Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Một thân
thể ngọc ngà trơn mềm, phía trên phiếm đỏ càng lộ ra vẻ quyến rũ. Dáng
người càng xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn, như con mãnh thú
đang thèm khát, hắn điên cuồng hôn vào đôi môi, bờ vai, gương mặt của
cô…………….
“A” Tiếng kêu khẽ tràn ngập sự vui thích cùng bất mãn mơ hồ…………..
Cảm giác
thật giống như đẩy cô đến vách đá, tiến thêm một bước nữa, cô sẽ phải
rơi vào vực sâu thăm thẳm, cô thống khổ rên rỉ, mồ hôi thấm ướt cả trán, đôi mắt đầy sương mù vô lực dán vào cơ thể bên cạnh cô.
“Muốn không? Hãy mau van cầu đi.” Bàn tay hắn tùy ý vuốt ve làn da trắng mịn của cô.
Cô giống
như đang ở đại dương rộng lớn, sắp chết đuối đến nơi, chỉ có thể nắm
chặt lấy hắn, mới có thể giải thoát, “A. . . . . .Xin anh. . . . . . Tôi rất khó chịu. . . . . .” Thanh âm đứt quãng, phát ra hơi thở nóng như
lửa đốt.
“Chuẩn bị
xong chưa?” Tiếng nói của Nhâm Mục Diệu khàn khàn, nhanh chóng cởi bỏ
quần áo trên người mình, tách hai chân của cô ra. Không cần chần chừ,
hắn nâng eo, bất ngờ tiến vào thân thể cô.
“Đau quá!”
Cô ko nhịn được kêu lên. Loại cảm giác đau đơn này tựa hồ làm cho cô
tỉnh táo ra mấy phần, cánh tay yếu đuối đẩy hắn đang trên người mình:
“Đau quá, anh tránh ra!”
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu tà ác giương lên, “Cô cam lòng sao?” Con ngươi đỏ rực hiện lên một tia lãnh khốc, không quan tâm đến sự khó chịu đau đớn của cô,
hắn điên cuồng mà chiếm đoạt.
“Ôi. . . . . Đau quá. . . . . .” Đối với lần đầu trải qua chuyện này, đây rõ ràng
chính là một loại giày vò, một loại hành hạ. Thật giống như một thanh
đao bén nhọn, hắn từng bước tiến sâu vào cô, từng lần một phá hủy thân
thể của cô. . . . . .
“Cảm thấy
rất đau, phải không? Đừng nóng vội, tôi sẽ khiến cô cảm thấy đau đớn hơn nữa!” Hắn cười lạnh, vẻ mặt tàn nhẫn làm người ta không rét mà run, ánh mắt u ám, giống độc châm trừng trừng nhìn cô.
Nỗi thống
khổ của cô thật giống một loại chất xúc tác, càng thêm kích động thú
tính của hắn, hắn như nổi cơn điên, muốn đem lửa giận đè nén nhiều năm
bộc phát trong nháy mắt.
Đêm dài, trăng sáng nhàn nhạt, khí trời một mảnh thê lương, lạnh lẽo.
Cái lạnh này của mùa thu so với mùa đông khắc nghiệt còn hơn muôn phần.
Sương mù dày đặc, đau đớn vẫn cứ lan tràn. . . . . .
“Ân. . . . . .” Kiều Tâm Du đau đớn thấp giọng hô một tiếng, động đậy, thoáng chốc
cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đang kêu gào.
“Đau quá. . . . . .” Toàn thân tựa như như bị xe ngựa đè ép, xương bị nát hết cả, cánh tay đau nhức cũng không giơ lên nổi.
Ánh mắt dần tỉnh táo mở ra, sau khi thích ứng được ánh sáng, phát hiện mình lại ở
trong một gian phòng xa lạ. Còn không kịp nhận thức tình hình, lập tức
thấy dưới tấm chăn mềm mại là thân mình trần như nhộng, trong khi đó lại có một cánh tay đặt ngay eo của mình.
Kinh hãi mà nhìn sang bên cạnh, “A –” Cô kinh ngạc la lên.
Nhâm Mục
Diệu khẽ động lông mày, thanh âm mỉa mai vang lên, “Xem ra thể lực của
cô không tệ, không hổ dâm đãng như vậy. . . . . .” Kích tình vừa qua,
thanh âm của hắn khàn khàn lười biếng.
Kiều Tâm Du nội tâm đang đau đớn lại bị lời nói lạnh như băng làm kích động, ánh
mắt thoáng chốc trợn tròn, cảnh tượng tối hôm qua như thước phim chiếu
chậm trong đầu cô, cô không biết xấu hổ mà van xin, để hắn tùy ý chiếm
đoạt, càng về sau, chính thân thể cô cong lên đón nhận hoan ái, cả đêm,
không biết làm bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần thay đổi tư thế.
Khuôn mặt
cô trắng bệch, đôi mắt sáng trong, ánh mắt giống như thủy tinh trong
suốt, không chứa một tia tạp chất, bây giờ bị một tầng hơi nước bao phủ, đè nén nỗi đau nơi đáy lòng. Tại sao thâm tâm của hắn bỗng dưng thắt
lại, xẹt qua một tia tự trách?
Không được! Cừu hận lập tức tràn ngập từng ngóc ngách trong suy nghĩ của hắn.
“Anh. . . . . . Anh đã hạ dược tôi!” Thanh âm của cô có chút run rẩy, nhưng là kiên quyết vạch trần sự thật này. Cô không có thời gian than khóc cho sự
trong sạch đã bị mất đi của mình, phải cứng rắn đối diện với sự thật tàn khốc này.
thể ngọc ngà trơn mềm, phía trên phiếm đỏ càng lộ ra vẻ quyến rũ. Dáng
người càng xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn, như con mãnh thú
đang thèm khát, hắn điên cuồng hôn vào đôi môi, bờ vai, gương mặt của
cô…………….
“A” Tiếng kêu khẽ tràn ngập sự vui thích cùng bất mãn mơ hồ…………..
Cảm giác
thật giống như đẩy cô đến vách đá, tiến thêm một bước nữa, cô sẽ phải
rơi vào vực sâu thăm thẳm, cô thống khổ rên rỉ, mồ hôi thấm ướt cả trán, đôi mắt đầy sương mù vô lực dán vào cơ thể bên cạnh cô.
“Muốn không? Hãy mau van cầu đi.” Bàn tay hắn tùy ý vuốt ve làn da trắng mịn của cô.
Cô giống
như đang ở đại dương rộng lớn, sắp chết đuối đến nơi, chỉ có thể nắm
chặt lấy hắn, mới có thể giải thoát, “A. . . . . .Xin anh. . . . . . Tôi rất khó chịu. . . . . .” Thanh âm đứt quãng, phát ra hơi thở nóng như
lửa đốt.
“Chuẩn bị
xong chưa?” Tiếng nói của Nhâm Mục Diệu khàn khàn, nhanh chóng cởi bỏ
quần áo trên người mình, tách hai chân của cô ra. Không cần chần chừ,
hắn nâng eo, bất ngờ tiến vào thân thể cô.
“Đau quá!”
Cô ko nhịn được kêu lên. Loại cảm giác đau đơn này tựa hồ làm cho cô
tỉnh táo ra mấy phần, cánh tay yếu đuối đẩy hắn đang trên người mình:
“Đau quá, anh tránh ra!”
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu tà ác giương lên, “Cô cam lòng sao?” Con ngươi đỏ rực hiện lên một tia lãnh khốc, không quan tâm đến sự khó chịu đau đớn của cô,
hắn điên cuồng mà chiếm đoạt.
“Ôi. . . . . Đau quá. . . . . .” Đối với lần đầu trải qua chuyện này, đây rõ ràng
chính là một loại giày vò, một loại hành hạ. Thật giống như một thanh
đao bén nhọn, hắn từng bước tiến sâu vào cô, từng lần một phá hủy thân
thể của cô. . . . . .
“Cảm thấy
rất đau, phải không? Đừng nóng vội, tôi sẽ khiến cô cảm thấy đau đớn hơn nữa!” Hắn cười lạnh, vẻ mặt tàn nhẫn làm người ta không rét mà run, ánh mắt u ám, giống độc châm trừng trừng nhìn cô.
Nỗi thống
khổ của cô thật giống một loại chất xúc tác, càng thêm kích động thú
tính của hắn, hắn như nổi cơn điên, muốn đem lửa giận đè nén nhiều năm
bộc phát trong nháy mắt.
Đêm dài, trăng sáng nhàn nhạt, khí trời một mảnh thê lương, lạnh lẽo.
Cái lạnh này của mùa thu so với mùa đông khắc nghiệt còn hơn muôn phần.
Sương mù dày đặc, đau đớn vẫn cứ lan tràn. . . . . .
“Ân. . . . . .” Kiều Tâm Du đau đớn thấp giọng hô một tiếng, động đậy, thoáng chốc
cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đang kêu gào.
“Đau quá. . . . . .” Toàn thân tựa như như bị xe ngựa đè ép, xương bị nát hết cả, cánh tay đau nhức cũng không giơ lên nổi.
Ánh mắt dần tỉnh táo mở ra, sau khi thích ứng được ánh sáng, phát hiện mình lại ở
trong một gian phòng xa lạ. Còn không kịp nhận thức tình hình, lập tức
thấy dưới tấm chăn mềm mại là thân mình trần như nhộng, trong khi đó lại có một cánh tay đặt ngay eo của mình.
Kinh hãi mà nhìn sang bên cạnh, “A –” Cô kinh ngạc la lên.
Nhâm Mục
Diệu khẽ động lông mày, thanh âm mỉa mai vang lên, “Xem ra thể lực của
cô không tệ, không hổ dâm đãng như vậy. . . . . .” Kích tình vừa qua,
thanh âm của hắn khàn khàn lười biếng.
Kiều Tâm Du nội tâm đang đau đớn lại bị lời nói lạnh như băng làm kích động, ánh
mắt thoáng chốc trợn tròn, cảnh tượng tối hôm qua như thước phim chiếu
chậm trong đầu cô, cô không biết xấu hổ mà van xin, để hắn tùy ý chiếm
đoạt, càng về sau, chính thân thể cô cong lên đón nhận hoan ái, cả đêm,
không biết làm bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần thay đổi tư thế.
Khuôn mặt
cô trắng bệch, đôi mắt sáng trong, ánh mắt giống như thủy tinh trong
suốt, không chứa một tia tạp chất, bây giờ bị một tầng hơi nước bao phủ, đè nén nỗi đau nơi đáy lòng. Tại sao thâm tâm của hắn bỗng dưng thắt
lại, xẹt qua một tia tự trách?
Không được! Cừu hận lập tức tràn ngập từng ngóc ngách trong suy nghĩ của hắn.
“Anh. . . . . . Anh đã hạ dược tôi!” Thanh âm của cô có chút run rẩy, nhưng là kiên quyết vạch trần sự thật này. Cô không có thời gian than khóc cho sự
trong sạch đã bị mất đi của mình, phải cứng rắn đối diện với sự thật tàn khốc này.
Bình luận facebook