Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: NHÀ TÀI TRỢ
Phòng phát sóng trực tiếp của Quý Dao bị tắt đi.
Nhưng khoảnh khắc Lục Dao đi ra vẫn bị người ta chụp lại.
Ảnh chụp không rõ ràng, lại do lúc đó cậu đang cúi người gãi đầu nên không nhìn thấy rõ mặt, nhưng thoạt nhìn rất giống Lục Dao.
Nhưng chỉ với một bóng hình như thế cũng đủ tạo ra sóng to gió lớn trên mạng.
Lục Dao xuất hiện trong nhà một cô gái lạ?
Lần trước ôm một cô gái trước cổng COL, giờ lại đi ra từ trong phòng một cô gái khác.
Bình luận trên mạng về bạn gái của Lục Dao cũng bùng nổ theo.
Trong đó chia làm ba phái.
Một phái là fan mẹ đẻ của Lục Dao, gào thét con trai lớn rồi đã biết ủi cải trắng nhà người ta, hơn nữa còn dùng lăng kính của fan mà yêu ai yêu cả đường đi, nhìn cặp chân trắng như tuyết của Lý Minh Châu (phần lớn người cô đều bị Lục Dao che khuất) liền khẳng định chắc nịch, nhất định đây là một cô em yếu ớt dễ thương.
Một phái khác là fan qua đường của Lục Dao và quần chúng hóng hớt, loại này là loại đứng trên bờ châm ngòi thổi gió hóng chuyện không chê chuyện lớn, tài khoản marketing nào đăng Weibo cũng sẽ chia sẻ, hễ chỗ nào đăng bài là bọn họ đều có mặt bàn ra tán vào, tốt xấu đều có.
Phái cuối cùng chính là fan bạn gái của Lục Dao, ngoài mặt thì bảo là fan chị gái của Lục Dao nhưng thật ra lại là fan bạn gái muốn ngủ với Lục Dao, và loại ngoài mặt thì nhận mình là fan qua đường của Lục Dao nhưng thật ra lại đích thị là fan bạn gái.
Đám người này thuộc phái cấp tiến, không hề có lý trí, là phái lợi hại nhất trong những phái trên, đã tung ra hơn mười bài luận, mỗi chữ đều cố chứng minh Lục Dao không có bạn gái.
Ảnh chụp là giả, video cũng là giả, nếu không photoshop thì cũng do ai đó cố ý, v.v…
Ngờ đâu chuyện lần trước ở COL còn chưa qua thì bây giờ lại có chuyện phát sóng trực tiếp này.
Chuyện ở COL, trang chủ của Thương Thủy cũng không đăng thông cáo gì ngay, hoàn toàn khác với cách làm việc của bọn họ lúc trước, khiến cho đầu óc người ta có không gian cho trí tưởng tượng bay xa.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp vừa tung ra thì có một nửa số người tin Lục Dao có bạn gái.
Phần lớn bình luận trên mạng đều là: Người ta là tuyển thủ esport chứ có phải ngôi sao thần tượng đâu, yêu đương thì có gì đáng trách.
Nhưng một số lượng nhỏ fan lại rất kích động, có mấy cô gái mới sáng sớm đã đứng ở của câu lạc bộ Thương Thủy canh chừng, ầm ĩ muốn gặp Phương Thiên hỏi cho rõ.
Nghị lực của mấy cô nhóc đó thật tốt, mùa đông đứng dưới lầu cũng không than lạnh.
Chuyện này chỉ tội Phương Thiên, Lục Dao tạo một mớ phiền toái khiến anh ta phải đi sau dọn dẹp.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Lục Dao.
Lúc này Lục Dao đang ăn sáng, Lý Minh Châu rót cho cậu một ly sữa bò, Lục Dao vừa ăn vừa trả lời.
“Tôi không biết.”
“Cậu còn nói không biết? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lục Dao đáp tỉnh rụi, “Nhà bà xã tôi.”
Lý Minh Châu:……
Phương thiên: “Bà xã gì? Bà xã nào? Cậu kết hôn hồi nào? Sao tôi lại không biết.”
“Sắp, cứ gọi trước cho quen.”
Phương Thiên cạn lời.
Anh im lặng một lát lại hỏi tiếp: “Cậu đang hẹn hò thật à?”
“Tôi vẫn luôn hẹn hò mà.”
Phương Thiên nghe mà chẳng hiểu ra sao.
“Cậu mau chóng tới câu lạc bộ trước đã, nhớ đi cửa sau đó, đám fan bạn gái của cậu điên hết rồi, ban ngày ban mặt ngồi xổm dưới lầu, bảo vệ khuyên mấy lần bọn họ mới dời ra xa chút, cậu cẩn thận đó, lúc tới nơi đừng để bị bọn họ bắt được.”
Lục Dao nhíu mày, “Trời lạnh như vậy, nếu sinh bệnh thì phải làm sao?”
Phương Thiên đỡ trán, “Tôi cũng lo chuyện này, chúng ta không thể đuổi họ mà cũng không nói thật được, cậu xem cậu mang phiền phức gì tới cho tôi chứ!”
Lục Dao lẩm bẩm một câu: “Anh phiền quá.”
Phương Thiên giận tới mức quăng điện thoại đi, may mà Quý Tín Nhiên chụp được.
“Quăng hỏng thì đừng kêu.” Anh ta tỉnh táo khuyên can.
Phương Thiên lại cầm lấy điện thoại, “Dù sao nói qua điện thoại cũng không rõ, cậu mau về đây cho tôi!”
Lục Dao đồng ý rồi cúp máy.
Lý Minh Châu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lục Dao: “Phương Thiên hỏi khi nào bọn mình kết hôn, anh ta muốn đi phong bì một trăm nghìn tệ.”
Quý Dao “phụt” một cái, phun hết nước ra bàn.
Lục Dao nhìn cô nàng đầy ghét bỏ.
Hôm qua Quý Dao đã bị Lý Minh Châu cảnh cáo nên sáng nay ngoan hơn nhiều, lén lút quan sát Lục Dao.
Địch ý của Lục Dao với cô nàng rõ mồn một, trên mặt viết rõ: Ông đây ngứa mắt cô.
Quý Dao thức thời, vừa ăn xong đã lủi về phòng.
Lục Dao như con mèo lớn tuần tra lãnh thổ của mình, thấy con mèo nhỏ Quý Dao sợ hãi như vậy thì thầm thấy vừa lòng.
Lý Minh Châu nói, “…….Vớ vẩn.”
“Cái gì vớ vẩn chứ, em không kết hôn à?” Lục Dao chống cằm, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Em chỉ có thể lấy anh thôi, em mà kết hôn với người khác thì anh sẽ đi xử đẹp chú rể.”
Lý Minh Châu gắp một quả trứng gà nhét vào miệng cậu.
“Nói hươu nói vượn.”
Lục Dao thầm hân hoan: Cô ấy không cự tuyệt, vậy chính là đồng ý.
Ăn sáng xong, Lục Dao khoan thai tới câu lạc bộ.
Mặt Phương Thiên sa sầm, đứng ở cửa đợi cậu cả buổi.
“Có bị fan phát hiện không?”
“Không, tôi vào bằng cửa sau.”
Mặt Lục Dao tràn đầy xuân sắc, khác hẳn vẻ mặt lạnh băng lúc chơi game bình thường.
Phương Thiên nhướng mày.
“Đang yêu thật à?”
“Ờ.”
Phương Thiên: “Còn cái người trước kia đá cậu thì sao? Rốt cuộc cậu cũng thoát khỏi đả kích thất tình, chạy về phía mùa xuân thứ hai rồi hả?”
Lục Dao phản bác: “Làm gì có mùa xuân thứ hai nào, vẫn là cô ấy.”
Phương Thiên: “……. Đệt, chung tình quá! Không phải tên kia đá cậu bỏ ra nước ngoài à?”
“Đá gì mà đá, không đá, chỉ tạm thời xa nhau, là yêu xa biết chưa?”
Lục Dao đi về phía trước.
Phương Thiên đứng một lát, trợn tròn mắt, “Này! Đợi đã, Dao Dao, không đúng, người kia… không phải…”
…… Là nam sao?
Lục Dao biết anh muốn nói gì, liền đáp: “Kể ra thì dài lắm, tôi không muốn giải thích, tự anh ngầm hiểu đi.”
Phương Thiên: “Vậy chuyện trên mạng cậu tính làm sao? Công khai chuyện yêu đương?”
Lục Dao nhớ tới tính cách của Lý Minh Châu, thầm cân nhắc.
“Tạm thời không cần. Tôi không phải ngôi sao, không cần thiết phải thông báo cho công chúng biết về đời tư tình cảm của mình, tôi cũng không muốn gạt họ.”
Huống hồ, nếu ép quá, cậu sợ Lý Minh Châu lại chạy mất.
Cậu nói xong thì xoay người đi vào phòng huấn luyện.
Vừa đến phòng huấn luyện đã lập tức bị mọi người vây quanh.
Lão Vu nói: “Đội trưởng, thật hay giả? Anh đang yêu à? Chị dâu là ai vậy? Mang tới đây cho bọn em gặp được không?”
Bì Quyển: “Tò mò quá! Loại con gái nào mà cua đổ đội trưởng thế!”
Chuyện này vừa rồi bọn họ đã lén bàn tán, Lục Dao là người khi đối mặt với Lý Minh Châu thì yếu đuối nhõng nhẽo, nhưng gặp người ngoài thì lại biến thân thành một ÔNG ANH LẠNH LÙNG.
Trong mắt đám người Thương Thủy, Lục Dao quả thật là bông hoa cao quý khó hái nhất, thường ngày lúc rảnh bọn họ hay thích nghĩ ngợi xem nếu đội trưởng có bạn gái sẽ thế nào, cuối cùng họ đều đạt độ nhất trí cao về những kết luận sau.
Thứ nhất: Lục Dao không thể nào có bạn gái.
Thứ hai: Dù có bạn gái thì cậu vẫn sẽ lạnh băng như cũ, anh chàng kiêu ngạo này sẽ không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng, giới Esport không có tình yêu.
Hiển nhiên, sáng nay khi mọi người xem được ảnh chụp phát sóng trực tiếp kia thì điều thứ nhất đã bị lật đổ.
Người khác không biết đội trưởng bọn họ ra sao nhưng nhóm người này ngày nào cũng ở chung với Lục Dao, sao có thể không biết Lục Dao là trông thế nào!
Họ vừa thấy ảnh đã nhận ra được chưa! Lại thấy dáng vẻ sáng nay của Phương Thiên lập tức biết chuyện này có tám chín phần mười là thật.
Lục Dao liếc nhìn bọn họ, thờ ơ đáp: “Mấy người rảnh lắm hả?”
Đương nhiên không rảnh, mấy chuyện thượng vàng hạ cám khi huấn luyện rất nhiều, nhưng vì hóng hớt chuyện của đội trưởng thì có bận mấy cũng phải dành ra chút thời gian mà!
Đáng tiếc Lục Dao không cho họ chút cơ hội nào. Cậu mở máy tính ra, đeo tai nghe lên, tàn nhẫn lơ đẹp bọn họ.
Phương Thiên đứng ngoài cửa, vân vê cằm.
Đối với vụ tai tiếng này của Lục Dao, Thương Thủy vẫn không có động thái truyền thông nào.
Chiến đội không xử lý, để mặc cư dân mạng bàn tán hơn một tuần, tin này từ từ hạ nhiệt.
Lý Minh Châu ngồi một tuần ở phòng Truyền thông COL thì Lý Sâm điều cô đến trụ sở chính.
Tuần này, Lục Dao ngày nào cũng tới nhà Lý Minh Châu ăn vạ không chịu đi, chiếc giường nhỏ vốn không đủ chỗ cho hai người ngủ, đặc biệt là người có tướng ngủ xấu như Lục Dao cứ tối đến là đá chăn, ngủ chưa được một tuần thì hai người đã bị cảm.
Một sáng nọ, Quý Dao cắn đũa nói, “Hay chị tới ở với Lục Dao đi.”
Lý Minh Châu khựng lại, “Sao thế?”
Quý Dao thút tha thút thít, tủi thân nói, “Cậu ta cứ trừng em… Làm như em là kẻ thứ ba cướp chị đi không bằng, em phải chịu áp lực lớn lắm. Hay là chị dọn tới ở với cậu ta đi, mấy hôm nay ngày nào em cũng bị mất ngủ, muốn ngủ một giấc ngon cũng không được!”
Lý Minh Châu:…….
“Lục Dao uy hiếp em?”
“Đâu có, em chỉ nghĩ cho bản thân thôi.” Quý Dao lại nói tỉnh bơ, “Hay là hai tư sáu chị ở với cậu ta, ba năm bảy ở với em.”
Lục Dao ngồi trên sô pha bác bỏ ngay, “Mơ đi.”
Quý Dao nhún vai, “Chị nhìn đi!”
Cô nàng ai oán thở dài, “Minh Châu, chuyện tình tay ba này khiến em mệt mỏi.”
Lý Minh Châu:……………………….
Lục Dao thầm nghĩ: Dấu ba chấm dài quá!
Lý Minh Châu thở dài.
Cô vẫn không muốn ở chung với Lục Dao là có nguyên nhân, nhưng cô không chịu nói ra.
Lý Minh Châu đã từ một đứa nhóc bảo thủ biến thành một người lớn bảo thủ, người lớn bảo thủ cho rằng: Trước khi kết hôn sao có thể tùy tiện ở chung.
Năm đó nếu không phải cô tưởng sẽ không được gặp lại Lục Dao nữa thì sao cô lại ngủ với Lục Dao chứ.
Song Lý Minh Châu cũng không phải cứ ở nhà mình suốt, đôi khi Lục Dao giở chiêu làm nũng cũng có thể lừa Lý Minh Châu tới phòng ngủ của mình hai ngày.
Lúc ngủ ngoại trừ việc đá chăn thì cậu vô cùng thành thật, không hề có ý đồ gì, chuyện này khiến Lý Minh Châu thoáng kinh ngạc.
Đầu tháng Một, cách giải đấu chung kết ba ngày, Phương Thiên tìm được một nhà tài trợ.
Nhà tài trợ này là một công ty phát sóng trực tiếp, yêu cầu chiến đội Thương Thủy chọn một ngày để phát quảng cáo cho họ, giá cả đưa ra rất khả quan, khiến tên gian thương tư bản chủ nghĩa Phương Thiên lập tức nhận lời ngay.
Bên phía nhà tài trợ còn dặn dò kỹ chiến đội nhất định phải để Lục Dao xuất hiện trước ống kính nhiều một chút, tuyên truyền cho phần mềm phát sóng trực tuyến của bọn họ nhiều một chút, Phương Thiên đều đồng ý hết.
Nhưng nội dung phát sóng trực tiếp lại là vấn đề.
Phương Thiên vừa nói chuyện phát sóng trực tiếp cho chiến đội nghe, Bì Quyển đã hỏi, “Phát sóng trực tiếp gì đây? Hay là cứ phát sóng trực tiếp một ngày vui vẻ của đội trưởng đi, phát từ sáng tới tối, em tin sẽ có rất nhiều người xem.”
Lão Vu: “Cậu nghĩ đội trưởng có thể vui vẻ suốt một ngày sao? Cậu nhìn mặt anh ấy đi!”
Quay đầu, Lục Dao đang lạnh mặt nhìn bọn họ.
“Không sao, để Tiểu Yêu phát chung với anh ấy!” Bì Quyển nói thêm, “Miệng lưỡi Tiểu Yêu trơn tru, vừa hay có thể tung hứng với đội trưởng ha ha!”
“Đừng nhắc tới Tiểu Yêu nữa, dạo này cậu ta đang rửng mỡ.”
“Cậu ta sao thế?”
“Lần trước không phải chúng ta tới COL chụp ảnh tuyên truyền mùa đông sao, Tiểu Yêu nói mình bị trúng tiếng sét ái tình, mê mẩn một nhân viên trong công ty đó, gần đây cứ mất hồn mất vía, ngày nào cũng nghĩ cách hỏi số điện thoại người ta.”
“Không phải chứ, loại con trai kén cá chọn canh như cậu ta mà cũng phải lòng con gái?” Lão Vu tấm tắc cảm thán.
Tiểu Yêu lúc này đang chống cằm, mặt đầy vẻ khao khát tình yêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Từ lần trước về vẫn cứ thế mãi, em xem thường cậu ta!”
Phương Thiên gõ bàn một cái, “Nói chuyện chính đi, đừng bàn chuyện không đâu nữa, chuyện phát sóng trực tiếp các cậu tính sao?”
“Còn sao nữa, hoặc anh quyết, hoặc để đội trưởng quyết đi.”
“Tôi đang nói tới địa điểm phát sóng trực tiếp, các cậu muốn đi xa không?” Phương Thiên nhướng mày, “Tôi dẫn các cậu đi du lịch.”
“Du lịch?!” Lỗ tai thỏ của Hứa Hạnh lập tức dựng thẳng.
Không riêng gì cô mà những người khác trong phòng huấn luyện nghe thế mắt cũng sáng lên.
“Không sai, lần phát sóng trực tiếp này chúng ta sẽ ra ngoài chơi một ngày, cứ phát sóng trực tiếp chuyện chơi game mãi cũng chán, tôi muốn để fan cảm nhận được tình đoàn kết yêu thương thường ngày của chiến đội chúng ta.”
Phương Thiên nói năng rất đàng hoàng song ý cười trong mắt lại lộ vẻ xấu xa. Sau giải đấu mùa đông trừ giải Toàn minh tinh ra thì không còn chuyện gì khác, Thương Thủy đã đoạt giải quán quân nên mọi người đều thả lỏng.
Lục Dao giật mình một cái.
…….
Lý Minh Châu bị điện thoại nội bộ gọi vào văn phòng.
Lý Sâm đưa tài liệu trên bàn cho cô.
“Đây là kế hoạch về điểm thắng cảnh của công ty Thành Kiền, em xem qua vườn trà bọn họ khai phá một chút.”
Lý Minh Châu nhận tài liệu, xem sơ qua, “Phải sửa lại?”
“Vườn trà này nằm gần điểm thắng cảnh, phía trên là suối xx nổi tiếng, bên ngoài kề cận sở thú hoang dã, Thành Kiền muốn sửa sang vườn trà thành một điểm thắng cảnh mới, kế hoạch cụ thể đều ghi bên trong, tình hình chung của khu thắng cảnh, hiện trạng khai phá, thị trường mục tiêu…”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Đây đều là tài liệu từ bốn năm trước.”
“Đúng vậy, nên anh muốn em tới đó một chuyến.”
Lý Minh Châu nhìn anh, “Đi với trợ lý?”
“Với anh.” Lý Sâm đứng dậy, “Nếu bắt được hạng mục này và làm tốt thì sẽ tạo được quan hệ với chính phủ.”
Lý Sâm dừng một chút: “Sau khi kế hoạch này hoàn thành, anh sẽ đưa em vào Hội đồng quản trị.”
Nhưng khoảnh khắc Lục Dao đi ra vẫn bị người ta chụp lại.
Ảnh chụp không rõ ràng, lại do lúc đó cậu đang cúi người gãi đầu nên không nhìn thấy rõ mặt, nhưng thoạt nhìn rất giống Lục Dao.
Nhưng chỉ với một bóng hình như thế cũng đủ tạo ra sóng to gió lớn trên mạng.
Lục Dao xuất hiện trong nhà một cô gái lạ?
Lần trước ôm một cô gái trước cổng COL, giờ lại đi ra từ trong phòng một cô gái khác.
Bình luận trên mạng về bạn gái của Lục Dao cũng bùng nổ theo.
Trong đó chia làm ba phái.
Một phái là fan mẹ đẻ của Lục Dao, gào thét con trai lớn rồi đã biết ủi cải trắng nhà người ta, hơn nữa còn dùng lăng kính của fan mà yêu ai yêu cả đường đi, nhìn cặp chân trắng như tuyết của Lý Minh Châu (phần lớn người cô đều bị Lục Dao che khuất) liền khẳng định chắc nịch, nhất định đây là một cô em yếu ớt dễ thương.
Một phái khác là fan qua đường của Lục Dao và quần chúng hóng hớt, loại này là loại đứng trên bờ châm ngòi thổi gió hóng chuyện không chê chuyện lớn, tài khoản marketing nào đăng Weibo cũng sẽ chia sẻ, hễ chỗ nào đăng bài là bọn họ đều có mặt bàn ra tán vào, tốt xấu đều có.
Phái cuối cùng chính là fan bạn gái của Lục Dao, ngoài mặt thì bảo là fan chị gái của Lục Dao nhưng thật ra lại là fan bạn gái muốn ngủ với Lục Dao, và loại ngoài mặt thì nhận mình là fan qua đường của Lục Dao nhưng thật ra lại đích thị là fan bạn gái.
Đám người này thuộc phái cấp tiến, không hề có lý trí, là phái lợi hại nhất trong những phái trên, đã tung ra hơn mười bài luận, mỗi chữ đều cố chứng minh Lục Dao không có bạn gái.
Ảnh chụp là giả, video cũng là giả, nếu không photoshop thì cũng do ai đó cố ý, v.v…
Ngờ đâu chuyện lần trước ở COL còn chưa qua thì bây giờ lại có chuyện phát sóng trực tiếp này.
Chuyện ở COL, trang chủ của Thương Thủy cũng không đăng thông cáo gì ngay, hoàn toàn khác với cách làm việc của bọn họ lúc trước, khiến cho đầu óc người ta có không gian cho trí tưởng tượng bay xa.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp vừa tung ra thì có một nửa số người tin Lục Dao có bạn gái.
Phần lớn bình luận trên mạng đều là: Người ta là tuyển thủ esport chứ có phải ngôi sao thần tượng đâu, yêu đương thì có gì đáng trách.
Nhưng một số lượng nhỏ fan lại rất kích động, có mấy cô gái mới sáng sớm đã đứng ở của câu lạc bộ Thương Thủy canh chừng, ầm ĩ muốn gặp Phương Thiên hỏi cho rõ.
Nghị lực của mấy cô nhóc đó thật tốt, mùa đông đứng dưới lầu cũng không than lạnh.
Chuyện này chỉ tội Phương Thiên, Lục Dao tạo một mớ phiền toái khiến anh ta phải đi sau dọn dẹp.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Lục Dao.
Lúc này Lục Dao đang ăn sáng, Lý Minh Châu rót cho cậu một ly sữa bò, Lục Dao vừa ăn vừa trả lời.
“Tôi không biết.”
“Cậu còn nói không biết? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lục Dao đáp tỉnh rụi, “Nhà bà xã tôi.”
Lý Minh Châu:……
Phương thiên: “Bà xã gì? Bà xã nào? Cậu kết hôn hồi nào? Sao tôi lại không biết.”
“Sắp, cứ gọi trước cho quen.”
Phương Thiên cạn lời.
Anh im lặng một lát lại hỏi tiếp: “Cậu đang hẹn hò thật à?”
“Tôi vẫn luôn hẹn hò mà.”
Phương Thiên nghe mà chẳng hiểu ra sao.
“Cậu mau chóng tới câu lạc bộ trước đã, nhớ đi cửa sau đó, đám fan bạn gái của cậu điên hết rồi, ban ngày ban mặt ngồi xổm dưới lầu, bảo vệ khuyên mấy lần bọn họ mới dời ra xa chút, cậu cẩn thận đó, lúc tới nơi đừng để bị bọn họ bắt được.”
Lục Dao nhíu mày, “Trời lạnh như vậy, nếu sinh bệnh thì phải làm sao?”
Phương Thiên đỡ trán, “Tôi cũng lo chuyện này, chúng ta không thể đuổi họ mà cũng không nói thật được, cậu xem cậu mang phiền phức gì tới cho tôi chứ!”
Lục Dao lẩm bẩm một câu: “Anh phiền quá.”
Phương Thiên giận tới mức quăng điện thoại đi, may mà Quý Tín Nhiên chụp được.
“Quăng hỏng thì đừng kêu.” Anh ta tỉnh táo khuyên can.
Phương Thiên lại cầm lấy điện thoại, “Dù sao nói qua điện thoại cũng không rõ, cậu mau về đây cho tôi!”
Lục Dao đồng ý rồi cúp máy.
Lý Minh Châu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lục Dao: “Phương Thiên hỏi khi nào bọn mình kết hôn, anh ta muốn đi phong bì một trăm nghìn tệ.”
Quý Dao “phụt” một cái, phun hết nước ra bàn.
Lục Dao nhìn cô nàng đầy ghét bỏ.
Hôm qua Quý Dao đã bị Lý Minh Châu cảnh cáo nên sáng nay ngoan hơn nhiều, lén lút quan sát Lục Dao.
Địch ý của Lục Dao với cô nàng rõ mồn một, trên mặt viết rõ: Ông đây ngứa mắt cô.
Quý Dao thức thời, vừa ăn xong đã lủi về phòng.
Lục Dao như con mèo lớn tuần tra lãnh thổ của mình, thấy con mèo nhỏ Quý Dao sợ hãi như vậy thì thầm thấy vừa lòng.
Lý Minh Châu nói, “…….Vớ vẩn.”
“Cái gì vớ vẩn chứ, em không kết hôn à?” Lục Dao chống cằm, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Em chỉ có thể lấy anh thôi, em mà kết hôn với người khác thì anh sẽ đi xử đẹp chú rể.”
Lý Minh Châu gắp một quả trứng gà nhét vào miệng cậu.
“Nói hươu nói vượn.”
Lục Dao thầm hân hoan: Cô ấy không cự tuyệt, vậy chính là đồng ý.
Ăn sáng xong, Lục Dao khoan thai tới câu lạc bộ.
Mặt Phương Thiên sa sầm, đứng ở cửa đợi cậu cả buổi.
“Có bị fan phát hiện không?”
“Không, tôi vào bằng cửa sau.”
Mặt Lục Dao tràn đầy xuân sắc, khác hẳn vẻ mặt lạnh băng lúc chơi game bình thường.
Phương Thiên nhướng mày.
“Đang yêu thật à?”
“Ờ.”
Phương Thiên: “Còn cái người trước kia đá cậu thì sao? Rốt cuộc cậu cũng thoát khỏi đả kích thất tình, chạy về phía mùa xuân thứ hai rồi hả?”
Lục Dao phản bác: “Làm gì có mùa xuân thứ hai nào, vẫn là cô ấy.”
Phương Thiên: “……. Đệt, chung tình quá! Không phải tên kia đá cậu bỏ ra nước ngoài à?”
“Đá gì mà đá, không đá, chỉ tạm thời xa nhau, là yêu xa biết chưa?”
Lục Dao đi về phía trước.
Phương Thiên đứng một lát, trợn tròn mắt, “Này! Đợi đã, Dao Dao, không đúng, người kia… không phải…”
…… Là nam sao?
Lục Dao biết anh muốn nói gì, liền đáp: “Kể ra thì dài lắm, tôi không muốn giải thích, tự anh ngầm hiểu đi.”
Phương Thiên: “Vậy chuyện trên mạng cậu tính làm sao? Công khai chuyện yêu đương?”
Lục Dao nhớ tới tính cách của Lý Minh Châu, thầm cân nhắc.
“Tạm thời không cần. Tôi không phải ngôi sao, không cần thiết phải thông báo cho công chúng biết về đời tư tình cảm của mình, tôi cũng không muốn gạt họ.”
Huống hồ, nếu ép quá, cậu sợ Lý Minh Châu lại chạy mất.
Cậu nói xong thì xoay người đi vào phòng huấn luyện.
Vừa đến phòng huấn luyện đã lập tức bị mọi người vây quanh.
Lão Vu nói: “Đội trưởng, thật hay giả? Anh đang yêu à? Chị dâu là ai vậy? Mang tới đây cho bọn em gặp được không?”
Bì Quyển: “Tò mò quá! Loại con gái nào mà cua đổ đội trưởng thế!”
Chuyện này vừa rồi bọn họ đã lén bàn tán, Lục Dao là người khi đối mặt với Lý Minh Châu thì yếu đuối nhõng nhẽo, nhưng gặp người ngoài thì lại biến thân thành một ÔNG ANH LẠNH LÙNG.
Trong mắt đám người Thương Thủy, Lục Dao quả thật là bông hoa cao quý khó hái nhất, thường ngày lúc rảnh bọn họ hay thích nghĩ ngợi xem nếu đội trưởng có bạn gái sẽ thế nào, cuối cùng họ đều đạt độ nhất trí cao về những kết luận sau.
Thứ nhất: Lục Dao không thể nào có bạn gái.
Thứ hai: Dù có bạn gái thì cậu vẫn sẽ lạnh băng như cũ, anh chàng kiêu ngạo này sẽ không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng, giới Esport không có tình yêu.
Hiển nhiên, sáng nay khi mọi người xem được ảnh chụp phát sóng trực tiếp kia thì điều thứ nhất đã bị lật đổ.
Người khác không biết đội trưởng bọn họ ra sao nhưng nhóm người này ngày nào cũng ở chung với Lục Dao, sao có thể không biết Lục Dao là trông thế nào!
Họ vừa thấy ảnh đã nhận ra được chưa! Lại thấy dáng vẻ sáng nay của Phương Thiên lập tức biết chuyện này có tám chín phần mười là thật.
Lục Dao liếc nhìn bọn họ, thờ ơ đáp: “Mấy người rảnh lắm hả?”
Đương nhiên không rảnh, mấy chuyện thượng vàng hạ cám khi huấn luyện rất nhiều, nhưng vì hóng hớt chuyện của đội trưởng thì có bận mấy cũng phải dành ra chút thời gian mà!
Đáng tiếc Lục Dao không cho họ chút cơ hội nào. Cậu mở máy tính ra, đeo tai nghe lên, tàn nhẫn lơ đẹp bọn họ.
Phương Thiên đứng ngoài cửa, vân vê cằm.
Đối với vụ tai tiếng này của Lục Dao, Thương Thủy vẫn không có động thái truyền thông nào.
Chiến đội không xử lý, để mặc cư dân mạng bàn tán hơn một tuần, tin này từ từ hạ nhiệt.
Lý Minh Châu ngồi một tuần ở phòng Truyền thông COL thì Lý Sâm điều cô đến trụ sở chính.
Tuần này, Lục Dao ngày nào cũng tới nhà Lý Minh Châu ăn vạ không chịu đi, chiếc giường nhỏ vốn không đủ chỗ cho hai người ngủ, đặc biệt là người có tướng ngủ xấu như Lục Dao cứ tối đến là đá chăn, ngủ chưa được một tuần thì hai người đã bị cảm.
Một sáng nọ, Quý Dao cắn đũa nói, “Hay chị tới ở với Lục Dao đi.”
Lý Minh Châu khựng lại, “Sao thế?”
Quý Dao thút tha thút thít, tủi thân nói, “Cậu ta cứ trừng em… Làm như em là kẻ thứ ba cướp chị đi không bằng, em phải chịu áp lực lớn lắm. Hay là chị dọn tới ở với cậu ta đi, mấy hôm nay ngày nào em cũng bị mất ngủ, muốn ngủ một giấc ngon cũng không được!”
Lý Minh Châu:…….
“Lục Dao uy hiếp em?”
“Đâu có, em chỉ nghĩ cho bản thân thôi.” Quý Dao lại nói tỉnh bơ, “Hay là hai tư sáu chị ở với cậu ta, ba năm bảy ở với em.”
Lục Dao ngồi trên sô pha bác bỏ ngay, “Mơ đi.”
Quý Dao nhún vai, “Chị nhìn đi!”
Cô nàng ai oán thở dài, “Minh Châu, chuyện tình tay ba này khiến em mệt mỏi.”
Lý Minh Châu:……………………….
Lục Dao thầm nghĩ: Dấu ba chấm dài quá!
Lý Minh Châu thở dài.
Cô vẫn không muốn ở chung với Lục Dao là có nguyên nhân, nhưng cô không chịu nói ra.
Lý Minh Châu đã từ một đứa nhóc bảo thủ biến thành một người lớn bảo thủ, người lớn bảo thủ cho rằng: Trước khi kết hôn sao có thể tùy tiện ở chung.
Năm đó nếu không phải cô tưởng sẽ không được gặp lại Lục Dao nữa thì sao cô lại ngủ với Lục Dao chứ.
Song Lý Minh Châu cũng không phải cứ ở nhà mình suốt, đôi khi Lục Dao giở chiêu làm nũng cũng có thể lừa Lý Minh Châu tới phòng ngủ của mình hai ngày.
Lúc ngủ ngoại trừ việc đá chăn thì cậu vô cùng thành thật, không hề có ý đồ gì, chuyện này khiến Lý Minh Châu thoáng kinh ngạc.
Đầu tháng Một, cách giải đấu chung kết ba ngày, Phương Thiên tìm được một nhà tài trợ.
Nhà tài trợ này là một công ty phát sóng trực tiếp, yêu cầu chiến đội Thương Thủy chọn một ngày để phát quảng cáo cho họ, giá cả đưa ra rất khả quan, khiến tên gian thương tư bản chủ nghĩa Phương Thiên lập tức nhận lời ngay.
Bên phía nhà tài trợ còn dặn dò kỹ chiến đội nhất định phải để Lục Dao xuất hiện trước ống kính nhiều một chút, tuyên truyền cho phần mềm phát sóng trực tuyến của bọn họ nhiều một chút, Phương Thiên đều đồng ý hết.
Nhưng nội dung phát sóng trực tiếp lại là vấn đề.
Phương Thiên vừa nói chuyện phát sóng trực tiếp cho chiến đội nghe, Bì Quyển đã hỏi, “Phát sóng trực tiếp gì đây? Hay là cứ phát sóng trực tiếp một ngày vui vẻ của đội trưởng đi, phát từ sáng tới tối, em tin sẽ có rất nhiều người xem.”
Lão Vu: “Cậu nghĩ đội trưởng có thể vui vẻ suốt một ngày sao? Cậu nhìn mặt anh ấy đi!”
Quay đầu, Lục Dao đang lạnh mặt nhìn bọn họ.
“Không sao, để Tiểu Yêu phát chung với anh ấy!” Bì Quyển nói thêm, “Miệng lưỡi Tiểu Yêu trơn tru, vừa hay có thể tung hứng với đội trưởng ha ha!”
“Đừng nhắc tới Tiểu Yêu nữa, dạo này cậu ta đang rửng mỡ.”
“Cậu ta sao thế?”
“Lần trước không phải chúng ta tới COL chụp ảnh tuyên truyền mùa đông sao, Tiểu Yêu nói mình bị trúng tiếng sét ái tình, mê mẩn một nhân viên trong công ty đó, gần đây cứ mất hồn mất vía, ngày nào cũng nghĩ cách hỏi số điện thoại người ta.”
“Không phải chứ, loại con trai kén cá chọn canh như cậu ta mà cũng phải lòng con gái?” Lão Vu tấm tắc cảm thán.
Tiểu Yêu lúc này đang chống cằm, mặt đầy vẻ khao khát tình yêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Từ lần trước về vẫn cứ thế mãi, em xem thường cậu ta!”
Phương Thiên gõ bàn một cái, “Nói chuyện chính đi, đừng bàn chuyện không đâu nữa, chuyện phát sóng trực tiếp các cậu tính sao?”
“Còn sao nữa, hoặc anh quyết, hoặc để đội trưởng quyết đi.”
“Tôi đang nói tới địa điểm phát sóng trực tiếp, các cậu muốn đi xa không?” Phương Thiên nhướng mày, “Tôi dẫn các cậu đi du lịch.”
“Du lịch?!” Lỗ tai thỏ của Hứa Hạnh lập tức dựng thẳng.
Không riêng gì cô mà những người khác trong phòng huấn luyện nghe thế mắt cũng sáng lên.
“Không sai, lần phát sóng trực tiếp này chúng ta sẽ ra ngoài chơi một ngày, cứ phát sóng trực tiếp chuyện chơi game mãi cũng chán, tôi muốn để fan cảm nhận được tình đoàn kết yêu thương thường ngày của chiến đội chúng ta.”
Phương Thiên nói năng rất đàng hoàng song ý cười trong mắt lại lộ vẻ xấu xa. Sau giải đấu mùa đông trừ giải Toàn minh tinh ra thì không còn chuyện gì khác, Thương Thủy đã đoạt giải quán quân nên mọi người đều thả lỏng.
Lục Dao giật mình một cái.
…….
Lý Minh Châu bị điện thoại nội bộ gọi vào văn phòng.
Lý Sâm đưa tài liệu trên bàn cho cô.
“Đây là kế hoạch về điểm thắng cảnh của công ty Thành Kiền, em xem qua vườn trà bọn họ khai phá một chút.”
Lý Minh Châu nhận tài liệu, xem sơ qua, “Phải sửa lại?”
“Vườn trà này nằm gần điểm thắng cảnh, phía trên là suối xx nổi tiếng, bên ngoài kề cận sở thú hoang dã, Thành Kiền muốn sửa sang vườn trà thành một điểm thắng cảnh mới, kế hoạch cụ thể đều ghi bên trong, tình hình chung của khu thắng cảnh, hiện trạng khai phá, thị trường mục tiêu…”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Đây đều là tài liệu từ bốn năm trước.”
“Đúng vậy, nên anh muốn em tới đó một chuyến.”
Lý Minh Châu nhìn anh, “Đi với trợ lý?”
“Với anh.” Lý Sâm đứng dậy, “Nếu bắt được hạng mục này và làm tốt thì sẽ tạo được quan hệ với chính phủ.”
Lý Sâm dừng một chút: “Sau khi kế hoạch này hoàn thành, anh sẽ đưa em vào Hội đồng quản trị.”
Bình luận facebook