Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Editor: MDL, Piscestar
Beta-er: Misery De Luvi
Thứ mùi thối nồng nặc này thật khiến người ta khó thể nào chịu nổi, Ebert cau mày lui về sau, ngay lúc đó cái xác đặt trên cùng bỗng đột nhiên co giật rồi lăn bịch xuống đất.
Trong đám đàn ông đứng khoanh tay quan sát Mặc Khiêm Nhân, một tên có vẻ là đang nghiên cứu tác dụng thuốc chợt quay đầu lại, “Hửm?” Giọng hắn nghe thật trầm trong bóng tối. Đôi mắt nâu nhìn về phía hai chồng bao tải, ánh nhìn sắc lẻm như có thể đâm xuyên qua chúng. Một lúc lâu sau, hắn cất bước tiến tới.
Gió đêm lùa vào cửa, thổi đung đưa chiếc đèn duy nhất trong không gian rộng lớn, cả tầng chỉ có phần giữa là tương đối sáng sủa, còn lại đều bị bao trùm bởi bóng tối âm u, thấy được bóng người nhưng không nhìn rõ được mặt mũi.
Tiếng giày da trên nền gạch bẩn vang lên thật nhẹ, bóng đèn đung đưa chiếu thoáng qua tên đàn ông, hắn mặc âu phục đen, dáng đi rất thẳng, kính mắt lóe sáng dưới ánh đèn, thoạt nhìn hệt như một thành phần thâm trầm nghiêm nghị của giới tinh hoa.
Hắn đi tới chỗ đống bao tải đựng xác, đôi mắt ẩn dưới tròng kính sắc lạnh như băng.
Mộc Như Lam và Ebert cùng lùi về sau, tim Ebert thì sắp nhảy lên cổ họng đến nơi mà Mộc Như Lam vẫn vô cùng bình tĩnh, cô chắn trước người Ebert, nửa ngồi nửa ép sát thân trên xuống đất, trông như một con mèo đang rình mồi, sẵn sàng nhào lên vồ chết nó bất cứ lúc nào.
Tên đàn ông đi tới chỗ vừa có bao tải lăn xuống, cũng tình cờ ở ngay trước cửa. Gió thu xôn xao luồn qua mái tóc hắn. Hắn lạnh lùng nhìn khoảng trống sau đống bao tải, thấy cái bao “mới” chốc chốc lại co giật, sếp hắn chê ả này dở nên đã thẳng tay ném đi.
Hắn đưa mắt sang góc tối giữa tường và đống bao, cùng lúc đó gã trọc đằng kia nghi hoặc lên tiếng, “Chuyện gì vậy đội phó?”
Thân là đội phó chi đội C-D1, hắn sở hữu một trực giác nhạy bén không thua gì loài dã thú, nhờ nó mà hắn chiếm hơn nửa công trong việc bắt Mặc Khiêm Nhân, đồng thời trí óc của hắn cũng không phải hạng xoàng.
Tên đội phó một tay ôm khuỷu, tay kia nâng kính mắt, sau đó đóng cánh cửa bị gió lùa lại, “Không có gì.” Xong hắn quay trở lại, “Sao rồi?”
“Vẫn vậy, tinh thần của tên này quá vững, tôi nghĩ nên cho hắn thử ‘cửu hoàn’ luôn chứ mấy loại ta dùng trước giờ đều không có tác dụng với hắn.”
“Vẫn vậy tức là có hiệu quả.” Chất giọng trầm tĩnh, kết hợp cùng tiếng bước chân tạo nên một cảm giác vô cùng ưu việt, “Cứ tiếp tục thử, chờ sếp chế tạo ra loại mới là chúng ta về ngay.”
“Vâng!”
Mộc Như Lam và Ebert núp bên hông đống bao tải, chỉ cần tên nào trong đám đó quay sang nhìn kỹ là sẽ phát hiện ra ngay, cũng may sao không có. Chờ tên đội phó rời đi, Mộc Như Lam và Ebert mới trở về chỗ cũ. Ebert bước lên mấy bao xác chết mà mặt mày tái mét, tuy hắn cuồng nghiên cứu biến thái nhưng không có nghĩa là hắn thích ngập ngụa giữa xác chết hay bước đi trên xác chết đâu nhé! Hắn có phải biến thái đâu!
Mộc Như Lam không có thời gian để ý Ebert, cô nhíu mày, quái lạ, mình vừa nghe thấy gì? Cửu hoàn? Ma túy? Thí nghiệm trên người ai?
Nơi này giống tầng một của một cái xưởng nhỏ, trống trơn không có gì cả. Ngoại trừ nền gạch hoa màu cam chứng minh nó từng là một căn biệt thự, còn lại thật sự không khác gì xưởng hoang. Mộc Như Lam và Ebert núp gần cửa, hai lồng giam nằm tít trong cùng sát vách tường bên phải, tên đội phó thì đứng ở vách tường bên trái. Do bóng đèn duy nhất treo ở giữa nhà nên chỗ đó tối thui, như thể bọn chúng ngại phòng quá sáng.
Vì vậy Mộc Như Lam không thể nhìn rõ cảnh bên trong, thậm chí cô còn không thấy hai lồng giam màu đen mà chỉ nghe giọng phụ nữ phát ra từ đó.
“Này! Mấy người nói gì đi! Muốn bao nhiêu tiền? Đưa điện thoại cho tôi! Bố tôi sẽ cho mấy người hết!”
“Thả tôi ra!”
“Rốt cuộc mấy người muốn gì?!… Rốt cuộc bọn chúng muốn gì? Này! Nói gì đi chứ! Tên đằng kia! Nói gì đi!”
“…”
Có người dùng vẻ ương ngạnh để che dấu sự sợ hãi, có người bật khóc nức nở, có người còn đá mạnh thành lồng làm nó kêu coong coong.
Nghe vậy, Mộc Như Lam chớp chớp mắt. Tiếng vật sắt? Tiếng đạp chân? Họ không bị trói, hơn nữa còn có tiếng vật sắt… Có khi nào họ bị nhốt trong một cái… lồng sắt?
“Anh ở yên đây nhé.” Mộc Như Lam nói thầm vào tai Ebert. Nhìn thôi cũng biết Ebert không thuộc trường phái hành động, đừng quên lần đầu gặp mặt hắn đã suýt bị Mộc Như Lam đánh chết. Chi bằng hắn ở yên một chỗ, đỡ làm vướng chân cô.
Ebert thấy để con gái xông vào ổ địch như vậy thật không đàn ông tí nào, nhưng hắn tự biết sức mình đến đâu, trong khi Mộc Như Lam lại là thái nhân cách IQ cao, hiển nhiên lợi hại hơn hắn nhiều. Để khỏi liên lụy đến cô, hắn nên ngoan ngoãn núp ở đây chờ tới phần mình giúp được thì hơn.
Chợt nghĩ đến một chuyện, Mộc Như Lam vừa bước một bước lại lui trở về, “Tốt nhất anh nên rời khỏi đây đi.”
“Hey…”
“Suỵt, nghe tôi, bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta cần trợ giúp. Tôi phải tìm Amon, nếu tôi bị bắt thì chắc chắn anh cũng không thoát được. Nhân lúc tôi còn có thể che cho anh, anh ra ngoài gọi điện báo FBI đi, ok?” Mộc Như Lam không cho Ebert cơ hội phản đối, cô bò về phía cánh cửa, lúc nãy nó đã bị tên kia đóng lại, bây giờ cô muốn lần nữa mở nó ra.
Không nên để Ebert theo vào.
Cửa không khóa, có điều gió bên ngoài không đủ mạnh để làm nó mở. Mộc Như Lam luồn bàn tay mảnh khảnh qua khe hở chân cửa, vì quá tối nên không kẻ nào để ý thấy, cánh cửa cứ thế kẽo kẹt mở ra.
Người ở trong lập tức nhìn ra, “Sao cửa lại mở?”
“Chắc gió đó, mấy nay gió lớn lắm.”
“Đi đóng lại đi.”
“Chờ tí, tao phải đi xả cái đã.”
Tên đội phó nhìn chằm chằm vào cánh cửa một hồi rồi mới dời mắt sang Mặc Khiêm Nhân, nghĩ bụng nhìn xa sẽ không rõ, hắn bèn tiến lại gần lồng sắt hơn.
Ngay lúc đó, Ebert sải đôi chân dài chạy nhanh ra ngoài, có kẻ nghe thấy tiếng động thì liền nhìn qua, vừa hay có một cái bao tải lăn xuống đất, khiến hắn tưởng tiếng động vừa nãy là do nó phát ra.
“Mẹ nó! Đã bảo đừng có chất cao như vậy nữa mà! Thích chất cát thì xéo ra ngoài mà chất!” Gã trọc cáu tiết chửi, gã bước nhanh tới đóng sầm cửa lại, đoạn đá cái bao vừa rơi về vị trí cũ, dường như thấy chưa đã, gã đạp cho chồng bao tải đổ hết xuống rồi mới phủi tay nghênh ngang quay về.
Ebert ở ngoài tim đập như trống, thế nhưng hắn vẫn phải nén nỗi sợ xuống mà bám tường rời đi. Bình thường tiếp xúc với FBI, làm việc cho CIA – hai cơ quan gắn liền với kịch tính mạo hiểm, hai cơ quan luôn xuất hiện trong phim bom tấn Hollywood – thì hắn không có cảm giác gì, vậy mà khi đi cùng Mộc Như Lam hắn lại được trải nghiệm đầy đủ cái gọi là tim loạn cúc nhức bi đau…
Bây giờ hắn chỉ mong Mộc Như Lam tìm ra được Mặc Khiêm Nhân, chứ ngộ nhỡ có bất trắc gì, để Mặc Khiêm Nhân biết được hắn dẫn Mộc Như Lam tới ổ địch thì dù có lấy lý do là Mộc Như Lam nhờ, hắn vẫn sẽ chết rất thảm! Hắn không muốn vậy đâu!
Vì chồng bao tải đã đổ nên Mộc Như Lam chỉ có thể nằm xuống mượn đống hổ lốn còn lại che cho mình. Cô thử nhìn đằng trước nhưng ở đó không có vật cản gì nữa, trống trơn hoàn toàn, cô không thể nào tiếp cận dù là lén lút…
Cùng lúc đó.
Ma túy cực mạnh gây ảo giác không thể nào kiểm soát; cơ thể lâng lâng như bay lên thiên đường; những cảnh, những người, những vật mà ta muốn nhìn thấy nhất đều hiện ra ngay trước mắt.
Mặc Khiêm Nhân thở hổn hển, thấy Mộc Như Lam mỉm cười vươn tay về phía mình, hắn bấu mạnh tay xuống đất không cho mình đáp lại, làm đậm thêm màu máu trên mặt sàn vốn đã dày đặc vết đỏ. Là giả! Tất cả chỉ là ảo giác! Là tác dụng của ma túy, để đánh lừa ý thức hắn!
“Tác dụng rõ hơn so với lần trước.” Tên đội phó đứng ngoài lồng cẩn thận quan sát, “Phải công nhận, mày không hổ là hàng đặc biệt của Mặc gia. Mặc gia chúng mày nhiều thế hệ làm nghiên cứu khoa học, có trí tuệ ưu tú và đôi tay khéo léo, ngặt nỗi thể trạng lại quá yếu ớt, bằng không cha mày đã chẳng chết dễ dàng như vậy…”
Đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, Mặc gia? Người nọ nói tiếng Trung, tuy không chuẩn lắm nhưng cô nghe vẫn hiểu, Khiêm Nhân thật sự đang ở đây sao?
“Này!” Những nạn nhân trong lồng sắt phần lớn đã mệt rũ rượi, từ lúc bị bắt tới đây họ vẫn chưa có gì bỏ bụng, lại thêm tâm lý hoảng sợ căng thẳng, bây giờ thả lỏng rồi, cảm giác mệt mỏi bắt đầu đánh gục họ, chỉ còn một hai cô gái trẻ tính tình cứng cỏi lên tiếng, “Các người bắt tôi tới đây làm gì? Rốt cuộc đã liên lạc với người nhà tôi chưa?”
Không một ai buồn để ý đến họ, vì thế chẳng mấy chốc không gian đã yên tĩnh trở lại, Mộc Như Lam cũng nghe rõ hơn những gì bọn kia đang nói.
“À mà, loại ma túy này có chứa một ít chất kích dục phải không nhỉ?” Đứng cạnh tên đội phó, gã trọc vừa vuốt ve cái đầu bóng lưỡng vừa cười bỉ ổi.
Tên đội phó nhìn gã một cái, gã bèn nói tiếp, “Vừa hay ta thử xem hắn còn bao nhiêu lý trí, hình như hắn đã có vị hôn thê…”
Mộc Như Lam nhíu mày.
Chỉ chờ tên đội phó gật đầu, gã trọc lập tức hớn hở sang lồng sắt bên kia định bắt một cô gái. Loại ma túy này được chế tạo riêng cho những người giàu, chỉ cần một liều là sung sức cả đêm, gia tăng khoái cảm. Quan trọng nhất là nó vô cùng vô cùng dễ nghiện. Mấy tên đại gia rất khoái dùng loại này trước khi lên giường với người khác, sau đó tự huyễn hoặc rằng mình đang thăng hoa cùng người mình khao khát nhất. Tuy giả dối đến thế nhưng vẫn không ít người mê.
Bỗng có một tiếng động nhỏ khiến gã trọc phải nhìn sang, nhờ vậy phát hiện một cô gái ngồi trên bao cát như vừa bất cẩn té ngã trong lúc cuống quít chạy trốn.
Tên đội phó nâng kính, “Quả nhiên có một con chuột xổng chuồng.”
Gã trọc đi nhanh tới.
Mộc Như Lam vội vàng đứng dậy, chạy tới chỗ cửa làm như muốn trốn ra ngoài, để rồi ngay sau đó bị giật đầu về sau đau điếng, gã ta túm tóc cô lôi đi làm cô suýt ngã ngửa.
Gã trọc kéo Mộc Như Lam qua bên kia, gã định nhìn mặt con mồi mình vừa bắt nhưng thấy cả mặt lẫn quần áo đều đã lấm bẩn nên thôi, thay vào đó gã ngoái đầu quát to, “Ai bắt con chuột này vậy hả? Có thế cũng để nó chạy cho được, đúng là nhục mặt chi đội C-D1!”
“Đừng mà! Thả ra! Nhà tôi không khá giả gì, thả tôi ra đi!” Mộc Như Lam giãy giụa, cô đập bôm bốp lên cánh tay gã trọc nhưng chẳng thấm vào đâu, đối với gã mà nói thì sức của cô chỉ đủ để gãi ngứa, chỉ có điều hơi nhói một chút, gã cho là bị móng tay của cô cào trúng.
Đã có một cô gái trong tay, gã trọc cũng lười vào lồng giam bắt người, cứ thế ném thẳng Mộc Như Lam vào chỗ Mặc Khiêm Nhân thôi.
Mộc Như Lam ngã ra đất, hai tay đau rát, bóng tối che đi nét mặt thay đổi trong tích tắc.
Gã trọc và tên đội phó quan sát cả buổi mà không thấy Mặc Khiêm Nhân có phản ứng gì, tên đội phó nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi sang chỗ sếp một lát.”
“Vâng! Tôi sẽ tiếp tục giám sát bọn chúng haha.”
Đợi tên đội phó đi hẳn, Mộc Như Lam mới từ từ đứng dậy, vờ như tò mò mà chần chừ tiến tới chỗ Mặc Khiêm Nhân.
Đưa lưng về phía gã trọc, Mộc Như Lam chăm chú nhìn người đàn ông của mình, hắn cúi đầu ngồi dựa vào tường, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi gương mặt, một chân hắn co lại, cánh tay xanh xao tựa lên đầu gối. Kể cả khi bị nhốt ở một nơi như thế này, trông hắn vẫn thật đẹp đẽ cô độc, nếu bỏ qua bàn tay đang bấu mạnh xuống đất thì liệu có ai biết hắn đang phải chịu đau đớn?
Bóng tối phủ lên người hắn, Mộc Như Lam ngồi xổm xuống, thì thầm gọi, “Khiêm Nhân…”
Mặc Khiêm Nhân run lên, bàn tay dưới đất càng siết chặt hơn. Là giả… Là tác dụng của ma túy… Là giả… Lam Lam của hắn không thể xuất hiện ở đây được…
Mộc Như Lam nhíu mày, đưa tay muốn xoa đầu Mặc Khiêm Nhân,“Khiêm Nhân…”
Vừa đụng vào tóc, Mặc Khiêm Nhân lập tức đứng bật dậy như phải bỏng, vất vả giữ khoảng cách với Mộc Như Lam. Hắn lắc mạnh đầu, có độ ấm có cảm giác, là người thật, nhưng cô ta không thể nào là Mộc Như Lam, không thể nào…
Mộc Như Lam nhìn chằm chằm mặt đất nơi Mặc Khiêm Nhân vừa rời khỏi, ở đây chưa đến nỗi quá tối, vả lại cô đang ngồi nên đương nhiên sẽ thấy được vết máu. Đôi mắt xinh đẹp dần trở nên u ám, như thạch anh lấp lánh biến mất giữa biển đen. Lát sau, cô đứng dậy quay sang Mặc Khiêm Nhân.
“Đừng qua đây…”
“Em là Lam Lam…” Mộc Như Lam bước lại gần.
“Cô không phải…” Mặc Khiêm Nhân chau mày nhìn cô tiến về phía mình, lảo đảo lui về sau.
Gã trọc đứng ngoài ngoáy lỗ tai, gã không biết tiếng Trung nên mù tịt.
Mộc Như Lam càng lại gần Mặc Khiêm Nhân càng lùi xa. Cô nhìn cánh tay bên dưới ống tay áo đã được xắn, ở đó chi chít những lỗ kim do thường xuyên bị tiêm mà thành…
Cửu hoàn… Ma túy… Thí nghiệm…
Vậy ra, người bị tiêm ma túy làm thí nghiệm chính là Khiêm Nhân của cô sao?
Bóng tối phủ lên đôi mắt Mộc Như Lam, che đi thần thái quỷ dị, giọng cô nhẹ nhàng, “Khiêm Nhân, đừng chạy lung tung, em sẽ giận đấy.”
Mặc Khiêm Nhân ngẩn người. Là ảo giác? Không phải là ảo giác? Hay là ảo giác? Nếu là ảo giác thì nó thật quá, ngữ điệu của Mộc Như Lam, giọng của Mộc Như Lam, cả vết máu trên mặt trông cũng thật vô cùng, khiến hắn thật sự cho rằng cô đã đến…
Không thể nào…
Nhưng… nếu thật vậy thì sao?
Mặc Khiêm Nhân tròn mắt, cả người đơ ra, hắn ngửi thấy hương thơm đặc trưng của Mộc Như Lam, đôi cánh tay cô choàng lên cổ hắn.
Mộc Như Lam thoải mái thở phào, cô nở một nụ cười dịu dàng trìu mến, đôi mắt ôn nhu đến rợn người, “Em muốn… Giết bọn chúng!”
Cô, đang vô cùng tức giận. Lũ đáng ghét dám tự tiện đụng vào Khiêm Nhân của cô, phải giết hết tất cả bọn chúng, giết hết!
Beta-er: Misery De Luvi
Thứ mùi thối nồng nặc này thật khiến người ta khó thể nào chịu nổi, Ebert cau mày lui về sau, ngay lúc đó cái xác đặt trên cùng bỗng đột nhiên co giật rồi lăn bịch xuống đất.
Trong đám đàn ông đứng khoanh tay quan sát Mặc Khiêm Nhân, một tên có vẻ là đang nghiên cứu tác dụng thuốc chợt quay đầu lại, “Hửm?” Giọng hắn nghe thật trầm trong bóng tối. Đôi mắt nâu nhìn về phía hai chồng bao tải, ánh nhìn sắc lẻm như có thể đâm xuyên qua chúng. Một lúc lâu sau, hắn cất bước tiến tới.
Gió đêm lùa vào cửa, thổi đung đưa chiếc đèn duy nhất trong không gian rộng lớn, cả tầng chỉ có phần giữa là tương đối sáng sủa, còn lại đều bị bao trùm bởi bóng tối âm u, thấy được bóng người nhưng không nhìn rõ được mặt mũi.
Tiếng giày da trên nền gạch bẩn vang lên thật nhẹ, bóng đèn đung đưa chiếu thoáng qua tên đàn ông, hắn mặc âu phục đen, dáng đi rất thẳng, kính mắt lóe sáng dưới ánh đèn, thoạt nhìn hệt như một thành phần thâm trầm nghiêm nghị của giới tinh hoa.
Hắn đi tới chỗ đống bao tải đựng xác, đôi mắt ẩn dưới tròng kính sắc lạnh như băng.
Mộc Như Lam và Ebert cùng lùi về sau, tim Ebert thì sắp nhảy lên cổ họng đến nơi mà Mộc Như Lam vẫn vô cùng bình tĩnh, cô chắn trước người Ebert, nửa ngồi nửa ép sát thân trên xuống đất, trông như một con mèo đang rình mồi, sẵn sàng nhào lên vồ chết nó bất cứ lúc nào.
Tên đàn ông đi tới chỗ vừa có bao tải lăn xuống, cũng tình cờ ở ngay trước cửa. Gió thu xôn xao luồn qua mái tóc hắn. Hắn lạnh lùng nhìn khoảng trống sau đống bao tải, thấy cái bao “mới” chốc chốc lại co giật, sếp hắn chê ả này dở nên đã thẳng tay ném đi.
Hắn đưa mắt sang góc tối giữa tường và đống bao, cùng lúc đó gã trọc đằng kia nghi hoặc lên tiếng, “Chuyện gì vậy đội phó?”
Thân là đội phó chi đội C-D1, hắn sở hữu một trực giác nhạy bén không thua gì loài dã thú, nhờ nó mà hắn chiếm hơn nửa công trong việc bắt Mặc Khiêm Nhân, đồng thời trí óc của hắn cũng không phải hạng xoàng.
Tên đội phó một tay ôm khuỷu, tay kia nâng kính mắt, sau đó đóng cánh cửa bị gió lùa lại, “Không có gì.” Xong hắn quay trở lại, “Sao rồi?”
“Vẫn vậy, tinh thần của tên này quá vững, tôi nghĩ nên cho hắn thử ‘cửu hoàn’ luôn chứ mấy loại ta dùng trước giờ đều không có tác dụng với hắn.”
“Vẫn vậy tức là có hiệu quả.” Chất giọng trầm tĩnh, kết hợp cùng tiếng bước chân tạo nên một cảm giác vô cùng ưu việt, “Cứ tiếp tục thử, chờ sếp chế tạo ra loại mới là chúng ta về ngay.”
“Vâng!”
Mộc Như Lam và Ebert núp bên hông đống bao tải, chỉ cần tên nào trong đám đó quay sang nhìn kỹ là sẽ phát hiện ra ngay, cũng may sao không có. Chờ tên đội phó rời đi, Mộc Như Lam và Ebert mới trở về chỗ cũ. Ebert bước lên mấy bao xác chết mà mặt mày tái mét, tuy hắn cuồng nghiên cứu biến thái nhưng không có nghĩa là hắn thích ngập ngụa giữa xác chết hay bước đi trên xác chết đâu nhé! Hắn có phải biến thái đâu!
Mộc Như Lam không có thời gian để ý Ebert, cô nhíu mày, quái lạ, mình vừa nghe thấy gì? Cửu hoàn? Ma túy? Thí nghiệm trên người ai?
Nơi này giống tầng một của một cái xưởng nhỏ, trống trơn không có gì cả. Ngoại trừ nền gạch hoa màu cam chứng minh nó từng là một căn biệt thự, còn lại thật sự không khác gì xưởng hoang. Mộc Như Lam và Ebert núp gần cửa, hai lồng giam nằm tít trong cùng sát vách tường bên phải, tên đội phó thì đứng ở vách tường bên trái. Do bóng đèn duy nhất treo ở giữa nhà nên chỗ đó tối thui, như thể bọn chúng ngại phòng quá sáng.
Vì vậy Mộc Như Lam không thể nhìn rõ cảnh bên trong, thậm chí cô còn không thấy hai lồng giam màu đen mà chỉ nghe giọng phụ nữ phát ra từ đó.
“Này! Mấy người nói gì đi! Muốn bao nhiêu tiền? Đưa điện thoại cho tôi! Bố tôi sẽ cho mấy người hết!”
“Thả tôi ra!”
“Rốt cuộc mấy người muốn gì?!… Rốt cuộc bọn chúng muốn gì? Này! Nói gì đi chứ! Tên đằng kia! Nói gì đi!”
“…”
Có người dùng vẻ ương ngạnh để che dấu sự sợ hãi, có người bật khóc nức nở, có người còn đá mạnh thành lồng làm nó kêu coong coong.
Nghe vậy, Mộc Như Lam chớp chớp mắt. Tiếng vật sắt? Tiếng đạp chân? Họ không bị trói, hơn nữa còn có tiếng vật sắt… Có khi nào họ bị nhốt trong một cái… lồng sắt?
“Anh ở yên đây nhé.” Mộc Như Lam nói thầm vào tai Ebert. Nhìn thôi cũng biết Ebert không thuộc trường phái hành động, đừng quên lần đầu gặp mặt hắn đã suýt bị Mộc Như Lam đánh chết. Chi bằng hắn ở yên một chỗ, đỡ làm vướng chân cô.
Ebert thấy để con gái xông vào ổ địch như vậy thật không đàn ông tí nào, nhưng hắn tự biết sức mình đến đâu, trong khi Mộc Như Lam lại là thái nhân cách IQ cao, hiển nhiên lợi hại hơn hắn nhiều. Để khỏi liên lụy đến cô, hắn nên ngoan ngoãn núp ở đây chờ tới phần mình giúp được thì hơn.
Chợt nghĩ đến một chuyện, Mộc Như Lam vừa bước một bước lại lui trở về, “Tốt nhất anh nên rời khỏi đây đi.”
“Hey…”
“Suỵt, nghe tôi, bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta cần trợ giúp. Tôi phải tìm Amon, nếu tôi bị bắt thì chắc chắn anh cũng không thoát được. Nhân lúc tôi còn có thể che cho anh, anh ra ngoài gọi điện báo FBI đi, ok?” Mộc Như Lam không cho Ebert cơ hội phản đối, cô bò về phía cánh cửa, lúc nãy nó đã bị tên kia đóng lại, bây giờ cô muốn lần nữa mở nó ra.
Không nên để Ebert theo vào.
Cửa không khóa, có điều gió bên ngoài không đủ mạnh để làm nó mở. Mộc Như Lam luồn bàn tay mảnh khảnh qua khe hở chân cửa, vì quá tối nên không kẻ nào để ý thấy, cánh cửa cứ thế kẽo kẹt mở ra.
Người ở trong lập tức nhìn ra, “Sao cửa lại mở?”
“Chắc gió đó, mấy nay gió lớn lắm.”
“Đi đóng lại đi.”
“Chờ tí, tao phải đi xả cái đã.”
Tên đội phó nhìn chằm chằm vào cánh cửa một hồi rồi mới dời mắt sang Mặc Khiêm Nhân, nghĩ bụng nhìn xa sẽ không rõ, hắn bèn tiến lại gần lồng sắt hơn.
Ngay lúc đó, Ebert sải đôi chân dài chạy nhanh ra ngoài, có kẻ nghe thấy tiếng động thì liền nhìn qua, vừa hay có một cái bao tải lăn xuống đất, khiến hắn tưởng tiếng động vừa nãy là do nó phát ra.
“Mẹ nó! Đã bảo đừng có chất cao như vậy nữa mà! Thích chất cát thì xéo ra ngoài mà chất!” Gã trọc cáu tiết chửi, gã bước nhanh tới đóng sầm cửa lại, đoạn đá cái bao vừa rơi về vị trí cũ, dường như thấy chưa đã, gã đạp cho chồng bao tải đổ hết xuống rồi mới phủi tay nghênh ngang quay về.
Ebert ở ngoài tim đập như trống, thế nhưng hắn vẫn phải nén nỗi sợ xuống mà bám tường rời đi. Bình thường tiếp xúc với FBI, làm việc cho CIA – hai cơ quan gắn liền với kịch tính mạo hiểm, hai cơ quan luôn xuất hiện trong phim bom tấn Hollywood – thì hắn không có cảm giác gì, vậy mà khi đi cùng Mộc Như Lam hắn lại được trải nghiệm đầy đủ cái gọi là tim loạn cúc nhức bi đau…
Bây giờ hắn chỉ mong Mộc Như Lam tìm ra được Mặc Khiêm Nhân, chứ ngộ nhỡ có bất trắc gì, để Mặc Khiêm Nhân biết được hắn dẫn Mộc Như Lam tới ổ địch thì dù có lấy lý do là Mộc Như Lam nhờ, hắn vẫn sẽ chết rất thảm! Hắn không muốn vậy đâu!
Vì chồng bao tải đã đổ nên Mộc Như Lam chỉ có thể nằm xuống mượn đống hổ lốn còn lại che cho mình. Cô thử nhìn đằng trước nhưng ở đó không có vật cản gì nữa, trống trơn hoàn toàn, cô không thể nào tiếp cận dù là lén lút…
Cùng lúc đó.
Ma túy cực mạnh gây ảo giác không thể nào kiểm soát; cơ thể lâng lâng như bay lên thiên đường; những cảnh, những người, những vật mà ta muốn nhìn thấy nhất đều hiện ra ngay trước mắt.
Mặc Khiêm Nhân thở hổn hển, thấy Mộc Như Lam mỉm cười vươn tay về phía mình, hắn bấu mạnh tay xuống đất không cho mình đáp lại, làm đậm thêm màu máu trên mặt sàn vốn đã dày đặc vết đỏ. Là giả! Tất cả chỉ là ảo giác! Là tác dụng của ma túy, để đánh lừa ý thức hắn!
“Tác dụng rõ hơn so với lần trước.” Tên đội phó đứng ngoài lồng cẩn thận quan sát, “Phải công nhận, mày không hổ là hàng đặc biệt của Mặc gia. Mặc gia chúng mày nhiều thế hệ làm nghiên cứu khoa học, có trí tuệ ưu tú và đôi tay khéo léo, ngặt nỗi thể trạng lại quá yếu ớt, bằng không cha mày đã chẳng chết dễ dàng như vậy…”
Đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, Mặc gia? Người nọ nói tiếng Trung, tuy không chuẩn lắm nhưng cô nghe vẫn hiểu, Khiêm Nhân thật sự đang ở đây sao?
“Này!” Những nạn nhân trong lồng sắt phần lớn đã mệt rũ rượi, từ lúc bị bắt tới đây họ vẫn chưa có gì bỏ bụng, lại thêm tâm lý hoảng sợ căng thẳng, bây giờ thả lỏng rồi, cảm giác mệt mỏi bắt đầu đánh gục họ, chỉ còn một hai cô gái trẻ tính tình cứng cỏi lên tiếng, “Các người bắt tôi tới đây làm gì? Rốt cuộc đã liên lạc với người nhà tôi chưa?”
Không một ai buồn để ý đến họ, vì thế chẳng mấy chốc không gian đã yên tĩnh trở lại, Mộc Như Lam cũng nghe rõ hơn những gì bọn kia đang nói.
“À mà, loại ma túy này có chứa một ít chất kích dục phải không nhỉ?” Đứng cạnh tên đội phó, gã trọc vừa vuốt ve cái đầu bóng lưỡng vừa cười bỉ ổi.
Tên đội phó nhìn gã một cái, gã bèn nói tiếp, “Vừa hay ta thử xem hắn còn bao nhiêu lý trí, hình như hắn đã có vị hôn thê…”
Mộc Như Lam nhíu mày.
Chỉ chờ tên đội phó gật đầu, gã trọc lập tức hớn hở sang lồng sắt bên kia định bắt một cô gái. Loại ma túy này được chế tạo riêng cho những người giàu, chỉ cần một liều là sung sức cả đêm, gia tăng khoái cảm. Quan trọng nhất là nó vô cùng vô cùng dễ nghiện. Mấy tên đại gia rất khoái dùng loại này trước khi lên giường với người khác, sau đó tự huyễn hoặc rằng mình đang thăng hoa cùng người mình khao khát nhất. Tuy giả dối đến thế nhưng vẫn không ít người mê.
Bỗng có một tiếng động nhỏ khiến gã trọc phải nhìn sang, nhờ vậy phát hiện một cô gái ngồi trên bao cát như vừa bất cẩn té ngã trong lúc cuống quít chạy trốn.
Tên đội phó nâng kính, “Quả nhiên có một con chuột xổng chuồng.”
Gã trọc đi nhanh tới.
Mộc Như Lam vội vàng đứng dậy, chạy tới chỗ cửa làm như muốn trốn ra ngoài, để rồi ngay sau đó bị giật đầu về sau đau điếng, gã ta túm tóc cô lôi đi làm cô suýt ngã ngửa.
Gã trọc kéo Mộc Như Lam qua bên kia, gã định nhìn mặt con mồi mình vừa bắt nhưng thấy cả mặt lẫn quần áo đều đã lấm bẩn nên thôi, thay vào đó gã ngoái đầu quát to, “Ai bắt con chuột này vậy hả? Có thế cũng để nó chạy cho được, đúng là nhục mặt chi đội C-D1!”
“Đừng mà! Thả ra! Nhà tôi không khá giả gì, thả tôi ra đi!” Mộc Như Lam giãy giụa, cô đập bôm bốp lên cánh tay gã trọc nhưng chẳng thấm vào đâu, đối với gã mà nói thì sức của cô chỉ đủ để gãi ngứa, chỉ có điều hơi nhói một chút, gã cho là bị móng tay của cô cào trúng.
Đã có một cô gái trong tay, gã trọc cũng lười vào lồng giam bắt người, cứ thế ném thẳng Mộc Như Lam vào chỗ Mặc Khiêm Nhân thôi.
Mộc Như Lam ngã ra đất, hai tay đau rát, bóng tối che đi nét mặt thay đổi trong tích tắc.
Gã trọc và tên đội phó quan sát cả buổi mà không thấy Mặc Khiêm Nhân có phản ứng gì, tên đội phó nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi sang chỗ sếp một lát.”
“Vâng! Tôi sẽ tiếp tục giám sát bọn chúng haha.”
Đợi tên đội phó đi hẳn, Mộc Như Lam mới từ từ đứng dậy, vờ như tò mò mà chần chừ tiến tới chỗ Mặc Khiêm Nhân.
Đưa lưng về phía gã trọc, Mộc Như Lam chăm chú nhìn người đàn ông của mình, hắn cúi đầu ngồi dựa vào tường, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi gương mặt, một chân hắn co lại, cánh tay xanh xao tựa lên đầu gối. Kể cả khi bị nhốt ở một nơi như thế này, trông hắn vẫn thật đẹp đẽ cô độc, nếu bỏ qua bàn tay đang bấu mạnh xuống đất thì liệu có ai biết hắn đang phải chịu đau đớn?
Bóng tối phủ lên người hắn, Mộc Như Lam ngồi xổm xuống, thì thầm gọi, “Khiêm Nhân…”
Mặc Khiêm Nhân run lên, bàn tay dưới đất càng siết chặt hơn. Là giả… Là tác dụng của ma túy… Là giả… Lam Lam của hắn không thể xuất hiện ở đây được…
Mộc Như Lam nhíu mày, đưa tay muốn xoa đầu Mặc Khiêm Nhân,“Khiêm Nhân…”
Vừa đụng vào tóc, Mặc Khiêm Nhân lập tức đứng bật dậy như phải bỏng, vất vả giữ khoảng cách với Mộc Như Lam. Hắn lắc mạnh đầu, có độ ấm có cảm giác, là người thật, nhưng cô ta không thể nào là Mộc Như Lam, không thể nào…
Mộc Như Lam nhìn chằm chằm mặt đất nơi Mặc Khiêm Nhân vừa rời khỏi, ở đây chưa đến nỗi quá tối, vả lại cô đang ngồi nên đương nhiên sẽ thấy được vết máu. Đôi mắt xinh đẹp dần trở nên u ám, như thạch anh lấp lánh biến mất giữa biển đen. Lát sau, cô đứng dậy quay sang Mặc Khiêm Nhân.
“Đừng qua đây…”
“Em là Lam Lam…” Mộc Như Lam bước lại gần.
“Cô không phải…” Mặc Khiêm Nhân chau mày nhìn cô tiến về phía mình, lảo đảo lui về sau.
Gã trọc đứng ngoài ngoáy lỗ tai, gã không biết tiếng Trung nên mù tịt.
Mộc Như Lam càng lại gần Mặc Khiêm Nhân càng lùi xa. Cô nhìn cánh tay bên dưới ống tay áo đã được xắn, ở đó chi chít những lỗ kim do thường xuyên bị tiêm mà thành…
Cửu hoàn… Ma túy… Thí nghiệm…
Vậy ra, người bị tiêm ma túy làm thí nghiệm chính là Khiêm Nhân của cô sao?
Bóng tối phủ lên đôi mắt Mộc Như Lam, che đi thần thái quỷ dị, giọng cô nhẹ nhàng, “Khiêm Nhân, đừng chạy lung tung, em sẽ giận đấy.”
Mặc Khiêm Nhân ngẩn người. Là ảo giác? Không phải là ảo giác? Hay là ảo giác? Nếu là ảo giác thì nó thật quá, ngữ điệu của Mộc Như Lam, giọng của Mộc Như Lam, cả vết máu trên mặt trông cũng thật vô cùng, khiến hắn thật sự cho rằng cô đã đến…
Không thể nào…
Nhưng… nếu thật vậy thì sao?
Mặc Khiêm Nhân tròn mắt, cả người đơ ra, hắn ngửi thấy hương thơm đặc trưng của Mộc Như Lam, đôi cánh tay cô choàng lên cổ hắn.
Mộc Như Lam thoải mái thở phào, cô nở một nụ cười dịu dàng trìu mến, đôi mắt ôn nhu đến rợn người, “Em muốn… Giết bọn chúng!”
Cô, đang vô cùng tức giận. Lũ đáng ghét dám tự tiện đụng vào Khiêm Nhân của cô, phải giết hết tất cả bọn chúng, giết hết!
Bình luận facebook