Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-178
Chương 178: Bữa tiệc trên cát “Để ý, vô cùng để ý
Không chờ Đào Cẩn mở miệng, tôi đã vội vàng từ chối anh. “Chẳng phải hai người muốn đến quảng trường thành phố mua Chanel sao? Sao lại không đi nữa, Chủ tịch Đường, trọng điểm bây giờ của anh là ở bên bạn gái, vất vả lắm hai người mới có cơ hội bên nhau, đương nhiên là phải biết trân trọng, sao có thể đi lãng phí với chúng tôi được chứ?"
Mặt Đường Kiêu tái xanh: “Chuyện của tôi và bạn gái không làm phiền thư ký của tôi quan tâm, vả lại chủ tịch Đào còn không nói gì, vậy chắc chắn là đồng ý, anh nói xem đúng không, chủ tịch Đào?”
Đào Cẩn nhếch môi, khẽ gật đầu một cái.
Tôi cảm giác ngọn lửa dấy lên trong đầu bị người ta dội ụp chậu nước lạnh, “xèo” một tiếng, tắt ngúm.
Thế là chuyến đi hai người ban đầu lập tức biến thành chuyến đi bốn người, có cô Phần Dục Nam ở đây, tôi cứ không được tự nhiên như có rận trên người vậy.
Từ nhỏ Phàn Dục Nam được chăm sóc kĩ càng, cho nên không có hứng thú với những món ăn đường phố, Đường Kiêu giận tôi, cũng không ăn gì, trên đường đi người ăn đến quên cả trời đất cũng chỉ có tôi, Đào Cẩn ở bên cạnh cười cưng chiều.
Tự dưng tôi bắt đầu bội phục bản thân mình, dưới hoàn cảnh lúng túng như này mà tôi vẫn có thể ăn hằng say được. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là
Đường Kiêu và Đào Cẩn luôn tranh nhau thanh toán khi tôi ăn gì đó, thậm chí đã đến tình trạng đối chọi gay gắt, khiến tôi rất bất lực.
Sau khi đã no, tôi không đi đường được nữa, nhóm người liền quyết định về khách sạn, ngồi trên xe tôi và Đào Cẩn chậm rãi nói chuyện.
Anh ta có cái nhìn rất độc đáo về ẩm thực Phúc Kiến, lại thêm ngữ điệu lúc anh ta nói chuyện rất hài hước, cho nên tôi suýt quên hai người đang ngồi phía sau, đến khi ngẫu nhiên quay đầu lại, phát hiện biểu cảm của hai người ngồi sau nhất trí lạ thường, đều không được vui cho lắm.
Không vui là tốt rồi, Đường Kiêu, tôi sẽ cho anh cảm nhận kĩ tâm trạng của tôi.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, bởi vì khách sạn ở ven biển nên kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dải cát bên bờ biển, dòng người đi đi lại lại vô cùng náo nhiệt.
Tôi đang hối hận vì chuyện buổi trưa hờn dỗi nói buổi tối mình phải ngủ thì Đào Cẩn lại gọi điện thoại đến vào lúc này. “Buổi chiều ăn nhiều như vậy, cô có muốn đi xuống cho tiêu cơm không?
Chắc là anh ta cũng đang ngắm phong cảnh trên ban công, tôi vô thức nhìn sang phòng anh, quả nhiên, anh ta đứng cách đó không xa đứng vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi nở nụ cười với anh, ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy Đường Kiêu đang âm trầm đứng trên ban công phòng bên cạnh, biểu cảm đó như bắt gian tại giường vậy.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm thì cũng hơi chột dạ, trừng mắt liếc anh rồi trở về phòng.
Sau đó là Đào Cần đến gõ cửa, tôi hớn hở mở cửa, anh ta bế Shelly đi vào, tôi bèn vừa nói chuyện phiếm với anh ta, vừa chơi với Shelly, chơi đến quên cả trời đất.
Về sau Shelly nói muốn đi xuống chơi, vừa khéo tôi cũng đang nghĩ thế, bèn ôm đứa bé hăm hở đi xuống.
Tiên Hiệp Hay
Trên bờ cát của khách sạn bày một đống lửa, rất đẹp, cũng có một số người cung cấp đồ nướng tươi bên cạnh, theo tiếng nhạc du dương, một số người đang nhảy múa giữa thảm đỏ.
Tôi ngồi trên dải cát mềm, nhìn họ đến ngẩn người, dù sao Shelly cũng là trẻ con nên ngủ thiếp đi rất nhanh, khi Đào Cần bế cô bé lên, tôi vẫn ở dưới xem mọi người nhảy múa, bọn họ nhảy rất đẹp, tôi nhìn say sưa.
Bỗng nhiên, tôi thấy bóng dáng Đường Kiêu và Phàn Dục Nam trong đám người, bản thân bọn họ như tự mang flash, sáng đến nỗi người ta không mở mắt ra nổi.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, bên trong có tự ti, ghen ghét, cũng có khó chịu, nhất thời ngọt bùi cay đắng ngũ vị tạp nham, càng về sau tôi càng không thể nói đó là cảm giác gì được nữa.
Chẳng phải Đường Kiêu nói anh không xuống sao? Bây giờ đang làm gì vậy? Lừa đảo!
Tôi quay mặt qua chỗ khác, lại chợt nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài, giọng nói dịu dàng của Đào Cẩn vang lên trên đầu: “Nhã Hồ tiểu thư, tôi có thể xin nhảy với cô một điều không?”
Tôi hơi sửng sốt, thoáng đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi... Tôi không biết nhảy.
Thật ra tôi có biết một chút, nhưng kỹ thuật không tốt, đến lúc đó giảm vào chân anh ta, vậy thì lúng túng rồi. “Không sao, không phải ai sinh ra cái gì cũng biết, tôi có thể dạy cô...
Tôi nghĩ, dù sao Đường Kiêu cũng bận ôm người đẹp ngọc ngà khiêu vũ rồi, sao lại nghĩ đến tôi được, cho nên tôi vui vẻ đồng ý, thoải mái đặt tay vào trong tay Đào Cẩn.
Theo tiếng nhạc du dương dập dìu, tôi và Đào Cần nhẹ nhàng nhảy múa, vì hơi căng thẳng, cho nên tôi nhiều lần đạp chân Đào Cẩn. Anh ta ôn hòa nói với tôi không sao, bảo tôi thả lỏng hơn.
Tôi cảm kích cười với anh ta, chậm rãi di chuyển theo bước chân của anh ta, bất giác đã nhập tâm vào. Đến giữa sàn nhảy, tôi cảm thấy bị ai đó va vào, lập tức lảo đảo một cái, nhào vào trong ngực Đào Cẩn. Có lẽ anh ta cũng mất thăng bằng, vậy là ôm tôi ngã xuống đất.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, trước lúc này, ngoại trừ Đường Kiêu, tôi rất ít có cơ hội tiếp xúc thân mật như này với người đàn ông khác, cho nên cú ngã ngoài ý muốn này khiến khuôn mặt tôi đỏ lên như trái cà chua.
Tôi đứng lên khỏi người anh ta, định xin lỗi Đào Cẩn.
Vừa đứng dậy, cánh tay đã bị túm chặt. Tôi ngước mắt nhìn, là Đường Kiêu, chẳng phải anh đang khiêu vũ sao?
Không chờ Đào Cẩn mở miệng, tôi đã vội vàng từ chối anh. “Chẳng phải hai người muốn đến quảng trường thành phố mua Chanel sao? Sao lại không đi nữa, Chủ tịch Đường, trọng điểm bây giờ của anh là ở bên bạn gái, vất vả lắm hai người mới có cơ hội bên nhau, đương nhiên là phải biết trân trọng, sao có thể đi lãng phí với chúng tôi được chứ?"
Mặt Đường Kiêu tái xanh: “Chuyện của tôi và bạn gái không làm phiền thư ký của tôi quan tâm, vả lại chủ tịch Đào còn không nói gì, vậy chắc chắn là đồng ý, anh nói xem đúng không, chủ tịch Đào?”
Đào Cẩn nhếch môi, khẽ gật đầu một cái.
Tôi cảm giác ngọn lửa dấy lên trong đầu bị người ta dội ụp chậu nước lạnh, “xèo” một tiếng, tắt ngúm.
Thế là chuyến đi hai người ban đầu lập tức biến thành chuyến đi bốn người, có cô Phần Dục Nam ở đây, tôi cứ không được tự nhiên như có rận trên người vậy.
Từ nhỏ Phàn Dục Nam được chăm sóc kĩ càng, cho nên không có hứng thú với những món ăn đường phố, Đường Kiêu giận tôi, cũng không ăn gì, trên đường đi người ăn đến quên cả trời đất cũng chỉ có tôi, Đào Cẩn ở bên cạnh cười cưng chiều.
Tự dưng tôi bắt đầu bội phục bản thân mình, dưới hoàn cảnh lúng túng như này mà tôi vẫn có thể ăn hằng say được. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là
Đường Kiêu và Đào Cẩn luôn tranh nhau thanh toán khi tôi ăn gì đó, thậm chí đã đến tình trạng đối chọi gay gắt, khiến tôi rất bất lực.
Sau khi đã no, tôi không đi đường được nữa, nhóm người liền quyết định về khách sạn, ngồi trên xe tôi và Đào Cẩn chậm rãi nói chuyện.
Anh ta có cái nhìn rất độc đáo về ẩm thực Phúc Kiến, lại thêm ngữ điệu lúc anh ta nói chuyện rất hài hước, cho nên tôi suýt quên hai người đang ngồi phía sau, đến khi ngẫu nhiên quay đầu lại, phát hiện biểu cảm của hai người ngồi sau nhất trí lạ thường, đều không được vui cho lắm.
Không vui là tốt rồi, Đường Kiêu, tôi sẽ cho anh cảm nhận kĩ tâm trạng của tôi.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, bởi vì khách sạn ở ven biển nên kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dải cát bên bờ biển, dòng người đi đi lại lại vô cùng náo nhiệt.
Tôi đang hối hận vì chuyện buổi trưa hờn dỗi nói buổi tối mình phải ngủ thì Đào Cẩn lại gọi điện thoại đến vào lúc này. “Buổi chiều ăn nhiều như vậy, cô có muốn đi xuống cho tiêu cơm không?
Chắc là anh ta cũng đang ngắm phong cảnh trên ban công, tôi vô thức nhìn sang phòng anh, quả nhiên, anh ta đứng cách đó không xa đứng vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi nở nụ cười với anh, ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy Đường Kiêu đang âm trầm đứng trên ban công phòng bên cạnh, biểu cảm đó như bắt gian tại giường vậy.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm thì cũng hơi chột dạ, trừng mắt liếc anh rồi trở về phòng.
Sau đó là Đào Cần đến gõ cửa, tôi hớn hở mở cửa, anh ta bế Shelly đi vào, tôi bèn vừa nói chuyện phiếm với anh ta, vừa chơi với Shelly, chơi đến quên cả trời đất.
Về sau Shelly nói muốn đi xuống chơi, vừa khéo tôi cũng đang nghĩ thế, bèn ôm đứa bé hăm hở đi xuống.
Tiên Hiệp Hay
Trên bờ cát của khách sạn bày một đống lửa, rất đẹp, cũng có một số người cung cấp đồ nướng tươi bên cạnh, theo tiếng nhạc du dương, một số người đang nhảy múa giữa thảm đỏ.
Tôi ngồi trên dải cát mềm, nhìn họ đến ngẩn người, dù sao Shelly cũng là trẻ con nên ngủ thiếp đi rất nhanh, khi Đào Cần bế cô bé lên, tôi vẫn ở dưới xem mọi người nhảy múa, bọn họ nhảy rất đẹp, tôi nhìn say sưa.
Bỗng nhiên, tôi thấy bóng dáng Đường Kiêu và Phàn Dục Nam trong đám người, bản thân bọn họ như tự mang flash, sáng đến nỗi người ta không mở mắt ra nổi.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, bên trong có tự ti, ghen ghét, cũng có khó chịu, nhất thời ngọt bùi cay đắng ngũ vị tạp nham, càng về sau tôi càng không thể nói đó là cảm giác gì được nữa.
Chẳng phải Đường Kiêu nói anh không xuống sao? Bây giờ đang làm gì vậy? Lừa đảo!
Tôi quay mặt qua chỗ khác, lại chợt nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài, giọng nói dịu dàng của Đào Cẩn vang lên trên đầu: “Nhã Hồ tiểu thư, tôi có thể xin nhảy với cô một điều không?”
Tôi hơi sửng sốt, thoáng đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi... Tôi không biết nhảy.
Thật ra tôi có biết một chút, nhưng kỹ thuật không tốt, đến lúc đó giảm vào chân anh ta, vậy thì lúng túng rồi. “Không sao, không phải ai sinh ra cái gì cũng biết, tôi có thể dạy cô...
Tôi nghĩ, dù sao Đường Kiêu cũng bận ôm người đẹp ngọc ngà khiêu vũ rồi, sao lại nghĩ đến tôi được, cho nên tôi vui vẻ đồng ý, thoải mái đặt tay vào trong tay Đào Cẩn.
Theo tiếng nhạc du dương dập dìu, tôi và Đào Cần nhẹ nhàng nhảy múa, vì hơi căng thẳng, cho nên tôi nhiều lần đạp chân Đào Cẩn. Anh ta ôn hòa nói với tôi không sao, bảo tôi thả lỏng hơn.
Tôi cảm kích cười với anh ta, chậm rãi di chuyển theo bước chân của anh ta, bất giác đã nhập tâm vào. Đến giữa sàn nhảy, tôi cảm thấy bị ai đó va vào, lập tức lảo đảo một cái, nhào vào trong ngực Đào Cẩn. Có lẽ anh ta cũng mất thăng bằng, vậy là ôm tôi ngã xuống đất.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, trước lúc này, ngoại trừ Đường Kiêu, tôi rất ít có cơ hội tiếp xúc thân mật như này với người đàn ông khác, cho nên cú ngã ngoài ý muốn này khiến khuôn mặt tôi đỏ lên như trái cà chua.
Tôi đứng lên khỏi người anh ta, định xin lỗi Đào Cẩn.
Vừa đứng dậy, cánh tay đã bị túm chặt. Tôi ngước mắt nhìn, là Đường Kiêu, chẳng phải anh đang khiêu vũ sao?
Bình luận facebook