• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc (2 Viewers)

  • Chương 170

Kiều Tâm Du bỏ lại những lời này xong rồi xoay người rời đi.



Đi bộ đến đầu đường, cô nhìn thấy xe nhà đang đợi, ngồi vào ghế sau, lãnh đạm khạc ra hai chữ, “Đi đi!”



“Nhưng, nhưng Lương tiểu thư còn chưa. . . . . .”



“Nếu cô ấy có đầu óc, hẳn sẽ biết thuê xe!” Trong nháy mắt, sự tức giận ngập tràn cùng với chua xót hóa thành nước mắt, những giọt lệ liên tục rơi xuống, kết thành một chuỗi hạt.



————



Đám người vừa rồi, khi thấy một trong hai đương sự đã đi, thì cảm thấy tiết mục không còn gì đặc sắc nữa, cũng vội vã quay đầu bỏ đi. Chỉ có Lương Tử Ngưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cùng với kẻ có bộ mặt tối tăm thô bạo - Nhâm Dịch Tuấn.



Đôi mắt đen chợt lóe lên tia lạnh, “Đi thôi! Tìm một chỗ nói chuyện.” Hắn tiến lên kéo Lương Tử Ngưng tới nhà hàng Nhật gần đó.



Cửa phòng ăn riêng biệt đóng lại.



Giọng nói trầm thấp, giận dữ của Nhâm Dịch Tuấn vang lên, “Giúp tôi làm chuyện này, cô căm hận lắm à!”



“Đúng vậy!” Ngồi đối diện Nhâm Dịch Tuấn - Lương Tử Ngưng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, “Đúng vậy, em vô cùng căm giận! Anh không chỉ lợi dụng em, còn lợi dụng con của chúng ta. . . . . .” Giọng nói Lương Tử Ngưng dần dần trầm thấp xuống, không còn uy lực như lúc đầu, dần dần có vẻ sợ hãi.



Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng đứng lên, thân hình cao to của hắn che phủ đi tầm nhìn của Lương Tử Ngưng, ngón tay thon dài nâng cằm của cô, đẩy nó lên, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen tối của hắn.



Khóe miệng giương lên thành một nụ cười tà ác lạnh lùng, “Lợi dụng? ‘Được anh lợi dụng là phúc khí của em’ câu nói này là của ai?”



“Lúc đó, em nghĩ trong lòng anh chỉ có em, nhưng . . . . . . Nhưng bây giờ, em đã không còn tin tưởng nữa .”



“Ha ha. . . . . . Lương Tử Ngưng cũng có lúc không tự tin ư?” Trong giọng nói đầy mùi vị khinh miệt.



“Chẳng lẽ anh đối với người đàn bà đê tiện Kiều Tâm Du không có một chút hảo cảm nào sao? Nếu không, tại sao lúc em bóp cổ cô ta, anh sao phải đột nhiên xuất hiện. Anh chưa đi khỏi đó tại sao lại không ra gặp em?” Lương Tử Ngưng nói ra tất cả những uất ức trong lòng, cả những lời nói chất chứa trong đáy lòng của cô mấy ngày qua, cô đã kìm nén chúng quá lâu đến mức không thể hít thở rồi.



“Cô còn chưa làm vợ tôi, mà đã muốn quản thúc mọi chuyện của tôi rồi sao?” Ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên, lộ ra điểm không vui, hắn chợt nắm chặt cằm của cô, “Tôi chỉ thích loại phụ nữ mà mình có thể nắm trong lòng bàn tay, quá cứng đầu cứng cổ. . . . . . Cô nghĩ tôi có cần không?”



‘Răng rắc’ khớp xương cằm vang dội.



“Cô lo nhanh chóng trộm tài liệu cơ mật của tập đoàn Nhâm Thị đi! Đừng động vào một ngón tay của Kiều Tâm Du, nếu thế thì tôi biết làm sao đây? Nhâm Mục Diệu, nó sẽ khiến cô thành như thế nào? Nó có tổ chức Ám chống đỡ cho mình, cô tốt nhất đừng gây ra phiền toái!” Nhâm Dịch Tuấn biết hiện giờ không thể làm bị thương cô ta, nên buông lỏng tay ra.



“Anh. . . . . . Đau lòng cho em, khi em tổn thương Kiều Tâm Du ư!?. Sau khi em lén trộm được tài liệu cho anh, mọi giá trị của em đối với anh đều sẽ hết sạch, đến lúc đó em không tin anh còn có thể để em ở bên cạnh anh, em cần một sự bảo đảm.”



Lông mày Nhâm Dịch Tuấn khẽ nâng lên, “Cô uy hiếp tôi?”



“Em yêu anh, sao dám uy hiếp anh?” Lương Tử Ngưng quyến rũ cười nói: “Em muốn đem tài liệu cơ mật của Nhâm Thị đổi lấy một tờ giấy thỏa thuận kết hôn.”



“Giấy thoả thuận kết hôn? Tôi sẽ vì cô mà suy nghĩ.”



“Không chỉ vì em, mà còn vì đứa bé này nữa. . . . . .” Lương Tử Ngưng tay đặt lên bụng, nhếch lên lông mày, “Con của chúng ta, em muốn cho con có một gia đình hoàn chỉnh.”



“Chỉ là một tờ giấy đăng kí kết hôn thôi, hoàn toàn có thể!” thái độ Nhâm Dịch Tuấn thái độ, cứ như đó là chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.



“Trên tờ giấy thỏa thuận kết hôn, anh phải đồng ý có cùng với em một đứa con, nếu ly hôn anh phải đem tất cả tài sản của anh chuyển nhượng cho em vô điều kiện.”



“Cô. . . . . .” Nhâm Dịch Tuấn không nghĩ tới cô gái bướng bỉnh mà hắn tận mắt nhìn thấy cô lớn lên này, không biết từ lúc nào đã đủ lông đủ cánh, lột xác, nhanh mồm nhanh miệng như thế.



“Sao? Anh không dám sao? Em vì anh hy sinh nhiều như thế, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên anh thôi, chẳng lẽ yêu cầu này của em quá cao à?” Lương Tử Ngưng khẽ cười một tiếng, đứng lên, giẫm lên cái chiếu cói Tatami, đi vòng qua cái bàn, tới bên người Nhâm Dịch Tuấn, nhào vào trong ngực của hắn, “Anh biết không? Em không muốn, giữa tình yêu của hai chúng ta tồn tại một cái gông xiềng. Nhưng, em hi vọng tình cảm của mình được bảo đảm, có như vậy, anh mới vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em.”



Cho dù cô chỉ có thể buộc được thân xác của hắn ở bên cạnh mình, Lương Tử Ngưng cũng cam tâm tình nguyện.



Lần đầu tiên nhìn nhìn thấy Nhâm Dịch Tuấn, tâm cô đã bị hắn trói mất rồi, thế giới của cô chỉ quay quanh hắn. Lương Tử Ngưng cô nếu không có hắn, tim còn có thể đập sao, còn có thể thở sao?



Ích kỷ cũng tốt, ngu ngốc cũng được, cô chỉ muốn Nhâm Dịch Tuấn thuộc về một mình cô thôi.



“Có thể!” Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ giương lên, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, “Cứ coi như là em đang chủ động cầu hôn với anh.”



Xúc cảm nơi ngón tay hắn truyền tới, khiến lòng Lương Tử Ngưng nhất thời rung động, đôi mắt dần dần mê ly, quyến rũ nhìn hắn, “Dịch Tuấn, em rất nhớ anh . . . . .”. Giọng nói kiều mỵ, âm giọng kéo dài, làm cho người nghe cảm thấy mềm yếu đến tận xương.



Nhâm Dịch Tuấn vuốt một cái lên mũi cô, “Thật là một tiểu yêu tinh!”



Dục hỏa đã lâu không được phóng thích thiêu đốt toàn bộ thân thể Lương Tử Ngưng, cô khó chịu, thối lui nhanh trở ngại trên người, áp mình về phía Nhâm Dịch Tuấn.



Hắn ôm thân thể mềm mại của Lương Tử Ngưng, vuốt ve, xoa nắn nơi đẫy đà mềm mại của cô.



“Ư. . . . . . Dịch Tuấn, em muốn. . . . . . Ư. . . . . .” đôi mắt dính vào tình dục, Lương Tử Ngưng dán vào người Nhâm Dịch Tuấn thật chặt, cọ xát vào thân thể tinh tráng của hắn, hi vọng có thể được cho nhiều hơn, nhiều hơn nữa.



Lúc này, Lương Tử Ngưng đã không còn một mảnh vải che thân, nhưng quần áo của Nhâm Dịch Tuấn lại không rớt ra cái nào cả.



“Rẹt ——” cửa đột nhiên bị kéo ra, cô phục vụ mặc chiếc áo ki-mô-nô tinh xảo, khi nhìn thấy tình huống bên trong, mặt nhanh chóng đỏ ửng, luôn miệng nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .”



Cô lập tức đóng cửa lại, ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi: “Thức ăn lát nữa sẽ đem lên, hay bâu giờ ạ?”



“Bây giờ!” Giọng nói lạnh lùng của Nhâm Dịch Tuấn vang lên.



“Vậy tôi lập tức mang thức ăn tới, không cản trở hai vị nữa.” Cô phục vụ đạp xuống đôi guốc gỗ, nhanh chóng rời đi.



...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom