Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Edit: Cải Trắng
Tình yêu là gì?
Là bảo vệ và bảo vệ hơn nữa sao?
Không! Tình yêu là tưởng niệm.
Chuông gió em treo ngoài cửa sổ kêu leng keng.
Gió nổi lên rồi, nhớ anh.
1.
Ban đêm, tại một khách sạn nào đó, trong phòng tổng thống.
Vương Quốc Cường ngồi trên ghế sofa kiểu Âu, bày ra tư thế kẻ chiến thắng. Một người đàn ông mặc âu phục đen tiến tới cầm theo tập tài liệu, cung kính đưa ra.
“Đây là thông tin cá nhân của Sa Khinh Vũ. Cô ấy lớn lên từ nhỏ cùng với Moyra. Cô ấy vẫn luôn theo sát tin tức về vụ tai nạn giao thông đó. Tuy cô ấy làm việc rất cẩn thận nhưng sau khi người kia qua đời vì thiếu Oxy, hành động của cô ấy càng lúc càng lộ liễu. Hình như là cố ý cho chúng ta biết cô ấy đang điều tra.”
Đôi mắt sành đời của Vương Quốc Cường nhìn nghiêng, tầm mắt dừng trên tấm ảnh chụp của Sa Khinh Vũ trên tờ giấy A4. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt có hồn, rực rỡ, gan dạ. Hắn bỗng nhếch môi.
Sau đó, hắn lạnh lùng cười: “Sa Khinh Vũ? Phóng viên? Điều tra?”
Ba danh từ này được nói với giọng điệu cực kỳ châm chọc. Hắn cười khinh, xoay xoay nhẫn đang đeo trên tay: “Dường như mọi việc càng lúc càng thú vị rồi.”
Nhưng người đàn ông mặc âu phục kia không được bình tĩnh như Vương Quốc Cường, vẻ mặt anh ta lo lắng: “Nếu Sa Khinh Vũ vẫn giữ tốc độ điều tra này thì tôi tin là không tới một tuần nữa, cô ấy có thể nắm được ngọn nguồn vụ tai nạn giao thông kia.”
“Chặt đứt những đầu mối cô ta đang có được. Khi nào cần thì cho cô ta thêm chút phiền toái. Chút chuyện nhỏ này tôi không cần phải nói với cậu chứ?” Giọng điệu Vương Quốc Cường nghe rõ sự không vui.
Người đàn ông mặc âu phục hoảng sợ, anh ta cúi đầu nói “Đã rõ.” rồi rời khỏi đây.
Vương Quốc Cường cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, khẽ lắc. Không ngờ chuyện này lại khó giải quyết như vậy. Tất cả nguyên nhân đều là do người phụ nữ tên Moyra kia. Nếu không có cô ta, chuyện này đã sớm được giải quyết nhanh gọn.
Dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt cương nghị của Vương Quốc Cường hơi thay đổi nhưng rất nhanh lại bình thường. Con ngươi đen nhánh như một chú chó săn dưới địa ngục đang chực chờ cắn người.
Moyra?
Một con nhóc không có chút tiếng tăm nào dám phá hủy kế hoạch lớn của hắn. Đây quả thật là chuyện đáng chê cười nhất trong cuộc đời hắn.
Sáng sớm, huyện thành cực kỳ náo nhiệt.
Trên chiếc giường màu hồng nhạt là một cô gái với mái tóc đen dài mượt. Cô hơi nhíu mày. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm nó trở nên dịu dàng.
Văn Phương sớm đã ngồi bên mép giường cô, chờ người đẹp trên giường tỉnh dậy.
Mãi đến buổi trưa, Lận Yên mới mở to đôi mắt sưng húp như quả hạch đào ra. Đập vào mắt cô là nụ cười cực kỳ quỷ dị của Văn Phương.
Phản ứng đầu tiên của Lận Yên là rùng mình, tiềm thức tỉnh táo được hơn nửa. Đôi mắt mơ màng buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo. Cô lấm la lấm lét nhìn về phía Văn Phương.
Văn Phương nhìn Lận Yên, cong môi lên, dịu dàng nói: “Con tỉnh rồi?”
Giọng điệu kỳ lạ cứ như ma quỷ.
Lận Yên gật đầu một cách cứng ngắc. Cô quan sát một lượt, bỗng chốc cảm thấy gió lạnh thổi tới từng cơn.
“Tiểu Yên, hôm qua…”
“Mẹ!” Lận Yên cắt ngang lời Văn Phương, chỉ vào đồng hồ treo tường: “Con đói bụng.”
Lấy cớ rất vụng về.
Văn Phương nhíu mày không vui khi thấy Lận Yên trắng trợn nói thẳng sang chuyện khác, quát: “Đừng ngắt lời!”
“Con rất đói bụng!” Lận Yên kiên trì.
“Con…” Văn Phương tức giận.
Lận Yên mở to mắt đầy vô tội, bộ dáng giả heo ăn thịt hổ.
Văn Phương chỉ có thể trừng mắt chứ không làm gì được Lận Yên.
Lúc này, hai mẹ con yên lặng.
Bỗng nhiên có người đẩy cửa phòng Lận Yên ra, mở miệng phá tan sự im lặng: “Con còn đang không biết mọi người ở chỗ nào đấy. Sao đây, ngồi ở phòng Tiểu Yên mở cuộc họp gia đình ạ?”
Lận Yên ngước mắt lên, vẻ mặt nhàn nhã của Lận Thần đập vào mắt cô. Anh mặc áo sơ mi trắng, rất có khí chất của công tử văn nhã. Trong chốc lát, cảm giác thân thiết ùa tới.
Lận Yên cảm động tới rơi nước mắt. Lận Thần đúng là anh trai ruột của cô mà.
“Anh, sao anh lại về rồi?” Lận Yên vừa nói vừa xốc chăn lên chạy về phía cửa. Cô đưa tay kéo ống tay áo của Lận Thần, cúc tay áo màu vàng đúng là phong cách của anh.
Nhìn cánh tay nhỏ của cô, Lận Thần cong môi cười, đuôi lông mày hơi nhướn lên nhưng không dễ phát hiện ra.
Văn Phương đang ở trong phòng Lận Yên không vui ra mặt: “Tiểu Yên! Chuyện mẹ hỏi con, con chưa trả lời đâu!”
Bước chân Lận Yên khựng lại, cô nhìn Lận Thần với ánh mắt cầu cứu.
Thế nhưng Lận Thần lại không đứng về phe cô. Ánh mắt anh nhìn Lận Yên có thêm vài phần nghiêm túc, anh nói: “Vấn đề gì?”
“Anh quản được em chắc!” Thấy Lận Thần không đứng về phe mình, cô tức giận đùng đùng đẩy anh ra đi về phía nhà vệ sinh. Ở đây còn lại mỗi Lận Thần đang mơ màng đứng đối diện với Văn Phương đang tức giận.
“Mẹ hỏi em ấy cái gì thế? Sao nó tức vậy?” Lận Thần thảnh thơi vuốt phẳng lại chỗ tay áo mà Lận Yên vừa làm nhăn, hỏi Văn Phương.
Văn Phương nhíu mày, đắn đo một lúc mới cắn răng mà nói ra: “Mẹ có thể hỏi nó cái gì nữa? Còn không phải là chuyện giữa nó và Hoằng Dịch sao!”
Dứt lời, tới lượt Lận Thần nhíu mày, không vui: “Mẹ hỏi em ấy chuyện này làm gì?”
Từ nhỏ Lận Yên đã có tính cách rất thẳng thắn. Yêu hay không yêu đều được biểu hiện hết qua khuôn mặt. Cô cực kỳ không thích bị người nhà hỏi chuyện liên quan tới tình cảm, đặc biệt là liên quan tới Mục Hoằng Dịch.
Tuy người nhà biết rất rõ mối quan hệ của cô và Mục Hoằng Dịch nhưng không ai dám đi đâm thủng nó.
Bây giờ Văn Phương lại thẳng thắn chất vấn như thế, con bé kia không tức giận mới là lạ!
“Hôm qua Hoằng Dịch đưa con bé về, hai đứa nó ngồi trò chuyện trên xe suốt một tiếng đồng hồ. Mẹ đứng ở cửa sổ còn thấy chúng nó ôm nhau.” Ngừng một lúc, Văn Phương ngẩng đầu lên, cảm thấy mình không sai: “Hỏi một chút thôi cũng không được sao?”
Lận Thần nghe xong lại càng nhíu mày chặt hơn.
Này không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi à?
“Mẹ không nhìn rõ suy nghĩ của con bé từ lúc về nước sao?”
Nguyên nhân khiến Lận Yên ra nước ngoài chỉ có một, mà nguyên nhân khiến cô về nước cũng chỉ có một. Sự việc rõ rành rành như thế, không lẽ Văn Phương còn nhìn không hiểu?
Văn Phương hết liếc trái lại liếc phải, tức giận tới ngốc luôn: “Ai biết được nó suy nghĩ cái gì! Đi nước ngoài không nói một tiếng, lúc trở về cũng không nói tiếng nào, coi cái nhà này của mẹ như khách sạn. Ai mà quản nổi nó chứ!”
Văn Phương quở trách mấy câu đúng lúc Lận Yên đứng ở cửa phòng nghe thấy được.
Bóng hình xinh đẹp kia rơi vào tầm mắt làm Văn Phương cứng người. Lận Thần đang đứng đưa lưng về phía Lận Yên, thấy sắc mặt Văn Phương không ổn nên quay đầu nhìn theo, thấy được Lận Yên đứng ở cửa phòng, môi đỏ mím chặt, mặt không cảm xúc.
Hai giây sau, Lận Yên tươi cười bày ra dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung. Cô nhìn Văn Phương, nhẹ giọng hỏi một câu: “Lão Phật gia nhà họ Lận hình như rất bất mãn với con?”
Gió lạnh thoảng qua từng cơn…
Văn Phương: “…”
Cái giọng điệu gạ hỏi này bà không lạ gì nữa, là tác phong trước sau như một của Lận Yên trước khi làm điều xấu.
Lận Thần thấy tình huống không ổn, ho nhẹ hai tiếng rồi cười nói: “Hai người trò chuyện đi, con ăn cơm trước.”
Lận Thần bỏ trốn xong, Lận Yên vào phòng đóng cửa lại, quan sát Văn Phương mất một lúc mới mở miệng: “Mẹ nói đi. Mẹ muốn biết cái gì?”
Văn Phương kinh ngạc khi thấy Lận Yên biết phối hợp như thế. Dù sao thì cái tên Mục Hoằng Dịch cũng là nơi cấm kỵ trong lòng Lận Yên.
“Bây giờ con và Hoằng Dịch…” Văn Phương nói một câu đầy ẩn ý, ngừng đúng đoạn.
Lận Yên cong môi cười. Hiểu rồi.
“Quan hệ giữa con và anh ấy, mẹ biết chưa đủ rõ ràng sao?” Lận Yên cười hỏi lại, ánh mắt cực kỳ quyến rũ.
Văn Phương lập tức hiểu ra, gật đầu: “Hiểu rõ.”
Nhưng hình như lão Phật gia nhà họ Lận cũng không hiểu lắm.
Thật ra, trước đó Lận Yên nói mình ở nhà Mục Hoằng Dịch bà đã nghi ngờ quan hệ giữa hai người. Nhưng lúc Lận Yên mới về huyện thành, hai người họ đã chạm mặt nói chuyện, khi đó Văn Phương đã nhận định rằng hai người mất khả năng. Không ngờ là cốt truyện lại thay đổi lớn, hai người phát triển nhanh chóng.
Lận Yên ăn trưa xong thì muốn về thành phố. Lận Thần mới từ Bắc Kinh về, đáng lẽ ra sẽ được ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nhưng anh lại bị Văn Phương tống cổ ra khỏi nhà, đưa Lận Yên về thành phố.
Ngồi trong xe, Lận Thần cười chua xót: “Không ngờ lần này anh về nhà để làm tài xế.”
“Sao nào? Hối hận vì đã về?” Lận Yên lướt điện thoại, phì cười.
Lận Thần hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không dám!”
Anh dám hối hận sao? Lão Phật gia tự mình ban thánh chỉ, chẳng lẽ anh còn dám kháng chỉ không làm?
Thấy Lận Thần tủi thân, Lận Yên nhướn mày cực kỳ đắc ý.
Từ nhỏ, Lận Yên đã lớn lên dưới đôi cánh của Lận Thần. Dường như cô đã quen ỷ lại vào sự bảo vệ của Lận Thần.
“Công việc của em sắp xếp như nào rồi?” Lận Thần đột ngột hỏi.
Lận Yên quét một cái lên màn hình di động, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Em định viết truyện, một câu chuyện về bản thân.”
Lận Thần nhướn mày, cười: “Ồ? Tiểu thuyết ngôn tình?”
“Vâng.” Lận Yên thừa nhận, lại hỏi thêm: “Anh thấy thế nào?”
“Em thích là được.”
Từ trước tới nay, Lận Thần chưa bao giờ can thiệp vào suy nghĩ của cô. Về lý tưởng, về thứ cô hướng tới, thậm chí là cả tình yêu.
Lận Yên cong môi, quay sang nhìn sườn mặt Lận Thần. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào khuôn mặt anh khiến nó trở nên nho nhã, làm người ta rạo rực.
“Anh.” Bỗng nhiên, Lận Yên gọi anh.
Lận Thần nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao thế? Tự dưng lại nghiêm túc, dọa người quá đấy!”
Lận Yên cười khẽ. Cũng đúng, hồi nhỏ cô nghịch ngợm, giờ bỗng nhiên lại thành đứa bé ngoan, chả trách Lận Thần hoang mang.
“Không, em chỉ muốn hỏi anh cái này thôi. Anh cảm thấy tình yêu là gì? Bảo vệ à? Hay là bảo vệ nhiều hơn nữa?”
Lận Yên không có từ nào hình dung cụ thể tình yêu. Trên người Mục Hoằng Dịch cô chỉ thấy đúng hai cái, một cái là bảo vệ, cái còn lại vẫn là bảo vệ.
Chẳng lẽ đàn ông đều cho rằng đó là tình yêu sao?
Lận Thần lắc đầu, cười khẽ: “Không phải.”
“Không phải?” Lận Yên nhíu mày.
Nếu không phải thì đàn ông coi tình yêu là gì? Cái gì mới khiến Mục Hoằng Dịch coi là tình yêu?
“Thế tình yêu là gì?” Lận Yên hỏi.
Lận Thần suy nghĩ một lúc, trả lời: “Có lẽ tình yêu là tưởng niệm. Ở nơi xa hay ở ngay trước mặt đều nhớ tới. Những lúc xảy ra chuyện, xúc động, trống vắng và cả những lúc lơ đãng cũng nhớ tới.”
Câu trả lời của Lận Thần hơi trừu tượng, như là suy nghĩ về một tình yêu tốt đẹp nào đó. Đó cũng là suy nghĩ mà người không thể nắm lấy được.
Lận Yên mỉm cười, không có bất cứ nghi ngờ gì đối với câu trả lời của anh.
“Sao nào? Muốn đoán tâm tư của Hoằng Dịch?” Lận Thần nói toạc ra.
Lận Yên bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn anh trai. Lận Thần luôn dễ dàng nhìn thấu tâm sự của cô, không thể nào giấu được.
“Tốt nhất đừng đoán tâm tư của đàn ông. Nhất là với Hoằng Dịch!” Cuối cùng, Lận Thần đưa ra lời khuyên.
Lận Yên bĩu môi, bất mãn: “Vì sao chứ?”
“Hoằng Dịch từ nhỏ đã không có bố, lại là anh trai. Anh cả như cha, cậu ấy trưởng thành từ rất sớm. Về điểm này, cậu ấy khá là giống anh. Tiểu Yên, tình cảm giữa em và Hoằng Dịch sâu đậm nhưng không biểu hiện cho việc vị trí của em trong lòng cậu ấy là vị trí có lợi. Những đứa con gái thích cậu ấy nhiều không đếm xuể, em chỉ là một trong số họ thôi.”
Lận Thần nói xong, Lận Yên nhíu mày, phản bác: “Nhưng anh ấy thích em!”
“Cậu ấy nói thế?”
“Đúng! Chính miệng anh ấy nói!” Lận Yên nhấn mạnh việc chính miệng Mục Hoằng Dịch thừa nhận.
Bỗng nhiên, Lận Thần cười, nói toạc ra suy nghĩ của Lận Yên: “Không lẽ là do em ép cậu ấy nói?”
Lận Yên: “…”
Cô ép là thật, nhưng thế thì đã sao? Mục Hoằng Dịch vẫn thừa nhận.
Lận Thần nhếch môi cười, trong lòng anh đã hiểu rất rõ dù Lận Yên không trả lời. Anh hỏi vòng sang chuyện khác: “Em ở đâu trong thành phố?”
“Nhà anh ấy.”
Lận Thần nhướn mày, không kinh ngạc lắm với câu trả lời này, hỏi lại: “Em không suy nghĩ tới việc mua nhà hả?”
“Không có tiền!”
“À!” Lận Thần cười khẽ, lấy từ trong cốp để đồ ở đằng trước ra một chùm chìa khóa, ném cho Lận Yên: “Nhà của em.”
Lận Yên nhìn chìa khóa, rồi lại làm bộ dù bận nhưng vẫn ung dung liếc nhìn Lận Thần đang lái xe, hỏi: “Anh mua?”
“Tặng em…” Mãi lúc sau, Lận Thần mới nói nốt nửa câu còn lại: “Làm của hồi môn.”
Lận Yên: “…”
Sao cô lại có cảm giác mình bị đóng gói gả ra ngoài nhỉ? Hơn nữa còn là cái loại mua đi bán lại nữa.
Lận Thần đưa Lận Yên tới căn hộ trong thành phố kia, nó ở ngay trên đường tới tòa soạn Thanh Mai. Nếu như cô phải đến tòa soạn thì chỉ cần hai bước là đến, tránh cho việc phải lái xe. Lận Thần đã nghĩ rất chu đáo.
Nhà hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách. Nhà ở tiêu chuẩn dành cho một người.
“Thế nào? Thích không?”
Lận Yên kéo tấm rèm màu trắng dài chạm đất ra. Khóe môi cô hơi cong lên. Cô rất hài lòng với ngôi nhà này.
“Không tệ lắm.”
“Đã thanh toán tiền nhà, tiền dịch vụ hàng tháng phiền đại tác giả Lận tự mình giải quyết.”
Cầm chùm chìa khóa tuyệt đẹp trong tay, Lận Yên ngước mắt lên nhìn Lận Thần: “Anh, cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh đã tốn nhiều tâm tư để cho cô một ngôi nhà.
Dưới ánh nắng, khóe môi Lận Thần hơi cong lên. Trước khi về Quảng Đông, anh đã nghe được không ít chuyện. Đáng lẽ anh không cần lo lắng chạy về một chuyến nhưng chuyện xấu của Lận Yên cứ đăng báo không ngừng. Mỗi tin tức được đưa ra đều rất ghê người, sao anh có thể yên tâm được!
2.
Lúc Lận Yên tới nhà Mục Hoằng Dịch thu dọn đồ thì đúng lúc anh tan làm về nhà. Thấy vali hành lý nằm chình ình ở phòng khách, lòng anh bỗng căng thẳng.
Lận Yên đang tưới hoa trên ban công, trong lúc tưới cô còn nghịch nghịch đóa hoa như để nói lời tạm biệt.
Cảm giác được ánh mắt sốt ruột của anh. Cô quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn nổi bật của anh đập vào mắt.
“Anh về rồi?” Cô cười hỏi.
Mục Hoằng Dịch bình tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mất mấy giây, hơi nhíu mày: “Em phải đi?”
Không giống như đang hỏi mà là đang chất vấn.
Lận Yên cong môi, gật đầu. Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Mục Hoằng Dịch, cô đoán là anh hiểu lầm nên giải thích: “Anh trai em đã mua nhà ở thành phố cho em, ngay bên cạnh tòa soạn Thanh Mai, rất tiện. Chút nữa anh giúp em chuyển nhà nhé?”
Cô dùng giọng điệu dịu dàng để giải thích mới làm cho ấn đường Mục Hoằng Dịch giãn ra. Một lúc sau, anh rút điếu thuốc lá trong bao ra, nhàn nhạt mở miệng: “Anh tốn rất nhiều tâm tư mới khiến em đến đây ở, em nghĩ anh sẽ dễ dàng giúp em dọn ra ngoài thế à?”
Lận Yên: “…”
Vì người nào đó dỗi nên việc chuyển nhà đã bị dời sang ngày hôm sau.
Ngày hôm sau.
“Em sẽ dọn phòng ngủ và phòng khách, anh dọn phòng bếp, thư phòng và ban công.” Lận Yên phân cho mình làm mấy việc nhẹ chỉ cần sắp xếp, còn mấy việc mệt ơi là mệt thì để lại cho Mục Hoằng Dịch làm.
Nhìn phòng bếp trống rỗng, đâu đâu cũng là bụi, Mục Hoằng Dịch nhíu mày, hỏi: “Em không thể mời người giúp việc tới sao?”
“Anh là người giúp việc của em, còn miễn phí nữa.” Lận Yên nhét giẻ lau vào trong tay Mục Hoằng Dịch, nhướn mày đầy đắc ý.
Vào lúc Lận Yên xoay người, Mục Hoằng Dịch duỗi tay ra kéo cô vào trong lòng. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hôn nhẹ một cái vào môi.
Đôi mắt Lận Yên dại ra.
“Ai nói anh làm miễn phí?”
Anh vừa nói xong, Lận Yên bật cười. Cô đẩy anh ra bước nhanh vào trong phòng, khuôn mặt nóng bừng mãi không hạ nhiệt.
Nhìn vào thì căn nhà này không lớn lắm nhưng dọn dẹp vệ sinh lại khiến người ta mệt mỏi.
Lận Yên để cả người bẩn thỉu nằm xuống sofa. Cô uống một ngụm nước rồi yếu ớt nói rằng: “Việc tìm người giúp việc đúng là một quyết định sáng suốt.”
Mục Hoằng Dịch lắc đầu bất lực. Anh cũng mở chai nước ra uống, yết hầu trượt lên trượt xuống rất gợi cảm.
“Đói không?” Anh hỏi Lận Yên.
Lận Yên gật đầu. Làm việc từ sáng sớm có thể không đói sao?
Nơi này gần với phòng ăn Tiểu Táo. Lận Yên thích ăn món Hồ Nam nên phòng ăn Tiểu Táo đã trở thành lựa chọn hàng đầu của hai người.
Hai món mặn, một món chay, một bát canh, bữa cơm tiêu chuẩn dành cho hai người.
Trong phòng ăn, Mục Hoằng Dịch nhận được một cuộc gọi. Ai ở đầu bên kia thì Lận Yên không biết nhưng hình như anh có phần ngại vì có mặt cô ở đây. Anh không nói nhiều mà chỉ trả lời “Ừm” “Được” qua loa vài câu.
“Buổi chiều em có việc gì không?” Cúp điện thoại, Mục Hoằng Dịch hỏi Lận Yên.
Lận Yên suy nghĩ rồi nói: “Không có việc gì. Chắc em sẽ về nhà chỉnh sửa lại ít tài liệu.”
“Ừm, vậy mai anh sẽ đưa em đi mua đồ dùng trong nhà. Giờ anh có chút việc cần xử lý.”
“Đi đâu?” Lận Yên hỏi tiếp, luôn cảm thấy việc có liên quan tới cuộc gọi vừa rồi.
“Bệnh viện có việc.” Nói xong, Mục Hoằng Dịch cầm cốc nước trên bàn lên uống.
Tuy Lận Yên vẫn nghi ngờ trong lòng nhưng không hỏi nhiều. Ăn xong, cô và Mục Hoằng Dịch đường ai nấy đi.
Lận Yên về nhà, Mục Hoằng Dịch lái xe về phía nhà Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ chỉnh sửa lại tài liệu vụ tai nạn giao thông của Lận Yên và những nhân vật liên quan vào giấy A4, đưa tới trước mặt Mục Hoằng Dịch, nói: “Mấy ngày trước tôi có tra được chút chuyện mờ ám nhưng lạ là hôm nay những manh mối đó lại hoàn toàn bị cắt đứt. Như là có người cố ý vậy. Ví dụ như là nhân chứng trước đó bỗng dưng sửa lại lời khai, hoặc là người trước đó đã chấp nhận phỏng vấn bỗng dưng lại đi ra nước ngoài…”
Mục Hoằng Dịch nhìn một lượt tài liệu, ấn đường nhăn lại: “Có người không muốn cậu tiếp tục điều tra sâu hơn.”
Người đó cố ý cắt đứt toàn bộ manh mối.
“Là Vương Quốc Cường?” Sa Khinh Vũ hỏi.
“Ngoại trừ ông ta, không có người thứ hai.” Mục Hoằng Dịch đưa ra đáp án khẳng định. Con ngươi anh càng lúc càng nặng nề, ảm đạm tới mức như một mảng tối đen như mực.
“Biện pháp làm lộ ngân sách của hội ra bên ngoài trước đó chúng ta thảo luận, chỉ sợ không dễ dàng làm được.” Sa Khinh Vũ phân tích.
Mục Hoằng Dịch ngước mắt nhìn cô: “Đổi cách khác, viết lại chuyện cũ đằng sau vụ tai nạn giao thông đó.”
“Về cậu của nạn nhân?” Sa Khinh Vũ hỏi.
Sau vụ tai nạn giao thông lần trước, nạn nhân còn để lại trên cõi đời này một đứa con gái. Hiện giờ cô bé đã được nhà cậu nuôi dưỡng. Người cậu đó còn từng tìm tới bệnh viện, yêu cầu bệnh viện chịu trách nhiệm việc nạn nhân bị rút ống thở dẫn tới việc thiếu Oxy, qua đời.
Sau đó, không biết bệnh viện đã xử lý thế nào, có lẽ là cho người cậu đó một số tiền để bịt miệng.
Người cậu nhận được tiền xong, đưa luôn cháu gái mình vào trại trẻ mồ côi.
“Cậu tới trại trẻ mồ côi bảo lãnh cho đứa trẻ ra ngoài trước. Theo tôi biết thì người cậu này rất thích bài bạc, có lẽ chúng ta nên xuống tay từ điểm này.”
“Được.” Dừng một lát, Sa Khinh Vũ hỏi tiếp: “Cậu nghĩ rằng chuyện lần trước ở bệnh viện là do Vương Quốc Cường làm?”
Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên, Mục Hoằng Dịch cúi đầu nhìn. Là tin nhắn của Lận Yên trên wechat.
Anh ngẩn ngơ nhìn màn hình hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó, mãi cho tới khi màn hình tối đen, anh mới mở miệng: “Ngoại trừ ông ta, trên thế giới này không còn người thứ hai làm điều đó.”
Dứt lời, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, vẫn là tin nhắn của Lận Yên trên wechat.
Mục Hoằng Dịch nhìn màn hình điện thoại cứ tối dần lại.
Anh nhất định phải điều tra rõ ràng vụ tai nạn giao thông lần trước.
Anh đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Vương Quốc Cường, chỉ dùng một vụ tai nạn giao thông đã diệt trừ được hai tai họa lớn. Khó có thể biết được tiếp theo người đó sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với Lận Yên.
Dù sao thì hành động bí mật này cũng bị bại lộ từ vụ tai nạn giao thông của Lận Yên. Nếu không có Lận Yên, chắc chắn việc này biến mất không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Lúc trước Lận Yên về huyện thành, Mục Hoằng Dịch rất yên tâm vì nơi đó là chỗ an toàn. Nếu không phải cô cứ liên tục đi xem mắt thì anh đã đợi nửa tháng sau mới trở về đón cô.
Tin nhắn wechat Lận Yên gửi tới có nội dung là cô chuẩn bị nấu cơm tối, bảo Mục Hoằng Dịch qua đó ăn cơm.
Nhìn tin nhắn trên wechat, không biết vì sao khóe miệng Mục Hoằng Dịch hơi nhếch lên. Trái tim anh ngứa ngáy như thể có một sợi lông vũ lướt qua.
Trước đây anh không hi vọng xa vời là Lận Yên sẽ nấu cơm cho mình.
Từ trước tới nay, anh không có bất kỳ chờ mong gì với Lận Yên. Anh chỉ cần cô tiếp tục ở bên cạnh mình giống như trước là thấy mỹ mãn rồi.
Lận Yên đi dạo ở siêu thị bên cạnh mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc đi ngang qua khu gia vị, bước chân cô dừng lại như là nhớ tới cái gì đó. Cô lấy một lọ tiêu xay bỏ vào trong xe đẩy.
Nhìn tiêu xay ở bên trong, ánh mắt cô dần lạnh đi.
Phải tự mình chứng thực. Nếu không, cô không tin Mục Hoằng Dịch là một người không có vị giác.
Rốt cuộc là vì sao anh lại mất vị giác? Vì sao anh mất đi ước mơ?
Đại học năm thứ hai… là đoạn thời gian nhạy cảm.
Bỗng nhiên, Lận Yên thấy sợ hãi.
Nếu tổn thương này là do cô mà ra, liệu cô có thể tha thứ cho bản thân không?
Mục Hoằng Dịch tới đúng lúc Lận Yên bưng món ăn cuối cùng ra. Đứng ở phòng khách trông thấy Mục Hoằng Dịch, lòng cô căng thẳng.
“Đúng giờ thật!” Cô cố gắng giảm bớt căng thẳng.
Mục Hoằng Dịch mím môi đi vào phòng khách. Anh hơi nhướn mày khi trông thấy một bàn đồ ăn ngon: “Hiền huệ thật!”
Những lời này đã chọc cười Lận Yên, cô bật cười thành tiếng.
Mục Hoằng Dịch rửa tay xong ngồi xuống. Lận Yên lấy hai bát canh, một bát cô đặt sang đối diện mình, đó là bát canh cô đã tỉ mỉ chuẩn bị cho Mục Hoằng Dịch. Cô cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Em muốn đứng ăn?” Mục Hoằng Dịch ngẩng đầu lên nhìn Lận Yên, hơi chau mày.
Lận Yên hoàn hồn, ngồi xuống múc canh trong bát lên ăn.
Mục Hoằng Dịch nghi ngờ nhìn Lận Yên mất ba giây, sau đó đưa tay lấy thìa múc một ngụm canh lên, đưa tới bên miệng thì dừng lại.
Lận Yên khẩn trương, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mục Hoằng Dịch như sợ bỏ mất bất kỳ cảm xúc nào của anh.
“Lận Yên!” Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch gọi tên cô. Con ngươi anh hơi u ám nhưng vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Lận Yên hoảng: “Sao thế?”
Bị phát hiện rồi? Nhưng Mục Hoằng Dịch chưa uống mà?
Mục Hoằng Dịch đưa thìa canh đó tới bên miệng Lận Yên, tức giận trong đáy mắt không thèm che giấu: “Em uống đi!”
Lận Yên cười giả lả, bưng bát canh của mình lên: “Em cũng có mà!”
“Anh bảo em uống!” Giọng điệu không cho phép chối từ.
Nói xong, Mục Hoằng Dịch đẩy luôn thìa tới sát bên môi Lận Yên, dùng thìa tách hàm răng đang cắn chặt của cô ra, đút canh qua kẽ răng.
Lận Yên bị anh ép uống một thìa canh trộn tiêu xay, sặc ho khù khụ.
Mục Hoằng Dịch lạnh giọng hỏi cô: “Uống ngon không?”
“Khụ khụ khụ…”
Trả lời anh là tiếng Lận Yên ho khan, ho tới mức như muốn văng phổi ra ngoài.
Mục Hoằng Dịch rời tầm mắt đi khi thấy Lận Yên đã ho tới mức không thở nổi nữa. Anh đưa cốc nước qua rồi vuốt lưng cho cô, nói với giọng điệu tức giận: “Ho chết luôn đi!”
Lận Yên tức giận tới mức muốn đánh người. Cô đúng là ngây thơ, cứ cho rằng thời gian tám năm sẽ hòa tan sự tàn bạo trên người Mục Hoằng Dịch. Cái ngông nghênh đã ngấm vào trong máu của anh, thay đổi thế nào được? Để cô thiếu chút nữa thì ho tới chết rồi.
Uống xong hai ngụm nước mới thấy đỡ hơn. Cô quay đầu lại, trừng mắt đầy oán hận nhìn Mục Hoằng Dịch.
“Trước khi em nhìn anh, sao em không kiểm điểm lại hành động trước đó của mình đi?” Mục Hoằng Dịch lạnh giọng trách cứ không chút nương tay. Sau đó anh đặt bát canh ra trước mặt Lận Yên. Vì đặt hơi mạnh nên nước canh sánh một ít ra ngoài, tiếng đặt mạnh truyền vào tai.
Lận Yên sợ tới mức lui ra sau, cắn môi giả ngơ: “Em không biết anh đang nói cái gì?”
Thấy Lận Yên không biết hối cải, cơn giận của Mục Hoằng Dịch càng dâng cao hơn: “Em không biết?”
“Em không biết!” Lận Yên kiên trì phủ nhận.
Nếu Mục Hoằng Dịch không uống, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Lận Yên, em là heo à?”
“Anh mới là heo ý!”
Bỗng nhiên hiểu ra, mọi thứ rơi vào yên tĩnh.
Qua một khoảng thời gian im lặng, Mục Hoằng Dịch biết mới nãy mình quá kích động, tới khi bình tĩnh lại, anh hỏi Lận Yên: “Em cho rằng mình biết một chút sự tình là ghê gớm lắm sao? Em thử như vậy là có ý gì?”
Hai câu hỏi của Mục Hoằng Dịch như hồi chuông cảnh báo đập mạnh vào trái tim Lận Yên.
Khựng lại vì hiểu ra.
Mục Hoằng Dịch tiếp tục quan sát Lận Yên.
“Đại học năm thứ hai đã xảy ra chuyện gì?” Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên đặt câu hỏi.
Mục Hoằng Dịch nhìn Lận Yên. Cuối cùng cô vẫn hỏi ra miệng.
Đêm đó, khi anh nói chuyện với Sa Khinh Vũ đã trông thấy bóng dáng Lận Yên ở chỗ ngoặc hành lang. Anh biết cô đã nghe được.
Từ đêm đó tới giờ cô không hề hỏi chuyện này, anh cứ tưởng là sức chịu đựng của cô cao lắm, hóa ra cũng chỉ tới thế này mà thôi.
Thấy Mục Hoằng Dịch không nói, Lận Yên mở miệng nói tiếp: “Không phải em có quyền biết sao?”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Mục Hoằng Dịch hơi mấp máy bờ môi mỏng: “Anh không còn vị giác nhưng anh có khứu giác. Em định dùng bột tiêu xay để thăm dò ai?”
Lận Yên: “…”
Cô có thể đánh Mục Hoằng Dịch không?
Năng lực nói lảng sang chuyện khác của anh kém thế sao? Nói cứng ngắc như thể sợ người ta không biết anh đang nói lảng sang chuyện khác.
“Mục Hoằng Dịch!” Cô nhẹ giọng quát.
Con ngươi người bị quát hơi thay đổi, anh bình tĩnh nhìn vào con ngươi trong veo của Lận Yên. Nó phản chiếu rất rõ ràng hình ảnh khuôn mặt anh.
Anh khom người, duỗi tay nắm chặt hàm dưới của cô, kéo về phía trước. Với khoảng cách 90cm chiều rộng cái bàn, anh chuẩn xác cắn lên môi cô. Hung hăng cắn một cái như đang trừng phạt.
“Đau…” Lận Yên bị đau nên kêu lên.
Mục Hoằng Dịch rời môi, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em không ngoan phải phạt.”
Lận Yên mở to đôi mắt: “Anh…ưm…”
Cô còn chưa kịp mở miệng, bờ môi đã bị Mục Hoằng Dịch lấp kín lần nữa.
Lần này là sự dịu dàng, dây dưa cùng với đầu lưỡi của cô. Anh hết lần này tới lần khác khuấy đảo trong khoang miệng cô.
Không biết từ lúc nào hai người đã đi đến sofa. Mục Hoằng Dịch nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn. Anh cong môi cười, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục hôn Lận Yên. Hàng lông mi khẽ rung.
Lận Yên bị hôn tới choáng váng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Anh nâng mặt cô lên, tựa như đang nâng niu một món đồ trân quý.
Không biết hai người đã hôn bao lâu, hơi thở vương mùi thuốc lá của Mục Hoằng Dịch phả lên mặt cô, khiến cô ngất ngây.
Vết chai trên tay Mục Hoằng Dịch di chuyển chầm chậm trên từng tấc da thịt mềm mại của cô. Theo như Mục Hoằng Dịch nói thì đây là do cầm dao phẫu thuật nhiều nên hình thành vết chai.
Ánh mắt mơ màng, nóng bỏng dừng lại trên gò má đỏ ửng của cô. Anh thấp giọng hỏi cô: “Có thể không?”
Thanh âm trầm thấp chịu đựng, kèm theo đó là chút khàn khàn khó khống chế được. Giọng nói đó như gõ vang vào chốt, chậm rãi lướt qua nơi mềm yếu nhất của trái tim.
Lận Yên im lặng nhìn Mục Hoằng Dịch, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Có lẽ cô nên học hỏi Liễu Khê một chút. Vào thời khắc này, khi đàn ông hỏi có thể không, mình nên trả lời như thế nào.
Cô không kịp phản ứng làm cho Mục Hoằng Dịch tưởng cô từ chối nên ánh mắt hơi ảm đạm, nóng bỏng trong mắt vơi đi.
“Em đi thu dọn bát đũa.” Mượn được cớ, Lận Yên toan đẩy Mục Hoằng Dịch để đứng dậy.
Không ngờ cánh tay anh lại cứng ngắc, người đang giam cầm cô không thèm động đậy.
“Mục Hoằng Dịch!” Cô quát.
“Lận Yên!” Cô quát, anh cũng quát.
Lận Yên: “…”
Một lúc sau, Mục Hoằng Dịch buông tay ra, dùng ánh mắt âm u quan sát Lận Yên, không biết đang suy nghĩ gì.
Được phóng thích, Lận Yên hoảng loạn trốn thoát khỏi hiện trường.
Nhưng chưa chạy được hai bước, tay đã bị người nào đó nắm chặt, kéo vào trong phòng.
“Rầm.” Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên.
3.
Lận Yên bị Mục Hoằng Dịch đẩy ngã xuống giường. Nhưng không đợi cô kịp phản ứng, Mục Hoằng Dịch đã tiến tới, thuận thế ngã lên giường.
“Mục Hoằng Dịch!” Lận Yên tức giận đấm vào ngực anh.
Mục Hoằng Dịch không thèm để ý việc cô hét to, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, giữ chặt lấy hai tay không an phận. Sau đó, anh lười biếng nói một câu: “Đừng nháo, ngủ đi!”
Lận Yên: “…”
Thế thôi à?
“Nhưng mà…” Lận Yên nhíu mày: “Bát đũa còn chưa rửa đâu!”
“Ngày mai gọi người giúp việc tới dọn.”
“Nhưng mà…” Lận Yên tiếp tục nhíu mày: “Em chưa tắm!”
“Sáng mai tắm.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà tới lần thứ ba, Mục Hoằng Dịch không kiêng dè gì nữa mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang liến thoắng không ngừng. Dây dưa với nhau, hết lần này tới lần khác gặm nhấm hai cánh môi cô.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Mục Hoằng Dịch ôm được năm phút, Lận Yên không thoải mái nhích tới nhích lui. Lúc sau, Mục Hoằng Dịch không chịu được nữa, giọng điệu không vui vang lên: “Đừng lộn xộn!”
“Em đè lên tay anh sẽ tê.” Cô cũng đâu muốn lộn xộn.
Mục Hoằng Dịch mở mắt. Con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như hồ nước tĩnh mịch.
Lát sau, anh “a” lên một tiếng, cười: “Bây giờ em mới quan tâm tới anh, có phải hơi muộn không?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “quan tâm”. Lận Yên nghe ra được ý trong lời nói của anh, mặt đỏ bừng lên.
Lát sau, Mục Hoằng Dịch lại ôm chặt Lận Yên, nói với giọng trầm thấp: “Ngủ đi.”
Úp mặt vào cơ thể đang căng chặt ra, tim cô nổ bùm một cái.
“Thật ra…” Lận Yên cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng: “Cũng không phải là không thể.”
Nghe được nửa câu sau của Lận Yên, Mục Hoằng Dịch tỉnh táo ngay tức khắc, vô thức nói: “Hả?”
Lận Yên cắn môi, mặt đỏ bừng, xấu hổ rúc vào ngực anh, dứt khoát không nói nữa.
Mục Hoằng Dịch không chịu buông tha cô: “Lận Yên?”
Lận Yên: “…”
Giả chết!
Cuối cùng, người nào đó vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô. Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào mặt làm Lận Yên hoảng sợ, theo bản năng tìm chỗ trốn.
Nhích tới nhích lui không tìm được nơi trốn. Cuối cùng, cô dứt khoát quay người, nằm xoay lưng lại với Mục Hoằng Dịch.
Sau lưng vang lên tiếng cười nhẹ không thèm che giấu, dường như đang cười nhạo sự quẫn bách của cô.
“Xấu hổ?” Mục Hoằng Dịch không nghe lời, một tay kéo nửa khóa váy cô xuống, tay còn lại lần mò ra đằng trước, nắm lấy khuôn mặt tròn của cô.
“Mục Hoằng Dịch!” Lận Yên xấu hổ, há miệng ra định cắn một cái vào cái tay không an phận của anh.
Người nào đó không bị lung lay, tiếp tục động tác khi nãy bị dừng lại trên sofa. Anh kéo thẳng khóa váy cô xuống, xoa phần lưng bóng loáng của cô bằng những đầu ngón tay có vết chai. Bàn tay chu du trên phần xương bướm của cô.
Không đợi Lận Yên ngăn lại, Mục Hoằng Dịch đã bắt đầu gặm nhấm cổ cô, làm cô mất lý trí ngay tức khắc.
Cổ là nơi mẫn cảm nhất của cô.
Nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra. Tâm trạng cô phức tạp, có chút kích động, có chút không biết phải làm sao.
Yêu một người hơn hai mươi năm, dường như đã là cực hạn nhưng cô thấy vẫn chưa đủ. Cô muốn thời gian dài hơn một chút, năm tháng trôi qua đừng quá nhanh để cô có thể yêu anh nhiều hơn một chút.
Nương theo ánh trăng sáng, cô thấy được đôi con ngươi sâu thẳm sáng ngời của người đàn ông tên Mục Hoằng Dịch.
Suy nghĩ xa vời đó gần trong gang tấc.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời này là bạn yêu anh ấy, vừa lúc anh ấy cũng yêu bạn.
Nếu lúc đó, em không thấy mẩu tin, không liên lạc với bưu cục của một thị trấn nhỏ, sẽ không thấy được nét chữ cứng cáp của anh. Vì thế, có lẽ cả đời này em sẽ không biết được chuyện anh yêu em.
Mục Hoằng Dịch, cảm ơn anh đã từng lấy hết can đảm để viết tấm bưu thiếp đó.
Nếu không có nó, chúng ta sẽ không gặp lại.
Dường như tất cả mọi chuyện đều do số phận an bài.
Giống như việc em yêu anh.
Hoặc là anh yêu em.
Hôm sau.
Đợi tới lúc mặt trời lên cao, Lận Yên mới rời giường. Tỉnh dậy, đi ra phòng khách cô thấy bát đũa đã được thu dọn còn Mục Hoằng Dịch đang đứng ngoài ban công hút thuốc.
Hai tay anh nhàn nhã để vòng qua lan can bảo vệ, trên người anh là chiếc áo sơ mi xám hơi nhăn nhúm. Hai cúc áo trên cùng không cài khiến anh trông thoải mái hơn giống như một vị vương tử phóng khoáng.
Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch quay đầu lại, nhả ra một làn khói. Đôi mắt anh đẹp mà tĩnh mịch, lấp lánh tia sáng.
“Tỉnh?” Giọng nói hấp dẫn, trầm thấp mà quyến rũ.
Lận Yên gật đầu, bước từng bước nhỏ về phía trước. Đứng trước tấm kính ngăn cách phòng khách và ban công, cô ngắm nhìn khuôn mặt Mục Hoằng Dịch đang đứng ngược ánh sáng, cong môi mỉm cười.
Mục Hoằng Dịch di chuyển, thoáng cái người đã đứng trước mặt Lận Yên. Anh rũ mắt, xoa đầu cô, cười nhẹ: “Hóa ra nhóc xấu xa của chúng ta ở nước ngoài không có bạn trai.”
“…” Lận Yên nhìn anh đầy quẫn bách. Không lẽ Mục Hoằng Dịch cho rằng cô ở Pháp ăn chơi đàng điếm?
Có đôi khi cô cảm thấy giữa nam nữ có rất nhiều chuyện không công bằng.
Ví dụ như, Mục Hoằng Dịch có thể biết rõ được cô có phải là lần đầu tiên không.
Còn cô, mãi mãi không biết anh có phải lần đầu không?
Mục Hoằng Dịch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười nhẹ. Đôi mắt sáng ngời cực kỳ thư thái.
Ánh mắt Lận Yên sáng rõ. Cô cảm nhận được anh dịu dàng xoa đầu mình, cảm giác rất an toàn.
Chẳng lẽ đây là tuyệt chiêu xoa đầu trong truyền thuyết?
“Anh thích hút thuốc?” Lận Yên nhìn điếu thuốc anh kẹp giữa hai ngón tay, hỏi.
Mục Hoằng Dịch ngẩn ra, sau đó nhìn xuống ánh lửa lập lỏe ở đầu ngón tay.
Không phải thích hút, mà nó là thói quen.
Anh biết thuốc lá có hại, biết nó là một loại chất gây nghiện và cũng biết rõ khói thuốc của nó dễ khiến người ta mê man.
Nhưng nó như mùi hương của Lận Yên.
Giống hệt như việc trước đây anh thích cô không chút cố kỵ.
Anh thấy được rõ khuyết điểm trên người Lận Yên nhưng lại không nhịn được mà để những khuyết điểm đó hấp dẫn. Vì biết trái tim mình nhất định sẽ yêu cô nên mới chạy theo không chịu an phận, không sợ tới cuối sẽ mang thương tích đầy mình.
Từ trước tới nay, anh chẳng thể làm gì được Lận Yên.
Đột nhiên, Lận Yên kéo cánh tay Mục Hoằng Dịch: “Anh ngây ra đó làm gì? Em đang hỏi anh đấy!”
Mục Hoằng Dịch khôi phục tinh thần, đưa mắt nhìn Lận Yên. Tiếp đó, anh ôm cô vào trong lòng như thể cô là trân bảo quý hiếm.
Thật sự rất cảm ơn, vì Lận Yên đã trở lại bên cạnh anh.
Lận Yên sửng sốt khi thấy Mục Hoằng Dịch ôm chặt cô vào lòng.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh làm cô cảm thấy Mục Hoằng Dịch có tâm sự.
“Anh sao thế?” Lận Yên hỏi.
Mục Hoằng Dịch hút thuốc để suy nghĩ, chắc cô đoán không sai.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Mục Hoằng Dịch mở miệng: “Kết hôn đi. Lận Yên, chúng ta kết hôn, được không?”
Tim Lận Yên như ngừng đập, cô mở to hai mắt.
Kết hôn?
Cả người cô cứng ngắc.
Mục Hoằng Dịch đang cầu hôn?
“Anh…” Cô nói với giọng không chắc chắn lắm: “Đang cầu hôn em hả?”
Mục Hoằng Dịch ôm chặt Lận Yên hơn, tiếng thở nặng nề: “Chẳng lẽ em nghe không hiểu?”
Lúc này, con ngươi Lận Yên mới có chút tiêu cự. Cô cười tới nghẹn. Cầu hôn mà kiêu ngạo như này, cô nhìn không ra đấy.
“Em còn chưa trả lời anh đâu!” Giọng điệu của anh cứ như là một đứa trẻ không được ăn kẹo. Dồn dập, bất an và nhiều hơn chút là sợ hãi.
Trước thì đây là tâm trạng của Lận Yên khi còn yêu đơn phương anh. Bỗng nhiên giờ nhân vật bị hoán đổi, anh sợ, sợ Lận Yên sẽ từ chối.
“Em…” Lận Yên ngẩng đầu, nhìn phần tóc mai của anh, con ngươi hơi tối đi: “Em muốn suy nghĩ đã.”
“Nghĩ?” Dường như Mục Hoằng Dịch rất bất mãn với chữ này. Nhỡ đâu trong lúc Lận Yên suy nghĩ lại thay đổi ý định…
Lận Yên gật đầu đầy kiên định: “Ừm, suy nghĩ, phải suy nghĩ cẩn thận một chút.”
“Em muốn suy nghĩ cái gì?” Mục Hoằng Dịch khó hiểu. Mục đích Lận Yên về nước đã rất rõ, không phải là vì anh sao? Giờ cô còn muốn suy nghĩ cái gì?
Lận Yên rời khỏi vòng ôm của anh, ngẩng đầu nhìn Mục Hoằng Dịch một lượt từ trên xuống dưới, cong môi, hỏi: “Em thích anh từ nhỏ, anh lại không phải người mù không nhìn ra được nhưng anh lại cố tình coi như không biết gì cả, làm em bối rối biết bao nhiêu năm. Giờ em muốn suy nghĩ một chút cũng không được à?”
Cô trả thù chút thôi mà anh còn dám ý kiến?
Mục Hoằng Dịch: “…”
Anh bảo đảm mình không phải người mù nhưng không đảm bảo được Lận Yên có mù không.
Rõ ràng là do từng ấy năm cô không nhìn ra, giờ còn ngồi trên đầu anh ăn vạ. Công phu giở trò vô liêm sỉ này của cô làm anh phục sát đất.
Tắm dưới ánh mặt trời, cơm no rượu say xong, Lận Yên lại vùi người trên sofa.
Mục Hoằng Dịch ôm lấy cô từ sau lưng, cằm tì lên đầu cô, giọng nói thanh lạnh vang lên từ trên đỉnh đầu: “Lận Yên, chúng ta đi Khẩn Đinh(1) nhé!”
(1)Khẩn Đinh: Vườn quốc gia Khẩn Đinh thường được gọi tắt là Khẩn Đinh, là một vườn quốc gia nằm trên bán đảo Hằng Xuân, thuộc huyện Bình Đông, Đài Loan.
Khẩn Đinh?
Lòng Lận Yên bị co lại.
Đã từng có một cảnh tượng quen thuộc như thế này. Khi đó, mọi chuyện xảy ra ở trong nhà Mục Hoằng Dịch. Anh ngồi trên sofa còn cô xem tạp chí. Bỗng nhiên, cô nhìn trúng được một tin tức nói về du lịch Khẩn Đinh. Mặt biển xanh, bầu trời cao xanh vời vợi, ánh mặt trời chan hòa. Đúng là một nơi đáng để đi du lịch.
Vì thế, cô nhảy lên sofa ôm lấy cánh tay Mục Hoằng Dịch mà lắc, nhìn anh với ánh mắt mong chờ: “Mục Hoằng Dịch, chúng ta đi Khẩn Đinh đi. Khẩn Đinh rất đẹp.”
Mục Hoằng Dịch trả lại cho cô ánh mắt lười biếng, không nói gì.
Bị người khinh bỉ, Lận Yên bất mãn bĩu môi, nói: “Cậu luôn luôn có kế hoạch dành cho tương lai nhỉ? Ví dụ như tuần trăng mật, về sau cậu cẩn phải đi hưởng tuần trăng mật đấy. Hay coi như cái này là đi thực tập đi!”
Mục Hoằng Dịch: “…”
Anh còn chưa có đối tượng kết hôn mà Lận Yên đã bắt đầu lên kế hoạch tuần trăng mật hộ anh. Đi trước để thực tập tuần trăng mật, đúng là không phải “tri kỷ” bình thường!
Không đợi Mục Hoằng Dịch trả lời, Lận Yên đã nói tiếp: “Khẩn Đinh ấy mà, tớ thấy Khẩn Đinh không tồi. Có núi có nước, có biển có cát, còn có không trung xanh thẳm nữa.”
Cô không ngờ rằng hứng thú nhất thời của mình mà Mục Hoằng Dịch lại nhớ suốt bao năm qua. Nếu không có anh nhắc tới, có lẽ đoạn ký ức này đã sớm bị cô phủi bụi rồi.
Thích nhất là được cùng anh vẽ lên hành trình.
Cũng thích được cùng anh bay lượn trên không trung nói chuyện yêu đương.
Trốn đến Khải Đinh quan sát bầu trời đầy sao.
Thích nhất là được hôn nhau tới quên lối về.
Trao nhau nụ hôn khi xem cảnh tuyết tại Bắc Hải.
Tình yêu là gì?
Là bảo vệ và bảo vệ hơn nữa sao?
Không! Tình yêu là tưởng niệm.
Chuông gió em treo ngoài cửa sổ kêu leng keng.
Gió nổi lên rồi, nhớ anh.
1.
Ban đêm, tại một khách sạn nào đó, trong phòng tổng thống.
Vương Quốc Cường ngồi trên ghế sofa kiểu Âu, bày ra tư thế kẻ chiến thắng. Một người đàn ông mặc âu phục đen tiến tới cầm theo tập tài liệu, cung kính đưa ra.
“Đây là thông tin cá nhân của Sa Khinh Vũ. Cô ấy lớn lên từ nhỏ cùng với Moyra. Cô ấy vẫn luôn theo sát tin tức về vụ tai nạn giao thông đó. Tuy cô ấy làm việc rất cẩn thận nhưng sau khi người kia qua đời vì thiếu Oxy, hành động của cô ấy càng lúc càng lộ liễu. Hình như là cố ý cho chúng ta biết cô ấy đang điều tra.”
Đôi mắt sành đời của Vương Quốc Cường nhìn nghiêng, tầm mắt dừng trên tấm ảnh chụp của Sa Khinh Vũ trên tờ giấy A4. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt có hồn, rực rỡ, gan dạ. Hắn bỗng nhếch môi.
Sau đó, hắn lạnh lùng cười: “Sa Khinh Vũ? Phóng viên? Điều tra?”
Ba danh từ này được nói với giọng điệu cực kỳ châm chọc. Hắn cười khinh, xoay xoay nhẫn đang đeo trên tay: “Dường như mọi việc càng lúc càng thú vị rồi.”
Nhưng người đàn ông mặc âu phục kia không được bình tĩnh như Vương Quốc Cường, vẻ mặt anh ta lo lắng: “Nếu Sa Khinh Vũ vẫn giữ tốc độ điều tra này thì tôi tin là không tới một tuần nữa, cô ấy có thể nắm được ngọn nguồn vụ tai nạn giao thông kia.”
“Chặt đứt những đầu mối cô ta đang có được. Khi nào cần thì cho cô ta thêm chút phiền toái. Chút chuyện nhỏ này tôi không cần phải nói với cậu chứ?” Giọng điệu Vương Quốc Cường nghe rõ sự không vui.
Người đàn ông mặc âu phục hoảng sợ, anh ta cúi đầu nói “Đã rõ.” rồi rời khỏi đây.
Vương Quốc Cường cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, khẽ lắc. Không ngờ chuyện này lại khó giải quyết như vậy. Tất cả nguyên nhân đều là do người phụ nữ tên Moyra kia. Nếu không có cô ta, chuyện này đã sớm được giải quyết nhanh gọn.
Dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt cương nghị của Vương Quốc Cường hơi thay đổi nhưng rất nhanh lại bình thường. Con ngươi đen nhánh như một chú chó săn dưới địa ngục đang chực chờ cắn người.
Moyra?
Một con nhóc không có chút tiếng tăm nào dám phá hủy kế hoạch lớn của hắn. Đây quả thật là chuyện đáng chê cười nhất trong cuộc đời hắn.
Sáng sớm, huyện thành cực kỳ náo nhiệt.
Trên chiếc giường màu hồng nhạt là một cô gái với mái tóc đen dài mượt. Cô hơi nhíu mày. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm nó trở nên dịu dàng.
Văn Phương sớm đã ngồi bên mép giường cô, chờ người đẹp trên giường tỉnh dậy.
Mãi đến buổi trưa, Lận Yên mới mở to đôi mắt sưng húp như quả hạch đào ra. Đập vào mắt cô là nụ cười cực kỳ quỷ dị của Văn Phương.
Phản ứng đầu tiên của Lận Yên là rùng mình, tiềm thức tỉnh táo được hơn nửa. Đôi mắt mơ màng buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo. Cô lấm la lấm lét nhìn về phía Văn Phương.
Văn Phương nhìn Lận Yên, cong môi lên, dịu dàng nói: “Con tỉnh rồi?”
Giọng điệu kỳ lạ cứ như ma quỷ.
Lận Yên gật đầu một cách cứng ngắc. Cô quan sát một lượt, bỗng chốc cảm thấy gió lạnh thổi tới từng cơn.
“Tiểu Yên, hôm qua…”
“Mẹ!” Lận Yên cắt ngang lời Văn Phương, chỉ vào đồng hồ treo tường: “Con đói bụng.”
Lấy cớ rất vụng về.
Văn Phương nhíu mày không vui khi thấy Lận Yên trắng trợn nói thẳng sang chuyện khác, quát: “Đừng ngắt lời!”
“Con rất đói bụng!” Lận Yên kiên trì.
“Con…” Văn Phương tức giận.
Lận Yên mở to mắt đầy vô tội, bộ dáng giả heo ăn thịt hổ.
Văn Phương chỉ có thể trừng mắt chứ không làm gì được Lận Yên.
Lúc này, hai mẹ con yên lặng.
Bỗng nhiên có người đẩy cửa phòng Lận Yên ra, mở miệng phá tan sự im lặng: “Con còn đang không biết mọi người ở chỗ nào đấy. Sao đây, ngồi ở phòng Tiểu Yên mở cuộc họp gia đình ạ?”
Lận Yên ngước mắt lên, vẻ mặt nhàn nhã của Lận Thần đập vào mắt cô. Anh mặc áo sơ mi trắng, rất có khí chất của công tử văn nhã. Trong chốc lát, cảm giác thân thiết ùa tới.
Lận Yên cảm động tới rơi nước mắt. Lận Thần đúng là anh trai ruột của cô mà.
“Anh, sao anh lại về rồi?” Lận Yên vừa nói vừa xốc chăn lên chạy về phía cửa. Cô đưa tay kéo ống tay áo của Lận Thần, cúc tay áo màu vàng đúng là phong cách của anh.
Nhìn cánh tay nhỏ của cô, Lận Thần cong môi cười, đuôi lông mày hơi nhướn lên nhưng không dễ phát hiện ra.
Văn Phương đang ở trong phòng Lận Yên không vui ra mặt: “Tiểu Yên! Chuyện mẹ hỏi con, con chưa trả lời đâu!”
Bước chân Lận Yên khựng lại, cô nhìn Lận Thần với ánh mắt cầu cứu.
Thế nhưng Lận Thần lại không đứng về phe cô. Ánh mắt anh nhìn Lận Yên có thêm vài phần nghiêm túc, anh nói: “Vấn đề gì?”
“Anh quản được em chắc!” Thấy Lận Thần không đứng về phe mình, cô tức giận đùng đùng đẩy anh ra đi về phía nhà vệ sinh. Ở đây còn lại mỗi Lận Thần đang mơ màng đứng đối diện với Văn Phương đang tức giận.
“Mẹ hỏi em ấy cái gì thế? Sao nó tức vậy?” Lận Thần thảnh thơi vuốt phẳng lại chỗ tay áo mà Lận Yên vừa làm nhăn, hỏi Văn Phương.
Văn Phương nhíu mày, đắn đo một lúc mới cắn răng mà nói ra: “Mẹ có thể hỏi nó cái gì nữa? Còn không phải là chuyện giữa nó và Hoằng Dịch sao!”
Dứt lời, tới lượt Lận Thần nhíu mày, không vui: “Mẹ hỏi em ấy chuyện này làm gì?”
Từ nhỏ Lận Yên đã có tính cách rất thẳng thắn. Yêu hay không yêu đều được biểu hiện hết qua khuôn mặt. Cô cực kỳ không thích bị người nhà hỏi chuyện liên quan tới tình cảm, đặc biệt là liên quan tới Mục Hoằng Dịch.
Tuy người nhà biết rất rõ mối quan hệ của cô và Mục Hoằng Dịch nhưng không ai dám đi đâm thủng nó.
Bây giờ Văn Phương lại thẳng thắn chất vấn như thế, con bé kia không tức giận mới là lạ!
“Hôm qua Hoằng Dịch đưa con bé về, hai đứa nó ngồi trò chuyện trên xe suốt một tiếng đồng hồ. Mẹ đứng ở cửa sổ còn thấy chúng nó ôm nhau.” Ngừng một lúc, Văn Phương ngẩng đầu lên, cảm thấy mình không sai: “Hỏi một chút thôi cũng không được sao?”
Lận Thần nghe xong lại càng nhíu mày chặt hơn.
Này không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi à?
“Mẹ không nhìn rõ suy nghĩ của con bé từ lúc về nước sao?”
Nguyên nhân khiến Lận Yên ra nước ngoài chỉ có một, mà nguyên nhân khiến cô về nước cũng chỉ có một. Sự việc rõ rành rành như thế, không lẽ Văn Phương còn nhìn không hiểu?
Văn Phương hết liếc trái lại liếc phải, tức giận tới ngốc luôn: “Ai biết được nó suy nghĩ cái gì! Đi nước ngoài không nói một tiếng, lúc trở về cũng không nói tiếng nào, coi cái nhà này của mẹ như khách sạn. Ai mà quản nổi nó chứ!”
Văn Phương quở trách mấy câu đúng lúc Lận Yên đứng ở cửa phòng nghe thấy được.
Bóng hình xinh đẹp kia rơi vào tầm mắt làm Văn Phương cứng người. Lận Thần đang đứng đưa lưng về phía Lận Yên, thấy sắc mặt Văn Phương không ổn nên quay đầu nhìn theo, thấy được Lận Yên đứng ở cửa phòng, môi đỏ mím chặt, mặt không cảm xúc.
Hai giây sau, Lận Yên tươi cười bày ra dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung. Cô nhìn Văn Phương, nhẹ giọng hỏi một câu: “Lão Phật gia nhà họ Lận hình như rất bất mãn với con?”
Gió lạnh thoảng qua từng cơn…
Văn Phương: “…”
Cái giọng điệu gạ hỏi này bà không lạ gì nữa, là tác phong trước sau như một của Lận Yên trước khi làm điều xấu.
Lận Thần thấy tình huống không ổn, ho nhẹ hai tiếng rồi cười nói: “Hai người trò chuyện đi, con ăn cơm trước.”
Lận Thần bỏ trốn xong, Lận Yên vào phòng đóng cửa lại, quan sát Văn Phương mất một lúc mới mở miệng: “Mẹ nói đi. Mẹ muốn biết cái gì?”
Văn Phương kinh ngạc khi thấy Lận Yên biết phối hợp như thế. Dù sao thì cái tên Mục Hoằng Dịch cũng là nơi cấm kỵ trong lòng Lận Yên.
“Bây giờ con và Hoằng Dịch…” Văn Phương nói một câu đầy ẩn ý, ngừng đúng đoạn.
Lận Yên cong môi cười. Hiểu rồi.
“Quan hệ giữa con và anh ấy, mẹ biết chưa đủ rõ ràng sao?” Lận Yên cười hỏi lại, ánh mắt cực kỳ quyến rũ.
Văn Phương lập tức hiểu ra, gật đầu: “Hiểu rõ.”
Nhưng hình như lão Phật gia nhà họ Lận cũng không hiểu lắm.
Thật ra, trước đó Lận Yên nói mình ở nhà Mục Hoằng Dịch bà đã nghi ngờ quan hệ giữa hai người. Nhưng lúc Lận Yên mới về huyện thành, hai người họ đã chạm mặt nói chuyện, khi đó Văn Phương đã nhận định rằng hai người mất khả năng. Không ngờ là cốt truyện lại thay đổi lớn, hai người phát triển nhanh chóng.
Lận Yên ăn trưa xong thì muốn về thành phố. Lận Thần mới từ Bắc Kinh về, đáng lẽ ra sẽ được ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nhưng anh lại bị Văn Phương tống cổ ra khỏi nhà, đưa Lận Yên về thành phố.
Ngồi trong xe, Lận Thần cười chua xót: “Không ngờ lần này anh về nhà để làm tài xế.”
“Sao nào? Hối hận vì đã về?” Lận Yên lướt điện thoại, phì cười.
Lận Thần hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không dám!”
Anh dám hối hận sao? Lão Phật gia tự mình ban thánh chỉ, chẳng lẽ anh còn dám kháng chỉ không làm?
Thấy Lận Thần tủi thân, Lận Yên nhướn mày cực kỳ đắc ý.
Từ nhỏ, Lận Yên đã lớn lên dưới đôi cánh của Lận Thần. Dường như cô đã quen ỷ lại vào sự bảo vệ của Lận Thần.
“Công việc của em sắp xếp như nào rồi?” Lận Thần đột ngột hỏi.
Lận Yên quét một cái lên màn hình di động, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Em định viết truyện, một câu chuyện về bản thân.”
Lận Thần nhướn mày, cười: “Ồ? Tiểu thuyết ngôn tình?”
“Vâng.” Lận Yên thừa nhận, lại hỏi thêm: “Anh thấy thế nào?”
“Em thích là được.”
Từ trước tới nay, Lận Thần chưa bao giờ can thiệp vào suy nghĩ của cô. Về lý tưởng, về thứ cô hướng tới, thậm chí là cả tình yêu.
Lận Yên cong môi, quay sang nhìn sườn mặt Lận Thần. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào khuôn mặt anh khiến nó trở nên nho nhã, làm người ta rạo rực.
“Anh.” Bỗng nhiên, Lận Yên gọi anh.
Lận Thần nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao thế? Tự dưng lại nghiêm túc, dọa người quá đấy!”
Lận Yên cười khẽ. Cũng đúng, hồi nhỏ cô nghịch ngợm, giờ bỗng nhiên lại thành đứa bé ngoan, chả trách Lận Thần hoang mang.
“Không, em chỉ muốn hỏi anh cái này thôi. Anh cảm thấy tình yêu là gì? Bảo vệ à? Hay là bảo vệ nhiều hơn nữa?”
Lận Yên không có từ nào hình dung cụ thể tình yêu. Trên người Mục Hoằng Dịch cô chỉ thấy đúng hai cái, một cái là bảo vệ, cái còn lại vẫn là bảo vệ.
Chẳng lẽ đàn ông đều cho rằng đó là tình yêu sao?
Lận Thần lắc đầu, cười khẽ: “Không phải.”
“Không phải?” Lận Yên nhíu mày.
Nếu không phải thì đàn ông coi tình yêu là gì? Cái gì mới khiến Mục Hoằng Dịch coi là tình yêu?
“Thế tình yêu là gì?” Lận Yên hỏi.
Lận Thần suy nghĩ một lúc, trả lời: “Có lẽ tình yêu là tưởng niệm. Ở nơi xa hay ở ngay trước mặt đều nhớ tới. Những lúc xảy ra chuyện, xúc động, trống vắng và cả những lúc lơ đãng cũng nhớ tới.”
Câu trả lời của Lận Thần hơi trừu tượng, như là suy nghĩ về một tình yêu tốt đẹp nào đó. Đó cũng là suy nghĩ mà người không thể nắm lấy được.
Lận Yên mỉm cười, không có bất cứ nghi ngờ gì đối với câu trả lời của anh.
“Sao nào? Muốn đoán tâm tư của Hoằng Dịch?” Lận Thần nói toạc ra.
Lận Yên bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn anh trai. Lận Thần luôn dễ dàng nhìn thấu tâm sự của cô, không thể nào giấu được.
“Tốt nhất đừng đoán tâm tư của đàn ông. Nhất là với Hoằng Dịch!” Cuối cùng, Lận Thần đưa ra lời khuyên.
Lận Yên bĩu môi, bất mãn: “Vì sao chứ?”
“Hoằng Dịch từ nhỏ đã không có bố, lại là anh trai. Anh cả như cha, cậu ấy trưởng thành từ rất sớm. Về điểm này, cậu ấy khá là giống anh. Tiểu Yên, tình cảm giữa em và Hoằng Dịch sâu đậm nhưng không biểu hiện cho việc vị trí của em trong lòng cậu ấy là vị trí có lợi. Những đứa con gái thích cậu ấy nhiều không đếm xuể, em chỉ là một trong số họ thôi.”
Lận Thần nói xong, Lận Yên nhíu mày, phản bác: “Nhưng anh ấy thích em!”
“Cậu ấy nói thế?”
“Đúng! Chính miệng anh ấy nói!” Lận Yên nhấn mạnh việc chính miệng Mục Hoằng Dịch thừa nhận.
Bỗng nhiên, Lận Thần cười, nói toạc ra suy nghĩ của Lận Yên: “Không lẽ là do em ép cậu ấy nói?”
Lận Yên: “…”
Cô ép là thật, nhưng thế thì đã sao? Mục Hoằng Dịch vẫn thừa nhận.
Lận Thần nhếch môi cười, trong lòng anh đã hiểu rất rõ dù Lận Yên không trả lời. Anh hỏi vòng sang chuyện khác: “Em ở đâu trong thành phố?”
“Nhà anh ấy.”
Lận Thần nhướn mày, không kinh ngạc lắm với câu trả lời này, hỏi lại: “Em không suy nghĩ tới việc mua nhà hả?”
“Không có tiền!”
“À!” Lận Thần cười khẽ, lấy từ trong cốp để đồ ở đằng trước ra một chùm chìa khóa, ném cho Lận Yên: “Nhà của em.”
Lận Yên nhìn chìa khóa, rồi lại làm bộ dù bận nhưng vẫn ung dung liếc nhìn Lận Thần đang lái xe, hỏi: “Anh mua?”
“Tặng em…” Mãi lúc sau, Lận Thần mới nói nốt nửa câu còn lại: “Làm của hồi môn.”
Lận Yên: “…”
Sao cô lại có cảm giác mình bị đóng gói gả ra ngoài nhỉ? Hơn nữa còn là cái loại mua đi bán lại nữa.
Lận Thần đưa Lận Yên tới căn hộ trong thành phố kia, nó ở ngay trên đường tới tòa soạn Thanh Mai. Nếu như cô phải đến tòa soạn thì chỉ cần hai bước là đến, tránh cho việc phải lái xe. Lận Thần đã nghĩ rất chu đáo.
Nhà hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách. Nhà ở tiêu chuẩn dành cho một người.
“Thế nào? Thích không?”
Lận Yên kéo tấm rèm màu trắng dài chạm đất ra. Khóe môi cô hơi cong lên. Cô rất hài lòng với ngôi nhà này.
“Không tệ lắm.”
“Đã thanh toán tiền nhà, tiền dịch vụ hàng tháng phiền đại tác giả Lận tự mình giải quyết.”
Cầm chùm chìa khóa tuyệt đẹp trong tay, Lận Yên ngước mắt lên nhìn Lận Thần: “Anh, cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh đã tốn nhiều tâm tư để cho cô một ngôi nhà.
Dưới ánh nắng, khóe môi Lận Thần hơi cong lên. Trước khi về Quảng Đông, anh đã nghe được không ít chuyện. Đáng lẽ anh không cần lo lắng chạy về một chuyến nhưng chuyện xấu của Lận Yên cứ đăng báo không ngừng. Mỗi tin tức được đưa ra đều rất ghê người, sao anh có thể yên tâm được!
2.
Lúc Lận Yên tới nhà Mục Hoằng Dịch thu dọn đồ thì đúng lúc anh tan làm về nhà. Thấy vali hành lý nằm chình ình ở phòng khách, lòng anh bỗng căng thẳng.
Lận Yên đang tưới hoa trên ban công, trong lúc tưới cô còn nghịch nghịch đóa hoa như để nói lời tạm biệt.
Cảm giác được ánh mắt sốt ruột của anh. Cô quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn nổi bật của anh đập vào mắt.
“Anh về rồi?” Cô cười hỏi.
Mục Hoằng Dịch bình tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mất mấy giây, hơi nhíu mày: “Em phải đi?”
Không giống như đang hỏi mà là đang chất vấn.
Lận Yên cong môi, gật đầu. Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Mục Hoằng Dịch, cô đoán là anh hiểu lầm nên giải thích: “Anh trai em đã mua nhà ở thành phố cho em, ngay bên cạnh tòa soạn Thanh Mai, rất tiện. Chút nữa anh giúp em chuyển nhà nhé?”
Cô dùng giọng điệu dịu dàng để giải thích mới làm cho ấn đường Mục Hoằng Dịch giãn ra. Một lúc sau, anh rút điếu thuốc lá trong bao ra, nhàn nhạt mở miệng: “Anh tốn rất nhiều tâm tư mới khiến em đến đây ở, em nghĩ anh sẽ dễ dàng giúp em dọn ra ngoài thế à?”
Lận Yên: “…”
Vì người nào đó dỗi nên việc chuyển nhà đã bị dời sang ngày hôm sau.
Ngày hôm sau.
“Em sẽ dọn phòng ngủ và phòng khách, anh dọn phòng bếp, thư phòng và ban công.” Lận Yên phân cho mình làm mấy việc nhẹ chỉ cần sắp xếp, còn mấy việc mệt ơi là mệt thì để lại cho Mục Hoằng Dịch làm.
Nhìn phòng bếp trống rỗng, đâu đâu cũng là bụi, Mục Hoằng Dịch nhíu mày, hỏi: “Em không thể mời người giúp việc tới sao?”
“Anh là người giúp việc của em, còn miễn phí nữa.” Lận Yên nhét giẻ lau vào trong tay Mục Hoằng Dịch, nhướn mày đầy đắc ý.
Vào lúc Lận Yên xoay người, Mục Hoằng Dịch duỗi tay ra kéo cô vào trong lòng. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hôn nhẹ một cái vào môi.
Đôi mắt Lận Yên dại ra.
“Ai nói anh làm miễn phí?”
Anh vừa nói xong, Lận Yên bật cười. Cô đẩy anh ra bước nhanh vào trong phòng, khuôn mặt nóng bừng mãi không hạ nhiệt.
Nhìn vào thì căn nhà này không lớn lắm nhưng dọn dẹp vệ sinh lại khiến người ta mệt mỏi.
Lận Yên để cả người bẩn thỉu nằm xuống sofa. Cô uống một ngụm nước rồi yếu ớt nói rằng: “Việc tìm người giúp việc đúng là một quyết định sáng suốt.”
Mục Hoằng Dịch lắc đầu bất lực. Anh cũng mở chai nước ra uống, yết hầu trượt lên trượt xuống rất gợi cảm.
“Đói không?” Anh hỏi Lận Yên.
Lận Yên gật đầu. Làm việc từ sáng sớm có thể không đói sao?
Nơi này gần với phòng ăn Tiểu Táo. Lận Yên thích ăn món Hồ Nam nên phòng ăn Tiểu Táo đã trở thành lựa chọn hàng đầu của hai người.
Hai món mặn, một món chay, một bát canh, bữa cơm tiêu chuẩn dành cho hai người.
Trong phòng ăn, Mục Hoằng Dịch nhận được một cuộc gọi. Ai ở đầu bên kia thì Lận Yên không biết nhưng hình như anh có phần ngại vì có mặt cô ở đây. Anh không nói nhiều mà chỉ trả lời “Ừm” “Được” qua loa vài câu.
“Buổi chiều em có việc gì không?” Cúp điện thoại, Mục Hoằng Dịch hỏi Lận Yên.
Lận Yên suy nghĩ rồi nói: “Không có việc gì. Chắc em sẽ về nhà chỉnh sửa lại ít tài liệu.”
“Ừm, vậy mai anh sẽ đưa em đi mua đồ dùng trong nhà. Giờ anh có chút việc cần xử lý.”
“Đi đâu?” Lận Yên hỏi tiếp, luôn cảm thấy việc có liên quan tới cuộc gọi vừa rồi.
“Bệnh viện có việc.” Nói xong, Mục Hoằng Dịch cầm cốc nước trên bàn lên uống.
Tuy Lận Yên vẫn nghi ngờ trong lòng nhưng không hỏi nhiều. Ăn xong, cô và Mục Hoằng Dịch đường ai nấy đi.
Lận Yên về nhà, Mục Hoằng Dịch lái xe về phía nhà Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ chỉnh sửa lại tài liệu vụ tai nạn giao thông của Lận Yên và những nhân vật liên quan vào giấy A4, đưa tới trước mặt Mục Hoằng Dịch, nói: “Mấy ngày trước tôi có tra được chút chuyện mờ ám nhưng lạ là hôm nay những manh mối đó lại hoàn toàn bị cắt đứt. Như là có người cố ý vậy. Ví dụ như là nhân chứng trước đó bỗng dưng sửa lại lời khai, hoặc là người trước đó đã chấp nhận phỏng vấn bỗng dưng lại đi ra nước ngoài…”
Mục Hoằng Dịch nhìn một lượt tài liệu, ấn đường nhăn lại: “Có người không muốn cậu tiếp tục điều tra sâu hơn.”
Người đó cố ý cắt đứt toàn bộ manh mối.
“Là Vương Quốc Cường?” Sa Khinh Vũ hỏi.
“Ngoại trừ ông ta, không có người thứ hai.” Mục Hoằng Dịch đưa ra đáp án khẳng định. Con ngươi anh càng lúc càng nặng nề, ảm đạm tới mức như một mảng tối đen như mực.
“Biện pháp làm lộ ngân sách của hội ra bên ngoài trước đó chúng ta thảo luận, chỉ sợ không dễ dàng làm được.” Sa Khinh Vũ phân tích.
Mục Hoằng Dịch ngước mắt nhìn cô: “Đổi cách khác, viết lại chuyện cũ đằng sau vụ tai nạn giao thông đó.”
“Về cậu của nạn nhân?” Sa Khinh Vũ hỏi.
Sau vụ tai nạn giao thông lần trước, nạn nhân còn để lại trên cõi đời này một đứa con gái. Hiện giờ cô bé đã được nhà cậu nuôi dưỡng. Người cậu đó còn từng tìm tới bệnh viện, yêu cầu bệnh viện chịu trách nhiệm việc nạn nhân bị rút ống thở dẫn tới việc thiếu Oxy, qua đời.
Sau đó, không biết bệnh viện đã xử lý thế nào, có lẽ là cho người cậu đó một số tiền để bịt miệng.
Người cậu nhận được tiền xong, đưa luôn cháu gái mình vào trại trẻ mồ côi.
“Cậu tới trại trẻ mồ côi bảo lãnh cho đứa trẻ ra ngoài trước. Theo tôi biết thì người cậu này rất thích bài bạc, có lẽ chúng ta nên xuống tay từ điểm này.”
“Được.” Dừng một lát, Sa Khinh Vũ hỏi tiếp: “Cậu nghĩ rằng chuyện lần trước ở bệnh viện là do Vương Quốc Cường làm?”
Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên, Mục Hoằng Dịch cúi đầu nhìn. Là tin nhắn của Lận Yên trên wechat.
Anh ngẩn ngơ nhìn màn hình hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó, mãi cho tới khi màn hình tối đen, anh mới mở miệng: “Ngoại trừ ông ta, trên thế giới này không còn người thứ hai làm điều đó.”
Dứt lời, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, vẫn là tin nhắn của Lận Yên trên wechat.
Mục Hoằng Dịch nhìn màn hình điện thoại cứ tối dần lại.
Anh nhất định phải điều tra rõ ràng vụ tai nạn giao thông lần trước.
Anh đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Vương Quốc Cường, chỉ dùng một vụ tai nạn giao thông đã diệt trừ được hai tai họa lớn. Khó có thể biết được tiếp theo người đó sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với Lận Yên.
Dù sao thì hành động bí mật này cũng bị bại lộ từ vụ tai nạn giao thông của Lận Yên. Nếu không có Lận Yên, chắc chắn việc này biến mất không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Lúc trước Lận Yên về huyện thành, Mục Hoằng Dịch rất yên tâm vì nơi đó là chỗ an toàn. Nếu không phải cô cứ liên tục đi xem mắt thì anh đã đợi nửa tháng sau mới trở về đón cô.
Tin nhắn wechat Lận Yên gửi tới có nội dung là cô chuẩn bị nấu cơm tối, bảo Mục Hoằng Dịch qua đó ăn cơm.
Nhìn tin nhắn trên wechat, không biết vì sao khóe miệng Mục Hoằng Dịch hơi nhếch lên. Trái tim anh ngứa ngáy như thể có một sợi lông vũ lướt qua.
Trước đây anh không hi vọng xa vời là Lận Yên sẽ nấu cơm cho mình.
Từ trước tới nay, anh không có bất kỳ chờ mong gì với Lận Yên. Anh chỉ cần cô tiếp tục ở bên cạnh mình giống như trước là thấy mỹ mãn rồi.
Lận Yên đi dạo ở siêu thị bên cạnh mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc đi ngang qua khu gia vị, bước chân cô dừng lại như là nhớ tới cái gì đó. Cô lấy một lọ tiêu xay bỏ vào trong xe đẩy.
Nhìn tiêu xay ở bên trong, ánh mắt cô dần lạnh đi.
Phải tự mình chứng thực. Nếu không, cô không tin Mục Hoằng Dịch là một người không có vị giác.
Rốt cuộc là vì sao anh lại mất vị giác? Vì sao anh mất đi ước mơ?
Đại học năm thứ hai… là đoạn thời gian nhạy cảm.
Bỗng nhiên, Lận Yên thấy sợ hãi.
Nếu tổn thương này là do cô mà ra, liệu cô có thể tha thứ cho bản thân không?
Mục Hoằng Dịch tới đúng lúc Lận Yên bưng món ăn cuối cùng ra. Đứng ở phòng khách trông thấy Mục Hoằng Dịch, lòng cô căng thẳng.
“Đúng giờ thật!” Cô cố gắng giảm bớt căng thẳng.
Mục Hoằng Dịch mím môi đi vào phòng khách. Anh hơi nhướn mày khi trông thấy một bàn đồ ăn ngon: “Hiền huệ thật!”
Những lời này đã chọc cười Lận Yên, cô bật cười thành tiếng.
Mục Hoằng Dịch rửa tay xong ngồi xuống. Lận Yên lấy hai bát canh, một bát cô đặt sang đối diện mình, đó là bát canh cô đã tỉ mỉ chuẩn bị cho Mục Hoằng Dịch. Cô cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Em muốn đứng ăn?” Mục Hoằng Dịch ngẩng đầu lên nhìn Lận Yên, hơi chau mày.
Lận Yên hoàn hồn, ngồi xuống múc canh trong bát lên ăn.
Mục Hoằng Dịch nghi ngờ nhìn Lận Yên mất ba giây, sau đó đưa tay lấy thìa múc một ngụm canh lên, đưa tới bên miệng thì dừng lại.
Lận Yên khẩn trương, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mục Hoằng Dịch như sợ bỏ mất bất kỳ cảm xúc nào của anh.
“Lận Yên!” Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch gọi tên cô. Con ngươi anh hơi u ám nhưng vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Lận Yên hoảng: “Sao thế?”
Bị phát hiện rồi? Nhưng Mục Hoằng Dịch chưa uống mà?
Mục Hoằng Dịch đưa thìa canh đó tới bên miệng Lận Yên, tức giận trong đáy mắt không thèm che giấu: “Em uống đi!”
Lận Yên cười giả lả, bưng bát canh của mình lên: “Em cũng có mà!”
“Anh bảo em uống!” Giọng điệu không cho phép chối từ.
Nói xong, Mục Hoằng Dịch đẩy luôn thìa tới sát bên môi Lận Yên, dùng thìa tách hàm răng đang cắn chặt của cô ra, đút canh qua kẽ răng.
Lận Yên bị anh ép uống một thìa canh trộn tiêu xay, sặc ho khù khụ.
Mục Hoằng Dịch lạnh giọng hỏi cô: “Uống ngon không?”
“Khụ khụ khụ…”
Trả lời anh là tiếng Lận Yên ho khan, ho tới mức như muốn văng phổi ra ngoài.
Mục Hoằng Dịch rời tầm mắt đi khi thấy Lận Yên đã ho tới mức không thở nổi nữa. Anh đưa cốc nước qua rồi vuốt lưng cho cô, nói với giọng điệu tức giận: “Ho chết luôn đi!”
Lận Yên tức giận tới mức muốn đánh người. Cô đúng là ngây thơ, cứ cho rằng thời gian tám năm sẽ hòa tan sự tàn bạo trên người Mục Hoằng Dịch. Cái ngông nghênh đã ngấm vào trong máu của anh, thay đổi thế nào được? Để cô thiếu chút nữa thì ho tới chết rồi.
Uống xong hai ngụm nước mới thấy đỡ hơn. Cô quay đầu lại, trừng mắt đầy oán hận nhìn Mục Hoằng Dịch.
“Trước khi em nhìn anh, sao em không kiểm điểm lại hành động trước đó của mình đi?” Mục Hoằng Dịch lạnh giọng trách cứ không chút nương tay. Sau đó anh đặt bát canh ra trước mặt Lận Yên. Vì đặt hơi mạnh nên nước canh sánh một ít ra ngoài, tiếng đặt mạnh truyền vào tai.
Lận Yên sợ tới mức lui ra sau, cắn môi giả ngơ: “Em không biết anh đang nói cái gì?”
Thấy Lận Yên không biết hối cải, cơn giận của Mục Hoằng Dịch càng dâng cao hơn: “Em không biết?”
“Em không biết!” Lận Yên kiên trì phủ nhận.
Nếu Mục Hoằng Dịch không uống, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Lận Yên, em là heo à?”
“Anh mới là heo ý!”
Bỗng nhiên hiểu ra, mọi thứ rơi vào yên tĩnh.
Qua một khoảng thời gian im lặng, Mục Hoằng Dịch biết mới nãy mình quá kích động, tới khi bình tĩnh lại, anh hỏi Lận Yên: “Em cho rằng mình biết một chút sự tình là ghê gớm lắm sao? Em thử như vậy là có ý gì?”
Hai câu hỏi của Mục Hoằng Dịch như hồi chuông cảnh báo đập mạnh vào trái tim Lận Yên.
Khựng lại vì hiểu ra.
Mục Hoằng Dịch tiếp tục quan sát Lận Yên.
“Đại học năm thứ hai đã xảy ra chuyện gì?” Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên đặt câu hỏi.
Mục Hoằng Dịch nhìn Lận Yên. Cuối cùng cô vẫn hỏi ra miệng.
Đêm đó, khi anh nói chuyện với Sa Khinh Vũ đã trông thấy bóng dáng Lận Yên ở chỗ ngoặc hành lang. Anh biết cô đã nghe được.
Từ đêm đó tới giờ cô không hề hỏi chuyện này, anh cứ tưởng là sức chịu đựng của cô cao lắm, hóa ra cũng chỉ tới thế này mà thôi.
Thấy Mục Hoằng Dịch không nói, Lận Yên mở miệng nói tiếp: “Không phải em có quyền biết sao?”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Mục Hoằng Dịch hơi mấp máy bờ môi mỏng: “Anh không còn vị giác nhưng anh có khứu giác. Em định dùng bột tiêu xay để thăm dò ai?”
Lận Yên: “…”
Cô có thể đánh Mục Hoằng Dịch không?
Năng lực nói lảng sang chuyện khác của anh kém thế sao? Nói cứng ngắc như thể sợ người ta không biết anh đang nói lảng sang chuyện khác.
“Mục Hoằng Dịch!” Cô nhẹ giọng quát.
Con ngươi người bị quát hơi thay đổi, anh bình tĩnh nhìn vào con ngươi trong veo của Lận Yên. Nó phản chiếu rất rõ ràng hình ảnh khuôn mặt anh.
Anh khom người, duỗi tay nắm chặt hàm dưới của cô, kéo về phía trước. Với khoảng cách 90cm chiều rộng cái bàn, anh chuẩn xác cắn lên môi cô. Hung hăng cắn một cái như đang trừng phạt.
“Đau…” Lận Yên bị đau nên kêu lên.
Mục Hoằng Dịch rời môi, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em không ngoan phải phạt.”
Lận Yên mở to đôi mắt: “Anh…ưm…”
Cô còn chưa kịp mở miệng, bờ môi đã bị Mục Hoằng Dịch lấp kín lần nữa.
Lần này là sự dịu dàng, dây dưa cùng với đầu lưỡi của cô. Anh hết lần này tới lần khác khuấy đảo trong khoang miệng cô.
Không biết từ lúc nào hai người đã đi đến sofa. Mục Hoằng Dịch nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn. Anh cong môi cười, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục hôn Lận Yên. Hàng lông mi khẽ rung.
Lận Yên bị hôn tới choáng váng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Anh nâng mặt cô lên, tựa như đang nâng niu một món đồ trân quý.
Không biết hai người đã hôn bao lâu, hơi thở vương mùi thuốc lá của Mục Hoằng Dịch phả lên mặt cô, khiến cô ngất ngây.
Vết chai trên tay Mục Hoằng Dịch di chuyển chầm chậm trên từng tấc da thịt mềm mại của cô. Theo như Mục Hoằng Dịch nói thì đây là do cầm dao phẫu thuật nhiều nên hình thành vết chai.
Ánh mắt mơ màng, nóng bỏng dừng lại trên gò má đỏ ửng của cô. Anh thấp giọng hỏi cô: “Có thể không?”
Thanh âm trầm thấp chịu đựng, kèm theo đó là chút khàn khàn khó khống chế được. Giọng nói đó như gõ vang vào chốt, chậm rãi lướt qua nơi mềm yếu nhất của trái tim.
Lận Yên im lặng nhìn Mục Hoằng Dịch, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Có lẽ cô nên học hỏi Liễu Khê một chút. Vào thời khắc này, khi đàn ông hỏi có thể không, mình nên trả lời như thế nào.
Cô không kịp phản ứng làm cho Mục Hoằng Dịch tưởng cô từ chối nên ánh mắt hơi ảm đạm, nóng bỏng trong mắt vơi đi.
“Em đi thu dọn bát đũa.” Mượn được cớ, Lận Yên toan đẩy Mục Hoằng Dịch để đứng dậy.
Không ngờ cánh tay anh lại cứng ngắc, người đang giam cầm cô không thèm động đậy.
“Mục Hoằng Dịch!” Cô quát.
“Lận Yên!” Cô quát, anh cũng quát.
Lận Yên: “…”
Một lúc sau, Mục Hoằng Dịch buông tay ra, dùng ánh mắt âm u quan sát Lận Yên, không biết đang suy nghĩ gì.
Được phóng thích, Lận Yên hoảng loạn trốn thoát khỏi hiện trường.
Nhưng chưa chạy được hai bước, tay đã bị người nào đó nắm chặt, kéo vào trong phòng.
“Rầm.” Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên.
3.
Lận Yên bị Mục Hoằng Dịch đẩy ngã xuống giường. Nhưng không đợi cô kịp phản ứng, Mục Hoằng Dịch đã tiến tới, thuận thế ngã lên giường.
“Mục Hoằng Dịch!” Lận Yên tức giận đấm vào ngực anh.
Mục Hoằng Dịch không thèm để ý việc cô hét to, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, giữ chặt lấy hai tay không an phận. Sau đó, anh lười biếng nói một câu: “Đừng nháo, ngủ đi!”
Lận Yên: “…”
Thế thôi à?
“Nhưng mà…” Lận Yên nhíu mày: “Bát đũa còn chưa rửa đâu!”
“Ngày mai gọi người giúp việc tới dọn.”
“Nhưng mà…” Lận Yên tiếp tục nhíu mày: “Em chưa tắm!”
“Sáng mai tắm.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà tới lần thứ ba, Mục Hoằng Dịch không kiêng dè gì nữa mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang liến thoắng không ngừng. Dây dưa với nhau, hết lần này tới lần khác gặm nhấm hai cánh môi cô.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Mục Hoằng Dịch ôm được năm phút, Lận Yên không thoải mái nhích tới nhích lui. Lúc sau, Mục Hoằng Dịch không chịu được nữa, giọng điệu không vui vang lên: “Đừng lộn xộn!”
“Em đè lên tay anh sẽ tê.” Cô cũng đâu muốn lộn xộn.
Mục Hoằng Dịch mở mắt. Con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như hồ nước tĩnh mịch.
Lát sau, anh “a” lên một tiếng, cười: “Bây giờ em mới quan tâm tới anh, có phải hơi muộn không?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “quan tâm”. Lận Yên nghe ra được ý trong lời nói của anh, mặt đỏ bừng lên.
Lát sau, Mục Hoằng Dịch lại ôm chặt Lận Yên, nói với giọng trầm thấp: “Ngủ đi.”
Úp mặt vào cơ thể đang căng chặt ra, tim cô nổ bùm một cái.
“Thật ra…” Lận Yên cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng: “Cũng không phải là không thể.”
Nghe được nửa câu sau của Lận Yên, Mục Hoằng Dịch tỉnh táo ngay tức khắc, vô thức nói: “Hả?”
Lận Yên cắn môi, mặt đỏ bừng, xấu hổ rúc vào ngực anh, dứt khoát không nói nữa.
Mục Hoằng Dịch không chịu buông tha cô: “Lận Yên?”
Lận Yên: “…”
Giả chết!
Cuối cùng, người nào đó vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô. Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào mặt làm Lận Yên hoảng sợ, theo bản năng tìm chỗ trốn.
Nhích tới nhích lui không tìm được nơi trốn. Cuối cùng, cô dứt khoát quay người, nằm xoay lưng lại với Mục Hoằng Dịch.
Sau lưng vang lên tiếng cười nhẹ không thèm che giấu, dường như đang cười nhạo sự quẫn bách của cô.
“Xấu hổ?” Mục Hoằng Dịch không nghe lời, một tay kéo nửa khóa váy cô xuống, tay còn lại lần mò ra đằng trước, nắm lấy khuôn mặt tròn của cô.
“Mục Hoằng Dịch!” Lận Yên xấu hổ, há miệng ra định cắn một cái vào cái tay không an phận của anh.
Người nào đó không bị lung lay, tiếp tục động tác khi nãy bị dừng lại trên sofa. Anh kéo thẳng khóa váy cô xuống, xoa phần lưng bóng loáng của cô bằng những đầu ngón tay có vết chai. Bàn tay chu du trên phần xương bướm của cô.
Không đợi Lận Yên ngăn lại, Mục Hoằng Dịch đã bắt đầu gặm nhấm cổ cô, làm cô mất lý trí ngay tức khắc.
Cổ là nơi mẫn cảm nhất của cô.
Nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra. Tâm trạng cô phức tạp, có chút kích động, có chút không biết phải làm sao.
Yêu một người hơn hai mươi năm, dường như đã là cực hạn nhưng cô thấy vẫn chưa đủ. Cô muốn thời gian dài hơn một chút, năm tháng trôi qua đừng quá nhanh để cô có thể yêu anh nhiều hơn một chút.
Nương theo ánh trăng sáng, cô thấy được đôi con ngươi sâu thẳm sáng ngời của người đàn ông tên Mục Hoằng Dịch.
Suy nghĩ xa vời đó gần trong gang tấc.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời này là bạn yêu anh ấy, vừa lúc anh ấy cũng yêu bạn.
Nếu lúc đó, em không thấy mẩu tin, không liên lạc với bưu cục của một thị trấn nhỏ, sẽ không thấy được nét chữ cứng cáp của anh. Vì thế, có lẽ cả đời này em sẽ không biết được chuyện anh yêu em.
Mục Hoằng Dịch, cảm ơn anh đã từng lấy hết can đảm để viết tấm bưu thiếp đó.
Nếu không có nó, chúng ta sẽ không gặp lại.
Dường như tất cả mọi chuyện đều do số phận an bài.
Giống như việc em yêu anh.
Hoặc là anh yêu em.
Hôm sau.
Đợi tới lúc mặt trời lên cao, Lận Yên mới rời giường. Tỉnh dậy, đi ra phòng khách cô thấy bát đũa đã được thu dọn còn Mục Hoằng Dịch đang đứng ngoài ban công hút thuốc.
Hai tay anh nhàn nhã để vòng qua lan can bảo vệ, trên người anh là chiếc áo sơ mi xám hơi nhăn nhúm. Hai cúc áo trên cùng không cài khiến anh trông thoải mái hơn giống như một vị vương tử phóng khoáng.
Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch quay đầu lại, nhả ra một làn khói. Đôi mắt anh đẹp mà tĩnh mịch, lấp lánh tia sáng.
“Tỉnh?” Giọng nói hấp dẫn, trầm thấp mà quyến rũ.
Lận Yên gật đầu, bước từng bước nhỏ về phía trước. Đứng trước tấm kính ngăn cách phòng khách và ban công, cô ngắm nhìn khuôn mặt Mục Hoằng Dịch đang đứng ngược ánh sáng, cong môi mỉm cười.
Mục Hoằng Dịch di chuyển, thoáng cái người đã đứng trước mặt Lận Yên. Anh rũ mắt, xoa đầu cô, cười nhẹ: “Hóa ra nhóc xấu xa của chúng ta ở nước ngoài không có bạn trai.”
“…” Lận Yên nhìn anh đầy quẫn bách. Không lẽ Mục Hoằng Dịch cho rằng cô ở Pháp ăn chơi đàng điếm?
Có đôi khi cô cảm thấy giữa nam nữ có rất nhiều chuyện không công bằng.
Ví dụ như, Mục Hoằng Dịch có thể biết rõ được cô có phải là lần đầu tiên không.
Còn cô, mãi mãi không biết anh có phải lần đầu không?
Mục Hoằng Dịch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười nhẹ. Đôi mắt sáng ngời cực kỳ thư thái.
Ánh mắt Lận Yên sáng rõ. Cô cảm nhận được anh dịu dàng xoa đầu mình, cảm giác rất an toàn.
Chẳng lẽ đây là tuyệt chiêu xoa đầu trong truyền thuyết?
“Anh thích hút thuốc?” Lận Yên nhìn điếu thuốc anh kẹp giữa hai ngón tay, hỏi.
Mục Hoằng Dịch ngẩn ra, sau đó nhìn xuống ánh lửa lập lỏe ở đầu ngón tay.
Không phải thích hút, mà nó là thói quen.
Anh biết thuốc lá có hại, biết nó là một loại chất gây nghiện và cũng biết rõ khói thuốc của nó dễ khiến người ta mê man.
Nhưng nó như mùi hương của Lận Yên.
Giống hệt như việc trước đây anh thích cô không chút cố kỵ.
Anh thấy được rõ khuyết điểm trên người Lận Yên nhưng lại không nhịn được mà để những khuyết điểm đó hấp dẫn. Vì biết trái tim mình nhất định sẽ yêu cô nên mới chạy theo không chịu an phận, không sợ tới cuối sẽ mang thương tích đầy mình.
Từ trước tới nay, anh chẳng thể làm gì được Lận Yên.
Đột nhiên, Lận Yên kéo cánh tay Mục Hoằng Dịch: “Anh ngây ra đó làm gì? Em đang hỏi anh đấy!”
Mục Hoằng Dịch khôi phục tinh thần, đưa mắt nhìn Lận Yên. Tiếp đó, anh ôm cô vào trong lòng như thể cô là trân bảo quý hiếm.
Thật sự rất cảm ơn, vì Lận Yên đã trở lại bên cạnh anh.
Lận Yên sửng sốt khi thấy Mục Hoằng Dịch ôm chặt cô vào lòng.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh làm cô cảm thấy Mục Hoằng Dịch có tâm sự.
“Anh sao thế?” Lận Yên hỏi.
Mục Hoằng Dịch hút thuốc để suy nghĩ, chắc cô đoán không sai.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Mục Hoằng Dịch mở miệng: “Kết hôn đi. Lận Yên, chúng ta kết hôn, được không?”
Tim Lận Yên như ngừng đập, cô mở to hai mắt.
Kết hôn?
Cả người cô cứng ngắc.
Mục Hoằng Dịch đang cầu hôn?
“Anh…” Cô nói với giọng không chắc chắn lắm: “Đang cầu hôn em hả?”
Mục Hoằng Dịch ôm chặt Lận Yên hơn, tiếng thở nặng nề: “Chẳng lẽ em nghe không hiểu?”
Lúc này, con ngươi Lận Yên mới có chút tiêu cự. Cô cười tới nghẹn. Cầu hôn mà kiêu ngạo như này, cô nhìn không ra đấy.
“Em còn chưa trả lời anh đâu!” Giọng điệu của anh cứ như là một đứa trẻ không được ăn kẹo. Dồn dập, bất an và nhiều hơn chút là sợ hãi.
Trước thì đây là tâm trạng của Lận Yên khi còn yêu đơn phương anh. Bỗng nhiên giờ nhân vật bị hoán đổi, anh sợ, sợ Lận Yên sẽ từ chối.
“Em…” Lận Yên ngẩng đầu, nhìn phần tóc mai của anh, con ngươi hơi tối đi: “Em muốn suy nghĩ đã.”
“Nghĩ?” Dường như Mục Hoằng Dịch rất bất mãn với chữ này. Nhỡ đâu trong lúc Lận Yên suy nghĩ lại thay đổi ý định…
Lận Yên gật đầu đầy kiên định: “Ừm, suy nghĩ, phải suy nghĩ cẩn thận một chút.”
“Em muốn suy nghĩ cái gì?” Mục Hoằng Dịch khó hiểu. Mục đích Lận Yên về nước đã rất rõ, không phải là vì anh sao? Giờ cô còn muốn suy nghĩ cái gì?
Lận Yên rời khỏi vòng ôm của anh, ngẩng đầu nhìn Mục Hoằng Dịch một lượt từ trên xuống dưới, cong môi, hỏi: “Em thích anh từ nhỏ, anh lại không phải người mù không nhìn ra được nhưng anh lại cố tình coi như không biết gì cả, làm em bối rối biết bao nhiêu năm. Giờ em muốn suy nghĩ một chút cũng không được à?”
Cô trả thù chút thôi mà anh còn dám ý kiến?
Mục Hoằng Dịch: “…”
Anh bảo đảm mình không phải người mù nhưng không đảm bảo được Lận Yên có mù không.
Rõ ràng là do từng ấy năm cô không nhìn ra, giờ còn ngồi trên đầu anh ăn vạ. Công phu giở trò vô liêm sỉ này của cô làm anh phục sát đất.
Tắm dưới ánh mặt trời, cơm no rượu say xong, Lận Yên lại vùi người trên sofa.
Mục Hoằng Dịch ôm lấy cô từ sau lưng, cằm tì lên đầu cô, giọng nói thanh lạnh vang lên từ trên đỉnh đầu: “Lận Yên, chúng ta đi Khẩn Đinh(1) nhé!”
(1)Khẩn Đinh: Vườn quốc gia Khẩn Đinh thường được gọi tắt là Khẩn Đinh, là một vườn quốc gia nằm trên bán đảo Hằng Xuân, thuộc huyện Bình Đông, Đài Loan.
Khẩn Đinh?
Lòng Lận Yên bị co lại.
Đã từng có một cảnh tượng quen thuộc như thế này. Khi đó, mọi chuyện xảy ra ở trong nhà Mục Hoằng Dịch. Anh ngồi trên sofa còn cô xem tạp chí. Bỗng nhiên, cô nhìn trúng được một tin tức nói về du lịch Khẩn Đinh. Mặt biển xanh, bầu trời cao xanh vời vợi, ánh mặt trời chan hòa. Đúng là một nơi đáng để đi du lịch.
Vì thế, cô nhảy lên sofa ôm lấy cánh tay Mục Hoằng Dịch mà lắc, nhìn anh với ánh mắt mong chờ: “Mục Hoằng Dịch, chúng ta đi Khẩn Đinh đi. Khẩn Đinh rất đẹp.”
Mục Hoằng Dịch trả lại cho cô ánh mắt lười biếng, không nói gì.
Bị người khinh bỉ, Lận Yên bất mãn bĩu môi, nói: “Cậu luôn luôn có kế hoạch dành cho tương lai nhỉ? Ví dụ như tuần trăng mật, về sau cậu cẩn phải đi hưởng tuần trăng mật đấy. Hay coi như cái này là đi thực tập đi!”
Mục Hoằng Dịch: “…”
Anh còn chưa có đối tượng kết hôn mà Lận Yên đã bắt đầu lên kế hoạch tuần trăng mật hộ anh. Đi trước để thực tập tuần trăng mật, đúng là không phải “tri kỷ” bình thường!
Không đợi Mục Hoằng Dịch trả lời, Lận Yên đã nói tiếp: “Khẩn Đinh ấy mà, tớ thấy Khẩn Đinh không tồi. Có núi có nước, có biển có cát, còn có không trung xanh thẳm nữa.”
Cô không ngờ rằng hứng thú nhất thời của mình mà Mục Hoằng Dịch lại nhớ suốt bao năm qua. Nếu không có anh nhắc tới, có lẽ đoạn ký ức này đã sớm bị cô phủi bụi rồi.
Thích nhất là được cùng anh vẽ lên hành trình.
Cũng thích được cùng anh bay lượn trên không trung nói chuyện yêu đương.
Trốn đến Khải Đinh quan sát bầu trời đầy sao.
Thích nhất là được hôn nhau tới quên lối về.
Trao nhau nụ hôn khi xem cảnh tuyết tại Bắc Hải.
Bình luận facebook