5.
Đợi đến lúc tôi bình ổn cảm xúc lên được xe, Liên Dịch Chu đã đợi tôi được một lúc lâu.
Hắn lẳng lặng ngồi nhìn tôi một lúc rất lâu, sau đó nghiêng đầu cười cợt: "Nhòe cả son môi luôn kìa, coi bộ mãnh liệt ghê há."
Tôi: ...
"Còn nói tầm bậy nữa em xé miệng anh ra bây giờ."
Nói xong, tội vội vàng rút khăn giấy ra lau miệng.
Tôi chà thật mạnh, thậm chí muốn lau cho sạch mọi dấu vết Tần Thiêm lưu lại trên da thịt tôi.
Liên Dịch Chu nhìn tôi chằm chằm, ngón tay vô thức mân mê vô lăng, đôi mắt sâu thẳm.
Mặt mũi anh ta rất đẹp, bề ngoài nhìn baby hơn tên Tần Thiêm lạnh lùng cao ngạo kia, lại thêm da dẻ trắng trẻo mịn màng như con nít, lại càng đẹp.
Đặc biệt là cặp mắt.
Tựa như một vòng xoáy nhỏ, cất giấu bóng tối vô tận, che giấu cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu được.
"Em có ý gì hả, em Tiểu Tưởng?"
Tôi nhún vai: "Có ý gì đâu, đánh ch.ế.t em cũng không ăn lại đồ đã ói ra! Hôm nay nhờ đóng vai mất trí nhớ mà xả được cơn tức trong lòng, thoải mái ghê!"
"Sau này gặp mặt, coi như người xa lạ, thật là tốt."
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lời nói dối để tránh mất mặt lại trở thành trợ lực tốt nhất giúp tôi chấm dứt hoàn toàn với Tần Thiêm.
Nhân quả tuần hoàn, có lúc thật sự rất kỳ diệu.
Mà khi nghe tôi nói xong, vẻ mặt nghiêm túc của Liên Dịch Chu nháy mắt biến thành bất cần đời như xưa giờ.
Hắn khởi động xe, làm động tác siêu nhân bay lên.
Kết hợp với quả đầu nâu xoăn, nhìn kiểu gì cũng thấy giống thằng hâm.
"Được rồi, sau này hắn còn dám đào góc tường nhà ông, ông đánh ch.ế.t."
Tôi: ...
Hôn sự này, cũng có bắt anh làm thật đâu.
Điện thoại trong túi rung lên, tôi mở màn hình ra xem, lại là Tần Thiêm à?
Điện thoại này là mới sắm sau tai nạn, nên lịch sử trò chuyện đều trống.
Lịch sử trò chuyện với Tần Thiêm đương nhiên cũng trống, nhưng mà trước kia đa phần là tôi chủ động, hắn thỉnh thoảng cao hứng lắm mới trả lời.
Nhưng lần này, lại là hắn chủ động gửi tin nhắn đầu tiên.
[TT: Em còn để quên đồ ở nhà anh, rảnh thì tới lấy nhé.]
Hôm đó chia tay dọn vội, không kịp mang hết mọi thứ đi.
Xem ra lần này Tần Thiêm bị tôi chọc giận thật rồi, thấy đồ của tôi cũng thấy phiền.
Nhưng đều là đồ đắt tiền, phải lấy về.
[Em Nguyễn: Được, chín giờ sáng thứ Sáu tuần này, để ngoài cửa cho tôi là được.]
[Em Nguyễn: Nhờ anh cho tôi xin lại địa chỉ.]
Đã diễn là phải chú ý cả chi tiết nhỏ.
Tôi là người mất trí nhớ cơ mà, làm sao có thể biết địa chỉ nhà hắn chứ?
Vốn tưởng rằng đến đây là kết thúc được rồi.
Nhưng mà một lát sau, Tần Thiêm lại nhắn thêm một tin nữa.
[TT: Trước kia em rất yêu anh.]
Một câu trớt quớt không đâu vào đâu.
Nhưng mà tôi lại hiểu.
Đây là hắn đang trả lời câu hỏi lúc trước của tôi "Tôi đường đường đại tiểu thư nhà họ Tưởng, chẳng lẽ lại tự hạ giá, làm chuyện không danh không phận kia, hợp lý không?"
Trái tim tôi như bị xé toạc ra, tôi thậm chí còn cảm thấy tội nghiệp cho tôi ngày trước.
Đến cùng tôi phải rẻ mạt thấp hèn tới cỡ nào mới có thể khiến cho một kẻ vô liêm sỉ như Tần Thiêm hiên ngang lẫm liệt nói ra câu này chứ?
[Em Nguyễn: Nhưng trước kia tôi yêu anh tới vậy, mà hình như còn chẳng được làm bạn gái anh nhỉ?]
[Em Nguyễn: Chẳng trách tôi không quên ai, lại quên anh.]
Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Đang nhập tin nhắn..." nhưng mãi vẫn không thấy gửi tin nhắn mới.
Tôi cười lạnh, tắt màn hình không để ý nữa.
Nhưng tay phải vô thức siết chặt tà váy.
Nhưng tôi không ngờ tới, ba giờ sáng.
Tôi nhận được tin nhắn trả lời.
[TT: Nhưng cũng may, em đã quên rồi, thật tốt, có thể làm quen lại, bắt đầu lại lần nữa.]
Bị đi.ê.n hả ông!!!
Tôi không thèm nhắn lại, nhẹ nhàng thở ra, áp chế chút cảm xúc khó chịu còn sót lại, ánh mắt nghiêm túc.
Sau hôm đó, Tần Thiêm không còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.
Thật ra tôi cũng chẳng có cảm giác gì, cho nên không để ý.
Đám cưới của tôi và Liên Dịch Chu được ấn định vào ba tuần sau.
Rất gấp gáp.
Cho nên mấy ngày nay Liên Dịch Chu ngày nào cũng lăn lóc trong phòng làm việc gốm sứ mỹ nghệ của tôi, mặt ủ mày chau lo liệu thủ tục tiến hành hôn lễ.
Tôi cũng có lòng muốn giúp anh ta, nhưng trước khi "mất trí nhớ", tôi có nhận một đơn hàng nhỏ, sắp tới phải giao hàng.
Nhưng vì tai nạn giao thông làm lỡ mất mấy tuần, nên bây giờ phải làm bù.
Tin nhắn của Tần Thiêm được gửi đến vào buổi sáng thứ Bảy hôm ấy.
Tôi đang vẽ trang trí họa tiết cho bình gốm, không rảnh tay, nên nhờ Liên Dịch Chu xem giùm.
Không ngờ Liên Dịch Chu xem xong thì giở dọng thái giám eo éo ra đọc:
"Em thuê shipper tới nhà anh lấy đồ à? Nhà anh không cho người lạ vào, em tự đến đi."
Đọc xong còn bĩu môi nói mát tôi:
"Ôi chao ơi, em Tiểu Tưởng cũng có mặt mũi quá cơ, người ta bảo em đích thân tới mới chịu mở cửa này.."
Tôi thoáng dừng tay, nghiến răng.
Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Liên Dịch Chu đang mặc bộ đồ thể thao màu xám, rạng rỡ đầy khí chất tuổi trẻ.
"Muốn chết không?"
Liên Dịch Chu vờ mếu máo, mặt gợi đòn.
"Người ta muốn gặp em kìa, không trả lời à?"
Tôi "xì" một tiếng, ném bút vẽ sang bên.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên vô tình liếc tới bàn trà trước mặt anh ta.
Ánh mắt tôi sáng lên, làm gì còn tâm trạng gây lộn với anh ta, dồn sức nhào tới, chụp lấy cái thìa để trong bát dưa hấu, nhân lúc Liên Dịch Chu không kịp phản ứng, múc một miếng dưa hấu to nhét vào mồm.
Liên Dịch Chu lập tức cau mày lườm tôi một cái: "Đồ lạnh mà ăn nhanh như vậy, không sợ ch.ế.t à?"
"Cũng có làm anh trễ ngày đến tháng đâu, anh quản gì lắm thế." Tôi nhìn anh ta bĩu môi bèn nói, "Em nói này đại thiếu gia, anh không đi vẽ tranh của anh đi, ngày nào cũng tới phòng làm gốm mỹ nghệ của em định giở trò gì đấy?"
Nhà tôi kinh doanh đồ sứ, công ty gia đình hiện tại có cha mẹ chú bác quản lý.
Tiệm đồ sứ mỹ nghệ nho nhỏ này là cha tôi giao cho tôi để luyện tập, công việc cũng nhàn, rất thoải mái.
Nhà Liên Dịch Chu làm dây chuyền sản xuất hàng hóa, trên lý thuyết hẳn là rất bận.
Nhưng trong nhà anh ta còn anh còn chị, cho nên cũng chẳng tới phiên anh ta kế thừa gia nghiệp.
Nhiệm vụ hàng ngày của anh ta là sống mà tiêu tiền thôi.
"Xí, ông đây bận như c.h.ó đây em không thấy à?"
Liên Dịch Chu nhăn nhó, vừa đổi vị trí bát dưa hấu, vừa mắng tôi.
"Chuyện đám cưới của hai đứa, anh không lo chẳng lẽ em lo?"
Tôi nhai nhóp nhép, cũng không để ý lắm.
"Làm thủ tục đối phó thôi, không phải công ty tổ chức sự kiện bao tất sao?"
Liên Dịch Chu bỗng nhiên dừng bước.
Bóng lưng lộ vẻ cô đơn khó nói nên lời.
Ngay lúc tôi cho rằng anh ta đang lấy sức, chuẩn bị xông tới đánh tôi, thì tôi nghe anh ta nói...
"Cưới xin không phải trò đùa, dù là thủ tục đối phó, cũng phải cho em thứ tốt nhất."
6.
Trái tim tôi đột nhiên run lên, cảm giác được trân trọng khiến mũi tôi bỗng chốc cay cay.
Thế giới này vốn vô cùng khắt khe với phụ nữ.
Tôi đi theo Tần Thiêm bảy năm, một khi chia tay, nếu nói sự thật ra, kiểu gì cũng sẽ có người nhìn tôi với vẻ mặt đầy ý tứ sâu xa.
"Ồ, bảy năm cơ đấy."
Cho nên, nếu không phải vừa khéo Liên Dịch Chu cũng cần vợ che mắt thiên hạ, thì kẻ mang theo nỗi tự ti này như tôi vốn không định kết hôn.
Cho dù bây giờ chuẩn bị kết hôn, thì tôi cũng không dám ôm mơ mộng hão huyền gì.
Nhưng tôi không ngờ cái tên Liên Dịch Chu tuổi tác còn không lớn hơn tôi bao nhiêu này lại... nhạy cảm chú ý tới điểm này.
Mắt hơi ươn ướt, thế là tôi quay mặt đi chỗ khác hít hít nước mũi, sau đó giả bộ ung dung nói "Ừ ha" một tiếng.
"Anh nói đúng, nào, cùng chọn đi!"
Lúc chuông điện thoại vang lên, tôi đang kéo mũ áo hoodie của Liên Dịch Chu, muốn ép anh ấy chọn thiệp cưới màu trắng theo ý tôi.
Lúc nghe được tiếng chuông, tôi không phản ứng kịp, bấm nghe luôn.
"A lô ai vậy ạ?"
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Liên Dịch Chu cầm thiệp cưới mẫu màu trắng tôi chọn ném vào thùng rác.
Tôi tức quá quên hết mọi thứ gào to: "Liên Dịch Chu! Anh bỏ xuống cho em! Thiệp cưới phải chọn cái đó! Không được đổi!"
Đầu dây bên kia im lặng đến kỳ lạ.
Mãi cho đến khi tôi quát Liên Dịch Chu xong mới kịp phản ứng, liếc nhìn màn hình, thoáng dừng lại, trong lòng hơi nhói.
Nhưng cũng chỉ nhói qua một chút thôi.
Tần Thiêm?
Tôi quả quyết giả bộ không biết số của ai: "A lô? Có ai không? Không nói tôi cúp máy nha."
"Là anh."
"Anh Tần à? Xin hỏi có chuyện gì không?"
Nghe được là Tần Thiêm, Liên Dịch Chu đang cúi đầu chọn thiệp cưới, đột nhiên thẳng người lên, mày rậm mắt to trừng trừng nhìn tôi, rất giống một con Husky ngáo.
Tôi không nhịn được cong môi cười.
Bên kia Tần Thiêm dừng một chút, tiếng nói lạnh lùng còn thoáng vương cảm xúc ấm ức.
"Em chưa trả lời tin nhắn của anh."
Không phải là chưa trả lời!
Mà là tôi không có ý định trả lời.
"À, tại tôi đang chọn thiệp cưới với Dịch Chu nên không để ý đến mấy việc nhỏ khác."
Đầu dây bên kia lại im lặng, loáng thoáng nghe được cả tiếng hít vào.
Lúc tiếp tục mở miệng, giọng nói của Tần Thiêm vẫn lạnh lùng.
"Anh đuổi shipper đi rồi, đồ của em, em tự đến lấy đi."
"À, thế này đi, tôi thấy anh Tần sống ở khu biệt thự Giang Loan, trong nhà chắc cũng có giúp việc, chắc nhờ giúp việc nhà anh dọn dẹp vứt đi giùm tôi nhé."
Những thứ đó tuy đắt tiền, nhưng cũng không đến mức nhất định phải lấy về.
Thanh âm của Tần Tiêm lạnh như băng đá:
"Tưởng Nguyễn, anh không trả tiền thuê giúp việc để dọn dẹp đồ đạc cho em, em tự đến mà dọn."
"Vậy nhờ anh Tần cho tôi xin số điện thoại của giúp việc nhà anh, tôi gửi tiền cho người ta, vậy thì không tính là người lạ nữa, vậy là được rồi."
Đầu dây bên phía Tần Thiêm thoáng chốc yên lặng.
Tôi nghi ngờ nhìn điện thoại, vẫn chưa cúp máy, "Anh Tần?"
Thanh âm lạnh lẽo của Tần Thiêm lại vang lên: "Anh đem sang cho em."
Sau đó, hắn cúp máy.
Tôi cầm điện thoại, quả thực bất đắc dĩ.
Sao nào? Thật sự vì câu nói kia của tôi mà nhận ra mấy chữ "chơi đùa mà thôi" đã làm tổn thương tôi tới nhường nào à?
Lúc trước sao không nói?
Chẳng lẽ thật sự định nhân cơ hội tôi mất trí nhớ để bắt đầu lại?
Tôi sắp lấy chồng tới nơi rồi đây này!
"Em Tiểu Tưởng," Liên Dịch Chu đột nhiên sáp lại, vo một tấm thiệp trắng thành hình cầu, đưa tới trước mặt tôi giả làm micro, bộ mặt thiếu đòn hỏi tôi: "Xin hỏi cảm giác giả mất trí nhớ đùa bõn người yêu cũ là như thế nào?"
"Anh tới đây, em nói thầm cho anh nghe."
Tôi vừa cười vừa ngoắc ngoắc ngón tay với Liên Dịch Chu, lúc anh ấy ghé đầu lại, lập tức bị tôi vươn tay kẹp cái cổ dài trắng nõn lại.
"Nay anh ăn gan hùm gan báo gì rồi hả! Dám vo viên thiệp cưới mẫu em chọn lại à? Anh tưởng em không nhìn thấy à?"
Liên Dịch Chu bị tôi kẹp cho đỏ mặt tía tai, mấy ngon tay thon dài trắng trẻo cố gỡ tay tôi ra; "Đại vương! Đại vương tha mạng!"
"Muộn rồi con ạ!"
Trong lúc vật lộn, bọn tôi quấn thành một cục trên ghế sô pha.
Liên Dịch Chu ỷ tay dài chân dài, còn có sức lực lớn hơn tôi, chọn đúng thời cơ trở tay lật người đè tôi xuống sô pha.
Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi kề sát, ngay cả hít vào cũng hít hơi thở ra của đối phương.
Hai chúng tôi đều sửng sốt.
Bầu không khí bắt đầu trở nên không bình thường.
Hầu kết Liên Dịch Chu nhấp nhô lên xuống, ánh mắt mơ hồ, môi mỏng dần áp sát môi tôi.
"Đinh đang."
Tiếng chuông gió trước cửa vang lên, tôi và Liên Dịch Chu giật mình, vội vàng ngồi dậy nghiêng đầu nhìn qua, thấy Tần Thiêm mặc đồ thể thao xách giỏ đồ đứng trước cửa.
Ánh mắt không hiểu tại sao lại cứ chòng chọc vào hai người chúng tôi.
"Anh Tần tới nhanh vậy à?"
Cái này đâu phải là nhanh.
Rõ ràng là đã chờ ngoài cửa nhà tôi từ trước mà!
Cho nên tôi hơi chột dạ, chỉ lo hắn nghe được câu phỏng vấn của Liên Dịch Chu hồi nãy.
"Anh ở gần đây mà."
Nói xong, ánh mắt lại chuyển tới cánh tay tôi đang ôm Liên Dịch Chu, ánh mắt Tần Thiêm tối sầm lại, "Quấy rầy hai người à?"
Tôi bất ngờ đỏ mặt, vừa muốn đứng dậy, đã bị Liên Dịch Chu trở tay ôm lấy, như cười như không nhìn Tần Thiêm.
"Phải, có quấy rầy, cảnh sau đây không phù hợp với thiếu nhi."
"Hay là anh Tần tránh mặt giùm nhé?"
Bình luận facebook