Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Mở ra hình mẫu ngọt ngào
Bốn giờ rưỡi sáng, người phẫu thuật thẩm mỹ thi hài mất gần bảy tiếng đồng hồ để phẫu thuật cho sáu cái xác, cuối cùng cũng khôi phục được thi hài của người bị hại.
Ngoài cửa nhà xác có một cái đèn đường, dưới đèn có người, mượn ánh đèn nhìn về phía hành lang mờ mịt trong phòng.
“Lĩnh Lĩnh.”
Là anh Phùng, tên đầy đủ của anh Phùng là Phùng Khang, anh ta lớn hơn Thương Lĩnh Lĩnh một tuổi, là nhân viên chính thức có biên chế. Thương Lĩnh Lĩnh thì không, cô chỉ là nhân viên theo hợp đồng.
Cô không nhìn về đằng xa nữa, gọi một tiếng: “Anh Phùng.”
“Sao còn chưa về?” Phùng Khang lắc chùm chìa khóa xe trong tay: “Anh đưa em một đoạn.”
Giữa đêm gió thổi mạnh làm giọng nói của cô gái có hơi kỳ lạ: “Không cần đâu.” Cô nhã nhặn từ chối: “Em còn định ăn gì đó rồi mới về.”
Phùng Khang vẫy tay: “Được, vậy anh đi trước đây.”
Làm nghề như bọn họ sẽ không nói tạm biệt với người khác.
Phùng Khang lái xe rời đi.
Thương Lĩnh Lĩnh ngẩng đầu lên, ánh trăng trên trời chiếu vào đáy mắt cô: Tròn quá, muốn hái xuống!
Cô gọi điện thoại, tên số điện thoại là – Đầu Chó.
Một lúc sau mới có người bắt máy, giọng nói bên kia yếu ớt: “A lô.”
Là giọng đàn ông, nói rõ hơn là… chó đực.
Bên cạnh đèn đường là một hàng cây, màu cỏ xanh biếc, cây hồng lộc đỏ nở chồi non, một bông hoa màu tím không biết tên là gì vươn lên đón lấy ánh trăng, cánh hoa nở rộ rực rỡ.
Thương Lĩnh Lĩnh dựa vào hàng rào ngăn cách đã được xanh hóa, ngón tay gẩy nhẹ: “Tiếng chuông vang lên mười giây rồi.”
Đầu Chó nói: “Mới nãy tôi đang tắm.”
Cô nhẹ nhàng, tốt bụng đáp lại một câu: “À, thế hả?”
Đầu Chó: “…”
Dẫu sao cũng rất kinh dị.
Điện thoại dừng mười mấy giây, Thương Lĩnh Lĩnh không vội nói chuyện, Đầu Chó cũng yên lặng theo.
Gió thổi ngang qua, mây nhẹ trôi theo, vài phiến lá khô rơi xuống từ tán cây, tiết thu se lạnh như sắp chuyển mùa.
“Nếu muốn lấy thân báo đáp thì phải dùng cách nào?” Giọng nói thánh thót vang lên vô cùng êm tai, nhưng đêm hôm khuya khoắt, giọng con gái truyền đến từ nhà tang lễ có êm tai hơn nữa cũng sẽ khiến người ta nổi da gà, không thể nghe kĩ được. Nếu nghe kĩ thì dường như còn có tiếng khóc nỉ non như có như không truyền đến từ đằng xa.
Giọng Đầu Chó hơi run rẩy: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
Ngón tay trắng nõn khẽ gẩy không nhanh không chậm trên hàng rào đột nhiên dừng lại.
Anh hùng cứu mỹ nhân à…
Cô thích.
Cô nói cảm ơn rất thật lòng: “Cảm ơn.”
Đầu Chó cũng thật lòng oán thầm: Đừng, tổ tông, xin cô đừng cảm ơn tôi.
…
Ngày hôm sau, nhiệt độ giảm xuống.
Trước khi trời sáng có một trận mưa nhỏ, mưa mùa Thu khá lạnh, mang theo hơi ẩm, cuốn theo luồng gió rét. Cái lạnh buổi đêm tiễn đưa không biết bao nhiêu người đã khuất.
Chưa tới tám giờ, Thương Lĩnh Lĩnh đã đi làm rồi. Cả khu trang điểm chỉ có một phòng làm việc, chị Chu tổ trưởng luôn là người đến sớm nhất.
Thương Lĩnh Lĩnh treo túi lên, chị Chu hỏi cô: “Không phải tối qua em tăng ca à? Sao đến sớm thế?”
Không thường thấy lắm.
Thương Lĩnh Linh không phải người làm chính thức, người quản lý tiếc tài năng của cô nên khá thoải mái với cô, thời gian đi làm của cô rất tự do, bình thường việc khôi phục có độ khó cao mới tìm đến, chứ việc trang điểm bình thường cô không làm nhiều lắm.
Cô trả lời như thế này: “Vì hôm nay thời tiết tốt ạ.”
Chị Chu nhìn ra ngoài cửa sổ: Thời tiết tốt sao? Hình như sắp mưa luôn rồi.
Buổi sáng không có thi hài đặc thù bất bình thường nào, Thương Lĩnh Lĩnh không bận lắm, chỉ trang điểm cho ba thi thể. Bên phòng viếng bận quá, bảo cô với chị Chu đến giúp đỡ sắp xếp.
Bên đường có đứa trẻ đang khóc.
Có lẽ là đứa bé nghịch ngơm, chơi đổ hàng rào, ngã vào trong bãi cỏ ngoài hàng rào, làm hỏng mấy bông hoa màu tím.
Đứa bé khóc thảm thiết, cũng không thấy bố mẹ đâu, Thương Lĩnh Lĩnh bước tới hỏi đứa bé đang khóc: “Có thể tự đứng dậy không?”
Trước giờ cô rất được trẻ em yêu thích.
Không dỗ dành gì mà đứa bé đó không khóc nữa, có lẽ là ngã cũng không đau lắm, vịn hàng rào tự mình đứng dậy, cái chân nhỏ giẫm vào khoảng giữa hàng rào nhưng không với tay tới, thế là giơ tay ra làm nũng: “Chị bế em đi.”
Thật ra đi luồn lách mấy bước là có thể ra khỏi thảm cỏ xanh hóa rồi, có điều thế thì sẽ giẫm hỏng mất mấy bông hoa màu tím.
Thương Lĩnh Lĩnh vừa giơ tay ra đã bị một người phụ nữ chạy tới đẩy ra: “Tay cô bẩn, đừng động vào con tôi!”
Người phụ nữ đẩy rất mạnh.
Cánh tay của Thương Lĩnh Lĩnh đụng mạnh vào hàng rào inox, thanh ngang hàng rào đã bị hỏng, có một miếng sắt khá nhọn chìa ra.
Cô không đổi sắc mặt, cực kỳ bình tĩnh giải thích một câu: “Tay tôi không bẩn.”
Giọng điệu người phụ nữ không tốt chút nào: “Cô động vào người chết.”
Nhân viên nhà tang lễ đều mặc đồng phục, các tổ khác nhau có nhãn tên trước ngực khác nhau, trên nhãn tên của Thương Lĩnh Lĩnh là tổ phẫu thuật thẩm mỹ.
Chị Chu vốn rất tốt tính cũng không nhìn nổi nữa: “Cái chị này sao lại lòng lang dạ sói thế, con trai chị bị ngã, đồng nghiệp tôi chỉ có ý tốt đến giúp, chị không nói cảm ơn thì thôi lại còn nói xằng nói bậy ở đây.”
Ma quỷ không nói chuyện, chỉ có con người nói xằng nói bậy.
Người phụ nữ ôm con lên, liếc xéo Thương Lĩnh Lĩnh: “Ai cần cô ta giúp chứ, xúi quẩy.”
Quả thực không thể nói lý được, chị Chu tức đỏ cả mặt: “Chị…”
Thương Lĩnh Lĩnh bước lên trước kéo chị ấy lại, lắc đầu: “Thôi.”
Người phụ nữ ôm con đi mất, vừa đi vừa phủi quần áo của đứa bé như thể dính cái gì bẩn lắm, miệng còn lẩm bẩm mấy lần: “Con trẻ vô tâm, chớ trách chớ theo.”
Bọn họ là ma quỷ sao?
Chị Chu hết sức cạn lời: “Đã là thời nào rồi còn định kiến nghề nghiệp.” Chị quay đầu hỏi Thương Lĩnh Lĩnh: “Không bị thương chứ?”
Cô cười: “Không sao.”
Trước cửa nhà xác.
Bà Lục Thường An nói được một nửa thì nhận ra con trai lớn lại không tập trung.
“Bé Triệu.”
Lục Thường An cứ một câu lại gọi con trai lớn là bé một lần, gọi tới mười câu Cảnh Triệu mới đáp lại một câu.
Cảnh Triệu trả lời: “Vâng?”
“Chuyện về sau đã có mẹ và bố con, hai anh em con về trước đi.”
Cảnh Hà Đông rất hiếu thuận, còn mời người về tính giờ, thời gian hỏa thiêu được sắp xếp lúc mười giờ sáng. Ông cụ không có bạn bè thân thiết nào, cũng không cần làm lễ truy điệu.
Bà Lục nhìn lướt qua con trai thứ hai nhà bà, đặc biệt dặn dò: “Nhất là con, mau về đi học cho mẹ.”
Cảnh Kiến còn chưa tốt nghiệp, học quản lý công nghiệp và thương mại ở Thủ đô, năm nay là năm ba, Hoa Thành nằm ngay bên cạnh Thủ đô, lái xe chỉ mất hai tiếng đồng hồ.
Cậu ta giơ tay ra: “Cho con tiền ăn đi.”
Không sai, cậu ta là cậu ấm nghèo nhất.
Quên giới thiệu, mẹ cậu ta, bà Lục có một tòa cao ốc ba mươi ba tầng được trang trí tinh xảo ở khu dân cư sầm uất nhất Hoa Thành, là một bà chủ bất động sản danh xứng với thực.
Từ nhỏ bà chủ bất động sản đã dạy cậu ta không được xa hoa phóng đãng.
“Không phải đã đưa tiền tuần này rồi sao?”
“Con gọi xe hết rồi.” Mua hết skin trong game rồi, tận bốn cái, rất phí tiền.
Lục Thường An đột nhiên cảm thán: “Ôi, gió lớn quá, ù hết cả tai.”
Cảnh Kiến: “…”
Nếu không phải cậu ta có khuôn mặt này, cậu ta sẽ nghi ngờ mình được nhặt về.
Bà Lục bị ù tai quay đầu hỏi con trai lớn: “Bé Triệu, lái xe mới có quen tay không? Có cần mẹ mua chiếc nữa cho con không?”
Cảnh Triệu nói rất quen tay.
Cảnh Kiến: “…”
Cảnh Kiến cũng đã từng hỏi bà Lục, đều là con trai, sao lại khác biệt lớn đến thế?
Lúc đó bà Lục đã trả lời: “Vì mẹ ham mê nhan sắc.”
Thế nên xấu thì phải trách cậu sao, trách cậu lớn lên giống mẹ.
Thật ra cũng không xấu, lúc bé khuôn mặt của cậu giống một người nghệ sĩ xinh đẹp có tiếng, nhưng giới tính của người ta là nữ.
Năm mười sáu tuổi, cậu nóng tính, tới tuổi dậy thì bèn đi cắt đầu húi cua xăm mình, theo đuổi phong cách người đàn ông rắn rỏi một thời gian. Bây giờ vẫn còn hình xăm con rồng trên vai kéo dài xuống nửa cánh tay, lúc đó thì rất thịnh hành, bây giờ đúng là không nỡ nhìn, vừa quê vừa trẻ trâu.
Bà Lục không cắt xén hết của cậu, ít nhất thì rất thích mua giày và quần áo cho cậu, chuyển từng thùng về nhà. Tuy nhiên, cậu thật sự không dám tâng bốc gu thẩm mỹ của bà Lục, không phải màu hồng thì cũng là xanh dương hồng, xanh lá hồng, trắng hồng.
“Mẹ đi xem đã đốt xong chưa…” Bà Lục lập tức vỗ vào miệng mình: “Phỉ phui, nói nhầm rồi.” Bà dặn dò Cảnh Triệu: “Cả tối qua con không ngủ được bao nhiêu, lúc lái xe đi chậm một chút, nếu buồn ngủ thì tìm người lái thay.”
“Vâng.”
Bà Lục đi tìm chồng.
Ngoài cửa nhà xác có một cái đèn đường, dưới đèn có người, mượn ánh đèn nhìn về phía hành lang mờ mịt trong phòng.
“Lĩnh Lĩnh.”
Là anh Phùng, tên đầy đủ của anh Phùng là Phùng Khang, anh ta lớn hơn Thương Lĩnh Lĩnh một tuổi, là nhân viên chính thức có biên chế. Thương Lĩnh Lĩnh thì không, cô chỉ là nhân viên theo hợp đồng.
Cô không nhìn về đằng xa nữa, gọi một tiếng: “Anh Phùng.”
“Sao còn chưa về?” Phùng Khang lắc chùm chìa khóa xe trong tay: “Anh đưa em một đoạn.”
Giữa đêm gió thổi mạnh làm giọng nói của cô gái có hơi kỳ lạ: “Không cần đâu.” Cô nhã nhặn từ chối: “Em còn định ăn gì đó rồi mới về.”
Phùng Khang vẫy tay: “Được, vậy anh đi trước đây.”
Làm nghề như bọn họ sẽ không nói tạm biệt với người khác.
Phùng Khang lái xe rời đi.
Thương Lĩnh Lĩnh ngẩng đầu lên, ánh trăng trên trời chiếu vào đáy mắt cô: Tròn quá, muốn hái xuống!
Cô gọi điện thoại, tên số điện thoại là – Đầu Chó.
Một lúc sau mới có người bắt máy, giọng nói bên kia yếu ớt: “A lô.”
Là giọng đàn ông, nói rõ hơn là… chó đực.
Bên cạnh đèn đường là một hàng cây, màu cỏ xanh biếc, cây hồng lộc đỏ nở chồi non, một bông hoa màu tím không biết tên là gì vươn lên đón lấy ánh trăng, cánh hoa nở rộ rực rỡ.
Thương Lĩnh Lĩnh dựa vào hàng rào ngăn cách đã được xanh hóa, ngón tay gẩy nhẹ: “Tiếng chuông vang lên mười giây rồi.”
Đầu Chó nói: “Mới nãy tôi đang tắm.”
Cô nhẹ nhàng, tốt bụng đáp lại một câu: “À, thế hả?”
Đầu Chó: “…”
Dẫu sao cũng rất kinh dị.
Điện thoại dừng mười mấy giây, Thương Lĩnh Lĩnh không vội nói chuyện, Đầu Chó cũng yên lặng theo.
Gió thổi ngang qua, mây nhẹ trôi theo, vài phiến lá khô rơi xuống từ tán cây, tiết thu se lạnh như sắp chuyển mùa.
“Nếu muốn lấy thân báo đáp thì phải dùng cách nào?” Giọng nói thánh thót vang lên vô cùng êm tai, nhưng đêm hôm khuya khoắt, giọng con gái truyền đến từ nhà tang lễ có êm tai hơn nữa cũng sẽ khiến người ta nổi da gà, không thể nghe kĩ được. Nếu nghe kĩ thì dường như còn có tiếng khóc nỉ non như có như không truyền đến từ đằng xa.
Giọng Đầu Chó hơi run rẩy: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
Ngón tay trắng nõn khẽ gẩy không nhanh không chậm trên hàng rào đột nhiên dừng lại.
Anh hùng cứu mỹ nhân à…
Cô thích.
Cô nói cảm ơn rất thật lòng: “Cảm ơn.”
Đầu Chó cũng thật lòng oán thầm: Đừng, tổ tông, xin cô đừng cảm ơn tôi.
…
Ngày hôm sau, nhiệt độ giảm xuống.
Trước khi trời sáng có một trận mưa nhỏ, mưa mùa Thu khá lạnh, mang theo hơi ẩm, cuốn theo luồng gió rét. Cái lạnh buổi đêm tiễn đưa không biết bao nhiêu người đã khuất.
Chưa tới tám giờ, Thương Lĩnh Lĩnh đã đi làm rồi. Cả khu trang điểm chỉ có một phòng làm việc, chị Chu tổ trưởng luôn là người đến sớm nhất.
Thương Lĩnh Lĩnh treo túi lên, chị Chu hỏi cô: “Không phải tối qua em tăng ca à? Sao đến sớm thế?”
Không thường thấy lắm.
Thương Lĩnh Linh không phải người làm chính thức, người quản lý tiếc tài năng của cô nên khá thoải mái với cô, thời gian đi làm của cô rất tự do, bình thường việc khôi phục có độ khó cao mới tìm đến, chứ việc trang điểm bình thường cô không làm nhiều lắm.
Cô trả lời như thế này: “Vì hôm nay thời tiết tốt ạ.”
Chị Chu nhìn ra ngoài cửa sổ: Thời tiết tốt sao? Hình như sắp mưa luôn rồi.
Buổi sáng không có thi hài đặc thù bất bình thường nào, Thương Lĩnh Lĩnh không bận lắm, chỉ trang điểm cho ba thi thể. Bên phòng viếng bận quá, bảo cô với chị Chu đến giúp đỡ sắp xếp.
Bên đường có đứa trẻ đang khóc.
Có lẽ là đứa bé nghịch ngơm, chơi đổ hàng rào, ngã vào trong bãi cỏ ngoài hàng rào, làm hỏng mấy bông hoa màu tím.
Đứa bé khóc thảm thiết, cũng không thấy bố mẹ đâu, Thương Lĩnh Lĩnh bước tới hỏi đứa bé đang khóc: “Có thể tự đứng dậy không?”
Trước giờ cô rất được trẻ em yêu thích.
Không dỗ dành gì mà đứa bé đó không khóc nữa, có lẽ là ngã cũng không đau lắm, vịn hàng rào tự mình đứng dậy, cái chân nhỏ giẫm vào khoảng giữa hàng rào nhưng không với tay tới, thế là giơ tay ra làm nũng: “Chị bế em đi.”
Thật ra đi luồn lách mấy bước là có thể ra khỏi thảm cỏ xanh hóa rồi, có điều thế thì sẽ giẫm hỏng mất mấy bông hoa màu tím.
Thương Lĩnh Lĩnh vừa giơ tay ra đã bị một người phụ nữ chạy tới đẩy ra: “Tay cô bẩn, đừng động vào con tôi!”
Người phụ nữ đẩy rất mạnh.
Cánh tay của Thương Lĩnh Lĩnh đụng mạnh vào hàng rào inox, thanh ngang hàng rào đã bị hỏng, có một miếng sắt khá nhọn chìa ra.
Cô không đổi sắc mặt, cực kỳ bình tĩnh giải thích một câu: “Tay tôi không bẩn.”
Giọng điệu người phụ nữ không tốt chút nào: “Cô động vào người chết.”
Nhân viên nhà tang lễ đều mặc đồng phục, các tổ khác nhau có nhãn tên trước ngực khác nhau, trên nhãn tên của Thương Lĩnh Lĩnh là tổ phẫu thuật thẩm mỹ.
Chị Chu vốn rất tốt tính cũng không nhìn nổi nữa: “Cái chị này sao lại lòng lang dạ sói thế, con trai chị bị ngã, đồng nghiệp tôi chỉ có ý tốt đến giúp, chị không nói cảm ơn thì thôi lại còn nói xằng nói bậy ở đây.”
Ma quỷ không nói chuyện, chỉ có con người nói xằng nói bậy.
Người phụ nữ ôm con lên, liếc xéo Thương Lĩnh Lĩnh: “Ai cần cô ta giúp chứ, xúi quẩy.”
Quả thực không thể nói lý được, chị Chu tức đỏ cả mặt: “Chị…”
Thương Lĩnh Lĩnh bước lên trước kéo chị ấy lại, lắc đầu: “Thôi.”
Người phụ nữ ôm con đi mất, vừa đi vừa phủi quần áo của đứa bé như thể dính cái gì bẩn lắm, miệng còn lẩm bẩm mấy lần: “Con trẻ vô tâm, chớ trách chớ theo.”
Bọn họ là ma quỷ sao?
Chị Chu hết sức cạn lời: “Đã là thời nào rồi còn định kiến nghề nghiệp.” Chị quay đầu hỏi Thương Lĩnh Lĩnh: “Không bị thương chứ?”
Cô cười: “Không sao.”
Trước cửa nhà xác.
Bà Lục Thường An nói được một nửa thì nhận ra con trai lớn lại không tập trung.
“Bé Triệu.”
Lục Thường An cứ một câu lại gọi con trai lớn là bé một lần, gọi tới mười câu Cảnh Triệu mới đáp lại một câu.
Cảnh Triệu trả lời: “Vâng?”
“Chuyện về sau đã có mẹ và bố con, hai anh em con về trước đi.”
Cảnh Hà Đông rất hiếu thuận, còn mời người về tính giờ, thời gian hỏa thiêu được sắp xếp lúc mười giờ sáng. Ông cụ không có bạn bè thân thiết nào, cũng không cần làm lễ truy điệu.
Bà Lục nhìn lướt qua con trai thứ hai nhà bà, đặc biệt dặn dò: “Nhất là con, mau về đi học cho mẹ.”
Cảnh Kiến còn chưa tốt nghiệp, học quản lý công nghiệp và thương mại ở Thủ đô, năm nay là năm ba, Hoa Thành nằm ngay bên cạnh Thủ đô, lái xe chỉ mất hai tiếng đồng hồ.
Cậu ta giơ tay ra: “Cho con tiền ăn đi.”
Không sai, cậu ta là cậu ấm nghèo nhất.
Quên giới thiệu, mẹ cậu ta, bà Lục có một tòa cao ốc ba mươi ba tầng được trang trí tinh xảo ở khu dân cư sầm uất nhất Hoa Thành, là một bà chủ bất động sản danh xứng với thực.
Từ nhỏ bà chủ bất động sản đã dạy cậu ta không được xa hoa phóng đãng.
“Không phải đã đưa tiền tuần này rồi sao?”
“Con gọi xe hết rồi.” Mua hết skin trong game rồi, tận bốn cái, rất phí tiền.
Lục Thường An đột nhiên cảm thán: “Ôi, gió lớn quá, ù hết cả tai.”
Cảnh Kiến: “…”
Nếu không phải cậu ta có khuôn mặt này, cậu ta sẽ nghi ngờ mình được nhặt về.
Bà Lục bị ù tai quay đầu hỏi con trai lớn: “Bé Triệu, lái xe mới có quen tay không? Có cần mẹ mua chiếc nữa cho con không?”
Cảnh Triệu nói rất quen tay.
Cảnh Kiến: “…”
Cảnh Kiến cũng đã từng hỏi bà Lục, đều là con trai, sao lại khác biệt lớn đến thế?
Lúc đó bà Lục đã trả lời: “Vì mẹ ham mê nhan sắc.”
Thế nên xấu thì phải trách cậu sao, trách cậu lớn lên giống mẹ.
Thật ra cũng không xấu, lúc bé khuôn mặt của cậu giống một người nghệ sĩ xinh đẹp có tiếng, nhưng giới tính của người ta là nữ.
Năm mười sáu tuổi, cậu nóng tính, tới tuổi dậy thì bèn đi cắt đầu húi cua xăm mình, theo đuổi phong cách người đàn ông rắn rỏi một thời gian. Bây giờ vẫn còn hình xăm con rồng trên vai kéo dài xuống nửa cánh tay, lúc đó thì rất thịnh hành, bây giờ đúng là không nỡ nhìn, vừa quê vừa trẻ trâu.
Bà Lục không cắt xén hết của cậu, ít nhất thì rất thích mua giày và quần áo cho cậu, chuyển từng thùng về nhà. Tuy nhiên, cậu thật sự không dám tâng bốc gu thẩm mỹ của bà Lục, không phải màu hồng thì cũng là xanh dương hồng, xanh lá hồng, trắng hồng.
“Mẹ đi xem đã đốt xong chưa…” Bà Lục lập tức vỗ vào miệng mình: “Phỉ phui, nói nhầm rồi.” Bà dặn dò Cảnh Triệu: “Cả tối qua con không ngủ được bao nhiêu, lúc lái xe đi chậm một chút, nếu buồn ngủ thì tìm người lái thay.”
“Vâng.”
Bà Lục đi tìm chồng.
Bình luận facebook