Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Tự tay xuống bếp
Chiều đến, Lưu Tĩnh sau khi đã tham gia sự kiện xong thì liền trở về Dư Viên.
Hiện tại, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Dư Viên là nơi cô không muốn ở lại nữa, bởi ở đây, cô cứ nhớ đến những đau lòng kia.
Vừa vào trong, Lưu Tĩnh đã nghe tiếng xì xào từ trong phòng bếp, những âm thanh cứ liên tiếp vang lên không ngừng, lúc lớn lúc nhỏ khiến Lưu Tĩnh nghe không rõ.
Cô tò mò đi vào trong, đập vào mắt Lưu Tĩnh là một hình ảnh khó tin. Có lẽ, cả đời này cô cũng sẽ không quên cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Triệu Thiên Đình mang một cái tạp dề màu hồng, trên tạp dề còn có một con mèp Hello Kitty nhỏ nhắn dễ thương. Hai tay anh cầm lấy con cá vừa mới được làm sạch bỏ vào chảo. Động tác vô cùng vụng về.
"A, Triệu tổng, anh phải vặn lửa nhỏ lại, nếu không sẽ..."
Chị Tiêu chưa kịp nói xong thì tiếng xèo xèo vang lên liên tục, cùng lúc đó dầu trong chảo văng lên tung tóe.
Triệu Thiên Đình vì đứng trước bếp nên dầu đã văng vào tay, khiến lớp da bỗng hiện lên một mảng đỏ.
"Sao nóng dữ vậy?" Triệu Thiên Đình lùi lại vài bước, ánh mắt khó tin nhìn con cá đang yên vị trên chảo.
Da tay lúc này của anh đã sưng đỏ cả lên, nhưng Triệu Thiên Đình không quan tâm, anh nghe lời chị Tiêu vặn lửa nhỏ lại.
"Tay anh bị bỏng rồi." Chị Tiêu nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Không sao." Triệu Thiên Đình lắc đầu.
Chị Tiêu chưa từng nghĩ Triệu Thiên Đình lại xuống phòng bếp, lúc nãy chị cũng vô cùng bất ngờ vì hành động này của anh. Anh muốn tự tay chiên món cá mà Lưu Tĩnh đã từng chiên cho anh ăn.
Triệu Thiên Đình không biết bù đắp thế nào về nỗi mất mát của Lưu Tĩnh, anh sẽ làm từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Con anh mất, anh cũng đau lòng, anh cũng hận bản thân mình.
Anh biết Lưu Tĩnh không thể tha thứ cho anh, nhưng Triệu Thiên Đình sẽ không nản chí. Anh nhất định phải quyết tâm khiến cô tha thứ cho mình.
Triệu Thiên Đình quay sang chiếc bàn bên cạnh, anh bắt đầu làm nước chấm.
"Trước tiên là bỏ cái gì vào?"
"Nước nắm, đường,..." Chị Tiêu đứng bên cạnh lặng lẽ chỉ dẫn từng chút một cho Triệu Thiên Đình. Từ đầu đến cuối, chị chưa hề đụng vào dù là một việc nhỏ.
Con cá này, Triệu Thiên Đình đã làm mất hai giờ mới sạch sẽ, chị đã kiên nhẫn đứng đây dạy cho anh tận hai giờ liền. Và càng tuyên dương hơn, Triệu Thiên Đình đã cần cù với con cá suốt hai giờ đồng hồ không nghỉ ngơi.
Triệu Thiên Đình nếm thử chén nước chấm trong tay, gật gù: "Không tệ."
Anh dùng hay tay lao vào tạp dề, sau đó quay sang chảo cá đang sôi dầu, anh cầm xèng lên, lật ngược con cá lại.
Triệu Thiên Đình hào hứng: "Wow, nó đã vàng rồi nè. Không biết Tĩnh Tĩnh có thích không."
Vừa nghe thấy tên mình, chân Lưu Tĩnh bất động tại chỗ.
Triệu Thiên Đình chủ động vào bếp là vì muốn nấu ăn cho cô ư?
Vẻ mặt anh còn vui mừng như vậy, không hiểu sao tâm Lưu Tĩnh như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô thật sự cảm thấy ấm lòng.
Tay anh còn đang bị bỏng, không đau sao?
Nhưng hiện tại, không hiểu sao Lưu Tĩnh lại thấy xót xa.
Triệu Thiên Đình chưa từng vào bếp, vậy mà bây giờ lại chịu khổ thế này vì cô?
Một giây phút ngắn ngủi, Lưu Tĩnh đã rung động.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban ngày, cố tỏ ra khó gần.
Cô đã quyết định từ bỏ Triệu Thiên Đình thì sẽ không vì điều gì mà xao xuyến nữa. Tự nhắc bản thân mình trăm lần, cô và anh đã hết hy vọng.
Lúc đang thất thần thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên inh ỏi, điện thoại của Triệu Thiên Đình.
Lưu Tĩnh đứng đó quan sát, cô thấy chiếc điện thoại được đặt trên bà ăn cách đó không xa.
Triệu Thiên Đình không hề ngó ngàng đến có người đang gọi đến, chỉ tới khi chị Tiêu nhắc nhở thì anh mới đáp lại: "Chị đem qua đây dùm tôi."
Chị Tiêu làm theo, lấy điện thoại để gần Triệu Thiên Đình, nhấn nghe, bật loa ngoài.
"Có chuyện gì?" Triệu Thiên Đình bực dọc hỏi bằng giọng sắc lạnh. Anh đang cảm thấy phiền phức vì bị quấy rầy.
Tay Triệu Thiên Đình vẫn giữ lấy đũa, lật con cá qua lại vài lần, không thèm nhìn điện thoại lần nào.
Đầu dâu bên kia, nhanh chóng có người trả lời: "Vâng... Triệu tổng, giám đốc Cố muốn cùng anh tối nay bàn chuyện hợp đồng dự án khu đất quận T, nếu anh không xuất hiện, e là ông ấy không đồng ý kí hợp đồng."
Trợ lý nhanh chóng thuật lại mọi chuyện với tốc độ nhanh nhất, bởi anh ta sợ nếu chậm trễ sẽ bị khí thế của Triệu tổng bức chết mất. Nếu anh ta đoán không nhầm, Triệu tổng đang bận gì đó.
"Ông ta muốn bỡn cợt tôi đấy à, hợp đồng chẳng phải nói ngày mai đến Triệu thị kí sao?" Triệu Thiên Đình vẫn chăm chú nhìn con cá trên chảo, giọng nói cứng như thép hùng hồn vang lên: "Không kí thì không kí, Triệu thị không có dự án này cũng không sao."
"Nhưng đây là dự án rất quan trọng, nếu như có mảnh đất đó thì có lẽ Triệu thị sẽ càng hưng thịnh..." Trợ lí lo ngại vì quyết định của Triệu Thiên Đình, bỏ lỡ món mồi ngon như vậy không phải tác phong của Triệu thị.
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Thiên Đình nhưng trợ lí đoán ra anh đang mất kiên nhẫn, vì thế giọng nói của anh ta càng nhỏ dần.
"Dự án quan trọng, nhưng công việc của tôi hiện tại quan trọng hơn. Nếu không có gì thì cúp máy." Triệu Thiên Đình lạnh lùng cắt ngang câu nói của trợ lí, anh tiếp tục với món cá chiên của mình.
Hiện tại, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Dư Viên là nơi cô không muốn ở lại nữa, bởi ở đây, cô cứ nhớ đến những đau lòng kia.
Vừa vào trong, Lưu Tĩnh đã nghe tiếng xì xào từ trong phòng bếp, những âm thanh cứ liên tiếp vang lên không ngừng, lúc lớn lúc nhỏ khiến Lưu Tĩnh nghe không rõ.
Cô tò mò đi vào trong, đập vào mắt Lưu Tĩnh là một hình ảnh khó tin. Có lẽ, cả đời này cô cũng sẽ không quên cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Triệu Thiên Đình mang một cái tạp dề màu hồng, trên tạp dề còn có một con mèp Hello Kitty nhỏ nhắn dễ thương. Hai tay anh cầm lấy con cá vừa mới được làm sạch bỏ vào chảo. Động tác vô cùng vụng về.
"A, Triệu tổng, anh phải vặn lửa nhỏ lại, nếu không sẽ..."
Chị Tiêu chưa kịp nói xong thì tiếng xèo xèo vang lên liên tục, cùng lúc đó dầu trong chảo văng lên tung tóe.
Triệu Thiên Đình vì đứng trước bếp nên dầu đã văng vào tay, khiến lớp da bỗng hiện lên một mảng đỏ.
"Sao nóng dữ vậy?" Triệu Thiên Đình lùi lại vài bước, ánh mắt khó tin nhìn con cá đang yên vị trên chảo.
Da tay lúc này của anh đã sưng đỏ cả lên, nhưng Triệu Thiên Đình không quan tâm, anh nghe lời chị Tiêu vặn lửa nhỏ lại.
"Tay anh bị bỏng rồi." Chị Tiêu nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Không sao." Triệu Thiên Đình lắc đầu.
Chị Tiêu chưa từng nghĩ Triệu Thiên Đình lại xuống phòng bếp, lúc nãy chị cũng vô cùng bất ngờ vì hành động này của anh. Anh muốn tự tay chiên món cá mà Lưu Tĩnh đã từng chiên cho anh ăn.
Triệu Thiên Đình không biết bù đắp thế nào về nỗi mất mát của Lưu Tĩnh, anh sẽ làm từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Con anh mất, anh cũng đau lòng, anh cũng hận bản thân mình.
Anh biết Lưu Tĩnh không thể tha thứ cho anh, nhưng Triệu Thiên Đình sẽ không nản chí. Anh nhất định phải quyết tâm khiến cô tha thứ cho mình.
Triệu Thiên Đình quay sang chiếc bàn bên cạnh, anh bắt đầu làm nước chấm.
"Trước tiên là bỏ cái gì vào?"
"Nước nắm, đường,..." Chị Tiêu đứng bên cạnh lặng lẽ chỉ dẫn từng chút một cho Triệu Thiên Đình. Từ đầu đến cuối, chị chưa hề đụng vào dù là một việc nhỏ.
Con cá này, Triệu Thiên Đình đã làm mất hai giờ mới sạch sẽ, chị đã kiên nhẫn đứng đây dạy cho anh tận hai giờ liền. Và càng tuyên dương hơn, Triệu Thiên Đình đã cần cù với con cá suốt hai giờ đồng hồ không nghỉ ngơi.
Triệu Thiên Đình nếm thử chén nước chấm trong tay, gật gù: "Không tệ."
Anh dùng hay tay lao vào tạp dề, sau đó quay sang chảo cá đang sôi dầu, anh cầm xèng lên, lật ngược con cá lại.
Triệu Thiên Đình hào hứng: "Wow, nó đã vàng rồi nè. Không biết Tĩnh Tĩnh có thích không."
Vừa nghe thấy tên mình, chân Lưu Tĩnh bất động tại chỗ.
Triệu Thiên Đình chủ động vào bếp là vì muốn nấu ăn cho cô ư?
Vẻ mặt anh còn vui mừng như vậy, không hiểu sao tâm Lưu Tĩnh như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô thật sự cảm thấy ấm lòng.
Tay anh còn đang bị bỏng, không đau sao?
Nhưng hiện tại, không hiểu sao Lưu Tĩnh lại thấy xót xa.
Triệu Thiên Đình chưa từng vào bếp, vậy mà bây giờ lại chịu khổ thế này vì cô?
Một giây phút ngắn ngủi, Lưu Tĩnh đã rung động.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban ngày, cố tỏ ra khó gần.
Cô đã quyết định từ bỏ Triệu Thiên Đình thì sẽ không vì điều gì mà xao xuyến nữa. Tự nhắc bản thân mình trăm lần, cô và anh đã hết hy vọng.
Lúc đang thất thần thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên inh ỏi, điện thoại của Triệu Thiên Đình.
Lưu Tĩnh đứng đó quan sát, cô thấy chiếc điện thoại được đặt trên bà ăn cách đó không xa.
Triệu Thiên Đình không hề ngó ngàng đến có người đang gọi đến, chỉ tới khi chị Tiêu nhắc nhở thì anh mới đáp lại: "Chị đem qua đây dùm tôi."
Chị Tiêu làm theo, lấy điện thoại để gần Triệu Thiên Đình, nhấn nghe, bật loa ngoài.
"Có chuyện gì?" Triệu Thiên Đình bực dọc hỏi bằng giọng sắc lạnh. Anh đang cảm thấy phiền phức vì bị quấy rầy.
Tay Triệu Thiên Đình vẫn giữ lấy đũa, lật con cá qua lại vài lần, không thèm nhìn điện thoại lần nào.
Đầu dâu bên kia, nhanh chóng có người trả lời: "Vâng... Triệu tổng, giám đốc Cố muốn cùng anh tối nay bàn chuyện hợp đồng dự án khu đất quận T, nếu anh không xuất hiện, e là ông ấy không đồng ý kí hợp đồng."
Trợ lý nhanh chóng thuật lại mọi chuyện với tốc độ nhanh nhất, bởi anh ta sợ nếu chậm trễ sẽ bị khí thế của Triệu tổng bức chết mất. Nếu anh ta đoán không nhầm, Triệu tổng đang bận gì đó.
"Ông ta muốn bỡn cợt tôi đấy à, hợp đồng chẳng phải nói ngày mai đến Triệu thị kí sao?" Triệu Thiên Đình vẫn chăm chú nhìn con cá trên chảo, giọng nói cứng như thép hùng hồn vang lên: "Không kí thì không kí, Triệu thị không có dự án này cũng không sao."
"Nhưng đây là dự án rất quan trọng, nếu như có mảnh đất đó thì có lẽ Triệu thị sẽ càng hưng thịnh..." Trợ lí lo ngại vì quyết định của Triệu Thiên Đình, bỏ lỡ món mồi ngon như vậy không phải tác phong của Triệu thị.
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Thiên Đình nhưng trợ lí đoán ra anh đang mất kiên nhẫn, vì thế giọng nói của anh ta càng nhỏ dần.
"Dự án quan trọng, nhưng công việc của tôi hiện tại quan trọng hơn. Nếu không có gì thì cúp máy." Triệu Thiên Đình lạnh lùng cắt ngang câu nói của trợ lí, anh tiếp tục với món cá chiên của mình.
Bình luận facebook