Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: TỰA BÁO
Lý Minh Châu nhìn anh một cái rồi vội vã đi vào viện điều dưỡng.
Trang thiết bị trong viện điều dưỡng rất hiện đại, Tô Thiên Du còn nằm ở tầng năm, là tầng tốt nhất viện. Thang máy đến tầng năm, y tá thấy cô tới thì chào hỏi một cách thân thiết.
Lý Minh Châu gật đầu.
Phòng nằm cuối hành lang.
Tô Thiên Du đang ngồi.
Sắc mặt bà tái nhợt, bệnh tật tra tấn khiến bà gầy giơ xương.
Lý Minh Châu rảo bước tới cửa, sau đó đi chậm lại, cô ổn định nhịp thở, đẩy cửa ra.
Tô Thiên Du nghe tiếng động thì khuôn mặt cương cứng từ từ chuyển động, cuối cùng nhìn về phía Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu mở miệng: “Tỉnh rồi à?”
Đã rất lâu cô không nói chuyện với Tô Thiên Du.
Bệnh của Tô Thiên Du rất khó chữa, nếu bà không nằm trong phòng cấp cứu thì cũng trên đường tới phòng cấp cứu.
Mà thường ngày khi bà nằm trong phòng bệnh thì phần lớn thời gian chỉ ngủ.
Lần nào Lý Minh Châu đến thăm bà, bà cũng đang ngủ say sưa.
Tô Thiên Du ngủ rất sâu do tác dụng của thuốc, trông như thể không tỉnh nổi, khiến mỗi lần cô đến thăm Tô Thiên Du đều lo sợ khôn nguôi.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Bà ấy đã đồng ý với mình sẽ không chết.
“Minh Châu…”
Tô Thiên Du lên tiếng gọi cô.
Người đàn bà điên này đã nhiều năm không gọi cô một cách ôn hòa như thế.
Sau khi bà bị điên thì ngày nào cũng náo loạn, nguyền rủa Lý Văn Lâm không được chết tử tế, thỉnh thoảng còn nguyền rủa cả Lý Minh Châu mang trong người một nửa dòng máu của Lý Văn Lâm.
Lý Minh Châu bị nguyền rủa bao nhiêu năm cũng không chết, có thể thấy mấy lời nguyền rủa đó chẳng có tác dụng gì.
Lý Minh Châu ngồi lên cái ghế cạnh giường.
Giọng Tô Thiên Du khàn khàn, vấn đề này xuất hiện khi một người đã lâu không nói lại đột nhiên mở miệng.
Bà gọi tên Lý Minh Châu không thuận miệng cho lắm.
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm Tô Thiên Du.
“Mẹ phải đi…” Tô Thiên Du nói với giọng chậm rãi, nhưng kiên định.
Lý Minh Châu nghe xong, chợt siết chặt nắm đấm.
“Bà muốn đi đâu? Ở yên đây dưỡng bệnh cho tôi.”
Mắt Tô Thiên Du hiện vẻ mơ hồ, yếu ớt nói, “Mẹ chỉ đem lại phiền phức cho con.”
Lý Minh Châu cao giọng, như thể cảm nhận được gì mà nổi điên, rống lên, “Ở yên đây chữa bệnh! Mẹ kiếp có ai chê bà phiền đâu!”
Lý Minh Châu rống xong, đứng lên, toan đi, vừa đi vừa nói, “Phiền phức bà mang tới cho tôi còn ít chắc, để tôi đi lấy thuốc cho bà…”
Giọng Tô Thiên Du rất yếu ớt, nhưng lại quyết liệt.
“Minh Châu, mẹ mà đi thì con phải làm sao bây giờ?”
“Bà định đi đâu?” Lý Minh Châu xoay người, hốc mắt đỏ hoe, cả người run rẩy.
Tô Thiên Du không nói chuyện.
“Tôi đang hỏi bà cơ mà, mẹ kiếp bà định đi đâu!” Lý Minh Châu gào lên, “Tôi kiếm tiền chữa bệnh cho bà mà bà định đi đâu!”
Cô nói năng lộn xộn, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Yết hầu Lý Minh Châu chuyển động, tay đặt trên nắm tay cửa, nói thêm: “Tô Thiên Du, bà không phải người như vậy.”
Tô Thiên Du níu lấy tấm ga giường khiến nó dúm dó.
Lý Minh Châu nói: “Bà muốn điên thì điên hẳn đi, đừng có lúc điên lúc tỉnh, tôi thấy không bằng bây giờ bà điên luôn đi.”
“Minh Châu, con hận mẹ sao?” Tô Thiên Du hỏi cô.
“Ngủ đi.” Lý Minh Châu cố gắng bình tĩnh, “Tôi đi lấy thuốc.”
“Con ngồi đây với mẹ một lát đi, mấy hôm nay mẹ không khống chế nổi cơ thể mình, ngồi cũng không ngồi nổi, đều phải nhờ y tá đỡ dậy.” Tô Thiên Du không biết bị hư dây thần kinh nào mà giọng điệu lại dịu dàng như vậy.
Lý Minh Châu được mẹ sinh nhưng không được mẹ dạy dỗ, đời này không nghe được mấy câu tốt lành từ miệng Tô Thiên Du, nên mấy câu này vang lên khiến bước chân cô khựng lại.
“Bà muốn nói gì?”
Lý Minh Châu quay lại, ngồi xuống mép giường bà.
“Muốn nói chuyện với con chứ không có gì.” Tô Thiên Du khó nhọc nói, “Nói gì cũng được.”
Im lặng một lát, bà nói.
“….Con nói đi.”
Lý Minh Châu chẳng biết nói gì.
“Tôi vẫn vậy thôi, bà không thấy sao?”
“Phần lớn thời gian mẹ đều không thấy được.” Tô Thiên Du muốn cười, bà cố nhếch khóe miệng lên để cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Sáng nay nằm trên giường, mẹ đột nhiên tỉnh táo, thấy người ngợm nhẹ nhõm, Minh Châu, mẹ biết mẹ được giải thoát rồi.”
Lý Minh Châu nhìn bà không chớp mắt.
Tô Thiên Du lặp lại, “Mẹ được giải thoát rồi.”
“Mẹ dùng hơn nửa cuộc đời để hận một người, bây giờ đã được giải thoát rồi.”
Cổ họng Lý Minh Châu xộc lên mùi tanh khiến cô đau đớn.
Y tá đẩy cửa đi vào, đỡ Tô Thiên Du nằm xuống.
Thân thể bà không thể ngồi lâu, nếu không bệnh tình sẽ trở nặng.
Lý Minh Châu che miệng, ho khan hai tiếng, ho đến đau cả ngực.
Cô như một người bị cảm nặng, thấy người chỗ nào cũng đau.
Khi Tô Thiên Du nói “mẹ được giải thoát rồi”, người cô đau như bị xoắn lại, đầu váng mắt hoa, suýt nữa té xỉu.
“Bà nghĩ chết là giải thoát, vậy tôi đây thì sao?” Lý Minh Châu thầm nghĩ, “Tôi sống nhiều năm như vậy để làm gì?”
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe không ít lời quàng xiên, nhưng không gì đả kích cô nặng nề bằng mấy câu này của Tô Thiên Du.
Chưa bao giờ Lý Minh Châu ý thức sâu sắc như lúc này: Mình là đồ thừa thãi.
Tô Thiên Du sinh cô ra là một sai lần, cô là đồ thừa thãi, vốn không nên tồn tại.
Tô Thiên Du vì Lý Văn Lâm mà hủy hoại nửa đời mình. Cô vốn nên chết, Tô Thiên Du không muốn có cô, bà muốn đẻ con trai, một đứa con trai có thể cho bà một cuộc sống tốt đẹp.
Lý Minh Châu dùng cả cuộc đời để chứng minh cho bà thấy, dù cô là con gái cũng có thể cho bà một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng số phận luôn đi trước cô một bước, phá hủy cô hết lần này đến lần khác, mãi đến bây giờ mới hoàn toàn phá sập mọi phòng tuyến của cô.
Bà mẹ điên này trước giờ đều không cảm thấy chuyện mình còn sống có gì đáng quý, cứ thế xem chết là một sự giải thoát.
Nhưng trong vô vàn đêm khuya, khi Lý Minh Châu choàng tỉnh sau cơn ác mộng thời thơ ấu, khi cô vươn tay sang chạm vào thân thể còn sống của Tô Thiên Du, cõi lòng đứa bé bất lực chợt thấy được an ủi chút ít.
Ít ra cô còn có một người mẹ, còn có một người sống cùng cô.
Hồi sáu bảy tuổi, vì bị hiện thực cuộc đời xô đẩy mà cô không cần thầy dạy cũng hiểu được cách sinh tồn.
Khi cô làm mọi chuyện vì Tô Thiên Du, bà lại coi chết là một sự giải thoát. Vậy cô là cái gì? Là một trò đùa sao?
Tô Thiên Du đã từng là thứ duy nhất kiềm kẹp con dã thú trong cô, bây giờ kiềm kẹp đã yếu đi, cô có cố gắng giãy giụa cách mấy cũng đều thất bại.
Sắc mặt Lý Minh Châu như đưa đám, song bước đi lại vững vàng, đi từng bước xuống lầu.
Lý Sâm thấy cô xuống thì hỏi: “Thế nào rồi? Bà ấy…”
Lý Sâm chưa dứt lời, thấy mặt mày Lý Minh Châu như thế, khiếp sợ: “Em sao vậy?”
Trông cô như sẽ chết ngay giây kế tiếp, trong mắt không có chút ánh sáng nào.
Lý Minh Châu xua tay, “Tôi ra phía sau viện điều dưỡng ngồi một lúc.”
Giọng nhẹ nhàng, bình thường.
Lý Sâm nhíu mày, gọi y tá tới hỏi, “Tô Thiên Du đã nói gì với con bé thế?”
Y tá nói: “Tôi đứng ngoài nên không nghe rõ.”
Lý Sâm: “Vậy Tô Thiên Du thì sao? Không phải bà ta bị điên à, sao đột nhiên lại tỉnh táo?”
Y tá khó xử: “…… À, tôi cũng không rõ lắm.”
Lý Sâm nhíu mày: “Cô không phải là bác sĩ à?”
Y tá nghĩ bụng: Tôi là một y tá!
Nhưng cô nào dám tranh cãi với ông chủ, chỉ cụp mắt lùi sang một bên, biết ý im lặng.
Lý Minh Châu đi ra phía sau viện điều dưỡng, ở đó có một cái hồ nhỏ, được lát gạch men xung quanh. Nước rất nông nhưng bên trong có rất nhiều hoa súng, mùa đông hoa héo hết khiến nước đục khiến người ta nhìn không thấy đáy hồ.
Lý Minh Châu ngồi trên ghế, trên đó còn đọng tuyết tối qua, xếp thành một tầng dày rất cứng, lạnh băng, thoắt cái đã khiến quần áo cô sũng nước.
Lý Minh Châu không hay biết gì, cứ ngơ ngẩn ngồi đó.
Cô tự nhủ: Hay là mình cũng giải thoát đi.
Cô thực sự mất hết hy vọng, nhất thời ngay cả chết thế nào cũng đã nghĩ kỹ.
Cô định trầm mình vào hồ tự sát, ngờ đâu vừa nhìn đã biết nước trong hồ chỉ ngập tới eo cô.
Theo cô quan sát, nếu cô nhảy vào trong hồ nước này tự sát thì ngoài chuyện nửa đời sau cô sẽ bị đau bụng kinh thì không có gì tốt.
Lý Minh Châu nghĩ: Mình phải trầm cả người xuống nước thì mới chết nhanh được.
Cô nghĩ ngợi một chốc thì nhớ tới Lục Dao.
Lý Minh Châu nhịp nhịp ngón tay, từ khi bắt đầu động tác nhỏ này thì thần kinh đầu ngón tay như tác động đến tim, cô dường như sống lại.
Đến lúc này Lý Minh Châu mới cảm nhận được mình đang ngồi trên tuyết lạnh, ngoài trời gió thổi thật lạnh, hốc mắt cô khô khốc, nước mắt cũng lạnh lẽo.
Môi cô lạnh đến mức tím đi, cô đứng dậy khỏi ghế.
Trước khi cô gọi đến, Lục Dao đặt điện thoại giữa bàn, cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể muốn nhìn thủng một lỗ trên điện thoại.
Cậu nghĩ bụng: Mình không thể cứ gọi cho cô ấy mãi được, yêu là phải biết lạt mềm buộc chặt, nhỡ may cô ấy không thích mình dễ dãi như vậy thì sao?
Vừa rồi Lục Dao vừa ra quyết định: Trước khi Lý Minh Châu gọi cho cậu thì cậu nhất định sẽ không gọi cho cô.
Vì thế Lục Dao cứ nhìn chằm chằm điện thoại, cách ba phút lại cảnh cáo bản thân không được bấm số gọi, từ trưa tới chiều, rốt cuộc cũng đợi được điện thoại của Lý Minh Châu.
Lục Dao lập tức quên mất mình từng bảo phải “lạt mềm buộc chặt”, bắt máy ngay.
“Lục Dao, cậu đang ở đâu?”
Lục Dao lặp đi lặp lại: Lạt mềm buộc chặt lạt mềm buộc chặt lạt mềm buộc chặt lạc mềm buộc chặt….
Lý Minh Châu nói: “Bây giờ tôi muốn gặp cậu.”
Lạt…
“Anh tới liền.” Lục Dao đứng dậy ngay lập tức, với lấy cái áo khoác trên ghế, chạy như bay ra ngoài, “Địa chỉ.”
Lý Minh Châu báo địa chỉ viện điều dưỡng cho cậu.
Lục Dao tra đường, thấy Lý Minh Châu đang ở viện điều dưỡng thì thầm thấy thấp thỏm.
Lần trước cậu lo lắng như vậy cũng là vì Tô Thiên Du.
Đó là năm năm trước, Tô Thiên Du được chẩn đoán mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên, Lý Minh Châu nửa đêm gọi cho cậu từ bệnh viện.
Bây giờ cảm giác đó lại ùa tới.
Lục Dao lái xe, tìm được vị trí viện điều dưỡng ngay lập tức.
Lý Minh Châu đứng đợi ở cửa viện điều dưỡng, Lục Dao đi tới, vừa lại gần đã nhận ra từ eo cô trở xuống đã ướt đẫm.
Mặt Lục Dao biến sắc, nói với giọng căng thẳng: “Em rơi xuống nước à?”
Lý Minh Châu lắc đầu, “Tôi muốn về khách sạn thay bộ đồ khác.”
Lục Dao vươn tay ra sau sờ, vắt ra nước.
Cậu nhíu mày: “Khách sạn xa vậy, sao em thay ngay được, gần đây có cửa hàng nào không, để anh đi mua một bộ cho em.”
Cậu vừa nói vừa kéo Lý Minh Châu đi, “Vào xe trước đã, anh sẽ mở máy sưởi lớn một chút.”
Lý Minh Châu để cậu lôi vào xe, ngoan như trẻ con đang tập đi.
Lục Dao sờ mặt cô, thì thầm: “Sao mặt lại lạnh thế này?”
Cậu đóng cửa xe, lấy áo khoác của mình đắp lên đùi cô.
“Đợi anh.”
Trên áo vẫn còn vương hơi ấm của Lục Dao, rất ấm, trái ngược hẳn với thân thể lạnh băng của Lý Minh Châu.
Lục Dao hành động rất nhanh, cậu vào tiệm mua đại một chiếc áo khoác trông có vẻ dày dặn nhất, còn bị nhân viên tiệm nhận ra nên phải ký tên.
Lục Dao nhanh chóng quay lại, Lý Minh Châu đã ngủ.
Áo khoác đắp trên đùi, đầu nghẹo sang một bên, vừa mới ngủ.
Lục Dao thấy cô mặc đồ ướt ngủ, sợ cô bị cảm, không gian trong xe lại không đủ rộng, cậu không thể giúp Lý Minh Châu thay đồ được đành lái xe quay lại khách sạn.
Cậu đỗ xe xong, bế Lý Minh Châu từ gara vào thang máy, lên phòng.
Một phòng gia đình bình thường trong khách sạn năm sao cao cấp, vì vậy dù có bình thường thì cũng là loại bình thường một cách xa hoa.
Đi xuyên qua phòng khách, vào phòng ngủ phía bên trái.
Lục Dao đặt cô lên giường, cẩn thận thay đồ giúp cô, mở máy sưởi, đắp chăn cho cô.
Cậu vốn muốn trò chuyện một chút với Lý Minh Châu nhưng đối phương đã ngủ, cậu cũng không thể dựng cô dậy.
Đến nửa đêm, Lý Minh Châu sốt cao.
Lục Dao ngủ cạnh cô, chợt thấy người nằm trong lòng cậu nóng khác thường.
Cậu mơ mơ màng màng nhổm dậy, lấy trán mình áp vào trán Lý Minh Châu đo nhiệt độ.
Tối nay, thành phố B có tuyết rơi. Lúc chiều Lục Dao ôm Lý Minh Châu ngủ có mặc đồ ấm, nếu không cũng khó mà dậy nổi.
Cậu lo lắng cho sức khỏe của Lý Minh Châu, nửa tỉnh nửa mê bò khỏi giường, choàng áo khoác, mơ màng đi xuống lầu mua thuốc.
Đi suốt hai con phố đều không thấy tiệm thuốc nào, đến phố thứ ba mới có bán.
Cậu mua chút thuốc hạ sốt thông thường rồi quay lại khách sạn.
Lục Dao thay một bộ đồ ngủ khác cho cô, mặt cậu đỏ lựng lên, trông còn đỏ hơn cả mặt Lý Minh Châu đang sốt cao.
Cậu đút hai viên thuốc cho Lý Minh Châu, chính cậu lại không dám ngủ, ngồi ở mép giường trông chừng Lý Minh Châu.
Một lát sau, Lục Dao kiềm lòng không đặng, vươn tay ra nắm lấy tay cô, đan tay mình vào tay cô.
Lý Minh Châu bệnh tới mê man, chỉ mơ hồ cảm thấy có người ở bên cạnh mình.
Giọng cô như con nít, kêu tên Lục Dao nghe rất êm tai.
“Lục Dao……..”
Lục Dao rướn người sang, nửa ôm cô, khẽ nói.
“Em cần gì?”
Lý Minh Châu dường như dùng hết sức, khó khăn lắm mới bắt được vạt áo trước của cậu, cầm lỏng lẻo nhưng lại gỡ chẳng ra.
Lý Minh Châu nỉ non.
“Tôi chỉ có cậu….”
Trang thiết bị trong viện điều dưỡng rất hiện đại, Tô Thiên Du còn nằm ở tầng năm, là tầng tốt nhất viện. Thang máy đến tầng năm, y tá thấy cô tới thì chào hỏi một cách thân thiết.
Lý Minh Châu gật đầu.
Phòng nằm cuối hành lang.
Tô Thiên Du đang ngồi.
Sắc mặt bà tái nhợt, bệnh tật tra tấn khiến bà gầy giơ xương.
Lý Minh Châu rảo bước tới cửa, sau đó đi chậm lại, cô ổn định nhịp thở, đẩy cửa ra.
Tô Thiên Du nghe tiếng động thì khuôn mặt cương cứng từ từ chuyển động, cuối cùng nhìn về phía Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu mở miệng: “Tỉnh rồi à?”
Đã rất lâu cô không nói chuyện với Tô Thiên Du.
Bệnh của Tô Thiên Du rất khó chữa, nếu bà không nằm trong phòng cấp cứu thì cũng trên đường tới phòng cấp cứu.
Mà thường ngày khi bà nằm trong phòng bệnh thì phần lớn thời gian chỉ ngủ.
Lần nào Lý Minh Châu đến thăm bà, bà cũng đang ngủ say sưa.
Tô Thiên Du ngủ rất sâu do tác dụng của thuốc, trông như thể không tỉnh nổi, khiến mỗi lần cô đến thăm Tô Thiên Du đều lo sợ khôn nguôi.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Bà ấy đã đồng ý với mình sẽ không chết.
“Minh Châu…”
Tô Thiên Du lên tiếng gọi cô.
Người đàn bà điên này đã nhiều năm không gọi cô một cách ôn hòa như thế.
Sau khi bà bị điên thì ngày nào cũng náo loạn, nguyền rủa Lý Văn Lâm không được chết tử tế, thỉnh thoảng còn nguyền rủa cả Lý Minh Châu mang trong người một nửa dòng máu của Lý Văn Lâm.
Lý Minh Châu bị nguyền rủa bao nhiêu năm cũng không chết, có thể thấy mấy lời nguyền rủa đó chẳng có tác dụng gì.
Lý Minh Châu ngồi lên cái ghế cạnh giường.
Giọng Tô Thiên Du khàn khàn, vấn đề này xuất hiện khi một người đã lâu không nói lại đột nhiên mở miệng.
Bà gọi tên Lý Minh Châu không thuận miệng cho lắm.
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm Tô Thiên Du.
“Mẹ phải đi…” Tô Thiên Du nói với giọng chậm rãi, nhưng kiên định.
Lý Minh Châu nghe xong, chợt siết chặt nắm đấm.
“Bà muốn đi đâu? Ở yên đây dưỡng bệnh cho tôi.”
Mắt Tô Thiên Du hiện vẻ mơ hồ, yếu ớt nói, “Mẹ chỉ đem lại phiền phức cho con.”
Lý Minh Châu cao giọng, như thể cảm nhận được gì mà nổi điên, rống lên, “Ở yên đây chữa bệnh! Mẹ kiếp có ai chê bà phiền đâu!”
Lý Minh Châu rống xong, đứng lên, toan đi, vừa đi vừa nói, “Phiền phức bà mang tới cho tôi còn ít chắc, để tôi đi lấy thuốc cho bà…”
Giọng Tô Thiên Du rất yếu ớt, nhưng lại quyết liệt.
“Minh Châu, mẹ mà đi thì con phải làm sao bây giờ?”
“Bà định đi đâu?” Lý Minh Châu xoay người, hốc mắt đỏ hoe, cả người run rẩy.
Tô Thiên Du không nói chuyện.
“Tôi đang hỏi bà cơ mà, mẹ kiếp bà định đi đâu!” Lý Minh Châu gào lên, “Tôi kiếm tiền chữa bệnh cho bà mà bà định đi đâu!”
Cô nói năng lộn xộn, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Yết hầu Lý Minh Châu chuyển động, tay đặt trên nắm tay cửa, nói thêm: “Tô Thiên Du, bà không phải người như vậy.”
Tô Thiên Du níu lấy tấm ga giường khiến nó dúm dó.
Lý Minh Châu nói: “Bà muốn điên thì điên hẳn đi, đừng có lúc điên lúc tỉnh, tôi thấy không bằng bây giờ bà điên luôn đi.”
“Minh Châu, con hận mẹ sao?” Tô Thiên Du hỏi cô.
“Ngủ đi.” Lý Minh Châu cố gắng bình tĩnh, “Tôi đi lấy thuốc.”
“Con ngồi đây với mẹ một lát đi, mấy hôm nay mẹ không khống chế nổi cơ thể mình, ngồi cũng không ngồi nổi, đều phải nhờ y tá đỡ dậy.” Tô Thiên Du không biết bị hư dây thần kinh nào mà giọng điệu lại dịu dàng như vậy.
Lý Minh Châu được mẹ sinh nhưng không được mẹ dạy dỗ, đời này không nghe được mấy câu tốt lành từ miệng Tô Thiên Du, nên mấy câu này vang lên khiến bước chân cô khựng lại.
“Bà muốn nói gì?”
Lý Minh Châu quay lại, ngồi xuống mép giường bà.
“Muốn nói chuyện với con chứ không có gì.” Tô Thiên Du khó nhọc nói, “Nói gì cũng được.”
Im lặng một lát, bà nói.
“….Con nói đi.”
Lý Minh Châu chẳng biết nói gì.
“Tôi vẫn vậy thôi, bà không thấy sao?”
“Phần lớn thời gian mẹ đều không thấy được.” Tô Thiên Du muốn cười, bà cố nhếch khóe miệng lên để cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Sáng nay nằm trên giường, mẹ đột nhiên tỉnh táo, thấy người ngợm nhẹ nhõm, Minh Châu, mẹ biết mẹ được giải thoát rồi.”
Lý Minh Châu nhìn bà không chớp mắt.
Tô Thiên Du lặp lại, “Mẹ được giải thoát rồi.”
“Mẹ dùng hơn nửa cuộc đời để hận một người, bây giờ đã được giải thoát rồi.”
Cổ họng Lý Minh Châu xộc lên mùi tanh khiến cô đau đớn.
Y tá đẩy cửa đi vào, đỡ Tô Thiên Du nằm xuống.
Thân thể bà không thể ngồi lâu, nếu không bệnh tình sẽ trở nặng.
Lý Minh Châu che miệng, ho khan hai tiếng, ho đến đau cả ngực.
Cô như một người bị cảm nặng, thấy người chỗ nào cũng đau.
Khi Tô Thiên Du nói “mẹ được giải thoát rồi”, người cô đau như bị xoắn lại, đầu váng mắt hoa, suýt nữa té xỉu.
“Bà nghĩ chết là giải thoát, vậy tôi đây thì sao?” Lý Minh Châu thầm nghĩ, “Tôi sống nhiều năm như vậy để làm gì?”
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe không ít lời quàng xiên, nhưng không gì đả kích cô nặng nề bằng mấy câu này của Tô Thiên Du.
Chưa bao giờ Lý Minh Châu ý thức sâu sắc như lúc này: Mình là đồ thừa thãi.
Tô Thiên Du sinh cô ra là một sai lần, cô là đồ thừa thãi, vốn không nên tồn tại.
Tô Thiên Du vì Lý Văn Lâm mà hủy hoại nửa đời mình. Cô vốn nên chết, Tô Thiên Du không muốn có cô, bà muốn đẻ con trai, một đứa con trai có thể cho bà một cuộc sống tốt đẹp.
Lý Minh Châu dùng cả cuộc đời để chứng minh cho bà thấy, dù cô là con gái cũng có thể cho bà một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng số phận luôn đi trước cô một bước, phá hủy cô hết lần này đến lần khác, mãi đến bây giờ mới hoàn toàn phá sập mọi phòng tuyến của cô.
Bà mẹ điên này trước giờ đều không cảm thấy chuyện mình còn sống có gì đáng quý, cứ thế xem chết là một sự giải thoát.
Nhưng trong vô vàn đêm khuya, khi Lý Minh Châu choàng tỉnh sau cơn ác mộng thời thơ ấu, khi cô vươn tay sang chạm vào thân thể còn sống của Tô Thiên Du, cõi lòng đứa bé bất lực chợt thấy được an ủi chút ít.
Ít ra cô còn có một người mẹ, còn có một người sống cùng cô.
Hồi sáu bảy tuổi, vì bị hiện thực cuộc đời xô đẩy mà cô không cần thầy dạy cũng hiểu được cách sinh tồn.
Khi cô làm mọi chuyện vì Tô Thiên Du, bà lại coi chết là một sự giải thoát. Vậy cô là cái gì? Là một trò đùa sao?
Tô Thiên Du đã từng là thứ duy nhất kiềm kẹp con dã thú trong cô, bây giờ kiềm kẹp đã yếu đi, cô có cố gắng giãy giụa cách mấy cũng đều thất bại.
Sắc mặt Lý Minh Châu như đưa đám, song bước đi lại vững vàng, đi từng bước xuống lầu.
Lý Sâm thấy cô xuống thì hỏi: “Thế nào rồi? Bà ấy…”
Lý Sâm chưa dứt lời, thấy mặt mày Lý Minh Châu như thế, khiếp sợ: “Em sao vậy?”
Trông cô như sẽ chết ngay giây kế tiếp, trong mắt không có chút ánh sáng nào.
Lý Minh Châu xua tay, “Tôi ra phía sau viện điều dưỡng ngồi một lúc.”
Giọng nhẹ nhàng, bình thường.
Lý Sâm nhíu mày, gọi y tá tới hỏi, “Tô Thiên Du đã nói gì với con bé thế?”
Y tá nói: “Tôi đứng ngoài nên không nghe rõ.”
Lý Sâm: “Vậy Tô Thiên Du thì sao? Không phải bà ta bị điên à, sao đột nhiên lại tỉnh táo?”
Y tá khó xử: “…… À, tôi cũng không rõ lắm.”
Lý Sâm nhíu mày: “Cô không phải là bác sĩ à?”
Y tá nghĩ bụng: Tôi là một y tá!
Nhưng cô nào dám tranh cãi với ông chủ, chỉ cụp mắt lùi sang một bên, biết ý im lặng.
Lý Minh Châu đi ra phía sau viện điều dưỡng, ở đó có một cái hồ nhỏ, được lát gạch men xung quanh. Nước rất nông nhưng bên trong có rất nhiều hoa súng, mùa đông hoa héo hết khiến nước đục khiến người ta nhìn không thấy đáy hồ.
Lý Minh Châu ngồi trên ghế, trên đó còn đọng tuyết tối qua, xếp thành một tầng dày rất cứng, lạnh băng, thoắt cái đã khiến quần áo cô sũng nước.
Lý Minh Châu không hay biết gì, cứ ngơ ngẩn ngồi đó.
Cô tự nhủ: Hay là mình cũng giải thoát đi.
Cô thực sự mất hết hy vọng, nhất thời ngay cả chết thế nào cũng đã nghĩ kỹ.
Cô định trầm mình vào hồ tự sát, ngờ đâu vừa nhìn đã biết nước trong hồ chỉ ngập tới eo cô.
Theo cô quan sát, nếu cô nhảy vào trong hồ nước này tự sát thì ngoài chuyện nửa đời sau cô sẽ bị đau bụng kinh thì không có gì tốt.
Lý Minh Châu nghĩ: Mình phải trầm cả người xuống nước thì mới chết nhanh được.
Cô nghĩ ngợi một chốc thì nhớ tới Lục Dao.
Lý Minh Châu nhịp nhịp ngón tay, từ khi bắt đầu động tác nhỏ này thì thần kinh đầu ngón tay như tác động đến tim, cô dường như sống lại.
Đến lúc này Lý Minh Châu mới cảm nhận được mình đang ngồi trên tuyết lạnh, ngoài trời gió thổi thật lạnh, hốc mắt cô khô khốc, nước mắt cũng lạnh lẽo.
Môi cô lạnh đến mức tím đi, cô đứng dậy khỏi ghế.
Trước khi cô gọi đến, Lục Dao đặt điện thoại giữa bàn, cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể muốn nhìn thủng một lỗ trên điện thoại.
Cậu nghĩ bụng: Mình không thể cứ gọi cho cô ấy mãi được, yêu là phải biết lạt mềm buộc chặt, nhỡ may cô ấy không thích mình dễ dãi như vậy thì sao?
Vừa rồi Lục Dao vừa ra quyết định: Trước khi Lý Minh Châu gọi cho cậu thì cậu nhất định sẽ không gọi cho cô.
Vì thế Lục Dao cứ nhìn chằm chằm điện thoại, cách ba phút lại cảnh cáo bản thân không được bấm số gọi, từ trưa tới chiều, rốt cuộc cũng đợi được điện thoại của Lý Minh Châu.
Lục Dao lập tức quên mất mình từng bảo phải “lạt mềm buộc chặt”, bắt máy ngay.
“Lục Dao, cậu đang ở đâu?”
Lục Dao lặp đi lặp lại: Lạt mềm buộc chặt lạt mềm buộc chặt lạt mềm buộc chặt lạc mềm buộc chặt….
Lý Minh Châu nói: “Bây giờ tôi muốn gặp cậu.”
Lạt…
“Anh tới liền.” Lục Dao đứng dậy ngay lập tức, với lấy cái áo khoác trên ghế, chạy như bay ra ngoài, “Địa chỉ.”
Lý Minh Châu báo địa chỉ viện điều dưỡng cho cậu.
Lục Dao tra đường, thấy Lý Minh Châu đang ở viện điều dưỡng thì thầm thấy thấp thỏm.
Lần trước cậu lo lắng như vậy cũng là vì Tô Thiên Du.
Đó là năm năm trước, Tô Thiên Du được chẩn đoán mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên, Lý Minh Châu nửa đêm gọi cho cậu từ bệnh viện.
Bây giờ cảm giác đó lại ùa tới.
Lục Dao lái xe, tìm được vị trí viện điều dưỡng ngay lập tức.
Lý Minh Châu đứng đợi ở cửa viện điều dưỡng, Lục Dao đi tới, vừa lại gần đã nhận ra từ eo cô trở xuống đã ướt đẫm.
Mặt Lục Dao biến sắc, nói với giọng căng thẳng: “Em rơi xuống nước à?”
Lý Minh Châu lắc đầu, “Tôi muốn về khách sạn thay bộ đồ khác.”
Lục Dao vươn tay ra sau sờ, vắt ra nước.
Cậu nhíu mày: “Khách sạn xa vậy, sao em thay ngay được, gần đây có cửa hàng nào không, để anh đi mua một bộ cho em.”
Cậu vừa nói vừa kéo Lý Minh Châu đi, “Vào xe trước đã, anh sẽ mở máy sưởi lớn một chút.”
Lý Minh Châu để cậu lôi vào xe, ngoan như trẻ con đang tập đi.
Lục Dao sờ mặt cô, thì thầm: “Sao mặt lại lạnh thế này?”
Cậu đóng cửa xe, lấy áo khoác của mình đắp lên đùi cô.
“Đợi anh.”
Trên áo vẫn còn vương hơi ấm của Lục Dao, rất ấm, trái ngược hẳn với thân thể lạnh băng của Lý Minh Châu.
Lục Dao hành động rất nhanh, cậu vào tiệm mua đại một chiếc áo khoác trông có vẻ dày dặn nhất, còn bị nhân viên tiệm nhận ra nên phải ký tên.
Lục Dao nhanh chóng quay lại, Lý Minh Châu đã ngủ.
Áo khoác đắp trên đùi, đầu nghẹo sang một bên, vừa mới ngủ.
Lục Dao thấy cô mặc đồ ướt ngủ, sợ cô bị cảm, không gian trong xe lại không đủ rộng, cậu không thể giúp Lý Minh Châu thay đồ được đành lái xe quay lại khách sạn.
Cậu đỗ xe xong, bế Lý Minh Châu từ gara vào thang máy, lên phòng.
Một phòng gia đình bình thường trong khách sạn năm sao cao cấp, vì vậy dù có bình thường thì cũng là loại bình thường một cách xa hoa.
Đi xuyên qua phòng khách, vào phòng ngủ phía bên trái.
Lục Dao đặt cô lên giường, cẩn thận thay đồ giúp cô, mở máy sưởi, đắp chăn cho cô.
Cậu vốn muốn trò chuyện một chút với Lý Minh Châu nhưng đối phương đã ngủ, cậu cũng không thể dựng cô dậy.
Đến nửa đêm, Lý Minh Châu sốt cao.
Lục Dao ngủ cạnh cô, chợt thấy người nằm trong lòng cậu nóng khác thường.
Cậu mơ mơ màng màng nhổm dậy, lấy trán mình áp vào trán Lý Minh Châu đo nhiệt độ.
Tối nay, thành phố B có tuyết rơi. Lúc chiều Lục Dao ôm Lý Minh Châu ngủ có mặc đồ ấm, nếu không cũng khó mà dậy nổi.
Cậu lo lắng cho sức khỏe của Lý Minh Châu, nửa tỉnh nửa mê bò khỏi giường, choàng áo khoác, mơ màng đi xuống lầu mua thuốc.
Đi suốt hai con phố đều không thấy tiệm thuốc nào, đến phố thứ ba mới có bán.
Cậu mua chút thuốc hạ sốt thông thường rồi quay lại khách sạn.
Lục Dao thay một bộ đồ ngủ khác cho cô, mặt cậu đỏ lựng lên, trông còn đỏ hơn cả mặt Lý Minh Châu đang sốt cao.
Cậu đút hai viên thuốc cho Lý Minh Châu, chính cậu lại không dám ngủ, ngồi ở mép giường trông chừng Lý Minh Châu.
Một lát sau, Lục Dao kiềm lòng không đặng, vươn tay ra nắm lấy tay cô, đan tay mình vào tay cô.
Lý Minh Châu bệnh tới mê man, chỉ mơ hồ cảm thấy có người ở bên cạnh mình.
Giọng cô như con nít, kêu tên Lục Dao nghe rất êm tai.
“Lục Dao……..”
Lục Dao rướn người sang, nửa ôm cô, khẽ nói.
“Em cần gì?”
Lý Minh Châu dường như dùng hết sức, khó khăn lắm mới bắt được vạt áo trước của cậu, cầm lỏng lẻo nhưng lại gỡ chẳng ra.
Lý Minh Châu nỉ non.
“Tôi chỉ có cậu….”
Bình luận facebook