Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Yêu càng sâu đậm thì hận càng nhiều
Nói xong Tịch Viên nhanh chóng leo lên trực thăng, chiếc trực thăng dần bay lên cao, mất hút.
Triệu Thiên Đình cười khổ, anh nhớ lúc nãy Tịch Viên còn mặt nhăn mày nhó với anh, vậy mà bây giờ đã thay đổi đến chóng mặt.
Cô em gái này, đúng là khiến Triệu Thiên Đình không thể không thương yêu.
Anh luôn chuẩn bị và lo lắng mọi thứ cho Tịch Viên như vậy, hỏi sao từ nhỏ nàng đã quý trọng anh hơn cả hai người anh ruột?
Chiếc trực thăng bay không được bao lâu, thì bên ngoài Dư Viên đã ùn ùn tiếng động cơ.
Trước khi những người bên ngoài vào trong, Triệu Thiên Đình đã nhấn gọi một dãy số.
Đợi có kết nối, anh ung dung trả lời: "Bác Nam, Tịch Viên đã trốn bằng trực thăng của con rồi, bác nên bảo vệ sĩ về thì hơn."
Nhìn Triệu Thiên Đình, tâm Lưu Tĩnh bỗng có một cảm xúc khó tả.
Anh đúng là một người biết suy tính kĩ càng, lo trước lo sau mọi chuyện.
Một người anh trai tốt, một người chồng hoàn hảo...
Đáng ra sự hoàn hảo sẽ là mãi mãi nhưng hiện tại đã không còn. Lưu Tĩnh cảm thấy tiếc nuối.
Cô và anh, mãi mãi sẽ không bao giờ quay lại như trước.
Triệu Thiên Đình bình thản trả lời qua điện thoại: "Xin lỗi bác Nam, đã khiến bác hao tâm vì Tịch Viên rồi. Bác yên tâm, con đảm bảo tiểu Viên sẽ không có vấn đề gì hết."
Ở cạnh Lục Dĩ Thiên thì có chuyện gì chứ?
Huống hồ hắn còn quan tâm Tịch Viên rất nhiều, Triệu Thiên Đình biết hết tất cả mà.
Nói xong, anh cúp máy. Bên ngoài tiếng động cơ cũng càng ngày càng xa. Bọn vệ sĩ đi bắt Tịch Viên đã về rồi.
Lúc bấy giờ, Triệu Thiên Đình liền nhìn sang Lưu Tĩnh, cô cũng đang nhìn anh chăm chú.
"Tĩnh Tĩnh..." Triệu Thiên Đình khẽ gọi, chân nhẹ bước lên một bước.
Lưu Tĩnh nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, cô quay đầu sang nơi khác, lạnh lùng nói: "Tôi có chuyện phải ra ngoài, có lẽ chiều mới về đây được. Khoảng thời gian đó, mong anh suy nghĩ thật kĩ về đề nghị của tôi, đó là, chúng ta nên ra tòa li hôn."
Nói xong, Lưu Tĩnh bỏ đi. Khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào.
Nếu bây giờ hỏi Lưu Tĩnh rằng cô còn yêu Triệu Thiên Đình hay không, cô nhất định sẽ trả lời có.
Nhưng hỏi cô có hận anh không, cô sẽ không trả lời là có, mà trả lời rằng cô hận anh thấu xương tủy.
Hôn nhân của cô và Triệu Thiên Đình đã không thể cứu vãn được nữa. Cô cũng sẽ không tha thứ cho những hành động của anh.
Lúc trước Tịch Viên vẫn còn ở đây, Lưu Tĩnh luôn dành thời gian bên cạnh nàng, muốn cùng nàng vui đùa thỏa thích, trân trọng những khoảnh khắc bên cạnh nàng. Vì vậy nên chuyện li hôn cô vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói.
Cô không nói lúc đó, không có nghĩa là cô sẽ mãi mãi không nói.
Bây giờ Tịch Viên đã đi, Lưu Tĩnh cũng nên bàn chuyện chính rồi.
Lưu Tĩnh thật sự yêu anh, nhưng cô không thể bỏ qua mọi chuyện mà tha thứ cho anh.
Yêu càng sâu đậm thì hận càng nhiều.
Bởi vì cô quá yêu Triệu Thiên Đình, quá tin tưởng anh nên không chịu nổi cú sốc đau lòng kia.
Chuyện của cô và anh, đã đến hồi kết.
Nói ra những lời này, không chỉ Triệu Thiên Đình đau lòng, mà tâm Lưu Tĩnh càng đau hơn gấp bội. Cô là diễn viên, cô có thể khống chế được cảm xúc của mình, Lưu Tĩnh nhận thấy, đây là vai diễn đạt nhất từ trước đến giờ của cô.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lưu Tĩnh dần nhỏ đi, tim Triệu Thiên Đình như bị co rút.
Bóng dáng mạnh mẽ, nhưng lại mang phần cô đơn.
Cô, không thể tha thứ cho anh nữa rồi.
Triệu Thiên Đình biết cô đã quyết định gì đó thì sẽ không thay đổi, anh đã không còn hy vọng.
Bước chân Lưu Tĩnh càng nhanh hơn, chỉ trong giây lát, cô đã rời khỏi tầm mắt của Triệu Thiên Đình. Cùng lúc đó, một giọt nước mắt trong suốt như viên ngọc trai nhẹ nhàng chảy ra.
Đình, duyên phận của chúng ta, đã hết rồi...
Triệu Thiên Đình vô hồn đứng đó rất lâu, ánh mắt cứ nhìn theo bóng dáng lúc biến mất của Lưu Tĩnh.
Triệu Thiên Đình khẳng định, nếu anh buông tay, e rằng mãi mãi anh sẽ mất cô.
Anh, không thể để chuyện đó xảy ra, dù có chết cũng không được!
"Triệu tổng."
Phá vỡ bầu không khí trầm lặng là giọng nói của chị Tiêu. Chị từ trong đi ra ngoài đứng phía sau Triệu Thiên Đình, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Triệu Thiên Đình như tỉnh khỏi giấc mộng của riêng mình, anh nhẹ nhàng cử động, chân cảm thấy tê tê.
"Có chuyện gì?" Anh đứng đây cũng mấy giờ rồi, cổ họng có chút khô.
"Có lẽ Lưu Tĩnh chỉ là giận anh nhất thời, tôi biết cô ấy vẫn còn yêu anh. Triệu tổng, anh đã làm sai, nhưng nếu anh chịu ăn năn, quan tâm Lưu Tĩnh nhiều hơn thì chắc chắn có ngày cô ấy sẽ tha thứ cho anh. Tôi ủng hộ anh."
Lúc đầu, chị Tiêu cũng vô cùng bất mãn với hành động của Triệu Thiên Đình, nhưng sau khi biết anh cũng bị người ta lừa gạt, chị thật sự cũng thấy anh đáng thương.
Vả lại, anh cũng rất hối hận, lỗi lầm của anh sẽ được tha thứ khi anh biết cố gắng.
Hiện tại, chị Tiêu đang đồng cảm với Triệu Thiên Đình. Chị mong anh và Lưu Tĩnh sẽ trở lại những ngày hạnh phúc trước kia.
"Cảm ơn chị." Triệu Thiên Đình xoay người đi vào trong, ánh mắt vô cùng thê lương.
Bù đắp cho Lưu Tĩnh, bằng cách nào đây?
Đặc biệt hơn hết, cô sẽ chấp nhận với sự bù đắp của anh dành cho cô chứ?
...
Triệu Thiên Đình cười khổ, anh nhớ lúc nãy Tịch Viên còn mặt nhăn mày nhó với anh, vậy mà bây giờ đã thay đổi đến chóng mặt.
Cô em gái này, đúng là khiến Triệu Thiên Đình không thể không thương yêu.
Anh luôn chuẩn bị và lo lắng mọi thứ cho Tịch Viên như vậy, hỏi sao từ nhỏ nàng đã quý trọng anh hơn cả hai người anh ruột?
Chiếc trực thăng bay không được bao lâu, thì bên ngoài Dư Viên đã ùn ùn tiếng động cơ.
Trước khi những người bên ngoài vào trong, Triệu Thiên Đình đã nhấn gọi một dãy số.
Đợi có kết nối, anh ung dung trả lời: "Bác Nam, Tịch Viên đã trốn bằng trực thăng của con rồi, bác nên bảo vệ sĩ về thì hơn."
Nhìn Triệu Thiên Đình, tâm Lưu Tĩnh bỗng có một cảm xúc khó tả.
Anh đúng là một người biết suy tính kĩ càng, lo trước lo sau mọi chuyện.
Một người anh trai tốt, một người chồng hoàn hảo...
Đáng ra sự hoàn hảo sẽ là mãi mãi nhưng hiện tại đã không còn. Lưu Tĩnh cảm thấy tiếc nuối.
Cô và anh, mãi mãi sẽ không bao giờ quay lại như trước.
Triệu Thiên Đình bình thản trả lời qua điện thoại: "Xin lỗi bác Nam, đã khiến bác hao tâm vì Tịch Viên rồi. Bác yên tâm, con đảm bảo tiểu Viên sẽ không có vấn đề gì hết."
Ở cạnh Lục Dĩ Thiên thì có chuyện gì chứ?
Huống hồ hắn còn quan tâm Tịch Viên rất nhiều, Triệu Thiên Đình biết hết tất cả mà.
Nói xong, anh cúp máy. Bên ngoài tiếng động cơ cũng càng ngày càng xa. Bọn vệ sĩ đi bắt Tịch Viên đã về rồi.
Lúc bấy giờ, Triệu Thiên Đình liền nhìn sang Lưu Tĩnh, cô cũng đang nhìn anh chăm chú.
"Tĩnh Tĩnh..." Triệu Thiên Đình khẽ gọi, chân nhẹ bước lên một bước.
Lưu Tĩnh nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, cô quay đầu sang nơi khác, lạnh lùng nói: "Tôi có chuyện phải ra ngoài, có lẽ chiều mới về đây được. Khoảng thời gian đó, mong anh suy nghĩ thật kĩ về đề nghị của tôi, đó là, chúng ta nên ra tòa li hôn."
Nói xong, Lưu Tĩnh bỏ đi. Khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào.
Nếu bây giờ hỏi Lưu Tĩnh rằng cô còn yêu Triệu Thiên Đình hay không, cô nhất định sẽ trả lời có.
Nhưng hỏi cô có hận anh không, cô sẽ không trả lời là có, mà trả lời rằng cô hận anh thấu xương tủy.
Hôn nhân của cô và Triệu Thiên Đình đã không thể cứu vãn được nữa. Cô cũng sẽ không tha thứ cho những hành động của anh.
Lúc trước Tịch Viên vẫn còn ở đây, Lưu Tĩnh luôn dành thời gian bên cạnh nàng, muốn cùng nàng vui đùa thỏa thích, trân trọng những khoảnh khắc bên cạnh nàng. Vì vậy nên chuyện li hôn cô vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói.
Cô không nói lúc đó, không có nghĩa là cô sẽ mãi mãi không nói.
Bây giờ Tịch Viên đã đi, Lưu Tĩnh cũng nên bàn chuyện chính rồi.
Lưu Tĩnh thật sự yêu anh, nhưng cô không thể bỏ qua mọi chuyện mà tha thứ cho anh.
Yêu càng sâu đậm thì hận càng nhiều.
Bởi vì cô quá yêu Triệu Thiên Đình, quá tin tưởng anh nên không chịu nổi cú sốc đau lòng kia.
Chuyện của cô và anh, đã đến hồi kết.
Nói ra những lời này, không chỉ Triệu Thiên Đình đau lòng, mà tâm Lưu Tĩnh càng đau hơn gấp bội. Cô là diễn viên, cô có thể khống chế được cảm xúc của mình, Lưu Tĩnh nhận thấy, đây là vai diễn đạt nhất từ trước đến giờ của cô.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lưu Tĩnh dần nhỏ đi, tim Triệu Thiên Đình như bị co rút.
Bóng dáng mạnh mẽ, nhưng lại mang phần cô đơn.
Cô, không thể tha thứ cho anh nữa rồi.
Triệu Thiên Đình biết cô đã quyết định gì đó thì sẽ không thay đổi, anh đã không còn hy vọng.
Bước chân Lưu Tĩnh càng nhanh hơn, chỉ trong giây lát, cô đã rời khỏi tầm mắt của Triệu Thiên Đình. Cùng lúc đó, một giọt nước mắt trong suốt như viên ngọc trai nhẹ nhàng chảy ra.
Đình, duyên phận của chúng ta, đã hết rồi...
Triệu Thiên Đình vô hồn đứng đó rất lâu, ánh mắt cứ nhìn theo bóng dáng lúc biến mất của Lưu Tĩnh.
Triệu Thiên Đình khẳng định, nếu anh buông tay, e rằng mãi mãi anh sẽ mất cô.
Anh, không thể để chuyện đó xảy ra, dù có chết cũng không được!
"Triệu tổng."
Phá vỡ bầu không khí trầm lặng là giọng nói của chị Tiêu. Chị từ trong đi ra ngoài đứng phía sau Triệu Thiên Đình, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Triệu Thiên Đình như tỉnh khỏi giấc mộng của riêng mình, anh nhẹ nhàng cử động, chân cảm thấy tê tê.
"Có chuyện gì?" Anh đứng đây cũng mấy giờ rồi, cổ họng có chút khô.
"Có lẽ Lưu Tĩnh chỉ là giận anh nhất thời, tôi biết cô ấy vẫn còn yêu anh. Triệu tổng, anh đã làm sai, nhưng nếu anh chịu ăn năn, quan tâm Lưu Tĩnh nhiều hơn thì chắc chắn có ngày cô ấy sẽ tha thứ cho anh. Tôi ủng hộ anh."
Lúc đầu, chị Tiêu cũng vô cùng bất mãn với hành động của Triệu Thiên Đình, nhưng sau khi biết anh cũng bị người ta lừa gạt, chị thật sự cũng thấy anh đáng thương.
Vả lại, anh cũng rất hối hận, lỗi lầm của anh sẽ được tha thứ khi anh biết cố gắng.
Hiện tại, chị Tiêu đang đồng cảm với Triệu Thiên Đình. Chị mong anh và Lưu Tĩnh sẽ trở lại những ngày hạnh phúc trước kia.
"Cảm ơn chị." Triệu Thiên Đình xoay người đi vào trong, ánh mắt vô cùng thê lương.
Bù đắp cho Lưu Tĩnh, bằng cách nào đây?
Đặc biệt hơn hết, cô sẽ chấp nhận với sự bù đắp của anh dành cho cô chứ?
...
Bình luận facebook