Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Cách đây tầm 2 năm,Makoto và Hanami gặp nhau trong quán café,Hanami vừa đến:
“Chào chị,Makoto-senpai”
“Hanami-chan,em đến muộn”
“Em cố lắm rồi đó,tắc đường,lại còn chạy show nữa,thiệt là mệt mà” - Hanami than thở.
“Thôi,đến rồi thì ngồi vào đi,thế vấn đề là gì” – Makoto có vẻ đã biết tại sao Hanami hẹn cô tới đây.
“Anh ấy không chủ động làm em…”
“Chủ động,em cũng có thể chủ động được mà” – Makoto bắt đầu giải thích:
“Muốn thành công phải kiên trì,tấn công nhiều vào.Em còn ít lắm đấy,chị biết vì em luôn cho rằng đã là nam giới phải chủ động,hai người chậm tiến là vì cả hai không dám nói suy nghĩ của mình”
“Chị dạy em được không,em muốn…” – Hanami năn nỉ.
“Chị không có gì để dạy em cả,vì đến cả chị cũng không làm được” – Makoto vừa lắc đầu,nở nụ cười,nói.
“Buồn ghê,mà em nghe nói Toumai-senpai,bạn anh Takashi thích chị hay sao đấy,chị nghĩ như thế nào”
“Toumai-kun sao,cậu ấy cũng lịch thiệp,hiểu biết,biết lắng nghe,hợp ý chị đó,nhưng mà…”
“Anh ấy sao vậy chị…”
“Anh ấy có vẻ không thích người giàu như chị,chị thường ít khi đề cập đến gia đình mình như thế”
“Hoá ra là vậy…”
“Mà muốn làm gì thì phải suy nghĩ kĩ càng vào,chúc em may mắn”
“Cảm ơn chị,Mako-chan”
Nhưng đó là 2 năm trước,đến bây giờ thì:
“Mako-chan,em,chia tay với Takashi rồi” – Hanami tỏ ra tiếc nuối
“Đừng buồn,chị nghĩ là rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà,đừng suy nghĩ nhiều” – Makoto an ủi.
Takashi đi bộ trên con đường vắng ở Osaka,thì bỗng nhiên thấy đầu óc mình quay cuồng,đau nhức,anh ngất bên đường,một lát sau anh thấy mình trong một chiếc xe oto sang trọng,một người đàn ông mặc vest đen,đứng tuổi,ông hỏi: “Cậu tỉnh rồi hả,cậu vừa ngất bên đường xong đấy”
“Đây là đâu,ông là ai ?”
“Trước khi hỏi tôi là ai,cậu cũng nên nói đôi chút về mình chứ ?”
“Phải rồi,tôi là Takashi Sumimoto,kiến trúc sư,còn ông”
“Tôi là Hiroshi Kaneki,chủ tịch của Kaneki Inc,tập đoàn tài chính lớn thứ 3 Nhật Bản,nhà cậu ở đâu”
“Quận Shibuya,Tokyo.Ông đi chiếc xe đắt tiền thật”
“Cậu đang ở Osaka rồi,tôi sẽ mua vé máy bay để cậu bay ngay chuyến ngày mai,hiện tại tôi sẽ đặt cho cậu một phòng khách sạn…”
“Cảm ơn lòng tốt của ông nhưng tôi không muốn làm phiền,ông nên đưa tôi ra sân bay,thả tôi ở đó,tôi quá cảnh đêm nay cũng được rồi” – Takashi từ chối.
Đầu Takashi đau như búa bổ,cảm giác cực kì khó chịu.
“Cậu có cần tới bệnh viện không,cậu Sumimoto”
“Thôi khỏi,cho tôi một viên Paracetamol là đủ rồi”
“Để cậu một mình thế tôi không yên tâm,tôi sẽ đưa cậu đến nhà của cháu trai tôi ở đây”
Takashi có vẻ không để ý lắm đến lời nói của chủ tịch,anh lại ngất ngay tại chỗ.
Sáng hôm sau Takashi tỉnh dậy ở bệnh viện,ông chủ tịch tối qua để lại lời nhắn trên giấy
“Xin lỗi vì không đặt được vé cho cậu,với cả cậu cần điều trị them,tôi đã trả viện phí cho cậu,hiện tại đừng bay,tới địa chỉ này,sau ba hôm nữa sẽ có chuyến bay về Tokyo cho cậu”
Lật thư đằng sau có một địa chỉ…
“Chào chị,Makoto-senpai”
“Hanami-chan,em đến muộn”
“Em cố lắm rồi đó,tắc đường,lại còn chạy show nữa,thiệt là mệt mà” - Hanami than thở.
“Thôi,đến rồi thì ngồi vào đi,thế vấn đề là gì” – Makoto có vẻ đã biết tại sao Hanami hẹn cô tới đây.
“Anh ấy không chủ động làm em…”
“Chủ động,em cũng có thể chủ động được mà” – Makoto bắt đầu giải thích:
“Muốn thành công phải kiên trì,tấn công nhiều vào.Em còn ít lắm đấy,chị biết vì em luôn cho rằng đã là nam giới phải chủ động,hai người chậm tiến là vì cả hai không dám nói suy nghĩ của mình”
“Chị dạy em được không,em muốn…” – Hanami năn nỉ.
“Chị không có gì để dạy em cả,vì đến cả chị cũng không làm được” – Makoto vừa lắc đầu,nở nụ cười,nói.
“Buồn ghê,mà em nghe nói Toumai-senpai,bạn anh Takashi thích chị hay sao đấy,chị nghĩ như thế nào”
“Toumai-kun sao,cậu ấy cũng lịch thiệp,hiểu biết,biết lắng nghe,hợp ý chị đó,nhưng mà…”
“Anh ấy sao vậy chị…”
“Anh ấy có vẻ không thích người giàu như chị,chị thường ít khi đề cập đến gia đình mình như thế”
“Hoá ra là vậy…”
“Mà muốn làm gì thì phải suy nghĩ kĩ càng vào,chúc em may mắn”
“Cảm ơn chị,Mako-chan”
Nhưng đó là 2 năm trước,đến bây giờ thì:
“Mako-chan,em,chia tay với Takashi rồi” – Hanami tỏ ra tiếc nuối
“Đừng buồn,chị nghĩ là rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà,đừng suy nghĩ nhiều” – Makoto an ủi.
Takashi đi bộ trên con đường vắng ở Osaka,thì bỗng nhiên thấy đầu óc mình quay cuồng,đau nhức,anh ngất bên đường,một lát sau anh thấy mình trong một chiếc xe oto sang trọng,một người đàn ông mặc vest đen,đứng tuổi,ông hỏi: “Cậu tỉnh rồi hả,cậu vừa ngất bên đường xong đấy”
“Đây là đâu,ông là ai ?”
“Trước khi hỏi tôi là ai,cậu cũng nên nói đôi chút về mình chứ ?”
“Phải rồi,tôi là Takashi Sumimoto,kiến trúc sư,còn ông”
“Tôi là Hiroshi Kaneki,chủ tịch của Kaneki Inc,tập đoàn tài chính lớn thứ 3 Nhật Bản,nhà cậu ở đâu”
“Quận Shibuya,Tokyo.Ông đi chiếc xe đắt tiền thật”
“Cậu đang ở Osaka rồi,tôi sẽ mua vé máy bay để cậu bay ngay chuyến ngày mai,hiện tại tôi sẽ đặt cho cậu một phòng khách sạn…”
“Cảm ơn lòng tốt của ông nhưng tôi không muốn làm phiền,ông nên đưa tôi ra sân bay,thả tôi ở đó,tôi quá cảnh đêm nay cũng được rồi” – Takashi từ chối.
Đầu Takashi đau như búa bổ,cảm giác cực kì khó chịu.
“Cậu có cần tới bệnh viện không,cậu Sumimoto”
“Thôi khỏi,cho tôi một viên Paracetamol là đủ rồi”
“Để cậu một mình thế tôi không yên tâm,tôi sẽ đưa cậu đến nhà của cháu trai tôi ở đây”
Takashi có vẻ không để ý lắm đến lời nói của chủ tịch,anh lại ngất ngay tại chỗ.
Sáng hôm sau Takashi tỉnh dậy ở bệnh viện,ông chủ tịch tối qua để lại lời nhắn trên giấy
“Xin lỗi vì không đặt được vé cho cậu,với cả cậu cần điều trị them,tôi đã trả viện phí cho cậu,hiện tại đừng bay,tới địa chỉ này,sau ba hôm nữa sẽ có chuyến bay về Tokyo cho cậu”
Lật thư đằng sau có một địa chỉ…
Bình luận facebook