• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giá như anh chưa từng biết em (7 Viewers)

  • Chương 18

Takashi được mời ăn tối với Haruka và Eri,cô quản gia tóc đỏ đó tự giới thiệu mình,cô tên là Laura,một biker,lái một chiếc Ducati phân khối lớn,trong bữa ăn,họ ít giao tiếp với nhau,Laura ra về sau khi xong công việc,còn Eri và Haruka về phòng của mình,còn Takashi thì pha một cốc Café đêm để làm việc ở phòng khách trên chiếc laptop Thinkpad cuả mình,những bản thiết kế dang dở,bức vẽ kỹ thuật khổ lớn,thật buồn tẻ,Takashi chỉ dừng lại khi cảm thấy đau đầu.

Sáng thức dậy,những tia nắng lấp ló chiếu xuống khu vườn,từ những khu rừng xa trời bắt đầu ửng hồng,mặt trời chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng,yên tĩnh,xa xa có tiếng chim chóc gọi bầy dội lại.Takashi đứng ở phía cầu tàu,thấy cảnh đẹp nao lòng,anh muốn ghi lại khoảnh khắc đó,nhưng lại nhớ ra mình quên mang máy ảnh.

Sau đó,Takashi quay về,chuẩn bị đồ đạc lên đường ra sân bay,Haruka lúc này cũng thức dậy để đến văn phòng của mình làm việc,cô cũng chuẩn bị lên đường,cô bắt gặp Takashi ở gần máy fax,anh ấy đang tính gọi taxi.

“Chào buổi sáng,Haruka-san” – Takashi bất ngờ thấy cô trước mặt.

Nhưng Haruka không chào lại,điều này khiến Takashi bối rối,nhưng rồi đầu dây bên kia trả lời,Takashi nói:

“Alo,tổng đài Taxi phải không ạ,cho tôi…” – Nhưng rồi điện thoại chỉ còn những tiếng tút – tút,Takashi ngoảnh ra thì thấy Haruka đặt tay vào phím cúp máy của máy fax,cô nói:

“Tôi sẽ đưa cậu ra sân bay,cậu không cần phải đặt taxi,vậy thôi” – Haruka trả lời với vẻ lạnh lùng vốn có,rồi bỏ ra ngoài,Takashi cúp máy,hỏi dò Haruka.

“Xin lỗi Haruka,nhưng liệu như thế có làm phiền cậu không” – Takashi thấy cô dừng lại,quay ra,Haruka nói:

“Nếu cậu không thích thì thôi vậy,khu này không có địa chỉ chính xác trên bản đồ đâu,ông chú chủ tịch của tôi lạc trong đây ít nhất 3 lần rồi”

“Vậy cảm ơn cậu nhiều,Haru-chan” – Takashi nhận lời. 

Sau bữa sáng,Haruka tới garage lấy xe của mình ra,còn Takashi mang hành lý của mình ra cổng chính,trên đường đi,Takashi nhìn ra ngoài cửa sổ,suy nghĩ gì đó,trên tay anh là tấm vé máy bay,Haruka cũng lấy làm lạ,cô bắt chuyện.

“Giá mà cậu có thể ở lại nhà tôi lâu hơn,đằng nào căn biệt thự tôi ở đó chính tay cậu thiết kế”

“Cảm ơn cậu,nhưng mình còn công việc”

“Tôi có một căn penthouse ở Shinjuku,cậu nên đến thăm nếu có thể”

“Cảm ơn vì lời mời,Haruka-san”

Cô ấy không nói gì thêm,lát sau khi xuống xe,Haruka đưa anh danh thiếp,cô nói:

“Nếu cậu cần gì thì cứ liên lạc với tôi,không cần khách sáo đâu”

“Tạm biệt,Haruka”

“Đi cẩn thận,ngốc,giữ gìn sức khoẻ”

Cửa xe đóng lại,Haruka phóng xe đi,Takashi thấy lời nói đó,giọng nói đó,quen quen,làm cậu nhớ đến cô gái ngày trước tên Haruna,nhưng chẳng hỏi được nữa vì Haruka đã phóng xe đi mất,anh kéo Va-li vào sảnh và check in,lên đường về Tokyo.

Vừa ra đến sân bay,Takashi đã gặp ngay Toumai,anh ta hỏi:

“Vừa đi đâu về thế”

“Lạc ở Osaka,giờ mới bay về được thủ đô yêu dấu"

“Yêu dấu cái gì,hình như được mạnh thường quân mua cho vé hạng thương gia hay sao mà tâm hồn phơi phới thế"

“Ừ,đúng,mà thế cũng tốt,được ông chủ tịch tập đoàn Kaneki Inc mua cho,hạng thường thôi”

“Một cái vé máy bay là gì so với tài sản của ông ta” – Toumai bắt đầu soi mói.

“Thôi,mà bảo vệ luận án thế nào,viện báo chí có duyệt không ?”

“Viết bài để bảo vệ dài như luận án thứ 2,chết mệt,tôi làm sao có thời gian để vi vu đâu đó như ông”

“Vâng,thế thời gian ông đi chơi với Mako-chan choán hết bao nhiêu phần lịch làm việc của ông,thế tôi nói sai điểm nào”

“À thì…,sao mà căng thế,tôi đi chơi với bạn gái thì không được sao”

Bọn họ hừ mũi,lườm nguýt nhau,nhưng sau cùng:

“Mấy cậu về thôi,tán gẫu ở sân bay là đủ rồi đấy” – Makoto gọi cho Toumai ở đầu dây bên kia,cô ấy đang đến,ra đến sảnh sân bay,đã thấy chiếc xe Audi đậu ngoài sảnh và Makoto mở cửa ra,cô nói.

“Về thôi,mà cậu lạc ở Osaka hả Taka-kun”

“Chuyện dài lắm,đi về rồi mình kể” – Takashi nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom