• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giả Ngoan 2023 (1 Viewer)

  • Chương 12

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sáng sớm Cảnh Triệu đã ra ngoài, đến phòng làm việc, địa chỉ nằm ở một con hẻm cổ xưa.
Buổi chiều Thương Lĩnh Lĩnh xin nghỉ phép, xe3 của công ty chuyển nhà tới lui mấy lần mới chuyển xong đồ đạc
của cô. Bà Lục “người thành phố nhiệt tình”, đã giúp cô dọn dẹp hơn nửa tiến1g đồng hồ, buổi trưa còn rủ cô cùng
đi ăn bít tết.
Vẫn còn một số nhu yếu phẩm hàng ngày mà Thương Lĩnh Lĩnh chưa mua, bà Lục “ngườ9i thành phố nhiệt tình”
nói rằng sẽ lái xe chở cô đến trung tâm thương mại. Vừa ra khỏi cầu thang, cô đã va phải Trương Nguyệt Sơ, chủ
phòn3g 1201.
“Chị Lục, chị đi đâu đó?”
Chồng của Trương Nguyệt Sơ dạy tại một trường tiểu học ở Hoa Thành. Hai vợ chồng thuê một8 căn hộ ba phòng
cùng với hai đứa con.
“Đến trung tâm thương mại mua đồ.”
Bà Lục đang dắt Thương Lĩnh Lĩnh đi, giống như là hai chị em.
Trương Nguyệt Sơ nhịn không được liếc nhìn gương mặt mới ở bên cạnh: “Cô gái này là…?”
Thương Lĩnh Lĩnh gật đầu chào hỏi, mỉm cười nói: “Xin chào!”
Bà Lục giới thiệu: “Khách thuê mới chuyển đến hôm nay.”
Về công việc của Thương Lĩnh Lĩnh, bà không có ý định nói ra, mặc dù bà không để ý, nhưng không có nghĩa là
những khách thuê khác sẽ không để ý.
Trương Nguyệt Sơ có ấn tượng rất tốt với Thương Lĩnh Lĩnh: “Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp. Còn rất lễ phép, cười
rất ngọt ngào.”
Bà Lục vui tươi hớn hở, nói rằng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Trương Nguyệt Sơ đã đi vào thang máy.
Bà Lục và Thương Lĩnh Lĩnh tiếp tục đi ra ngoài, phía trước có một người đang đi đến.
Là ông Lý phòng 1502.


“Ông Lý, vợ ông sắp đến ngày dự sinh rồi đúng không?”
Ông Lý đã ngoài bốn mươi và có con thứ hai rồi: “Vài ngày nữa thôi.”
Bà Lục “người thành phố nhiệt tình”: “Tới lúc đó muốn dùng xe thì ông cứ gọi điện thoại cho ông Cảnh nhà tôi.”
“Được, được.”
Ông Lý vẫy vẫy tay, đi vào tòa số tám.
Bên này, bà Lục đã ra khỏi tòa số tám.
Vương Tú Hà, chủ hộ 1403, vừa trở về nhà sau khi gửi con.
Bà Lục thuận miệng hỏi: “Tú Hà, cô đã đăng ký lớp bổ túc cho Văn Văn chưa?”
Vương Tú Hà nói: “Vẫn chưa, có tới mấy lớp bổ túc, vẫn chưa quyết định được.”
“Cô hỏi Thục Trân xem, em trai chồng của bà ấy mở lớp bổ túc đó.” Thục Trân là bạn chơi mạt chược của bà Lục.
Vương Tú Hà lấy điện thoại di động ra: “Thật sao? Chị mau gửi WeChat của chị ấy cho tôi đi.”
Bà Lục tiện tay gửi qua, không đến mười giây: “Gửi cô rồi đó.”
Vương Tú Hà nói đùa rằng lần sau cô ấy sẽ mời bà ăn bạch tuộc viên.
Bà Lục nói: “Cho qua, cho qua.”
Ông Lưu, người làm vườn đang cắt tỉa cây xanh trong khu chung cư.
Bà Lục khi đi ngang qua liền hỏi: “Ông Lưu, ông quay lại khi nào thế?”
Ông Lưu đã xin nghỉ và về quê vào tuần trước.
“Tôi mới quay lại hôm qua.”
“Bố ông không sao chứ?”
Ông Lưu nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là huyết áp hơi cao.”
“Vậy thì phải chú ý, tốt nhất nên uống thuốc hạ huyết áp.”
“Mua thuốc rồi, sợ ông ấy quên uống nên đã dặn con trai tôi phải để mắt đến.”
Bà Lục nói: “Còn phải ăn kiêng”, rồi vừa đi vừa nói đôi câu chuyện phiếm với ông Lưu.
Thương Lĩnh Lĩnh kinh ngạc và bối rối trong suốt quá trình.
Đừng ngạc nhiên.


Trên đây đều là chuyện thường ngày của người không ngại xã giao. Bà Lục hầu như quen hết những người trong
tòa nhà Tinh Duyệt này, vợ nhà ai sinh con thứ hai, đứa trẻ nhà ai bị mời phụ huynh, về cơ bản bà ấy đều biết rõ.
“Bà Thường An.” Ông Chung – người gác cổng, nói: “Con trai bà đã về rồi.”
Bà Thường An vui mừng khôn xiết, bỏ tay của Thương Lĩnh Lĩnh ra, vịn vào vành nón đan, chạy như bay: “Bé
Triệu, ảnh của con chụp xong rồi à?”
Hôm nay bà Thường An mặc một chiếc váy hoa viền ren, phối với giày da màu quả hạnh, rất giống thiếu nữ.
Cảnh Triệu gật đầu, nói: “Chụp xong rồi“. Anh mang máy ảnh, đi bộ từ trong ánh nắng mặt trời rộng lớn đến dưới
bóng cây loang lổ, trong tay cầm một chiếc ô đen.
Anh có một thói quen, luôn mang theo một chiếc ô cán dài khi ra ngoài, cho dù thời tiết thế nào.
Thương Lĩnh Lĩnh đi theo sau bà Lục, bắt đầu từ lúc Cảnh Triệu xuất hiện, trong mắt cô không còn gì khác nữa.
Ngũ quan của anh rất tinh tế, nét mặt sắc sảo điển hình, màu môi rất tự nhiên, đồng tử đen và sáng, làn da không
quá trắng. Đẹp nhất phải kể đến đôi mắt, là đôi mắt đào hoa điển hình, đuôi mắt đẹp vừa đủ, đuôi mắt như ngà
ngà say, nhưng lại không lờ đờ, ánh mắt gợn sóng, khí chất lạnh lùng, khi cả cơ thể tĩnh lặng thì giống như một bức
ảnh tạp chí xinh đẹp.
Hôm nay cũng là một ngày mà bà Lục bị kích động bởi vẻ đẹp của bé Triệu: “Chiều nay con còn chuyện gì nữa
không?”
“Còn một vài tấm ảnh cần phải xử lý.” Cảnh Triệu nhìn Thương Lĩnh Lĩnh một cái, sau đó dời mắt.
Bình thường, thời gian anh ở lại Trung Quốc không nhiều, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài chụp ảnh. Cả Thủ
đô và Hoa Thành đều có phòng làm việc của anh, nhưng chỉ tuyển hai trợ lý. Từ việc chụp ảnh đến xử lý hậu kỳ,
anh không bao giờ nhờ tới người khác.
Bà Lục vừa đảo mắt là đã có ngay chủ ý: “Có vội không?”
“Không vội mấy.”
Không vội à…
Bà Lục quay người lại, cầm điện thoại lên, ghé vào tai: “Alo.” Giọng điệu vang cao: “Chơi mạt chược à?”
“Không chơi, tôi phải đi trung tâm thương mại.”
Vài giây trôi qua.
“Cái gì? Ba thiếu một?” Bà Lục giả bộ lấy tay che loa điện thoại, rồi xoay người lại: “Bé Triệu, hay là con dẫn Lĩnh
Lĩnh đi mua đồ đi?”
Không đợi Cảnh Triệu kịp nói gì, bà Lục đã trả lời lại đầu dây bên kia: “Được rồi, được rồi, đừng giục.”


Bà Lục ấn hai lần vào màn hình điện thoại, cúp máy, rồi ngẩng đầu lên và mỉm cười: “Vậy mẹ đi chơi mạt chược
trước đây!” Bà vẫy vẫy tay rời đi mà không luyến tiếc gì: “Tạm biệt bé Triệu, tạm biệt Lĩnh Lĩnh.”
Nếu như không phải điện thoại di động của bà Lục bị cầm ngược thì Trương Nguyệt Sơ, ông Lý, Vương Tú Hà, ông
Lưu và ông Chung xém đã tin rồi.
Bà Lục cứ thế mà đi.
Thương Lĩnh Lĩnh là một “mặt trời nhỏ” chu đáo: “Cô đi đi, con tự mình lái xe là được.”
Anh không đi về trước, bước chân liên tục dừng lại dưới bóng cây ở ngay cổng, nắng vàng của ngày thu từ trong
tán cây xuyên ra ngoài, lượn lờ bên cạnh anh.
“Lái xe điện nhỏ của cô?”
Vẻ mặt Thương Lĩnh Lĩnh tỏ ra kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Anh xoay người đi trước.
Cô vẫn còn sững sờ ở phía sau.
Anh quay đầu lại: “Không phải là phải đi mua đồ à?” Nắng rất gắt, anh mở ô, đặt xuống đất, còn mình thì đi về
phía trước, nói: “Đi thôi.”
“Ồ.”
Thương Lĩnh Lĩnh nhặt ô lên, chạy tới sau lưng anh, chiếc ô rất to, đến mức che khuất cả ánh mặt trời.


Bước chân anh chậm lại, cô từ từ theo sau.
Xe của anh đậu ở bãi đậu xe dưới hầm, là một chiếc xe thể thao màu đỏ, trên cửa của ghế lái phụ có một vết xước rất dài.
Thương Lĩnh Lĩnh đi từ phía sau tới nhìn biến số xe, sau đó ngả ô về sau, khuôn mặt từ dưới ô hé ra: “Là anh à, chủ nhân của xe có
biển số 1112.”
1112 là số cuối cùng trong biển số xe của Cảnh Triệu, cũng là sinh nhật anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom