• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Giáo Sư Biến Thái Của Tôi (7 Viewers)

  • Chương 52

Truyện được đăng tại Vietwriter.com

"Oa oa!"

Tiếng khóc của con nít vang vọng cả căn phòng

"Tô Lam! Con nó khóc kìa..."

Giọng ngái ngủ của Đường Tịch cất lên

"Ngoan! Ngoan... nín, nín đi con..."

Tô Lam tay bế đứa bé gái đưa qua đưa lại dỗ dành, mắt thì ngó xuống đứa bé trai đang ngủ say sưa ngon lành trong nôi

Cảm thấy cô nhóc trên tay đang ngoan lại, hắn mới nhẹ thở ra, liền từ từ đưa trở về nôi nằm

"Con bé nó ngủ rồi?"

Đường Tịch mắt nhắm mắt mở nhìn Tô Lam lên giường hỏi

"Ừ! Con bé nó giật mình nên khóc thôi"

Tô Lam quay qua ôm lấy cô, nhắm mắt lại nói

"Ngủ đi"

Đường Tịch chớp mắt nhìn về phía con cô đang ngủ

Cô không ngờ thân người nhỏ nhắn này của cô hợp sức với Tô Lam mà lại sinh ra hai đứa con kháo khỉnh

Một trai một gái, không chỉ cô ngạc nhiên mà kể cả Tô Lam, mừng cứ như trúng vé số

Từ sau khi sinh con, Đường Tịch nói gì, sai gì, Tô Lam cũng làm theo.

Hắn cưng chiều cô, tất cả từ việc nặng đến việc nhẹ rồi cho đến việc chăm con, Tô Lam cũng làm thay cô

Rút riết Đường Tịch cô càng ngày càng làm biếng ra, ăn rồi ngủ, một bụng mỡ cũng bắt đầu hình thành

"Tô Lam! Em lại sắp thành heo rồi..."

Đường Tịch nhìn phần bụng có chút mỡ của mình đau lòng lên tiếng

"Em muốn giảm cân không?"

Tô Lam khép tờ báo lại, nheo mắt nhìn cô

"Muốn chứ! Anh có cách gì à?"

Lòng Tô Lam như sớm biết cô sẽ nói vậy, hắn chỉ cười tà tà đứng lên đi về phía cô

"Muốn giảm cân, rất đơn giản. Để anh ăn em là được!!!"

"....."

******

Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, mới đây đã 5 năm

Hai đứa con cô cũng đã lớn, nhìn rất đáng yêu, nhưng có điều...

"Khả Nhạc!!!"

Tiếng hét của cậu nhóc vang vọng cả căn nhà

"Trả đồ lại cho anh! Mau lên!!!"

"Không trả! Ai kêu lúc sáng anh chọc tức em chứ???"

Khả Nhạc đứng ngay sofa nhăn mặt nói

"Để xem! Trong đây anh đang viết cái gì..."

"Này! Đừng mở! Tô Khả Nhạc! Có mau trả lại cho anh hay không?"

Vừa dứt câu, Khả Tuấn liền nhìn thấy cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh đứng trước mặt mình mà lắc đầu lia lịa.

Không nói một lời liền hừ lạnh, hai anh em nhà họ Tô bắt đầu cuộc thi rượt đuổi tại nhà

"Được rồi! Được rồi! Hai đứa đừng có rượt đuổi nhau nữa"

Đường Tịch lên tiếng ngăn cản, nhưng cả hai vẫn chưa chịu ngừng

"Mẹ nói! Các con có nghe thấy cái gì không hả???"

Tô Lam đứng ở bếp quát lên, tếng quát dường như rất có hiệu quả. Ngay lập tức cả hai anh em đều đứng im tại chổ

"Chúng con xin lỗi mẹ!"

Cả hai anh em đứng trước mặt cô khoanh hai tay lại đáng thương nhìn cô xin lỗi

"Khả Nhạc! Tại sao con lại lấy tập của anh?"

Đường Tịch nghiêm nghị hỏi

"Tại Khả Tuấn làm bạn của con tức giận"

"Bạn cái gì? Mẹ biết không thằng nhóc đó là người mà...."

Cậu còn chưa nói hết liền bị cánh tay mủm mỉm của Khả Nhạc bịch lại

"Hơ hơ! Không có gì đâu mẹ"

Đường Tịch nhìn hành động của Khả Nhạc chỉ hơi nheo mắt lại, một lát sau rồi nói

"Được rồi! Hai đứa đừng cải nhau nữa, trể rồi, mau đi về phòng ngủ mai còn đi học nữa"

Hai đứa nhỏ vừa nghe được ân xá liền hoan hô vui vẻ nhảy tung tăng, nắm tay nhau đi về phòng mà ngủ

"Xem như anh tha cho em lần này đấy!"

Khả Tuấn nói nhỏ với Khả Nhạc

Cô nhóc vừa nghe vậy liền đứng lại, quay đầu nhìn cậu hăm he

"Anh còn chối? Rõ ràng là lúc sáng anh làm cho cậu ấy tức giận còn gì?"

"Là thằng ranh mà em thích à?"

"Khả Tuấn! Không được gọi cậu ấy như vậy!"

Gương mặt phún phín của Khả Nhạc phòng lên hụp xuống

"Anh thích gọi! Em cấm được anh à?"

"Hừ! Vậy em sẽ không trả nó cho anh"

Cô nhóc đưa tay giật lấy quyển sách trên tay cậu rồi chạy nhanh đi vào phòng

"Mau trả đây"

Cậu cũng đâu chịu thua kém, liền ngay lập tức bỏ qua lời cảnh cáo của Đường Tịch mà chạy đuổi theo Khả Nhạc

Tình hình cũng vẫn như vậy, Đường Tịch chỉ biết trợn mắt ngồi đó thở phì phò, khóc không ra nước mắt nhìn Tô Lam

Thất bại! Cô làm mẹ quả là thất bại a!!!"

******

"Nói đi! Tại sao lại bị cô giáo gọi điện về mời hợp phụ huynh hả?"

Đường Tịch tức giận quát

Khả Nhạc bị tiếng quát của cô làm giật mình, vội trốn sau lưng Khả Tuấn

"Tại sao hai đứa lại đánh bạn của mình?"

"Tại con ghét bạn đó!"

Khả Nhạc hai tay xoắn vào nhau, đáng thương nhìn cô nói

"Ghét là đánh bạn ư? Còn Khả Tuấn? Con cũng như Khả Nhạc đúng không?"

Cô quay sang nhìn cậu nhóc hỏi

"Vâng! Đúng là con ghét bạn ấy! Nhưng con có lí do"

"Có lí do???"

"Tại thằng nhóc đó dám cưa người con đang theo đuổi"

Ngay lập tức, ba vạch đen liền hiện lên trên trán Đường Tịch

Tô Lam à Tô Lam! Rốt cuộc anh dạy con thế nào mà lại để nó yêu sớm thế này chứ???

"Oa... Khả Tuấn! Anh công khai ra rồi ư?"

Khả Nhạc dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh mình

"Anh không như em đâu..."

"Được rồi!"

Đường Tịch quét mắt nói

"Hai đứa mau lên phòng chép phạt 5 trang giấy, có chữ Con Xin Lỗi. Trước giờ cơm đem đến ngay cho mẹ!!!"

"Mẹ! 5 trang giấy sao Khả Nhạc viết được..."

"Không được cũng phải được! Mau đi đi"

Đường Tịch ra lệnh

5 trang giấy chữ đối với hai đứa nhóc 5 tuổi xem như là hơi khó, nhưng Đường Tịch đã lầm

"Mẹ! Con chép xong rồi"

Khả Tuấn đưa ra 5 trang giấy chữ đầy chi chít đến trước mắt cô

Đường Tịch gật gật đầu, rồi quay nhìn Khả Nhạc

"Của con đây"

Cô nhận lấy quyển tập của Khả Nhạc, vừa mở ra chân mày cô liền nhíu lại

"Con viết cái gì thế này? Tại sao lại là chữ cái? Lại còn xuống dòng???"

Đường Tịch nhìn quyển tập, mỗi chữ cái đều xuống dòng, không theo nguyên câu nào, lại lật tiếp hầu như trang nào cũng vậy.

"Là mẹ nói mà? Mẹ nói viết đúng 5 trang giấy có chữ Con Xin Lỗi. Khả Nhạc đã viết đúng theo lời mẹ"

Khả Nhạc mím mím môi nhìn cô, ngón tay nhỏ nhỏ chỉ vào quyển tập

"Mẹ xem! Đây là C"

Cô bé lại dời tay xuống dòng

"Đây là O"

Tay tiếp tục dời xuống tiếp

"Còn đây là N. Đấy mẹ xem, có phải nhìn xuống vậy là thành chữ * Con * rồi đúng không?"

Khả Nhạc ngây thơ chỉ từng từng chữ cái cho Đường Tịch xem, cô nhóc thấy mặt mẹ mình càng ngày càng đen thui liền cười nói

"Mẹ mẹ! Mẹ xem hiểu không? Nếu không hiểu thì mẹ lật đến trang cuối cùng của quyển tập đi"

Nghe Khả Nhạc nói vậy, cô liền lật đến trang cuối cùng, một dòng chữ xiêu vẹo hiện ra

* Đọc Không Hiểu Thì Sẽ Là Heo *

Mặt Đường Tịch vốn đen nay lại càng đen hơn, cô cảm thấy mắt như muốn nổi đóm, một cổ không khí âm u tuôn ra từ người cô

Tại sao cô lại sinh ra hai tiểu ác ma này chứ!!!

Ps: hết thật rồi nhé mấy chế ^^
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên kim thật là đại sư Đạo giáo
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 3 END
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom