Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Đại hội thể thao mùa thu
Sau khi ăn trưa xong, ánh mắt đám Ngô Thành nhìn Lý Minh Châu đều thay đổi.
Trừ ngày đầu tiên gặp chút chuyện ồn ào thì hai ngày sau Lý Minh Châu đều bình an vô sự thi xong.
Trên diễn đàn trường cũng ầm ĩ hai ngày nay, xoay quanh chuyện “thần học trong truyền thuyết sao lại xuất hiện ở căn tin tầng hai để cứu khổ cứu nạn” có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau, mọi người phân tích, thảo luận sôi nổi suốt hai ngày, đến chiều thứ Sáu rốt cuộc mới kết thúc.
Trang web trường đăng thông báo về đại hội thể thao, quyết định chín giờ sáng thứ Bảy sẽ tổ chức lễ khai mạc.
Hôm đó, Lý Minh Châu sắp xếp thỏa đáng cho Tô Thiên Du rồi đến trường từ sớm. Lúc này trong lớp không phải giờ tự học mà biến thành đại hội thoát y, ý trên mặt chữ.
“Lý Minh, lại đây, đây là bộ Âu phục diễu hành của cậu, cậu thử xem có vừa người không?” Đỗ Vũ Hiên tinh mắt vừa liếc một cái đã thấy Lý Minh Châu vào cửa liền ném bộ đồng phục đang cầm trên tay cho cô.
Lý Minh Châu bắt được, ngắm nghía.
Vốn dĩ cô không tính gia nhập đội diễu hành, Lý Minh Châu luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối tham gia đại hội thể thao.
Đi diễu hành với cô mà nói chẳng khác nào có ba ngàn con chim anh vũ tập trung một chỗ, ríu rít líu lo liên hồi bên tai cô, nhàm chán, não tàn, tính cá nhân bị mờ nhạt, rất giống một viện tâm thần.
Khổ nỗi cô không báo danh tham gia bất cứ hạng mục thi đấu nào, nếu còn không tham gia đội diễu hành thì về tình về lý đều không nói nổi.
Lý Minh Châu đen mặt vừa đi tập diễu hành nửa tháng vừa thầm khinh bỉ cái chuyển động máy móc lặp đi lặp lại này suốt nửa tháng.
Đồng phục diễu hành tuần trước cả lớp đã thống nhất lấy quỹ lớp mua trên mạng, Lý Minh Châu mở đồ ra thì run rẩy hai cái.
Dương Khả vào nhà vệ sinh thay xong váy đồng phục xong đi ra, cặp đùi trắng trẻo lộ ra, đang kéo tay một nữ sinh khác về lớp.
Trên mặt hai người đều có lớp trang điểm nhẹ, thoạt trông rất tươi trẻ căng tràn nhựa sống.
Ánh mắt đám nam sinh bất giác tập trung lên đùi các bạn nữ, rồi giống như chạm phải thứ yêu mà quỷ quái gì không nên chạm ở tuổi này, nguyên đám đỏ mặt, buộc chính mình phải dời mắt nhìn lên bảng đen.
Lý Minh Châu tìm một góc không có ai vội vàng thay quần áo.
Lúc cô thay quần áo lúc nào cũng buộc chặt ngực trước, tuy ngực Lý Minh Châu phẳng như cái ván giặt đồ nhưng dù có phẳng đến mức nào thì vẫn khác nam giới. Dáng người thiếu nữ mười bảy tuổi động lòng người, đường cong uốn lượn khiêu gợi, da dẻ mịn màng như mỡ dê, cởi quần áo ra thì liếc một cái là biết ngay nam hay nữ.
Vậy nên dù mùa hè thì Lý Minh Châu vẫn mặc đồng phục mùa thu kín cổng cao tường.
Cô thay xong bộ Âu phục diễu hành thì về lớp, Cố Tiểu Phi vừa thấy cô đã khoa trương kêu lên một miếng.
Lý Minh Châu cao một mét bảy, không khác gì nhân vật truyện tranh “chân dài tới nách” trong truyền thuyết, khuôn mặt tuấn tú đường nét rõ ràng, góc cạnh khuôn mặt sắc sảo, không mềm mại như con gái bình thường mà có sự quyết đoán của cha cô, mấy cọng tóc mai dính vào trán.
Lý Minh Châu sống đến giờ mà người khác không nhìn ra cô là con gái nguyên nhân lớn nhất là do cô trông quá anh tuấn.
Dùng từ anh tuấn để nói về diện mạo nữ sinh có chút không hợp lý, nhưng đúng là có người như vậy.
Tính tình cô lạnh bạc như thế, đúng là mẫu con trai lạnh lùng nữ sinh thời nay thích nhất, thân thể trẻ trung khoác lên bộ Âu phục chín chắn thoạt trông hấp dẫn trí mạng.
Dù Lý Minh Châu ngồi hay đứng đều thẳng tắp, không như phần lớn học sinh cấp Ba, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, khiến cô nổi bật hẳn trong cái đám học sinh tác phong không nghiêm chỉnh ấy.
Đỗ Vũ Hiên ngẩn ngời trước trước nhan sắc chấn động của cô, che mặt lại nói, “Trời ạ, Lý Minh, cậu như thế thì bọn tôi làm gì còn đường sống hả?”
Cố Tiểu Phi còn oán thán dữ dội hơn, tên này đến giờ chỉ cao có hơn mét sáu, lùn hơn Lý Minh Châu một tí, mặc Âu phục trông chẳng ra sao, “Tôi còn tính quyến rũ vài em gái trong đại hội thể thao mà!”
Cậu ta gào thét, “May mà tôi không đi cạnh Lý Minh!”
Tuy mọi người đã học chung với Lý Minh Châu từ lớp Mười đến lớp Mười Một nhưng hôm nay thấy cô như vậy vẫn ngỡ ngàng một phen, đặc biệt là mấy nữ sinh từng thầm thương trộm nhớ Lý Minh Châu.
Mọi người trêu chọc hai câu thì không nói nữa, dù sao ai nấy đều hiểu rõ tính Lý Minh Châu như ban ngày, trong lớp không ai thân với cậu nên không ai dám liều chết mở miệng như Đỗ Vũ Hiên và Cố Tiểu Phi.
Tô Hiểu chỉ huy hai nam sinh bê một thùng giấy to oạch tiến vào, sau khi mở ra thì thấy trong đó có hơn bốn mươi bông hoa tươi.
Lớp Một ban Tự Nhiên là đội hoa tươi, phụ trách cầm hoa tươi.
Lớp Hai ban Tự Nhiên là đội quốc kỳ, phụ trách cầm quốc kỳ.
Tô Hiểu chia hoa cho mọi người, Đỗ Vũ Hiên tập hợp đội hình, không đợi thầy chủ nhiệm La tới đã dẫn lớp ra sân thể dục.
Sân thể dục trường Trung học số Một có đường chạy dài bốn trăm mét, ở giữa là sân bóng đá, hai bên có hai sân bóng rổ lớn, diện tích mỗi sân là bốn trăm hai mươi mét vuông, khán đài bao quanh hơn nửa sân thể dục, đủ sức chứa sáu bảy ngàn học sinh.
Lý Minh Châu chưa đi đến sân thể dục đã nghe thấy tiếng nhạc diễu hành quen thuộc. Lễ khai mạc đang được chuẩn bị, các lớp đã đứng vào vị trí, đội hoa tươi và quốc kỳ đã tập hợp, bốn người dẫn chương trình thuộc ban Truyền Thông đã lên sân khấu.
Người cầm quốc kỳ đứng ở đầu hàng, sau đó đến các lớp thuộc khu Hai rồi cuối cùng là những lớp thuộc khu Một.
Đúng chín giờ, lễ khai mạc chính thức bắt đầu.
Giọng MC cất lên.
Trước tiên nói hai câu chào mừng giáo viên học sinh, Lý Minh Châu nghe một cách hời hợt, vào tai trái ra tai phải, tâm trí chẳng biết phiêu bạt chốn nào.
Mãi đến câu thứ tư “Tháng Mười thu vàng, tiết trời mát mẻ, nhạc khúc vang lên, cờ hoa……….”
Lý Minh Châu bất ngờ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Dao đang đứng chễm chệ trên sân khấu.
Lục Dao là người thành phố B, thường ngày nói chuyện nghe có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng giờ đây cậu nói năng rất chuẩn mực, rõ ràng rành mạch, tuổi này vừa mới bể giọng, giọng trầm như tiếng pháo cộng hưởng. Tiếng cậu phát ra từ micro khiến đám nữ sinh không tham gia diễu hành xung quanh nghe mà muốn rụng trứng.
Đỗ Vũ Hiên cũng nhìn Lục Dao, đột nhiên cậu ta còn ngoái đầu lại nhìn Lý Minh Châu, thấy vẻ mặt Lý Minh Châu có vẻ phức tạp.
Lục Dao chỉ nói mấy câu, lời thoại của người dẫn chương trình không nhiều lắm, nhưng cậu trông cao ráo sáng sủa, lại nổi tiếng, mắt hoa đào như có điện, nhìn ai cũng như đang liếc mắt đưa tình.
Chỉ cần đến lượt cậu mở miệng thì tiếng chụp ảnh từ Hội học sinh và phóng viên nhiếp ảnh lại kêu tách tách liên tiếp không ngừng, đèn flash chưa ngừng lấy một lần.
Lễ khai mạc kéo dài tầm một giờ, bao gồm các tiết mục như múa quạt, nhảy cổ động, múa rồng và biểu diễn Thái Cực Quyền.
Đến mười giờ rưỡi Lý Minh Châu mới nới lỏng cà vạt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đến khán đài ngồi.
Đại hội thể thao của cô tới đây xem như kết thúc.
Tháng Mười thời tiết đã chuyển lạnh, năm nay đại hội thể thao trường Trung học số Một dời đến sau khi thi giữa kỳ xong mới tổ chức nên khó tránh được tiết trời âm u.
Cố Tiểu Phi nói, “Lý Minh, năm nay cậu cũng không xuống sân chơi à?”
Lý Minh Châu không trả lời trả vốn gì, thật ra thế cũng coi như một loại trả lời, chính là: Không muốn.
Đại hội thể thao mùa thu do nhà trường tổ chức là cơ hội để khu Một và khu Hai tụ lại một chỗ, đi đâu cũng thấy toàn người là người.
Trong trường Lý Minh Châu không quen biết nhiều người lắm, Nhị Pháo là một trong số đó, họ đã biết nhau từ nhỏ.
Lục Dao cũng tính, đây là nghiệp Lý Minh Châu tự làm tự chịu.
Vì năm nay có Lục Dao nên Lý Minh Châu ngồi trên khán đài rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Đại hội thể thao năm ngoái, cô ngồi xuống khán đài thì nếu không ngủ thì cũng đọc sách, tóm lại không khí dưới sân náo nhiệt bao nhiêu thì trên khán đài lại quạnh quẽ bấy nhiêu, không khí hai mét xung quanh đều bị cô làm đông lạnh hết.
Lý Minh Châu này quả nhiên cố chấp, dù chỉ có một mình thì cô vẫn rất đứng đắn.
Cụ thể biểu hiện ở chỗ, rõ ràng rất quan tâm xem Lục Dao đang làm gì nhưng lại làm như lơ đãng nhìn quanh một vòng.
Đại hội thể thao có tính chất toàn trường nên diễn đàn trường sôi nổi hơn bao giờ hết, nơi nơi chốn chốn đều tràn ngập ảnh Lục Dao.
Thường ngày khu Một và khu Hai tương đối xa nhau, ít khi đụng độ nhau, học sinh khu Hai đã sớm nghe nói khu Một có một anh chàng đẹp trai ngất trời, Weibo và diễn đàn khắp nơi đều đăng ảnh Lục Dao.
Mấy chị gái khu Hai chưa thấy Lục Dao bao giờ, đến đại hội thể thao, khu Một còn chưa tỏ vẻ gì thì nữ sinh khu Hai đã xôn xao.
Loa phát thông báo: “Xin mời vận động viên nam lớp Mười tham gia hạng mục chạy một trăm mét đến vạch xuất phát để điểm danh, xin mời vận động viên nam lớp Mười tham gia hạng mục chạy một trăm mét đến vạch xuất phát để điểm danh.”
Một lát sau, loa tiếp tục gọi tên các thí sinh tham gia thi chạy một trăm mét, “A114 Dương Trình, B116 Chu Hiểu Phi, B115 Trương Tinh, A112 Lục Dao…”
Lục Dao học lớp nào, mấy cô nhóc này còn nhớ rõ hơn cả sinh nhật cha mẹ mình, loa mới gọi tên cậu lần đầu mà cả khán đài đa sôi trào.
Mấy nữ sinh bu lại một chỗ bàn tán xôn xao, “Lục Dao thi chạy một trăm mét bên nam….”
“Hôm qua cậu không lướt diễn đàn à, danh sách dự thi lớp Truyền thông không phải đã đăng lên sao?”
“Tôi đâu biết, hôm qua tôi chỉ lướt Weibo thôi.”
“A a a là Lục Dao! Muốn xuống xin số điện thoại của cậu ấy quá đi mất!”
“Cậu mơ đấy à, không thấy phía dưới nhiều nữ sinh tụ tập thế kia chắc, bọn họ xếp hàng để chờ cậu ta nghía một cái, làm sao tới lượt cậu?”
“Cậu ấy quá đẹp đi…. Hơn nữa nghe nói là con quan lớn đấy….”
“Này cậu nhìn kìa nhìn kìa, đó không phải đội trưởng đội cổ vũ sao! Mẹ nó, trời lạnh như vậy mà ăn mặc lộ liễu thế kia, rõ là cố ý mà!”
“Cậu nhìn giúp tôi xem Lục Dao có nhìn cô ta không! Thứ con gái trắc nết!”
“Tôi thấy….. Lục Dao….. Lục Dao hình như đang nhìn về phía này?”
Mấy nữ sinh bên cạnh Lý Minh Châu đột nhiên ngừng mọi hoạt động, thẹn thùng đỏ mặt, “Hình như cậu ấy đang nhìn qua đây.”
Lý Minh Châu hờ hững nhìn chằm chằm Lục Dao, Lục Dao đúng là đang hướng lên trên khán đài nhìn ngó cả buổi như đang tìm kiếm gì đó, mãi đến khi ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt Lý Minh Châu thì sáng rực lên như thể hai ngôi sao lấp lánh.
Cậu đứng cách xa như thế, Lý Minh Châu lại bị cận nhẹ nên nhìn không rõ lắm, nhưng Lục Dao không đợi tới lúc cô nhìn rõ đã từ chỗ báo danh đi tới.
Mấy nữ sinh ngồi cạnh cô hưng phấn đến đỏ bừng mặt, ngồi vân vê tóc, cúi đầu không dám ngẩng lên song ánh mắt lại lén nhìn Lục Dao.
“Này, cậu ăn gì chưa vậy?”
Lục Dao đi lên, chỉ tựa vào lan can, không đi lên khán đài, lời này rõ ràng đang hỏi Lý Minh Châu.
Lục Dao nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, giờ mới phát hiện Lý Minh Châu hôm nay không mặc bộ đồng phục trắng xanh cực quê mùa như mọi khi mà mặc Âu phục chỉnh tề, đóng nút kín cả cổ trông mười phần cấm dục.
Lục Dao ngạc nhiên: “Sao cậu không mặc đồng phục?”
“Đội hoa tươi.” Lý Minh Châu mở thùng đồ ăn vặt của lớp ra, cầm một trái quýt ném cho Lục Dao.
Lục Dao cười nói, “Tôi muốn ăn sô cô la!”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Lắm chuyện, thích ăn thì ăn không thì vứt đi.”
Lục Dao đột nhiên ném trái quýt lại cho Lý Minh Châu, trước mặt bao người vịn lan can nhảy vụt qua, ngồi xuống cạnh cô, bắt đầu làm nũng.
“Tôi muốn ăn quýt lột rồi cơ, không ăn có vỏ đâu.”
“Tôi thấy da cậu cũng cần lột đó.” Giọng Lý Minh Châu lạnh lùng.
Lục Dao vắt chéo chân, mặc kệ ánh mắt xung quanh, tùy hứng nói, “Tôi mặc kệ, cậu lột cho tôi ăn cơ.”
Lý Minh Châu hừ một tiếng, tuy miệng cô độc địa nhưng tay lại cầm lấy trái quýt cẩn thận lột vỏ, thậm chí còn lấy sạch xơ quýt ra.
Lục Dao há miệng chờ ăn, Lý Minh Châu ghét bỏ nhét một múi vào miệng cậu, “Mau ăn đi, ăn xong thì cút đi.”
Trừ ngày đầu tiên gặp chút chuyện ồn ào thì hai ngày sau Lý Minh Châu đều bình an vô sự thi xong.
Trên diễn đàn trường cũng ầm ĩ hai ngày nay, xoay quanh chuyện “thần học trong truyền thuyết sao lại xuất hiện ở căn tin tầng hai để cứu khổ cứu nạn” có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau, mọi người phân tích, thảo luận sôi nổi suốt hai ngày, đến chiều thứ Sáu rốt cuộc mới kết thúc.
Trang web trường đăng thông báo về đại hội thể thao, quyết định chín giờ sáng thứ Bảy sẽ tổ chức lễ khai mạc.
Hôm đó, Lý Minh Châu sắp xếp thỏa đáng cho Tô Thiên Du rồi đến trường từ sớm. Lúc này trong lớp không phải giờ tự học mà biến thành đại hội thoát y, ý trên mặt chữ.
“Lý Minh, lại đây, đây là bộ Âu phục diễu hành của cậu, cậu thử xem có vừa người không?” Đỗ Vũ Hiên tinh mắt vừa liếc một cái đã thấy Lý Minh Châu vào cửa liền ném bộ đồng phục đang cầm trên tay cho cô.
Lý Minh Châu bắt được, ngắm nghía.
Vốn dĩ cô không tính gia nhập đội diễu hành, Lý Minh Châu luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối tham gia đại hội thể thao.
Đi diễu hành với cô mà nói chẳng khác nào có ba ngàn con chim anh vũ tập trung một chỗ, ríu rít líu lo liên hồi bên tai cô, nhàm chán, não tàn, tính cá nhân bị mờ nhạt, rất giống một viện tâm thần.
Khổ nỗi cô không báo danh tham gia bất cứ hạng mục thi đấu nào, nếu còn không tham gia đội diễu hành thì về tình về lý đều không nói nổi.
Lý Minh Châu đen mặt vừa đi tập diễu hành nửa tháng vừa thầm khinh bỉ cái chuyển động máy móc lặp đi lặp lại này suốt nửa tháng.
Đồng phục diễu hành tuần trước cả lớp đã thống nhất lấy quỹ lớp mua trên mạng, Lý Minh Châu mở đồ ra thì run rẩy hai cái.
Dương Khả vào nhà vệ sinh thay xong váy đồng phục xong đi ra, cặp đùi trắng trẻo lộ ra, đang kéo tay một nữ sinh khác về lớp.
Trên mặt hai người đều có lớp trang điểm nhẹ, thoạt trông rất tươi trẻ căng tràn nhựa sống.
Ánh mắt đám nam sinh bất giác tập trung lên đùi các bạn nữ, rồi giống như chạm phải thứ yêu mà quỷ quái gì không nên chạm ở tuổi này, nguyên đám đỏ mặt, buộc chính mình phải dời mắt nhìn lên bảng đen.
Lý Minh Châu tìm một góc không có ai vội vàng thay quần áo.
Lúc cô thay quần áo lúc nào cũng buộc chặt ngực trước, tuy ngực Lý Minh Châu phẳng như cái ván giặt đồ nhưng dù có phẳng đến mức nào thì vẫn khác nam giới. Dáng người thiếu nữ mười bảy tuổi động lòng người, đường cong uốn lượn khiêu gợi, da dẻ mịn màng như mỡ dê, cởi quần áo ra thì liếc một cái là biết ngay nam hay nữ.
Vậy nên dù mùa hè thì Lý Minh Châu vẫn mặc đồng phục mùa thu kín cổng cao tường.
Cô thay xong bộ Âu phục diễu hành thì về lớp, Cố Tiểu Phi vừa thấy cô đã khoa trương kêu lên một miếng.
Lý Minh Châu cao một mét bảy, không khác gì nhân vật truyện tranh “chân dài tới nách” trong truyền thuyết, khuôn mặt tuấn tú đường nét rõ ràng, góc cạnh khuôn mặt sắc sảo, không mềm mại như con gái bình thường mà có sự quyết đoán của cha cô, mấy cọng tóc mai dính vào trán.
Lý Minh Châu sống đến giờ mà người khác không nhìn ra cô là con gái nguyên nhân lớn nhất là do cô trông quá anh tuấn.
Dùng từ anh tuấn để nói về diện mạo nữ sinh có chút không hợp lý, nhưng đúng là có người như vậy.
Tính tình cô lạnh bạc như thế, đúng là mẫu con trai lạnh lùng nữ sinh thời nay thích nhất, thân thể trẻ trung khoác lên bộ Âu phục chín chắn thoạt trông hấp dẫn trí mạng.
Dù Lý Minh Châu ngồi hay đứng đều thẳng tắp, không như phần lớn học sinh cấp Ba, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, khiến cô nổi bật hẳn trong cái đám học sinh tác phong không nghiêm chỉnh ấy.
Đỗ Vũ Hiên ngẩn ngời trước trước nhan sắc chấn động của cô, che mặt lại nói, “Trời ạ, Lý Minh, cậu như thế thì bọn tôi làm gì còn đường sống hả?”
Cố Tiểu Phi còn oán thán dữ dội hơn, tên này đến giờ chỉ cao có hơn mét sáu, lùn hơn Lý Minh Châu một tí, mặc Âu phục trông chẳng ra sao, “Tôi còn tính quyến rũ vài em gái trong đại hội thể thao mà!”
Cậu ta gào thét, “May mà tôi không đi cạnh Lý Minh!”
Tuy mọi người đã học chung với Lý Minh Châu từ lớp Mười đến lớp Mười Một nhưng hôm nay thấy cô như vậy vẫn ngỡ ngàng một phen, đặc biệt là mấy nữ sinh từng thầm thương trộm nhớ Lý Minh Châu.
Mọi người trêu chọc hai câu thì không nói nữa, dù sao ai nấy đều hiểu rõ tính Lý Minh Châu như ban ngày, trong lớp không ai thân với cậu nên không ai dám liều chết mở miệng như Đỗ Vũ Hiên và Cố Tiểu Phi.
Tô Hiểu chỉ huy hai nam sinh bê một thùng giấy to oạch tiến vào, sau khi mở ra thì thấy trong đó có hơn bốn mươi bông hoa tươi.
Lớp Một ban Tự Nhiên là đội hoa tươi, phụ trách cầm hoa tươi.
Lớp Hai ban Tự Nhiên là đội quốc kỳ, phụ trách cầm quốc kỳ.
Tô Hiểu chia hoa cho mọi người, Đỗ Vũ Hiên tập hợp đội hình, không đợi thầy chủ nhiệm La tới đã dẫn lớp ra sân thể dục.
Sân thể dục trường Trung học số Một có đường chạy dài bốn trăm mét, ở giữa là sân bóng đá, hai bên có hai sân bóng rổ lớn, diện tích mỗi sân là bốn trăm hai mươi mét vuông, khán đài bao quanh hơn nửa sân thể dục, đủ sức chứa sáu bảy ngàn học sinh.
Lý Minh Châu chưa đi đến sân thể dục đã nghe thấy tiếng nhạc diễu hành quen thuộc. Lễ khai mạc đang được chuẩn bị, các lớp đã đứng vào vị trí, đội hoa tươi và quốc kỳ đã tập hợp, bốn người dẫn chương trình thuộc ban Truyền Thông đã lên sân khấu.
Người cầm quốc kỳ đứng ở đầu hàng, sau đó đến các lớp thuộc khu Hai rồi cuối cùng là những lớp thuộc khu Một.
Đúng chín giờ, lễ khai mạc chính thức bắt đầu.
Giọng MC cất lên.
Trước tiên nói hai câu chào mừng giáo viên học sinh, Lý Minh Châu nghe một cách hời hợt, vào tai trái ra tai phải, tâm trí chẳng biết phiêu bạt chốn nào.
Mãi đến câu thứ tư “Tháng Mười thu vàng, tiết trời mát mẻ, nhạc khúc vang lên, cờ hoa……….”
Lý Minh Châu bất ngờ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Dao đang đứng chễm chệ trên sân khấu.
Lục Dao là người thành phố B, thường ngày nói chuyện nghe có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng giờ đây cậu nói năng rất chuẩn mực, rõ ràng rành mạch, tuổi này vừa mới bể giọng, giọng trầm như tiếng pháo cộng hưởng. Tiếng cậu phát ra từ micro khiến đám nữ sinh không tham gia diễu hành xung quanh nghe mà muốn rụng trứng.
Đỗ Vũ Hiên cũng nhìn Lục Dao, đột nhiên cậu ta còn ngoái đầu lại nhìn Lý Minh Châu, thấy vẻ mặt Lý Minh Châu có vẻ phức tạp.
Lục Dao chỉ nói mấy câu, lời thoại của người dẫn chương trình không nhiều lắm, nhưng cậu trông cao ráo sáng sủa, lại nổi tiếng, mắt hoa đào như có điện, nhìn ai cũng như đang liếc mắt đưa tình.
Chỉ cần đến lượt cậu mở miệng thì tiếng chụp ảnh từ Hội học sinh và phóng viên nhiếp ảnh lại kêu tách tách liên tiếp không ngừng, đèn flash chưa ngừng lấy một lần.
Lễ khai mạc kéo dài tầm một giờ, bao gồm các tiết mục như múa quạt, nhảy cổ động, múa rồng và biểu diễn Thái Cực Quyền.
Đến mười giờ rưỡi Lý Minh Châu mới nới lỏng cà vạt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đến khán đài ngồi.
Đại hội thể thao của cô tới đây xem như kết thúc.
Tháng Mười thời tiết đã chuyển lạnh, năm nay đại hội thể thao trường Trung học số Một dời đến sau khi thi giữa kỳ xong mới tổ chức nên khó tránh được tiết trời âm u.
Cố Tiểu Phi nói, “Lý Minh, năm nay cậu cũng không xuống sân chơi à?”
Lý Minh Châu không trả lời trả vốn gì, thật ra thế cũng coi như một loại trả lời, chính là: Không muốn.
Đại hội thể thao mùa thu do nhà trường tổ chức là cơ hội để khu Một và khu Hai tụ lại một chỗ, đi đâu cũng thấy toàn người là người.
Trong trường Lý Minh Châu không quen biết nhiều người lắm, Nhị Pháo là một trong số đó, họ đã biết nhau từ nhỏ.
Lục Dao cũng tính, đây là nghiệp Lý Minh Châu tự làm tự chịu.
Vì năm nay có Lục Dao nên Lý Minh Châu ngồi trên khán đài rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Đại hội thể thao năm ngoái, cô ngồi xuống khán đài thì nếu không ngủ thì cũng đọc sách, tóm lại không khí dưới sân náo nhiệt bao nhiêu thì trên khán đài lại quạnh quẽ bấy nhiêu, không khí hai mét xung quanh đều bị cô làm đông lạnh hết.
Lý Minh Châu này quả nhiên cố chấp, dù chỉ có một mình thì cô vẫn rất đứng đắn.
Cụ thể biểu hiện ở chỗ, rõ ràng rất quan tâm xem Lục Dao đang làm gì nhưng lại làm như lơ đãng nhìn quanh một vòng.
Đại hội thể thao có tính chất toàn trường nên diễn đàn trường sôi nổi hơn bao giờ hết, nơi nơi chốn chốn đều tràn ngập ảnh Lục Dao.
Thường ngày khu Một và khu Hai tương đối xa nhau, ít khi đụng độ nhau, học sinh khu Hai đã sớm nghe nói khu Một có một anh chàng đẹp trai ngất trời, Weibo và diễn đàn khắp nơi đều đăng ảnh Lục Dao.
Mấy chị gái khu Hai chưa thấy Lục Dao bao giờ, đến đại hội thể thao, khu Một còn chưa tỏ vẻ gì thì nữ sinh khu Hai đã xôn xao.
Loa phát thông báo: “Xin mời vận động viên nam lớp Mười tham gia hạng mục chạy một trăm mét đến vạch xuất phát để điểm danh, xin mời vận động viên nam lớp Mười tham gia hạng mục chạy một trăm mét đến vạch xuất phát để điểm danh.”
Một lát sau, loa tiếp tục gọi tên các thí sinh tham gia thi chạy một trăm mét, “A114 Dương Trình, B116 Chu Hiểu Phi, B115 Trương Tinh, A112 Lục Dao…”
Lục Dao học lớp nào, mấy cô nhóc này còn nhớ rõ hơn cả sinh nhật cha mẹ mình, loa mới gọi tên cậu lần đầu mà cả khán đài đa sôi trào.
Mấy nữ sinh bu lại một chỗ bàn tán xôn xao, “Lục Dao thi chạy một trăm mét bên nam….”
“Hôm qua cậu không lướt diễn đàn à, danh sách dự thi lớp Truyền thông không phải đã đăng lên sao?”
“Tôi đâu biết, hôm qua tôi chỉ lướt Weibo thôi.”
“A a a là Lục Dao! Muốn xuống xin số điện thoại của cậu ấy quá đi mất!”
“Cậu mơ đấy à, không thấy phía dưới nhiều nữ sinh tụ tập thế kia chắc, bọn họ xếp hàng để chờ cậu ta nghía một cái, làm sao tới lượt cậu?”
“Cậu ấy quá đẹp đi…. Hơn nữa nghe nói là con quan lớn đấy….”
“Này cậu nhìn kìa nhìn kìa, đó không phải đội trưởng đội cổ vũ sao! Mẹ nó, trời lạnh như vậy mà ăn mặc lộ liễu thế kia, rõ là cố ý mà!”
“Cậu nhìn giúp tôi xem Lục Dao có nhìn cô ta không! Thứ con gái trắc nết!”
“Tôi thấy….. Lục Dao….. Lục Dao hình như đang nhìn về phía này?”
Mấy nữ sinh bên cạnh Lý Minh Châu đột nhiên ngừng mọi hoạt động, thẹn thùng đỏ mặt, “Hình như cậu ấy đang nhìn qua đây.”
Lý Minh Châu hờ hững nhìn chằm chằm Lục Dao, Lục Dao đúng là đang hướng lên trên khán đài nhìn ngó cả buổi như đang tìm kiếm gì đó, mãi đến khi ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt Lý Minh Châu thì sáng rực lên như thể hai ngôi sao lấp lánh.
Cậu đứng cách xa như thế, Lý Minh Châu lại bị cận nhẹ nên nhìn không rõ lắm, nhưng Lục Dao không đợi tới lúc cô nhìn rõ đã từ chỗ báo danh đi tới.
Mấy nữ sinh ngồi cạnh cô hưng phấn đến đỏ bừng mặt, ngồi vân vê tóc, cúi đầu không dám ngẩng lên song ánh mắt lại lén nhìn Lục Dao.
“Này, cậu ăn gì chưa vậy?”
Lục Dao đi lên, chỉ tựa vào lan can, không đi lên khán đài, lời này rõ ràng đang hỏi Lý Minh Châu.
Lục Dao nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, giờ mới phát hiện Lý Minh Châu hôm nay không mặc bộ đồng phục trắng xanh cực quê mùa như mọi khi mà mặc Âu phục chỉnh tề, đóng nút kín cả cổ trông mười phần cấm dục.
Lục Dao ngạc nhiên: “Sao cậu không mặc đồng phục?”
“Đội hoa tươi.” Lý Minh Châu mở thùng đồ ăn vặt của lớp ra, cầm một trái quýt ném cho Lục Dao.
Lục Dao cười nói, “Tôi muốn ăn sô cô la!”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Lắm chuyện, thích ăn thì ăn không thì vứt đi.”
Lục Dao đột nhiên ném trái quýt lại cho Lý Minh Châu, trước mặt bao người vịn lan can nhảy vụt qua, ngồi xuống cạnh cô, bắt đầu làm nũng.
“Tôi muốn ăn quýt lột rồi cơ, không ăn có vỏ đâu.”
“Tôi thấy da cậu cũng cần lột đó.” Giọng Lý Minh Châu lạnh lùng.
Lục Dao vắt chéo chân, mặc kệ ánh mắt xung quanh, tùy hứng nói, “Tôi mặc kệ, cậu lột cho tôi ăn cơ.”
Lý Minh Châu hừ một tiếng, tuy miệng cô độc địa nhưng tay lại cầm lấy trái quýt cẩn thận lột vỏ, thậm chí còn lấy sạch xơ quýt ra.
Lục Dao há miệng chờ ăn, Lý Minh Châu ghét bỏ nhét một múi vào miệng cậu, “Mau ăn đi, ăn xong thì cút đi.”
Bình luận facebook