Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
“Nhâm Mục Diệu.” Khả Khả đứng một bên, lạnh lùng phun ra ba chữ, đôi mắt tối đen ngưng kết nên một làn sương lạnh.
Nữ tiếp tân sửng sốt, sau đó cười to, “Chúng mày đang đùa với tao à!” Cô chưa từng nghe qua chuyện Nhâm tổng giám đốc có con, “Bọn trẻ này chui từ đâu ra vậy, bảo vệ đâu?”
Đôi môi hồng phấn của Nhạc Nhạc hé mở, “Oa, oa...” Gào khóc, thổn thức.
“Ai!” Khả Khả bất đắc dĩ than, “Lại sắp có lũ lụt rồi.”
Tiếng khóc của Nhạc Nhạc lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, thấy đứa bé đáng yêu như thế khóc đến thương tâm, người xung quanh lập tức vây quanh cô nhóc, có người cầm kẹo que dỗ dỗ, có người làm trò ngáo ộp...
Lúc này, nữ tiếp tân trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người, “Cháu bé, đừng khóc nữa mà.”
Nhạc Nhạc dùng sức mạnh của nữ sĩ công phá tường thành để khóc, không phải nói dừng là có thể dừng ngay.
Cửa thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc mở ra, tiếng khóc thảm thiết lập tức truyền vào tai Nhâm Mục Diệu, đôi mắt lạnh băng nhìn về bốn phía, tìm được một bóng hình bé nhỏ màu hồng ngoài đại sảnh.
Hắn bước qua, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?!!”
Nhạc Nhạc thấy mọi người xung quanh lập tức câm như hến, tiếng khóc của cô bé cũng dừng theo.
Cô nhóc tùy tiện lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu thấy một gương mặt lạnh băng, nụ cười sáng lạn hiện lên, đưa ra cánh tay, mừng rỡ hô to, “Cha!”
Nhâm Mục Diệu thấy cô gái nhỏ đưa cánh tay về phía mình, theo bản năng lập tức khom lưng bế cô bé lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại, trên người mang theo mùi sữa thơm, “Bé con, không thể tùy tiện gọi bất cứ ai là ‘cha’ đâu, chú không phải cha cháu.” Hắn hết mực dịu dàng nói.
Quay đầu, liếc nhìn đám nhân viên đang thất thần như tượng gỗ, nói “Muốn bị giảm biên chế hả? Còn không nhanh đi làm việc.”
Tiếng thét lạnh lùng phát ra, đám người kia như nai con bị tiếng súng của thợ săn làm cho hoảng sợ, rối rít chạy trốn.
“Nhưng, cha chính là cha của con mà. Anh con tên Khả Khả.” Ngón tay mềm mại chỉ về phía anh trai mặt lạnh đứng một bên, “Con tên Nhạc Nhạc. Mẹ nói rất nhiều lần về việc lấy cái tên ‘Côla’ này—— là có thể vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Nhưng, không ngờ lại có hơn một em bé, cho nên chỉ đành chia tên ra làm hai.” Cánh tay nhỏ của Nhạc Nhạc ôm lấy bờ vai Nhâm Mục Diệu, lần đầu tiên được cha bế, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Khả Nhạc —— vĩnh viễn có thể hạnh phúc vui vẻ .
Nhâm Mục Diệu bỗng chốc hoảng sợ, chân mày khẽ nhảy lên, “Mẹ con là Kiều Tâm Du?”
“Dạ!” Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi hồng hào nhẹ nhàng hôn lên má Nhâm Mục Diệu, “Cha, Nhạc Nhạc rất nhớ cha! Nhưng mẹ không cho chúng con đến tìm cha.”
“Mẹ con ở đâu?” Nhâm Mục Diệu vội vàng hỏi, trái tim run rẩy kịch liệt làm hắn hít thở không thông. Đôi mắt đen hiện lên những điểm sáng, ngọn lửa bên trong bỗng hừng hực thiêu đốt, tạo thành những đợt bọt bong bóng của sự mừng vui quá đỗi... Vừa mừng vừa tức, hắn thật không biết phải đối mặt thế nào.
“Ý.” Đứng ở một bên, Khả Khả dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ. Đôi con ngươi tối tăm song lại lấp lánh rất có thần, một dạng tính tình hư hỏng, cùng với rất nhiều biểu cảm nhỏ giống hắn như đúc, quả thật chính là phiên bản mini của Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu quả thật không thể tin được, hắn bỗng dưng trở thành cha của hai đứa con.
“Cha đưa hai con đến phòng làm việc của cha.” Ở đại sảnh, kẻ đến người đi, không thích hợp để gắn kết nên tình cha con.
“Cha, cha thả con xuống trước đã.” Nhạc Nhạc vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sau khi Nhạc Nhạc chạm chân tới nền đất, cô bé lấy ra một bình xịt màu đỏ trong chiếc túi hồng của mình, đi tới trước mặt nữ tiếp tân, ngoắc ngoắc tay, “Lại đây!”
Đây chính là thiên kim của Nhâm tổng giám đốc, cô đã đắc tội không ít, nên chỉ có thể ngoan ngoãn khom lưng.
Nhạc Nhạc lấy ra bình phun thuốc, nhắm ngay mắt cô ta.
“Phụt ——”
Nữ tiếp tân bị cay mắt không mở được, nước mắt rơi như mưa, giọt giọt tí tách, không ngừng.
Nhạc Nhạc ở bên tai cô ta dịu dàng nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta sẽ xử người; người tái phạm ta, nhổ cỏ tận gốc; người vẫn phạm ta, chết không toàn thây.”
Nói xong, cô nhóc chạy nhanh về phía Nhâm Mục Diệu, kéo kéo tay của hắn, “Cha, đi thôi!”
Tay kia của Nhâm Mục Diệu dắt Khả Khả, tên nhóc này có vẻ ngoài đẹp trai lại bí ẩn vừa nhìn đã thấy thích, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, cần quan tâm và yêu thương thật nhiều.
“Nhạc Nhạc, con vừa xịt cái gì vậy?”
Nhạc Nhạc rầu rĩ nói thầm: “Ai bảo dì ấy làm con khóc! Cha, cha yên tâm đi. Chỉ là bình xịt hơi cay bình thường thôi!”
Bình thường? Có thể bình thường mới là lạ. Bên trong có bỏ thêm rất nhiều loại dược liệu, cậu Lạc Y nói phun một lần, là có thể ‘khóc’ một tháng, đi bệnh viện chữa trị cũng vô ích, bất kỳ thuốc nào cũng không thể hóa giải.
“Bình xịt hơi cay?” Đầu hàng lông mi đen của Nhâm Mục Diệu nhíu lại, “Sao con có vật này?”
“Ai!” Nhạc Nhạc thở dài một cái, “Con thân là tiểu mỹ nữ rất phiền toái mà.” Mới vừa tìm được cha thôi, hai đứa nhóc vẫn không thể để cha biết được bản tính thật của mình.
“Khụ!” Khả Khả ho nhẹ một tiếng, giấu đi nụ cười.
“Bính bong ——” thang máy tới tầng cao nhất. Nhâm Mục Diệu dẫn hai đứa trẻ đi vào phòng làm việc.
“Cha, phòng làm việc của cha to thật!” Nhạc Nhạc để nguyên giày nhảy lên ghế sôpha. Mà đôi mắt sắc bén của Khả Khả lại quan sát kĩ gian phòng này, muốn tìm ra chút dấu vết, xem nơi này có chút vết tích nào của phụ nữ không.
“Cốc, cốc ——” một thư ký trẻ tuổi bước vào.
“Khả Khả, Nhạc Nhạc, hai con muốn uống gì?”
Nhạc Nhạc vừa ở trên ghế sofa nhảy loạn, vừa nói: “Trà sữa trân châu, tỉ lệ trà sữa và trân châu là 1:1.”
“Một ly kopiLuwak*.” Khả Khả lưu loát thốt ra một tràng tiếng Anh.
(*): cà phê chồn
“Sao?” Thư ký nghe không hiểu.
“Ý của anh ấy là cà phề chồn đó! Không biết học được cách thưởng thức gì của cậu Lạc Y, tự dưng lại thích uống loại cà phê làm từ con chồn béo phệ đó, thúi chết.” Tiếng nói mềm mại êm dịu phát ra từ miệng Nhạc Nhạc.
Khả Khả lạnh lùng liếc nhìn cô em gái một cái, “Cách thưởng thức của em cũng chẳng ngon lành gì đâu, lại thích uống loại trà làm từ sữa con dê béo phệ!”
Hai đứa trẻ rùm beng cãi nhau, Nhâm Mục Diệu nói với thư ký: “Mau đi chuẩn bị đi!”
Trong đầu thư kí đều là ‘Cà phê chồn béo phệ, trà sữa dê béo phệ’, sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng làm việc.
Nữ tiếp tân sửng sốt, sau đó cười to, “Chúng mày đang đùa với tao à!” Cô chưa từng nghe qua chuyện Nhâm tổng giám đốc có con, “Bọn trẻ này chui từ đâu ra vậy, bảo vệ đâu?”
Đôi môi hồng phấn của Nhạc Nhạc hé mở, “Oa, oa...” Gào khóc, thổn thức.
“Ai!” Khả Khả bất đắc dĩ than, “Lại sắp có lũ lụt rồi.”
Tiếng khóc của Nhạc Nhạc lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, thấy đứa bé đáng yêu như thế khóc đến thương tâm, người xung quanh lập tức vây quanh cô nhóc, có người cầm kẹo que dỗ dỗ, có người làm trò ngáo ộp...
Lúc này, nữ tiếp tân trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người, “Cháu bé, đừng khóc nữa mà.”
Nhạc Nhạc dùng sức mạnh của nữ sĩ công phá tường thành để khóc, không phải nói dừng là có thể dừng ngay.
Cửa thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc mở ra, tiếng khóc thảm thiết lập tức truyền vào tai Nhâm Mục Diệu, đôi mắt lạnh băng nhìn về bốn phía, tìm được một bóng hình bé nhỏ màu hồng ngoài đại sảnh.
Hắn bước qua, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?!!”
Nhạc Nhạc thấy mọi người xung quanh lập tức câm như hến, tiếng khóc của cô bé cũng dừng theo.
Cô nhóc tùy tiện lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu thấy một gương mặt lạnh băng, nụ cười sáng lạn hiện lên, đưa ra cánh tay, mừng rỡ hô to, “Cha!”
Nhâm Mục Diệu thấy cô gái nhỏ đưa cánh tay về phía mình, theo bản năng lập tức khom lưng bế cô bé lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại, trên người mang theo mùi sữa thơm, “Bé con, không thể tùy tiện gọi bất cứ ai là ‘cha’ đâu, chú không phải cha cháu.” Hắn hết mực dịu dàng nói.
Quay đầu, liếc nhìn đám nhân viên đang thất thần như tượng gỗ, nói “Muốn bị giảm biên chế hả? Còn không nhanh đi làm việc.”
Tiếng thét lạnh lùng phát ra, đám người kia như nai con bị tiếng súng của thợ săn làm cho hoảng sợ, rối rít chạy trốn.
“Nhưng, cha chính là cha của con mà. Anh con tên Khả Khả.” Ngón tay mềm mại chỉ về phía anh trai mặt lạnh đứng một bên, “Con tên Nhạc Nhạc. Mẹ nói rất nhiều lần về việc lấy cái tên ‘Côla’ này—— là có thể vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Nhưng, không ngờ lại có hơn một em bé, cho nên chỉ đành chia tên ra làm hai.” Cánh tay nhỏ của Nhạc Nhạc ôm lấy bờ vai Nhâm Mục Diệu, lần đầu tiên được cha bế, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Khả Nhạc —— vĩnh viễn có thể hạnh phúc vui vẻ .
Nhâm Mục Diệu bỗng chốc hoảng sợ, chân mày khẽ nhảy lên, “Mẹ con là Kiều Tâm Du?”
“Dạ!” Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi hồng hào nhẹ nhàng hôn lên má Nhâm Mục Diệu, “Cha, Nhạc Nhạc rất nhớ cha! Nhưng mẹ không cho chúng con đến tìm cha.”
“Mẹ con ở đâu?” Nhâm Mục Diệu vội vàng hỏi, trái tim run rẩy kịch liệt làm hắn hít thở không thông. Đôi mắt đen hiện lên những điểm sáng, ngọn lửa bên trong bỗng hừng hực thiêu đốt, tạo thành những đợt bọt bong bóng của sự mừng vui quá đỗi... Vừa mừng vừa tức, hắn thật không biết phải đối mặt thế nào.
“Ý.” Đứng ở một bên, Khả Khả dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ. Đôi con ngươi tối tăm song lại lấp lánh rất có thần, một dạng tính tình hư hỏng, cùng với rất nhiều biểu cảm nhỏ giống hắn như đúc, quả thật chính là phiên bản mini của Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu quả thật không thể tin được, hắn bỗng dưng trở thành cha của hai đứa con.
“Cha đưa hai con đến phòng làm việc của cha.” Ở đại sảnh, kẻ đến người đi, không thích hợp để gắn kết nên tình cha con.
“Cha, cha thả con xuống trước đã.” Nhạc Nhạc vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sau khi Nhạc Nhạc chạm chân tới nền đất, cô bé lấy ra một bình xịt màu đỏ trong chiếc túi hồng của mình, đi tới trước mặt nữ tiếp tân, ngoắc ngoắc tay, “Lại đây!”
Đây chính là thiên kim của Nhâm tổng giám đốc, cô đã đắc tội không ít, nên chỉ có thể ngoan ngoãn khom lưng.
Nhạc Nhạc lấy ra bình phun thuốc, nhắm ngay mắt cô ta.
“Phụt ——”
Nữ tiếp tân bị cay mắt không mở được, nước mắt rơi như mưa, giọt giọt tí tách, không ngừng.
Nhạc Nhạc ở bên tai cô ta dịu dàng nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta sẽ xử người; người tái phạm ta, nhổ cỏ tận gốc; người vẫn phạm ta, chết không toàn thây.”
Nói xong, cô nhóc chạy nhanh về phía Nhâm Mục Diệu, kéo kéo tay của hắn, “Cha, đi thôi!”
Tay kia của Nhâm Mục Diệu dắt Khả Khả, tên nhóc này có vẻ ngoài đẹp trai lại bí ẩn vừa nhìn đã thấy thích, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, cần quan tâm và yêu thương thật nhiều.
“Nhạc Nhạc, con vừa xịt cái gì vậy?”
Nhạc Nhạc rầu rĩ nói thầm: “Ai bảo dì ấy làm con khóc! Cha, cha yên tâm đi. Chỉ là bình xịt hơi cay bình thường thôi!”
Bình thường? Có thể bình thường mới là lạ. Bên trong có bỏ thêm rất nhiều loại dược liệu, cậu Lạc Y nói phun một lần, là có thể ‘khóc’ một tháng, đi bệnh viện chữa trị cũng vô ích, bất kỳ thuốc nào cũng không thể hóa giải.
“Bình xịt hơi cay?” Đầu hàng lông mi đen của Nhâm Mục Diệu nhíu lại, “Sao con có vật này?”
“Ai!” Nhạc Nhạc thở dài một cái, “Con thân là tiểu mỹ nữ rất phiền toái mà.” Mới vừa tìm được cha thôi, hai đứa nhóc vẫn không thể để cha biết được bản tính thật của mình.
“Khụ!” Khả Khả ho nhẹ một tiếng, giấu đi nụ cười.
“Bính bong ——” thang máy tới tầng cao nhất. Nhâm Mục Diệu dẫn hai đứa trẻ đi vào phòng làm việc.
“Cha, phòng làm việc của cha to thật!” Nhạc Nhạc để nguyên giày nhảy lên ghế sôpha. Mà đôi mắt sắc bén của Khả Khả lại quan sát kĩ gian phòng này, muốn tìm ra chút dấu vết, xem nơi này có chút vết tích nào của phụ nữ không.
“Cốc, cốc ——” một thư ký trẻ tuổi bước vào.
“Khả Khả, Nhạc Nhạc, hai con muốn uống gì?”
Nhạc Nhạc vừa ở trên ghế sofa nhảy loạn, vừa nói: “Trà sữa trân châu, tỉ lệ trà sữa và trân châu là 1:1.”
“Một ly kopiLuwak*.” Khả Khả lưu loát thốt ra một tràng tiếng Anh.
(*): cà phê chồn
“Sao?” Thư ký nghe không hiểu.
“Ý của anh ấy là cà phề chồn đó! Không biết học được cách thưởng thức gì của cậu Lạc Y, tự dưng lại thích uống loại cà phê làm từ con chồn béo phệ đó, thúi chết.” Tiếng nói mềm mại êm dịu phát ra từ miệng Nhạc Nhạc.
Khả Khả lạnh lùng liếc nhìn cô em gái một cái, “Cách thưởng thức của em cũng chẳng ngon lành gì đâu, lại thích uống loại trà làm từ sữa con dê béo phệ!”
Hai đứa trẻ rùm beng cãi nhau, Nhâm Mục Diệu nói với thư ký: “Mau đi chuẩn bị đi!”
Trong đầu thư kí đều là ‘Cà phê chồn béo phệ, trà sữa dê béo phệ’, sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng làm việc.
Bình luận facebook