êm ái vang lên, giống như đang muốn làm nhạc đệm cho bản nhạc yêu thương này.
“Ư. . . . . . Mục Diệu, điện thoại. . . . . .” Ý loạn tình mê, nhưng Kiều Tâm Du vẫn đốc thúc hắn nhanh đi nghe điện thoại.
“Không cần! Giờ này, chắc chắn là không có chuyện gì quan trọng đâu, mặc kệ nó đi!” Nhâm Mục Diệu vùi đầu vào cổ của cô, liếm láp hôn nhẹ làn da mịn màng, thơm tho như phấn.
Nhưng đoạn nhạc cứ kéo dài mãi, đối phương hoàn toàn không có ý từ bỏ.
Kiều Tâm Du đẩy đẩy hắn, “Anh mau đi nhận đi!”
“Shit!” Nhâm Mục Diệu mắng một tiếng, xoay người, với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Ai muốn chết à, giờ này lại dám can đảm gọi điện thoại tới, Nhâm Mục Diệu nghĩ ngày mai lập tức phải đi lóc thịt, xào kẻ đó, như xào cá xào tôm.
Ấn xuống phím nhận, “A lô!”. Hắn tức giận nói.
Bình luận facebook