Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thường thì người ta luôn muốn mình nằm mơ thấy giấc mơ đẹp.
Đường Tịch cũng vậy, cô cũng đang cố gắng tìm cho mình một giấc mơ. Có thể nói giấc mơ cô muốn sẽ có Tô Lam hoặc là một thế giới đồ ăn những thứ cô thích
Trong giấc mơ...
Đường Tịch thấy mình trở về năm lúc 10 tuổi đang lạc vào thế giới đồ ăn
Cô cứ ngồi đó ăn rồi lại ăn, mặc cho sô cô la dính tèm lem bên mép
"Tiểu Tịch! Dậy đi học nào!"
Tiếng gọi của một cậu bé đánh thức cô dậy
"Anh? Sô cô la của em đâu rồi?"
"Ngốc! Sô cô la ở đâu ra? Em lại nằm mơ rồi đúng không?"
"Vậy anh mua cho em ăn đi?"
Đường Tịch bay lại ôm chầm lấy Đường Thiên cười nói
"Rồi rồi... dậy đi học đi anh sẽ mua cho em!"
Đường Tịch nghe lời!
Đúng rồi! Hình như lúc nhỏ nếu là Đường Thiên nói gì thì Đường Tịch đều nghe răm rắp
Chắc có lẽ là bởi vì mẹ mất sớm, ba thì làm bác sĩ trong một bệnh viện, tối ngày chỉ biết đến công việc
Đường Tịch buồn nhưng may là có người anh trai nuôi này chơi với cô
Nên cô và Đường Thiên cứ y như hình với bóng, cô có chuyện gì cũng kể cho Đường Thiên nghe.
Để rồi khi vào năm lớp 10, cô chợt nhận ra thì cái thứ tình cảm anh em này đã chuyển sang tình yêu!
Đường Tịch cô thế nhưng lại đi yêu anh trai nuôi của mình...
Lúc đó cô rất sợ, rất hoảng hốt, nhưng khi nghe chính miệng Đường Thiên nói rằng
"Tiểu Tịch! Anh yêu em! Anh thật sự yêu em!"
Thì cô lại bắt đầu cấu kết với Đường Thiên bí mật qua lại yêu đương với nhau!
Giấc mơ màu hồng phấn đột ngột chuyển sang khung cảnh khác
Chính là cái khung cảnh vào ngày sinh nhật năm 18 tuổi của cô
Đường Tịch đi học về, mang tâm trạng hồi hộp, vui vẻ để đón nhận quà từ Đường Thiên
Vậy mà món quà Đường Thiên cho cô chính là sự phản bội. Nhìn đôi nam nữ trên giường ân ái, mà tim cô như muốn ngừng đập
Cô khóc, cô đau, cô bắt đầu đến Bách Túc học, trốn tránh Đường Thiên...
Tưởng chừng mọi việc đã ngừng, nhưng không lâu sau đó thì ba cô bị tai nạn giao thông mà qua đời.
Tất cả, tất cả... ai rồi cũng bỏ rơi cô mà đi!!!
Kể cả thần tình yêu cũng không chiếu cố cho cô...
*******
Giấc mơ kết thúc, Đường Tịch mở đôi mắt ước nhẹp ra, ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt.
Lạ thật!
Chỉ là giấc mơ, chỉ là một giấc mơ của quá khứ thôi, vậy mà nó lại khiến cô phải chảy ra cả nước mắt!!!
Khẽ khịt khịt mũi, nhếch môi tự cười chế giễu...
Rõ ràng hôm qua khi Tô Lam đưa cô về kí túc, hắn còn nói với cô
"Ngủ ngon! Nhớ mơ về tôi!!!"
Vậy mà giấc mơ của cô thành ra như vậy....
"Tiểu Tịch? Cậu sao thế?"
Cố Nhanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Tịch lo lắng hỏi, tay thì đưa lên trán thăm dò
"Cậu bị bệnh à?"
"Không sao đâu! Chỉ là tớ nằm mơ thấy ác mộng thôi!"
"Vậy cậu có lên khóa học tiết của giáo sư Tô không?" Lạc Hân hỏi
"Tớ muốn nằm nghĩ một chút! Cậu nói một tiếng với anh ấy giúp mình nhé?"
"Được rồi, để tớ nói giúp cho, cậu cứ nằm đó nghĩ ngơi đi!"
Đường Tịch nằm xuống nhắm mắt, nghe tiếng đóng cửa, liền mở mắt ra nhìn lên trần nhà
Cô không muốn ngủ nửa... cô sợ lại gặp giấc mơ đó
Không lâu sau đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên
"A lô!"
"Nghe nói em bị bệnh?"
Giọng đều đều của Tô Lam vang lên
"Cũng không hẵn... chỉ là hơi mệt thôi!"
"Nghe nói em gặp ác mộng?"
"Đúng vậy! Là ác mộng, là một giấc mơ đáng sợ!"
Đường Tịch chầm chạp nói
"Vậy em có cần người an ũi cho đở sợ hay không?"
"Có a! Tô Lam nếu giờ này có anh ở đây thì thật tốt!"
Tiếng cười khẽ phát lên bên kia đầu giây
"Vậy thì mở cửa ra đi!"
"Hả? Mở cái gì?"
"Tôi đang ở trước cửa phòng của em này!"
Thường thì người ta luôn muốn mình nằm mơ thấy giấc mơ đẹp.
Đường Tịch cũng vậy, cô cũng đang cố gắng tìm cho mình một giấc mơ. Có thể nói giấc mơ cô muốn sẽ có Tô Lam hoặc là một thế giới đồ ăn những thứ cô thích
Trong giấc mơ...
Đường Tịch thấy mình trở về năm lúc 10 tuổi đang lạc vào thế giới đồ ăn
Cô cứ ngồi đó ăn rồi lại ăn, mặc cho sô cô la dính tèm lem bên mép
"Tiểu Tịch! Dậy đi học nào!"
Tiếng gọi của một cậu bé đánh thức cô dậy
"Anh? Sô cô la của em đâu rồi?"
"Ngốc! Sô cô la ở đâu ra? Em lại nằm mơ rồi đúng không?"
"Vậy anh mua cho em ăn đi?"
Đường Tịch bay lại ôm chầm lấy Đường Thiên cười nói
"Rồi rồi... dậy đi học đi anh sẽ mua cho em!"
Đường Tịch nghe lời!
Đúng rồi! Hình như lúc nhỏ nếu là Đường Thiên nói gì thì Đường Tịch đều nghe răm rắp
Chắc có lẽ là bởi vì mẹ mất sớm, ba thì làm bác sĩ trong một bệnh viện, tối ngày chỉ biết đến công việc
Đường Tịch buồn nhưng may là có người anh trai nuôi này chơi với cô
Nên cô và Đường Thiên cứ y như hình với bóng, cô có chuyện gì cũng kể cho Đường Thiên nghe.
Để rồi khi vào năm lớp 10, cô chợt nhận ra thì cái thứ tình cảm anh em này đã chuyển sang tình yêu!
Đường Tịch cô thế nhưng lại đi yêu anh trai nuôi của mình...
Lúc đó cô rất sợ, rất hoảng hốt, nhưng khi nghe chính miệng Đường Thiên nói rằng
"Tiểu Tịch! Anh yêu em! Anh thật sự yêu em!"
Thì cô lại bắt đầu cấu kết với Đường Thiên bí mật qua lại yêu đương với nhau!
Giấc mơ màu hồng phấn đột ngột chuyển sang khung cảnh khác
Chính là cái khung cảnh vào ngày sinh nhật năm 18 tuổi của cô
Đường Tịch đi học về, mang tâm trạng hồi hộp, vui vẻ để đón nhận quà từ Đường Thiên
Vậy mà món quà Đường Thiên cho cô chính là sự phản bội. Nhìn đôi nam nữ trên giường ân ái, mà tim cô như muốn ngừng đập
Cô khóc, cô đau, cô bắt đầu đến Bách Túc học, trốn tránh Đường Thiên...
Tưởng chừng mọi việc đã ngừng, nhưng không lâu sau đó thì ba cô bị tai nạn giao thông mà qua đời.
Tất cả, tất cả... ai rồi cũng bỏ rơi cô mà đi!!!
Kể cả thần tình yêu cũng không chiếu cố cho cô...
*******
Giấc mơ kết thúc, Đường Tịch mở đôi mắt ước nhẹp ra, ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt.
Lạ thật!
Chỉ là giấc mơ, chỉ là một giấc mơ của quá khứ thôi, vậy mà nó lại khiến cô phải chảy ra cả nước mắt!!!
Khẽ khịt khịt mũi, nhếch môi tự cười chế giễu...
Rõ ràng hôm qua khi Tô Lam đưa cô về kí túc, hắn còn nói với cô
"Ngủ ngon! Nhớ mơ về tôi!!!"
Vậy mà giấc mơ của cô thành ra như vậy....
"Tiểu Tịch? Cậu sao thế?"
Cố Nhanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Tịch lo lắng hỏi, tay thì đưa lên trán thăm dò
"Cậu bị bệnh à?"
"Không sao đâu! Chỉ là tớ nằm mơ thấy ác mộng thôi!"
"Vậy cậu có lên khóa học tiết của giáo sư Tô không?" Lạc Hân hỏi
"Tớ muốn nằm nghĩ một chút! Cậu nói một tiếng với anh ấy giúp mình nhé?"
"Được rồi, để tớ nói giúp cho, cậu cứ nằm đó nghĩ ngơi đi!"
Đường Tịch nằm xuống nhắm mắt, nghe tiếng đóng cửa, liền mở mắt ra nhìn lên trần nhà
Cô không muốn ngủ nửa... cô sợ lại gặp giấc mơ đó
Không lâu sau đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên
"A lô!"
"Nghe nói em bị bệnh?"
Giọng đều đều của Tô Lam vang lên
"Cũng không hẵn... chỉ là hơi mệt thôi!"
"Nghe nói em gặp ác mộng?"
"Đúng vậy! Là ác mộng, là một giấc mơ đáng sợ!"
Đường Tịch chầm chạp nói
"Vậy em có cần người an ũi cho đở sợ hay không?"
"Có a! Tô Lam nếu giờ này có anh ở đây thì thật tốt!"
Tiếng cười khẽ phát lên bên kia đầu giây
"Vậy thì mở cửa ra đi!"
"Hả? Mở cái gì?"
"Tôi đang ở trước cửa phòng của em này!"