Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mới tờ mờ sáng, mặt cỏ hãy còn đẫm sương mà đã thấy Mộc Như Lam đeo balô bước dọc theo ven đường, mắt nhìn xuống ra điều suy tư.
Bỗng có một chiếc xe màu đen chạy ngược chiều dừng lại bên cạnh cô.
Trong bộ vest tinh tế được may thủ công cùng mái tóc bạch kim bóng bẩy, Ebert trông thật chẳng khác gì quý tộc châu Âu, hắn thấy Mộc Như Lam thì không khỏi ngạc nhiên, “Buổi sáng tốt lành, Mộc tiểu thư.” Mới sáng sớm cô ấy ra ngoài làm gì?
Mộc Như Lam nhìn Ebert, môi nở một nụ cười sâu xa, “Buổi sáng tốt lành, Ebert, sao anh lại ở đây?”
“Tôi về trường lấy đồ.” Ebert là Giáo sư Xuất sắc* môn Nhân loại hành vi học ở Harvard, hắn không có lịch dạy cố định, phần lớn thời gian đều đi nghiên cứu hành vi biến thái hoặc hỗ trợ phá án.
*Giáo sư Xuất sắc (Distinguished Professor): mức độ vinh dự cao nhất mà một trường đại học có thể mang lại cho những người có đóng góp nổi bật trong chuyên ngành và mang lại uy tín cho khoa, cho trường, thậm chí cho cả quốc gia.
“Vậy à? Anh giúp tôi một việc được không?” Mộc Như Lam nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng mà khẩn thiết, không ai nỡ từ chối lời thỉnh cầu của thiên sứ.
Ebert nhướng mày, đôi mắt thâm thúy phản chiếu gương mặt thanh u tựa hoa lan, “Đương nhiên là được.” Hắn linh cảm sẽ có chuyện thú vị xảy ra.
“Cảm ơn.” Mộc Như Lam mỉm cười.
Mới nãy cô còn đang phân vân không biết nên ra tay từ đâu, ai ngờ chẳng cần tốn công cũng đạt được mục đích…
++++
Lê Dạng nghi hoặc nhìn đống chăn nệm đã được Mộc Như Lam gấp lại gọn gàng, cô ra ban công tìm thử nhưng ở đó chỉ có ánh rạng đông cùng màn sương mờ. Lê Dạng hơi run lên vì lạnh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Mĩ càng ngày càng lớn, báo hiệu một mùa đông giá rét.
Mới sáng sớm mà Mộc Như Lam đi đâu mất rồi?
Lê Dạng vừa thay quần áo vừa băn khoăn, cô đã hứa với Đoạn Nghiêu là sẽ thay hắn chăm sóc Mộc Như Lam rồi, thấy điều bất thường đương nhiên không thể làm ngơ.
++++
Trên mặt biển phủ kín khí lạnh, có mấy chiếc canô xuất hiện từ trong màn sương mù, thuyền vừa cập bờ thì vài tên đàn ông cao to nhảy xuống, “Lần này phải đi xa hơn, nhớ đấy, không được bắt gần đây.” Bắt người thôn gần sẽ khiến dân trong thôn nghi ngờ, đến lúc đó sẽ phiền lắm.
“Ok, bảy giờ tập hợp ở đây phải không?”
“Ừ, lựa đứa nào đẹp đẹp mà tự nhiên một tí, đại ca không ưa mấy ả nặng mùi. Mày cũng đừng có liều, con bồ thằng Amon mày phải dò la trước, được thì bắt, khó quá bỏ qua.”
“Haha! Biết rồi!”
Mãi đến khi có bốn chiếc xe van trông vô cùng bình thường chạy tới thì cuộc trò chuyện kỳ quái này mới kết thúc, bọn chúng chia ra bốn nhóm, lên xe lái đi bốn hướng.
Trong đó một chiếc chạy đến gần trung tâm thành phố, một gã đẹp trai xuống xe, dễ dàng tiếp cận những cô gái trẻ ham chơi, dụ bọn họ vào hẻm vắng, sau đó chỉ có gã đẹp trai đi ra, tiến về phía con mồi tiếp theo…
Những nơi không có camera an ninh như trạm xe buýt và khu dân nghèo luôn là địa điểm phạm tội lý tưởng, chỉ cần lấy vẻ ngoài và tiền tài ra dụ là xong.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, số phụ nữ bị bắt, một, hai, ba…
Chiếc xe cuối cùng chạy đến bãi biển vắng, lần này thứ đậu trên bờ không còn là canô mà là một chiếc du thuyền sức chứa lên đến trăm người, cả bốn mặt đều có kẻ đứng gác. Các cô gái trong xe bị ném lên thuyền, sau đó chiếc thuyền nhanh chóng biến mất sau làn sương mù, đám xe tải lần lượt rời đi, tất cả những dấu vết sót lại chẳng mấy chốc bị sóng biển xóa nhòa.
Ở đằng xa, Mộc Như Lam và Ebert núp sau một tảng đá lớn, bên cạnh họ là một chiếc thuyền nhỏ…
++++
Trở lại tối hôm qua.
Mộc Như Lam nhắn tin cho Mặc Khiêm Nhân, hồi âm đến rất nhanh, không tên không ngôi xưng, chỉ ghi địa chỉ một nơi vắng vẻ và hai chữ gặp mặt. Đơn giản súc tích, mới nhìn thì có vẻ giống phong cách của Mặc Khiêm Nhân nhưng lại xa cách hơn nhiều.
Kì lạ.
Mộc Như Lam nhìn di động đăm chiêu, bỗng màn hình sáng lên báo có cuộc gọi đến, là số lạ.
“Hello?” Mộc Như Lam bắt máy.
“… Tôi là Emilyn.” Emilyn siết nắm tay, đôi mắt nhìn là lạ, vừa trong lại vừa đục, giống như đang bị thôi miên hay bị làm tâm lý ám thị vậy.
Mộc Như Lam nhíu mày, “Đặc vụ Emilyn? Có chuyện gì không?”
“Amon bị bắt, cần giúp đỡ.” Nói xong liền cúp máy.
Mộc Như Lam còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã nghe tút tút tút.
Cô để điện thoại xuống, màn hình đã tự động trả về vị trí cũ, tin nhắn vừa được gửi đến hai phút trước vẫn còn đó, mà lời của Emilyn lại văng vẳng bên tai…
Có rất nhiều điểm đáng nghi, Emilyn là đặc vụ, hơn nữa còn có thiện cảm với Mặc Khiêm Nhân, dù Mặc Khiêm Nhân có bị bắt hay không thì về công hay tư cô ta cũng không nên nói cho cô biết mà phải đi cứu hắn mới đúng, trừ khi…
Hiểu ra vấn đề, Mộc Như Lam nheo lại đôi mắt.
++++
Bệnh viện tâm thần Coen.
Tâm trạng Hans đang rất tốt, gã cầm bút máy 10B viết vài câu văn đẹp đẽ giàu tính triết lý vào quyển sách triết học, vui vẻ thiếu điều hát lên.
Thật trông chờ…
Thật đáng trông chờ, kịch bản sẽ diễn ra theo ý gã hay sẽ bất ngờ phát triển theo hướng khác đây?
Thiếu nữ xinh đẹp luôn được người người khao khát, để không đánh mất cô ấy, để độc chiếm cô ấy mãi mãi – bất kể là thân hay tâm, cách tối ưu chẳng phải chính là khiến sinh mệnh cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất sao? Và kể từ đó, hãy lấp đầy trái tim và khối óc cô ấy bằng hình ảnh của mi, như vậy cô ấy sẽ thuộc về mi mãi mãi.
Gã nhớ Amon từng nói rằng, điểm khác biệt lớn nhất giữa họ chính là gã hèn yếu hơn Amon. Vậy sao? Là như vậy sao? Để xem rốt cuộc là gã sai, hay là mi sai nhé Amon. Trong hoàn cảnh sống chết, tình yêu sẽ càng thêm quý báu hay sẽ chẳng đáng một đồng?
Ai đúng ai sai, cứ để sự thật chứng minh đi…
++++
Con thuyền nhỏ lặng lẽ lướt giữa sương đêm. Ebert vừa chèo thuyền vừa cau mày nghĩ, mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Hắn thuộc kiểu hữu mưu vô dũng, những trường hợp thế này thường chỉ dám theo chân cảnh sát, tuy cũng từng có lần hăng quá hóa khùng một mình xông vào hang hổ nhưng lần này lực lượng kẻ địch đông hơn bao giờ hết, hắn với Mộc Như Lam cứ thế chạy tới thì khác nào tự tử cơ chứ?
Mộc Như Lam nhìn chằm chằm đằng trước, sương mù trước mặt như tản ra để lộ không sót thứ gì.
Cô cũng không biết vụ phụ nữ mất tích số lượng lớn có liên quan gì đến chuyện Mặc Khiêm Nhân bị bắt không nhưng khả năng này rất cao, bởi đó là vụ án ồn ào nhất hiện nay, hơn nữa Emilyn rõ ràng đã bị Hans khống chế bắt phải gọi điện cho cô. Nếu đã muốn xem kịch hay thì không đời nào gã để cô không biết kịch bản được, trừ phi các manh mối đã xuất hiện, hơn nữa còn rành rành ngay trước mặt cô.
Khi đó cô đang xem tivi, thứ gần ngay trước mắt chính là tin tức về vụ phụ nữ mất tích số lượng lớn.
Sáng nay cô vốn đang suy nghĩ xem biết nên tới hiện trường một trong các vụ mất tích, hay là tới địa điểm trong tin nhắn, nào ngờ lại tình cờ gặp được Ebert, hắn dễ dàng dẫn cô tìm đến đây, phải nói là năng lực của Ebert thật sự rất đáng nể.
Bọn chúng bắt đi Khiêm Nhân của cô nhằm mục đích gì? Thật bất lịch sự, chẳng lẽ hồi mẫu giáo không ai dạy chúng rằng lấy mà không xin phép tức là trộm cướp sao? Trên đời này thật lắm kẻ trộm, đồ của mình phải tự mình bảo vệ mới được. Còn những kẻ dám trộm của cô, haha, chặt sạch tay chúng là được, bọn bẩn thỉu đó không xứng để cô làm thành rối.
Không biết đã chèo bao lâu, Ebert nóng đến mức phải cởi hết áo chỉ chừa lại chiếc sơmi, mái tóc gọn gàng cũng bắt đầu bù xù, bấy giờ Mộc Như Lam mới nhìn thấy bóng một hòn đảo nhỏ.
“Đến lượt tôi chèo rồi à?” Thấy dáng vẻ mệt phờ của Ebert, Mộc Như Lam nhẹ nhàng hỏi.
“Đàn ông sao để phụ nữ làm chuyện này được?” Ebert quả là một quý ông, hơn nữa còn là một quý ông tuân thủ quy củ một cách nghiêm ngặt.
Xung quanh lặng như tờ, chỉ có tiếng mái chèo khua khẽ nhịp nhàng. Hòn đảo kia như mai của một con rùa ngủ giữa biển khơi, không có cao sơn đại thụ mà chỉ lèo tèo vài cái cây với một căn nhà, như thể chỉ cần một con sóng lớn quét qua là tất cả đi đứt.
Trời đã về khuya, ánh trăng thanh lạnh rải khắp bốn bề.
Nhìn từ chính diện mà đã thấy nhà thì mặt trước đảo dĩ nhiên sẽ có người canh gác, vì vậy Mộc Như Lam và Ebert chèo vòng ra đằng sau, tránh cho vừa lên đảo đã bị bắt.
“Đúng rồi, anh đã báo lên trên chưa?” Mộc Như Lam sực nhớ.
“… Chưa.” Ebert im lặng vài giây, hắn vẫn luôn suy nghĩ bằng tư tưởng kẻ tội phạm nên quên báo cảnh sát cũng là bình thường.
Mộc Như Lam lấy di động ra, phát hiện tín hiệu ở đây bị nhiễu mạnh, không tài nào lên mạng được nên đành nhét nó lại vào trong túi, thôi kệ, dù sao cô cũng không dám trông cậy vào những người luôn đến sau cùng đó.
Thuyền từ từ cập bờ, bãi cát trắng trông thật lộng lẫy dưới ánh trăng, có điều họ không có thời gian thưởng thức.
Vì lô “thức ăn” mới về nên bọn chúng chỉ tụ tập ở đằng trước và trong nhà, có lẽ chúng nghĩ mặt sau hẻo lánh sẽ chẳng có kẻ địch nào xuất hiện nên không chia người canh, nhờ vậy Mộc Như Lam và Ebert dễ dàng tới được chỗ bức tường.
“A!” Vừa tựa lưng vào tường đã nghe có tiếng phụ nữ hét to, Ebert không khỏi dừng lại, lát sau thấy Mộc Như Lam đã bỏ xa mình tận mấy mét thì hắn mới vội vàng tiến lên.
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, không làm đặc công thì ít nhất cũng từng xem phim đặc công, lén lút xâm nhập địa bàn người khác kỳ thật không quá khó, chỉ cần có gan, biết để ý xung quanh, đừng hoảng loạn là được.
Căn nhà này có hai tầng, nhìn giống một ngôi biệt thự, chỉ có điều đã cực kì cũ.
Mộc Như Lam và Ebert vòng sang hông nhà, bất thình lình cửa sổ trên tầng hai mở ra cái rầm, Mộc Như Lam giữ nguyên vẻ mặt còn Ebert thì tim đập thùm thụp, cả hai lặng lẽ lui dần về sau.
Vừa mới lui về thì cánh cửa sổ duy nhất ở tầng hai cũng mở ra, cúc hoa Ebert siết lại tức thì, thốn quá! Sắp bị bắt đến nơi rồi! Hắn chỉ muốn được làm oai trước mặt Amon một lần thôi mà!
Theo phản xạ, Mộc Như Lam ngồi thụp xuống, dựa sát người vào tường và ngẩng đầu nhìn lên. Cô chưa từng được huấn luyện, tất cả đều do bản năng dẫn dắt nên cũng không biết chắc liệu mình có thể bị bắt hay không, cô chỉ không thấy sợ hay căng thẳng thôi, hệ thống cảm xúc của biến thái vốn hơi bị trục trặc.
“A!”
“Mẹ kiếp! Con đĩ này!”
Phía trên vang lên tiếng kêu đau đớn của cô gái, cửa sổ tầng hai có vẻ là do bị đụng mạnh mà mở. Mộc Như Lam nhìn lên, thấy một cô gái tay bám chặt bệ cửa, đầu thò ra ngoài, người nảy về trước từng đợt, phía sau có âm thanh va đập nặng nề và tiếng chửi rủa đầy giận dữ của đàn ông.
Cô gái nhìn thấy Mộc Như Lam và Ebert ở dưới lầu, sự kinh ngạc bao trùm lên gương mặt khổ sở.
“Đm mày! Sao không kêu nữa?” Giọng gã đàn ông lại vang lên.
Mộc Như Lam nhìn cô gái nọ, đưa tay làm dấu im lặng, cô nói vài chữ bằng giọng câm khiến cô ấy mừng ra mặt, giả vờ la thật to để gã đàn ông kia khỏi nghi ngờ.
Ebert cạn lời, thật không hổ là biến thái, trình độ giữ bình tĩnh lúc nguy nan này làm hắn thấy mình thật thua kém.
Cửa sổ kế bên có kẻ ngồi lên bệ hút thuốc lá nên Mộc Như Lam và Ebert đành tìm một hướng khác mà đi dưới ánh nhìn chằm chặp của cô gái nọ.
Cùng lúc đó, ở trong nhà.
Một nhóm “con mồi” mới lại được chuyển vào trong chiếc lồng đã vơi đi hơn hai phần ba, những người xót lại cũng gầy trơ xương, đôi mắt đờ đẫn chẳng còn gì ngoài nỗi tuyệt vọng.
Mấy cô gái mới bị bắt tới không biết điều gì đang chờ mình phía trước, thấy cảnh này thì cũng không khỏi sợ hãi, bèn rối rít hỏi chuyện gì đã xảy ra, không phải là bắt cóc tống tiền sao.
Trong lồng sắt kế bên.
Cây kim màu bạc một lần nữa đâm lên cánh tay trắng bệch chi chít vết kim, chất lỏng màu xanh lá từ từ truyền vào tĩnh mạch.
Mặc Khiêm Nhân nhìn nó bằng ánh mắt bình thản, hắn tựa lưng vào tường, một chân co lên đỡ cánh tay, chân kia duỗi thẳng. Rõ ràng hắn đang gặp khó khăn, đang vô cùng yếu ớt, nhưng cái khí chất cao cao tại thượng lại chưa bao giờ thay đổi. Giọng nói lạnh lùng vang lên, “Ma túy của các người rất ghê gớm.”
Nghe vậy, tên đàn ông vừa tiêm ma túy vào người Mặc Khiêm Nhân đắc ý cười to, “Dĩ nhiên rồi! Bọn tao chính là chi đội C-D1!”
“Vậy mà lại không vào nổi trung tâm tổ chức.” Hắn đáp lại bằng ngữ điệu thờ ơ nghe hết sức trào phúng.
“Im mồm! Từ khi đội trưởng Cimino rời cương vị thì đội C-D cũng xuống dốc theo, chỉ có chi đội C-D1 bọn tao tiếp tục tồn tại vì sếp! Chờ sếp tao nghiên cứu ra thứ ma túy kinh khủng hơn virus NC, bọn tao nhất định sẽ trở lại trung tâm!” Gã phát cáu giật kim tiêm ra ném mạnh xuống đất, miệng hét to như bị ai chọc tiết.
“Gì đấy?!” Tên đàn ông đứng canh ngoài lồng bị tiếng hét làm giật mình, bực dọc quát, “Có chuyện gì?!”
“Không có gì.” Gã nhặt ống tiêm lên, thấy chất lỏng bên trong vẫn còn một nửa chưa tiêm hết thì bèn tiếp tục công việc.
Mặc Khiêm Nhân che giấu cảm giác đau nhói, chất giọng vẫn trong trẻo mát lành như gió mùa thu, “Vậy tại sao lại giết cha tôi? Thứ các người nghiên cứu là ma túy, còn cha tôi chỉ là một nhà khoa học.”
Gã ta không trả lời, vì thế Mặc Khiêm Nhân nói tiếp, “Bây giờ tôi đã không còn sức phản kháng, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay các người thì các người còn sợ gì nữa? À, có lẽ các người cũng không biết, dù sao các người cũng chỉ là kẻ bị vứt bỏ.”
Phép khích tướng này khá là hữu hiệu, phe kia rất tin tưởng vào thực lực của chúng cũng như thứ ma túy chúng tiêm vào cơ thể Mặc Khiêm Nhân, chúng tự tin có thể giam cầm Mặc Khiêm Nhân hay thậm chí giết chết hắn.
“Nhà khoa học? Hừ! Ưu tiên hàng đầu của Giáo hội bọn tao chính là đại đội 1 – đội S-P chuyên nghiên cứu khoa học, Mặc gia chúng mày cũng nhiều thế hệ làm nghiên cứu khoa học. Thứ cha mày nghiên cứu trước khi chết có cùng công dụng với thứ mà đội S-P nghiên cứu nhưng cha mày lại hoàn thành trước. Trong khoa học, chỉ có người nghiên cứu thành công đầu tiên được công nhận, còn lại cóc là cái đinh gì cả. Tại cha mày mà bao nhiêu công sức của đội S-P đổ sông đổ biển, lợi nhuận khổng lồ trong năm mươi năm đi tong hết, làm gì có chuyện không trả giá đắt?” Gã ta kể mà cũng giận theo, giọng ngày càng hung, tiêm ngày càng mạnh tay.
“Các người là Mafia?” Mặc Khiêm Nhân để ý tới hai chữ “Giáo hội”.
Thế nhưng gã kia không có ý định nói tiếp, tiêm xong thì dọn đồ đạc đi thẳng ra ngoài.
Chỉ biết thêm vài chi tiết vụn vặt nhưng nhiêu đó cũng đủ để Mặc Khiêm Nhân liên kết lại thành một chuỗi. Ít nhất hắn đã biết lý do bố mình bị đưa vào tầm ngắm; biết kẻ thù của mình là một thế lực khổng lồ có rất nhiều nhánh nhỏ, hệt như một đại đế quốc phân công theo thứ tự; mà bố hắn thì chỉ là một người dân có đầu óc, thành quả ông miệt mài nghiên cứu ra bị chúng coi là trộm cướp, vì vậy ông phải nhận lấy sự phẫn nộ của chúng…
Thật là…
Lý do này… Càng khiến hắn không chấp nhận nổi!
Mồ hôi trên trán vừa lau lại túa ra. Trên mặt đất, nếu nhìn gần sẽ thấy rất nhiều vết đỏ, có vẻ là do ngón tay cào mà thành.
Ma túy bắt đầu phát tác…
Mộc Như Lam và Ebert lẻn vào từ cửa chính, quãng tiếp theo có rất nhiều bao tải đặt thành chồng, đủ để làm chỗ núp, thế nhưng vừa tiến lại gần là mùi thịt thối lập tức xộc vào mũi họ, lại gần hơn sẽ phát hiện những bao tải này có màu đỏ sậm, một số còn âm ấm, ươn ướt, thoang thoảng mùi máu.
Bên trong chứa toàn là xác chết.
Beta-er: Misery De Luvi
Mới tờ mờ sáng, mặt cỏ hãy còn đẫm sương mà đã thấy Mộc Như Lam đeo balô bước dọc theo ven đường, mắt nhìn xuống ra điều suy tư.
Bỗng có một chiếc xe màu đen chạy ngược chiều dừng lại bên cạnh cô.
Trong bộ vest tinh tế được may thủ công cùng mái tóc bạch kim bóng bẩy, Ebert trông thật chẳng khác gì quý tộc châu Âu, hắn thấy Mộc Như Lam thì không khỏi ngạc nhiên, “Buổi sáng tốt lành, Mộc tiểu thư.” Mới sáng sớm cô ấy ra ngoài làm gì?
Mộc Như Lam nhìn Ebert, môi nở một nụ cười sâu xa, “Buổi sáng tốt lành, Ebert, sao anh lại ở đây?”
“Tôi về trường lấy đồ.” Ebert là Giáo sư Xuất sắc* môn Nhân loại hành vi học ở Harvard, hắn không có lịch dạy cố định, phần lớn thời gian đều đi nghiên cứu hành vi biến thái hoặc hỗ trợ phá án.
*Giáo sư Xuất sắc (Distinguished Professor): mức độ vinh dự cao nhất mà một trường đại học có thể mang lại cho những người có đóng góp nổi bật trong chuyên ngành và mang lại uy tín cho khoa, cho trường, thậm chí cho cả quốc gia.
“Vậy à? Anh giúp tôi một việc được không?” Mộc Như Lam nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng mà khẩn thiết, không ai nỡ từ chối lời thỉnh cầu của thiên sứ.
Ebert nhướng mày, đôi mắt thâm thúy phản chiếu gương mặt thanh u tựa hoa lan, “Đương nhiên là được.” Hắn linh cảm sẽ có chuyện thú vị xảy ra.
“Cảm ơn.” Mộc Như Lam mỉm cười.
Mới nãy cô còn đang phân vân không biết nên ra tay từ đâu, ai ngờ chẳng cần tốn công cũng đạt được mục đích…
++++
Lê Dạng nghi hoặc nhìn đống chăn nệm đã được Mộc Như Lam gấp lại gọn gàng, cô ra ban công tìm thử nhưng ở đó chỉ có ánh rạng đông cùng màn sương mờ. Lê Dạng hơi run lên vì lạnh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Mĩ càng ngày càng lớn, báo hiệu một mùa đông giá rét.
Mới sáng sớm mà Mộc Như Lam đi đâu mất rồi?
Lê Dạng vừa thay quần áo vừa băn khoăn, cô đã hứa với Đoạn Nghiêu là sẽ thay hắn chăm sóc Mộc Như Lam rồi, thấy điều bất thường đương nhiên không thể làm ngơ.
++++
Trên mặt biển phủ kín khí lạnh, có mấy chiếc canô xuất hiện từ trong màn sương mù, thuyền vừa cập bờ thì vài tên đàn ông cao to nhảy xuống, “Lần này phải đi xa hơn, nhớ đấy, không được bắt gần đây.” Bắt người thôn gần sẽ khiến dân trong thôn nghi ngờ, đến lúc đó sẽ phiền lắm.
“Ok, bảy giờ tập hợp ở đây phải không?”
“Ừ, lựa đứa nào đẹp đẹp mà tự nhiên một tí, đại ca không ưa mấy ả nặng mùi. Mày cũng đừng có liều, con bồ thằng Amon mày phải dò la trước, được thì bắt, khó quá bỏ qua.”
“Haha! Biết rồi!”
Mãi đến khi có bốn chiếc xe van trông vô cùng bình thường chạy tới thì cuộc trò chuyện kỳ quái này mới kết thúc, bọn chúng chia ra bốn nhóm, lên xe lái đi bốn hướng.
Trong đó một chiếc chạy đến gần trung tâm thành phố, một gã đẹp trai xuống xe, dễ dàng tiếp cận những cô gái trẻ ham chơi, dụ bọn họ vào hẻm vắng, sau đó chỉ có gã đẹp trai đi ra, tiến về phía con mồi tiếp theo…
Những nơi không có camera an ninh như trạm xe buýt và khu dân nghèo luôn là địa điểm phạm tội lý tưởng, chỉ cần lấy vẻ ngoài và tiền tài ra dụ là xong.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, số phụ nữ bị bắt, một, hai, ba…
Chiếc xe cuối cùng chạy đến bãi biển vắng, lần này thứ đậu trên bờ không còn là canô mà là một chiếc du thuyền sức chứa lên đến trăm người, cả bốn mặt đều có kẻ đứng gác. Các cô gái trong xe bị ném lên thuyền, sau đó chiếc thuyền nhanh chóng biến mất sau làn sương mù, đám xe tải lần lượt rời đi, tất cả những dấu vết sót lại chẳng mấy chốc bị sóng biển xóa nhòa.
Ở đằng xa, Mộc Như Lam và Ebert núp sau một tảng đá lớn, bên cạnh họ là một chiếc thuyền nhỏ…
++++
Trở lại tối hôm qua.
Mộc Như Lam nhắn tin cho Mặc Khiêm Nhân, hồi âm đến rất nhanh, không tên không ngôi xưng, chỉ ghi địa chỉ một nơi vắng vẻ và hai chữ gặp mặt. Đơn giản súc tích, mới nhìn thì có vẻ giống phong cách của Mặc Khiêm Nhân nhưng lại xa cách hơn nhiều.
Kì lạ.
Mộc Như Lam nhìn di động đăm chiêu, bỗng màn hình sáng lên báo có cuộc gọi đến, là số lạ.
“Hello?” Mộc Như Lam bắt máy.
“… Tôi là Emilyn.” Emilyn siết nắm tay, đôi mắt nhìn là lạ, vừa trong lại vừa đục, giống như đang bị thôi miên hay bị làm tâm lý ám thị vậy.
Mộc Như Lam nhíu mày, “Đặc vụ Emilyn? Có chuyện gì không?”
“Amon bị bắt, cần giúp đỡ.” Nói xong liền cúp máy.
Mộc Như Lam còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã nghe tút tút tút.
Cô để điện thoại xuống, màn hình đã tự động trả về vị trí cũ, tin nhắn vừa được gửi đến hai phút trước vẫn còn đó, mà lời của Emilyn lại văng vẳng bên tai…
Có rất nhiều điểm đáng nghi, Emilyn là đặc vụ, hơn nữa còn có thiện cảm với Mặc Khiêm Nhân, dù Mặc Khiêm Nhân có bị bắt hay không thì về công hay tư cô ta cũng không nên nói cho cô biết mà phải đi cứu hắn mới đúng, trừ khi…
Hiểu ra vấn đề, Mộc Như Lam nheo lại đôi mắt.
++++
Bệnh viện tâm thần Coen.
Tâm trạng Hans đang rất tốt, gã cầm bút máy 10B viết vài câu văn đẹp đẽ giàu tính triết lý vào quyển sách triết học, vui vẻ thiếu điều hát lên.
Thật trông chờ…
Thật đáng trông chờ, kịch bản sẽ diễn ra theo ý gã hay sẽ bất ngờ phát triển theo hướng khác đây?
Thiếu nữ xinh đẹp luôn được người người khao khát, để không đánh mất cô ấy, để độc chiếm cô ấy mãi mãi – bất kể là thân hay tâm, cách tối ưu chẳng phải chính là khiến sinh mệnh cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất sao? Và kể từ đó, hãy lấp đầy trái tim và khối óc cô ấy bằng hình ảnh của mi, như vậy cô ấy sẽ thuộc về mi mãi mãi.
Gã nhớ Amon từng nói rằng, điểm khác biệt lớn nhất giữa họ chính là gã hèn yếu hơn Amon. Vậy sao? Là như vậy sao? Để xem rốt cuộc là gã sai, hay là mi sai nhé Amon. Trong hoàn cảnh sống chết, tình yêu sẽ càng thêm quý báu hay sẽ chẳng đáng một đồng?
Ai đúng ai sai, cứ để sự thật chứng minh đi…
++++
Con thuyền nhỏ lặng lẽ lướt giữa sương đêm. Ebert vừa chèo thuyền vừa cau mày nghĩ, mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Hắn thuộc kiểu hữu mưu vô dũng, những trường hợp thế này thường chỉ dám theo chân cảnh sát, tuy cũng từng có lần hăng quá hóa khùng một mình xông vào hang hổ nhưng lần này lực lượng kẻ địch đông hơn bao giờ hết, hắn với Mộc Như Lam cứ thế chạy tới thì khác nào tự tử cơ chứ?
Mộc Như Lam nhìn chằm chằm đằng trước, sương mù trước mặt như tản ra để lộ không sót thứ gì.
Cô cũng không biết vụ phụ nữ mất tích số lượng lớn có liên quan gì đến chuyện Mặc Khiêm Nhân bị bắt không nhưng khả năng này rất cao, bởi đó là vụ án ồn ào nhất hiện nay, hơn nữa Emilyn rõ ràng đã bị Hans khống chế bắt phải gọi điện cho cô. Nếu đã muốn xem kịch hay thì không đời nào gã để cô không biết kịch bản được, trừ phi các manh mối đã xuất hiện, hơn nữa còn rành rành ngay trước mặt cô.
Khi đó cô đang xem tivi, thứ gần ngay trước mắt chính là tin tức về vụ phụ nữ mất tích số lượng lớn.
Sáng nay cô vốn đang suy nghĩ xem biết nên tới hiện trường một trong các vụ mất tích, hay là tới địa điểm trong tin nhắn, nào ngờ lại tình cờ gặp được Ebert, hắn dễ dàng dẫn cô tìm đến đây, phải nói là năng lực của Ebert thật sự rất đáng nể.
Bọn chúng bắt đi Khiêm Nhân của cô nhằm mục đích gì? Thật bất lịch sự, chẳng lẽ hồi mẫu giáo không ai dạy chúng rằng lấy mà không xin phép tức là trộm cướp sao? Trên đời này thật lắm kẻ trộm, đồ của mình phải tự mình bảo vệ mới được. Còn những kẻ dám trộm của cô, haha, chặt sạch tay chúng là được, bọn bẩn thỉu đó không xứng để cô làm thành rối.
Không biết đã chèo bao lâu, Ebert nóng đến mức phải cởi hết áo chỉ chừa lại chiếc sơmi, mái tóc gọn gàng cũng bắt đầu bù xù, bấy giờ Mộc Như Lam mới nhìn thấy bóng một hòn đảo nhỏ.
“Đến lượt tôi chèo rồi à?” Thấy dáng vẻ mệt phờ của Ebert, Mộc Như Lam nhẹ nhàng hỏi.
“Đàn ông sao để phụ nữ làm chuyện này được?” Ebert quả là một quý ông, hơn nữa còn là một quý ông tuân thủ quy củ một cách nghiêm ngặt.
Xung quanh lặng như tờ, chỉ có tiếng mái chèo khua khẽ nhịp nhàng. Hòn đảo kia như mai của một con rùa ngủ giữa biển khơi, không có cao sơn đại thụ mà chỉ lèo tèo vài cái cây với một căn nhà, như thể chỉ cần một con sóng lớn quét qua là tất cả đi đứt.
Trời đã về khuya, ánh trăng thanh lạnh rải khắp bốn bề.
Nhìn từ chính diện mà đã thấy nhà thì mặt trước đảo dĩ nhiên sẽ có người canh gác, vì vậy Mộc Như Lam và Ebert chèo vòng ra đằng sau, tránh cho vừa lên đảo đã bị bắt.
“Đúng rồi, anh đã báo lên trên chưa?” Mộc Như Lam sực nhớ.
“… Chưa.” Ebert im lặng vài giây, hắn vẫn luôn suy nghĩ bằng tư tưởng kẻ tội phạm nên quên báo cảnh sát cũng là bình thường.
Mộc Như Lam lấy di động ra, phát hiện tín hiệu ở đây bị nhiễu mạnh, không tài nào lên mạng được nên đành nhét nó lại vào trong túi, thôi kệ, dù sao cô cũng không dám trông cậy vào những người luôn đến sau cùng đó.
Thuyền từ từ cập bờ, bãi cát trắng trông thật lộng lẫy dưới ánh trăng, có điều họ không có thời gian thưởng thức.
Vì lô “thức ăn” mới về nên bọn chúng chỉ tụ tập ở đằng trước và trong nhà, có lẽ chúng nghĩ mặt sau hẻo lánh sẽ chẳng có kẻ địch nào xuất hiện nên không chia người canh, nhờ vậy Mộc Như Lam và Ebert dễ dàng tới được chỗ bức tường.
“A!” Vừa tựa lưng vào tường đã nghe có tiếng phụ nữ hét to, Ebert không khỏi dừng lại, lát sau thấy Mộc Như Lam đã bỏ xa mình tận mấy mét thì hắn mới vội vàng tiến lên.
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, không làm đặc công thì ít nhất cũng từng xem phim đặc công, lén lút xâm nhập địa bàn người khác kỳ thật không quá khó, chỉ cần có gan, biết để ý xung quanh, đừng hoảng loạn là được.
Căn nhà này có hai tầng, nhìn giống một ngôi biệt thự, chỉ có điều đã cực kì cũ.
Mộc Như Lam và Ebert vòng sang hông nhà, bất thình lình cửa sổ trên tầng hai mở ra cái rầm, Mộc Như Lam giữ nguyên vẻ mặt còn Ebert thì tim đập thùm thụp, cả hai lặng lẽ lui dần về sau.
Vừa mới lui về thì cánh cửa sổ duy nhất ở tầng hai cũng mở ra, cúc hoa Ebert siết lại tức thì, thốn quá! Sắp bị bắt đến nơi rồi! Hắn chỉ muốn được làm oai trước mặt Amon một lần thôi mà!
Theo phản xạ, Mộc Như Lam ngồi thụp xuống, dựa sát người vào tường và ngẩng đầu nhìn lên. Cô chưa từng được huấn luyện, tất cả đều do bản năng dẫn dắt nên cũng không biết chắc liệu mình có thể bị bắt hay không, cô chỉ không thấy sợ hay căng thẳng thôi, hệ thống cảm xúc của biến thái vốn hơi bị trục trặc.
“A!”
“Mẹ kiếp! Con đĩ này!”
Phía trên vang lên tiếng kêu đau đớn của cô gái, cửa sổ tầng hai có vẻ là do bị đụng mạnh mà mở. Mộc Như Lam nhìn lên, thấy một cô gái tay bám chặt bệ cửa, đầu thò ra ngoài, người nảy về trước từng đợt, phía sau có âm thanh va đập nặng nề và tiếng chửi rủa đầy giận dữ của đàn ông.
Cô gái nhìn thấy Mộc Như Lam và Ebert ở dưới lầu, sự kinh ngạc bao trùm lên gương mặt khổ sở.
“Đm mày! Sao không kêu nữa?” Giọng gã đàn ông lại vang lên.
Mộc Như Lam nhìn cô gái nọ, đưa tay làm dấu im lặng, cô nói vài chữ bằng giọng câm khiến cô ấy mừng ra mặt, giả vờ la thật to để gã đàn ông kia khỏi nghi ngờ.
Ebert cạn lời, thật không hổ là biến thái, trình độ giữ bình tĩnh lúc nguy nan này làm hắn thấy mình thật thua kém.
Cửa sổ kế bên có kẻ ngồi lên bệ hút thuốc lá nên Mộc Như Lam và Ebert đành tìm một hướng khác mà đi dưới ánh nhìn chằm chặp của cô gái nọ.
Cùng lúc đó, ở trong nhà.
Một nhóm “con mồi” mới lại được chuyển vào trong chiếc lồng đã vơi đi hơn hai phần ba, những người xót lại cũng gầy trơ xương, đôi mắt đờ đẫn chẳng còn gì ngoài nỗi tuyệt vọng.
Mấy cô gái mới bị bắt tới không biết điều gì đang chờ mình phía trước, thấy cảnh này thì cũng không khỏi sợ hãi, bèn rối rít hỏi chuyện gì đã xảy ra, không phải là bắt cóc tống tiền sao.
Trong lồng sắt kế bên.
Cây kim màu bạc một lần nữa đâm lên cánh tay trắng bệch chi chít vết kim, chất lỏng màu xanh lá từ từ truyền vào tĩnh mạch.
Mặc Khiêm Nhân nhìn nó bằng ánh mắt bình thản, hắn tựa lưng vào tường, một chân co lên đỡ cánh tay, chân kia duỗi thẳng. Rõ ràng hắn đang gặp khó khăn, đang vô cùng yếu ớt, nhưng cái khí chất cao cao tại thượng lại chưa bao giờ thay đổi. Giọng nói lạnh lùng vang lên, “Ma túy của các người rất ghê gớm.”
Nghe vậy, tên đàn ông vừa tiêm ma túy vào người Mặc Khiêm Nhân đắc ý cười to, “Dĩ nhiên rồi! Bọn tao chính là chi đội C-D1!”
“Vậy mà lại không vào nổi trung tâm tổ chức.” Hắn đáp lại bằng ngữ điệu thờ ơ nghe hết sức trào phúng.
“Im mồm! Từ khi đội trưởng Cimino rời cương vị thì đội C-D cũng xuống dốc theo, chỉ có chi đội C-D1 bọn tao tiếp tục tồn tại vì sếp! Chờ sếp tao nghiên cứu ra thứ ma túy kinh khủng hơn virus NC, bọn tao nhất định sẽ trở lại trung tâm!” Gã phát cáu giật kim tiêm ra ném mạnh xuống đất, miệng hét to như bị ai chọc tiết.
“Gì đấy?!” Tên đàn ông đứng canh ngoài lồng bị tiếng hét làm giật mình, bực dọc quát, “Có chuyện gì?!”
“Không có gì.” Gã nhặt ống tiêm lên, thấy chất lỏng bên trong vẫn còn một nửa chưa tiêm hết thì bèn tiếp tục công việc.
Mặc Khiêm Nhân che giấu cảm giác đau nhói, chất giọng vẫn trong trẻo mát lành như gió mùa thu, “Vậy tại sao lại giết cha tôi? Thứ các người nghiên cứu là ma túy, còn cha tôi chỉ là một nhà khoa học.”
Gã ta không trả lời, vì thế Mặc Khiêm Nhân nói tiếp, “Bây giờ tôi đã không còn sức phản kháng, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay các người thì các người còn sợ gì nữa? À, có lẽ các người cũng không biết, dù sao các người cũng chỉ là kẻ bị vứt bỏ.”
Phép khích tướng này khá là hữu hiệu, phe kia rất tin tưởng vào thực lực của chúng cũng như thứ ma túy chúng tiêm vào cơ thể Mặc Khiêm Nhân, chúng tự tin có thể giam cầm Mặc Khiêm Nhân hay thậm chí giết chết hắn.
“Nhà khoa học? Hừ! Ưu tiên hàng đầu của Giáo hội bọn tao chính là đại đội 1 – đội S-P chuyên nghiên cứu khoa học, Mặc gia chúng mày cũng nhiều thế hệ làm nghiên cứu khoa học. Thứ cha mày nghiên cứu trước khi chết có cùng công dụng với thứ mà đội S-P nghiên cứu nhưng cha mày lại hoàn thành trước. Trong khoa học, chỉ có người nghiên cứu thành công đầu tiên được công nhận, còn lại cóc là cái đinh gì cả. Tại cha mày mà bao nhiêu công sức của đội S-P đổ sông đổ biển, lợi nhuận khổng lồ trong năm mươi năm đi tong hết, làm gì có chuyện không trả giá đắt?” Gã ta kể mà cũng giận theo, giọng ngày càng hung, tiêm ngày càng mạnh tay.
“Các người là Mafia?” Mặc Khiêm Nhân để ý tới hai chữ “Giáo hội”.
Thế nhưng gã kia không có ý định nói tiếp, tiêm xong thì dọn đồ đạc đi thẳng ra ngoài.
Chỉ biết thêm vài chi tiết vụn vặt nhưng nhiêu đó cũng đủ để Mặc Khiêm Nhân liên kết lại thành một chuỗi. Ít nhất hắn đã biết lý do bố mình bị đưa vào tầm ngắm; biết kẻ thù của mình là một thế lực khổng lồ có rất nhiều nhánh nhỏ, hệt như một đại đế quốc phân công theo thứ tự; mà bố hắn thì chỉ là một người dân có đầu óc, thành quả ông miệt mài nghiên cứu ra bị chúng coi là trộm cướp, vì vậy ông phải nhận lấy sự phẫn nộ của chúng…
Thật là…
Lý do này… Càng khiến hắn không chấp nhận nổi!
Mồ hôi trên trán vừa lau lại túa ra. Trên mặt đất, nếu nhìn gần sẽ thấy rất nhiều vết đỏ, có vẻ là do ngón tay cào mà thành.
Ma túy bắt đầu phát tác…
Mộc Như Lam và Ebert lẻn vào từ cửa chính, quãng tiếp theo có rất nhiều bao tải đặt thành chồng, đủ để làm chỗ núp, thế nhưng vừa tiến lại gần là mùi thịt thối lập tức xộc vào mũi họ, lại gần hơn sẽ phát hiện những bao tải này có màu đỏ sậm, một số còn âm ấm, ươn ướt, thoang thoảng mùi máu.
Bên trong chứa toàn là xác chết.
Bình luận facebook