Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Vết này là do tôi không cẩn thận làm xước.” Thương Lĩnh Lĩnh dùng ngón tay chạm vào vết xước: “Anh còn nhớ
tôi không? Lúc đó t3ôi đã để lại mảnh giấy cho anh.”
Cảnh Triệu ừ một tiếng, sau khi mở cửa ghế lái phụ ra mới đi đến ghế lái chính: “Lên 1xe.”
Anh đã lên trước.
“Ồ.”
Thương Lĩnh Lĩnh cất ô rồi vào xe.
Cô vừa cài dây an toàn vừa nói:9 “Sao anh chưa liên lạc với tôi vậy?”
“Tôi trả lời cô rồi.” Anh lái xe ra khỏi chỗ đỗ: “Không nhìn thấy sao?”
3Anh trả lời ba chữ: “Không cần đền.”
“Nhìn thấy rồi.” Cảnh Triệu nhìn kính chiếu hậu, Thương Lĩnh Lĩnh chẳng kiêng dè 8gì nhìn chằm chằm anh:
“Nhưng vì sao chứ? Vì sao không cần tôi đền?”
Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ anh luôn nhìn đường, cũng không nhìn cô. Anh đáp một cách thản nhiên: “Ngại phiền
phức.”
Tay Thương Lĩnh Lĩnh còn kéo dây an toàn, móng tay thì cào vào dây.
Muốn số điện thoại của anh khó thật.
“Bây giờ chúng ta ở gần thì không phiền phức nữa rồi.” Ý cô nói chuyện cho số điện thoại.
Anh đọc một dãy số.
Thương Lĩnh Lĩnh nghe xong mới phản ứng lại, đây không phải số điện thoại: “Số gì dài như vậy?”
“Số tài khoản ngân hàng của bà Lục nhà tôi. Nếu cô cứ nhất quyết muốn đền thì chuyển tiền vào đó.”
“…”
Xin số khó thật đấy!
Nếu là Thương Lĩnh Lĩnh mười tám tuổi, anh không biết điều như vậy sẽ bị giam trong lồng ít nhất ba ngày.
Thương Lĩnh Lĩnh lấy điện thoại ra, lưu số lại rồi hỏi: “Chuyển bao nhiêu?”
“Tùy cô.”
Lồng mới tới nên khảm đá quý gì đây?
Vẻ mặt Thương Lĩnh Lĩnh không hề tức giận, vừa kiên nhẫn lại vừa dịu dàng: “Là anh để băng keo cá nhân lại
sao?”
“Ừ.”
“Sao anh biết hôm đó tôi bị thương?”
Anh lái xe rất chậm, vẻ mặt tập trung nhìn đường: “Tôi không biết.”
“Vậy vì sao anh…”
Anh nói: “Nhặt bên đường.”
Khảm màu hồng đi.
Rõ ngoan!
Thương Lĩnh Lĩnh thất vọng cúi đầu: “…Ồ.”
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi một tin nhắn cho Đầu Chó: “Làm một lượng lớn kim cương hồng cho tôi.”
Đầu Chó trả lời: “Ok.”
Thương Lĩnh Lĩnh khẽ thở ra một hơi, hết lần này tới lần khác nhắc nhở chính mình: Không thể tức giận, không thể
không kiên nhẫn, anh ấy thích mặt trời nhỏ.
Cô hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn trời.
Không ngờ mặt trời lại trốn trong mây rồi.
“Trời râm rồi.” Cô nhoài ra ngoài cửa kính, đưa tay ra đón gió: “Hình như sắp mưa.”
Thời tiết gần đây luôn thay đổi thất thường, dự báo thời tiết nói hôm nay có trận mưa.
Dường như tốc độ xe lại giảm.
“Thu tay vào trong, đừng đưa ra ngoài.” Anh nói.
“Ồ.”
Thương Lĩnh Lĩnh thu tay về, đặt trên đầu gối.
Nếu không tắc đường thì đi từ tòa nhà Tinh Duyệt đến trung tâm mua sắm chỉ cần nửa tiếng, còn Cảnh Triệu mất
bốn mươi mốt phút mới tới.
Anh tìm một chỗ đỗ xe ngoài trung tâm thương mại. Trước khi Thương Lĩnh Lĩnh xuống xe, anh hỏi cô: “Đồ muốn
mua có nhiều không?”
Nếu không nhiều, có lẽ anh không xuống xe nữa.
Thương Lĩnh Lĩnh thành khẩn gật đầu: “Siêu nhiều.”
Anh lấy ô rồi cũng xuống xe.
Giờ này không phải giờ cao điểm, không có nhiều người trong trung tâm thương mại. Có một siêu thị nhu yếu
phẩm hàng ngày ở tầng một. Khi đến lối vào siêu thị, Cảnh Triệu nói: “Cô vào trước đi.”
Thương Lĩnh Lĩnh không nhúc nhích: “Anh không vào cùng tôi sao?”
“Tôi đi gửi ô.”
Anh để lại Thương Lĩnh Lĩnh rồi vòng lại khu giữ đồ vừa đi qua.
Thương Lĩnh Lĩnh đi lấy một xe đẩy hàng rồi đợi anh ở lối vào siêu thị. Anh rất nhanh đã quay lại rồi cùng cô vào
siêu thị. Đồ dùng rửa mặt ở kệ đầu tiên, vừa đi vào đã nhìn thấy, Thương Lĩnh Lĩnh chọn rất cẩn thận.
Cảnh Triệu đi phía sau, bước chân chậm rãi.
Chợt chuông điện thoại reo.
Anh nhìn màn hình điện thoại rồi nói: “Tôi nghe điện thoại.” Sau đó bước vào trong kệ hàng hóa: “Chuyện gì?”
Anh nói chuyện bằng ngoại ngữ.
Sau đó đã không nghe thấy nữa.
Có nên đặt một cái máy nghe trộm không nhỉ?
Thương Lĩnh Lĩnh nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó tiếp tục chọn nước rửa tay.
Cô xem từng chữ một. Nơi sản xuất, thành phần, ngày tháng, sau đó chọn loại đắt nhất.
Nước rửa tay ở hàng dưới cùng, cô ngồi xổm xuống, rồi lại bắt đầu xem nơi sản xuất, thành phần, ngày tháng.
Cuối cùng, cô cũng lấy loại đắt nhất.
Khi đứng dậy, cô quay đầu thì nhìn thấy Cảnh Triệu ở phía sau đang giúp cô đẩy xe hàng đã đầy ắp.
“Mua xong chưa?”
Cô ôm nước rửa tay, chạy lon ton đến bên cạnh anh. Cô bỏ nước rửa tay vào trong xe hàng, khóe miệng mím chặt,
hai mắt thì đang cười.
“Còn dụng cụ ăn.” Cô dáo dác nhìn xung quanh: “Lần đầu tôi tới đây, không biết dụng cụ ăn bày ở đâu.”
“Đi theo tôi.”
Anh đẩy xe đi về phía trước, Thương Lĩnh Lĩnh ở phía sau giẫm bóng của anh.
Đối diện có nhân viên thêm hàng đẩy xe tới, anh quay đầu nhưng cũng không nói gì.
Thương Lĩnh Lĩnh dịch sang bên cạnh, cô rất cẩn thận với làn váy lướt qua. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp
tầng, rất có cảm giác thần tiên, vì làn váy xòe nên rất dễ bị móc vào đâu đó.
Chờ nhân viên đẩy xe đi xa, anh mới tiếp tục đi về phía trước. Đi qua vài gian hàng anh dừng lại ở lối đi trong cùng
bên trái.
“Ở đó.” Anh nói.
Thương Lĩnh Lĩnh đi tới chọn đĩa, Cảnh Triệu đẩy xe bằng một tay, đứng tại chỗ đợi. Chợt điện thoại có tin nhắn,
anh cúi đầu kiểm tra.
“Cảnh Triệu.”
Anh theo bản năng đáp một tiếng.
Thương Lĩnh Lĩnh chỉ hai chiếc đĩa: “Hoa văn cái nào đẹp?”
Anh nhìn vài giây, nhíu mày: “Cô tự chọn đi.”
Thương Lĩnh Lĩnh muốn bộ đơn giản hơn, đương nhiên cũng đắt hơn.
Lúc thanh toán, Cảnh Triệu đã ra trước. Bộ đồ ăn có hơi nặng, nhân viên đóng gói bằng thùng xong thì hỏi Thương
Lĩnh Lĩnh có cần giao hàng không.
Cô cất thẻ rồi ngẩng đầu hỏi Cảnh Triệu đang đợi ở bên ngoài lối vào: “Có cần giao hàng không?”
Cảnh Triệu cất điện thoại, đi tới nhận chiếc thùng trong tay nhân viên: “Không cần, cảm ơn.”
Thương Lĩnh Lĩnh cũng nói tiếng cảm ơn rồi xách túi hàng đi cạnh Cảnh Triệu.
Túi của cô rất nặng.
Cảnh Triệu nhìn tay cô, không nói gì. Khi đi đến khu gửi đồ, anh dành ra một tay lấy chìa khóa của tủ để ô rồi đưa
cho cô
“Cô đi lấy ô, giá thứ hai từ trái qua phải.”
“Được.”
Sau khi Thương Lĩnh Lĩnh đi lấy ô, Cảnh Triệu đợi cô ở lối ra.
Bên ngoài đã chập choạng tối, trời sắp đổ mưa. Vào lúc này, có rất nhiều người ở quảng trường trước trung tâm
thương mại. Người bán bóng bay nắm không chắc, không cẩn thận đã làm những bóng bay đủ mọi màu sắc bay lên
trời, người bán hàng kêu gào về phía đám mây đen kịt.
Cảnh Triệu vừa mới để đồ vào cốp xe thì Thương Lĩnh Lĩnh nói: “Anh đợi tôi mấy phút.”
“Đi đâu?”
Cô chỉ vào một con phố bên cạnh trung tâm thương mại: “Phố đó có bán thịt lợn hấp.”
Cô đặt ô xuống, lấy túi rồi đi.
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng vì thời tiết dễ chịu nên trên đường có rất nhiều người.
“Thịt lợn hấp bán sao?”
Chủ tiệm thịt lợn hấp ngầng đầu thì nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp: “Hai mươi tệ một phần.”
Cô lấy một tờ tiền từ trong túi ra: “Cho tôi một phần.
*********************************
“Vết này là do tôi không cẩn thận làm xước.” Thương Lĩnh Lĩnh dùng ngón tay chạm vào vết xước: “Anh còn nhớ
tôi không? Lúc đó t3ôi đã để lại mảnh giấy cho anh.”
Cảnh Triệu ừ một tiếng, sau khi mở cửa ghế lái phụ ra mới đi đến ghế lái chính: “Lên 1xe.”
Anh đã lên trước.
“Ồ.”
Thương Lĩnh Lĩnh cất ô rồi vào xe.
Cô vừa cài dây an toàn vừa nói:9 “Sao anh chưa liên lạc với tôi vậy?”
“Tôi trả lời cô rồi.” Anh lái xe ra khỏi chỗ đỗ: “Không nhìn thấy sao?”
3Anh trả lời ba chữ: “Không cần đền.”
“Nhìn thấy rồi.” Cảnh Triệu nhìn kính chiếu hậu, Thương Lĩnh Lĩnh chẳng kiêng dè 8gì nhìn chằm chằm anh:
“Nhưng vì sao chứ? Vì sao không cần tôi đền?”
Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ anh luôn nhìn đường, cũng không nhìn cô. Anh đáp một cách thản nhiên: “Ngại phiền
phức.”
Tay Thương Lĩnh Lĩnh còn kéo dây an toàn, móng tay thì cào vào dây.
Muốn số điện thoại của anh khó thật.
“Bây giờ chúng ta ở gần thì không phiền phức nữa rồi.” Ý cô nói chuyện cho số điện thoại.
Anh đọc một dãy số.
Thương Lĩnh Lĩnh nghe xong mới phản ứng lại, đây không phải số điện thoại: “Số gì dài như vậy?”
“Số tài khoản ngân hàng của bà Lục nhà tôi. Nếu cô cứ nhất quyết muốn đền thì chuyển tiền vào đó.”
“…”
Xin số khó thật đấy!
Nếu là Thương Lĩnh Lĩnh mười tám tuổi, anh không biết điều như vậy sẽ bị giam trong lồng ít nhất ba ngày.
Thương Lĩnh Lĩnh lấy điện thoại ra, lưu số lại rồi hỏi: “Chuyển bao nhiêu?”
“Tùy cô.”
Lồng mới tới nên khảm đá quý gì đây?
Vẻ mặt Thương Lĩnh Lĩnh không hề tức giận, vừa kiên nhẫn lại vừa dịu dàng: “Là anh để băng keo cá nhân lại
sao?”
“Ừ.”
“Sao anh biết hôm đó tôi bị thương?”
Anh lái xe rất chậm, vẻ mặt tập trung nhìn đường: “Tôi không biết.”
“Vậy vì sao anh…”
Anh nói: “Nhặt bên đường.”
Khảm màu hồng đi.
Rõ ngoan!
Thương Lĩnh Lĩnh thất vọng cúi đầu: “…Ồ.”
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi một tin nhắn cho Đầu Chó: “Làm một lượng lớn kim cương hồng cho tôi.”
Đầu Chó trả lời: “Ok.”
Thương Lĩnh Lĩnh khẽ thở ra một hơi, hết lần này tới lần khác nhắc nhở chính mình: Không thể tức giận, không thể
không kiên nhẫn, anh ấy thích mặt trời nhỏ.
Cô hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn trời.
Không ngờ mặt trời lại trốn trong mây rồi.
“Trời râm rồi.” Cô nhoài ra ngoài cửa kính, đưa tay ra đón gió: “Hình như sắp mưa.”
Thời tiết gần đây luôn thay đổi thất thường, dự báo thời tiết nói hôm nay có trận mưa.
Dường như tốc độ xe lại giảm.
“Thu tay vào trong, đừng đưa ra ngoài.” Anh nói.
“Ồ.”
Thương Lĩnh Lĩnh thu tay về, đặt trên đầu gối.
Nếu không tắc đường thì đi từ tòa nhà Tinh Duyệt đến trung tâm mua sắm chỉ cần nửa tiếng, còn Cảnh Triệu mất
bốn mươi mốt phút mới tới.
Anh tìm một chỗ đỗ xe ngoài trung tâm thương mại. Trước khi Thương Lĩnh Lĩnh xuống xe, anh hỏi cô: “Đồ muốn
mua có nhiều không?”
Nếu không nhiều, có lẽ anh không xuống xe nữa.
Thương Lĩnh Lĩnh thành khẩn gật đầu: “Siêu nhiều.”
Anh lấy ô rồi cũng xuống xe.
Giờ này không phải giờ cao điểm, không có nhiều người trong trung tâm thương mại. Có một siêu thị nhu yếu
phẩm hàng ngày ở tầng một. Khi đến lối vào siêu thị, Cảnh Triệu nói: “Cô vào trước đi.”
Thương Lĩnh Lĩnh không nhúc nhích: “Anh không vào cùng tôi sao?”
“Tôi đi gửi ô.”
Anh để lại Thương Lĩnh Lĩnh rồi vòng lại khu giữ đồ vừa đi qua.
Thương Lĩnh Lĩnh đi lấy một xe đẩy hàng rồi đợi anh ở lối vào siêu thị. Anh rất nhanh đã quay lại rồi cùng cô vào
siêu thị. Đồ dùng rửa mặt ở kệ đầu tiên, vừa đi vào đã nhìn thấy, Thương Lĩnh Lĩnh chọn rất cẩn thận.
Cảnh Triệu đi phía sau, bước chân chậm rãi.
Chợt chuông điện thoại reo.
Anh nhìn màn hình điện thoại rồi nói: “Tôi nghe điện thoại.” Sau đó bước vào trong kệ hàng hóa: “Chuyện gì?”
Anh nói chuyện bằng ngoại ngữ.
Sau đó đã không nghe thấy nữa.
Có nên đặt một cái máy nghe trộm không nhỉ?
Thương Lĩnh Lĩnh nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó tiếp tục chọn nước rửa tay.
Cô xem từng chữ một. Nơi sản xuất, thành phần, ngày tháng, sau đó chọn loại đắt nhất.
Nước rửa tay ở hàng dưới cùng, cô ngồi xổm xuống, rồi lại bắt đầu xem nơi sản xuất, thành phần, ngày tháng.
Cuối cùng, cô cũng lấy loại đắt nhất.
Khi đứng dậy, cô quay đầu thì nhìn thấy Cảnh Triệu ở phía sau đang giúp cô đẩy xe hàng đã đầy ắp.
“Mua xong chưa?”
Cô ôm nước rửa tay, chạy lon ton đến bên cạnh anh. Cô bỏ nước rửa tay vào trong xe hàng, khóe miệng mím chặt,
hai mắt thì đang cười.
“Còn dụng cụ ăn.” Cô dáo dác nhìn xung quanh: “Lần đầu tôi tới đây, không biết dụng cụ ăn bày ở đâu.”
“Đi theo tôi.”
Anh đẩy xe đi về phía trước, Thương Lĩnh Lĩnh ở phía sau giẫm bóng của anh.
Đối diện có nhân viên thêm hàng đẩy xe tới, anh quay đầu nhưng cũng không nói gì.
Thương Lĩnh Lĩnh dịch sang bên cạnh, cô rất cẩn thận với làn váy lướt qua. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp
tầng, rất có cảm giác thần tiên, vì làn váy xòe nên rất dễ bị móc vào đâu đó.
Chờ nhân viên đẩy xe đi xa, anh mới tiếp tục đi về phía trước. Đi qua vài gian hàng anh dừng lại ở lối đi trong cùng
bên trái.
“Ở đó.” Anh nói.
Thương Lĩnh Lĩnh đi tới chọn đĩa, Cảnh Triệu đẩy xe bằng một tay, đứng tại chỗ đợi. Chợt điện thoại có tin nhắn,
anh cúi đầu kiểm tra.
“Cảnh Triệu.”
Anh theo bản năng đáp một tiếng.
Thương Lĩnh Lĩnh chỉ hai chiếc đĩa: “Hoa văn cái nào đẹp?”
Anh nhìn vài giây, nhíu mày: “Cô tự chọn đi.”
Thương Lĩnh Lĩnh muốn bộ đơn giản hơn, đương nhiên cũng đắt hơn.
Lúc thanh toán, Cảnh Triệu đã ra trước. Bộ đồ ăn có hơi nặng, nhân viên đóng gói bằng thùng xong thì hỏi Thương
Lĩnh Lĩnh có cần giao hàng không.
Cô cất thẻ rồi ngẩng đầu hỏi Cảnh Triệu đang đợi ở bên ngoài lối vào: “Có cần giao hàng không?”
Cảnh Triệu cất điện thoại, đi tới nhận chiếc thùng trong tay nhân viên: “Không cần, cảm ơn.”
Thương Lĩnh Lĩnh cũng nói tiếng cảm ơn rồi xách túi hàng đi cạnh Cảnh Triệu.
Túi của cô rất nặng.
Cảnh Triệu nhìn tay cô, không nói gì. Khi đi đến khu gửi đồ, anh dành ra một tay lấy chìa khóa của tủ để ô rồi đưa
cho cô
“Cô đi lấy ô, giá thứ hai từ trái qua phải.”
“Được.”
Sau khi Thương Lĩnh Lĩnh đi lấy ô, Cảnh Triệu đợi cô ở lối ra.
Bên ngoài đã chập choạng tối, trời sắp đổ mưa. Vào lúc này, có rất nhiều người ở quảng trường trước trung tâm
thương mại. Người bán bóng bay nắm không chắc, không cẩn thận đã làm những bóng bay đủ mọi màu sắc bay lên
trời, người bán hàng kêu gào về phía đám mây đen kịt.
Cảnh Triệu vừa mới để đồ vào cốp xe thì Thương Lĩnh Lĩnh nói: “Anh đợi tôi mấy phút.”
“Đi đâu?”
Cô chỉ vào một con phố bên cạnh trung tâm thương mại: “Phố đó có bán thịt lợn hấp.”
Cô đặt ô xuống, lấy túi rồi đi.
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng vì thời tiết dễ chịu nên trên đường có rất nhiều người.
“Thịt lợn hấp bán sao?”
Chủ tiệm thịt lợn hấp ngầng đầu thì nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp: “Hai mươi tệ một phần.”
Cô lấy một tờ tiền từ trong túi ra: “Cho tôi một phần.
Bình luận facebook