Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Nhâm Mục Diệu hôn mỗi lúc một sâu, hắn dây dưa, truy đuổi chiếc lưỡi thơm tho của cô, khiến lòng cô ngày càng hoảng loạn.
Không khí trong lồng ngực Kiều Tâm Du dần bị hắn hút hết, hai chân cô như muốn nhũn ra. . . . . .
Hương vị ngọt ngào mê đắm của cô nhanh chóng khơi dậy nên dục vọng của Nhâm Mục Diệu hệt như những đợt sóng thủy triều, Nhâm Mục Diệu không thể chờ đợi hơn nữa, hắn khom lưng, đem cô bế ngang, hướng về chiếc giường lớn . . . . . .
Dục hỏa đè nén đã lâu nhanh chóng bị cô làm cho bốc cháy, tròng mắt tối tăm thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to trong suốt của cô, hai gò má đỏ ửng kia làm cho hắn có ý muốn liếm láp, nhẹ nhàng trượt qua mặt của cô. Càng không có ý định buông tha đôi môi đỏ mọng, “Cô nên biết, khi tôi đã muốn, cô sẽ không thể ngăn cản . . . . . .” .
“Không. . . . . .” một lần nữa bị hút hết dưỡng khí, Kiều Tâm Du cố khôi phục lý trí, “Đừng. . . . . . Dường như chỉ có mình anh đắm chìm hưởng thụ trong trò chơi này. . . . . . Một khi anh muốn biến tôi thành con Búp Bê không có linh hồn, chẳng lẽ tôi ngay lập tức phải tuân lệnh anh, buông thả mình, mặc cho anh định đoạt. . . . . .”
Bàn tay hắn nóng bỏng dò vào áo ngủ của cô, vuốt ve da thịt cô, cùng phần lưng nhỏ nhắn mềm mại. Dần theo đường cong cơ thể mà đi lên.
“Tôi van anh . . . . . Xin anh đừng như vậy. . . . . .” Kiều Tâm Du hốt hoảng bất an giãy dụa thân thể.
Cô càng giãy dụa lại càng khơi dậy nên dục vọng của hắn, hắn thở dốc, lộ ra nhiệt khí cuồn cuộn, hai tay hắn khẽ xoa bầu ngực cùng đỉnh nhọn của cô, “Cô không có cách nào ngăn cản tôi đâu. . . . . .”
Kiều Tâm Du ngây ngô nhìn trần nhà, “Ha ha. . . . . .” Cô cười lạnh, “Anh chẳng qua là không có lòng tin vào chính mình, nếu không, anh cũng không cần phải đưa nhiều người như vậy tới giám thị tôi, anh vốn có thể dùng một bàn tay khống chế tất cả mà, không phải sao, xem ra, khả năng khống chế tôi của anh càng ngày càng thấp, anh đã mất tự tin rồi, phải không?”
“Shit!” Nhâm Mục Diệu giống như bị cô nói trúng tim đen, hắn siết chặt cổ của cô, “Sao? Muốn thoát khỏi tôi ư, được thôi, điều kiện trao đổi là gì?”
Kiều Tâm Du chợt trợn to hai mắt.
Hắn biết cô quan tâm đến điều này, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi hồng của cô, “Thỏa mãn tôi một lần, tôi sẽ cho cô ra ngoài một lần, điều kiện trao đổi như vậy, thấy thế nào? Cô có thể có được thứ cô muốn, mà tôi cũng có thể lấy được thứ tôi cần.”
Lông mày Kiều Tâm Du hơi nhíu lại, “Anh bảo tôi dùng thân thể để đổi lấy tự do?” Cô cười khổ một tiếng, phảng phất như vừa nghe được một câu chuyện cười.
“Thế nào? Muốn có được tự do thì nhất định phải trả giá cao!” Nhâm Mục Diệu chống lên thân thể, tìm tòi nghiên cứu biểu tình trên mặt cô.
“Bức bách người khác vào thế khó, anh thích thú lắm sao?” Trong đôi mắt thê lương của cô bỗng lóe ra ánh sáng nhạt, cô nhắm mắt, xoay đầu về hướng khác, “Vậy anh làm nhanh một chút. . . . . .” Để có được tự do, cô không thể không cúi đầu trước ác ma này.
“Roẹt ——” hắn thô lỗ xé ra áo ngủ của cô, hôn một cách điên cưồng, nụ hôn nóng bỏng như một thanh sắt nung, rối rít rơi vào trước ngực cô, làm nổi lên từng cái ấn ký.
Kiều Tâm Du nhắm chặt hai mắt, giống như đang tiếp nhận hình phạt.
Nhâm Mục Diệu cảm giác thân thể của cô khẽ run, gương mặt thống khổ như đang dội một thau nước lạnh xuống đầu hắn, “Đừng bày ra dáng vẻ so với chết còn xấu xí hơn như thế!”
“Vậy anh muốn nhìn thấy vẻ mặt gì, kiều mị như Trầm Trạm Vân ư? Xin lỗi, tôi không học được, nếu cần anh có thể đi tìm cô ta!” Kiều Tâm Du lạnh lùng nói. Trong dạ dày lại lần nữa lật khuấy lên cảm giác buồn nôn, cô đẩy hắn ra, nhướng đuôi lông mày, “Giờ, tôi không muốn trao đổi nữa, tôi tới kì.” Cô lừa gạt hắn, cũng muốn để cho hắn nếm thử một chút cảm giác bị đùa giỡn .
Toàn bộ lửa nhiệt của Nhâm Mục Diệu đều đã bị kích phát ra ngoài, đến mức này cũng không thể dập tắt được nữa, hắn sắp tức điên rồi, “Cô đúng là đồ điên!” Bỏ lại những lời này, hắn vọt vào phòng tắm.
Ngay sau đó một tràng âm thanh “Ào —— ào ——” của tiếng nước chảy lạnh như băng vang lên.
Kiều Tâm Du mỉm cười, lắc đầu, than nhẹ một cái, “Ai ~~~? Tự mình thắp nên lửa, dĩ nhiên phải chính mình đi dập lửa thôi!”
Sống chung với ác ma đã lâu, cô càng ngày càng giống hắn rồi.
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, Kiều Tâm Du từ trong túi bộ đồ Tây tìm được chiếc điện thoại iPhone, phía trên hiện ra ba chữ ‘Trầm Trạm Vân’.
Đáy mắt Kiều Tâm Du chợt lạnh, vẻ suy tư lập tức ập tới, cố nhấn xuống nút nhận cuộc gọi, nhẹ giọng, “A lô?”
“Cô là ai?” Giọng nói từ chiếc điện thoại bên kia dừng một chút, ngay sau đó lại tiếp tục: “Kiều Tâm Du phải không? Sao cô lại cầm điện thoại của Diệu, mau để cho anh ấy nghe điện thoại đi!”
Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “Vì sao tôi lại cầm điện thoại của anh ấy, vấn đề này tôi không cần phải trả lời cô, cũng không có nghĩa vụ phải trả lời. Về phần cô muốn tìm Nhâm Mục Diệu, anh ấy bây giờ đang tắm, lát nữa cô gọi lại nha. Còn nữa..., tôi không phải là người giúp việc của cô, cho nên cô không có quyền vênh mặt nói chuyện với tôi đâu.” Kiều Tâm Du nói xong, căn bản cũng không cho cô ta có cơ hội chen vào cuộc nói chuyện, nhanh chóng nói xong, sau đó ngắt máy máy luôn.
“Bốp bốp. . . . . .” Thân thể cao to của Nhâm Mục Diệu đang nghiêng dựa vào vách tường, “Hay thật, nhìn không ra cô còn có bản lãnh này.”
Hắn mới vừa tắm xong, nước lạnh như băng làm trôi đi dục hỏa toàn thân hắn. Bên eo chỉ quấn quanh một cái khăn tắm, vai rộng, eo nhỏ, từng giọt nước trong suốt chạy dọc theo lớp da tinh tráng màu rám nắng nhạt rồi chậm rãi trượt xuống. . . . . .
Kiều Tâm Du lén nhìn qua một chút vóc người của hắn, cô đi tới đem di động nhét vào tay hắn, “Lúc nãy anh có điện thoại, mau gọi lại cho cô ta đi, đừng để người ta đợi lâu.” Cô nhanh chóng xoay người, tiêu sái bước ra cửa.
Nhâm Mục Diệu liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng hắn nâng lên một đường cong, xem ra cô gái nhỏ này giờ đây càng ngày càng trở nên kiên cường rồi, khiến hắn càng muốn đùa cợt cùng cô.
Trước hết phải đối phó cho xong người đàn bà dây dưa, phiền toái này đã!
Tròng mắt đen âm trầm của hắn rất nhanh tối sầm lại, cố ép buộc ngón tay nhấn phím gọi cho Trầm Trạm Vân.
Điện thoại lập tức thông, truyền đến một tràng tiếng gào khóc, “Hu hu. . . . . .Diệu, em, em không biết làm sao bây giờ. . . . . . Cứu cứu em. . . . . .” Giọng nói thê lương xuyên thẳng vào màng nhĩ của hắn.
Nhâm Mục Diệu đưa di động ra xa, đợi cô ta khóc xong mới tỉnh táo hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn biết rõ nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Diệu. . . . . . Ngày hôm qua em tình cờ gặp phải Vạn Khải Phong. . . . . .Anh ta, anh ta. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu có chút không nhịn cười được, trực tiếp cắt đứt lời cô ta, “Em đang ở đâu?” Trên mặt hắn lộ ra nụ cười đen tối, trong con ngươi lạnh băng bỗng lóe lên vẻ âm u.
“Hức hức. . . . . . Em đang ở nhà, em không thể ra ngoài. . . . . .”
“Biết rồi! Anh lập tức tới ngay. Ngoan, đừng khóc!” Hắn nói lời trái lương tâm, an ủi cô ta, ngăn không cho cô ta nói nhiều hơn, rất nhanh nhấn xuống nút kết thúc cuộc gọi.
Không khí trong lồng ngực Kiều Tâm Du dần bị hắn hút hết, hai chân cô như muốn nhũn ra. . . . . .
Hương vị ngọt ngào mê đắm của cô nhanh chóng khơi dậy nên dục vọng của Nhâm Mục Diệu hệt như những đợt sóng thủy triều, Nhâm Mục Diệu không thể chờ đợi hơn nữa, hắn khom lưng, đem cô bế ngang, hướng về chiếc giường lớn . . . . . .
Dục hỏa đè nén đã lâu nhanh chóng bị cô làm cho bốc cháy, tròng mắt tối tăm thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to trong suốt của cô, hai gò má đỏ ửng kia làm cho hắn có ý muốn liếm láp, nhẹ nhàng trượt qua mặt của cô. Càng không có ý định buông tha đôi môi đỏ mọng, “Cô nên biết, khi tôi đã muốn, cô sẽ không thể ngăn cản . . . . . .” .
“Không. . . . . .” một lần nữa bị hút hết dưỡng khí, Kiều Tâm Du cố khôi phục lý trí, “Đừng. . . . . . Dường như chỉ có mình anh đắm chìm hưởng thụ trong trò chơi này. . . . . . Một khi anh muốn biến tôi thành con Búp Bê không có linh hồn, chẳng lẽ tôi ngay lập tức phải tuân lệnh anh, buông thả mình, mặc cho anh định đoạt. . . . . .”
Bàn tay hắn nóng bỏng dò vào áo ngủ của cô, vuốt ve da thịt cô, cùng phần lưng nhỏ nhắn mềm mại. Dần theo đường cong cơ thể mà đi lên.
“Tôi van anh . . . . . Xin anh đừng như vậy. . . . . .” Kiều Tâm Du hốt hoảng bất an giãy dụa thân thể.
Cô càng giãy dụa lại càng khơi dậy nên dục vọng của hắn, hắn thở dốc, lộ ra nhiệt khí cuồn cuộn, hai tay hắn khẽ xoa bầu ngực cùng đỉnh nhọn của cô, “Cô không có cách nào ngăn cản tôi đâu. . . . . .”
Kiều Tâm Du ngây ngô nhìn trần nhà, “Ha ha. . . . . .” Cô cười lạnh, “Anh chẳng qua là không có lòng tin vào chính mình, nếu không, anh cũng không cần phải đưa nhiều người như vậy tới giám thị tôi, anh vốn có thể dùng một bàn tay khống chế tất cả mà, không phải sao, xem ra, khả năng khống chế tôi của anh càng ngày càng thấp, anh đã mất tự tin rồi, phải không?”
“Shit!” Nhâm Mục Diệu giống như bị cô nói trúng tim đen, hắn siết chặt cổ của cô, “Sao? Muốn thoát khỏi tôi ư, được thôi, điều kiện trao đổi là gì?”
Kiều Tâm Du chợt trợn to hai mắt.
Hắn biết cô quan tâm đến điều này, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi hồng của cô, “Thỏa mãn tôi một lần, tôi sẽ cho cô ra ngoài một lần, điều kiện trao đổi như vậy, thấy thế nào? Cô có thể có được thứ cô muốn, mà tôi cũng có thể lấy được thứ tôi cần.”
Lông mày Kiều Tâm Du hơi nhíu lại, “Anh bảo tôi dùng thân thể để đổi lấy tự do?” Cô cười khổ một tiếng, phảng phất như vừa nghe được một câu chuyện cười.
“Thế nào? Muốn có được tự do thì nhất định phải trả giá cao!” Nhâm Mục Diệu chống lên thân thể, tìm tòi nghiên cứu biểu tình trên mặt cô.
“Bức bách người khác vào thế khó, anh thích thú lắm sao?” Trong đôi mắt thê lương của cô bỗng lóe ra ánh sáng nhạt, cô nhắm mắt, xoay đầu về hướng khác, “Vậy anh làm nhanh một chút. . . . . .” Để có được tự do, cô không thể không cúi đầu trước ác ma này.
“Roẹt ——” hắn thô lỗ xé ra áo ngủ của cô, hôn một cách điên cưồng, nụ hôn nóng bỏng như một thanh sắt nung, rối rít rơi vào trước ngực cô, làm nổi lên từng cái ấn ký.
Kiều Tâm Du nhắm chặt hai mắt, giống như đang tiếp nhận hình phạt.
Nhâm Mục Diệu cảm giác thân thể của cô khẽ run, gương mặt thống khổ như đang dội một thau nước lạnh xuống đầu hắn, “Đừng bày ra dáng vẻ so với chết còn xấu xí hơn như thế!”
“Vậy anh muốn nhìn thấy vẻ mặt gì, kiều mị như Trầm Trạm Vân ư? Xin lỗi, tôi không học được, nếu cần anh có thể đi tìm cô ta!” Kiều Tâm Du lạnh lùng nói. Trong dạ dày lại lần nữa lật khuấy lên cảm giác buồn nôn, cô đẩy hắn ra, nhướng đuôi lông mày, “Giờ, tôi không muốn trao đổi nữa, tôi tới kì.” Cô lừa gạt hắn, cũng muốn để cho hắn nếm thử một chút cảm giác bị đùa giỡn .
Toàn bộ lửa nhiệt của Nhâm Mục Diệu đều đã bị kích phát ra ngoài, đến mức này cũng không thể dập tắt được nữa, hắn sắp tức điên rồi, “Cô đúng là đồ điên!” Bỏ lại những lời này, hắn vọt vào phòng tắm.
Ngay sau đó một tràng âm thanh “Ào —— ào ——” của tiếng nước chảy lạnh như băng vang lên.
Kiều Tâm Du mỉm cười, lắc đầu, than nhẹ một cái, “Ai ~~~? Tự mình thắp nên lửa, dĩ nhiên phải chính mình đi dập lửa thôi!”
Sống chung với ác ma đã lâu, cô càng ngày càng giống hắn rồi.
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, Kiều Tâm Du từ trong túi bộ đồ Tây tìm được chiếc điện thoại iPhone, phía trên hiện ra ba chữ ‘Trầm Trạm Vân’.
Đáy mắt Kiều Tâm Du chợt lạnh, vẻ suy tư lập tức ập tới, cố nhấn xuống nút nhận cuộc gọi, nhẹ giọng, “A lô?”
“Cô là ai?” Giọng nói từ chiếc điện thoại bên kia dừng một chút, ngay sau đó lại tiếp tục: “Kiều Tâm Du phải không? Sao cô lại cầm điện thoại của Diệu, mau để cho anh ấy nghe điện thoại đi!”
Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “Vì sao tôi lại cầm điện thoại của anh ấy, vấn đề này tôi không cần phải trả lời cô, cũng không có nghĩa vụ phải trả lời. Về phần cô muốn tìm Nhâm Mục Diệu, anh ấy bây giờ đang tắm, lát nữa cô gọi lại nha. Còn nữa..., tôi không phải là người giúp việc của cô, cho nên cô không có quyền vênh mặt nói chuyện với tôi đâu.” Kiều Tâm Du nói xong, căn bản cũng không cho cô ta có cơ hội chen vào cuộc nói chuyện, nhanh chóng nói xong, sau đó ngắt máy máy luôn.
“Bốp bốp. . . . . .” Thân thể cao to của Nhâm Mục Diệu đang nghiêng dựa vào vách tường, “Hay thật, nhìn không ra cô còn có bản lãnh này.”
Hắn mới vừa tắm xong, nước lạnh như băng làm trôi đi dục hỏa toàn thân hắn. Bên eo chỉ quấn quanh một cái khăn tắm, vai rộng, eo nhỏ, từng giọt nước trong suốt chạy dọc theo lớp da tinh tráng màu rám nắng nhạt rồi chậm rãi trượt xuống. . . . . .
Kiều Tâm Du lén nhìn qua một chút vóc người của hắn, cô đi tới đem di động nhét vào tay hắn, “Lúc nãy anh có điện thoại, mau gọi lại cho cô ta đi, đừng để người ta đợi lâu.” Cô nhanh chóng xoay người, tiêu sái bước ra cửa.
Nhâm Mục Diệu liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng hắn nâng lên một đường cong, xem ra cô gái nhỏ này giờ đây càng ngày càng trở nên kiên cường rồi, khiến hắn càng muốn đùa cợt cùng cô.
Trước hết phải đối phó cho xong người đàn bà dây dưa, phiền toái này đã!
Tròng mắt đen âm trầm của hắn rất nhanh tối sầm lại, cố ép buộc ngón tay nhấn phím gọi cho Trầm Trạm Vân.
Điện thoại lập tức thông, truyền đến một tràng tiếng gào khóc, “Hu hu. . . . . .Diệu, em, em không biết làm sao bây giờ. . . . . . Cứu cứu em. . . . . .” Giọng nói thê lương xuyên thẳng vào màng nhĩ của hắn.
Nhâm Mục Diệu đưa di động ra xa, đợi cô ta khóc xong mới tỉnh táo hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn biết rõ nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Diệu. . . . . . Ngày hôm qua em tình cờ gặp phải Vạn Khải Phong. . . . . .Anh ta, anh ta. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu có chút không nhịn cười được, trực tiếp cắt đứt lời cô ta, “Em đang ở đâu?” Trên mặt hắn lộ ra nụ cười đen tối, trong con ngươi lạnh băng bỗng lóe lên vẻ âm u.
“Hức hức. . . . . . Em đang ở nhà, em không thể ra ngoài. . . . . .”
“Biết rồi! Anh lập tức tới ngay. Ngoan, đừng khóc!” Hắn nói lời trái lương tâm, an ủi cô ta, ngăn không cho cô ta nói nhiều hơn, rất nhanh nhấn xuống nút kết thúc cuộc gọi.
Bình luận facebook