Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Edit: Cải Trắng
Em không biết vì sao anh lại bỏ em đi
Anh kiên trì không nói, cứ để mặc em khóc
Nước mắt em giống như những hạt mưa tầm tã rơi xuống đất, trong lòng biết rõ
Em không biết vì sao anh lại dứt khoát một cách tàn nhẫn đến vậy
Xoay người nhìn trời cao, nơi em không thấy
Có rất nhiều chuyện em nào hay.
1.
Nơi Mục Hoằng Dịch và Lận Yên ấn định cho tuần trăng mật vừa hay là Khẩn Đinh, vé máy bay và khách sạn cũng đã đặt xong nhưng tới ngày khởi hành lại trì hoãn.
Sáng sớm, các tờ báo và tạp chí thi nhau đưa tin “Moyra sao chép” “Người có thâm niên trong nghề sao chép bài của người mới” lên đầu đề.
Và ngay sáng sớm hôm đó, Lộ Giang đã xuất hiện ở chung cư của Mục Hoằng Dịch vì sợ Lận Yên mà xuất hiện trước ống kính sẽ bị gặm cho xương cốt cũng chẳng còn.
Lận Yên tỉnh lại rất sớm để thu dọn hành lý. Thu dọn xong thì cô đẩy vali ra phòng khách.
Lộ Giang nghe động tĩnh trong nhà, vội vàng ấn chuông cửa.
Lận Yên mở cửa, bắt gặp một Lộ Giang uể oải ủ rũ thì hoảng sợ: “Lộ Giang?”
“Chị Lận, có việc lớn xảy ra rồi, không tốt.” Lộ Giang không có nhiều thời gian để giải thích với Lận Yên nên đẩy cô vào trong, sau đó quan sát xung quanh một vòng thấy không có phóng viên mới đóng cửa lại, lòng vẫn còn sợ hãi: “May quá, bọn họ không biết địa chỉ nhà chị.”
“Sao thế?” Thấy Lộ Giang không bình thường, Lận Yên cũng khẩn trương theo.
Lộ Giang nói cho Lận Yên nghe một lượt những gì mình thấy trên báo và tạp chí, rồi giải thích thêm: “Giờ chuyện này bị xào qua xào lại rất nhanh, ngay cả chủ biên ở tòa soạn mà chúng ta quen cũng không tuồn ra bất cứ tin tức gì. Xem ra chuyện này không thể tóm gọn ngay tức khắc.”
Lận Yên nhìn những gì báo chí định tội, lập tức bị kích động: “Sao chép? Sao lại thế? Làm gì có chuyện chị sao chép chứ?”
Mục Hoằng Dịch đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng động mới rời giường. Vừa đẩy cửa ra, anh đã thấy Lận Yên mang sắc mặt không tốt đứng trước mặt Lộ Giang, tờ báo cầm trên tay hung hăng bị ném xuống sofa.
Mục Hoằng Dịch nhíu mày: “Sao thế?”
Lận Yên mím môi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên tờ báo.
Mục Hoằng Dịch nhặt đủ loại báo trên sofa lên, đầu đề trên những tờ báo đó không hẹn mà cùng đưa tin Moyra sao chép bản thảo lên tin đầu trang.
Mục Hoằng Dịch lạnh nhạt nhìn một lúc rồi lấy di động ra gọi cho Sa Khinh Vũ: “Bên báo chí nhìn thấy gì?”
Sa Khinh Vũ ở đầu bên kia còn đang mơ ngủ, hoang mang không hiểu: “Báo gì cơ?”
“Báo gì cũng được.” Nói xong, Mục Hoằng Dịch cúp điện thoại, nhìn Lận Yên. Góc nghiêng mặt anh rõ ràng, thanh thoát, không nhiễm bụi trần, anh nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, lạnh nhạt: “Chỉ vì những chuyện này mà mới sáng sớm ra em đã tức giận.”
Giọng điệu lạnh nhạt tới mức như đang kể chuyện của một người khác, không chút gợn sóng.
Lận Yên nhíu mày. Cô không ngờ Mục Hoằng Dịch lại phản ứng lạnh nhạt trước chuyện cô “sao chép”. Bị ánh mắt của anh làm cho mất tự nhiên, Lận Yên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Em không sao chép.”
Cô không biết mình đang nhấn mạnh cái gì nữa, chỉ là hai chữ sao chép đè ép làm cô không thở nổi.
Thấy Lận Yên yếu ớt phản bác, Mục Hoằng Dịch nhăn mày, giọng điệu cũng trở nên hơi nặng nề: “Anh có nói là em sao chép à?”
Giọng nói đó vang lên trong phòng làm người nghe thấy đinh tai nhức óc, khiến Lận Yên bừng tỉnh, cứng đờ người ra. Cô hoảng hốt nhìn Mục Hoằng Dịch, khoảng cách giữa hai bên như bị kéo xa cả dải ngân hà.
Không biết sao, cô bỗng thấy mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên.
Lộ Giang đứng bên cạnh xấu hổ sờ mũi, không biết tình huống hiện tại là như nào nữa.
Cô nàng cứ tưởng chị Lận ở nhà mới là người nói một là một hai là hai chứ, ai ngờ bây giờ lại bị người khác dạy dỗ.
Lận Yên gục đầu xuống, cố gắng để nước mắt không chảy ra, quyết không cho chúng rơi xuống ngay trước mắt Mục Hoằng Dịch.
“Sao anh cứ mãi thế vậy? Có phải chỉ cần không liên quan tới anh thì anh đều bình tĩnh mà xử lý không? Bởi vì đối với anh mà nói, mấy thứ đó không quan trọng…”
Vì sao anh cứ luôn cư xử như mình là người ngoài đứng cách đó ngàn dặm?
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, tựa như đang kìm nén để cảm xúc của mình không bị bộc lộ ra ngoài.
Lận Yên thế này làm Mục Hoằng Dịch sửng sốt, anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Em cứ tưởng là chúng ta rất ăn ý.” Bỗng nhiên, Lận Yên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lóng lánh nước nhìn thẳng vào Mục Hoằng Dịch đang đứng cách đó một khoảng: “Mục Hoằng Dịch, anh có biết để yêu anh, em đã nỗ lực như thế nào không? Em không hiểu tấm bưu thiếp của anh mang ý nghĩa gì nhưng em vẫn quyết định về nước, anh có hiểu lúc đó em hoang mang cỡ nào không? Anh có biết là, khi trở về em phải đối mặt với một người không hề yêu mình, đau khổ thế nào không? Anh có biết sự lạnh nhạt của mình đã làm tổn thương ngọn lửa trong tim em không?”
“Anh có biết sự lạnh nhạt của mình đã làm tổn thương ngọn lửa trong tim em không?”, khi thốt ra câu cuối cùng đó, đôi mắt cô lộ rõ sự thất vọng.
Cô không hiểu sao mình lại thất vọng về Mục Hoằng Dịch, chẳng lẽ là do anh không hiểu được tâm trạng của cô lúc đó?
Từ lúc trở về tới giờ, có quá nhiều chuyện xảy ra làm cô dần hiểu trái tim Mục Hoằng Dịch, không còn mông lung nữa, từ mơ màng chuyển sang sáng tỏ…
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô như quay lại phút ban đầu.
Hoang mang, bất lực.
Chuyến du lịch Khẩn Đinh ngắt quãng. Nói xong câu đó, Lận Yên đẩy Lộ Giang ra rồi chạy ra khỏi nhà, đi sang nhà Sa Khinh Vũ.
Căn phòng trống vắng thiếu đi hơi thở thuộc về Lận Yên, Mục Hoằng Dịch đứng nguyên tại chỗ, tim như ngừng đập.
Anh lạnh nhạt là vì bảo vệ cô.
Từ nhỏ, cuộc đời Lận Yên đã thuận buồm xuôi gió. Sinh ra trong một gia đình khá giả, có bố mẹ thương yêu, có anh trai che chở, từ nhỏ chẳng sợ hãi cái gì cả. Ở nước Pháp tám năm cũng khá thuận lợi. Chính vì quá thuận buồm xuôi gió nên trong tương lai nếu vấp phải khó khăn, cô sẽ không chấp nhận được.
Ví như năm đó, khi bố Lận Yên qua đời, cô gần như đã hoàn toàn suy sụp. Hay là tám năm trước, mất đi người mình yêu, cô chỉ biết nhát gan trốn tránh.
“Cái đó… bác sĩ Mục à!” Lộ Giang xấu hổ khi thấy Mục Hoằng Dịch cứ đứng sững tại chỗ. Cô nàng không dám động đậy, sợ núi lửa sẽ phun trào.
Dường như Mục Hoằng Dịch không nghe thấy giọng Lộ Giang, anh vẫn đứng im tại chỗ nhìn nơi Lận Yên vừa đứng, giờ không còn bóng dáng cô nữa.
Cô luôn tùy hứng như thế. Không chỉ trốn mà còn chạy luôn.
“Thật ra chị Lận là vậy đấy. Gặp chuyện không vui sẽ bộc lộ hết qua biểu cảm trên mặt, nhưng chỉ cần chuyện qua đi sẽ không sao cả. Anh đừng để ý.”
“Thật ra khi còn ở Pháp, chị ấy cũng thường xuyên không vui, có đôi khi còn một mình đi dạo phố vào đêm khuya. Có một lần, tôi bắt gặp được chị ấy ở ven đường rồi cứ đi theo sau mà chị ấy chẳng phát hiện ra. Sau đó, chị ấy trốn ở trong một góc tường không ai nhìn thấy, lặng lẽ rơi lệ.”
“Chị ấy thường xuyên đi dạo ở bờ biển, chị ấy nói mình có rất nhiều kỷ niệm ở nơi đó.”
“Cái làm tôi ấn tượng nhất là ảnh người con trai trong khung hình để trên bàn làm việc của chị ấy, bởi vì người trong ảnh là anh. Có một lần, tôi hỏi chị ấy rằng, người trong ảnh có phải người chị yêu thầm không thì chị ấy khóc.”
“Về nước là quyết định đột ngột của chị Lận, tôi biết tin này là do người bạn bên Pháp của tôi nói cho tôi biết. Trước khi về nước, chị Lận có tới bưu điện, ở nơi đó chị ấy nhận được bưu phẩm đã gửi cách đây tám năm trước. Xem xong, chị ấy vội vàng quyết định về nước. Tôi nghĩ, quyết định này chắc có liên quan tới anh. Nếu không ngại, anh có thể đi tìm hiểu kỹ hơn.”
“Đôi khi, những cặp yêu nhau thường chỉ vì một chi tiết nhỏ mà hiểu lầm, không tha thứ cho nhau.”
Mãi đến khi Lộ Giang đi rồi, bên tai Mục Hoằng Dịch vẫn vang vọng câu nói của cô nàng.
Nhận được bưu phẩm đã gửi từ tám năm trước?
Anh nhíu mày. Tám năm trước? Tám năm sau? Khoảng thời gian này có khúc mắc gì đây? Rốt cuộc Lận Yên thấy bưu thiếp vào lúc nào?
Hay là… có chuyện mà anh không biết…
“Tách…tách…”
Vòi nước trong phòng bếp chưa đóng chặt, vang lên âm thanh thanh thúy.
Mục Hoằng Dịch cứ sững người ở chỗ cũ, không cách nào di chuyển bước chân mình. Căn phòng trống vắng như đang thông báo cho anh rằng: Một tuần sau ngày kết hôn, anh và Lận Yên cãi nhau.
Lận Yên khóc nấc lên, ấn chuông cửa nhà Sa Khinh Vũ. Lúc này, Sa Khinh Vũ đang đánh răng, không rảnh bận tâm tới người bên ngoài.
Cuối cùng, ngay cả chuông cửa cũng lười ấn, Lận Yên trực tiếp đập tay lên cửa làm vang lên tiếng “rầm rầm rầm” cứ như chuẩn bị muốn phá cửa xông vào. Sa Khinh Vũ nhíu mày. Mới sáng sớm tinh mơ, ai tới thể hiện tình yêu với nhà cô thế? Không nên hành động như muốn dỡ cửa nhà cô ra vậy chứ.
“Đây đây…” Miệng Sa Khinh Vũ còn đầy kem đánh răng, ú ớ không rõ: “Đừng đập nữa, cánh cửa sắp bị đập nát rồi.”
Chạy bước nhỏ ra, gấp gáp mở cửa xong, cô chuẩn bị quay về nhà vệ sinh tiếp tục chiến đấu hăng say thì cả người bị Lận Yên ôm chặt: “Bọt biển…”
Sa Khinh Vũ còn chưa kịp nói gì thì tiếng khóc “hu hu” của Lận Yên đã truyền tới từ phía dưới cổ cô, làm cho chỗ bọt của cô dần biến mất.
“Tiểu Yên, cậu sao thế?” Sa Khinh Vũ bị dáng vẻ chật vật của Lận Yên dọa cho hoảng sợ.
Lận Yên không nói gì, chỉ lo khóc, dụi đầu vào ngực Sa Khinh Vũ khóc không ngừng.
Năm phút sau, cuối cùng Sa Khinh Vũ cũng không chịu được nữa, rít gào: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải Mục Hoằng Dịch bắt nạt cậu không?”
Nghe nhắc tới ba chữ “Mục Hoằng Dịch”, Lận Yên “òa” một tiếng, khóc càng to hơn.
Sa Khinh Vũ hiểu ra ngay tức khắc: “Đồ khốn khiếp Mục Hoằng Dịch bắt nạt cậu thật đấy à?”
“Tớ…” Lận Yên hít mũi, ngắc ngứ mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tớ… tớ muốn… ly hôn với anh ấy.”
Sa Khinh Vũ: “…”
“Bảo bối, cậu đừng hơi tí là đòi ly hôn. Trước tiên, cậu kể đầu đuôi sự việc cho tớ nghe đi, tớ phân tích cho.”
Dưới sự an ủi của Sa Khinh Vũ, Lận Yên kể rõ đầu đuôi sự việc ra cho cô nghe, cuối cùng còn tổng kết bằng một câu: “Có phải sau khi kết hôn, đàn ông đều thay đổi không?”
Sa Khinh Vũ: “…”
Nghe được hoàn chỉnh câu chuyện, Sa Khinh Vũ cảm thấy chuyện này không thể trách Mục Hoằng Dịch được. Từ trước tới nay, tính cách của Lận Yên luôn là cậy sủng mà kiêu, không sợ trời không sợ đất, nước hơi dâng cao thì cho nó lụt luôn. Biết Mục Hoằng Dịch cưng chiều mình thì càng thêm không kiêng dè, đâu biết khiêm tốn là gì.
“Bảo bối, cậu có biết vì sao cậu ấy lại khịt mũi coi thường việc này không?” Sa Khinh Vũ để mặc cho Lận Yên giữ nguyên tư thế, hỏi.
Nghe ra được Sa Khinh Vũ bênh Mục Hoằng Dịch, Lận Yên không vui: “Cậu đứng ở phía bên kia à? Cậu cũng cảm thấy người sai là tớ chứ không phải Mục Hoằng Dịch?”
Sa Khinh Vũ bất lực đỡ trán: “Cái này không thể nói là ai đúng ai sai được.Thật ra, có đôi khi tớ cảm thấy Hoằng Dịch rất chiều chuộng cậu, nhưng cũng có lúc lại muốn cậu hiểu lý lẽ một chút.”
“Hiểu lý lẽ?” Lận Yên cảm thấy Sa Khinh Vũ phản chiến, lập tức ngồi dậy, kéo ra ranh giới giữa hai người: “Sa Khinh Vũ, có phải tám năm nay cậu bị Mục Hoằng Dịch mua chuộc rồi không?”
Sa Khinh Vũ cảm thấy thật mệt tim, phải nói ra ba chuyện lớn thôi.
Mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng.
“Lận Yên.” Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ gọi tên Lận Yên một cách tha thiết, nói: “Đại học năm thứ hai, Hoằng Dịch tới vùng sâu vùng xa để tiếp viện và bị nhốt trong núi tuyết khoảng ba ngày ba đêm. Lúc bọn tớ tìm được cậu ấy thì cả người cậu ấy được bao trùm bởi tuyết, lạnh băng. Qua mấy ngày điều trị, bác sĩ tiếc nuối nói với cậu ấy rằng, cậu ấy đã mất vị giác.”
Tiếp viện, núi tuyết, điều trị, vị giác…
Những từ ngữ đó đánh thẳng vào lòng Lận Yên. Cô kinh ngạc, sau kinh ngạc là ngây người, sau đó nữa là đau lòng.
Hóa ra, anh đã mất đi vị giác như thế.
Hóa ra đó là lý do khiến mọi người trở nên khác thường khi đề cập tới chuyện xảy ra vào đại học năm thứ hai với cô…
“Vì sao?” Cô không hiểu, run rẩy đưa ra câu hỏi mà không có đáp án: “Vì sao anh ấy không nói gì?”
Mỗi khi cô hỏi tới việc này, mọi người đều im lặng không nhắc tới.
Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Có lẽ là cậu ấy cảm thấy không cần thiết.”
Đối với Mục Hoằng Dịch, có quá nhiều chuyện anh cảm thấy không cần phải nói cho Lận Yên biết. Chuyện “sao chép”, anh tỏ thái độ như thế là hi vọng Lận Yên có thể trưởng thành hơn, một mình gánh vác mọi thứ.
Lận Yên cúi đầu, mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nếu nhắc tới Hiểu Thần và Liễu Duệ thì Hiểu Thần yêu Liễu Duệ nhiều hơn một chút, còn nhắc tới cậu và Hoằng Dịch thì là cậu ấy yêu cầu nhiều hơn một chút.” Sa Khinh Vũ nói, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện cũ: “Lận Yên, cậu đừng vô lương tâm quá. Từ nhỏ cậu đã muốn gì được nấy, Hoằng Dịch luôn đối xử với cậu khác hẳn những người khác. Ví dụ như chuyện cậu đột ngột ra nước ngoài ấy, sao cậu ấy lại không oán cậu được chứ? Còn ngây ngốc chạy tới Pháp tìm cậu cơ.”
“Tìm tớ?” Lận Yên ngước mắt lên. Liễu Khê cũng từng nhắc tới chuyện Mục Hoằng Dịch sang Pháp tìm cô nhưng chỉ nói qua loa vài câu, không cho cô hỏi sâu hơn.
Sa Khinh Vũ thở dài, kể toàn bộ chuyện cũ Mục Hoằng Dịch không nói cho Lận Yên hay: “Chắc cậu không biết, cậu ấy từng tới Pháp tìm cậu.”
“Là do một người bạn làm nhiếp ảnh gia của tớ sang bên Pháp chụp ảnh ở thị trấn đã vô tình chụp được cậu. Có lần tớ mượn máy ảnh của anh ta thì thấy ảnh cậu trong đó nên đã rửa một tấm đưa cho Mục Hoằng Dịch. Tối đó, sau khi nhận được tấm ảnh, cậu ấy rất bình tĩnh nhưng ngày hôm sau không nói lời nào đã lên máy bay sang thẳng Pháp. Nhưng khi cậu ấy tới được thị trấn đó thì cậu đã rời đi. Cậu ấy thất hồn phách lạc bay về nước, mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra. Có lẽ là do trong mối quan hệ của hai người có thiếu chút duyên phận.”
Lận Yên ngơ ngác nhìn Sa Khinh Vũ, nghe cô kể từng chút một những chuyện liên quan tới Mục Hoằng Dịch. Giọng nói trong veo, uyển chuyển tựa như một dòng suối chảy qua, lưu lại trong lòng Lận Yên dấu vết thuộc về riêng nó.
Lận Yên có thể mường tượng được cảnh Mục Hoằng Dịch nhận bức ảnh đó đã kích động thế nào. Là chấn động lòng người. Cảm xúc đó giống hệt như lúc cô nhìn thấy bưu thiếp tám năm trước, vô cùng kích động.
Cô ngây người, trong con ngươi không còn tiêu cự. Những gì Sa Khinh Vũ nói, cô không biết.
Đi tiếp viện, đi Pháp… còn chuyện gì cô không biết nữa không.
“Tớ không biết, thật sự không biết chuyện này.” Lận Yên lắc đầu, nước mắt nơi hốc mắt chực trào.
Đột nhiên cô thấy rất áy náy, xấu hổ…
Bởi vì sáng nay cô đã cãi nhau với Mục Hoằng Dịch.
Sa Khinh Vũ cười nhạt, rầu rĩ nói: “Chuyện cậu không biết còn rất nhiều.”
Nhiều tới mức cô không nhớ nổi là bao nhiêu chuyện nữa.
Lận Yên vẫn lắc đầu: “Tớ không biết gì cả. Chuyện duy nhất tớ biết là tám năm trước Mục Hoằng Dịch có gửi cho tớ một tấm bưu thiếp nhưng mãi tới tám năm sau tớ mới nhận được.”
“Tám năm sau mới nhận được bưu thiếp của cậu ấy?” Sa Khinh Vũ khó hiểu: “Sao tám năm sau mới nhận được?”
“Là do bên bưu điện, có chút trục trặc nên bưu thiếp đó không thể tới tay tớ được.”
“Cậu ấy biết chuyện này không?”
Lận Yên lắc đầu: “Tớ không kịp nói.”
“Trên thế giới này có quá nhiều chuyện không kịp nói
Ví dụ như, trước khi hơi thở của em dừng lại
Anh mới chỉ nghe được
Em yêu anh
Trên thế giới này có quá nhiều chuyện không kịp làm
Ví dụ như, trước khi trút hơi thở cuối cùng
Cái anh cảm nhận được
Là bờ môi ấm áp.”
2.
Mục Hoằng Dịch đi làm như bình thường, cần đến trường thì đến trường, cần đến bệnh viện thì đến bệnh viện, không hề đi đón Lận Yên. Vì anh để khoảng thời gian này cho Lận Yên tự suy nghĩ. Anh hi vọng sau này khi phải đối mặt với một sự việc nào đó, Lận Yên không dùng cách chạy trốn nữa.
Anh nghĩ mình có thể dứt khoát một chút hoặc là để Lận Yên một mình chịu đựng áp lực. Nhưng ai mà ngờ được, việc Mục Hoằng Dịch hối hận nhất trong cuộc đời này lại là cho Lận Yên thời gian và không gian riêng.
Nếu để anh được lựa chọn lần nữa, anh nhất định sẽ theo sát bên cạnh, không để cho Lận Yên gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội bước vào phòng phẫu thuật.
“Cậu định bao giờ về nhà?” Kể từ sáng sớm hôm đó, Lận Yên đã chạy tới nhà cô ở được ba ngày, không hề có ý định về nhà. Sa Khinh Vũ mất kiên nhẫn, hận không thể cho cô lăn về nhà ngay lập tức. Chướng mắt.
Lận Yên cầm điều khiển lên chuyển kênh, bình tĩnh nói: “Gấp cái gì? Chuyện sao chép đã giải quyết xong đâu, tớ thế này không phải là muốn đại quân sư là cậu trợ giúp sao?”
Sa Khinh Vũ tức giận dọn dẹp đống đồ mà Lận Yên bày ra: “Ngài đây không vội nhưng tôi vội. Tới tòa soạn làm nô lệ, về nhà lại làm nha hoàn cho cậu, tớ sắp không chịu nổi rồi.”
“Không chịu nổi thì đi tìm bạn trai đi, nói với tớ cũng vô dụng.”
Sa Khinh Vũ: “…”
Quả nhiên, người đã kết hôn sẽ trở nên tà ác.
“Nói đi, chuyện sao chép thế nào rồi?” Bỗng nhiên, Lận Yên nghiêm túc quay về chủ đề chính.
Nói đến việc sao chép, Sa Khinh Vũ đau đầu: “Bên tòa soạn của cậu đã giúp cậu giải quyết việc này nhưng mà giờ cậu đã bị gán mác sao chép, sau này không tránh khỏi việc bị nhắc lại.”
Tuy Sa Khinh Vũ nói vậy nhưng Lận vẫn thấy hơi lo lắng.
“Sao chuyện sao chép lại bị tung ra? Cậu không thấy là từ khi về nước tới giờ, mọi chuyện của tớ đều rất thuận lợi sao?” Lận Yên nghĩ tới những thứ sâu xa hơn, luôn cảm thấy chuyện sao chép lần này có người đứng sau thao túng.
Sa Khinh Vũ quan sát Lận Yên mất mấy giây, hỏi tiếp: “Cậu nhớ vụ tai nạn giao thông lần trước không?”
Lận Yên gật đầu: “Nhớ chứ.”
Một vụ việc gây chấn động lòng người như thế, sao cô quên được.
“Con gái của nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông đó đã được cậu mình đưa đi rồi. Và sau khi nạn nhân qua đời ở bệnh viện, cô bé đó đã bị cậu mình vứt vào trại trẻ mồ côi.”
“Trại trẻ mồ côi?” Lận Yên khiếp sợ trợn tròn hai mắt.
Cô nhớ là cô bé đó còn rất nhỏ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô bé đó mất đi cả bố lẫn mẹ, cuối cùng còn bị cậu mình đưa vào trại trẻ mồ côi, hẳn là lòng cô bé đã bị cắt một vết rất sâu.
“Đúng thế, trại trẻ mồ côi.”
Sau khi bước chân vào ngành truyền thông, làm trong lĩnh vực này Sa Khinh Vũ đã chứng kiến được rất nhiều chuyện đáng buồn, đáng thương và còn có cả xấu hổ. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, lặp đi lặp lại. Dù sự thật có u ám tới cỡ nào cũng không thể diệt được ánh sáng trong lòng cô, cô không thể thoát ra khỏi tinh thần trọng nghĩa bên trong mình.
Vì vậy, có rất nhiều chuyện, không phải cô muốn nhúng tay vào mà là cô không thể che lương tâm mình lại, làm lơ.
Sa Khinh Vũ quan sát Lận Yên thêm một lúc, cuối cùng vẫn hỏi thêm: “Sau một loạt chuyện xảy ra, cậu không cảm nhận được cái gì sao?”
Phản ứng đầu tiên của Lận Yên là sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, nói: “Ý cậu là có người đang nhằm vào tớ? Tai nạn giao thông, bố của cô bé kia qua đời, chuyện sao chép?”
Thấy Lận Yên dần hiểu ra, Sa Khinh Vũ không tiếp tục giữ bí mật với cô nữa.
“Đầu tiên là việc tai nạn giao thông của cậu bị giới truyền thông thổi phồng lên. Cậu điên cuồng lên muốn cứu người đã gây ra một trận xôn xao. Khi tớ bắt tay vào điều tra sâu hơn thì đột ngột bị điều tới Bắc Kinh, chờ tớ quay lại thì bố cô bé đó đã chết một cách oan uổng. Hơn nữa, hung thủ còn muốn hắt thau nước bẩn này lên người cậu.”
“Sau khi điều tra được rõ sự việc, tớ thuận lợi tìm được mấy người làm chứng muốn nhận phỏng vấn. Nhưng sau đó, nhóm người đấy lại biến mất. Tiếp theo là việc cậu sao chép. Dường như tất cả chuyện này đều là âm mưu sẵn có. Tớ nghĩ, mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn bóp chết tên tuổi của cậu ở giới phiên dịch.”
Sa Khinh Vũ nói ra hết mọi chuyện, trái tim Lận Yên run lên.
Cô cứ tưởng rằng chỉ mấy chuyện này thôi đã đủ để cô khiếp sợ rồi nhưng cuối cùng Sa Khinh Vũ còn ném thêm một quả lựu đạn: “Hoằng Dịch biết chuyện này, vốn dĩ cậu ấy không muốn nói chuyện đó cho cậu, chẳng qua…thấy cậu cáu kỉnh với cậu ấy như thế, để cậu ấy chịu oan ức rồi.”
Vốn Sa Khinh Vũ không định nói cho Lận Yên biết nhưng Lận Yên thật sự quá không hiểu chuyện, chỉ chút việc nhỏ thôi đã ồn ào với Mục Hoằng Dịch.
Anh luôn biết?
Cả người Lận Yên cứng đờ, lòng bàn tay rịn mồ hôi, tim như ngừng đập.
Nhớ lại thì, Sa Khinh Vũ có gọi điện cho anh, sau đó nữa là chuyện ở thư phòng.
Dần dà, cô hiểu ra được tại sao đêm đó anh lại tức giận. Có lẽ đó là cách để anh bảo vệ cô.
Lận Yên cúi đầu, nước mắt dâng lên.
Cô không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra với mình như vậy. Vì có sự bảo bọc của Mục Hoằng Dịch, nên dường như cô chẳng tham gia chuyện gì trong đó.
“Bây giờ thì sao? Đã điều tra xong chưa?” Giọng nói của Lận Yên hơi run, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sa Khinh Vũ biết cô đang sợ cái gì, an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ không biết là Hoằng Dịch điều tra đâu.”
“Vậy còn cậu?” Lận Yên cũng rất lo lắng cho Sa Khinh Vũ.
Thông qua vụ tai nạn giao thông, cô đã biết được hậu quả khi đối nghịch với những người đó.
Chỉ có một con đường, chết.
Sa Khinh Vũ cong môi cười, duỗi tay ôm Lận Yên, để cô tựa vào vai mình: “Đừng lo lắng, chỗ dựa của tớ có Lý Viêm Nguyên, Lai Sở Sở, Mục Hoằng Dịch, rồi lại còn có thêm cả Liễu Duệ và anh Thần nữa, tớ không sợ ai hết.”
“Nhưng mà…” Lận Yên vẫn lo lắng: “Bọn họ có biết bối cảnh của cậu không?”
Cho dù bên bọn họ từng người đều không đơn giản nhưng Sa Khinh Vũ từ trước tới nay luôn là người khiêm tốn, chưa bao giờ ra ám hiệu là mình có quan hệ với những người này. Mà sau khi Lận Yên về nước, người có thể hiểu rõ về cô cũng chẳng nhiều lắm.
“Yên tâm đi.” Sa Khinh Vũ an ủi: “Tớ đã tra ra được chứng cứ phạm tội của Vương Quốc Cường rồi. Trước đó vài ngày, tớ dựa theo cách thức của Hoằng Dịch đi tới Macau nằm vùng và không phụ công tớ, cậu của cô bé kia đã bị bắt. Anh ta thừa nhận là mình đã làm theo chỉ thị của Vương Quốc Cường, rút ống thở. Tớ đã ghi âm lại, nắm chắc chứng cứ phạm tội của bọn họ.”
Tuy Lận Yên không hiểu luật pháp lắm nhưng vẫn hiểu sơ sơ. Tội mà Vương Quốc Cường phải chịu thật sự quá nhẹ.
“Hắn không trực tiếp ra tay rút ống thở, đúng không?”
“Hắn đã phạm tội, trong tay tớ có video cậu cô bé đó thú nhận. Chính miệng anh ta nói Vương Quốc Cường sai anh ta động tay động chân với xe em gái mình, làm cho xe mất phanh, dẫn đến tai nạn liên hoàn, thiệt hại hai mạng người.”
Lận Yên kinh ngạc: “Tại sao? Đó không phải em gái của anh ta sao?”
Sa Khinh Vũ cúi đầu, trên khuôn mặt thanh tú thoáng hiện lên sự nặng nề: “Bởi vì tiền.”
Ba chữ lạnh như băng.
Lận Yên cứng người, bờ môi run rẩy không thốt nên lời.
Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ đẩy đầu Lận Yên đang tựa lên vai mình ra, mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra một cái chốt. Tiếp theo, cô ấn chốt, một phần sàn nhà bị nâng lên.
Cơ quan vi diệu này làm Lận Yên sửng sốt.
“Nhà cậu cứ như chỗ cất giấu kho báu ấy.” Lận Yên kinh ngạc, mình ở đây lâu thế rồi mà không phát hiện ra cái này.
Sa Khinh Vũ cười nhạo: “Làm ngành này, chúng tớ có thể đắc tội với người khác bất cứ lúc nào, nhưng không có cách nào tự bảo vệ bản thân.”
Nói xong, Sa Khinh Vũ đưa cái hộp cho Lận Yên: “Bảo quản hộ tớ.”
“Gì đây?” Lận Yên nhận lấy, xem xét.
Sa Khinh Vũ bình tĩnh quan sát Lận Yên ba giây, cô không biết mình làm thế này có đúng không nữa, môi đỏ mấp máy: “Chứng cứ.”
“Chứng cứ?”
Lận Yên sợ tới mức thiếu chút nữa ném xuống đất. Bỗng nhiên, cô cảm thấy Sa Khinh Vũ đang nói đùa: “Cậu nghĩ đồ vật quan trọng này đặt ở chỗ tớ an toàn hơn là chỗ giấu kho báu à?”
“Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.” Sa Khinh Vũ nói, dường như đang có điều suy nghĩ.
Nhưng, cô hơi chột dạ. Nếu để Mục Hoằng Dịch biết cô giao thứ này cho Lận Yên, chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Giờ đây, Lận Yên không tiếp lời.
Một lát sau, Sa Khinh Vũ hạ lệnh đuổi khách: “Chuyện nên biết, không nên biết cậu đã biết cả rồi, giờ có phải là lúc cậu nên lăn về nhà, không gây phiền phức cho tớ nữa không?”
Dứt lời, Lận Yên cúi đầu, ảm đạm nhìn hộp màu đen trong tay: “Để nói sau đi.”
“Cứ diễn trò!” Sa Khinh Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu Lận Yên. Cô thế này không phải là hi vọng Mục Hoằng Dịch tới đón mình sao?
Ngày hôm sau, Sa Khinh Vũ kể sơ qua tình hình cho Mục Hoằng Dịch biết, tránh nặng tìm nhẹ, có mấy chi tiết cô cắt xoẹt luôn.
Biết Sa Khinh Vũ nói hết cho Lận Yên, Mục Hoằng nhíu mày, cực kỳ không vui.
“Ai bảo cậu nói cho cô ấy?” Anh lạnh nhạt chất vấn.
Sa Khinh Vũ nhíu mày. Cô biết cô đang làm chuyện thừa thãi nhưng nếu cứ để Lận Yên không biết gì, cô ấy sẽ càng lo sợ, bất an. Cô hiểu được nội tâm nhạy cảm của Lận Yên. Vì đối phương là Mục Hoằng Dịch, nên cô ấy chưa bao giờ bình tĩnh để phân tích tình hình.
“Tôi hỏi cậu, sao lại nói cho cô ấy biết?” Mục Hoằng Dịch chưa bao giờ chất vấn cô tới lần thứ hai nhưng hôm nay lại làm thế.
Đột nhiên, Sa Khinh Vũ có dự cảm xấu.
“Tôi nghĩ mình không nên gạt cậu ấy.”
“Cậu nghĩ?” Nghe mấy từ này, Mục Hoằng Dịch như được nghe chuyện cười: “Cậu có nghĩ rằng, cô ấy biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm không? Nhỡ Lận Yên bị thương thì sao?”
“Nếu không nói cho cậu ấy thì không phải càng nguy hiểm hơn sao?” Sa Khinh Vũ không tán thành suy nghĩ này của Mục Hoằng Dịch. Nếu Lận Yên luôn duy trì trạng thái không biết gì, bất cứ lúc nào cũng có thể rước họa sát thân.
“Cô ấy là em gái Lận Thần. Cậu nghĩ xem ai dám động vào cô ấy?”
Câu Mục Hoằng Dịch vừa thốt lên làm Sa Khinh Vũ không biết phải trả lời sao. Lận Yên là em gái Lận Thần, bất cứ người nào trên đường cũng không dám động vào, nhưng: “Bọn họ đâu biết cậu ấy là em gái Lận Thần.”
“Thầy Mục, ca phẫu thuật tiếp theo đã chuẩn bị xong, chúng ta vào phòng phẫu thuật thôi.”
Mục Hoằng Dịch đang định nói mình sẽ đến đón Lận Yên thì Vạn Lợi lên tiếng nhắc nhở. Anh còn một ca phẫu thuật nữa.
“Biết rồi. Khoảng sáu giờ chiều nay tôi phẫu thuật xong, tốt nhất là đúng sáu giờ cậu đưa Lận Yên hoàn chỉnh không thiếu một sợi tóc tới bệnh viện cho tôi.”
Câu đầu là Mục Hoằng Dịch nói với Vạn Lợi, còn phía sau là nói với Sa Khinh Vũ ở đầu bên kia điện thoại.
Bởi vì anh cảm thấy, Lận Yên không ở bên cạnh mình sẽ rất nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên anh hối hận. Vì sao sau khi cãi nhau xong anh không đi đón cô về luôn chứ?
Sa Khinh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi.”
Cũng may là có ca phẫu thuật kia cứu, nếu không Mục Hoằng Dịch sẽ tới tận đây để giết chết cô.
Cô nghiêng mặt nhìn Lận Yên đang nhàm chán ngồi trên sofa phòng khách xem TV. Sau đó, cô hồi phục tinh thần, lắc đầu. Không hiểu kiếp trước con nhóc này đã tích phúc thế nào mà giờ Mục Hoằng Dịch lại chung tình với nó như thế. Rồi đột nhiên, cô cáu kỉnh. Đúng là đồ ở trong phúc mà không biết hưởng phúc mà.
Sa Khinh Vũ mở cửa ban công, quay lại phòng khách đá chân Lận Yên một cái: “Này, lăn đi thu dọn đồ đạc đi, tối nay tớ đưa cậu về.”
“Đưa tớ về?” Lận Yên dừng động tác chuyển kênh, kinh ngạc nhìn Sa Khinh Vũ: “Vì sao?”
Vì sao lại đưa cô về? Không phải Mục Hoằng Dịch tới đón cô sao?
Vì sao?
À. Sa Khinh Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lận Yên. Còn dám hỏi cô vì sao nữa?
Lận Yên hơi sợ vì không hiểu sao Sa Khinh Vũ lại trợn mắt với mình, chỉ có thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô tội.
Cuối cùng, Sa Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Bác sĩ Mục có ca phẫu thuật, không có thời gian tới đón cậu, bảo tớ đưa cậu tới bệnh viện.”
“Ồ!” Lận Yên thấy có bậc thang đi xuống, tự giác hơn hẳn: “Vậy tớ đi thu dọn đồ đạc đây.”
Lúc Lận Yên thu dọn đồ đạc phát hiện ra chiếc hộp màu đen Sa Khinh Vũ cho mình. Thấy bảo đây là chứng cứ nhỉ?
Không nghĩ nhiều, cô ném tất vào trong túi.
“Em sẽ ở đây chờ anh
Nhưng lại không khống chế nổi bản thân
Chỉ biết cười lạnh vì sự từ bỏ của anh
Nói không khỏe, sẽ làm anh lo lắng
Em vẫn ở nơi đây chờ anh
Bước chân dần dần lui ra
Cứ như vậy kiên cường đi ra
Hình ảnh đảo ngược, chúng ta trở về chỗ cũ.”
3.
Khoảng năm rưỡi chiều hôm đó, Sa Khinh Vũ dùng con xe Ferrari của mình đưa Lận Yên tới bệnh viện của Mục Hoằng Dịch. Mới đi được một đoạn ngắn, cô phát hiện ra phía sau có ba chiếc xe màu đen theo đuôi. Cô có dự cảm xấu.
“Ngồi vững nhé.” Sa Khinh Vũ ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu. Ba chiếc xe màu đen phía sau theo sát như hổ rình mồi, cô quyết định sẽ cắt đuôi bọn chúng.
Lận Yên khẩn trương, gắt gao nắm chặt dây an toàn, hoảng sợ hỏi: “Sao đấy?”
Cô sợ nhất là lái xe, rồi cả việc ngồi trong xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sa Khinh Vũ hất cằm về phía kính chiếu hậu, ý bảo Lận Yên nhìn vào đó.
Lận Yên ngước mắt nhìn, thấy được ba chiếc xe màu đen đang đi theo phía sau họ: “Tình huống này là sao?”
“Không biết.” Sa Khinh Vũ cũng không biết là ai đi theo bọn họ nhưng cô có thể đoán được ba khả năng.
Có thể là cậu của cô bé đó, hoặc là người theo dõi cô, cũng có thể là người theo dõi Lận Yên.
Dù là cái nào thuộc một trong ba cái đó thì cô đều chắc chắn rằng người tới không phải người tốt, thế nên nhanh chóng cắt đuôi họ mới an toàn.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ phóng như tên bắn trên đường nhựa. Nhìn vào trong xe có thể thấy được hai bóng người màu đỏ, một người cực kỳ bình tĩnh, một người lại run như cầy sấy.
Hôm nay không biết là trúng gió gì mà Sa Khinh Vũ và Lận Yên lại chọn kiểu quần áo cùng màu. Hai người chọn màu đỏ, ngay cả kiểu dáng cũng không khác nhau lắm, nhìn qua cứ như đụng hàng.
Rẽ trái rồi lại rẽ phải, mỗi lần như thế tim Lận Yên như muốn văng ra ngoài.
Cắt đuôi mãi mà không có hiệu quả, xe dần dần đi về phía ngoại ô. Vì kỹ thuật lái của ba xe phía sau vượt xa Sa Khinh Vũ nên dù cô có tìm đủ mọi cách để cắt đuôi thì bọn họ vẫn bám dính lấy cô như kẹo mạch nha.
Cuối cùng, Sa Khinh Vũ từ bỏ, phanh gấp. “Kít” một tiếng cực kỳ chói tai.
Ba chiếc xe phía sau không kịp đề phòng nên tông thẳng vào, cả xe rung lên cứ như động đất.
Lận Yên ngồi trên ghế phụ bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, cả người run lên, thậm chí còn run rẩy mãnh liệt hơn vừa nãy.
Lúc này Sa Khinh Vũ mới nhớ ra Lận Yên có mặt ở trong xe.
Không quan tâm tới chuyện xảy ra phía sau, Sa Khinh Vũ đưa tay ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của Lận Yên, để cô áp lên người mình, vỗ lưng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu. Xin lỗi, là tớ không tốt.”
Dường như Lận Yên không nghe thấy những gì Sa Khinh Vũ nói, cắn chặt bờ môi trắng bệch, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cả người run rẩy.
Sa Khinh Vũ liên tục an ủi nhưng Lận Yên không hề đáp lại.
Mãi tới khi Sa Khinh Vũ tưởng rằng cô đã bị dọa cho ngốc thì Lận Yên mở miệng, câu đầu tiên là: “Tớ muốn gặp Mục Hoằng Dịch.”
Giọng nói run rẩy đầy hoảng sợ, yếu ớt như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã.
“Được! Đừng sợ, giờ tớ sẽ đưa cậu đi gặp Hoằng Dịch.”
Lận Yên mở miệng nói chuyện, Sa Khinh Vũ mừng rỡ như điên, lập tức khởi động động cơ. Nhưng chưa kịp nhấn ga thì cả trước và sau xe họ đã bị nhóm người mặc âu phục màu đen vây kín, hoàn toàn phá bỏ đường lui của Sa Khinh Vũ và Lận Yên.
Trận thế này làm cho Sa Khinh Vũ ngây người.
Một người đàn ông mặc âu phục đen tiến lên, lịch sự gõ cửa sổ xe bên ghế lái: “Cô Sa, chúng tôi tới đây là để lấy lại đồ vật thuộc về mình. Nếu cô ngoan ngoãn phối hợp, giao món đồ đó cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ không khó dễ. Nếu không…”
Nói đoạn, người đàn ông đó rút một con dao Thụy Sĩ ra. Lưỡi dao chuyển động, lóe sáng dưới ánh trăng.
Một sự uy hiếp trần trụi.
Sa Khinh Vũ nhíu mày, hết nhìn con dao Thụy Sĩ lại quay sang nhìn Lận Yên. Tuy nơi đây bị bóng tối bao phủ nhưng cô có thể cảm nhận được Lận Yên đang cực kỳ sợ hãi.
Suy nghĩ xong, Sa Khinh Vũ liếc nhìn túi Lận Yên, lẽ nào bọn họ tới vì chiếc hộp màu đen?
Thấy Sa Khinh Vũ mãi không mở cửa, nhóm người mặc âu phục đen bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn, hung hăng đập vài cái lên cửa rất có tiết tấu.
Nghe được tiếng vang, Lận Yên kinh ngạc quay đầu nhìn Sa Khinh Vũ ngồi bên ghế lái, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Cô cứ như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ, tiếng động nhỏ thôi cũng có thể dọa cô mặt mày tái nhợt.
Sa Khinh Vũ hơi áy náy. Có lẽ, cô không nên cho Lận Yên biết sự thật, hoặc là cô phải cẩn thận hơn, không để Lận Yên bị quấn vào thị phi này.
Nếu không phải khi còn nhỏ, cô tận mắt nhìn thấy Lận Yên suy sụp sau tai nạn giao thông thì cô không tin được một người luôn lạc quan như Lận Yên lại có một mặt yếu ớt đến vậy, không chịu được đả kích.
Sa Khinh Vũ kiểm tra lại đai an toàn của mình rồi kiểm tra cho cả Lận Yên. Cô chăm chú nhìn Lận Yên, trịnh trọng hỏi: “Tiểu Yên, cậu có tin tớ không?”
Lận Yên hơi kinh ngạc khi thấy biểu cảm nghiêm túc của Sa Khinh Vũ, nhìn ra ngoài cửa lần thứ hai, lưỡi dao bên ngoài lóe sáng dưới ánh trăng, lạnh như băng.
Cô hoảng sợ mở to mắt, hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Giây tiếp theo, cô gật đầu thật mạnh: “Tớ tin cậu.”
Sa Khinh Vũ làm gì cô cũng tin.
Có được sự tín nhiệm của Lận Yên, Sa Khinh Vũ nổ máy, xe Ferrari phát ra tiếng kêu “brừm brừm”.
Sa Khinh Vũ nhấn ga muốn phá tan vòng vây nhưng đâu ngờ bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen ở bốn góc lại đồng thời dùng dao chọc vào bánh xe. Dao Thụy Sĩ rất sắc, chỉ một nhát thôi đã làm lốp xe xẹp đi vài cm.
Lận Yên túm chặt đai an toàn, sợ hãi nhìn sắc trời đang chuyển từ tối tăm sang sáng nhẹ. Cô chán ghét tốc độ này.
Lúc này, cô hi vọng có Mục Hoằng Dịch ở bên.
Bên ngoài, người đàn ông mặc âu phục nở nụ cười quỷ dị, “lịch sự” gõ lên cửa kính xe lần thứ hai: “Cô Sa, tôi khuyên cô nên biết điều. Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Sa Khinh Vũ mím môi, đôi mắt sáng trong nheo lại. Suy nghĩ mất một lúc, cô vẫn quyết định sẽ đột phá vòng vây xông ra ngoài, vì giờ có giao hộp đen ra thì cô cũng trốn không thoát.
Đúng lúc này, chuông điện thoại Sa Khinh Vũ reo lên, là Mục Hoằng Dịch gọi tới.
Âm thanh giòn tan đập vào tai.
Lận Yên không suy nghĩ nhiều, lập tức nhận cuộc gọi, cầu cứu: “Mục Hoằng Dịch, em với Khinh Vũ gặp nạn rồi. Nhiều người lắm, khoảng mười mấy người…”
Lận Yên còn chưa nói xong đã bị Sa Khinh Vũ cướp điện thoại.
Lận Yên kinh ngạc quay đầu nhìn Sa Khinh Vũ, cả khuôn mặt cô ấy đã tối sầm lại.
Biểu cảm vô tội của Lận Yên càng làm Sa Khinh Vũ rối loạn hơn. Dưới tình thế cấp bách, cô rống lên với Lận Yên: “Cậu nhận điện thoại làm gì?”
Hành động bứt dây động rừng này sẽ càng làm đối phương trở nên hung bạo hơn.
“Sao lại không nhận? Để anh ấy gọi cho Liễu Duệ…”
Lận Yên còn chưa nói xong, đám người bên ngoài đã hành động y như những gì Sa Khinh Vũ dự đoán. Họ thu lại sự ôn hòa của mình, đập cửa rầm rầm. Âm thanh chói tai truyền tới như ra hiệu bọn họ sẽ không bỏ qua. Lúc này, Lận Yên mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Khinh Vũ, làm sao bây giờ?” Lận Yên quay sang nhìn Sa Khinh Vũ theo bản năng. Cơn tức của Sa Khinh Vũ còn chưa tan hết.
Sa Khinh Vũ mím môi, nhìn Lận Yên, thầm đưa ra một quyết định hết sức khó khăn.
Lúc sau, cô báo địa chỉ cho Mục Hoằng Dịch: “Tôi sẽ kéo dài thời gian thêm mười phút. Mười phút sau, nếu cứu viện còn chưa tới, tôi chỉ có thể đảm bảo Lận Yên được an toàn.”
Nói xong, Sa Khinh Vũ cúp điện thoại. Tiếp theo, cô mở cửa xe ra, một bóng hình màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt người đàn ông mặc âu phục, mái tóc tung bay trong gió.
Cô ném điện thoại đi, sau một đường cong parabol hoàn mỹ thì chiếc điện thoại đã bị ngũ mã phanh thây.
Nương theo ánh sáng, Sa Khinh Vũ nhìn thẳng về một hướng. Người đàn ông ấy bước ra từ trong đám người, đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn bức người.
“Cô Sa, cô khỏe chứ?” Giọng nói trầm ấm đầy hấp dẫn của người đàn ông kia quá nguy hiểm, cực kỳ lạnh lẽo.
Người đàn ông nói chuyện với Sa Khinh Vũ là người đứng đầu nhóm người này, được gọi là Đao Sẹo. Một nhân vật tàn nhẫn. Trên con đường thu thập chứng cứ, cô từng mấy lần cùng anh ta so tài. Ra tay dứt khoát, cực kỳ hung ác.
Sa Khinh Vũ nheo mắt lại nhìn Đao Sẹo, bỗng chốc mọi khó hiểu đều được hóa giải.
Hóa ra người theo dõi cô là Vương Quốc Cường, thả nào lại dám bày ra trận địa lớn.
Sa Khinh Vũ đóng cửa xe, duy trì sự bình tĩnh, thoải mái dựa vào thân xe, nhìn Đao Sẹo mà cong môi đầy khinh thường: “Vì hộp đen, anh cũng tốn nhiều công sức thật đấy.”
Cực kỳ châm chọc.
Đao Sẹo nghe vậy, không giận còn cười: “Được so tài với người đẹp như cô Sa đây là vinh hạnh của tôi.”
“Nhưng là bất hạnh của tôi!” Sa Khinh Vũ nói với giọng khinh miệt, sau đó cô chuyển tầm mắt sang nhìn chỗ khác như thể nhìn Đao Sẹo thêm một giây thôi sẽ làm ô uế đôi mắt mình.
Từ trước tới nay, Đao Sẹo là người vui buồn thất thường, rất ít người có thể dùng giọng điệu khinh miệt này khi nói chuyện với anh ta. Trước đó, anh ta thấy Sa Khinh Vũ khá thú vị nên mới nhẫn nhịn nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ nhẫn nhịn mãi.
“Cô Sa, kẻ hèn đây không quanh co với cô nữa. Chỉ cần cô giao hộp đen ra, tôi có thể đảm bảo cho hai người an toàn rời khỏi.” Đao Sẹo lật bài ngửa.
“Ồ!” Sa Khinh Vũ dịch chuyển tầm mắt về phía Đao Sẹo, cảm thấy mình đang được nghe kể chuyện cười. Trên mặt anh ta có một vết sẹo từ cạnh cánh mũi kéo xuống, đúng là người cũng như tên.
Dù trên mặt Đao Sẹo có một vết sẹo xấu xí khiến người ta không thể quên được nhưng nó không ảnh hưởng lắm tới khuôn mặt tuấn tú của anh ta. Mày rậm, hốc mắt sâu, đôi mắt hẹp dài tạo cảm giác nguy hiểm tự nhiên.
“Hay là cô Sa cảm thấy cái hộp đen đó đáng giá hơn hai mạng người?” Câu nói ẩn giấu sự uy hiếp.
Sa Khinh Vũ khịt mũi coi thường, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay Đao Sẹo. Kim đồng hồ đang nhích dần qua từng số. Cô có thể tranh thủ thời gian giúp Mục Hoằng Dịch khoảng mười phút. Tới tám giờ anh còn chưa đưa cứu viện tới, cô chỉ có thể để mặc số phận.
Nhìn qua cứ nghĩ Đao Sẹo là người thô kệch nhưng thật ra anh ta là một người rất tinh tế. Động tác đáng ngờ của Sa Khinh Vũ không giấu được anh ta.
“Sao nào? Chờ cứu viện?”
Sa Khinh Vũ nhíu mày, không chột dạ mà cố làm bản thân bình tĩnh hơn: “Anh động vào tôi thế có dám động vào cô ấy không?”
Nói xong, Sa Khinh Vũ hất cằm về phía Lận Yên, cong môi: “Mấy người đã điều tra thân thế của cô ấy chưa?”
Sa Khinh Vũ chắc chắn bọn họ không tra được thân thế của Lận Yên.
Trước mắt không nói tới việc bố mẹ Lận Yên là quan ngoại giao mà chỉ cần tên Lận Thần thôi cũng đủ để khiến thân thế của Lận Yên được bảo mật kỹ càng.
“Nghe tới tên Lận Thần chưa?”
Quả nhiên, sau khi nghe thấy hai chữ Lận Thần, đôi mắt lạnh lùng của Đao Sẹo lóe lên tia sáng khác thường. Anh ta nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Lận Yên đang ngồi trong xe, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Danh tiếng của Lận Thần ở Bắc Kinh tuy không lớn nhưng cũng là nhân vật nổi tiếng làm người nghe khiếp sợ, không rét mà run. Một nhân vật không ai dám chọc vào.
“Cô ta có quan hệ gì với Lận Thần?” Đao Sẹo hỏi Sa Khinh Vũ.
Không ngoài dự liệu của Sa Khinh Vũ, bọn không biết thân phận của Lận Yên. Cô nhướng mày: “Mối quan hệ vừa mừng vừa lo.”
Đao Sẹo chần chừ nhìn Sa Khinh Vũ, biết phía sau còn có chuyện nên kiên nhẫn đợi chờ.
“Anh biết được cái đầu lại không biết cái thứ hai. Cô ấy tên là Moyra nhưng cũng có một cái tên bằng tiếng Trung nữa…”
Lòng hiếu kỳ của Đao Sẹo bị gợi lên, Sa Khinh Vũ đang nói thì dừng lại.
Thấy Sa Khinh Vũ chậm chạp không nói, Đao Sẹo nhíu mày, dường như hơi mất kiên nhẫn.
Một lúc sau, Sa Khinh Vũ mới nhả ra ba chữ: “Tên Lận Yên.”
Sa Khinh Vũ dám cược, Đao Sẹo không biết tên tiếng Trung của Lận Yên. Bằng không, Vương Quốc Cường đã ăn gan hùm mật gấu mới dám động vào Lận Yên.
Nghe tên Lận Yên, Đao Sẹo nhíu mày. Đều họ Lận, mối quan hệ này như nào không cần nói cũng biết.
Thấy biểu cảm của Đao Sẹo cứng lại, Sa Khinh Vũ dần lấy lại được chút tự tin. Nếu là Vương Quốc Cường thì dễ làm hơn nhiều, chỉ cần bọn họ cố kỵ Lận Thần, chắc chắn sẽ không động vào Lận Yên.
“Anh dám động vào cô ấy, tôi không dám đảm bảo là Lận Thần sẽ không tìm các anh gây phiền phức.” Là giọng điệu ẩn giấu sự uy hiếp. Sa Khinh Vũ rất biết cách vận dụng những gì mình học được.
Đao Sẹo khá là cố kỵ Lận Thần. Nếu đắc tội với Lận Thần thì đừng mong sống được ở trong nước chứ đừng nói tới riêng Bắc Kinh.
Đao Sẹo không để lộ ra sự sợ hãi của mình sau những gì Sa Khinh Vũ nói: “Ồ! Không thể động vào cô ta, thế còn cô thì sao? Cô Sa, không phải cô cũng họ Lận chứ?”
Một tiếng gọi “cô Sa” đầy châm chọc không có tí tác dụng uy hiếp nào đối với Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ nhướng mày: “Tôi là bạn thân của cô ấy, động tới cô ấy hay động vào tôi cũng chẳng khác nhau là bao đâu.”
Đao Sẹo cười lạnh: “Khẩu khí của cô Sa lớn thật đấy!”
Không dám động vào Lận Yên là ngại mặt mũi của Lận Thần. Nếu là Sa Khinh Vũ thì Lận Thần lấy cớ gì để lên án bọn họ đây.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh. Đao Sẹo tiến lên trước một bước, móc ở bên hông ra một con dao dí sát vào eo Sa Khinh Vũ, uy hiếp.
Dao nhỏ lạnh băng được đặt bên hông, Sa Khinh Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám bảo Lận Yên chạy trốn. Dựa vào tính tình của Lận Yên, nhất định sẽ nháo cùng đối phương tới mức anh chết tôi sống.
“Cô Sa, sao cô không cầu cứu bạn thân mình?” Đao Sẹo cố ý hỏi, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Sa Khinh Vũ trừng mắt nhìn Đao Sẹo một cái, là cô quá xem thường anh ta rồi. Không ngờ anh ta lại dám ra tay thâm độc như vậy.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là tới tám giờ. Sắp hết thời gian cô có thể chống cự được nhưng mãi không thấy bóng dáng Mục Hoằng Dịch đâu.
Xem ra, cô không thể đặt hi vọng quá lớn vào Mục Hoằng Dịch. Bây giờ bọn họ đang ở vùng ngoại thành, cho dù Mục Hoằng Dịch có chạy tới đây cũng cần có thời gian di chuyển. Hơn nữa, hiện tại Liễu Duệ đang ở Nội Mông, thông tin truyền tới bị hạn chế nên chắc Mục Hoằng Dịch không thể liên lạc ngay với cậu ta được.
“Xem ra cô Sa đang đợi cứu viện tới thật.” Ánh mắt Sa Khinh Vũ thể hiện quá rõ, Đao Sẹo muốn xem nhẹ cũng không được.
Bị Đao Sẹo nhìn ra mục đích, Sa Khinh Vũ không hề khẩn trương, còn nói chuyện nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi: “Phải cầu cứu chứ. Nhỡ đâu tôi giao hộp đen ra thật nhưng anh không có ý định thả người thì sao?”
“À!” Đao Sẹo cười lạnh: “Năng lực của cô Sa đúng là khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.”
“Anh có thể thử xem. Xem xem là phía sau tôi có thế lực thật hay giả.” Sa Khinh Vũ nói mà sắc mặt không thay đổi.
Lời nói chắc nịch của Sa Khinh Vũ làm Đao Sẹo sinh nghi. Nếu sau lưng Sa Khinh Vũ có thế lực thì lúc tra ra những chứng cứ đó là tự tay làm lấy hay là…
Đao Sẹo chuyển tầm mắt sang phía Lận Yên, như có điều đang đắn đo.
Hay là sau lưng Lận Yên không chỉ có Lận Thần, còn có nhiều người khác nữa?
Ngay trong lúc Đao Sẹo đang do dự, một người đàn ông mặc âu phục tiến lên nói bên tai anh ta: “Anh Đao, ở cục cảnh sát có người truyền lời rằng cảnh sát đang chuẩn bị tới đây.”
Đao Sẹo nhíu mày, hỏi: “Bao nhiêu người?”
“Khoảng hai mươi người đấy.” Người đàn ông mặc âu phục ước lượng.
Hóa ra người tới cứu Sa Khinh Vũ chỉ là cảnh sát.
Hiểu ra rồi, Đao Sẹo nở nụ cười quỷ dị, ra lệnh cho người đàn ông mặc âu phục bên cạnh: “Lấy hộp đen thôi, đừng làm tổn thương người, đặc biệt là người trong xe.”
Tuy Đao Sẹo có nghi ngờ lời nói của Sa Khinh Vũ nhưng không dám chơi được ăn cả ngã về không. Anh ta cần chừa cho mình một con đường sống.
Không gây thương tổn cho Lận Yên là phương án tốt nhất.
Người đàn ông mặc âu phục nghe vậy thì nhìn vào trong xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lận Yên dần hiện ra giữa mái tóc, ánh trăng quá mờ mà đèn xe lại chói mắt nên người đó nhìn không ra màu sắc quần áo trên người Lận Yên. Hắn chỉ dùng sắc đỏ nổi bật trên người Sa Khinh Vũ làm dấu hiệu phân biệt cả hai.
“Rõ.” Người đàn ông mặc âu phục lui xuống, sau đó ra hiệu cho các anh em khác không được làm tổn thương người trong xe.
Đao Sẹo sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì nhấn mở màn hình điện thoại. Tọa độ mục tiêu vừa vặn ở chỗ ngồi của Lận Yên, giương mắt nhìn lại, vừa đúng lúc thấy trên người Lận Yên có túi xách.
Trong nháy mắt, mọi thứ đã sáng tỏ.
“Cướp túi!” Đao Sẹo đột ngột ra lệnh, nhóm người mặc âu phục nghe vậy lập tức vây quanh xe Ferrari của Sa Khinh Vũ.
Phản ứng đầu tiên của Sa Khinh Vũ là hoảng sợ, đợi tới khi cô phản ứng lại đã có người xông lên, muốn mở cửa xe.
Cô nhanh tay lẹ mắt thoát khỏi sự khống chế của Đao Sẹo, vọt tới bên cạnh cửa xe ghế phụ. Tiếp theo cô đá một cước vào tay người đang chuẩn bị chạm vào xe, mở cửa xe, kéo Lận Yên ra: “Đi!”
Lận Yên không nói hai lời đã chạy theo Sa Khinh Vũ. Cả hai chạy như điên và may thay ở phía trước có một chiếc xe của nhóm người kia đang bỏ trống. Cửa xe mở sẵn, Sa Khinh Vũ lập tức nhét Lận Yên vào trong xe rồi nổ máy, dứt khoát rời đi.
Nhóm người mặc âu phục thấy thế, ồn ào lên xe đuổi theo.
Sa Khinh Vũ chạy thoát, Đao Sẹo nhỏ giọng chửi tục một tiếng: “Shit!” rồi nhanh chóng lên xe. Tiếp đó, bốn năm chiếc xe lại lao như tên bắn trên đường nhựa, lưu lại một làn khói mờ mờ.
4.
Lận Yên rất sợ đi xe với vận tốc cao. Tuy Sa Khinh Vũ đã khống chế tốc độ nhưng xe vẫn cứ đạt vận tốc 120 km/giờ.
“Tiểu Yên, nhắm mắt lại đi. Đừng sợ, hãy tin tớ!” Sa Khinh Vũ tập trung lái xe vẫn không quên an ủi Lận Yên.
Lận Yên gật đầu dù bờ môi tái nhợt run bần bật: “Khinh Vũ, cậu cứ tăng tốc đi. Tớ không sợ!”
“Tiểu Yên, cậu kiên trì một chút. Tớ sẽ cho xe chạy về phía trung tâm thành phố.”
Giờ đây, Sa Khinh Vũ có chút hối hận. Nếu không phải trước đó bản thân quá lơ là thì đã không bị bọn người này đuổi tới tận ngoại ô. Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, dù có người chết cũng chẳng tìm ra được nguyên do.
Cả đường tăng tốc, Sa Khinh Vũ lái xe hết sức quanh co phức tạp nhưng nhóm người mặc âu phục đó vẫn đuổi kịp.
Cô suy nghĩ mãi cuối cùng cũng biết được vấn đề nằm ở đâu.
Sau đó, cô nhớ lại ban nãy Đao Sẹo có nói “Cướp túi!” với giọng điệu cực kỳ có lực và chắc chắn.
Không lẽ?
Sa Khinh Vũ nhìn về phía túi Lận Yên. Không lẽ bên trong hộp đen này có thiết bị định vị?
“Tiểu Yên, đưa túi cho tớ.”
Nếu hộp đen này có hệ thống định vị thì cái túi này không thể để trong tay Lận Yên được. Quá nguy hiểm!
“Cậu muốn lấy túi làm gì?”
“Cậu đừng động, đưa tớ.”
Lận Yên cúi đầu nhìn cái túi, sau đó buông ra đưa cho Sa Khinh Vũ.
Ở khúc ngoặt, Sa Khinh Vũ đeo túi lên lưng, nói với Lận Yên: “Tiểu Yên, tớ chở cậu tới chỗ ngõ kia nhé. Sau đó cậu lái xe đi về nội thành tìm Hoằng Dịch.”
“Thế còn cậu?”
Sao cô có thể để Sa Khinh Vũ một mình ở nơi này.
“Tớ trốn trong ngõ nhỏ, bọn họ không tìm được đâu.”
Nghĩ xong, Lận Yên gật đầu một cách kiên định, nhanh chóng chuyển sang ngồi bên ghế lái, thở hắt ra.
Ở Pháp, cô rất ít khi lái xe, mà từ khi về nước tới giờ cũng không lái. Cô không biết mình có thể thuận lợi lái xe về nội thành không nữa.
Lận Yên khởi động xe đúng lúc Đao Sẹo đuổi kịp tới nơi, thấy cô rẽ trái.
Đao Sẹo phóng to màn hình di động lên. Xe đã di chuyển nhưng mục tiêu thì dừng lại ở đây. Không lẽ hai người bọn họ chia nhau ra hành động?
Đeo Sẹo nhíu mày, mơ hồ thấy được người ngồi trong xe mặc đồ màu đỏ. Là Sa Khinh Vũ! Nếu vậy người đang tránh trong tối là Lận Yên.
Bỗng nhiên, anh ta mở cửa sổ xe, ném điện thoại ra phía sau. Một người trong đám đó bắt được, Đao Sẹo lớn tiếng kêu: “Tôi đuổi theo chiếc xe kia, mấy người ở đây tìm kiếm xung quanh đi. Chiếc hộp đó ở gần đây. Nhớ đấy! Không được làm người đó bị thương.”
“Rõ!”
Lận Yên lái xe vòng vèo để cắt đuôi. Tuy kỹ thuật lái xe của cô khá ổn nhưng không thuộc đường Trung Quốc nên không xác định được phương hướng. Cuối cùng, cô không biết mình đang đi tới đi lui ở đâu nữa.
Sau khi lòng vòng vài lần, Đao Sẹo phát hiện ra tung tích chiếc xe, im lặng không tiếng động đuổi tới. Lận Yên dừng xe, mở cửa đi ra. Cô gấp lắm rồi, muốn tìm WC để giải quyết.
Đúng lúc này, Đao Sẹo tắt máy, đi ra khỏi xe, bước từng bước nhẹ như mèo.
Sa Khinh Vũ đã biết quá nhiều, tuyệt đối không thể giữ lại.
Đao Sẹo ôm suy nghĩ như vậy mà tiến lên.
Lận Yên tìm cả đường nhưng không thấy WC, không hề biết phía sau có nguy hiểm đang tới gần.
Đến khúc ngoặt, đèn ở đó đột ngột sáng lên, chiếu rõ hai bóng người đổ trên mặt đất. Một bóng nhỏ xinh, một bóng cao lớn.
Lận Yên hoảng sợ, còn chưa cả quay đầu lại đã thấy sau lưng có gì đó đau đớn như có vật đâm xuyên qua. Vào khoảnh khắc đó, máu tươi tuôn ra, cô thét lên một tiếng chói tai rồi quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt dữ tợn của Đao Sẹo.
Hoảng sợ qua đi, Lận Yên cắn chặt bờ môi trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Cô đau tới mức không thốt nên lời, chỉ biết chạy trốn theo bản năng.
Hô hấp dần trở nên nặng nề và đau đớn. Lận Yên chạy tới một cửa hàng không tên thì ánh mắt cứ mờ dần, âm thanh bên tai càng lúc càng xa.
Trong màn đêm, đám người ở cửa hàng tụ tập đánh mạt chược. Họ rất tập trung tinh thần nên không phát hiện ra Lận Yên đang bước từng bước đầy khó khăn về phía họ.
“Phát!”
“Chọi!”
“Chín ống!”
“Ù!”
“Ha ha, hôm nay vận may của Tiểu Hổ Tử tốt ghê. Ai ném chín ống là ù tất.”
Tiểu Hổ Tử đắc ý vuốt ve quân chín ống: “Đúng thế, hôm nay chín ống là vận may của tao.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đầy máu đặt lên vai Tiểu Hổ Tử, sau lưng truyền tới tiếng hít thở nặng nề.
Một cảnh tượng kỳ quái làm mọi người thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
“A! Có quỷ!” Tiểu Hổ Tử sợ tới mức hét thất thanh, ném hết quân bài trong tay mình đi.
Mọi người không nói một lời đã phất tay áo, run rẩy chạy đi.
Lận Yên khó khăn lắm mới bò đến được bàn mạt chược, tiếng hít thở nặng nề lại dọa mọi người bỏ chạy.
Một người trong số đó liếc mắt nhìn Lận Yên, sau đó run rẩy đưa tay ra kiểm tra hơi thở, phát hiện có nhịp thở yếu ớt, người đó hô to: “Tiểu Hổ Tử, đây là người mà!”
Tiểu Hổ Tử đã sớm chạy ra khỏi hiện trường vụ án lại quay về. Gạt mái tóc lòa xòa ra, hắn thấy được một gương mặt thanh tú, cần cổ trắng nõn. Chỉ vào Lận Yên, hắn lắp bắp mãi không nói được một câu hoàn chỉnh: “Đây… đây…”
Đây không phải Moyra sao?
“Mày biết à?” Người kia hỏi Tiểu Hổ Tử.
Tiểu Hổ Tử gật đầu: “Bạn gái tao thường xuyên nhắc tới cô ấy, tao cũng từng xem qua ảnh chụp cô ấy rồi. Đây là một phiên dịch viên rất lợi hại.”
“Sao cả người toàn máu thế này?”
“Nhanh lên, Tiểu Hổ Tử, đưa tới bệnh viện đi.”
Mọi người cực kỳ nhiệt tình cấp cứu cho Lận Yên, có ý muốn tạm thời cầm máu. Việc tiếp theo là gọi xe cấp cứu, gọi cảnh sát.
Tiểu Hổ Tử không nói hai lời đã quay về nhà lấy xe, còn thuận tiện gọi theo cả bạn gái mình, Vương Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, mau lên. Thần tượng của em ngất xỉu ở quán mạt chược của anh Ngô đấy.”
Vương Tiểu Lệ đang làm bài thi tiếng Nga, đầu tóc bù xù, nhìn qua trông hơi ngây thơ: “Thần tượng gì cơ?”
“Là ngôi sao sáng trong giới phiên dịch ấy!” Tiểu Hổ Tử vừa nói vừa kéo theo bạn gái mình đi.
Ngồi lên xe, Vương Tiểu Lệ vẫn không hết mông lung. Mãi cho tới khi nhìn thấy được khuôn mặt trắng như tờ giấy của Lận Yên, áo ở lưng bị máu thấm ướt, Vương Tiểu Lệ bị dọa tới mức mặt mày tái nhợt.
“M… Moyra?”
Tiểu Hổ Tử vừa lái xe tới bệnh viện vừa hỏi Vương Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, em có quen người nhà của cô ấy không? Nhìn dáng vẻ này thì hình như bị thương khá nặng, cần liên lạc ngay cho người nhà cô ấy.”
Vương Tiểu Lệ suy nghĩ rồi nói: “Đi bệnh viện trung tâm thành phố đi.”
Cô nàng nhớ mang máng là mấy tháng trước, khi cô nàng tới nhà Dương Uyển Quyên ở huyện thành chơi đã gặp thầy Mục. Hình như thầy Mục quen Moyra.
Hơn nữa, dựa theo tình trạng hiện giờ của Moyra, đi bệnh viện nhỏ họ không giải quyết được.
“Bệnh viện trung tâm thành phố? Xa quá!” Nơi này cách nội thành ít nhất bốn mươi phút lái xe.
“Anh tăng tốc, vượt đèn đỏ đi!” Vương Tiểu Lệ chỉ huy rành mạch.
Tiểu Hổ Tử liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lận Yên đang bị đe dọa tính mạng, kiên quyết gật đầu: “Được!”
Vương Tiểu Lệ lấy điện thoại gọi cho Dương Uyển Quyên: “Uyển Quyên à?”
“Tiểu Lệ?” Nhận được điện thoại của Vương Tiểu Lệ, Dương Uyển Quyên khá kinh ngạc.
“Giờ không còn thời gian để nhiều lời nữa, cậu có cách nào có thể liên lạc cho thầy Mục không? Cách nào cũng được!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng hỏi, có cách để liên lạc không?”
Dương Uyển Quyên nhíu mày, không hỏi lại: “Có thể, giờ tớ phải tìm thầy Trần rồi…”
“Trước đừng nói với tớ, lập tức đi liên lạc với thầy ấy đi. Nói với thầy là Moyra bị thương, tớ và Tiểu Hổ Tử đang đưa cô ấy tới bệnh viện trung tâm thành phố rồi. Cô ấy bị thương rất nặng, một nhát dao đâm sau lưng, hiện giờ đã bất tỉnh.”
Vương Tiểu Lệ nói rất nhanh, Dương Uyển Quyên nghe xong cũng trở nên khẩn trương. Cô đồng ý, cúp điện thoại rồi lập tức gọi cho Trần Kiều Đình.
“Có một học sinh nói hiện tại mình đang đưa Moyra tới bệnh viện trung tâm thành phố. Trên lưng cô ấy bị đâm một nhát dao, đâm rất sâu, bảo bệnh viện chúng ta phải chuẩn bị tốt để có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.”
“Kít…” Trên con đường vắng vẻ vang lên tiếng phanh gấp đầy chói tai. Tiếp theo, anh bẻ tay lái, lưu lại vết hằn đen sậm trên đường nhựa.
Mục Hoằng Dịch chạy về tới bệnh viện trung tâm thành phố đúng lúc xe Tiểu Hổ Tử dừng trước cửa lớn.
Trần Kiều Đình đã sắp xếp ổn thỏa, để bác sĩ và y tá mang theo giường đứng bên ngoài cửa chờ. Xe Tiểu Hổ Tử vừa dừng lại, bọn họ lập tức nâng Lận Yên lên đặt trên giường, cực kỳ cẩn thận.
Mục Hoằng Dịch tách đám người ra đi về phía trước. Lận Yên nằm trên giường bệnh với hơi thở thoi thóp, sắp mặt trắng bệch, cây dao đâm sau lưng cô nhìn mà ghê người, ngoại trừ máu ra cũng chỉ có máu.
Màu đỏ tươi đó chiếm trọn cái nhìn của Mục Hoằng Dịch. Làm anh khiếp sợ không thôi.
Giờ phút đó, đầu óc anh trống rỗng.
Trần Kiều Đình bình tĩnh hơn Mục Hoằng Dịch nhiều. Anh ta nhìn miệng vết thương, máu vẫn đang chảy không ngừng, đến mức này thì hẳn nó đâm sâu vào tận dây thần kinh và gan. Có lẽ là khoa ngoại và khoa ngoại thần kinh phải tiến hành phẫu thuật cùng lúc, hơn nữa đây còn là một ca phẫu thuật rất khó giải quyết.
“Hoằng Dịch, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.”
Bọn họ cần phải giành giật từng dây từng phút, không có thời gian nữa rồi.
Trần Kiều Đình cho là Mục Hoằng Dịch còn đang do dự, khuyên nhủ: “Dù thế nào cũng phải phẫu thuật trước đã.”
Thật ra, Trần Kiều Đình cũng không nắm chắc được ca phẫu thuật này có thuận lợi không. Bởi vì thời gian kéo dài càng lâu thì càng dễ để lại di chứng, chỉ sợ…
Mục Hoằng Dịch mím môi, chăm chú nhìn nơi lẫn lộn cả máu và thịt, tiếng hít thở cực kỳ nặng nề. Anh khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định: “Phẫu thuật đi.”
Anh là bác sĩ, biết rất rõ tình huống hiện tại của Lận Yên. Một ca phẫu thuật rắc rối và phức tạp như này, khả năng thất bại lên tới tận 90%. Chính anh cũng không nắm chắc được bao nhiêu.
Mục Hoằng Dịch đổi về trang phục xanh sẫm dùng trong khi phẫu thuật, đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật mà đôi tay run lên.
Hôm nay, Cố Hiểu Thần mới bay từ Nội Mông về. Vừa xuống máy bay cô đã nhận được điện thoại của Vạn Lợi. Nghe Lận Yên bị ám sát, cô lập tức lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi từ sân bay về đây. Cô vượt đèn đỏ rất nhiều, mấy lần còn tạo ra tình huống tắc nghẽn giao thông.
Tới đây, đổi xong sang trang phục dùng cho phòng phẫu thuật, Cố Hiểu Thần bắt gặp Mục Hoằng Dịch đang bên ngoài, biểu cảm nghiêm trọng.
“Hoằng Dịch!” Cố Hiểu Thần đi lên, giơ hai tay ra giữa không trung, mở miệng: “Phẫu thuật đi.”
Hiện giờ, ngoài phẫu thuật ra, anh không còn cách nào khác.
Mục Hoằng Dịch quay đầu lại, con ngươi màu đen nhìn thẳng vào trang phục phẫu thuật của Cố Hiểu Thần, nhíu mày.
“Sao cậu đã về rồi?” Anh hỏi.
“Ngày mai có ca phẫu thuật mà. Mới nãy tôi nghe Vạn Lợi nói Tiểu Yên xảy ra chuyện, vì không muốn thấy cậu chiến đấu một mình, càng không muốn thấy tinh thần Lận Yên sa sút nên chúng tôi tới bên cạnh cậu đây. Có chúng tôi bên cạnh, hi vọng Tiểu Yên tỉnh lại sẽ cao hơn.”
Cố Hiểu Thần, Mục Hoằng Dịch, Trần Kiều Đình, ba tay phẫu thuật hàng đầu của bệnh viện đều vào phòng phẫu thuật làm cho người trong bệnh viện xôn xao.
“Người trong phòng phẫu thuật là Moyra?”
“Hình như là thế.”
“Cô ấy không phải là người ở chung với bác sĩ Mục sao?”
“Cô ấy bị thương hả?”
“Ơ… cô không biết hả? Lúc cô ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người toàn là máu, e là lành ít dữ nhiều.”
“Không thể nào! Tôi vừa từ bên cấp cứu quay lại đây, nghe có lời bàn tán nên trở về xem tình huống ra sao.”
“Chậm quá, họ vào phòng phẫu thuật rồi.”
Lời đồn đại linh tinh của các y tá tiếp tục vang lên trong bệnh viện. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, giống như nắm giữ trong tay quyền quyết định quan trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể vang lên tiếng chuông làm lòng người sợ hãi.
Con bướm vỗ cánh, mới học bay đi.
Bầu trời đêm trải đầy sao nhưng có mấy ngôi sao như sắp rơi xuống đất.
Anh bay tới đúng lúc em rơi xuống.
Tới rất gần, cảm nhận được cả hô hấp.
Xin lỗi, là anh không giữ chặt em.
Em không biết vì sao anh lại bỏ em đi
Anh kiên trì không nói, cứ để mặc em khóc
Nước mắt em giống như những hạt mưa tầm tã rơi xuống đất, trong lòng biết rõ
Em không biết vì sao anh lại dứt khoát một cách tàn nhẫn đến vậy
Xoay người nhìn trời cao, nơi em không thấy
Có rất nhiều chuyện em nào hay.
1.
Nơi Mục Hoằng Dịch và Lận Yên ấn định cho tuần trăng mật vừa hay là Khẩn Đinh, vé máy bay và khách sạn cũng đã đặt xong nhưng tới ngày khởi hành lại trì hoãn.
Sáng sớm, các tờ báo và tạp chí thi nhau đưa tin “Moyra sao chép” “Người có thâm niên trong nghề sao chép bài của người mới” lên đầu đề.
Và ngay sáng sớm hôm đó, Lộ Giang đã xuất hiện ở chung cư của Mục Hoằng Dịch vì sợ Lận Yên mà xuất hiện trước ống kính sẽ bị gặm cho xương cốt cũng chẳng còn.
Lận Yên tỉnh lại rất sớm để thu dọn hành lý. Thu dọn xong thì cô đẩy vali ra phòng khách.
Lộ Giang nghe động tĩnh trong nhà, vội vàng ấn chuông cửa.
Lận Yên mở cửa, bắt gặp một Lộ Giang uể oải ủ rũ thì hoảng sợ: “Lộ Giang?”
“Chị Lận, có việc lớn xảy ra rồi, không tốt.” Lộ Giang không có nhiều thời gian để giải thích với Lận Yên nên đẩy cô vào trong, sau đó quan sát xung quanh một vòng thấy không có phóng viên mới đóng cửa lại, lòng vẫn còn sợ hãi: “May quá, bọn họ không biết địa chỉ nhà chị.”
“Sao thế?” Thấy Lộ Giang không bình thường, Lận Yên cũng khẩn trương theo.
Lộ Giang nói cho Lận Yên nghe một lượt những gì mình thấy trên báo và tạp chí, rồi giải thích thêm: “Giờ chuyện này bị xào qua xào lại rất nhanh, ngay cả chủ biên ở tòa soạn mà chúng ta quen cũng không tuồn ra bất cứ tin tức gì. Xem ra chuyện này không thể tóm gọn ngay tức khắc.”
Lận Yên nhìn những gì báo chí định tội, lập tức bị kích động: “Sao chép? Sao lại thế? Làm gì có chuyện chị sao chép chứ?”
Mục Hoằng Dịch đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng động mới rời giường. Vừa đẩy cửa ra, anh đã thấy Lận Yên mang sắc mặt không tốt đứng trước mặt Lộ Giang, tờ báo cầm trên tay hung hăng bị ném xuống sofa.
Mục Hoằng Dịch nhíu mày: “Sao thế?”
Lận Yên mím môi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên tờ báo.
Mục Hoằng Dịch nhặt đủ loại báo trên sofa lên, đầu đề trên những tờ báo đó không hẹn mà cùng đưa tin Moyra sao chép bản thảo lên tin đầu trang.
Mục Hoằng Dịch lạnh nhạt nhìn một lúc rồi lấy di động ra gọi cho Sa Khinh Vũ: “Bên báo chí nhìn thấy gì?”
Sa Khinh Vũ ở đầu bên kia còn đang mơ ngủ, hoang mang không hiểu: “Báo gì cơ?”
“Báo gì cũng được.” Nói xong, Mục Hoằng Dịch cúp điện thoại, nhìn Lận Yên. Góc nghiêng mặt anh rõ ràng, thanh thoát, không nhiễm bụi trần, anh nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, lạnh nhạt: “Chỉ vì những chuyện này mà mới sáng sớm ra em đã tức giận.”
Giọng điệu lạnh nhạt tới mức như đang kể chuyện của một người khác, không chút gợn sóng.
Lận Yên nhíu mày. Cô không ngờ Mục Hoằng Dịch lại phản ứng lạnh nhạt trước chuyện cô “sao chép”. Bị ánh mắt của anh làm cho mất tự nhiên, Lận Yên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Em không sao chép.”
Cô không biết mình đang nhấn mạnh cái gì nữa, chỉ là hai chữ sao chép đè ép làm cô không thở nổi.
Thấy Lận Yên yếu ớt phản bác, Mục Hoằng Dịch nhăn mày, giọng điệu cũng trở nên hơi nặng nề: “Anh có nói là em sao chép à?”
Giọng nói đó vang lên trong phòng làm người nghe thấy đinh tai nhức óc, khiến Lận Yên bừng tỉnh, cứng đờ người ra. Cô hoảng hốt nhìn Mục Hoằng Dịch, khoảng cách giữa hai bên như bị kéo xa cả dải ngân hà.
Không biết sao, cô bỗng thấy mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên.
Lộ Giang đứng bên cạnh xấu hổ sờ mũi, không biết tình huống hiện tại là như nào nữa.
Cô nàng cứ tưởng chị Lận ở nhà mới là người nói một là một hai là hai chứ, ai ngờ bây giờ lại bị người khác dạy dỗ.
Lận Yên gục đầu xuống, cố gắng để nước mắt không chảy ra, quyết không cho chúng rơi xuống ngay trước mắt Mục Hoằng Dịch.
“Sao anh cứ mãi thế vậy? Có phải chỉ cần không liên quan tới anh thì anh đều bình tĩnh mà xử lý không? Bởi vì đối với anh mà nói, mấy thứ đó không quan trọng…”
Vì sao anh cứ luôn cư xử như mình là người ngoài đứng cách đó ngàn dặm?
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, tựa như đang kìm nén để cảm xúc của mình không bị bộc lộ ra ngoài.
Lận Yên thế này làm Mục Hoằng Dịch sửng sốt, anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Em cứ tưởng là chúng ta rất ăn ý.” Bỗng nhiên, Lận Yên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lóng lánh nước nhìn thẳng vào Mục Hoằng Dịch đang đứng cách đó một khoảng: “Mục Hoằng Dịch, anh có biết để yêu anh, em đã nỗ lực như thế nào không? Em không hiểu tấm bưu thiếp của anh mang ý nghĩa gì nhưng em vẫn quyết định về nước, anh có hiểu lúc đó em hoang mang cỡ nào không? Anh có biết là, khi trở về em phải đối mặt với một người không hề yêu mình, đau khổ thế nào không? Anh có biết sự lạnh nhạt của mình đã làm tổn thương ngọn lửa trong tim em không?”
“Anh có biết sự lạnh nhạt của mình đã làm tổn thương ngọn lửa trong tim em không?”, khi thốt ra câu cuối cùng đó, đôi mắt cô lộ rõ sự thất vọng.
Cô không hiểu sao mình lại thất vọng về Mục Hoằng Dịch, chẳng lẽ là do anh không hiểu được tâm trạng của cô lúc đó?
Từ lúc trở về tới giờ, có quá nhiều chuyện xảy ra làm cô dần hiểu trái tim Mục Hoằng Dịch, không còn mông lung nữa, từ mơ màng chuyển sang sáng tỏ…
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô như quay lại phút ban đầu.
Hoang mang, bất lực.
Chuyến du lịch Khẩn Đinh ngắt quãng. Nói xong câu đó, Lận Yên đẩy Lộ Giang ra rồi chạy ra khỏi nhà, đi sang nhà Sa Khinh Vũ.
Căn phòng trống vắng thiếu đi hơi thở thuộc về Lận Yên, Mục Hoằng Dịch đứng nguyên tại chỗ, tim như ngừng đập.
Anh lạnh nhạt là vì bảo vệ cô.
Từ nhỏ, cuộc đời Lận Yên đã thuận buồm xuôi gió. Sinh ra trong một gia đình khá giả, có bố mẹ thương yêu, có anh trai che chở, từ nhỏ chẳng sợ hãi cái gì cả. Ở nước Pháp tám năm cũng khá thuận lợi. Chính vì quá thuận buồm xuôi gió nên trong tương lai nếu vấp phải khó khăn, cô sẽ không chấp nhận được.
Ví như năm đó, khi bố Lận Yên qua đời, cô gần như đã hoàn toàn suy sụp. Hay là tám năm trước, mất đi người mình yêu, cô chỉ biết nhát gan trốn tránh.
“Cái đó… bác sĩ Mục à!” Lộ Giang xấu hổ khi thấy Mục Hoằng Dịch cứ đứng sững tại chỗ. Cô nàng không dám động đậy, sợ núi lửa sẽ phun trào.
Dường như Mục Hoằng Dịch không nghe thấy giọng Lộ Giang, anh vẫn đứng im tại chỗ nhìn nơi Lận Yên vừa đứng, giờ không còn bóng dáng cô nữa.
Cô luôn tùy hứng như thế. Không chỉ trốn mà còn chạy luôn.
“Thật ra chị Lận là vậy đấy. Gặp chuyện không vui sẽ bộc lộ hết qua biểu cảm trên mặt, nhưng chỉ cần chuyện qua đi sẽ không sao cả. Anh đừng để ý.”
“Thật ra khi còn ở Pháp, chị ấy cũng thường xuyên không vui, có đôi khi còn một mình đi dạo phố vào đêm khuya. Có một lần, tôi bắt gặp được chị ấy ở ven đường rồi cứ đi theo sau mà chị ấy chẳng phát hiện ra. Sau đó, chị ấy trốn ở trong một góc tường không ai nhìn thấy, lặng lẽ rơi lệ.”
“Chị ấy thường xuyên đi dạo ở bờ biển, chị ấy nói mình có rất nhiều kỷ niệm ở nơi đó.”
“Cái làm tôi ấn tượng nhất là ảnh người con trai trong khung hình để trên bàn làm việc của chị ấy, bởi vì người trong ảnh là anh. Có một lần, tôi hỏi chị ấy rằng, người trong ảnh có phải người chị yêu thầm không thì chị ấy khóc.”
“Về nước là quyết định đột ngột của chị Lận, tôi biết tin này là do người bạn bên Pháp của tôi nói cho tôi biết. Trước khi về nước, chị Lận có tới bưu điện, ở nơi đó chị ấy nhận được bưu phẩm đã gửi cách đây tám năm trước. Xem xong, chị ấy vội vàng quyết định về nước. Tôi nghĩ, quyết định này chắc có liên quan tới anh. Nếu không ngại, anh có thể đi tìm hiểu kỹ hơn.”
“Đôi khi, những cặp yêu nhau thường chỉ vì một chi tiết nhỏ mà hiểu lầm, không tha thứ cho nhau.”
Mãi đến khi Lộ Giang đi rồi, bên tai Mục Hoằng Dịch vẫn vang vọng câu nói của cô nàng.
Nhận được bưu phẩm đã gửi từ tám năm trước?
Anh nhíu mày. Tám năm trước? Tám năm sau? Khoảng thời gian này có khúc mắc gì đây? Rốt cuộc Lận Yên thấy bưu thiếp vào lúc nào?
Hay là… có chuyện mà anh không biết…
“Tách…tách…”
Vòi nước trong phòng bếp chưa đóng chặt, vang lên âm thanh thanh thúy.
Mục Hoằng Dịch cứ sững người ở chỗ cũ, không cách nào di chuyển bước chân mình. Căn phòng trống vắng như đang thông báo cho anh rằng: Một tuần sau ngày kết hôn, anh và Lận Yên cãi nhau.
Lận Yên khóc nấc lên, ấn chuông cửa nhà Sa Khinh Vũ. Lúc này, Sa Khinh Vũ đang đánh răng, không rảnh bận tâm tới người bên ngoài.
Cuối cùng, ngay cả chuông cửa cũng lười ấn, Lận Yên trực tiếp đập tay lên cửa làm vang lên tiếng “rầm rầm rầm” cứ như chuẩn bị muốn phá cửa xông vào. Sa Khinh Vũ nhíu mày. Mới sáng sớm tinh mơ, ai tới thể hiện tình yêu với nhà cô thế? Không nên hành động như muốn dỡ cửa nhà cô ra vậy chứ.
“Đây đây…” Miệng Sa Khinh Vũ còn đầy kem đánh răng, ú ớ không rõ: “Đừng đập nữa, cánh cửa sắp bị đập nát rồi.”
Chạy bước nhỏ ra, gấp gáp mở cửa xong, cô chuẩn bị quay về nhà vệ sinh tiếp tục chiến đấu hăng say thì cả người bị Lận Yên ôm chặt: “Bọt biển…”
Sa Khinh Vũ còn chưa kịp nói gì thì tiếng khóc “hu hu” của Lận Yên đã truyền tới từ phía dưới cổ cô, làm cho chỗ bọt của cô dần biến mất.
“Tiểu Yên, cậu sao thế?” Sa Khinh Vũ bị dáng vẻ chật vật của Lận Yên dọa cho hoảng sợ.
Lận Yên không nói gì, chỉ lo khóc, dụi đầu vào ngực Sa Khinh Vũ khóc không ngừng.
Năm phút sau, cuối cùng Sa Khinh Vũ cũng không chịu được nữa, rít gào: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải Mục Hoằng Dịch bắt nạt cậu không?”
Nghe nhắc tới ba chữ “Mục Hoằng Dịch”, Lận Yên “òa” một tiếng, khóc càng to hơn.
Sa Khinh Vũ hiểu ra ngay tức khắc: “Đồ khốn khiếp Mục Hoằng Dịch bắt nạt cậu thật đấy à?”
“Tớ…” Lận Yên hít mũi, ngắc ngứ mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tớ… tớ muốn… ly hôn với anh ấy.”
Sa Khinh Vũ: “…”
“Bảo bối, cậu đừng hơi tí là đòi ly hôn. Trước tiên, cậu kể đầu đuôi sự việc cho tớ nghe đi, tớ phân tích cho.”
Dưới sự an ủi của Sa Khinh Vũ, Lận Yên kể rõ đầu đuôi sự việc ra cho cô nghe, cuối cùng còn tổng kết bằng một câu: “Có phải sau khi kết hôn, đàn ông đều thay đổi không?”
Sa Khinh Vũ: “…”
Nghe được hoàn chỉnh câu chuyện, Sa Khinh Vũ cảm thấy chuyện này không thể trách Mục Hoằng Dịch được. Từ trước tới nay, tính cách của Lận Yên luôn là cậy sủng mà kiêu, không sợ trời không sợ đất, nước hơi dâng cao thì cho nó lụt luôn. Biết Mục Hoằng Dịch cưng chiều mình thì càng thêm không kiêng dè, đâu biết khiêm tốn là gì.
“Bảo bối, cậu có biết vì sao cậu ấy lại khịt mũi coi thường việc này không?” Sa Khinh Vũ để mặc cho Lận Yên giữ nguyên tư thế, hỏi.
Nghe ra được Sa Khinh Vũ bênh Mục Hoằng Dịch, Lận Yên không vui: “Cậu đứng ở phía bên kia à? Cậu cũng cảm thấy người sai là tớ chứ không phải Mục Hoằng Dịch?”
Sa Khinh Vũ bất lực đỡ trán: “Cái này không thể nói là ai đúng ai sai được.Thật ra, có đôi khi tớ cảm thấy Hoằng Dịch rất chiều chuộng cậu, nhưng cũng có lúc lại muốn cậu hiểu lý lẽ một chút.”
“Hiểu lý lẽ?” Lận Yên cảm thấy Sa Khinh Vũ phản chiến, lập tức ngồi dậy, kéo ra ranh giới giữa hai người: “Sa Khinh Vũ, có phải tám năm nay cậu bị Mục Hoằng Dịch mua chuộc rồi không?”
Sa Khinh Vũ cảm thấy thật mệt tim, phải nói ra ba chuyện lớn thôi.
Mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng.
“Lận Yên.” Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ gọi tên Lận Yên một cách tha thiết, nói: “Đại học năm thứ hai, Hoằng Dịch tới vùng sâu vùng xa để tiếp viện và bị nhốt trong núi tuyết khoảng ba ngày ba đêm. Lúc bọn tớ tìm được cậu ấy thì cả người cậu ấy được bao trùm bởi tuyết, lạnh băng. Qua mấy ngày điều trị, bác sĩ tiếc nuối nói với cậu ấy rằng, cậu ấy đã mất vị giác.”
Tiếp viện, núi tuyết, điều trị, vị giác…
Những từ ngữ đó đánh thẳng vào lòng Lận Yên. Cô kinh ngạc, sau kinh ngạc là ngây người, sau đó nữa là đau lòng.
Hóa ra, anh đã mất đi vị giác như thế.
Hóa ra đó là lý do khiến mọi người trở nên khác thường khi đề cập tới chuyện xảy ra vào đại học năm thứ hai với cô…
“Vì sao?” Cô không hiểu, run rẩy đưa ra câu hỏi mà không có đáp án: “Vì sao anh ấy không nói gì?”
Mỗi khi cô hỏi tới việc này, mọi người đều im lặng không nhắc tới.
Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Có lẽ là cậu ấy cảm thấy không cần thiết.”
Đối với Mục Hoằng Dịch, có quá nhiều chuyện anh cảm thấy không cần phải nói cho Lận Yên biết. Chuyện “sao chép”, anh tỏ thái độ như thế là hi vọng Lận Yên có thể trưởng thành hơn, một mình gánh vác mọi thứ.
Lận Yên cúi đầu, mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nếu nhắc tới Hiểu Thần và Liễu Duệ thì Hiểu Thần yêu Liễu Duệ nhiều hơn một chút, còn nhắc tới cậu và Hoằng Dịch thì là cậu ấy yêu cầu nhiều hơn một chút.” Sa Khinh Vũ nói, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện cũ: “Lận Yên, cậu đừng vô lương tâm quá. Từ nhỏ cậu đã muốn gì được nấy, Hoằng Dịch luôn đối xử với cậu khác hẳn những người khác. Ví dụ như chuyện cậu đột ngột ra nước ngoài ấy, sao cậu ấy lại không oán cậu được chứ? Còn ngây ngốc chạy tới Pháp tìm cậu cơ.”
“Tìm tớ?” Lận Yên ngước mắt lên. Liễu Khê cũng từng nhắc tới chuyện Mục Hoằng Dịch sang Pháp tìm cô nhưng chỉ nói qua loa vài câu, không cho cô hỏi sâu hơn.
Sa Khinh Vũ thở dài, kể toàn bộ chuyện cũ Mục Hoằng Dịch không nói cho Lận Yên hay: “Chắc cậu không biết, cậu ấy từng tới Pháp tìm cậu.”
“Là do một người bạn làm nhiếp ảnh gia của tớ sang bên Pháp chụp ảnh ở thị trấn đã vô tình chụp được cậu. Có lần tớ mượn máy ảnh của anh ta thì thấy ảnh cậu trong đó nên đã rửa một tấm đưa cho Mục Hoằng Dịch. Tối đó, sau khi nhận được tấm ảnh, cậu ấy rất bình tĩnh nhưng ngày hôm sau không nói lời nào đã lên máy bay sang thẳng Pháp. Nhưng khi cậu ấy tới được thị trấn đó thì cậu đã rời đi. Cậu ấy thất hồn phách lạc bay về nước, mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra. Có lẽ là do trong mối quan hệ của hai người có thiếu chút duyên phận.”
Lận Yên ngơ ngác nhìn Sa Khinh Vũ, nghe cô kể từng chút một những chuyện liên quan tới Mục Hoằng Dịch. Giọng nói trong veo, uyển chuyển tựa như một dòng suối chảy qua, lưu lại trong lòng Lận Yên dấu vết thuộc về riêng nó.
Lận Yên có thể mường tượng được cảnh Mục Hoằng Dịch nhận bức ảnh đó đã kích động thế nào. Là chấn động lòng người. Cảm xúc đó giống hệt như lúc cô nhìn thấy bưu thiếp tám năm trước, vô cùng kích động.
Cô ngây người, trong con ngươi không còn tiêu cự. Những gì Sa Khinh Vũ nói, cô không biết.
Đi tiếp viện, đi Pháp… còn chuyện gì cô không biết nữa không.
“Tớ không biết, thật sự không biết chuyện này.” Lận Yên lắc đầu, nước mắt nơi hốc mắt chực trào.
Đột nhiên cô thấy rất áy náy, xấu hổ…
Bởi vì sáng nay cô đã cãi nhau với Mục Hoằng Dịch.
Sa Khinh Vũ cười nhạt, rầu rĩ nói: “Chuyện cậu không biết còn rất nhiều.”
Nhiều tới mức cô không nhớ nổi là bao nhiêu chuyện nữa.
Lận Yên vẫn lắc đầu: “Tớ không biết gì cả. Chuyện duy nhất tớ biết là tám năm trước Mục Hoằng Dịch có gửi cho tớ một tấm bưu thiếp nhưng mãi tới tám năm sau tớ mới nhận được.”
“Tám năm sau mới nhận được bưu thiếp của cậu ấy?” Sa Khinh Vũ khó hiểu: “Sao tám năm sau mới nhận được?”
“Là do bên bưu điện, có chút trục trặc nên bưu thiếp đó không thể tới tay tớ được.”
“Cậu ấy biết chuyện này không?”
Lận Yên lắc đầu: “Tớ không kịp nói.”
“Trên thế giới này có quá nhiều chuyện không kịp nói
Ví dụ như, trước khi hơi thở của em dừng lại
Anh mới chỉ nghe được
Em yêu anh
Trên thế giới này có quá nhiều chuyện không kịp làm
Ví dụ như, trước khi trút hơi thở cuối cùng
Cái anh cảm nhận được
Là bờ môi ấm áp.”
2.
Mục Hoằng Dịch đi làm như bình thường, cần đến trường thì đến trường, cần đến bệnh viện thì đến bệnh viện, không hề đi đón Lận Yên. Vì anh để khoảng thời gian này cho Lận Yên tự suy nghĩ. Anh hi vọng sau này khi phải đối mặt với một sự việc nào đó, Lận Yên không dùng cách chạy trốn nữa.
Anh nghĩ mình có thể dứt khoát một chút hoặc là để Lận Yên một mình chịu đựng áp lực. Nhưng ai mà ngờ được, việc Mục Hoằng Dịch hối hận nhất trong cuộc đời này lại là cho Lận Yên thời gian và không gian riêng.
Nếu để anh được lựa chọn lần nữa, anh nhất định sẽ theo sát bên cạnh, không để cho Lận Yên gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội bước vào phòng phẫu thuật.
“Cậu định bao giờ về nhà?” Kể từ sáng sớm hôm đó, Lận Yên đã chạy tới nhà cô ở được ba ngày, không hề có ý định về nhà. Sa Khinh Vũ mất kiên nhẫn, hận không thể cho cô lăn về nhà ngay lập tức. Chướng mắt.
Lận Yên cầm điều khiển lên chuyển kênh, bình tĩnh nói: “Gấp cái gì? Chuyện sao chép đã giải quyết xong đâu, tớ thế này không phải là muốn đại quân sư là cậu trợ giúp sao?”
Sa Khinh Vũ tức giận dọn dẹp đống đồ mà Lận Yên bày ra: “Ngài đây không vội nhưng tôi vội. Tới tòa soạn làm nô lệ, về nhà lại làm nha hoàn cho cậu, tớ sắp không chịu nổi rồi.”
“Không chịu nổi thì đi tìm bạn trai đi, nói với tớ cũng vô dụng.”
Sa Khinh Vũ: “…”
Quả nhiên, người đã kết hôn sẽ trở nên tà ác.
“Nói đi, chuyện sao chép thế nào rồi?” Bỗng nhiên, Lận Yên nghiêm túc quay về chủ đề chính.
Nói đến việc sao chép, Sa Khinh Vũ đau đầu: “Bên tòa soạn của cậu đã giúp cậu giải quyết việc này nhưng mà giờ cậu đã bị gán mác sao chép, sau này không tránh khỏi việc bị nhắc lại.”
Tuy Sa Khinh Vũ nói vậy nhưng Lận vẫn thấy hơi lo lắng.
“Sao chuyện sao chép lại bị tung ra? Cậu không thấy là từ khi về nước tới giờ, mọi chuyện của tớ đều rất thuận lợi sao?” Lận Yên nghĩ tới những thứ sâu xa hơn, luôn cảm thấy chuyện sao chép lần này có người đứng sau thao túng.
Sa Khinh Vũ quan sát Lận Yên mất mấy giây, hỏi tiếp: “Cậu nhớ vụ tai nạn giao thông lần trước không?”
Lận Yên gật đầu: “Nhớ chứ.”
Một vụ việc gây chấn động lòng người như thế, sao cô quên được.
“Con gái của nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông đó đã được cậu mình đưa đi rồi. Và sau khi nạn nhân qua đời ở bệnh viện, cô bé đó đã bị cậu mình vứt vào trại trẻ mồ côi.”
“Trại trẻ mồ côi?” Lận Yên khiếp sợ trợn tròn hai mắt.
Cô nhớ là cô bé đó còn rất nhỏ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô bé đó mất đi cả bố lẫn mẹ, cuối cùng còn bị cậu mình đưa vào trại trẻ mồ côi, hẳn là lòng cô bé đã bị cắt một vết rất sâu.
“Đúng thế, trại trẻ mồ côi.”
Sau khi bước chân vào ngành truyền thông, làm trong lĩnh vực này Sa Khinh Vũ đã chứng kiến được rất nhiều chuyện đáng buồn, đáng thương và còn có cả xấu hổ. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, lặp đi lặp lại. Dù sự thật có u ám tới cỡ nào cũng không thể diệt được ánh sáng trong lòng cô, cô không thể thoát ra khỏi tinh thần trọng nghĩa bên trong mình.
Vì vậy, có rất nhiều chuyện, không phải cô muốn nhúng tay vào mà là cô không thể che lương tâm mình lại, làm lơ.
Sa Khinh Vũ quan sát Lận Yên thêm một lúc, cuối cùng vẫn hỏi thêm: “Sau một loạt chuyện xảy ra, cậu không cảm nhận được cái gì sao?”
Phản ứng đầu tiên của Lận Yên là sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, nói: “Ý cậu là có người đang nhằm vào tớ? Tai nạn giao thông, bố của cô bé kia qua đời, chuyện sao chép?”
Thấy Lận Yên dần hiểu ra, Sa Khinh Vũ không tiếp tục giữ bí mật với cô nữa.
“Đầu tiên là việc tai nạn giao thông của cậu bị giới truyền thông thổi phồng lên. Cậu điên cuồng lên muốn cứu người đã gây ra một trận xôn xao. Khi tớ bắt tay vào điều tra sâu hơn thì đột ngột bị điều tới Bắc Kinh, chờ tớ quay lại thì bố cô bé đó đã chết một cách oan uổng. Hơn nữa, hung thủ còn muốn hắt thau nước bẩn này lên người cậu.”
“Sau khi điều tra được rõ sự việc, tớ thuận lợi tìm được mấy người làm chứng muốn nhận phỏng vấn. Nhưng sau đó, nhóm người đấy lại biến mất. Tiếp theo là việc cậu sao chép. Dường như tất cả chuyện này đều là âm mưu sẵn có. Tớ nghĩ, mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn bóp chết tên tuổi của cậu ở giới phiên dịch.”
Sa Khinh Vũ nói ra hết mọi chuyện, trái tim Lận Yên run lên.
Cô cứ tưởng rằng chỉ mấy chuyện này thôi đã đủ để cô khiếp sợ rồi nhưng cuối cùng Sa Khinh Vũ còn ném thêm một quả lựu đạn: “Hoằng Dịch biết chuyện này, vốn dĩ cậu ấy không muốn nói chuyện đó cho cậu, chẳng qua…thấy cậu cáu kỉnh với cậu ấy như thế, để cậu ấy chịu oan ức rồi.”
Vốn Sa Khinh Vũ không định nói cho Lận Yên biết nhưng Lận Yên thật sự quá không hiểu chuyện, chỉ chút việc nhỏ thôi đã ồn ào với Mục Hoằng Dịch.
Anh luôn biết?
Cả người Lận Yên cứng đờ, lòng bàn tay rịn mồ hôi, tim như ngừng đập.
Nhớ lại thì, Sa Khinh Vũ có gọi điện cho anh, sau đó nữa là chuyện ở thư phòng.
Dần dà, cô hiểu ra được tại sao đêm đó anh lại tức giận. Có lẽ đó là cách để anh bảo vệ cô.
Lận Yên cúi đầu, nước mắt dâng lên.
Cô không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra với mình như vậy. Vì có sự bảo bọc của Mục Hoằng Dịch, nên dường như cô chẳng tham gia chuyện gì trong đó.
“Bây giờ thì sao? Đã điều tra xong chưa?” Giọng nói của Lận Yên hơi run, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sa Khinh Vũ biết cô đang sợ cái gì, an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ không biết là Hoằng Dịch điều tra đâu.”
“Vậy còn cậu?” Lận Yên cũng rất lo lắng cho Sa Khinh Vũ.
Thông qua vụ tai nạn giao thông, cô đã biết được hậu quả khi đối nghịch với những người đó.
Chỉ có một con đường, chết.
Sa Khinh Vũ cong môi cười, duỗi tay ôm Lận Yên, để cô tựa vào vai mình: “Đừng lo lắng, chỗ dựa của tớ có Lý Viêm Nguyên, Lai Sở Sở, Mục Hoằng Dịch, rồi lại còn có thêm cả Liễu Duệ và anh Thần nữa, tớ không sợ ai hết.”
“Nhưng mà…” Lận Yên vẫn lo lắng: “Bọn họ có biết bối cảnh của cậu không?”
Cho dù bên bọn họ từng người đều không đơn giản nhưng Sa Khinh Vũ từ trước tới nay luôn là người khiêm tốn, chưa bao giờ ra ám hiệu là mình có quan hệ với những người này. Mà sau khi Lận Yên về nước, người có thể hiểu rõ về cô cũng chẳng nhiều lắm.
“Yên tâm đi.” Sa Khinh Vũ an ủi: “Tớ đã tra ra được chứng cứ phạm tội của Vương Quốc Cường rồi. Trước đó vài ngày, tớ dựa theo cách thức của Hoằng Dịch đi tới Macau nằm vùng và không phụ công tớ, cậu của cô bé kia đã bị bắt. Anh ta thừa nhận là mình đã làm theo chỉ thị của Vương Quốc Cường, rút ống thở. Tớ đã ghi âm lại, nắm chắc chứng cứ phạm tội của bọn họ.”
Tuy Lận Yên không hiểu luật pháp lắm nhưng vẫn hiểu sơ sơ. Tội mà Vương Quốc Cường phải chịu thật sự quá nhẹ.
“Hắn không trực tiếp ra tay rút ống thở, đúng không?”
“Hắn đã phạm tội, trong tay tớ có video cậu cô bé đó thú nhận. Chính miệng anh ta nói Vương Quốc Cường sai anh ta động tay động chân với xe em gái mình, làm cho xe mất phanh, dẫn đến tai nạn liên hoàn, thiệt hại hai mạng người.”
Lận Yên kinh ngạc: “Tại sao? Đó không phải em gái của anh ta sao?”
Sa Khinh Vũ cúi đầu, trên khuôn mặt thanh tú thoáng hiện lên sự nặng nề: “Bởi vì tiền.”
Ba chữ lạnh như băng.
Lận Yên cứng người, bờ môi run rẩy không thốt nên lời.
Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ đẩy đầu Lận Yên đang tựa lên vai mình ra, mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra một cái chốt. Tiếp theo, cô ấn chốt, một phần sàn nhà bị nâng lên.
Cơ quan vi diệu này làm Lận Yên sửng sốt.
“Nhà cậu cứ như chỗ cất giấu kho báu ấy.” Lận Yên kinh ngạc, mình ở đây lâu thế rồi mà không phát hiện ra cái này.
Sa Khinh Vũ cười nhạo: “Làm ngành này, chúng tớ có thể đắc tội với người khác bất cứ lúc nào, nhưng không có cách nào tự bảo vệ bản thân.”
Nói xong, Sa Khinh Vũ đưa cái hộp cho Lận Yên: “Bảo quản hộ tớ.”
“Gì đây?” Lận Yên nhận lấy, xem xét.
Sa Khinh Vũ bình tĩnh quan sát Lận Yên ba giây, cô không biết mình làm thế này có đúng không nữa, môi đỏ mấp máy: “Chứng cứ.”
“Chứng cứ?”
Lận Yên sợ tới mức thiếu chút nữa ném xuống đất. Bỗng nhiên, cô cảm thấy Sa Khinh Vũ đang nói đùa: “Cậu nghĩ đồ vật quan trọng này đặt ở chỗ tớ an toàn hơn là chỗ giấu kho báu à?”
“Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.” Sa Khinh Vũ nói, dường như đang có điều suy nghĩ.
Nhưng, cô hơi chột dạ. Nếu để Mục Hoằng Dịch biết cô giao thứ này cho Lận Yên, chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Giờ đây, Lận Yên không tiếp lời.
Một lát sau, Sa Khinh Vũ hạ lệnh đuổi khách: “Chuyện nên biết, không nên biết cậu đã biết cả rồi, giờ có phải là lúc cậu nên lăn về nhà, không gây phiền phức cho tớ nữa không?”
Dứt lời, Lận Yên cúi đầu, ảm đạm nhìn hộp màu đen trong tay: “Để nói sau đi.”
“Cứ diễn trò!” Sa Khinh Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu Lận Yên. Cô thế này không phải là hi vọng Mục Hoằng Dịch tới đón mình sao?
Ngày hôm sau, Sa Khinh Vũ kể sơ qua tình hình cho Mục Hoằng Dịch biết, tránh nặng tìm nhẹ, có mấy chi tiết cô cắt xoẹt luôn.
Biết Sa Khinh Vũ nói hết cho Lận Yên, Mục Hoằng nhíu mày, cực kỳ không vui.
“Ai bảo cậu nói cho cô ấy?” Anh lạnh nhạt chất vấn.
Sa Khinh Vũ nhíu mày. Cô biết cô đang làm chuyện thừa thãi nhưng nếu cứ để Lận Yên không biết gì, cô ấy sẽ càng lo sợ, bất an. Cô hiểu được nội tâm nhạy cảm của Lận Yên. Vì đối phương là Mục Hoằng Dịch, nên cô ấy chưa bao giờ bình tĩnh để phân tích tình hình.
“Tôi hỏi cậu, sao lại nói cho cô ấy biết?” Mục Hoằng Dịch chưa bao giờ chất vấn cô tới lần thứ hai nhưng hôm nay lại làm thế.
Đột nhiên, Sa Khinh Vũ có dự cảm xấu.
“Tôi nghĩ mình không nên gạt cậu ấy.”
“Cậu nghĩ?” Nghe mấy từ này, Mục Hoằng Dịch như được nghe chuyện cười: “Cậu có nghĩ rằng, cô ấy biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm không? Nhỡ Lận Yên bị thương thì sao?”
“Nếu không nói cho cậu ấy thì không phải càng nguy hiểm hơn sao?” Sa Khinh Vũ không tán thành suy nghĩ này của Mục Hoằng Dịch. Nếu Lận Yên luôn duy trì trạng thái không biết gì, bất cứ lúc nào cũng có thể rước họa sát thân.
“Cô ấy là em gái Lận Thần. Cậu nghĩ xem ai dám động vào cô ấy?”
Câu Mục Hoằng Dịch vừa thốt lên làm Sa Khinh Vũ không biết phải trả lời sao. Lận Yên là em gái Lận Thần, bất cứ người nào trên đường cũng không dám động vào, nhưng: “Bọn họ đâu biết cậu ấy là em gái Lận Thần.”
“Thầy Mục, ca phẫu thuật tiếp theo đã chuẩn bị xong, chúng ta vào phòng phẫu thuật thôi.”
Mục Hoằng Dịch đang định nói mình sẽ đến đón Lận Yên thì Vạn Lợi lên tiếng nhắc nhở. Anh còn một ca phẫu thuật nữa.
“Biết rồi. Khoảng sáu giờ chiều nay tôi phẫu thuật xong, tốt nhất là đúng sáu giờ cậu đưa Lận Yên hoàn chỉnh không thiếu một sợi tóc tới bệnh viện cho tôi.”
Câu đầu là Mục Hoằng Dịch nói với Vạn Lợi, còn phía sau là nói với Sa Khinh Vũ ở đầu bên kia điện thoại.
Bởi vì anh cảm thấy, Lận Yên không ở bên cạnh mình sẽ rất nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên anh hối hận. Vì sao sau khi cãi nhau xong anh không đi đón cô về luôn chứ?
Sa Khinh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi.”
Cũng may là có ca phẫu thuật kia cứu, nếu không Mục Hoằng Dịch sẽ tới tận đây để giết chết cô.
Cô nghiêng mặt nhìn Lận Yên đang nhàm chán ngồi trên sofa phòng khách xem TV. Sau đó, cô hồi phục tinh thần, lắc đầu. Không hiểu kiếp trước con nhóc này đã tích phúc thế nào mà giờ Mục Hoằng Dịch lại chung tình với nó như thế. Rồi đột nhiên, cô cáu kỉnh. Đúng là đồ ở trong phúc mà không biết hưởng phúc mà.
Sa Khinh Vũ mở cửa ban công, quay lại phòng khách đá chân Lận Yên một cái: “Này, lăn đi thu dọn đồ đạc đi, tối nay tớ đưa cậu về.”
“Đưa tớ về?” Lận Yên dừng động tác chuyển kênh, kinh ngạc nhìn Sa Khinh Vũ: “Vì sao?”
Vì sao lại đưa cô về? Không phải Mục Hoằng Dịch tới đón cô sao?
Vì sao?
À. Sa Khinh Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lận Yên. Còn dám hỏi cô vì sao nữa?
Lận Yên hơi sợ vì không hiểu sao Sa Khinh Vũ lại trợn mắt với mình, chỉ có thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô tội.
Cuối cùng, Sa Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Bác sĩ Mục có ca phẫu thuật, không có thời gian tới đón cậu, bảo tớ đưa cậu tới bệnh viện.”
“Ồ!” Lận Yên thấy có bậc thang đi xuống, tự giác hơn hẳn: “Vậy tớ đi thu dọn đồ đạc đây.”
Lúc Lận Yên thu dọn đồ đạc phát hiện ra chiếc hộp màu đen Sa Khinh Vũ cho mình. Thấy bảo đây là chứng cứ nhỉ?
Không nghĩ nhiều, cô ném tất vào trong túi.
“Em sẽ ở đây chờ anh
Nhưng lại không khống chế nổi bản thân
Chỉ biết cười lạnh vì sự từ bỏ của anh
Nói không khỏe, sẽ làm anh lo lắng
Em vẫn ở nơi đây chờ anh
Bước chân dần dần lui ra
Cứ như vậy kiên cường đi ra
Hình ảnh đảo ngược, chúng ta trở về chỗ cũ.”
3.
Khoảng năm rưỡi chiều hôm đó, Sa Khinh Vũ dùng con xe Ferrari của mình đưa Lận Yên tới bệnh viện của Mục Hoằng Dịch. Mới đi được một đoạn ngắn, cô phát hiện ra phía sau có ba chiếc xe màu đen theo đuôi. Cô có dự cảm xấu.
“Ngồi vững nhé.” Sa Khinh Vũ ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu. Ba chiếc xe màu đen phía sau theo sát như hổ rình mồi, cô quyết định sẽ cắt đuôi bọn chúng.
Lận Yên khẩn trương, gắt gao nắm chặt dây an toàn, hoảng sợ hỏi: “Sao đấy?”
Cô sợ nhất là lái xe, rồi cả việc ngồi trong xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sa Khinh Vũ hất cằm về phía kính chiếu hậu, ý bảo Lận Yên nhìn vào đó.
Lận Yên ngước mắt nhìn, thấy được ba chiếc xe màu đen đang đi theo phía sau họ: “Tình huống này là sao?”
“Không biết.” Sa Khinh Vũ cũng không biết là ai đi theo bọn họ nhưng cô có thể đoán được ba khả năng.
Có thể là cậu của cô bé đó, hoặc là người theo dõi cô, cũng có thể là người theo dõi Lận Yên.
Dù là cái nào thuộc một trong ba cái đó thì cô đều chắc chắn rằng người tới không phải người tốt, thế nên nhanh chóng cắt đuôi họ mới an toàn.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ phóng như tên bắn trên đường nhựa. Nhìn vào trong xe có thể thấy được hai bóng người màu đỏ, một người cực kỳ bình tĩnh, một người lại run như cầy sấy.
Hôm nay không biết là trúng gió gì mà Sa Khinh Vũ và Lận Yên lại chọn kiểu quần áo cùng màu. Hai người chọn màu đỏ, ngay cả kiểu dáng cũng không khác nhau lắm, nhìn qua cứ như đụng hàng.
Rẽ trái rồi lại rẽ phải, mỗi lần như thế tim Lận Yên như muốn văng ra ngoài.
Cắt đuôi mãi mà không có hiệu quả, xe dần dần đi về phía ngoại ô. Vì kỹ thuật lái của ba xe phía sau vượt xa Sa Khinh Vũ nên dù cô có tìm đủ mọi cách để cắt đuôi thì bọn họ vẫn bám dính lấy cô như kẹo mạch nha.
Cuối cùng, Sa Khinh Vũ từ bỏ, phanh gấp. “Kít” một tiếng cực kỳ chói tai.
Ba chiếc xe phía sau không kịp đề phòng nên tông thẳng vào, cả xe rung lên cứ như động đất.
Lận Yên ngồi trên ghế phụ bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, cả người run lên, thậm chí còn run rẩy mãnh liệt hơn vừa nãy.
Lúc này Sa Khinh Vũ mới nhớ ra Lận Yên có mặt ở trong xe.
Không quan tâm tới chuyện xảy ra phía sau, Sa Khinh Vũ đưa tay ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của Lận Yên, để cô áp lên người mình, vỗ lưng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu. Xin lỗi, là tớ không tốt.”
Dường như Lận Yên không nghe thấy những gì Sa Khinh Vũ nói, cắn chặt bờ môi trắng bệch, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cả người run rẩy.
Sa Khinh Vũ liên tục an ủi nhưng Lận Yên không hề đáp lại.
Mãi tới khi Sa Khinh Vũ tưởng rằng cô đã bị dọa cho ngốc thì Lận Yên mở miệng, câu đầu tiên là: “Tớ muốn gặp Mục Hoằng Dịch.”
Giọng nói run rẩy đầy hoảng sợ, yếu ớt như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã.
“Được! Đừng sợ, giờ tớ sẽ đưa cậu đi gặp Hoằng Dịch.”
Lận Yên mở miệng nói chuyện, Sa Khinh Vũ mừng rỡ như điên, lập tức khởi động động cơ. Nhưng chưa kịp nhấn ga thì cả trước và sau xe họ đã bị nhóm người mặc âu phục màu đen vây kín, hoàn toàn phá bỏ đường lui của Sa Khinh Vũ và Lận Yên.
Trận thế này làm cho Sa Khinh Vũ ngây người.
Một người đàn ông mặc âu phục đen tiến lên, lịch sự gõ cửa sổ xe bên ghế lái: “Cô Sa, chúng tôi tới đây là để lấy lại đồ vật thuộc về mình. Nếu cô ngoan ngoãn phối hợp, giao món đồ đó cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ không khó dễ. Nếu không…”
Nói đoạn, người đàn ông đó rút một con dao Thụy Sĩ ra. Lưỡi dao chuyển động, lóe sáng dưới ánh trăng.
Một sự uy hiếp trần trụi.
Sa Khinh Vũ nhíu mày, hết nhìn con dao Thụy Sĩ lại quay sang nhìn Lận Yên. Tuy nơi đây bị bóng tối bao phủ nhưng cô có thể cảm nhận được Lận Yên đang cực kỳ sợ hãi.
Suy nghĩ xong, Sa Khinh Vũ liếc nhìn túi Lận Yên, lẽ nào bọn họ tới vì chiếc hộp màu đen?
Thấy Sa Khinh Vũ mãi không mở cửa, nhóm người mặc âu phục đen bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn, hung hăng đập vài cái lên cửa rất có tiết tấu.
Nghe được tiếng vang, Lận Yên kinh ngạc quay đầu nhìn Sa Khinh Vũ ngồi bên ghế lái, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Cô cứ như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ, tiếng động nhỏ thôi cũng có thể dọa cô mặt mày tái nhợt.
Sa Khinh Vũ hơi áy náy. Có lẽ, cô không nên cho Lận Yên biết sự thật, hoặc là cô phải cẩn thận hơn, không để Lận Yên bị quấn vào thị phi này.
Nếu không phải khi còn nhỏ, cô tận mắt nhìn thấy Lận Yên suy sụp sau tai nạn giao thông thì cô không tin được một người luôn lạc quan như Lận Yên lại có một mặt yếu ớt đến vậy, không chịu được đả kích.
Sa Khinh Vũ kiểm tra lại đai an toàn của mình rồi kiểm tra cho cả Lận Yên. Cô chăm chú nhìn Lận Yên, trịnh trọng hỏi: “Tiểu Yên, cậu có tin tớ không?”
Lận Yên hơi kinh ngạc khi thấy biểu cảm nghiêm túc của Sa Khinh Vũ, nhìn ra ngoài cửa lần thứ hai, lưỡi dao bên ngoài lóe sáng dưới ánh trăng, lạnh như băng.
Cô hoảng sợ mở to mắt, hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Giây tiếp theo, cô gật đầu thật mạnh: “Tớ tin cậu.”
Sa Khinh Vũ làm gì cô cũng tin.
Có được sự tín nhiệm của Lận Yên, Sa Khinh Vũ nổ máy, xe Ferrari phát ra tiếng kêu “brừm brừm”.
Sa Khinh Vũ nhấn ga muốn phá tan vòng vây nhưng đâu ngờ bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen ở bốn góc lại đồng thời dùng dao chọc vào bánh xe. Dao Thụy Sĩ rất sắc, chỉ một nhát thôi đã làm lốp xe xẹp đi vài cm.
Lận Yên túm chặt đai an toàn, sợ hãi nhìn sắc trời đang chuyển từ tối tăm sang sáng nhẹ. Cô chán ghét tốc độ này.
Lúc này, cô hi vọng có Mục Hoằng Dịch ở bên.
Bên ngoài, người đàn ông mặc âu phục nở nụ cười quỷ dị, “lịch sự” gõ lên cửa kính xe lần thứ hai: “Cô Sa, tôi khuyên cô nên biết điều. Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Sa Khinh Vũ mím môi, đôi mắt sáng trong nheo lại. Suy nghĩ mất một lúc, cô vẫn quyết định sẽ đột phá vòng vây xông ra ngoài, vì giờ có giao hộp đen ra thì cô cũng trốn không thoát.
Đúng lúc này, chuông điện thoại Sa Khinh Vũ reo lên, là Mục Hoằng Dịch gọi tới.
Âm thanh giòn tan đập vào tai.
Lận Yên không suy nghĩ nhiều, lập tức nhận cuộc gọi, cầu cứu: “Mục Hoằng Dịch, em với Khinh Vũ gặp nạn rồi. Nhiều người lắm, khoảng mười mấy người…”
Lận Yên còn chưa nói xong đã bị Sa Khinh Vũ cướp điện thoại.
Lận Yên kinh ngạc quay đầu nhìn Sa Khinh Vũ, cả khuôn mặt cô ấy đã tối sầm lại.
Biểu cảm vô tội của Lận Yên càng làm Sa Khinh Vũ rối loạn hơn. Dưới tình thế cấp bách, cô rống lên với Lận Yên: “Cậu nhận điện thoại làm gì?”
Hành động bứt dây động rừng này sẽ càng làm đối phương trở nên hung bạo hơn.
“Sao lại không nhận? Để anh ấy gọi cho Liễu Duệ…”
Lận Yên còn chưa nói xong, đám người bên ngoài đã hành động y như những gì Sa Khinh Vũ dự đoán. Họ thu lại sự ôn hòa của mình, đập cửa rầm rầm. Âm thanh chói tai truyền tới như ra hiệu bọn họ sẽ không bỏ qua. Lúc này, Lận Yên mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Khinh Vũ, làm sao bây giờ?” Lận Yên quay sang nhìn Sa Khinh Vũ theo bản năng. Cơn tức của Sa Khinh Vũ còn chưa tan hết.
Sa Khinh Vũ mím môi, nhìn Lận Yên, thầm đưa ra một quyết định hết sức khó khăn.
Lúc sau, cô báo địa chỉ cho Mục Hoằng Dịch: “Tôi sẽ kéo dài thời gian thêm mười phút. Mười phút sau, nếu cứu viện còn chưa tới, tôi chỉ có thể đảm bảo Lận Yên được an toàn.”
Nói xong, Sa Khinh Vũ cúp điện thoại. Tiếp theo, cô mở cửa xe ra, một bóng hình màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt người đàn ông mặc âu phục, mái tóc tung bay trong gió.
Cô ném điện thoại đi, sau một đường cong parabol hoàn mỹ thì chiếc điện thoại đã bị ngũ mã phanh thây.
Nương theo ánh sáng, Sa Khinh Vũ nhìn thẳng về một hướng. Người đàn ông ấy bước ra từ trong đám người, đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn bức người.
“Cô Sa, cô khỏe chứ?” Giọng nói trầm ấm đầy hấp dẫn của người đàn ông kia quá nguy hiểm, cực kỳ lạnh lẽo.
Người đàn ông nói chuyện với Sa Khinh Vũ là người đứng đầu nhóm người này, được gọi là Đao Sẹo. Một nhân vật tàn nhẫn. Trên con đường thu thập chứng cứ, cô từng mấy lần cùng anh ta so tài. Ra tay dứt khoát, cực kỳ hung ác.
Sa Khinh Vũ nheo mắt lại nhìn Đao Sẹo, bỗng chốc mọi khó hiểu đều được hóa giải.
Hóa ra người theo dõi cô là Vương Quốc Cường, thả nào lại dám bày ra trận địa lớn.
Sa Khinh Vũ đóng cửa xe, duy trì sự bình tĩnh, thoải mái dựa vào thân xe, nhìn Đao Sẹo mà cong môi đầy khinh thường: “Vì hộp đen, anh cũng tốn nhiều công sức thật đấy.”
Cực kỳ châm chọc.
Đao Sẹo nghe vậy, không giận còn cười: “Được so tài với người đẹp như cô Sa đây là vinh hạnh của tôi.”
“Nhưng là bất hạnh của tôi!” Sa Khinh Vũ nói với giọng khinh miệt, sau đó cô chuyển tầm mắt sang nhìn chỗ khác như thể nhìn Đao Sẹo thêm một giây thôi sẽ làm ô uế đôi mắt mình.
Từ trước tới nay, Đao Sẹo là người vui buồn thất thường, rất ít người có thể dùng giọng điệu khinh miệt này khi nói chuyện với anh ta. Trước đó, anh ta thấy Sa Khinh Vũ khá thú vị nên mới nhẫn nhịn nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ nhẫn nhịn mãi.
“Cô Sa, kẻ hèn đây không quanh co với cô nữa. Chỉ cần cô giao hộp đen ra, tôi có thể đảm bảo cho hai người an toàn rời khỏi.” Đao Sẹo lật bài ngửa.
“Ồ!” Sa Khinh Vũ dịch chuyển tầm mắt về phía Đao Sẹo, cảm thấy mình đang được nghe kể chuyện cười. Trên mặt anh ta có một vết sẹo từ cạnh cánh mũi kéo xuống, đúng là người cũng như tên.
Dù trên mặt Đao Sẹo có một vết sẹo xấu xí khiến người ta không thể quên được nhưng nó không ảnh hưởng lắm tới khuôn mặt tuấn tú của anh ta. Mày rậm, hốc mắt sâu, đôi mắt hẹp dài tạo cảm giác nguy hiểm tự nhiên.
“Hay là cô Sa cảm thấy cái hộp đen đó đáng giá hơn hai mạng người?” Câu nói ẩn giấu sự uy hiếp.
Sa Khinh Vũ khịt mũi coi thường, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay Đao Sẹo. Kim đồng hồ đang nhích dần qua từng số. Cô có thể tranh thủ thời gian giúp Mục Hoằng Dịch khoảng mười phút. Tới tám giờ anh còn chưa đưa cứu viện tới, cô chỉ có thể để mặc số phận.
Nhìn qua cứ nghĩ Đao Sẹo là người thô kệch nhưng thật ra anh ta là một người rất tinh tế. Động tác đáng ngờ của Sa Khinh Vũ không giấu được anh ta.
“Sao nào? Chờ cứu viện?”
Sa Khinh Vũ nhíu mày, không chột dạ mà cố làm bản thân bình tĩnh hơn: “Anh động vào tôi thế có dám động vào cô ấy không?”
Nói xong, Sa Khinh Vũ hất cằm về phía Lận Yên, cong môi: “Mấy người đã điều tra thân thế của cô ấy chưa?”
Sa Khinh Vũ chắc chắn bọn họ không tra được thân thế của Lận Yên.
Trước mắt không nói tới việc bố mẹ Lận Yên là quan ngoại giao mà chỉ cần tên Lận Thần thôi cũng đủ để khiến thân thế của Lận Yên được bảo mật kỹ càng.
“Nghe tới tên Lận Thần chưa?”
Quả nhiên, sau khi nghe thấy hai chữ Lận Thần, đôi mắt lạnh lùng của Đao Sẹo lóe lên tia sáng khác thường. Anh ta nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Lận Yên đang ngồi trong xe, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Danh tiếng của Lận Thần ở Bắc Kinh tuy không lớn nhưng cũng là nhân vật nổi tiếng làm người nghe khiếp sợ, không rét mà run. Một nhân vật không ai dám chọc vào.
“Cô ta có quan hệ gì với Lận Thần?” Đao Sẹo hỏi Sa Khinh Vũ.
Không ngoài dự liệu của Sa Khinh Vũ, bọn không biết thân phận của Lận Yên. Cô nhướng mày: “Mối quan hệ vừa mừng vừa lo.”
Đao Sẹo chần chừ nhìn Sa Khinh Vũ, biết phía sau còn có chuyện nên kiên nhẫn đợi chờ.
“Anh biết được cái đầu lại không biết cái thứ hai. Cô ấy tên là Moyra nhưng cũng có một cái tên bằng tiếng Trung nữa…”
Lòng hiếu kỳ của Đao Sẹo bị gợi lên, Sa Khinh Vũ đang nói thì dừng lại.
Thấy Sa Khinh Vũ chậm chạp không nói, Đao Sẹo nhíu mày, dường như hơi mất kiên nhẫn.
Một lúc sau, Sa Khinh Vũ mới nhả ra ba chữ: “Tên Lận Yên.”
Sa Khinh Vũ dám cược, Đao Sẹo không biết tên tiếng Trung của Lận Yên. Bằng không, Vương Quốc Cường đã ăn gan hùm mật gấu mới dám động vào Lận Yên.
Nghe tên Lận Yên, Đao Sẹo nhíu mày. Đều họ Lận, mối quan hệ này như nào không cần nói cũng biết.
Thấy biểu cảm của Đao Sẹo cứng lại, Sa Khinh Vũ dần lấy lại được chút tự tin. Nếu là Vương Quốc Cường thì dễ làm hơn nhiều, chỉ cần bọn họ cố kỵ Lận Thần, chắc chắn sẽ không động vào Lận Yên.
“Anh dám động vào cô ấy, tôi không dám đảm bảo là Lận Thần sẽ không tìm các anh gây phiền phức.” Là giọng điệu ẩn giấu sự uy hiếp. Sa Khinh Vũ rất biết cách vận dụng những gì mình học được.
Đao Sẹo khá là cố kỵ Lận Thần. Nếu đắc tội với Lận Thần thì đừng mong sống được ở trong nước chứ đừng nói tới riêng Bắc Kinh.
Đao Sẹo không để lộ ra sự sợ hãi của mình sau những gì Sa Khinh Vũ nói: “Ồ! Không thể động vào cô ta, thế còn cô thì sao? Cô Sa, không phải cô cũng họ Lận chứ?”
Một tiếng gọi “cô Sa” đầy châm chọc không có tí tác dụng uy hiếp nào đối với Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ nhướng mày: “Tôi là bạn thân của cô ấy, động tới cô ấy hay động vào tôi cũng chẳng khác nhau là bao đâu.”
Đao Sẹo cười lạnh: “Khẩu khí của cô Sa lớn thật đấy!”
Không dám động vào Lận Yên là ngại mặt mũi của Lận Thần. Nếu là Sa Khinh Vũ thì Lận Thần lấy cớ gì để lên án bọn họ đây.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh. Đao Sẹo tiến lên trước một bước, móc ở bên hông ra một con dao dí sát vào eo Sa Khinh Vũ, uy hiếp.
Dao nhỏ lạnh băng được đặt bên hông, Sa Khinh Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám bảo Lận Yên chạy trốn. Dựa vào tính tình của Lận Yên, nhất định sẽ nháo cùng đối phương tới mức anh chết tôi sống.
“Cô Sa, sao cô không cầu cứu bạn thân mình?” Đao Sẹo cố ý hỏi, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Sa Khinh Vũ trừng mắt nhìn Đao Sẹo một cái, là cô quá xem thường anh ta rồi. Không ngờ anh ta lại dám ra tay thâm độc như vậy.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là tới tám giờ. Sắp hết thời gian cô có thể chống cự được nhưng mãi không thấy bóng dáng Mục Hoằng Dịch đâu.
Xem ra, cô không thể đặt hi vọng quá lớn vào Mục Hoằng Dịch. Bây giờ bọn họ đang ở vùng ngoại thành, cho dù Mục Hoằng Dịch có chạy tới đây cũng cần có thời gian di chuyển. Hơn nữa, hiện tại Liễu Duệ đang ở Nội Mông, thông tin truyền tới bị hạn chế nên chắc Mục Hoằng Dịch không thể liên lạc ngay với cậu ta được.
“Xem ra cô Sa đang đợi cứu viện tới thật.” Ánh mắt Sa Khinh Vũ thể hiện quá rõ, Đao Sẹo muốn xem nhẹ cũng không được.
Bị Đao Sẹo nhìn ra mục đích, Sa Khinh Vũ không hề khẩn trương, còn nói chuyện nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi: “Phải cầu cứu chứ. Nhỡ đâu tôi giao hộp đen ra thật nhưng anh không có ý định thả người thì sao?”
“À!” Đao Sẹo cười lạnh: “Năng lực của cô Sa đúng là khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.”
“Anh có thể thử xem. Xem xem là phía sau tôi có thế lực thật hay giả.” Sa Khinh Vũ nói mà sắc mặt không thay đổi.
Lời nói chắc nịch của Sa Khinh Vũ làm Đao Sẹo sinh nghi. Nếu sau lưng Sa Khinh Vũ có thế lực thì lúc tra ra những chứng cứ đó là tự tay làm lấy hay là…
Đao Sẹo chuyển tầm mắt sang phía Lận Yên, như có điều đang đắn đo.
Hay là sau lưng Lận Yên không chỉ có Lận Thần, còn có nhiều người khác nữa?
Ngay trong lúc Đao Sẹo đang do dự, một người đàn ông mặc âu phục tiến lên nói bên tai anh ta: “Anh Đao, ở cục cảnh sát có người truyền lời rằng cảnh sát đang chuẩn bị tới đây.”
Đao Sẹo nhíu mày, hỏi: “Bao nhiêu người?”
“Khoảng hai mươi người đấy.” Người đàn ông mặc âu phục ước lượng.
Hóa ra người tới cứu Sa Khinh Vũ chỉ là cảnh sát.
Hiểu ra rồi, Đao Sẹo nở nụ cười quỷ dị, ra lệnh cho người đàn ông mặc âu phục bên cạnh: “Lấy hộp đen thôi, đừng làm tổn thương người, đặc biệt là người trong xe.”
Tuy Đao Sẹo có nghi ngờ lời nói của Sa Khinh Vũ nhưng không dám chơi được ăn cả ngã về không. Anh ta cần chừa cho mình một con đường sống.
Không gây thương tổn cho Lận Yên là phương án tốt nhất.
Người đàn ông mặc âu phục nghe vậy thì nhìn vào trong xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lận Yên dần hiện ra giữa mái tóc, ánh trăng quá mờ mà đèn xe lại chói mắt nên người đó nhìn không ra màu sắc quần áo trên người Lận Yên. Hắn chỉ dùng sắc đỏ nổi bật trên người Sa Khinh Vũ làm dấu hiệu phân biệt cả hai.
“Rõ.” Người đàn ông mặc âu phục lui xuống, sau đó ra hiệu cho các anh em khác không được làm tổn thương người trong xe.
Đao Sẹo sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì nhấn mở màn hình điện thoại. Tọa độ mục tiêu vừa vặn ở chỗ ngồi của Lận Yên, giương mắt nhìn lại, vừa đúng lúc thấy trên người Lận Yên có túi xách.
Trong nháy mắt, mọi thứ đã sáng tỏ.
“Cướp túi!” Đao Sẹo đột ngột ra lệnh, nhóm người mặc âu phục nghe vậy lập tức vây quanh xe Ferrari của Sa Khinh Vũ.
Phản ứng đầu tiên của Sa Khinh Vũ là hoảng sợ, đợi tới khi cô phản ứng lại đã có người xông lên, muốn mở cửa xe.
Cô nhanh tay lẹ mắt thoát khỏi sự khống chế của Đao Sẹo, vọt tới bên cạnh cửa xe ghế phụ. Tiếp theo cô đá một cước vào tay người đang chuẩn bị chạm vào xe, mở cửa xe, kéo Lận Yên ra: “Đi!”
Lận Yên không nói hai lời đã chạy theo Sa Khinh Vũ. Cả hai chạy như điên và may thay ở phía trước có một chiếc xe của nhóm người kia đang bỏ trống. Cửa xe mở sẵn, Sa Khinh Vũ lập tức nhét Lận Yên vào trong xe rồi nổ máy, dứt khoát rời đi.
Nhóm người mặc âu phục thấy thế, ồn ào lên xe đuổi theo.
Sa Khinh Vũ chạy thoát, Đao Sẹo nhỏ giọng chửi tục một tiếng: “Shit!” rồi nhanh chóng lên xe. Tiếp đó, bốn năm chiếc xe lại lao như tên bắn trên đường nhựa, lưu lại một làn khói mờ mờ.
4.
Lận Yên rất sợ đi xe với vận tốc cao. Tuy Sa Khinh Vũ đã khống chế tốc độ nhưng xe vẫn cứ đạt vận tốc 120 km/giờ.
“Tiểu Yên, nhắm mắt lại đi. Đừng sợ, hãy tin tớ!” Sa Khinh Vũ tập trung lái xe vẫn không quên an ủi Lận Yên.
Lận Yên gật đầu dù bờ môi tái nhợt run bần bật: “Khinh Vũ, cậu cứ tăng tốc đi. Tớ không sợ!”
“Tiểu Yên, cậu kiên trì một chút. Tớ sẽ cho xe chạy về phía trung tâm thành phố.”
Giờ đây, Sa Khinh Vũ có chút hối hận. Nếu không phải trước đó bản thân quá lơ là thì đã không bị bọn người này đuổi tới tận ngoại ô. Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, dù có người chết cũng chẳng tìm ra được nguyên do.
Cả đường tăng tốc, Sa Khinh Vũ lái xe hết sức quanh co phức tạp nhưng nhóm người mặc âu phục đó vẫn đuổi kịp.
Cô suy nghĩ mãi cuối cùng cũng biết được vấn đề nằm ở đâu.
Sau đó, cô nhớ lại ban nãy Đao Sẹo có nói “Cướp túi!” với giọng điệu cực kỳ có lực và chắc chắn.
Không lẽ?
Sa Khinh Vũ nhìn về phía túi Lận Yên. Không lẽ bên trong hộp đen này có thiết bị định vị?
“Tiểu Yên, đưa túi cho tớ.”
Nếu hộp đen này có hệ thống định vị thì cái túi này không thể để trong tay Lận Yên được. Quá nguy hiểm!
“Cậu muốn lấy túi làm gì?”
“Cậu đừng động, đưa tớ.”
Lận Yên cúi đầu nhìn cái túi, sau đó buông ra đưa cho Sa Khinh Vũ.
Ở khúc ngoặt, Sa Khinh Vũ đeo túi lên lưng, nói với Lận Yên: “Tiểu Yên, tớ chở cậu tới chỗ ngõ kia nhé. Sau đó cậu lái xe đi về nội thành tìm Hoằng Dịch.”
“Thế còn cậu?”
Sao cô có thể để Sa Khinh Vũ một mình ở nơi này.
“Tớ trốn trong ngõ nhỏ, bọn họ không tìm được đâu.”
Nghĩ xong, Lận Yên gật đầu một cách kiên định, nhanh chóng chuyển sang ngồi bên ghế lái, thở hắt ra.
Ở Pháp, cô rất ít khi lái xe, mà từ khi về nước tới giờ cũng không lái. Cô không biết mình có thể thuận lợi lái xe về nội thành không nữa.
Lận Yên khởi động xe đúng lúc Đao Sẹo đuổi kịp tới nơi, thấy cô rẽ trái.
Đao Sẹo phóng to màn hình di động lên. Xe đã di chuyển nhưng mục tiêu thì dừng lại ở đây. Không lẽ hai người bọn họ chia nhau ra hành động?
Đeo Sẹo nhíu mày, mơ hồ thấy được người ngồi trong xe mặc đồ màu đỏ. Là Sa Khinh Vũ! Nếu vậy người đang tránh trong tối là Lận Yên.
Bỗng nhiên, anh ta mở cửa sổ xe, ném điện thoại ra phía sau. Một người trong đám đó bắt được, Đao Sẹo lớn tiếng kêu: “Tôi đuổi theo chiếc xe kia, mấy người ở đây tìm kiếm xung quanh đi. Chiếc hộp đó ở gần đây. Nhớ đấy! Không được làm người đó bị thương.”
“Rõ!”
Lận Yên lái xe vòng vèo để cắt đuôi. Tuy kỹ thuật lái xe của cô khá ổn nhưng không thuộc đường Trung Quốc nên không xác định được phương hướng. Cuối cùng, cô không biết mình đang đi tới đi lui ở đâu nữa.
Sau khi lòng vòng vài lần, Đao Sẹo phát hiện ra tung tích chiếc xe, im lặng không tiếng động đuổi tới. Lận Yên dừng xe, mở cửa đi ra. Cô gấp lắm rồi, muốn tìm WC để giải quyết.
Đúng lúc này, Đao Sẹo tắt máy, đi ra khỏi xe, bước từng bước nhẹ như mèo.
Sa Khinh Vũ đã biết quá nhiều, tuyệt đối không thể giữ lại.
Đao Sẹo ôm suy nghĩ như vậy mà tiến lên.
Lận Yên tìm cả đường nhưng không thấy WC, không hề biết phía sau có nguy hiểm đang tới gần.
Đến khúc ngoặt, đèn ở đó đột ngột sáng lên, chiếu rõ hai bóng người đổ trên mặt đất. Một bóng nhỏ xinh, một bóng cao lớn.
Lận Yên hoảng sợ, còn chưa cả quay đầu lại đã thấy sau lưng có gì đó đau đớn như có vật đâm xuyên qua. Vào khoảnh khắc đó, máu tươi tuôn ra, cô thét lên một tiếng chói tai rồi quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt dữ tợn của Đao Sẹo.
Hoảng sợ qua đi, Lận Yên cắn chặt bờ môi trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Cô đau tới mức không thốt nên lời, chỉ biết chạy trốn theo bản năng.
Hô hấp dần trở nên nặng nề và đau đớn. Lận Yên chạy tới một cửa hàng không tên thì ánh mắt cứ mờ dần, âm thanh bên tai càng lúc càng xa.
Trong màn đêm, đám người ở cửa hàng tụ tập đánh mạt chược. Họ rất tập trung tinh thần nên không phát hiện ra Lận Yên đang bước từng bước đầy khó khăn về phía họ.
“Phát!”
“Chọi!”
“Chín ống!”
“Ù!”
“Ha ha, hôm nay vận may của Tiểu Hổ Tử tốt ghê. Ai ném chín ống là ù tất.”
Tiểu Hổ Tử đắc ý vuốt ve quân chín ống: “Đúng thế, hôm nay chín ống là vận may của tao.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đầy máu đặt lên vai Tiểu Hổ Tử, sau lưng truyền tới tiếng hít thở nặng nề.
Một cảnh tượng kỳ quái làm mọi người thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
“A! Có quỷ!” Tiểu Hổ Tử sợ tới mức hét thất thanh, ném hết quân bài trong tay mình đi.
Mọi người không nói một lời đã phất tay áo, run rẩy chạy đi.
Lận Yên khó khăn lắm mới bò đến được bàn mạt chược, tiếng hít thở nặng nề lại dọa mọi người bỏ chạy.
Một người trong số đó liếc mắt nhìn Lận Yên, sau đó run rẩy đưa tay ra kiểm tra hơi thở, phát hiện có nhịp thở yếu ớt, người đó hô to: “Tiểu Hổ Tử, đây là người mà!”
Tiểu Hổ Tử đã sớm chạy ra khỏi hiện trường vụ án lại quay về. Gạt mái tóc lòa xòa ra, hắn thấy được một gương mặt thanh tú, cần cổ trắng nõn. Chỉ vào Lận Yên, hắn lắp bắp mãi không nói được một câu hoàn chỉnh: “Đây… đây…”
Đây không phải Moyra sao?
“Mày biết à?” Người kia hỏi Tiểu Hổ Tử.
Tiểu Hổ Tử gật đầu: “Bạn gái tao thường xuyên nhắc tới cô ấy, tao cũng từng xem qua ảnh chụp cô ấy rồi. Đây là một phiên dịch viên rất lợi hại.”
“Sao cả người toàn máu thế này?”
“Nhanh lên, Tiểu Hổ Tử, đưa tới bệnh viện đi.”
Mọi người cực kỳ nhiệt tình cấp cứu cho Lận Yên, có ý muốn tạm thời cầm máu. Việc tiếp theo là gọi xe cấp cứu, gọi cảnh sát.
Tiểu Hổ Tử không nói hai lời đã quay về nhà lấy xe, còn thuận tiện gọi theo cả bạn gái mình, Vương Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, mau lên. Thần tượng của em ngất xỉu ở quán mạt chược của anh Ngô đấy.”
Vương Tiểu Lệ đang làm bài thi tiếng Nga, đầu tóc bù xù, nhìn qua trông hơi ngây thơ: “Thần tượng gì cơ?”
“Là ngôi sao sáng trong giới phiên dịch ấy!” Tiểu Hổ Tử vừa nói vừa kéo theo bạn gái mình đi.
Ngồi lên xe, Vương Tiểu Lệ vẫn không hết mông lung. Mãi cho tới khi nhìn thấy được khuôn mặt trắng như tờ giấy của Lận Yên, áo ở lưng bị máu thấm ướt, Vương Tiểu Lệ bị dọa tới mức mặt mày tái nhợt.
“M… Moyra?”
Tiểu Hổ Tử vừa lái xe tới bệnh viện vừa hỏi Vương Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, em có quen người nhà của cô ấy không? Nhìn dáng vẻ này thì hình như bị thương khá nặng, cần liên lạc ngay cho người nhà cô ấy.”
Vương Tiểu Lệ suy nghĩ rồi nói: “Đi bệnh viện trung tâm thành phố đi.”
Cô nàng nhớ mang máng là mấy tháng trước, khi cô nàng tới nhà Dương Uyển Quyên ở huyện thành chơi đã gặp thầy Mục. Hình như thầy Mục quen Moyra.
Hơn nữa, dựa theo tình trạng hiện giờ của Moyra, đi bệnh viện nhỏ họ không giải quyết được.
“Bệnh viện trung tâm thành phố? Xa quá!” Nơi này cách nội thành ít nhất bốn mươi phút lái xe.
“Anh tăng tốc, vượt đèn đỏ đi!” Vương Tiểu Lệ chỉ huy rành mạch.
Tiểu Hổ Tử liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lận Yên đang bị đe dọa tính mạng, kiên quyết gật đầu: “Được!”
Vương Tiểu Lệ lấy điện thoại gọi cho Dương Uyển Quyên: “Uyển Quyên à?”
“Tiểu Lệ?” Nhận được điện thoại của Vương Tiểu Lệ, Dương Uyển Quyên khá kinh ngạc.
“Giờ không còn thời gian để nhiều lời nữa, cậu có cách nào có thể liên lạc cho thầy Mục không? Cách nào cũng được!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng hỏi, có cách để liên lạc không?”
Dương Uyển Quyên nhíu mày, không hỏi lại: “Có thể, giờ tớ phải tìm thầy Trần rồi…”
“Trước đừng nói với tớ, lập tức đi liên lạc với thầy ấy đi. Nói với thầy là Moyra bị thương, tớ và Tiểu Hổ Tử đang đưa cô ấy tới bệnh viện trung tâm thành phố rồi. Cô ấy bị thương rất nặng, một nhát dao đâm sau lưng, hiện giờ đã bất tỉnh.”
Vương Tiểu Lệ nói rất nhanh, Dương Uyển Quyên nghe xong cũng trở nên khẩn trương. Cô đồng ý, cúp điện thoại rồi lập tức gọi cho Trần Kiều Đình.
“Có một học sinh nói hiện tại mình đang đưa Moyra tới bệnh viện trung tâm thành phố. Trên lưng cô ấy bị đâm một nhát dao, đâm rất sâu, bảo bệnh viện chúng ta phải chuẩn bị tốt để có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.”
“Kít…” Trên con đường vắng vẻ vang lên tiếng phanh gấp đầy chói tai. Tiếp theo, anh bẻ tay lái, lưu lại vết hằn đen sậm trên đường nhựa.
Mục Hoằng Dịch chạy về tới bệnh viện trung tâm thành phố đúng lúc xe Tiểu Hổ Tử dừng trước cửa lớn.
Trần Kiều Đình đã sắp xếp ổn thỏa, để bác sĩ và y tá mang theo giường đứng bên ngoài cửa chờ. Xe Tiểu Hổ Tử vừa dừng lại, bọn họ lập tức nâng Lận Yên lên đặt trên giường, cực kỳ cẩn thận.
Mục Hoằng Dịch tách đám người ra đi về phía trước. Lận Yên nằm trên giường bệnh với hơi thở thoi thóp, sắp mặt trắng bệch, cây dao đâm sau lưng cô nhìn mà ghê người, ngoại trừ máu ra cũng chỉ có máu.
Màu đỏ tươi đó chiếm trọn cái nhìn của Mục Hoằng Dịch. Làm anh khiếp sợ không thôi.
Giờ phút đó, đầu óc anh trống rỗng.
Trần Kiều Đình bình tĩnh hơn Mục Hoằng Dịch nhiều. Anh ta nhìn miệng vết thương, máu vẫn đang chảy không ngừng, đến mức này thì hẳn nó đâm sâu vào tận dây thần kinh và gan. Có lẽ là khoa ngoại và khoa ngoại thần kinh phải tiến hành phẫu thuật cùng lúc, hơn nữa đây còn là một ca phẫu thuật rất khó giải quyết.
“Hoằng Dịch, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.”
Bọn họ cần phải giành giật từng dây từng phút, không có thời gian nữa rồi.
Trần Kiều Đình cho là Mục Hoằng Dịch còn đang do dự, khuyên nhủ: “Dù thế nào cũng phải phẫu thuật trước đã.”
Thật ra, Trần Kiều Đình cũng không nắm chắc được ca phẫu thuật này có thuận lợi không. Bởi vì thời gian kéo dài càng lâu thì càng dễ để lại di chứng, chỉ sợ…
Mục Hoằng Dịch mím môi, chăm chú nhìn nơi lẫn lộn cả máu và thịt, tiếng hít thở cực kỳ nặng nề. Anh khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định: “Phẫu thuật đi.”
Anh là bác sĩ, biết rất rõ tình huống hiện tại của Lận Yên. Một ca phẫu thuật rắc rối và phức tạp như này, khả năng thất bại lên tới tận 90%. Chính anh cũng không nắm chắc được bao nhiêu.
Mục Hoằng Dịch đổi về trang phục xanh sẫm dùng trong khi phẫu thuật, đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật mà đôi tay run lên.
Hôm nay, Cố Hiểu Thần mới bay từ Nội Mông về. Vừa xuống máy bay cô đã nhận được điện thoại của Vạn Lợi. Nghe Lận Yên bị ám sát, cô lập tức lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi từ sân bay về đây. Cô vượt đèn đỏ rất nhiều, mấy lần còn tạo ra tình huống tắc nghẽn giao thông.
Tới đây, đổi xong sang trang phục dùng cho phòng phẫu thuật, Cố Hiểu Thần bắt gặp Mục Hoằng Dịch đang bên ngoài, biểu cảm nghiêm trọng.
“Hoằng Dịch!” Cố Hiểu Thần đi lên, giơ hai tay ra giữa không trung, mở miệng: “Phẫu thuật đi.”
Hiện giờ, ngoài phẫu thuật ra, anh không còn cách nào khác.
Mục Hoằng Dịch quay đầu lại, con ngươi màu đen nhìn thẳng vào trang phục phẫu thuật của Cố Hiểu Thần, nhíu mày.
“Sao cậu đã về rồi?” Anh hỏi.
“Ngày mai có ca phẫu thuật mà. Mới nãy tôi nghe Vạn Lợi nói Tiểu Yên xảy ra chuyện, vì không muốn thấy cậu chiến đấu một mình, càng không muốn thấy tinh thần Lận Yên sa sút nên chúng tôi tới bên cạnh cậu đây. Có chúng tôi bên cạnh, hi vọng Tiểu Yên tỉnh lại sẽ cao hơn.”
Cố Hiểu Thần, Mục Hoằng Dịch, Trần Kiều Đình, ba tay phẫu thuật hàng đầu của bệnh viện đều vào phòng phẫu thuật làm cho người trong bệnh viện xôn xao.
“Người trong phòng phẫu thuật là Moyra?”
“Hình như là thế.”
“Cô ấy không phải là người ở chung với bác sĩ Mục sao?”
“Cô ấy bị thương hả?”
“Ơ… cô không biết hả? Lúc cô ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người toàn là máu, e là lành ít dữ nhiều.”
“Không thể nào! Tôi vừa từ bên cấp cứu quay lại đây, nghe có lời bàn tán nên trở về xem tình huống ra sao.”
“Chậm quá, họ vào phòng phẫu thuật rồi.”
Lời đồn đại linh tinh của các y tá tiếp tục vang lên trong bệnh viện. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, giống như nắm giữ trong tay quyền quyết định quan trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể vang lên tiếng chuông làm lòng người sợ hãi.
Con bướm vỗ cánh, mới học bay đi.
Bầu trời đêm trải đầy sao nhưng có mấy ngôi sao như sắp rơi xuống đất.
Anh bay tới đúng lúc em rơi xuống.
Tới rất gần, cảm nhận được cả hô hấp.
Xin lỗi, là anh không giữ chặt em.
Bình luận facebook