Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-199
Chương 199: Hung thủ thật sự
“Đào Cẩn! Đào Cẩn, anh sao rồi?"
Tôi nhào đến bên giường bệnh, giờ phút này anh ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Một bác sĩ bên cạnh thảo khẩu trang xuống “Cũng may không bị thương đến động mạch chủ, phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, bây giờ thuốc tế chưa hết, chắc là lát nữa có thể tỉnh. Mọi người không cần lo lắng, đi làm thủ tục nhập viện đi.” “Cám ơn bác sĩ! Chúng tôi sẽ đi ngay...
Nhìn Đào Cẩn bị đẩy vào phòng bệnh, tôi mới yên lòng cùng Đường Kiêu đi làm thủ tục nhập viện, khi trở lại phòng bệnh đã mười hai giờ.
Đường Kiêu vẫn im lặng không lên tiếng đi theo sau tôi, yên lặng giúp tôi làm xong tất cả, ở ngoài phòng bệnh, anh đột nhiên kéo tôi lại. “Vậy buổi tối cô không ăn cơm là vì tới gặp anh ta sao?”
Trải qua sự cố lần này, thể xác tinh thần của tôi rã rời: “Đúng vậy, tôi chưa kết hôn, vì sao không thể tới gặp anh ấy?"
Nét mặt anh rất phức tạp, trong mắt lấp lóe ánh sáng. “Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng đến gặp anh ta sao? Cô không đến tìm anh ta thì chuyện như vậy đâu xảy ra? Cho nên bây giờ anh ta bị thương, cô muốn bỏ mặc công việc ở đây chăm sóc anh ta đúng không?"
Tôi không muốn cãi nhau với anh, huống chi Đào Cẩn vì tôi nên mới bị thương, chẳng lẽ tôi không nên tới chăm sóc anh ấy sao? “Đường Kiêu, bây giờ Đào Cẩn còn chưa tỉnh, anh đừng nói với tôi những chuyện này nữa, tôi cũng không muốn nghe, anh nên về nhà chăm sóc Phàn Dục Nam đi, đừng để cô ta chờ quá lâu.”
Vừa nhắc tới tên của người phụ nữ này, tim tôi như bị ai bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Cho nên tôi mặc kệ anh, kéo cửa phòng bệnh ra đi vào.
Anh không đi vào cùng, so với hiểu lầm của tôi, vợ đẹp của anh vẫn quan trọng hơn.
Đào Cẩn nằm yên trên giường bệnh, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, như đã ngủ thiếp đi.
Tôi ngồi trên ghế bên cạnh anh ấy, hồi tưởng lại chuyện mới xảy ra không lâu, là anh quên mình sáp tới giúp tôi chặn những mảnh thủy tinh bay đến vào thời điểm mấu chốt, và lần đầu va chạm khi xe rơi xuống đất, nếu như không có anh, vậy người nằm đây bây giờ là tôi rồi...
Trước khi xảy ra chuyện tôi còn đang nói chuyện phiếm với anh đấy, anh nói anh đã tìm được một người có thể làm mẹ cho Shelly, nếu để cô ấy biết, Đào Cần vì tôi mà bị thương, chắc hẳn nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Trải qua sự cố lớn như vậy, nội tâm tôi dần bình tĩnh lại, mà một khi bình tĩnh lại rất dễ mệt rã rời, tôi bất giác ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, có người nhẹ nghịch tóc tôi, hơi ngứa, tôi gãi đầu ngẩng đầu khỏi giường, vừa khéo trông thấy đôi mắt màu nâu của Đào Cẩn. “Tối hôm qua cô vẫn luôn ở đây sao?”
Anh khó khăn nuốt nước bọt xuống, ngữ điệu hơi khô khốc.
Tôi vội đứng lên, đi đến bên máy đun nước rót cốc nước ấm, rồi cẩn thận đỡ anh uống hết, đợi môi anh thấm nước, tôi mới thở phào một hơi, hết sức áy náy xin lỗi anh: “Xin lỗi, đáng lẽ anh không bị thương nặng như vậy, nhưng anh vì cứu tôi mới... “Cái này có gì phải xin lỗi chứ? Khi chiếc xe đó lao tới, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bảo vệ cô, tôi không thể để cô bị thương được...
Tôi cúi đầu, mắt rưng rưng: “Anh có ngốc không vậy? Nếu anh xảy ra chuyện gì, con gái anh Shelly phải làm sao bây giờ? Con bé mới hai tuổi, anh nhẫn tâm nhìn con bé không có ba sao?"
Đào Cẩn cười ngượng ngùng: “Chuyện đó chỉ trong nháy mắt, ai có thể nghĩ rõ vậy được chứ? Ai da... Cô đừng khóc nữa, chẳng phải tôi vẫn ổn sao?”
Tôi dụi dụi mí trên hơi sưng, bĩu môi phàn nàn: “Anh còn nói à, bị thương nặng như vậy anh còn nói là ổn, lạc quan quá vậy?”
Đào Cẩn vẫn cười dịu dàng với tôi, không trả lời câu hỏi này của tôi, một lát sau, anh đột nhiên nói: “Cho tôi mượn điện thoại di động của cô chút đi, tôi gọi cho trợ lý tôi dặn chút chuyện công việc
Tôi vội đưa điện thoại cho anh, rồi ngoan ngoãn đóng cửa phòng bệnh đi ra.
Trong hành lang, có hai y tá vừa đi vừa nói chuyện, tôi nghe thấy hết nội dung cuộc nói chuyện.
Y tá A nói: “Cô biết không, hai bệnh nhân bị tai nạn xe mới tới tối hôm qua có một người bị thương nặng nằm trên giường, một người khác hình như là người gây họa, là nữ, gãy xương cánh tay, xương cũng nứt hết, có điều buổi sáng hôm nay cảnh sát đến đây, hình như nghi ngờ cô ta có khuynh hướng cố ý giết người... “Trời ạ, thật sao? Vậy phải là thù hằn đến mức nào chứ, liệu có phải người đàn ông kia lăng nhăng, cô gái đó tức không chịu nổi nên mới dùng biện pháp cực đoan này không?”
Y tá B ở bên cạnh tò mò phỏng đoán, nhưng người y tá kia lại lắc đầu: “Ai biết được chứ? Bây giờ cô gái kia đang bị cảnh sát điều tra đấy, có điều cô ta một mực không thừa nhận tội của cô ta, nói chỉ là thắng xe không ăn thôi, có điều những cảnh sát đó nói, lúc ấy cô ta giẫm chân ga...
Tôi còn chưa nghe hết, bọn họ đã đi, nhưng tôi hơi tò mò, bệnh nhân tai nạn xe mà bọn họ nói tới có phải là Đào Cẩn không? Còn nói là tình địch, chẳng lẽ đó là người mẹ mới mà Đào Cẩn tìm cho Shelly?
Tôi mang theo lòng hiếu kỳ đi đến phòng bệnh khác cách đó không xa, nhìn qua cửa kính, tôi thấy cảnh sát vây quanh giường bệnh, nhưng bệnh nhân ngồi trên giường lại khiến tôi không khỏi siết chặt nắm đấm
“Đào Cẩn! Đào Cẩn, anh sao rồi?"
Tôi nhào đến bên giường bệnh, giờ phút này anh ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Một bác sĩ bên cạnh thảo khẩu trang xuống “Cũng may không bị thương đến động mạch chủ, phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, bây giờ thuốc tế chưa hết, chắc là lát nữa có thể tỉnh. Mọi người không cần lo lắng, đi làm thủ tục nhập viện đi.” “Cám ơn bác sĩ! Chúng tôi sẽ đi ngay...
Nhìn Đào Cẩn bị đẩy vào phòng bệnh, tôi mới yên lòng cùng Đường Kiêu đi làm thủ tục nhập viện, khi trở lại phòng bệnh đã mười hai giờ.
Đường Kiêu vẫn im lặng không lên tiếng đi theo sau tôi, yên lặng giúp tôi làm xong tất cả, ở ngoài phòng bệnh, anh đột nhiên kéo tôi lại. “Vậy buổi tối cô không ăn cơm là vì tới gặp anh ta sao?”
Trải qua sự cố lần này, thể xác tinh thần của tôi rã rời: “Đúng vậy, tôi chưa kết hôn, vì sao không thể tới gặp anh ấy?"
Nét mặt anh rất phức tạp, trong mắt lấp lóe ánh sáng. “Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng đến gặp anh ta sao? Cô không đến tìm anh ta thì chuyện như vậy đâu xảy ra? Cho nên bây giờ anh ta bị thương, cô muốn bỏ mặc công việc ở đây chăm sóc anh ta đúng không?"
Tôi không muốn cãi nhau với anh, huống chi Đào Cẩn vì tôi nên mới bị thương, chẳng lẽ tôi không nên tới chăm sóc anh ấy sao? “Đường Kiêu, bây giờ Đào Cẩn còn chưa tỉnh, anh đừng nói với tôi những chuyện này nữa, tôi cũng không muốn nghe, anh nên về nhà chăm sóc Phàn Dục Nam đi, đừng để cô ta chờ quá lâu.”
Vừa nhắc tới tên của người phụ nữ này, tim tôi như bị ai bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Cho nên tôi mặc kệ anh, kéo cửa phòng bệnh ra đi vào.
Anh không đi vào cùng, so với hiểu lầm của tôi, vợ đẹp của anh vẫn quan trọng hơn.
Đào Cẩn nằm yên trên giường bệnh, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, như đã ngủ thiếp đi.
Tôi ngồi trên ghế bên cạnh anh ấy, hồi tưởng lại chuyện mới xảy ra không lâu, là anh quên mình sáp tới giúp tôi chặn những mảnh thủy tinh bay đến vào thời điểm mấu chốt, và lần đầu va chạm khi xe rơi xuống đất, nếu như không có anh, vậy người nằm đây bây giờ là tôi rồi...
Trước khi xảy ra chuyện tôi còn đang nói chuyện phiếm với anh đấy, anh nói anh đã tìm được một người có thể làm mẹ cho Shelly, nếu để cô ấy biết, Đào Cần vì tôi mà bị thương, chắc hẳn nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Trải qua sự cố lớn như vậy, nội tâm tôi dần bình tĩnh lại, mà một khi bình tĩnh lại rất dễ mệt rã rời, tôi bất giác ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, có người nhẹ nghịch tóc tôi, hơi ngứa, tôi gãi đầu ngẩng đầu khỏi giường, vừa khéo trông thấy đôi mắt màu nâu của Đào Cẩn. “Tối hôm qua cô vẫn luôn ở đây sao?”
Anh khó khăn nuốt nước bọt xuống, ngữ điệu hơi khô khốc.
Tôi vội đứng lên, đi đến bên máy đun nước rót cốc nước ấm, rồi cẩn thận đỡ anh uống hết, đợi môi anh thấm nước, tôi mới thở phào một hơi, hết sức áy náy xin lỗi anh: “Xin lỗi, đáng lẽ anh không bị thương nặng như vậy, nhưng anh vì cứu tôi mới... “Cái này có gì phải xin lỗi chứ? Khi chiếc xe đó lao tới, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bảo vệ cô, tôi không thể để cô bị thương được...
Tôi cúi đầu, mắt rưng rưng: “Anh có ngốc không vậy? Nếu anh xảy ra chuyện gì, con gái anh Shelly phải làm sao bây giờ? Con bé mới hai tuổi, anh nhẫn tâm nhìn con bé không có ba sao?"
Đào Cẩn cười ngượng ngùng: “Chuyện đó chỉ trong nháy mắt, ai có thể nghĩ rõ vậy được chứ? Ai da... Cô đừng khóc nữa, chẳng phải tôi vẫn ổn sao?”
Tôi dụi dụi mí trên hơi sưng, bĩu môi phàn nàn: “Anh còn nói à, bị thương nặng như vậy anh còn nói là ổn, lạc quan quá vậy?”
Đào Cẩn vẫn cười dịu dàng với tôi, không trả lời câu hỏi này của tôi, một lát sau, anh đột nhiên nói: “Cho tôi mượn điện thoại di động của cô chút đi, tôi gọi cho trợ lý tôi dặn chút chuyện công việc
Tôi vội đưa điện thoại cho anh, rồi ngoan ngoãn đóng cửa phòng bệnh đi ra.
Trong hành lang, có hai y tá vừa đi vừa nói chuyện, tôi nghe thấy hết nội dung cuộc nói chuyện.
Y tá A nói: “Cô biết không, hai bệnh nhân bị tai nạn xe mới tới tối hôm qua có một người bị thương nặng nằm trên giường, một người khác hình như là người gây họa, là nữ, gãy xương cánh tay, xương cũng nứt hết, có điều buổi sáng hôm nay cảnh sát đến đây, hình như nghi ngờ cô ta có khuynh hướng cố ý giết người... “Trời ạ, thật sao? Vậy phải là thù hằn đến mức nào chứ, liệu có phải người đàn ông kia lăng nhăng, cô gái đó tức không chịu nổi nên mới dùng biện pháp cực đoan này không?”
Y tá B ở bên cạnh tò mò phỏng đoán, nhưng người y tá kia lại lắc đầu: “Ai biết được chứ? Bây giờ cô gái kia đang bị cảnh sát điều tra đấy, có điều cô ta một mực không thừa nhận tội của cô ta, nói chỉ là thắng xe không ăn thôi, có điều những cảnh sát đó nói, lúc ấy cô ta giẫm chân ga...
Tôi còn chưa nghe hết, bọn họ đã đi, nhưng tôi hơi tò mò, bệnh nhân tai nạn xe mà bọn họ nói tới có phải là Đào Cẩn không? Còn nói là tình địch, chẳng lẽ đó là người mẹ mới mà Đào Cẩn tìm cho Shelly?
Tôi mang theo lòng hiếu kỳ đi đến phòng bệnh khác cách đó không xa, nhìn qua cửa kính, tôi thấy cảnh sát vây quanh giường bệnh, nhưng bệnh nhân ngồi trên giường lại khiến tôi không khỏi siết chặt nắm đấm
Bình luận facebook