Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 158: Không phải tôi
Cuối tuần, ba mẹ Đường Kiêu trở về sớm từ Nhật Bản, tôi nghĩ chắc bọn họ một mực canh cánh trong lòng chuyện lần trước làm mất Minh Hiền đi, huống chi trong mắt bọn họ, bản thân tôi là một người phụ nữ xấu.
Cái này còn nhờ vào Châu Vũ Dao làm nền.
Có điều tôi cũng đâu gả vào cửa nhà họ Đường anh, cho nên, ba mẹ anh có cái nhìn thế nào về tôi, tôi không để ý chút nào.
So sánh với Nam Nam xinh đẹp dịu dàng có khí chất, cơ hội của cô ấy lớn hơn tôi nhiều, nhìn đồ cô ấy mặc ngày đó, mặc dù tất cả đều là hàng hiệu nhưng lại không hề phôi trương, dạng người người phụ nữ lịch sự có tố chất như này đi đến đâu cũng được chào đón.
Tôi ngủ ở nhà vài ngày, về sau càng ngủ càng không có sức, dứt khoát tới công ty đi làm.
Lily vừa thấy mặt đã nói tôi gầy, tôi nghĩ đúng là nói thừa, ngày nào cũng ngủ không biết trời đất, đầu óc thành bột nhão, quên cả thời gian ăn cơm, có đôi khi một ngày chỉ ăn một bữa cơm, có thể không gầy được sao?
Lúc đầu Đường Kiêu dự định cho tôi nghỉ ở nhà thêm mấy ngày, vậy mà hôm nay tôi lại đi làm, anh vội vàng gọi tôi vào văn phòng, hỏi tôi vì sao không ở trong nhà nghỉ ngơi thêm.
Lúc đầu tôi muốn nói tôi nghỉ ngơi thì anh có thể tính cả thưởng cuối năm cho tôi được không, nhưng ngẫm lại tôi đã nhận quá nhiều thứ từ anh, nên cũng ngại nói, chỉ hờ hững nói với anh, nói tôi không ở nhà nổi nữa, bèn đi làm.
Lúc đầu anh định nói gì tiếp với tôi, nhưng lúc này điện thoại của anh vang lên, tôi liếc qua cái tên trên điện thoại di động anh, chỉ có hai chữ ngắn ngủi: “Nam Nam”.
Sau khi nhìn thấy hai chữ kia, tôi liền hiểu rõ bây giờ mình phải làm gì, cho nên tôi rất thức thời quay người rời đi, tiện thể đóng cửa văn phòng Chủ tịch.
Trước khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy anh dùng ngữ khí dịu dàng tôi chưa từng được nghe gọi hai chữ đó, chất giọng mềm mại êm ái như tỏa ra hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi, khiến anh nói chuyện cũng như mang theo mùi thơm như mật đường.
Buổi chiều tan làm, Đường Kiêu nói anh có cuộc hẹn, tôi biết rõ nên tự đón xe về nhà, nấu mấy món linh tinh ăn xong, liền lên giường đi ngủ.
Không biết có phải mùa thu rất thích hợp để đi ngủ hay không, gần đây tôi luôn buồn ngủ sớm, điều này khiến tôi một mực đổ cho tâm bệnh của mình vẫn chưa khỏi, thế nhưng tôi sợ tâm bệnh đó vĩnh viễn không lành được.
Trái tim Đường Kiêu không ở trên người tôi, tôi cũng vĩnh viễn không chiếm được tự do, cảm xúc tích tụ này luôn vờn quanh lồng ngực tôi, mặc dù tôi luôn làm tê liệt thần kinh của mình, nhưng lại không lừa được lòng mình.
Bản thân không tự lừa bản thân được, lời nói dối vĩnh viễn là lời nói dối.
Lại là suy nghĩ lung tung một trận, cuối cùng tôi ngủ thiếp đi trong tâm trạng hỗn loạn này.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng có người đá văng cửa phòng ngủ tôi, tôi giật mình, ngồi bật dậy trên giường. “Tách” một tiếng, ánh đèn đỉnh đầu hơi chướng mắt, tôi vội đưa tay che tầm mắt mình.
Xuyên qua kẽ hở, tôi nhìn thấy Đường Kiêu đang đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt đỏ rực như máu, biểu cảm trên mặt đáng sợ.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, chẳng lẽ tôi lại làm sai chuyện gì rồi?
Khi tôi suy đoán lung tung, anh đã lao về phía tôi, tôi sợ đến bây giờ trái tim vẫn còn kinh hoảng, trong lúc nhất thời quên cả trốn tránh, anh liều mạng bóp cổ tôi, như muốn bóp gãy cổ tôi vậy.
Tôi không rõ tại sao anh lại đột nhiên nổi điên, đành phải đưa tay đánh anh, song cánh tay anh dài hơn tôi một đoạn, bất kể tôi vươn kiểu gì cũng không tới được.
Tôi thấy biểu cảm khuôn mặt của anh vô cùng dữ tợn, hung tợn trừng mắt với tôi hỏi: “Tại sao lại phá thai?”
Cái gì?
Điên à, tự dưng tôi chạy đi phá thai làm gì.
Thế nhưng tôi không sao nói nên lời được, não bởi vì thiếu không khí đã nghỉ việc, tôi nằm trên giường, hai mắt trắng dã, như đã tới thế giới cực lạc.
Ngay khi tôi cho rằng mình chết chắc, anh đột nhiên buông lỏng tay, ấn tôi ngã xuống giường, gào thét với tôi như Mã Cẩm Đào (*), khiến tôi suýt nôn cả bữa tối. (*) Mã Cẩm Đào: diễn viên Trung Quốc, rất nổi tiếng với các cảnh phim gain56 dữ gào thét. “Nói! Tại sao cô lại bỏ đứa bé? Hả?”
Ý thức của tôi dần dần khôi phục lại dưới cái lay không ngừng của anh, não cũng không còn thiếu oxi nữa, lúc này tôi mới nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.
Chuyện lần trước tôi đưa Đường Hân Nhiên đi bệnh viện phá thai bị bại lộ rồi, bây giờ Đường Kiêu tưởng rằng tôi đi phá thai, bởi vì thẻ căn cước trên đó đều đăng ký tên của tôi!
Tôi ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hôm nay nếu như không giải thích rõ ràng với anh, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho tôi.
Xuất phát từ cơn sợ hãi, tôi nói to với anh: “Không phải tôi, là em gái anh đi phá thai, Đường Kiêu, tôi chỉ đi theo cô ấy...
Trong lúc bối rối, lời giải thích của tôi quá yếu ớt, anh không hề tin, ném một tập giấy vào mặt tôi, tôi cúi đầu xem, tất cả tài liệu cá nhân và ký tên trên đó đều là một mình tôi. “Cô muốn giải thích thế nào? Chữ là cô ký, thẻ căn cước cũng là của cô, cô còn muốn đổ lên đầu Đường Hân Nhiên hả?”
Cuối tuần, ba mẹ Đường Kiêu trở về sớm từ Nhật Bản, tôi nghĩ chắc bọn họ một mực canh cánh trong lòng chuyện lần trước làm mất Minh Hiền đi, huống chi trong mắt bọn họ, bản thân tôi là một người phụ nữ xấu.
Cái này còn nhờ vào Châu Vũ Dao làm nền.
Có điều tôi cũng đâu gả vào cửa nhà họ Đường anh, cho nên, ba mẹ anh có cái nhìn thế nào về tôi, tôi không để ý chút nào.
So sánh với Nam Nam xinh đẹp dịu dàng có khí chất, cơ hội của cô ấy lớn hơn tôi nhiều, nhìn đồ cô ấy mặc ngày đó, mặc dù tất cả đều là hàng hiệu nhưng lại không hề phôi trương, dạng người người phụ nữ lịch sự có tố chất như này đi đến đâu cũng được chào đón.
Tôi ngủ ở nhà vài ngày, về sau càng ngủ càng không có sức, dứt khoát tới công ty đi làm.
Lily vừa thấy mặt đã nói tôi gầy, tôi nghĩ đúng là nói thừa, ngày nào cũng ngủ không biết trời đất, đầu óc thành bột nhão, quên cả thời gian ăn cơm, có đôi khi một ngày chỉ ăn một bữa cơm, có thể không gầy được sao?
Lúc đầu Đường Kiêu dự định cho tôi nghỉ ở nhà thêm mấy ngày, vậy mà hôm nay tôi lại đi làm, anh vội vàng gọi tôi vào văn phòng, hỏi tôi vì sao không ở trong nhà nghỉ ngơi thêm.
Lúc đầu tôi muốn nói tôi nghỉ ngơi thì anh có thể tính cả thưởng cuối năm cho tôi được không, nhưng ngẫm lại tôi đã nhận quá nhiều thứ từ anh, nên cũng ngại nói, chỉ hờ hững nói với anh, nói tôi không ở nhà nổi nữa, bèn đi làm.
Lúc đầu anh định nói gì tiếp với tôi, nhưng lúc này điện thoại của anh vang lên, tôi liếc qua cái tên trên điện thoại di động anh, chỉ có hai chữ ngắn ngủi: “Nam Nam”.
Sau khi nhìn thấy hai chữ kia, tôi liền hiểu rõ bây giờ mình phải làm gì, cho nên tôi rất thức thời quay người rời đi, tiện thể đóng cửa văn phòng Chủ tịch.
Trước khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy anh dùng ngữ khí dịu dàng tôi chưa từng được nghe gọi hai chữ đó, chất giọng mềm mại êm ái như tỏa ra hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi, khiến anh nói chuyện cũng như mang theo mùi thơm như mật đường.
Buổi chiều tan làm, Đường Kiêu nói anh có cuộc hẹn, tôi biết rõ nên tự đón xe về nhà, nấu mấy món linh tinh ăn xong, liền lên giường đi ngủ.
Không biết có phải mùa thu rất thích hợp để đi ngủ hay không, gần đây tôi luôn buồn ngủ sớm, điều này khiến tôi một mực đổ cho tâm bệnh của mình vẫn chưa khỏi, thế nhưng tôi sợ tâm bệnh đó vĩnh viễn không lành được.
Trái tim Đường Kiêu không ở trên người tôi, tôi cũng vĩnh viễn không chiếm được tự do, cảm xúc tích tụ này luôn vờn quanh lồng ngực tôi, mặc dù tôi luôn làm tê liệt thần kinh của mình, nhưng lại không lừa được lòng mình.
Bản thân không tự lừa bản thân được, lời nói dối vĩnh viễn là lời nói dối.
Lại là suy nghĩ lung tung một trận, cuối cùng tôi ngủ thiếp đi trong tâm trạng hỗn loạn này.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng có người đá văng cửa phòng ngủ tôi, tôi giật mình, ngồi bật dậy trên giường. “Tách” một tiếng, ánh đèn đỉnh đầu hơi chướng mắt, tôi vội đưa tay che tầm mắt mình.
Xuyên qua kẽ hở, tôi nhìn thấy Đường Kiêu đang đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt đỏ rực như máu, biểu cảm trên mặt đáng sợ.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, chẳng lẽ tôi lại làm sai chuyện gì rồi?
Khi tôi suy đoán lung tung, anh đã lao về phía tôi, tôi sợ đến bây giờ trái tim vẫn còn kinh hoảng, trong lúc nhất thời quên cả trốn tránh, anh liều mạng bóp cổ tôi, như muốn bóp gãy cổ tôi vậy.
Tôi không rõ tại sao anh lại đột nhiên nổi điên, đành phải đưa tay đánh anh, song cánh tay anh dài hơn tôi một đoạn, bất kể tôi vươn kiểu gì cũng không tới được.
Tôi thấy biểu cảm khuôn mặt của anh vô cùng dữ tợn, hung tợn trừng mắt với tôi hỏi: “Tại sao lại phá thai?”
Cái gì?
Điên à, tự dưng tôi chạy đi phá thai làm gì.
Thế nhưng tôi không sao nói nên lời được, não bởi vì thiếu không khí đã nghỉ việc, tôi nằm trên giường, hai mắt trắng dã, như đã tới thế giới cực lạc.
Ngay khi tôi cho rằng mình chết chắc, anh đột nhiên buông lỏng tay, ấn tôi ngã xuống giường, gào thét với tôi như Mã Cẩm Đào (*), khiến tôi suýt nôn cả bữa tối. (*) Mã Cẩm Đào: diễn viên Trung Quốc, rất nổi tiếng với các cảnh phim gain56 dữ gào thét. “Nói! Tại sao cô lại bỏ đứa bé? Hả?”
Ý thức của tôi dần dần khôi phục lại dưới cái lay không ngừng của anh, não cũng không còn thiếu oxi nữa, lúc này tôi mới nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.
Chuyện lần trước tôi đưa Đường Hân Nhiên đi bệnh viện phá thai bị bại lộ rồi, bây giờ Đường Kiêu tưởng rằng tôi đi phá thai, bởi vì thẻ căn cước trên đó đều đăng ký tên của tôi!
Tôi ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hôm nay nếu như không giải thích rõ ràng với anh, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho tôi.
Xuất phát từ cơn sợ hãi, tôi nói to với anh: “Không phải tôi, là em gái anh đi phá thai, Đường Kiêu, tôi chỉ đi theo cô ấy...
Trong lúc bối rối, lời giải thích của tôi quá yếu ớt, anh không hề tin, ném một tập giấy vào mặt tôi, tôi cúi đầu xem, tất cả tài liệu cá nhân và ký tên trên đó đều là một mình tôi. “Cô muốn giải thích thế nào? Chữ là cô ký, thẻ căn cước cũng là của cô, cô còn muốn đổ lên đầu Đường Hân Nhiên hả?”
Bình luận facebook