3.
Tôi: ???
Đây là lời mà Tần-Thiêm-làm-việc-không-lỗ-hổng có thể nói ra hay sao?
"Ồ, vậy cũng không sao, tôi cũng quên cả rồi."
Nói xong, tôi chỉ sợ Tần Thiêm lại nói câu gì không nên nói nữa, vội vàng ôm tay Liên Dịch Chu rời đi.
Liên Dịch Chu nhẹ nâng khóe môi, vừa đi vừa sát vào người tôi, nhỏ giọng nói: "Ông đây có thể cảm giác được, hắn đang nhìn chòng chọc đấy."
Tôi: ...
"Đừng có tìm đường chết, đi nhanh lên."
Ban công ngoài hội trường.
Liên Dịch Chu kiểm tra một vòng thấy xung quanh không có ai, sau đó vừa khóa cửa, hưng phấn suy diễn tưng bừng.
"Nhìn kiểu này thì Tần Thiêm cũng không phải không có tình cảm gì với em, em xác định không muốn nhân cơ hội câu lại con cá này?"
"Diễn một vở kịch cua lại vợ mất trí nhớ ân ái dây dưa!"
Tôi vuốt lại tóc trên vai, gió đêm thổi tới, cảm giác đầu óc nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Tôi nghiêng đầu lườm Liên Dịch Chu một cái: "Anh bớt xem tiểu thuyết ba xu đi!"
Liên Dịch Chu là bạn thân của tôi, khẩu hiệu cửa miệng của anh ta là có thể chơi đùa cỡ nào cũng được, nhưng tuyệt đối không kết hôn.
Nhưng con cháu gia đình trâm anh thế phiệt như bọn tôi, có yêu hay không không cần biết, nhưng nhiều lúc hôn nhân chính là một bản hợp đồng giá trị nhất.
Liên Dịch Chu muốn chạy cũng không được.
Cho nên sau khi hắn bất ngờ phát hiện ra tôi không mất trí nhớ, hai chúng tôi quyết định hợp tác với nhau, kết hôn đối phó, mạnh ai nấy chơi.
Thấy tôi như vậy, Liên Dịch Chu thực sự bất ngờ, đầy hứng thú nhìn tôi: "Uây, mối tình bảy năm, thế mà không định quay đầu à?"
Tôi cười gượng: "Yêu đơn phương thì không gọi là mối tình."
Mối tình nhỏ bé này, ngay từ đầu vốn không bình đẳng rồi.
Trong mắt Tần Thiêm, nhận lời tỏ tình của tôi hay là chuyện làm bạn tình, đều là bố thí cho tôi mà thôi.
Có quay đầu cũng chỉ tự rước nh.ục.
"Quên đi, tôi không cần, làm người ấy à, chỉ cần học cách tha thứ cho chính mình, thì sẽ không buồn khổ."
Tôi đưa tay lên muốn xoa vai mình, lại bất ngờ chạm vào vải âu phục mềm mại.
Quên mất, áo vest Tần Thiêm khoác cho tôi vẫn còn đây.
Nghĩ một chốc, tôi cởi áo vest ra vứt cho Liên Dịch Chu: "Anh trả lại cho anh ta giùm em, em xuống bãi đỗ xe chờ anh, về thôi."
Liên Dịch Chu mếu máo, nhưng cũng không nói gì, xoay người mở cửa, đi tìm người trả áo.
Tôi lại hóng gió thêm một lúc rồi đi ra cửa, chuẩn bị đi qua hành lang, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Kết quả là mới tới chỗ rẽ đã nhìn thấy Tần Thiêm đang đứng dựa tường, cúi đầu xem điện thoại, sắc mặt âm trầm.
Tôi lịch sự gật đầu chào hắn: "Anh Tần."
Tôi sẽ không tưởng bở hắn đang chờ tôi.
Tôi chỉ muốn đi cho nhanh thôi.
Nhưng trong nháy mắt bước qua, tôi nghe được mùi rượu trên người hắn, đồng thời, cổ tay tôi bị kéo lại.
Tôi ngạc nhiên nhìn Tần Thiêm, khóe mắt vô tình liếc thấy màn hình của hắn.
Rất dễ thấy, có hình tôi.
Hình như là bệnh án.
Quả nhiên hắn có điều tra.
"Anh Tần có việc gì nữa sao?"
Tần Thiêm nhìn tôi chằm chằm: "Anh tới lấy áo vest."
"Thật không khéo, tôi mới bảo Dịch Chu mang sang cho anh, chắc là lỡ nhau rồi."
"Không, anh có thấy anh ta."
Tôi: ???
Sao tôi không hiểu được cái logic này nhỉ?
"Vậy anh..."
"Áo chỉ là cái cớ, anh muốn đến xác nhận một chuyện."
"Chuyện gì?" Tôi hơi hồi hộp.
Không phải hắn biết gì đó rồi chứ?
Thân thể tôi đột nhiên mất cân bằng, bị Tần Thiêm đẩy mạnh vào phòng khách gần nhất.
Trong không gian tối om không đèn đuốc, tôi bị hắn đè lên cửa.
"Em vừa nói, dù anh từng làm chuyện rất quá đáng cũng không sao, em đã quên hết rồi, có thật không?"
"À, phải?"
"Vậy nếu như, là thế này thì sao?"
Đôi môi mang theo mùi rượu đột nhiên cướp lấy hơi thở của tôi, Tần Thiêm đẩy tôi dựa sát vào cửa hôn thật sâu.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo luồn từ mép váy hở lưng lần mò vào trong!
Tôi bị dọa sợ, không biết Tần Thiêm lại nổi cơn điên gì đây.
Bàn tay ấm áp của hắn kề sát eo tôi, khiến cho từng tấc da thịt tôi cũng muốn nóng lên theo.
Tôi gấp gáp phản xạ từ chối, liều mạng giãy dụa, xô vai Tần Thiêm ra.
Nụ hôn từng khiên cho chân tôi run rẩy, giờ lại thành nhá.t d.a.o châm chích tôi sỉ nhục tôi.
Về danh nghĩa tôi đã sắp kết hôn!
Liệu hắn có nghĩ tới nếu lỡ bị người ta nhìn thấy thì sau này tôi phải làm sao không?
Tần Thiêm thấy tôi chống cự, không đáp lại, tim hơi loạn nhịp, sau đó thả lỏng tay.
Nhưng hắn vẫn ôm tôi, giọng nói khàn khàn, có vẻ không cam lòng.
Ánh mắt nhìn tôi chăm chú, tựa như đang muốn nhìn rõ lời nói dối của tôi.
"Chúng ta đã từng làm nhiều chuyện quá đáng như vậy đấy, em nói quên là quên sao?"
"Lại chỉ quên mình anh sao?"
"Lại trùng hợp vậy sao Nguyễn Nguyễn?"
4.
Trong nháy mắt, tôi đã hiểu nguyên nhân Tần Thiêm khác thường.
Hắn không tin tôi mất trí nhớ.
Kể ra cũng trùng hợp.
Tôi giả vờ mất trí nhớ chẳng qua là do thấy mất thể diện, không có mặt mũi nói rõ với cha mẹ rằng người bạn trai yêu bảy năm không công khai của tôi chỉ là một kẻ k.h.ố.n ki.ếp. coi thường tôi.
Cho nên tôi bèn giả bộ ký ức dừng lại trước khi bắt đầu yêu hắn.
Tám chín bỏ làm mười, tôi nhớ hết mọi người, chỉ quên mỗi Tần Thiêm.
"Chỉ bằng hành động vừa rồi của anh Tần, tôi có báo cảnh sát cũng không quá đáng đâu!"
Tôi sầm mặt lại, nhân cơ hội ấy đẩy Tần Thiêm ra.
Trên mặt biểu lộ rất rõ thái độ "bị mạo phạm", âm thanh cũng lộ vẻ ghét bỏ.
"Lúc nãy chính miệng anh Tần đã nói, tôi và anh không phải quan hệ yêu đương."
"Vậy những việc quá đáng mà anh nói phải chăng là chỉ... bạn tì.nh?"
Ngữ khí của tôi đầy xa cách và chất vấn, ánh mắt cũng đầy ác liệt.
"Tôi đường đường đại tiểu thư nhà họ Tưởng, chẳng lẽ lại tự hạ giá, làm chuyện không danh không phận kia, hợp lý không?"
"Sức quyến rũ của anh Tần cũng không lớn đến mức đó chứ?"
Nói xong, tôi lại đánh giá Tần Thiêm từ trên xuống dưới, sau đó liếc xuống dưới một chút.
"Cũng thường thôi mà."
"Vậy chắc tôi bị lừa gạt hoặc bị chơi đùa rồi nhỉ?"
Không phải là bị chơi đùa sao?
Lần đầu tiên nghe nói vị trí bạn tì.nh còn phải theo đuổi phải tỏ tình mới có thể có được luôn đấy.
Sắc mặt Tần Thiêm bỗng hóa âm trầm, nén giận nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Tưởng! Nguyễn!"
"Được rồi!" Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Chúng ta không phân tích nguyên nhân nữa, coi như trước kia tôi mắt kém sẩy chân là được."
"Anh Tần chỉ là bạn tình, lấy lập trường gì thân phận gì tới chất vấn tôi, ép buộc tôi?"
Tần Thiêm dùng hai chữ "chơi đùa", biến tôi từ bạn gái thành "bạn tì.nh".
Bây giờ, tôi trả hai chữ này lại cho hắn.
Hắn nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, Tần Thiêm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận.
Lúc mở mắt ra, tiếng nói của hắn cũng dịu lại:
"Nguyễn Nguyễn, đừng giận dỗi vu vơ nữa, trước kia anh không biết em muốn làm bạn gái anh."
"Anh đã từ chối vị hôn thê trong nhà sắp xếp rồi, em muốn làm bạn gái thì anh để em làm."
"Một tháng qua... anh rất nhớ em, đêm đó là anh nói bừa, thực ra anh có quan tâm em mà."
"Cho nên, đừng quậy nữa, về với anh đi."
Cuối cùng cũng nghe được câu xin lỗi, nhưng tôi chẳng đau lòng mấy, mà cảm thấy buồn cười nhiều hơn.
Đến giờ Tần Thiêm vẫn không hiểu, vẫn đứng trên đầu trên cổ người khác.
Vấn đề không phải ở chỗ danh phận bạn gái.
Mà là trong lòng hắn coi thường tôi, tình cảm hắn cho tôi là bố thí!
Tình yêu không bình đẳng, tôi cần làm gì?
"Anh Tần," tôi hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn hắn, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ, "Tôi nói rồi, chuyện trước kia tôi không nhớ rõ nữa."
"Có điều, quan hệ của tôi và anh, tôi cũng hiểu sơ sơ rồi, nghe qua cũng không phải quan hệ đàng hoàng nghiêm túc gì."
"Bây giờ tôi đã có chồng sắp cưới, còn tìm bạn tì.nh là trái luân thường đạo đức, hơn nữa, người bạn tì.nh như anh..."
Tôi vừa nói vừa nhún vai, mắt thì đành giá Tần Thiêm thêm lượt nữa.
"Hình như mất rồi cũng không có gì đáng tiếc."
Tần Thiêm nghiến răng càng chặt hơn, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào tôi.
"Không đáng tiếc sao?"
"Chứ sao nữa?"
Tôi tỏ vẻ vô cùng đương nhiên.
"Bây giờ đối với tôi mà nói, anh chỉ là một người xa lạ."
"Anh cũng không phải gu của tôi, cho nên tôi không có hứng thú với việc làm bạn gái anh đâu."
Nói đến mức này là cũng đủ rồi, nói nữa ăn đòn không chừng.
Đưa mắt nhìn Tần Thiêm: "Anh Tần, hi vọng đây là lần cuối cùng anh và tôi dây dưa, sau này gặp lại, cứ làm người xa lạ thì hơn."
Nói xong, tôi xoay người mở cửa, cố gắng không để bước chân lộ vẻ gấp gáp quá mức, nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng khách.
Hình như Tần Thiêm cũng không đuổi theo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ bình tĩnh chớp mắt biến mất, cơn đau bị dồn nén nãy giờ cuồn cuộn trào dâng.
Những bảy năm, cuối cùng lại kết thúc đầy thất bại.
Sao mà không đau được cơ chứ?
Cửa phòng đóng lại sau lưng tôi, Tần Thiêm mặt mày âm trầm, trong mắt bão tố cuộn trào.
Sau đó hắn cúi đầu, bấm nhận cuộc gọi vẫn làm điện thoại rung nãy giờ.
"Sao rồi Tần Thiêm? Đã tìm được con thỏ nhỏ kia của anh chưa? Bạn tôi nói nhìn thấy cô ấy thật đấy."
"Tìm thấy rồi." Tần Thiêm trầm giọng nói, "Tìm được một nửa."
"Hả? Một nửa là sao?"
"Mất trí nhớ, quên mất tôi rồi."
Bình luận facebook