Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-40
Truyện Giọt Tình - Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé
Chương 31 Hạ quyết tâm
Trên đường về chung cư, tôi đã nghĩ ra một ngàn cách để giết Vương Thục Phấn, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể bất lực ôm đầu gục xuống đất khóc váng lên.
Dựa vào đâu chứ? Bởi vì ba tôi không phải do chính tay bà ta giết nên tôi không thể làm gì bà ta sao? Khi tôi về đến chung cư, Đường Kiêu nắm lấy bả vai tôi, hỏi tôi đêm qua đã đi đâu.
Tôi mệt mỏi hất tay anh ta ra, làm ra vẻ không có gì, nói rằng tôi chỉ ra ngoài đi đạo thôi.
Đường Kiêu không còn tiếp tục hỏi mà bảo tôi hãy nghỉ ngơi đi. Tôi hỏi anh ta có thể xin nghỉ vài ngày không, tôi muốn về nhà vài hôm.
Anh ta chần chừ hỏi tôi có cần anh ta về cùng không, tôi lắc đầu rồi bỏ về phòng.
Ngày hôm sau, tôi lên máy bay về nhà.
Đây là lần thứ tư tôi về nhà từ khi phát hiện Khương Chí Cang lừa gạt tôi, có thể đây là lần vê nhà cuối cùng.
Mẹ nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc hỏi tôi về nhà có phải là có việc gấp không.
Tôi chạy lên trước ôm chặt lấy mẹ, giống như lúc nhỏ hay chui vào lòng mẹ khóc vậy.
“Nhã Hàm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc lóc thế này?”
Mẹ xoa đầu tôi, vân hiền lành ấm áp y như ngày xưa mỗi lần tôi khóc và chui vào lòng mẹ.
Tôi không dám nói cho bà biết sự thật về cái chết của ba, tôi chỉ có thể nói là do nhớ bà nên về thăm nhà.
Mẹ tôi nấu cả một bàn ăn, tất cả đều là món tôi thích.
“Mẹ, mẹ làm nhiều món vậy? Chỉ có hai chúng ta…” Tôi đột nhiên ngừng lại không nói tiếp nữa, tôi chỉ cúi đầu và cơm, đến cả đồ ăn cũng không gắp.
Bữa cơm này thật nặng nề. Từ đầu chí cuối tôi luôn cúi gầm mặt, mẹ tôi cũng không nói lời nào.
Đến tối tôi ôm chăn đến phòng mẹ, bà nhìn tôi và hỏi tôi đứng ở cửa làm gì vậy.
“Mẹ, một mình con sợ.” Khi nói câu này, khóe mắt tôi cay cay chực trào nước mắt.
Mẹ giúp tôi cầm lấy tấm chăn và cho tôi ngủ cùng.
Nằm trên giường, tôi ôm chặt lấy mẹ, giống như trẻ sơ sinh đang gấp gáp cần vòng tay ấm áp của mẹ vậy.
Ngủ trong lòng mẹ, tôi mới có thể ngon giấc. Sáng ngủ dậy thì đã không thấy mẹ trên giường nhưng vẫn còn lưu lại hơi ấm của mẹ.
Tôi đi ra khỏi phòng thì thấy mẹ đang ngồi thân thờ trên ghế sô pha, trên bàn để chai rượu mà ba tôi từng rất thích.
Tôi rơi nước mắt, trong giây phút này tôi đã hạ quyết tâm, tôi phải báo thù! Tôi thậm chí chưa chào mẹ đã nhanh chóng rời khỏi nhà và quay về cái thành phố khiến tôi đã đau lòng biết vô số lần.
Về đến căn hộ mắt tôi đã đỏ hoe, vẻ yếu đuối trước đó không còn nữa.
Làm sao mới có thể giết Vương Thục Phấn một cách sảng khoái nhất? Tôi nghĩ đó chính là con trai bà ta.
Nghĩ đến khuôn mặt của Khương Chí Cang, tôi nhớ lại lần trước tôi lên mạng tìm dữ liệu về người đồng tính thì thấy việc đồng tính có liên quan đến việc di truyền.
Lúc tôi mới về nhà họ Khương thì ba chồng tôi vẫn chưa mất. Lúc đó mẹ chồng tôi đối với ba chồng tôi giống như lúc nóng lúc lạnh, giống hệt tôi và Khương Chí Cang.
Di truyền sao? Chẳng lẽ… phát hiện này khiến tôi bừng tỉnh, trong lòng vui sướng.
Tôi ôm ý nghĩ này chạy ngay đến nhà Khương Chí Cang.
Lần này đứng trước nhà Vương Thục Phấn, trong lòng không chỉ không chút sợ hãi mà còn rất mong đợi nữa.
Như lần trước, bà ta chỉ dám hé cửa, vừa thấy tôi đã đóng ngay cửa lại.
Tôi lập tức ấn chuông nói bà ta đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện với bà ta thôi.
Bà ta bán tín bán nghi vân không chịu mở cửa.
Tôi lấy từ trong túi ra một bao thư và đưa cho bà ta.
“Cô có ý gì?”
Bà ta thấy trong bao thư một sấp tiền dày cộp thì đôi mắt bỗng sáng rực lên.
Tôi nói với bà ta đây là tiền thuốc men tôi đền bù, thụ tinh nhân tạo tôi sẽ làm nên muốn đàm phán điều kiện với bà trước.
Để lừa bà ta mở cửa thì tôi đã tốn không ít công sức, thậm chí phải lấy tiền tích cóp của ba tôi ra., dù sao thì tôi cũng chẳng có bao nhiêu đồng trong túi.
Bà ta nghe tôi nói xong thì nhanh chóng mở cửa cho tôi.
“Xem như cô thông mình, cô nghĩ thông sớm thì ba cô đâu cần chết sớm thế chứ?”
Nếu là lúc trước thì tôi sẽ lập tức bóp cổ bà ta đến chết khi nghe lời này.
Nhưng bây giờ thì tôi lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ánh mất tham tiền của bà †a hiện ra trước mặt.
“Vương Thục Phấn, thế giới của bà ngoại trừ con trai thì bà chẳng còn gì sao?”
Tôi buột miệng hỏi khi nhìn thấy gương mặt bà ta.
Bà ta trả lời một câu tất nhiên, đến đầu cũng không ngẩng lên nữa.
Tôi cười lạnh lùng: “Thật tội nghiệp, cả đời này bà đều trông chờ vào con trai để sống” Lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên, gương mặt khó chịu: “Thì sao chứ, cô chưa chắc đã sinh được con trai nữa” Giọng điệu của bà ta khiến tôi muốn buồn nôn, nói cứ như sinh con trai là việc vĩ đại lắm vậy.
Tôi cười khan một cái: “Đúng rồi, Con trai và chồng đều cùng một loại, khó trách bà lại xem như báu vật vậy.” Bà ta đột nhiên kích động, giọng nói cao vút: “Cô có ý gì?”
Vẫn với giọng bình thản: “Tôi tưởng tôi bị Khương Chí Cang lạnh nhạt hai năm là thảm lắm rồi, không ngờ…” Tôi nhướn nhướn mày, nhìn bà ta bông đùa: “Bà còn thảm hơn tôi.” Sắc mặt bà ta thoắt trở nên khó coi, trong mắt ánh lên chút gì đó tuyệt vọng.
Tôi chưa từng thấy sắc mặt bà ta khó coi như thế, chỉ có thể dùng từ tội nghiệp để hình dung.
Xem ra tôi đã đoán đúng rồi!
Chương 32 Đã báo thù rồi
Trong mắt tôi thì mẹ chồng tôi là một người phụ nữ kiên cường. Nghe nói năm xưa lúc bà sinh Khương Chí Cang bị khó sinh, ba chồng lại không bên cạnh nhưng bà vẫn cắn răng vượt qua được.
Nhưng bây giờ bà lại ngồi đờ ra trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn như dòng nước chết.
“Tôi luôn không hiểu, chúng ta cùng là phụ nữ mà bà lại không chút đồng tình với hoàn cảnh của tôi. Ngày xưa tôi nghĩ là do bà muốn bảo vệ con trai thôi, nhưng bây giờ… thì tôi đã hiểu rồi.” Không ngờ lại có ngày tôi lại nắm được điểm yếu của bà ta, nhìn khuôn mặt này tôi thấy thật sảng khoái.
Bà ta liếc tôi một cái: “Cô thì hiểu cái gì?”
Giọng điệu bà ta lúc này không còn hùng hổ mà yểu xìu đi trông thấy, khác hoàn toàn với ngày xưa.
“Người chồng thích đàn ông thì đã đành, đến con trai cũng thích nốt. Người vợ và người mẹ như bà thật là đáng thương đó” Tôi cười nhạo bà ta như bà ta đã từng.
“Bà rõ ràng biết chồng mình chỉ thích đàn ông mà lại còn phải suốt ngày lấy lòng. Nào ngờ cho dù bà có ân cần cỡ nào thì người ta cũng không cần.” Bộ dạng tàn tạ của Vương Thục Phấn khiến tôi cảm thấy hưng phấn, tôi rất muốn xem bộ dạng sụp đổ của bà ta trông như thế nào.
Bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô nghĩ tôi như cô, kết hôn rồi vẫn không chung thủy với chồng mà ra ngoài ăn vụng sao?”
Haha, đây là lần đầu tôi nghe một người nói về chuyện ở góa một cách thanh cao thoát tục như vậy, tôi chả biết bà ta bày bộ dạng thanh cao đó ra cho ai xem.
Tôi cười lạnh lùng, trong đôi mắt không có lấy chút đắn đo: “Bà giữ cái bài vị trinh tiết đó, nhưng chồng bà thì đêm đêm ăn vụng, đã vậy… lại là ăn vụng với đàn ông!” Vương Thục Phấn có lẽ không hiểu hôn nhân là do cả hai cùng nhau vun đắp, nếu chỉ có một mình bà ta cố gắng thì không thể nào hạnh phúc được. Vả lại sự cố gắng của bà ta chỉ là đàn gảy tai trâu, dã tràng xe cát mà thôi.
Bà ta tức đến lộn cả ruột gan, ngực run lên do hơi thở gấp gáp, trông thật buồn cười.
“Tôi nghĩ tôi đã thảm rồi, không ngờ… bà còn thảm hơn cả tôi. Tôi chỉ bị lừa hai năm còn bà thì cả đời cũng rút ra không được. Bà làm bảo mẫu miễn phí cho người ta cũng thôi đi, lại còn cam tâm tình nguyện làm công cụ sinh đẻ nữa, thật không biết nói bà là tội nghiệp hay đáng trách đây.” Tôi bĩnh tính buông ra những lời này, nhìn đồng tử giản nỡ của bà ta mà tôi vui sướng tột cùng.
Bà ta bị lời nói của tôi làm cho tức đến nói không ra lời, chỉ có thể chỉ tay vào tôi mà không thốt ra được lời nào.
Tôi nghĩ bà ta đã tê liệt rồi, đến nỗi sinh con cho một người không yêu mình, bây giờ còn muốn kéo tôi xuống nước nữa.
Tôi hận bà ta, rõ ràng là chúng tôi cùng cảnh ngộ mà bà ta lại độc ác đến như vậy, chỉ mong sao cho tôi cũng giống như bà ta.
Bà ta trợn to mắt, biểu cảm vô cùng đáng sợ. Bà ta muốn lao đến đánh tôi nhưng đột nhiên lại ôm đầu, nghiêng mình thì đổ rạp xuống đất.
Cho dù ngã xuống nhưng ánh mắt oán hận của bà ta vẫn không dời khỏi người tôi.
Tôi biết bà ta có thể đã bị xuất huyết não rồi, bệnh này nếu không cứu kịp thời thì rất dễ tử vong.
Trong lòng tôi vui sướng vô cùng. Tốt nhất là bà ta nên chết như vậy, nếu không tôi sẽ khiến bà ta phải chịu đau khổ gấp ngàn lần.
Tôi chậm rãi tiến lên trước mặt bà ta, tung thêm lời đả kích sau cùng: “Vương Thục Phấn, tôi sẽ để bà nếm trải cảm giác khi ba tôi đã bị bà làm cho tức chết.” Tôi mỉm cười và quay người đi, sau lưng tôi bà ta không thể buột miệng mắng chửi được nữa, thế này xem ra dễ chịu hơn nhiều.
Tôi lảo đảo bước đi trên đường, trời đang đổ mưa, giống như cơn mưa trong tang lễ của ba tôi.
Tôi cứ nghĩ sau khi trả thù rồi thì tôi nên cười mới phải nhưng không hiểu sao, nước mắt của tôi lại chảy dài trên gương mặt, cho dù lau cỡ nào cũng không khô.
Cảm giác sảng khoái sau khi trả thù thành công không kéo dài lâu, tim tôi giống như bị thiếu đi một miếng, máu như không ngừng chảy ra ngoài cho đến khi cạn khô.
Cảm giác giết người không cần đền mạng vốn không sảng khoái mà áp bức đến thở không ra hơi.
Tôi đột nhiên hy vọng Vương Thục Phấn đừng chết. Cho dù có hận bà ta thì tôi vân không nỡ hại một mạng người, dẫu tôi không trực tiếp gây ra.
Tôi thất thần lấy điện thoại ra và gọi 120, nhanh chóng nói xong thì cúp máy.
Cả ngày tôi đều trốn trong phòng run rẩy, cảm giác mà tên tội phạm giết người mang lại không cách nào vơi đi.
Tôi không biết cuộc điện thoại đó có cứu được Vương Thục Phấn không.
Đường Kiêu gõ cửa phòng tôi, hỏi rốt cuộc tôi bị sao vậy.
Tôi rúc vào trong chăn bịt tai lại, không nghe bất cứ lời nào của anh ta.
Cuối cùng thì anh ta chỉ có thể rời khỏi và căn dặn tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Tôi đã nằm trên giường rất lâu, lúc điện thoại reo lên, tôi muốn tắt nó đi thì phát hiện đó là điện thoại của Khương Chí Cang.
Tôi đã xóa đi số điện thoại của hắn ta nhưng dãy số đã nằm long trong tôi rồi.
“Lý Nhã Hàm, nhất định là cô giết mẹ tôi, con tiện nhân này, tôi sẽ không để yên cho côi” Lời nói của hắn khiến tôi sợ hãi, sự kỳ vọng của tôi đã sụp đổ, Vương Thục Phấn chết thật rồi nhưng tôi lại ăn ngủ không yên.
Tại sao lúc bà ta hại chết ba tôi lại bĩnh tĩnh như vậy, tôi chỉ là trả đũa thôi mà, nhưng lại không an tâm được.
Tôi cắn chặt răng không để nước mắt và căn dặn tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Tôi đã nằm trên giường rất lâu, lúc điện thoại reo lên, tôi muốn tắt nó đi thì phát hiện đó là điện thoại của Khương Chí Cang.
Tôi đã xóa đi số điện thoại của hắn ta nhưng dãy số đã nằm long trong tôi rồi.
“Lý Nhã Hàm, nhất định là cô giết mẹ tôi, con tiện nhân này, tôi sẽ không để yên cho côi” Lời nói của hăn khiến tôi sợ hãi, sự kỳ vọng của tôi đã sụp đổ, Vương Thục Phấn chết thật rồi nhưng tôi lại ăn ngủ không yên.
Tại sao lúc bà ta hại chết ba tôi lại bĩnh tĩnh như vậy, tôi chỉ là trả đũa thôi mà, nhưng lại không an tâm được.
Tôi cắn chặt răng không để nước mắt rơi.
Chương 33 Phấn chấn lên.
Sau khi tôi tự nhốt mình trong phòng hai ngày không ăn không uống thì Đường Kiêu đã xông vào trong phòng.
“Lý Nhã Hàm, cô muốn chết phải không?”
Tôi rất ít khi thấy anh ta nổi giận như vậy, lúc trước anh ta nổi giận tôi đều rất sợ hãi, cho dù cơn giận đó không phải là do tôi gây ra.
Nhưng bây giờ thì một chút sợ hãi cũng không có, thậm chí còn hy vọng anh ta sẽ xông lên đánh tôi và mắng tôi để cảm giác tội lỗi của tôi vơi đi.
Nhưng không, anh ta quát xong thì tiến lại gần ôm tôi lên rồi ném tôi vào phòng khách.
“Lý Nhã Hàm, cô lại nổi cơn điên gì thế?”
Bộ dạng nhíu mày của anh ta như thể đang quan tâm tôi lắm, sao lại phải như thế chứ, tôi và anh ta chẳng qua chỉ là mối quan hệ thể xác mà thôi, những thứ tình cảm khác tôi không cần.
Anh ta bưng một tô mì từ trong nhà bếp ra và ép tôi ăn. Tôi không muốn ăn, đến khi tô mì đã nguội ngắt mà tôi vẫn không ăn miếng nào.
Đường Kiêu tức giận đến đỏ cả mắt.
Anh ta nắm bả vai tôi, hỏi tôi rốt cuộc bị gì vậy.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì dưới mí mắt anh đang vương một giọt nước mắt rất nhỏ, nó đang phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Tôi lao đến ôm lấy anh ta. Anh ta thoáng ngẩn người rồi vòng tay ôm lấy tôi, giống như lúc mẹ sờ lên tóc tôi vậy.
“Đường Kiêu, tôi hại chết người rồi… tôi phải làm sao đây?”
Tôi khóc đến tắt tiếng, tôi như đem nỗi uất ức mà hai hôm nay cố giữ trong lòng xả ra hết. Điều kỳ lạ là cho dù là lúc ba tôi qua đời thì tôi cũng không khóc đau khổ đến như vậy, tôi nghĩ tôi đã đè nén nỗi uất ức quá lâu rồi.
Và bây giờ thì hoàn toàn giải phóng nó ra bên ngoài.
Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của Vương Thục Phấn với Đường Kiêu, những chuyện lẽ ra không nên nói tôi cũng tuôn ra hết như cái vòi nước.
Đường Kiêu không nói gì mà chỉ yên lặng nghe tôi nói, trong căn hộ yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng khóc của tôi đang phát ra không ngừng.
Cuối cùng khi tôi khóc đến mức khan cả tiếng thì anh ta mới đưa tay ra lau khô nước mắt cho tôi.
“Cô đừng ngốc quá, cô ở đây hối hận, thế cô có nghĩ đến việc Vương Thục Phấn có bao giờ hối hận không?”
Lời nói của anh ta làm tôi bừng tỉnh, tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy lo lắng xen lẫn vẻ tức giận của anh ta, nó như hợp lại với khuôn mặt của ba tôi.
„6i…
Chưa nói dứt lời thì trước mắt bỗng tối đen, đôi chân không còn sức lực, và rồi tôi không còn biết gì nữa.
Trong mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy hương thơm dễ chịu từ người Đường Kiêu. Đó là hơi ấm tôi luôn lưu luyến không nỡ rời.
Tôi đối với Đường Kiêu thật sự chỉ có sự lợi dụng thôi sao? Tôi không cách nào trả lời được câu hỏi thình lình nhảy ra trong đầu mình, chỉ đành chôn chặt nó dưới đáy lòng.
Đến lúc tỉnh lại thì tôi đã nằm trong bệnh viện với bốn bức tường trắng xóa.
Tay tôi đã bị chích ống truyền dịch, từng giọt dịch thể lạnh tanh đang không ngừng chảy vào trong cơ thể tôi, lạnh đến mức khiến tôi phải run rẩy lên.
Đường Kiêu nói do tôi nhịn đói hai ngày cộng thêm kích động quá nên ngất xỉu, nhưng không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại ngay.
Đường Kiêu nói xong thì quay về công ty, lúc đi còn dặn tôi nhất định phải nghe lời của bác sĩ.
Sau khi anh ta rời đi thì tôi lại ngơ ngác ngồi trên giường nhìn bình truyền dịch, ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc đã xảy ra mấy ngày hôm nay.
Lúc này tôi mới ý thức được là hai ngày nay tôi đã ngu ngốc đến mức nào, tôi thậm chí từng nghĩ đến việc đi đến cảnh sát đầu thú.
Nỗi hận với gia đình Khương Chí Cang một lần nữa quay về, điều này làm tôi có cảm giác mình thật sự tồn tại.
Nỗi bất hạnh của tôi là do sự yếu đuối của tôi gây ra, tôi mà còn ngây thơ như vậy thì cả đời cũng đừng hòng thoát khỏi được con chó điên Khương Chí Cang.
Tôi nghĩ họ sẽ không vì hại chết người mà sinh ra cảm giác tội lỗi.
Nghĩ đâu ra đấy xong, tôi đã phấn chấn trở lại, tôi muốn nhanh ta chóng hồi phục sức khỏe báo thù Khương Chí Cang.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh ta chóng đạp đổ Khương Chí Cang, còn chuyện tình cảm thì… tôi nhìn quả táo đã gọt vỏ mà Đường Kiêu để sẵn trên đầu giường rồi nhẹ nhàng quãng nó vào thùng rác.
Sau khi ra viện, tôi lại ra sức lấy lòng Đường Kiêu như lúc trước. Mặc dù rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi nhưng anh ta rất nhanh chóng đón nhận nó.
Tôi nghĩ là anh ta cũng không muốn người tình của mình mỗi ngày đều nhăn mặt với anh ta.
Tôi cũng thấy lạ khi anh ta lại chung tình với một đồ vật như vậy. Tôi ở bên cạnh anh ta cũng khoảng ba tháng rồi, theo lời đồn tôi nghe được trong công ty thì những cô bạn gái trước đó không ai qua được hai tuần cả.
Có thể tôi không phải là bạn gái mà là đồ chơi nên mới không bị bỏ rơi nhanh như vậy. Dù sao thì tôi cũng đã bỏ công lấy lòng anh ta.
Khương Chí Cang vẫn chưa đến tìm tôi trả thù, có lẽ là hắn ta còn lo ngại Đường Kiêu.
Nhưng mấy ngày nay tôi đang bận đi công tác với Đường Kiêu nên không có thời gian nghĩ đến chuyện của Khương Chí Cang.
Công ty của Đường Kiêu là một công ty mậu dịch lớn, rất nhiều khách hàng đều là người nước ngoài nên thường xuyên cần tôi bên cạnh làm thông dịch viên.
Và lần này là một hội nghỉ lớn có nhiều công ty tham gia nên rất quan trọng.
Anh ta muốn trong hội nghị lần này công ty tôi phải trở nên nổi bật và đánh bại các công ty khác để lấy được hợp đồng của nước ngoài.
Đường Kiêu trên thương trường uy phong lẫm liệt, hoàn toàn không giống với thái độ đùa giỡn của anh ta ngày thường. Hoàn toàn giống như là hai người vậy, một người với khí chất mạnh mẽ và mê hoặc lòng người, phẩy tay một cái bên cạnh đều là những nhân vật thành công.
Còn thân phận kia thì không cần nói nhiều rồi, khiến tôi chỉ muốn đánh thôi.
Chỉ không ngờ lúc chúng tôi vừa ngồi xuống thì có một người đại diện công ty khác bước vào, đó là một hình bóng quen thuộc.
Chương 34 Người bạn cũ
Điều này chẳng phải chứng minh cho câu nói “oan gia ngõ hẹp” sao? Dương Hân, nhân vật nổi tiếng của khoa phiên dịch trường chúng tôi năm xưa! Năm xưa cô ấy luôn đứng top trong bảng xếp hạng của trường và đoạt nhiều giải thưởng, cô ấy còn được nhiều giáo viên khen ngợi sẽ trở thành ngôi sao mới của làng thông dịch.
Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù lọt vào bảng xếp hạng, nhận vô số giải thưởng, được nhiều giáo viên khen ngợi, nhưng vân không nhiều bằng tôi.
Vì vậy nên bạn học trong trường đã nghịch ngợm phong cho Dương Hân cái danh hiệu “Vạn năm lão nhị”, danh hiệu này theo cô ta suốt bốn năm trời và chưa một lần nào rũ bỏ được nó.
Sự xuất hiện của cô ta trong hội nghị này chẳng có gì kỳ lạ, dù sao thì cô ta cũng là người duy nhất được xem là đối thủ của tôi.
Cô ta xem ra đã nhìn thấy tôi, còn nhìn cả Đường Kiêu bên cạnh tôi nữa, đôi mắt bùng lên lửa giận.
Tôi quăng cho cô ta một ánh mắt khinh thường rồi mặc kệ cô ta, tiếp tục nhỏ giọng thảo luận nội dung công việc hôm nay với Đường Kiêu.
Hội nghị này rất căng thẳng, đại biểu các công ty đều dốc toàn lực, thiếu điều muốn đưa tay từ trong cổ họng ra để lấy được hợp đồng này.
Tôi nói đến khô cả cổ họng, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt tức tối của Dương Hân đang hướng về phía tôi.
Hội nghị tạm ngừng do cạnh tranh quá quyết liệt, vì vậy mà mọi người quyết định ngày mai mới tiếp tục.
Bởi vì hội nghị lần này tổ chức ở nước ngoài và chọn ở một khách sạn năm sao nên cũng thuận tiện cho mọi người ở lại nghỉ ngơi.
Hội nghị kết thúc, tôi vừa bước ra khỏi phòng hội nghị thì đụng mặt Dương Hân.
Tôi nói với Đường Kiêu là tôi gặp người bạn cũ nên đi chào hỏi một lúc, mặc dù anh thấy hơi nghỉ ngờ nhưng vẫn cho phép.
Cho tới khi Đường Kiêu rời đi thì ánh mắt nóng rực của Dương Hân mới rời khỏi người anh ta.
“Tôi còn tưởng cô và Khương Chí Cang ly hôn xong thì sẽ gục ngã rồi chứ, không ngờ nhanh vậy mà cô đã cặp với ông tổng của tập đoàn Đường Thị rồi.” Giọng điệu mỉa mai của cô ta làm tôi nhớ đến việc năm xưa khi vừa bắt đầu tìm việc thì cô ta đã từng đến Đường Thị nhưng đáng tiếc họ không để mắt đến cô ta. Ngày đó cô ta còn oán trách với tôi là cô ta ưu tú như thế mà họ lại không nhận cô.
Tôi cười nói: “Dù tôi có tệ hại cỡ nào thì cũng hơn cô được một chút xíu, nếu không thì làm sao vào được công ty Đường Thị mà cô hằng ao ước chứ?”
Ánh mắt cô ta tỏ rõ vẻ tức giận nhưng vẫn cố chịu đựng, thậm chí cô ta còn nở một nụ cười giả tạo.
“Ai mà biết được cô dùng thủ đoạn gì mới vào được.” Ánh mắt cô ta dừng lại trên gương mặt tôi, dường như đang muốn tìm ra vẻ sợ hãi sẽ để lộ ra trên gương mặt tôi.
Tôi quả thật là đã dùng “thủ đoạn” mới có thể trở thành thông dịch của Đường Kiêu nhưng đó là do anh ta chủ động mời, còn tôi thì sau vài lần từ chối mới đồng ý.
Tôi giả vờ làm khuôn mặt ngạc nhiên và nói bằng giọng điệu khoa trương: “Làm thông dịch viên cũng cần thủ đoạn sao? Nói câu khó nghe thì vị trí này là do Đường tổng năn nỉ tôi nên tôi mới làm đó.” Nếu Đường Kiêu mà biết tôi nói như thế sau lưng anh thì anh ta không đánh chết tôi mới lạ.
Tôi là người không thích tự khoe khoang tâng bốc bản thân nhưng đứng trước mặt Dương Hân thì khác.
Cô ta quả thật là nhịn không được nữa, lớp phấn son trên mặt như muốn trôi cả đi, kinh tởm thật sự.
Năm xưa cô ta vẫn tôn thờ mặt mộc tự nhiên, không ít lần hoặc vô tình hoặc cố ý thể hiện thái độ đố ky với người ưa trang điểm như tôi. Nhưng bụng dạ tôi không hẹp hòi nên chưa từng để ý tới, nào ngờ có một ngày phát hiện cô ta mua cây son giống hệt như của tôi chứ.
Ngoài mặt thì không muốn nhưng lại âm thầm bắt chước, thật nực cười.
Cô ta bị tôi nói đến cãi không lại, có lẽ cô ta hiểu rõ sự chênh lệch về năng lực của chúng tôi.
Cô ta vội vàng bỏ lại một câu “xem như cô giỏi” rồi quay lưng bỏ đi với đôi giày cao gót gần mười phân.
Cô ta mang cả giày cao gót sao? Ngày xưa cô ta luôn mang giày đế bằng và giấy vải, cô ta rất tự hào với điều đó cơ mà.
Tôi không thèm quan tâm cô ta mà quay về phòng khách sạn.
Đường Kiêu không chịu buông tha mà bắt tôi phải ở chung phòng với anh ta làm mỗi lần tôi vào phòng cũng phải nhìn xung quanh như tên trộm vậy.
Nhưng lần này tôi lại phát hiện ra một bí mật.
Tôi định xuống dưới lấy quần áo đã giặt sạch, vừa đến ngã rẽ chỗ hành lang thì thấy Dương Hân… và sếp của cô ta.
Nhưng nếu chỉ là sếp thì sao động tác hai người đó lại kỳ lạ như vậy? Tôi lén tiến lên phía trước, nhìn thấy bàn tay dê xồm của sếp cô ta đang sờ mông cô ta qua lớp váy công sở.
Tôi vừa định gọi cô ta thì thấy khuôn mặt tươi cười như đang nũng nịu và nói ra những lời nhõng nhẽo.
Sếp cô ta xem ra rất thích nên dùng bàn tay dê xồm còn lại đưa cả vào trong áo Dương Hân.
Tình cảnh đồi trụy này khiến tôi xem đến đỏ cả mặt. Khó trách lúc nãy cô ta nói tôi dùng thủ đoạn, thì ra là vì cô ta chính là loại người đó.
Vì công việc thông dịch mà leo lên cả giường của ông chủ, cô ta quả thật là liều lĩnh! Nhưng khẩu vị của cô ta cũng nặng thật.
Sếp cô ta trông giống như người bán thịt ngoài chợ vậy, khuôn mặt béo ú, mắt hí hí, dầu trên đầu tóc ông ta có thể dùng đủ để xào hai món ăn.
Cái này cũng thôi đi nhưng thân hình đó, lùn tịt nhưng e là nặng đến hơn hai trắm cân. Nhìn lại thân hình ốm yếu của Dương Hân thì tôi nghĩ ông ta mà lao đến chắc cô ta sẽ chết tại chỗ quá.
Tôi tính tiếp tục theo dõi thì đã bị một đôi tay kéo lại.
“Đường Kiêu, anh làm gì vậy?”
Tôi ngỡ ngàng hỏi anh ta nhưng anh vẫn không buông tay, khuôn mặt có phần khó coi.
“Cô làm gì mới đúng đó, tại sao lại cứ nhìn hai người đó đến mức tôi đứng gọi cô cũng không nghe thấy.” À… tôi quá tập trung rồi, đến mức không để ý đến cả Đường Kiêu, chỉ có thể cười để lấy lòng anh.
Nhưng anh không đợi tôi giải thích, ném tôi vào phòng và đóng cánh cửa lại.
Chương 35 Trừng phạt
Nhìn khuôn mặt dâm tiện của Đường Kiêu, tôi nắm chặt lấy chiếc áo trắng, cười khan hai tiếng.
“Không phải là ra ngoài ăn cơm sao?”
Đường Kiêu hoàn toàn không quan tâm đến lời tôi nói mà nới lỏng cà vạt, cởi nút áo rồi ép tôi vào tường.
Nghĩ đến thái độ thú tính biến thái của Đường Kiêu, tôi bất chợt sợ hãi.
Khi tôi gả cho Khương Chí Cang thì mới là lần đầu tiên, cộng thêm việc hắn ta vốn không động vào tôi nên tôi không hề có trải nghiệm vui vẻ gì, trừ lúc…
cùng với Đường Kiêu.
Một tay chống lên tường, anh ta cúi người ghé lại gần mặt tôi.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi nắm lấy cổ áo, thật muốn tát cho mình một phát vì cái giọng đã biết mà còn hỏi.
Anh ta dùng cái tay còn lại nắm lấy cằm của tôi khiến tôi càng gần với mặt anh hơn. Ngón tay thon dài của anh có chút ấm nóng.
“Trước khi ăn cơm sẽ ăn cô trước.” Anh ta cười dâm tà một cái rồi kéo cằm tôi đến bên môi anh ta, tôi vừa phản kháng vừa bị ép hôn anh ta.
Kỹ năng hôn của anh ta thật sự quá tốt, lưỡi của anh chuyển động uyển chuyển trong miệng tôi. Anh dùng răng cắn nhẹ đôi môi của tôi khiến tôi có chút rạo rực.
“Ưm… ưm” Tôi muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ôm càng chặt hơn, lưỡi anh như con rắn đưa sâu vào trong cổ họng tôi.
Tôi bắt đầu không kiềm nổi đáp lại nụ hôn của anh, hai tay quấn lấy cơ thể anh như dây leo và từ thế bị động dần chuyển sang thế chủ động hơn.
Tôi cạy hàm răng của anh ra công thành đoạt đất. Anh hơi bất ngờ nhưng rồi càng mạnh mẽ chiếm thế chủ động khiến tôi không có sức phản kháng, cả cơ thể tôi mền nhữn như một vũng nước.
Anh đỡ lấy cả người tôi, rời khỏi đôi môi tôi và chậm rãi hướng về phía cổ và xương quai xanh. Mỗi một nụ hôn nóng bỏng đều để lại những vết đỏ.
Đôi mắt tôi mơ màng và khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi chân từ từ quắp lấy người anh. Anh ấm lấy cả người tôi đè xuống giường và tiếp tục hôn.
Đến khi đôi môi anh đi đến ngực tôi thì anh mới xé áo tôi và vùi cả đầu vào ngực tôi.
Sau khi bị anh kích thích thì tôi đã khống chế không nổi dục vọng của mình mà hy vọng anh sẽ tiến vào trong tôi sâu hơn.
Nhưng anh đột nhiên ngừng lại và nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm hờ của tôi, anh liếm đôi môi rồi đưa ngón tay cái lên quẹt mép.
“Có phải là rất muốn không?”
Ngón tay của Đường Kiêu di chuyển nhẹ nhàng trên đùi tôi khiến tôi đỏ bừng cả tai.
Anh đột nhiên kề sát tai tôi và dùng môi mơn trớn vành tai. Sự đụng chạm nóng bỏng càng khiến tôi trầm luân hơn.
“Nói rằng cô muốn đi, tôi sẽ cho cô.” Lời dẫn dụ của anh khiến tôi mất cả lý trí mà ôm chặt lấy cổ anh.
“Đường Kiêu, tôi muốn!” Gần như không hề do dự, tôi không có chút xấu hổ, cứ thể mà khuất phục.
Anh cười đắc ý một cái rồi bế tôi đặt tới trước cửa sổ sát đất.
Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, căn phòng nằm trên tầng cao nhất, có cả một mặt tường lắp kính trong suốt có thể nhìn thấy phía dưới, thận chí nhìn thấy cả dòng xe đang chạy, những căn phòng và tòa nhà đối diện.
“Đường Kiêu, anh điên rồi sao?”
Anh đấm vào ngực anh muốn rời khỏi nhưng bị một tay anh kẹp chặt cả hai tay, một tay kia thì điên cuồng cởi bỏ áo quần của tôi đến khi tôi không còn mảnh vải che thân nào trước mặt anh.
Anh không cho tôi phản kháng mà kéo tôi quay lưng lại với anh, cả thân trên của tôi dán vào cửa sổ với tư thế ám muội mà xấu hổ.
Tôi chẳng còn sức đâu mà phản kháng, đành để mặc anh chiếm lấy, cả người tôi mềm nhữn cả ra.
“Nào, hãy nhìn ra ngoài cửa sổ.” Anh ta một tay nắm lấy đầu tôi hướng thẳng về trước và ép tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi rõ ràng là xấu gổ muốn chết nhưng không hề phản kháng và mặc kệ anh di chuyển trên người tôi, trong lòng tôi dâng trào khoái cảm lạ thường.
Nhìn ngoài cửa sổ xe chạy không ngừng, tôi dần cam đảm lên mà hưởng thụ thân nhiệt nóng rực của Đường Kiêu.
Anh thấy tôi đón nhận sự xâm nhập của anh thì cười rồi xoay đầu tôi về phía anh và dồn dập trao những nụ hôn nồng cháy.
“Xem ra cô rất sung sướng nên đón nhận nhanh như vậy, thật khiến tôi kinh ngạc đó.” Giọng điệu của anh khiến tôi chỉ muốn đánh anh, nhưng tôi lại không chịu được sự xâm nhập mạnh mẽ của anh mà phát ra tiếng kêu rên rỉ.
“Đây là sự trừng phạt dành cho cô khi bên cạnh tôi mà dám dán mắt vào người khác” Vừa nói xong thì anh đẩy nhanh tốc tốc, càng tấn công tôi mạnh mẽ hơn khiến tôi chống đỡ không nổi, rất nhanh thì đã đạt được khoái cảm, mọi thứ trong tầm mắt dần mờ đi.
Đến khi anh gầm nhẹ một tiếng mà đưa toàn bộ dịch thể ấm nóng vào người tôi thì anh mới buông tôi ra.
Tôi như cục nước đá bị tan ra vậy, nhanh chóng nằm dưới đất và đỏ bừng cả mặt.
Đường Kiêu ôm tôi vào trong phòng tắm và giúp tôi rửa sạch vết tích lưu lại trên cơ thể tôi sau cuộc hoan ái.
“Lần sau cô còn dám không để tâm khi bên cạnh tôi không?”
Anh đánh một cái vào mông tôi khiến tôi liên tục nói không dám nữa, tôi sợ anh lại hành hạ tôi nữa.
Sau khi rửa sạch, tôi thay bộ váy mới và trang điểm lại, sẵn dùng phấn nền che đi vết tích trên cổ.
Tôi nói với anh tôi đã chuẩn bị xong, có thể đi ăn cơm rồi nhưng lại bị anh kéo vào trong lòng và nói khẽ vào tai tôi bằng một giọng ám muội.
“Lý Nhã Hàm, ăn cơm về chúng ta… tiếp tục.”
Chương 36 Thất sách
Sau khi ăn xong quay về khách sạn, trong lúc lại một lần nữa bị Đường Kiêu hành hạ trên bồn rửa thì tôi đang nghĩ làm sao để trừng trị Dương Hân.
Lúc nãy trong lúc ăn cơm tôi lại thấy Dương Hân và sếp của cô ta đang đút nhau ăn, ôm ôm ấp ấp, lưỡi của lão sếp cô ta như muốn đưa cả vào trong miệng cô ta.
Tất nhiên là lần này tôi đã thông minh nhanh chóng chụp lại vài tấm hình. Chỉ nhìn hình thôi thì những hình ảnh đó cũng đủ khiến người khác đỏ bừng cả mặt.
“Đường Kiêu, anh có quen với cái người đại biểu công ty vào sau cùng trong cuộc họp hôm nay không?”
Anh ta lại đánh một cái vào mông tôi, đau đến nỗi tôi phải kêu oai oái lên.
“Sao, cô nhắm trúng anh ta à?”
Khuôn mặt anh ta kiểu như đang bên cạnh tôi mà dám nghĩ về người đàn ông khác, điều này khiến tôi sợ đến nổi ngồi không vững nữa.
“Không có không có, sao mà có thể chứ.” Tôi nhanh chóng lắc đầu, lo sợ anh lại cho tôi một cái tát.
Thật kinh khủng khi nghĩ đến việc phải thân mật với tên mập mặt đầy mỡ khiến tôi phải nổi cả da gà lên.
Tôi nhìn khuôn mặt của Đường Kiêu, cũng may anh ta không phải là loại đó làm tôi bật cười lên.
“Cười cái gì mà cười?”
Anh ta nhíu mày trông rất điển trai.
“AI” Anh ta dùng sức khiến tôi kêu lên thành tiếng.
Hai tay tôi bám vào lưng anh vì phản ứng kịch liệt nơi cơ thể khiến tôi bất giác mà dùng ngón tay bấu vào lưng anh.
Tôi đột nhiên nhận ra trong lúc này lại đi nói những thứ này thật là lãng phí.
Thôi đi, tạm gác lại chuyện của Dương Hân.
Tôi cười vui vẻ, ánh mắt yêu kiều khiến anh ta nóng bừng cả người lên.
Sau khi xong chuyện thì anh châm điếu thuốc và hút một hơi rồi hỏi tôi lúc nãy hỏi về người đàn ông đó có việc gì.
“Cô có biết là trong lúc hành sự mà lại nhắc đến người đàn ông khác rất mất hứng không?”
Tôi nhanh chóng dựa vào lòng anh và làm ra vẻ nũng nịu.
“Đường Kiêu, anh biết chuyện trước đó tôi bị Khương Chí Cang nhốt trong nhà người bạn thân mà?”
Nếu anh ta mà quên thì tôi sẽ giết anh †a mất! Anh ta gật gật đầu và hỏi tôi thế thì sao.
“Người bạn thân đã hãm hại tôi chính là người quen tôi đã gặp hôm nay.” Anh ta như giác ngộ mà vỗ vỗ vào đầu tôi: “Tôi cứ nghĩ là gần đèn thì sáng chứ, cứ ngỡ bạn thân cô cũng sẽ là một đại mỹ nhân, nào ngờ…” Lời nói tuy đơn giản nhưng ngọt hơn cả mật làm tôi cười cả lên và ôm chặt lấy Đường Kiêu.
“Vừa nấy tôi thấy cô ta và sếp có mối quan hệ không chính đáng nên mới hỏi như vậy.” Anh ta cười nhếch môi: “Tôi và cô chẳng phải cũng là mối quan hệ không chính đáng sao?”
Tôi bị Đường Kiêu trêu đến đỏ cả mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tôi giả vờ giận không quan tâm anh thì anh ta mới nghiêm túc lên.
“Tên đó tên là Tào Hoa, là phó chủ tịch của Ngô Thị, nhưng tôi nghe nói là hắn ta đã kết hôn rồi và con gái cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi.” Tôi khinh, cái con bồ nhí này! Tên Tào Hoa này thật kinh tởm, lại đi tìm người đáng tuổi con gái làm bồ nhí, chẳng biết con gái ông ta sẽ nghĩ gì.
Đường Kiêu bỏ tàn thuốc vào gạc tàn: “Không chỉ vậy, Tào Hoa là ở rể, chủ tịch Ngô Thị là ba vợ ông ta.” Trời ơi, loại người này cũng ở rể được sao, cô vợ khẩu vị nặng thật.
Đường Kiêu tỏ vẻ mặt kiểu như “cô hiểu mài” rồi nói xa xăm rằng tiểu thư Ngô Gia là người hay ghen và rất đa nghi.
Tôi nghe xong cười khúc khích và bắt đầu tính toán.
Không ngờ tôi lại nắm trong tay điểm yếu của Dương Hân, việc bán đứng tôi cùng chuyện thời đại học cô ta vô tình cố ý mà đâm sau lưng tôi, tôi sẽ từ từ tính với cô ta.
Ngày hôm sau vừa họp xong thì tôi đã chặn cô ta lại trong nhà vệ sinh.
“Cô làm gì vậy?”
Cô ta đang trang điểm lại, bị tôi dọa cho một cái làm lớp phấn như muốn rơi ra ngoài.
Tôi cười nham hiểm khiến cô ta chẳng hiểu gì.
“Dương Hân, khi nào cô trở thành Tào tổng phu nhân, lúc đó đừng quên người “bạn thân” này đó.” Sắc mặt cô ta hoàn toàn thay đổi, làm rớt cả hộp phấn xuống đất.
Cảm giác nắm thóp của người khác thật sảng khoái khiến tôi cảm thấy thật đắc ý.
Cô ta phồng mũi trợn mắt lên, bộ dạng đó trông thật buồn cười, nhưng cô ta vẫn muốn làm bộ như không biết.
Cô ta trừng mắt muốn rời khỏi, tôi nghĩ chắc là đang hoảng loạn lắm đây.
Một lúc sau thì cô ta gọi điện thoại cho tôi hẹn tôi vào phòng cô ta nói chuyện.
Ngữ điệu cô ta nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với ngày thường khiến tôi cảm thấy thật thú vị.
Đường Kiêu và mấy ông tổng khác đã ra ngoài bàn chuyện rồi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì làm nên tôi muốn đi xem cô ta định giở trò gì.
Tôi cầm túi xách đi đến phòng Dương Hân.
“Vào đây rồi nói.” Cô ta cúi người, lúc mở cửa còn nhìn xung quanh xác nhận không có ai mới để tôi vào trong.
“Dương Hân, cô sợ sệt như vậy, quả nhiên là có tật giật mình mà.” Cô ta cười lạnh lùng, khoanh tay trước ngực.
“Lý Nhã Hàm, cô rốt cuộc đã biết cái gì!” Tôi khinh thường nhìn cô ta: “Cô đã làm gì thì tôi biết cái đó.” Cô ta lại không hề tỏ ra sợ sệt như lúc nãy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Lý Nhã Hàm, cô bị Khương Chí Cang giam ba lần mà vẫn không khôn lên được, nên nói cô ngây thơ hay là ngu ngốc đây?”
Tôi sực tỉnh, phát hiện bóng dáng của Tào Hoa hiện lên trước mặt.
Chương 37 Người đần ông kinh tổm
“Anh Hoa, cô bạn thân này của tôi anh có vừa ý không?”
Nụ cười giả tạo của Dương Hân trông thật xấu xí, và Tào tổng trong miệng cô ta càng khiến tôi kinh tởm.
“Vừa ý vừa ý, hết sức vừa ý!” Tào Hoa nở nụ cười trên đôi môi như bị trúng độc, mùi hôi kinh tởm từ miệng ông ta phả ra đến tôi còn ngửi được.
Tôi chán ghét mà bịt mũi lại nhưng đã bị Dương Hân túm chặt lấy tay.
“Giả vờ cao quý cái gì, có thể phục vụ anh Hoa là vinh hạnh của cô.” Giọng điệu của Dương Hân bây giờ và lúc ở quán cà phê thật giống nhau, đều tràn đầy sự khinh thường.
Tôi hất tay cô ta không được, cô ta dùng mười phần sức mạnh đến mức tay tôi hằn cả dấu.
E rằng cô ta chỉ mong bóp chết tôi luôn chết để xả nỗi bực tức của cô ta.
Cô ta luôn miệmg anh Hoa mà không thèm quan tâm xem trên mặt anh Hoa của cô ta có nhiều hơn cô ta bao nhiêu nếp nhăn.
Dương Hân nắm lấy tay tôi và Tào Hoa thì từ từ tiến tới.
Tào Hoa cười rất dâm tà, ánh mắt dung tục giống như con ruồi cứ nhìn lướt trên người tôi, cứ như ông ta muốn dùng ánh mắt để lột sạch quần áo của tôi vậy.
“Dương Hân, hay là em cũng nhập hội, chúng ta sẽ làm cái hai người? Cảm giác đó không biết sung sướng biết baol” Tào Hoa không chỉ ngoại hình hạ lưu mà đến lời nói cũng thế. Nhưng tôi không có thời gian nghĩ về những việc đó, bây giờ Tào Hoa đã cởi quần và tiến về phía tôi.
Nghĩ đến việc bị đống mỡ kinh tởm này đụng chạm thì tôi thà chết còn hơn.
Tôi không màng đến việc thất đức hay không mà đưa chân lên và đá vào hạ bộ hắn nhưng bị hắn nắm lại.
Tôi hoang mang, nào ngờ hắn ta lại quỳ xuống nâng chân tôi lên, đôi tay đầu mỡ sờ lấy sờ để vào đôi chân đang mang tất và giày cao gót của tôi, miệng thì phát ra tiếng cười dâm đãng.
Dương Hân tán một cái vào mặt tôi, mắng tôi dám đánh anh Hoa của cô ta.
Tôi bị cô ta giữ chặt không thoát ra được.
Phía bên kia thì tôi cũng hất không ra tay của Tào Hoa khiến tôi chỉ muốn chặt đứt đôi chân đã bị ông ta sờ qua.
“Lý Nhã Hàm, cô không phải là rất cao ngạo sao? Năm xưa chẳng phải là cô từ chối hết bọn con trai theo đuổi mình sao?”
Cô ta cười nhạo xem tôi bị tên mập chết tiệt đó sờ soạng, khuôn mặt hiện lên vẻ độc ác không gì sánh bằng mà ghé vào tai tôi nói nhỏ.
“Tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác bị loại đàn ông này chà đạp là như thế nào.” Ánh mắt hung hãn của cô ta khiến tôi mở to mắt, đáy lòng dần dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Tào Hoa đột nhiên cởi bỏ giày cao gót của tôi, hắn ta kéo tôi chìm vào nỗi tuyệt vọng sâu hơn, tôi sợ hãi ra sức rút chân phải lại muốn thoát khỏi bàn tay của hắn ta.
“Tiểu mỹ nhân, hãy để anh chăm sóc cho em nào.” Tiếng cười dâm tiện của hắn ta vang vọng khắp căn phòng, tôi như con chim đang sợ hãi mà cố chạy trốn khỏi sự giam giữ của Dương Hân.
Nhưng sức tôi đó giờ không mạnh bằng cô ta nên không cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của cô ta được.
Nhìn bóng dáng Tào Hoa ngày càng tiến lại gần, tôi gấp gáp đến mức rơi cả nước mắt.
“Dương Hân, cùng là phụ nữ, cô làm vậy không sợ bị trời phạt sao?”
“Trời phạt? Ha ha ha ha, cô thật là ngây thơ, lại đi tin mấy lời nói viển công như vậy. Vả lại… cho dù có thì chỉ cần hủy hoại được cô, tôi bị trời phạt cũng cam tâm!” Khuôn mặt méo mó của Dương Hân cộng thêm đôi tay đang tiến đến gần của Tào Hoa khiến tôi suýt sụp đổ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa.
“Ai đó? Dám phá hoại nhã hứng của bổn đại gia!” Ông ta nhổ nước bọt tỏ vẻ bất mãn.
Từ cửa truyền đến giọng thánh thót của một cô gái: “Phục vụ phòng ạ.” “Không cần!” Tào Hòa lớn tiếng nói rồi lập tức xoa tay quay khuôn mặt dâm tiện về phía tôi.
Âm thanh ngoài cửa không còn nữa khiến tôi dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
“Xin lỗi ông, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.” Giọng nữ đó lại vang lên lần nữa, tia hy vọng trong lòng tôi lại bùng lên.
Tào Hoa căm giận vừa đi về phía cửa vừa chửi rủa. Vừa mở cửa thì một chiếc giày da đã bay thẳng vào mặt hắn ta khiến hắn ngã nhoài xuống đất, vẻ dữ tợn trên mặt hắn cũng chuyển thành run SỢ.
Dương Hân nóng ruột thả tay tôi ra, cô ta xông đến bên Tào Hoa, định dìu hắn †a dậy.
Khi bóng dáng của Đường Kiêu xuất hiện thì tôi kiềm không được nỗi sợ trong lòng mà khóc lớn gọi tên anh.
Phía sau anh còn có một đoàn vệ sĩ, họ xông vào dựng đầu Tào Hoa dậy.
Đường Kiêu ra hiệu, một tên vệ sĩ đã đá mạnh vào thân dưới Tào Hoa một cái khiến hắn đau đến bụm chỗ đó lại, như một con tôm bị rút lại mà kêu oai oái.
Anh đanh mặt lại và nhìn về phía Dương Hân, khiến cô ta sợ đến mức bò giật lùi trên mặt đất.
Đường Kiêu nhìn về phía tôi lúc này đang khóc nức nở, dùng ánh mắt tỏ ý bảo tôi đừng sợ.
Đám vệ sĩ lại đá cho Tào Hoa vài cái vào mặt, bụng và ngực làm hắn nôn cả ra.
“Đường Kiêu!” Tôi nhích thân thể đã rã rời từng bước tiến về phía anh. Anh tiến lại và ôm chặt lấy tôi.
“Đừng sợ.” Nghe giọng nói anh tôi mới trở nên an tâm.
“Chụp hình!” Đường Kiêu gần giọng một cái, đám vệ sĩ liền ném hắn ta lên trên giường.
Tào Hoa hoảng sợ đến điên loạn mà lớn tiếng nạt nộ Đường Kiêu: “Cho dù cậu là ông tổng của Đường Thị thì cũng đừng hòng đụng đến tôi!” Hắn ta kêu lớn bảo Dương Hân báo cảnh sát, Đường Kiêu đoạt lấy cái điện thoại từ tay Dương Hân và ném cô ta lên trên giường, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, sau đó giữ chặt họ lại và chụp ảnh của cả hai rồi gửi cho Đường Kiêu.
Anh tiến đến gần, nhìn Tào Hoa lúc này đang mắng chửi xối xả một cách khôi hài, rồi đưa điện thoại tới trước mặt hắn †a.
Vốn đang lớn tiếng nhưng vừa nhìn thấy điện thoại thì Tào Hoa đã sợ hãi như người mất hồn.
Chương 38 Giáo huấn
Không đợi hắn nói một câu thì điện thoại hắn đã reo lên. Hắn mặt mày trắng bệch, tay run run mà nhấc điện thoại lên.
“Bà xã, em hiểu lầm anh…” Tào Hoa chưa nói hết câu thì đã tự vả miệng mình, vừa vả vừa nói mình sai rồi.
Nhìn bộ dạng của Tào Hoa bây giờ và người lúc nãy lớn tiếng nói sẽ dỡ công ty Đường Kiêu hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hắn ta bây giờ như một thằng đần, vừa điên cuồng vả miệng mình vừa khóc lóc, thân hình mập mạp của hắn đang run rẩy không ngừng.
Tôi tò mò hỏi Đường Kiêu đã dùng thủ đoạn gì mà khiến hắn trở nên như vậy.
Anh ta cúi người và nói nhỏ vào tai tôi: “Không có gì, chẳng qua là tên sợ vợ thôi.” Vậy mà cũng dám nuôi bồ nhí sao? Xem ra hắn ở nhà bị vợ dồn ép thê thảm lắm nên mới ra ngoài tìm một con ong dịu dàng để điều tiết lại tâm lý.
Tôi khinh bỉ nhìn về phía Dương Hân, cô ta đang run rẩy núp trên giường.
Tào Hoa bảo hắn ta không nói chuyện nữa mà sẽ về ngay, đầu dây bên kia lập tức ngắt kết nối.
Hắn ta trưng ra bộ mặt đen đủi, hung dữ trợn mắt nhìn Dương Hân: “Nếu không phải con tiện nhân mày bày trò thì làm sao tao lại đụng phải Đường tổng được, lập tức cút ngay cho tao!” Cơn giận của Tào Hoa toàn bộ đổ hết lên người Dương Hân, hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô ta đang khóc như mưa, nói xong thì vội vã ra khỏi phòng.
Đường Kiêu cũng không cản mà cứ thế để hắn đi.
Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt nhòe đi do khóc của cô ta mà cười lạnh: “Đến loại đàn ông này cũng không cần cô, cô sống thật là thất bại đó.” Nghe lời tôi nói mà cô ta tức đến run người, phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cũng hất đầu nhìn cô ta với khuôn mặt nhạo báng: “Lúc nãy tôi đã nói gì nào, không ngờ trời phạt lại đến sớm vậy? Nhưng thế này thì đã đáng là gì chứ, tôi sẽ chà đạp cô cả đời này, cho cô biến thành một đám bùn nhão nhoét!” Cô ta ngẩng đầu lên với dòng nước mắt chưa kịp khô, bộ mặt vặn vẹo giống hệt ngày trước.
“Lý Nhã Hàm, chẳng phải cô cũng nhờ leo lên giường ông chủ mới có được vị trí này sao? Cô giả bộ thanh cao cái gì?”
Chữ “cũng” của cô ta nghe thật chói tai, cô ta khiến đạo đức tôi xuống cấp giống cô ta, cô ta định lợi dụng điều này để khiêu khích tôi.
Cô ta cười điên cuồng, mặt mũi trông thật khó ưa: “Lý Nhã Hàm, đừng giả vờ nữa, tôi còn chẳng hiểu rõ cô sao? Cô chẳng qua cũng là thứ hạ tiện mà vờ thanh tao thôi, trông thật buồn nôn mà.” Dương Hân tức lồng lộn nên đổ hết mọi thứ dơ bẩn lên người tôi. Tôi chưa kịp phản biện thì Đường Kiêu đã đứng trước mặt tôi, trông cao to và khỏe khoắn.
“Cô ấy đương nhiên không so sánh với cô được, cô chẳng nhìn lại cái giường cô leo là của con người sao?”
Câu nói của anh chẳng những khiến cô ta không nói được lời nào, mà còn khiến tôi ngạc nhiên. Lần đầu tiên tôi thấy Đường Kiêu độc mồm như vậy.
“Vả lại…
Không đợi cô ta phản ứng thì Đường Kiêu đã cười nói: “Không phải cô ấy leo lên giường tôi, mà là tôi leo cô ấy, cả đời này cô cũng không ngưỡng mộ được đâu.
Tôi nghĩ chắc cô ta tức lắm, công ty mà cô ta từng cố vào lại để tôi vào được.
Không chỉ vậy, tôi còn được tổng tài bá đạo trong truyền thuyết “yêu” nữa.
Quả nhiên là sắc mặt cô ta trở nên biến dạng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, thiếu điều nhảy vào đánh tôi.
Tôi không quan tâm, chỉ nói với cô ta một câu: “Giải quyết cô không cần tôi động tay, giao cho người khác là được rồi.” Sắc mặt cô ta trắng bệch, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo lúc nấy.
Tôi sảng khoái đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Ra khỏi phòng, Đường Kiêu khoác áo khoác của anh lên người tôi, anh nói là sợ tôi lạnh. Tôi nắm chặt lấy cái áo khoác, nghĩ đến việc xém chút đã bị Tào Hoa…
“Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Tôi ngẩng đầu hỏi anh, anh cho tôi một nụ cười dịu dàng.
“Tôi quay về thì phát hiện cô không có trong phòng, gọi điện thoại mãi mà không được.” Nhắc đến cái điện thoại, tôi mới sờ vào trong túi váy và phát hiện điện thoại của tôi đã biến mất.
Xem ra đã bị Dương Hân lấy đi rồi.
Đường Kiêu tiếp tục nói là điện thoại không được nên đã tìm kiếm tôi khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Nghĩ đến việc trước đó tôi từng bị bạn thân lừa nên đã nghĩ ngay đến Dương Hân.
Anh đến quầy tiếp tân hỏi nhưng họ không để ý đến việc tôi có ra ngoài hay không.
Anh yêu cầu khách sạn cho anh xem lại camera thì thấy tôi vào phòng của Dương Hân nên mới tìm người giả nhân viên phục vụ đến giải cứu tôi.
Cũng may là anh vào kịp lúc nếu không thì âm mưu của cô ta đã thành công rồi.
Nghĩ đến việc bị cô ta lừa hai lần mà tôi thấy mình thật ngốc nghếch.
Trải qua hai lần này tôi không dám tùy tiện theo người khác nữa, đề phòng lại bị lừa gạt.
Quay về phòng của mình rồi mà tôi vẫn còn kinh hồn táng đảm. Anh tiến đến gần cởi bỏ giày cao gót trên chân phải của tôi.
“Lúc nãy thấy chân phải cô đi không vững, sao rồi?”
Nhìn thấy vẻ xót xa của anh, lòng tôi đột nhiên cảm thấy vui đôi chút.
“Không có gì, không có gì.” Tôi mà nói ra chuyện của Tào Hoa thì anh sẽ đến nôn mất thôi.
Anh cười nham hiểm mà nắm lấy căm tôi: “Lần này cô hại tôi lo lắng, cô định bù đắp tôi thế nào đây?”
Chương 39 Ra biển
Đường Kiêu thường xuyên thông qua mọi lý do để đòi tôi này nọ, ví dụ như anh nói tôi hại anh lo lắng hoặc mấy ngày nay bàn chuyện hợp đồng mệt mỏi cần phải được an ủi…
Tóm lại là mấy ngày nay không ngày nào tôi được ngủ ngon. Mỗi sáng thức dậy phải làm việc, tôi hoài nghi không biết cơ thể Đường Kiêu được cấu tạo từ cái gì mà tối đã cùng tôi làm chuyện đó vài đêm rồi mà sáng vẫn có tinh thần như vậy.
Lúc làm việc thì anh rất chững chạc và tự tin, tôi thỉnh thoảng vẫn hay nhìn anh đến mức ngẩn ngơ. Lúc bị anh phát hiện thì tối đó tôi lại phải chịu một trận, tuy tôi cũng không phải là bị ép buộc…
‘Tốn mất vài ngày thì cuối cùng anh cũng thành công lấy được hợp đồng. Anh rất vui, còn nói sẽ đưa tôi đi du lịch, xem như đó là phúc lợi cho nhân viên.
Tôi rất sung sướng, dù sao thì lớn đến vậy rồi cũng chưa chính thức được đi du lịch lần nào. Đáng tiếc là vì thời gian có hạn nên không thể đi nơi xa được.
Địa điểm du lịch là thành phố Uất, một thành phố biển, cũng là nơi mà tôi luôn muốn đi.
Tới nơi, tôi kỳ kèo đòi đến những quầy hải sản ăn, Đường Kiêu không cản tôi được chỉ có thể đi cùng tôi.
“Tôi lớn từng này, chưa bao giờ ăn hải sản rẻ như thế.” Đường Kiêu nhăn mặt, tay cần một con tôm và dùng ánh mắt hoài nghi nhìn như thể sợ ăn rồi sẽ chết vậy.
Tôi nhìn anh một cái rồi cắn lấy con tôm hùm đất. Người nhiều tiền như anh tất nhiên là không quen ăn những quán lề đường rồi, nhưng không sao, tôi ăn được là đủ rồi, mặc kệ anh ta.
Sau khi ăn uống no nê, tôi đã ợ một cái, từ từ kéo tay Đường Kiêu đi dạo đêm bên bãi biển.
Đêm nay trăng rất đẹp, soi rọi cả bãi biển này càng đẹp hơn.
Tôi lén liếc nhìn Đường Kiêu một cái, vì nãy giờ anh luôn cằn nhẵn nên tôi ăn hết phần lớn hải sản đã gọi, xem ra bây giờ đã đói rồi, trưng ra bộ mặt như thất thần vậy.
“Tôi nghi bao tử cô làm bằng sắt đó, đống hải sản đó mà cũng có thể ăn hết được” Đường Kiêu cằn nhăn tôi, vì là do tôi kiên quyết không đến nhà hàng nên mới hại anh đói muốn xỉu đây.
“Đến bãi biển mà không ăn quán cóc thì còn đi du lịch gì nữa? Tôi thấy anh cao quý quá nên mới không hiểu được sở thích của người nghèo đó.” Tôi vừa châm chọc anh vừa dùng chân đá cát dưới chân, nước biển lúc lên lúc xuống khiến chân tôi tê tê.
Anh gục đầu đi theo phía sau tôi. Tôi chưa thấy qua bộ dạng này của anh bao giờ nên rất muốn trêu anh.
Tôi đột nhiên ngừng lại, anh không chú ý nên đã đụng vào người tôi.
Anh một mặt ngẩn ngơ hỏi tôi xảy ra chuyện gì vậy. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh, tôi không nhịn được mà bật cười.
Nhưng tôi vừa cười được một nửa thì đột nhiên cảm thấy đầu nhói lên, bụng quặn đau. Cảm giác quặn đau này vừa lạ vừa quen.
Không phải chứ? Chẳng lẽ ngày đầu đi du lịch đã xảy ra sự cố rồi sao? Tôi đau đến mức lăn lộn dưới đất, anh thấy bộ dạng này của tôi thì nhanh chóng ôm tôi vào lòng.
Cơn đau khiến toàn thân tôi không còn sức lực nên anh chỉ có thể ôm lấy tôi định đưa tôi đi bệnh viện. Tôi chỉ là đến tháng thôi mà, làm gì cần đến bệnh viện chứ.
Tôi vội cản anh lại và nói với anh tôi chỉ là đến tháng thôi, không cần phải đến bệnh viện nên anh mới đưa tôi về khách sạn.
Anh đặt tôi xuống giường nhưng cơn đau từ bụng vẫn quá mãnh liệt.
Trán tôi đổ cả mồ hôi lạnh, toàn thân tôi không còn sức lực gì. Tôi nói với anh tôi nằm một lúc là sẽ không sao, nhưng anh không yên tâm, cứ nhất quyết phải ở bên cạnh tôi.
Cơn đau này là bệnh sinh lý, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại.
Tôi không gấp nhưng anh đã nôn nóng như kiến trên chảo lửa, còn lên mạng tìm cách giảm cơn đau nữa.
Tôi đã đau nhiều năm rồi, làm sao mà dễ dàng khỏi được? Tôi đau đến nói không ra lời, anh chỉ có thể vỗ tôi mau đi ngủ.
Điều thần kỳ là dưới sự an ủi của anh thì tôi đã ngủ rồi. Dù bụng vẫn còn cảm giác đau âm ỉ nhưng tôi mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm ba giờ, tôi bị cơn ác mộng đánh thức, nhìn xung quanh thì anh vẫn ngồi bên cạnh giường và nắm lấy tay tôi, cho dù anh đã ngủ say.
Cảnh đêm thành phố Uất vô cùng đẹp, đến bây giờ bên ngoài vẫn còn ánh đèn rực rỡ.
Ánh sáng từ mặt trăng rọi vào nửa bên mặt Đường Kiêu và tạo ra một cái bóng.
Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác thật kỳ lạ, tôi bất giác muốn đưa tay ra sờ anh nhưng đã rút tay lại.
Tôi không hiểu đó là cảm giác gì, chỉ biết đây là điều rất quen thuộc nhưng lại có sự hoảng sợ mông lung.
Tôi nằm xuống và rút cái tay mà anh đang nắm chặt ra.
Buổi tối thứ hai ở thành phố biển, tôi vẫn muốn ăn cua nhưng anh đã kiên quyết từ chối.
“Ăn cua thì sao chứ? Chẳng lẽ anh chê mắc hả?”
Tôi đột nhiên muốn đấm chết mình, sao lại đi hỏi câu đó chứ, người ta của ngon vật lạ gì mà chưa ăn qua, cua thì có gì mà đáng giá chứ.
Anh cười tít mắt khiến tôi cảm thấy hoảng sợ.
“Cô còn muốn ăn cua sao? Có phải là muốn vô sinh không?”
Anh giáo huấn tôi một trận về việc ăn cua đối với phụ nữ không tốt, anh nói như rất có lý vậy.
“Tôi chỉ là lo lắng cho người phụ nữ của tôi thôi mà.” Biểu cảm quan tâm của anh khiến tôi cảm thấy khó xử.
Tôi đột nhiên kéo tay anh, anh thấy bất ngờ.
“Đường Kiêu, hình như tôi đã thích anh rồi đó.”
Chương 40
Đường Kiêu nghe xong câu nói của tôi thì ngẩn ra một lúc, tôi đột nhiên cười hì hì khiến anh giật mình: “Ha ha, lừa được anh rồi chứ?”
Tôi cợt nhả chỉ vào khuôn mặt đang tức giận của anh, cười đến thở không nổi.
“Cô được lắm.” Đường Kiêu ôm lấy eo tôi, tôi bị bàn tay của anh chọc lét đến rất buồn, xém xíu là cười đến ngã nhoài xuống dưới đất.
“Tôi nghĩ cô đêm nay không muốn ngủ rồi hả?”
Khuôn mặt điển trai của anh gí sát vào mặt tôi, hơi thở ấm nóng phà vào mặt tôi.
Lúc anh nói câu này thì bên cạnh có vài người qua đường, họ đều quay qua nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ khiến tôi xấu hổ không biết chui vào đâu.
“Đường Kiêu, anh điên rồi à, có phải là muốn máu chảy thành sông không?”
Anh ta không phải là định trong kỳ sinh lý cũng không tha cho tôi chứ, như thế thì thật cầm thú đó! Anh ta sững lại, dùng ngón tay búng nhẹ vào trán tôi, đến mức tôi đau nhói.
“Nghĩ cái gì vậy hả? Nếu cô không muốn sau này nước mắt chảy thành sông thì đừng ăn cua nữa.” Vòng vo một lúc lại vòng về vấn đề con cua. Tôi bị anh giáo huấn một trận xong thì ủ rũ theo anh vào một nhà hàng sang trọng.
Tôi thật không hiểu giá trị tồn tại của nhà hàng đồ ăn Tây, phần nào phần nấy nhỏ xíu, nhét răng cũng không đủ nữa là. Vậy mà anh lại thích ăn mà lại anh rất ngon lành nữa.
Tôi rất chán nản, vừa ăn hai miếng bít tết thì đã buông nĩa xuống, trong lòng vẫn nghĩ về con cua của tôi.
Còn anh thì anh cả tiếng đồng hồ mới từ từ cùng tôi ra khỏi nhà hàng.
Tôi rất bất mãn, nhìn thấy những món ngon bên đường mà chảy cả nước dãi, làm ầm lên đòi ăn.
“Những món đó rất dơ bẩn, ăn cái gì mà ăn, cô đang trong kỳ sinh lý nên tốt nhất là về uống xíu nước ấm.” Đường Kiêu khinh bỉ nhìn về phía quầy đồ nướng mà tôi chỉ, không chút do dự mà từ chối yêu cầu của tôi.
Tôi buồn bực quay về khách sạn, uống ba ly nước ấm to đùng dưới sự áp bức của Đường Kiêu. Anh còn nói rằng có tác dụng giúp giảm cảm giác khó chịu sau kù kinh nguyệt, cuối cùng tôi hết chịu nổi, xả nỗi bất mãn vào anh ta.
“Anh ăn no rồi thì không quan tâm tôi, sao có ai lại như anh chứ?”
Anh vẫn với khuôn mặt khinh bỉ: “Hôm qua cô cũng ăn no rồi không quan tâm tôi còn gì?”
Tôi bị nghẹn đến nói không nên lời, chỉ lắng lặng ôm bụng rỗng lên giường nằm.
Cho dù anh trêu tôi thế nào thì tôi cũng không trả lời anh. Một lúc sau thì ngủ thiếp đi, trong giấc mơ còn phảng phất mùi thơm của đồ nướng.
Tôi mơ mơ hồ hồ mở mắt ra thì phát hiện phía đầu giường có một hộp đồ nướng, nó vẫn còn nóng! Không cần quan tâm đến mọi thứ, tôi ăn trước rồi tính sau.
Tôi ăn một cái cánh gà, mùi vị thật tuyệt vời. Rất lâu rồi không được ăn món lề đường, những món này rất hợp khẩu vị của tôi.
“Cô ăn từ từ, không ai giành với cô đâu?”
Giọng của Đường Kiêu vang tới làm tốc độ ăn cánh gà của tôi bị chậm lại.
Anh ta trưng ra vẻ mặt chẳng biết những món này có gì ngon, khinh bỉ nhìn tôi.
Biểu cảm của anh ta thật gợi đòn! Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lấy ngón tay ngoắc ngoäc anh.
“Làm gì?”
Anh khó hiểu mà xích lại gần tôi, tôi canh anh không để ý, nhét cái cánh gà vào miệng anh.
“Um…” Anh rất không vui, vừa muốn nhả ra thì đột nhiên ngừng lại, cầm lấy cái cánh gà cắn một miếng.
“Mùi vị được đó.” Anh nhìn tôi cười nham hiểm, tôi cuống quýt cầm lấy hộp đồ nướng.
Kết quả hộp đồ nướng của tôi đã bị anh ăn cả nửa hộp, khiến tôi tức đến điên người.
Từ lúc bị tôi nhét cánh gà thì anh lại trở nên yêu thích món ăn lề đường. Mỗi tối đều ăn những món ăn vặt còn hưng phấn hơn tôi, anh còn nói nó vừa rẻ vừa ngon.
Chúng tôi ăn bao nhiêu ngày thì bị tiêu chảy hết bấy nhiêu ngày.
Cuối cùng, chúng tôi lê tấm thân tàn tạ đi máy bay về.
Sau khi về thì tôi tiếp tục theo anh đến hội nghị bàn việc, thỉnh thoảng tôi còn làm chân chạy vặt cho anh nữa.
Hôm đó, như thường lệ, tôi ôm một đống tư liệu của anh đưa đến một công ty khác. Tôi vừa để đống đồ ở phòng tư liệu thì đụng phải một hình bóng quen thuộc.
Dương Hân tháo khẩu trang ra, mặt mày chán nản đi từ phóng nhân sự ra, những nhân viên xung quanh lâu lâu lại chỉ trỏ cô ta.
Tôi hỏi cô bé tiếp nhận dữ liệu thì được biết cô ta đến phỏng vấn, công ty họ gần đây đang tuyển người.
Tôi thầm cười, nhìn bộ dạng của cô ta thì chắc hẳn là rớt rồi.
Tôi ưỡn bụng đi tới trước mặt cô ta.
“Chà, cô bị anh Hoa của cô sa thải rồi à” Câu nói kiểu cười trên nỗi đau của người khác thế này khiến tôi cũng muốn tự đánh mình, huống hồ là Dương Hân chứ.
Cô ta tức giận ngẩng đầu lên, tròng mắt lờ mờ nổi gân xanh.
“Liên quan gì đến cô.” Tôi cười sảng khoái mà tiếp tục nhạo báng cô ta.
“Sao lại đeo khẩu trang vậy? Không còn mặt mũi để gặp ai sao?”
Đối mặt với cô ta, lời tôi nói ra luôn hết sức cay nghiệt.
Cô ta có chút hạ giọng, hoàn toàn mất đi vẻ ngông cuồng trước đó nhưng vẫn nhanh chóng hồi phục.
“Lý Nhã Hàm, nếu không phải cô thì sao tôi phải đến nước này chứ?”
Cô ta lại đổ toàn bộ lỗi lên đầu tôi.
Cô ta tiếp tục gây sự khiến những người trong công ty nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Giọng nói của cô ta dù cách lớp khẩu trang vẫn rất chói tay, tôi không nhịn được mà kéo khẩu trang của cô ta xuống.
Tuy nhiên khi kéo khẩu trang cô ta xuống thì tôi lại kinh ngạc thất sắc.
Chương 31 Hạ quyết tâm
Trên đường về chung cư, tôi đã nghĩ ra một ngàn cách để giết Vương Thục Phấn, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể bất lực ôm đầu gục xuống đất khóc váng lên.
Dựa vào đâu chứ? Bởi vì ba tôi không phải do chính tay bà ta giết nên tôi không thể làm gì bà ta sao? Khi tôi về đến chung cư, Đường Kiêu nắm lấy bả vai tôi, hỏi tôi đêm qua đã đi đâu.
Tôi mệt mỏi hất tay anh ta ra, làm ra vẻ không có gì, nói rằng tôi chỉ ra ngoài đi đạo thôi.
Đường Kiêu không còn tiếp tục hỏi mà bảo tôi hãy nghỉ ngơi đi. Tôi hỏi anh ta có thể xin nghỉ vài ngày không, tôi muốn về nhà vài hôm.
Anh ta chần chừ hỏi tôi có cần anh ta về cùng không, tôi lắc đầu rồi bỏ về phòng.
Ngày hôm sau, tôi lên máy bay về nhà.
Đây là lần thứ tư tôi về nhà từ khi phát hiện Khương Chí Cang lừa gạt tôi, có thể đây là lần vê nhà cuối cùng.
Mẹ nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc hỏi tôi về nhà có phải là có việc gấp không.
Tôi chạy lên trước ôm chặt lấy mẹ, giống như lúc nhỏ hay chui vào lòng mẹ khóc vậy.
“Nhã Hàm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc lóc thế này?”
Mẹ xoa đầu tôi, vân hiền lành ấm áp y như ngày xưa mỗi lần tôi khóc và chui vào lòng mẹ.
Tôi không dám nói cho bà biết sự thật về cái chết của ba, tôi chỉ có thể nói là do nhớ bà nên về thăm nhà.
Mẹ tôi nấu cả một bàn ăn, tất cả đều là món tôi thích.
“Mẹ, mẹ làm nhiều món vậy? Chỉ có hai chúng ta…” Tôi đột nhiên ngừng lại không nói tiếp nữa, tôi chỉ cúi đầu và cơm, đến cả đồ ăn cũng không gắp.
Bữa cơm này thật nặng nề. Từ đầu chí cuối tôi luôn cúi gầm mặt, mẹ tôi cũng không nói lời nào.
Đến tối tôi ôm chăn đến phòng mẹ, bà nhìn tôi và hỏi tôi đứng ở cửa làm gì vậy.
“Mẹ, một mình con sợ.” Khi nói câu này, khóe mắt tôi cay cay chực trào nước mắt.
Mẹ giúp tôi cầm lấy tấm chăn và cho tôi ngủ cùng.
Nằm trên giường, tôi ôm chặt lấy mẹ, giống như trẻ sơ sinh đang gấp gáp cần vòng tay ấm áp của mẹ vậy.
Ngủ trong lòng mẹ, tôi mới có thể ngon giấc. Sáng ngủ dậy thì đã không thấy mẹ trên giường nhưng vẫn còn lưu lại hơi ấm của mẹ.
Tôi đi ra khỏi phòng thì thấy mẹ đang ngồi thân thờ trên ghế sô pha, trên bàn để chai rượu mà ba tôi từng rất thích.
Tôi rơi nước mắt, trong giây phút này tôi đã hạ quyết tâm, tôi phải báo thù! Tôi thậm chí chưa chào mẹ đã nhanh chóng rời khỏi nhà và quay về cái thành phố khiến tôi đã đau lòng biết vô số lần.
Về đến căn hộ mắt tôi đã đỏ hoe, vẻ yếu đuối trước đó không còn nữa.
Làm sao mới có thể giết Vương Thục Phấn một cách sảng khoái nhất? Tôi nghĩ đó chính là con trai bà ta.
Nghĩ đến khuôn mặt của Khương Chí Cang, tôi nhớ lại lần trước tôi lên mạng tìm dữ liệu về người đồng tính thì thấy việc đồng tính có liên quan đến việc di truyền.
Lúc tôi mới về nhà họ Khương thì ba chồng tôi vẫn chưa mất. Lúc đó mẹ chồng tôi đối với ba chồng tôi giống như lúc nóng lúc lạnh, giống hệt tôi và Khương Chí Cang.
Di truyền sao? Chẳng lẽ… phát hiện này khiến tôi bừng tỉnh, trong lòng vui sướng.
Tôi ôm ý nghĩ này chạy ngay đến nhà Khương Chí Cang.
Lần này đứng trước nhà Vương Thục Phấn, trong lòng không chỉ không chút sợ hãi mà còn rất mong đợi nữa.
Như lần trước, bà ta chỉ dám hé cửa, vừa thấy tôi đã đóng ngay cửa lại.
Tôi lập tức ấn chuông nói bà ta đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện với bà ta thôi.
Bà ta bán tín bán nghi vân không chịu mở cửa.
Tôi lấy từ trong túi ra một bao thư và đưa cho bà ta.
“Cô có ý gì?”
Bà ta thấy trong bao thư một sấp tiền dày cộp thì đôi mắt bỗng sáng rực lên.
Tôi nói với bà ta đây là tiền thuốc men tôi đền bù, thụ tinh nhân tạo tôi sẽ làm nên muốn đàm phán điều kiện với bà trước.
Để lừa bà ta mở cửa thì tôi đã tốn không ít công sức, thậm chí phải lấy tiền tích cóp của ba tôi ra., dù sao thì tôi cũng chẳng có bao nhiêu đồng trong túi.
Bà ta nghe tôi nói xong thì nhanh chóng mở cửa cho tôi.
“Xem như cô thông mình, cô nghĩ thông sớm thì ba cô đâu cần chết sớm thế chứ?”
Nếu là lúc trước thì tôi sẽ lập tức bóp cổ bà ta đến chết khi nghe lời này.
Nhưng bây giờ thì tôi lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ánh mất tham tiền của bà †a hiện ra trước mặt.
“Vương Thục Phấn, thế giới của bà ngoại trừ con trai thì bà chẳng còn gì sao?”
Tôi buột miệng hỏi khi nhìn thấy gương mặt bà ta.
Bà ta trả lời một câu tất nhiên, đến đầu cũng không ngẩng lên nữa.
Tôi cười lạnh lùng: “Thật tội nghiệp, cả đời này bà đều trông chờ vào con trai để sống” Lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên, gương mặt khó chịu: “Thì sao chứ, cô chưa chắc đã sinh được con trai nữa” Giọng điệu của bà ta khiến tôi muốn buồn nôn, nói cứ như sinh con trai là việc vĩ đại lắm vậy.
Tôi cười khan một cái: “Đúng rồi, Con trai và chồng đều cùng một loại, khó trách bà lại xem như báu vật vậy.” Bà ta đột nhiên kích động, giọng nói cao vút: “Cô có ý gì?”
Vẫn với giọng bình thản: “Tôi tưởng tôi bị Khương Chí Cang lạnh nhạt hai năm là thảm lắm rồi, không ngờ…” Tôi nhướn nhướn mày, nhìn bà ta bông đùa: “Bà còn thảm hơn tôi.” Sắc mặt bà ta thoắt trở nên khó coi, trong mắt ánh lên chút gì đó tuyệt vọng.
Tôi chưa từng thấy sắc mặt bà ta khó coi như thế, chỉ có thể dùng từ tội nghiệp để hình dung.
Xem ra tôi đã đoán đúng rồi!
Chương 32 Đã báo thù rồi
Trong mắt tôi thì mẹ chồng tôi là một người phụ nữ kiên cường. Nghe nói năm xưa lúc bà sinh Khương Chí Cang bị khó sinh, ba chồng lại không bên cạnh nhưng bà vẫn cắn răng vượt qua được.
Nhưng bây giờ bà lại ngồi đờ ra trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn như dòng nước chết.
“Tôi luôn không hiểu, chúng ta cùng là phụ nữ mà bà lại không chút đồng tình với hoàn cảnh của tôi. Ngày xưa tôi nghĩ là do bà muốn bảo vệ con trai thôi, nhưng bây giờ… thì tôi đã hiểu rồi.” Không ngờ lại có ngày tôi lại nắm được điểm yếu của bà ta, nhìn khuôn mặt này tôi thấy thật sảng khoái.
Bà ta liếc tôi một cái: “Cô thì hiểu cái gì?”
Giọng điệu bà ta lúc này không còn hùng hổ mà yểu xìu đi trông thấy, khác hoàn toàn với ngày xưa.
“Người chồng thích đàn ông thì đã đành, đến con trai cũng thích nốt. Người vợ và người mẹ như bà thật là đáng thương đó” Tôi cười nhạo bà ta như bà ta đã từng.
“Bà rõ ràng biết chồng mình chỉ thích đàn ông mà lại còn phải suốt ngày lấy lòng. Nào ngờ cho dù bà có ân cần cỡ nào thì người ta cũng không cần.” Bộ dạng tàn tạ của Vương Thục Phấn khiến tôi cảm thấy hưng phấn, tôi rất muốn xem bộ dạng sụp đổ của bà ta trông như thế nào.
Bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô nghĩ tôi như cô, kết hôn rồi vẫn không chung thủy với chồng mà ra ngoài ăn vụng sao?”
Haha, đây là lần đầu tôi nghe một người nói về chuyện ở góa một cách thanh cao thoát tục như vậy, tôi chả biết bà ta bày bộ dạng thanh cao đó ra cho ai xem.
Tôi cười lạnh lùng, trong đôi mắt không có lấy chút đắn đo: “Bà giữ cái bài vị trinh tiết đó, nhưng chồng bà thì đêm đêm ăn vụng, đã vậy… lại là ăn vụng với đàn ông!” Vương Thục Phấn có lẽ không hiểu hôn nhân là do cả hai cùng nhau vun đắp, nếu chỉ có một mình bà ta cố gắng thì không thể nào hạnh phúc được. Vả lại sự cố gắng của bà ta chỉ là đàn gảy tai trâu, dã tràng xe cát mà thôi.
Bà ta tức đến lộn cả ruột gan, ngực run lên do hơi thở gấp gáp, trông thật buồn cười.
“Tôi nghĩ tôi đã thảm rồi, không ngờ… bà còn thảm hơn cả tôi. Tôi chỉ bị lừa hai năm còn bà thì cả đời cũng rút ra không được. Bà làm bảo mẫu miễn phí cho người ta cũng thôi đi, lại còn cam tâm tình nguyện làm công cụ sinh đẻ nữa, thật không biết nói bà là tội nghiệp hay đáng trách đây.” Tôi bĩnh tính buông ra những lời này, nhìn đồng tử giản nỡ của bà ta mà tôi vui sướng tột cùng.
Bà ta bị lời nói của tôi làm cho tức đến nói không ra lời, chỉ có thể chỉ tay vào tôi mà không thốt ra được lời nào.
Tôi nghĩ bà ta đã tê liệt rồi, đến nỗi sinh con cho một người không yêu mình, bây giờ còn muốn kéo tôi xuống nước nữa.
Tôi hận bà ta, rõ ràng là chúng tôi cùng cảnh ngộ mà bà ta lại độc ác đến như vậy, chỉ mong sao cho tôi cũng giống như bà ta.
Bà ta trợn to mắt, biểu cảm vô cùng đáng sợ. Bà ta muốn lao đến đánh tôi nhưng đột nhiên lại ôm đầu, nghiêng mình thì đổ rạp xuống đất.
Cho dù ngã xuống nhưng ánh mắt oán hận của bà ta vẫn không dời khỏi người tôi.
Tôi biết bà ta có thể đã bị xuất huyết não rồi, bệnh này nếu không cứu kịp thời thì rất dễ tử vong.
Trong lòng tôi vui sướng vô cùng. Tốt nhất là bà ta nên chết như vậy, nếu không tôi sẽ khiến bà ta phải chịu đau khổ gấp ngàn lần.
Tôi chậm rãi tiến lên trước mặt bà ta, tung thêm lời đả kích sau cùng: “Vương Thục Phấn, tôi sẽ để bà nếm trải cảm giác khi ba tôi đã bị bà làm cho tức chết.” Tôi mỉm cười và quay người đi, sau lưng tôi bà ta không thể buột miệng mắng chửi được nữa, thế này xem ra dễ chịu hơn nhiều.
Tôi lảo đảo bước đi trên đường, trời đang đổ mưa, giống như cơn mưa trong tang lễ của ba tôi.
Tôi cứ nghĩ sau khi trả thù rồi thì tôi nên cười mới phải nhưng không hiểu sao, nước mắt của tôi lại chảy dài trên gương mặt, cho dù lau cỡ nào cũng không khô.
Cảm giác sảng khoái sau khi trả thù thành công không kéo dài lâu, tim tôi giống như bị thiếu đi một miếng, máu như không ngừng chảy ra ngoài cho đến khi cạn khô.
Cảm giác giết người không cần đền mạng vốn không sảng khoái mà áp bức đến thở không ra hơi.
Tôi đột nhiên hy vọng Vương Thục Phấn đừng chết. Cho dù có hận bà ta thì tôi vân không nỡ hại một mạng người, dẫu tôi không trực tiếp gây ra.
Tôi thất thần lấy điện thoại ra và gọi 120, nhanh chóng nói xong thì cúp máy.
Cả ngày tôi đều trốn trong phòng run rẩy, cảm giác mà tên tội phạm giết người mang lại không cách nào vơi đi.
Tôi không biết cuộc điện thoại đó có cứu được Vương Thục Phấn không.
Đường Kiêu gõ cửa phòng tôi, hỏi rốt cuộc tôi bị sao vậy.
Tôi rúc vào trong chăn bịt tai lại, không nghe bất cứ lời nào của anh ta.
Cuối cùng thì anh ta chỉ có thể rời khỏi và căn dặn tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Tôi đã nằm trên giường rất lâu, lúc điện thoại reo lên, tôi muốn tắt nó đi thì phát hiện đó là điện thoại của Khương Chí Cang.
Tôi đã xóa đi số điện thoại của hắn ta nhưng dãy số đã nằm long trong tôi rồi.
“Lý Nhã Hàm, nhất định là cô giết mẹ tôi, con tiện nhân này, tôi sẽ không để yên cho côi” Lời nói của hắn khiến tôi sợ hãi, sự kỳ vọng của tôi đã sụp đổ, Vương Thục Phấn chết thật rồi nhưng tôi lại ăn ngủ không yên.
Tại sao lúc bà ta hại chết ba tôi lại bĩnh tĩnh như vậy, tôi chỉ là trả đũa thôi mà, nhưng lại không an tâm được.
Tôi cắn chặt răng không để nước mắt và căn dặn tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Tôi đã nằm trên giường rất lâu, lúc điện thoại reo lên, tôi muốn tắt nó đi thì phát hiện đó là điện thoại của Khương Chí Cang.
Tôi đã xóa đi số điện thoại của hắn ta nhưng dãy số đã nằm long trong tôi rồi.
“Lý Nhã Hàm, nhất định là cô giết mẹ tôi, con tiện nhân này, tôi sẽ không để yên cho côi” Lời nói của hăn khiến tôi sợ hãi, sự kỳ vọng của tôi đã sụp đổ, Vương Thục Phấn chết thật rồi nhưng tôi lại ăn ngủ không yên.
Tại sao lúc bà ta hại chết ba tôi lại bĩnh tĩnh như vậy, tôi chỉ là trả đũa thôi mà, nhưng lại không an tâm được.
Tôi cắn chặt răng không để nước mắt rơi.
Chương 33 Phấn chấn lên.
Sau khi tôi tự nhốt mình trong phòng hai ngày không ăn không uống thì Đường Kiêu đã xông vào trong phòng.
“Lý Nhã Hàm, cô muốn chết phải không?”
Tôi rất ít khi thấy anh ta nổi giận như vậy, lúc trước anh ta nổi giận tôi đều rất sợ hãi, cho dù cơn giận đó không phải là do tôi gây ra.
Nhưng bây giờ thì một chút sợ hãi cũng không có, thậm chí còn hy vọng anh ta sẽ xông lên đánh tôi và mắng tôi để cảm giác tội lỗi của tôi vơi đi.
Nhưng không, anh ta quát xong thì tiến lại gần ôm tôi lên rồi ném tôi vào phòng khách.
“Lý Nhã Hàm, cô lại nổi cơn điên gì thế?”
Bộ dạng nhíu mày của anh ta như thể đang quan tâm tôi lắm, sao lại phải như thế chứ, tôi và anh ta chẳng qua chỉ là mối quan hệ thể xác mà thôi, những thứ tình cảm khác tôi không cần.
Anh ta bưng một tô mì từ trong nhà bếp ra và ép tôi ăn. Tôi không muốn ăn, đến khi tô mì đã nguội ngắt mà tôi vẫn không ăn miếng nào.
Đường Kiêu tức giận đến đỏ cả mắt.
Anh ta nắm bả vai tôi, hỏi tôi rốt cuộc bị gì vậy.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì dưới mí mắt anh đang vương một giọt nước mắt rất nhỏ, nó đang phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Tôi lao đến ôm lấy anh ta. Anh ta thoáng ngẩn người rồi vòng tay ôm lấy tôi, giống như lúc mẹ sờ lên tóc tôi vậy.
“Đường Kiêu, tôi hại chết người rồi… tôi phải làm sao đây?”
Tôi khóc đến tắt tiếng, tôi như đem nỗi uất ức mà hai hôm nay cố giữ trong lòng xả ra hết. Điều kỳ lạ là cho dù là lúc ba tôi qua đời thì tôi cũng không khóc đau khổ đến như vậy, tôi nghĩ tôi đã đè nén nỗi uất ức quá lâu rồi.
Và bây giờ thì hoàn toàn giải phóng nó ra bên ngoài.
Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của Vương Thục Phấn với Đường Kiêu, những chuyện lẽ ra không nên nói tôi cũng tuôn ra hết như cái vòi nước.
Đường Kiêu không nói gì mà chỉ yên lặng nghe tôi nói, trong căn hộ yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng khóc của tôi đang phát ra không ngừng.
Cuối cùng khi tôi khóc đến mức khan cả tiếng thì anh ta mới đưa tay ra lau khô nước mắt cho tôi.
“Cô đừng ngốc quá, cô ở đây hối hận, thế cô có nghĩ đến việc Vương Thục Phấn có bao giờ hối hận không?”
Lời nói của anh ta làm tôi bừng tỉnh, tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy lo lắng xen lẫn vẻ tức giận của anh ta, nó như hợp lại với khuôn mặt của ba tôi.
„6i…
Chưa nói dứt lời thì trước mắt bỗng tối đen, đôi chân không còn sức lực, và rồi tôi không còn biết gì nữa.
Trong mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy hương thơm dễ chịu từ người Đường Kiêu. Đó là hơi ấm tôi luôn lưu luyến không nỡ rời.
Tôi đối với Đường Kiêu thật sự chỉ có sự lợi dụng thôi sao? Tôi không cách nào trả lời được câu hỏi thình lình nhảy ra trong đầu mình, chỉ đành chôn chặt nó dưới đáy lòng.
Đến lúc tỉnh lại thì tôi đã nằm trong bệnh viện với bốn bức tường trắng xóa.
Tay tôi đã bị chích ống truyền dịch, từng giọt dịch thể lạnh tanh đang không ngừng chảy vào trong cơ thể tôi, lạnh đến mức khiến tôi phải run rẩy lên.
Đường Kiêu nói do tôi nhịn đói hai ngày cộng thêm kích động quá nên ngất xỉu, nhưng không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại ngay.
Đường Kiêu nói xong thì quay về công ty, lúc đi còn dặn tôi nhất định phải nghe lời của bác sĩ.
Sau khi anh ta rời đi thì tôi lại ngơ ngác ngồi trên giường nhìn bình truyền dịch, ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc đã xảy ra mấy ngày hôm nay.
Lúc này tôi mới ý thức được là hai ngày nay tôi đã ngu ngốc đến mức nào, tôi thậm chí từng nghĩ đến việc đi đến cảnh sát đầu thú.
Nỗi hận với gia đình Khương Chí Cang một lần nữa quay về, điều này làm tôi có cảm giác mình thật sự tồn tại.
Nỗi bất hạnh của tôi là do sự yếu đuối của tôi gây ra, tôi mà còn ngây thơ như vậy thì cả đời cũng đừng hòng thoát khỏi được con chó điên Khương Chí Cang.
Tôi nghĩ họ sẽ không vì hại chết người mà sinh ra cảm giác tội lỗi.
Nghĩ đâu ra đấy xong, tôi đã phấn chấn trở lại, tôi muốn nhanh ta chóng hồi phục sức khỏe báo thù Khương Chí Cang.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh ta chóng đạp đổ Khương Chí Cang, còn chuyện tình cảm thì… tôi nhìn quả táo đã gọt vỏ mà Đường Kiêu để sẵn trên đầu giường rồi nhẹ nhàng quãng nó vào thùng rác.
Sau khi ra viện, tôi lại ra sức lấy lòng Đường Kiêu như lúc trước. Mặc dù rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi nhưng anh ta rất nhanh chóng đón nhận nó.
Tôi nghĩ là anh ta cũng không muốn người tình của mình mỗi ngày đều nhăn mặt với anh ta.
Tôi cũng thấy lạ khi anh ta lại chung tình với một đồ vật như vậy. Tôi ở bên cạnh anh ta cũng khoảng ba tháng rồi, theo lời đồn tôi nghe được trong công ty thì những cô bạn gái trước đó không ai qua được hai tuần cả.
Có thể tôi không phải là bạn gái mà là đồ chơi nên mới không bị bỏ rơi nhanh như vậy. Dù sao thì tôi cũng đã bỏ công lấy lòng anh ta.
Khương Chí Cang vẫn chưa đến tìm tôi trả thù, có lẽ là hắn ta còn lo ngại Đường Kiêu.
Nhưng mấy ngày nay tôi đang bận đi công tác với Đường Kiêu nên không có thời gian nghĩ đến chuyện của Khương Chí Cang.
Công ty của Đường Kiêu là một công ty mậu dịch lớn, rất nhiều khách hàng đều là người nước ngoài nên thường xuyên cần tôi bên cạnh làm thông dịch viên.
Và lần này là một hội nghỉ lớn có nhiều công ty tham gia nên rất quan trọng.
Anh ta muốn trong hội nghị lần này công ty tôi phải trở nên nổi bật và đánh bại các công ty khác để lấy được hợp đồng của nước ngoài.
Đường Kiêu trên thương trường uy phong lẫm liệt, hoàn toàn không giống với thái độ đùa giỡn của anh ta ngày thường. Hoàn toàn giống như là hai người vậy, một người với khí chất mạnh mẽ và mê hoặc lòng người, phẩy tay một cái bên cạnh đều là những nhân vật thành công.
Còn thân phận kia thì không cần nói nhiều rồi, khiến tôi chỉ muốn đánh thôi.
Chỉ không ngờ lúc chúng tôi vừa ngồi xuống thì có một người đại diện công ty khác bước vào, đó là một hình bóng quen thuộc.
Chương 34 Người bạn cũ
Điều này chẳng phải chứng minh cho câu nói “oan gia ngõ hẹp” sao? Dương Hân, nhân vật nổi tiếng của khoa phiên dịch trường chúng tôi năm xưa! Năm xưa cô ấy luôn đứng top trong bảng xếp hạng của trường và đoạt nhiều giải thưởng, cô ấy còn được nhiều giáo viên khen ngợi sẽ trở thành ngôi sao mới của làng thông dịch.
Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù lọt vào bảng xếp hạng, nhận vô số giải thưởng, được nhiều giáo viên khen ngợi, nhưng vân không nhiều bằng tôi.
Vì vậy nên bạn học trong trường đã nghịch ngợm phong cho Dương Hân cái danh hiệu “Vạn năm lão nhị”, danh hiệu này theo cô ta suốt bốn năm trời và chưa một lần nào rũ bỏ được nó.
Sự xuất hiện của cô ta trong hội nghị này chẳng có gì kỳ lạ, dù sao thì cô ta cũng là người duy nhất được xem là đối thủ của tôi.
Cô ta xem ra đã nhìn thấy tôi, còn nhìn cả Đường Kiêu bên cạnh tôi nữa, đôi mắt bùng lên lửa giận.
Tôi quăng cho cô ta một ánh mắt khinh thường rồi mặc kệ cô ta, tiếp tục nhỏ giọng thảo luận nội dung công việc hôm nay với Đường Kiêu.
Hội nghị này rất căng thẳng, đại biểu các công ty đều dốc toàn lực, thiếu điều muốn đưa tay từ trong cổ họng ra để lấy được hợp đồng này.
Tôi nói đến khô cả cổ họng, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt tức tối của Dương Hân đang hướng về phía tôi.
Hội nghị tạm ngừng do cạnh tranh quá quyết liệt, vì vậy mà mọi người quyết định ngày mai mới tiếp tục.
Bởi vì hội nghị lần này tổ chức ở nước ngoài và chọn ở một khách sạn năm sao nên cũng thuận tiện cho mọi người ở lại nghỉ ngơi.
Hội nghị kết thúc, tôi vừa bước ra khỏi phòng hội nghị thì đụng mặt Dương Hân.
Tôi nói với Đường Kiêu là tôi gặp người bạn cũ nên đi chào hỏi một lúc, mặc dù anh thấy hơi nghỉ ngờ nhưng vẫn cho phép.
Cho tới khi Đường Kiêu rời đi thì ánh mắt nóng rực của Dương Hân mới rời khỏi người anh ta.
“Tôi còn tưởng cô và Khương Chí Cang ly hôn xong thì sẽ gục ngã rồi chứ, không ngờ nhanh vậy mà cô đã cặp với ông tổng của tập đoàn Đường Thị rồi.” Giọng điệu mỉa mai của cô ta làm tôi nhớ đến việc năm xưa khi vừa bắt đầu tìm việc thì cô ta đã từng đến Đường Thị nhưng đáng tiếc họ không để mắt đến cô ta. Ngày đó cô ta còn oán trách với tôi là cô ta ưu tú như thế mà họ lại không nhận cô.
Tôi cười nói: “Dù tôi có tệ hại cỡ nào thì cũng hơn cô được một chút xíu, nếu không thì làm sao vào được công ty Đường Thị mà cô hằng ao ước chứ?”
Ánh mắt cô ta tỏ rõ vẻ tức giận nhưng vẫn cố chịu đựng, thậm chí cô ta còn nở một nụ cười giả tạo.
“Ai mà biết được cô dùng thủ đoạn gì mới vào được.” Ánh mắt cô ta dừng lại trên gương mặt tôi, dường như đang muốn tìm ra vẻ sợ hãi sẽ để lộ ra trên gương mặt tôi.
Tôi quả thật là đã dùng “thủ đoạn” mới có thể trở thành thông dịch của Đường Kiêu nhưng đó là do anh ta chủ động mời, còn tôi thì sau vài lần từ chối mới đồng ý.
Tôi giả vờ làm khuôn mặt ngạc nhiên và nói bằng giọng điệu khoa trương: “Làm thông dịch viên cũng cần thủ đoạn sao? Nói câu khó nghe thì vị trí này là do Đường tổng năn nỉ tôi nên tôi mới làm đó.” Nếu Đường Kiêu mà biết tôi nói như thế sau lưng anh thì anh ta không đánh chết tôi mới lạ.
Tôi là người không thích tự khoe khoang tâng bốc bản thân nhưng đứng trước mặt Dương Hân thì khác.
Cô ta quả thật là nhịn không được nữa, lớp phấn son trên mặt như muốn trôi cả đi, kinh tởm thật sự.
Năm xưa cô ta vẫn tôn thờ mặt mộc tự nhiên, không ít lần hoặc vô tình hoặc cố ý thể hiện thái độ đố ky với người ưa trang điểm như tôi. Nhưng bụng dạ tôi không hẹp hòi nên chưa từng để ý tới, nào ngờ có một ngày phát hiện cô ta mua cây son giống hệt như của tôi chứ.
Ngoài mặt thì không muốn nhưng lại âm thầm bắt chước, thật nực cười.
Cô ta bị tôi nói đến cãi không lại, có lẽ cô ta hiểu rõ sự chênh lệch về năng lực của chúng tôi.
Cô ta vội vàng bỏ lại một câu “xem như cô giỏi” rồi quay lưng bỏ đi với đôi giày cao gót gần mười phân.
Cô ta mang cả giày cao gót sao? Ngày xưa cô ta luôn mang giày đế bằng và giấy vải, cô ta rất tự hào với điều đó cơ mà.
Tôi không thèm quan tâm cô ta mà quay về phòng khách sạn.
Đường Kiêu không chịu buông tha mà bắt tôi phải ở chung phòng với anh ta làm mỗi lần tôi vào phòng cũng phải nhìn xung quanh như tên trộm vậy.
Nhưng lần này tôi lại phát hiện ra một bí mật.
Tôi định xuống dưới lấy quần áo đã giặt sạch, vừa đến ngã rẽ chỗ hành lang thì thấy Dương Hân… và sếp của cô ta.
Nhưng nếu chỉ là sếp thì sao động tác hai người đó lại kỳ lạ như vậy? Tôi lén tiến lên phía trước, nhìn thấy bàn tay dê xồm của sếp cô ta đang sờ mông cô ta qua lớp váy công sở.
Tôi vừa định gọi cô ta thì thấy khuôn mặt tươi cười như đang nũng nịu và nói ra những lời nhõng nhẽo.
Sếp cô ta xem ra rất thích nên dùng bàn tay dê xồm còn lại đưa cả vào trong áo Dương Hân.
Tình cảnh đồi trụy này khiến tôi xem đến đỏ cả mặt. Khó trách lúc nãy cô ta nói tôi dùng thủ đoạn, thì ra là vì cô ta chính là loại người đó.
Vì công việc thông dịch mà leo lên cả giường của ông chủ, cô ta quả thật là liều lĩnh! Nhưng khẩu vị của cô ta cũng nặng thật.
Sếp cô ta trông giống như người bán thịt ngoài chợ vậy, khuôn mặt béo ú, mắt hí hí, dầu trên đầu tóc ông ta có thể dùng đủ để xào hai món ăn.
Cái này cũng thôi đi nhưng thân hình đó, lùn tịt nhưng e là nặng đến hơn hai trắm cân. Nhìn lại thân hình ốm yếu của Dương Hân thì tôi nghĩ ông ta mà lao đến chắc cô ta sẽ chết tại chỗ quá.
Tôi tính tiếp tục theo dõi thì đã bị một đôi tay kéo lại.
“Đường Kiêu, anh làm gì vậy?”
Tôi ngỡ ngàng hỏi anh ta nhưng anh vẫn không buông tay, khuôn mặt có phần khó coi.
“Cô làm gì mới đúng đó, tại sao lại cứ nhìn hai người đó đến mức tôi đứng gọi cô cũng không nghe thấy.” À… tôi quá tập trung rồi, đến mức không để ý đến cả Đường Kiêu, chỉ có thể cười để lấy lòng anh.
Nhưng anh không đợi tôi giải thích, ném tôi vào phòng và đóng cánh cửa lại.
Chương 35 Trừng phạt
Nhìn khuôn mặt dâm tiện của Đường Kiêu, tôi nắm chặt lấy chiếc áo trắng, cười khan hai tiếng.
“Không phải là ra ngoài ăn cơm sao?”
Đường Kiêu hoàn toàn không quan tâm đến lời tôi nói mà nới lỏng cà vạt, cởi nút áo rồi ép tôi vào tường.
Nghĩ đến thái độ thú tính biến thái của Đường Kiêu, tôi bất chợt sợ hãi.
Khi tôi gả cho Khương Chí Cang thì mới là lần đầu tiên, cộng thêm việc hắn ta vốn không động vào tôi nên tôi không hề có trải nghiệm vui vẻ gì, trừ lúc…
cùng với Đường Kiêu.
Một tay chống lên tường, anh ta cúi người ghé lại gần mặt tôi.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi nắm lấy cổ áo, thật muốn tát cho mình một phát vì cái giọng đã biết mà còn hỏi.
Anh ta dùng cái tay còn lại nắm lấy cằm của tôi khiến tôi càng gần với mặt anh hơn. Ngón tay thon dài của anh có chút ấm nóng.
“Trước khi ăn cơm sẽ ăn cô trước.” Anh ta cười dâm tà một cái rồi kéo cằm tôi đến bên môi anh ta, tôi vừa phản kháng vừa bị ép hôn anh ta.
Kỹ năng hôn của anh ta thật sự quá tốt, lưỡi của anh chuyển động uyển chuyển trong miệng tôi. Anh dùng răng cắn nhẹ đôi môi của tôi khiến tôi có chút rạo rực.
“Ưm… ưm” Tôi muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ôm càng chặt hơn, lưỡi anh như con rắn đưa sâu vào trong cổ họng tôi.
Tôi bắt đầu không kiềm nổi đáp lại nụ hôn của anh, hai tay quấn lấy cơ thể anh như dây leo và từ thế bị động dần chuyển sang thế chủ động hơn.
Tôi cạy hàm răng của anh ra công thành đoạt đất. Anh hơi bất ngờ nhưng rồi càng mạnh mẽ chiếm thế chủ động khiến tôi không có sức phản kháng, cả cơ thể tôi mền nhữn như một vũng nước.
Anh đỡ lấy cả người tôi, rời khỏi đôi môi tôi và chậm rãi hướng về phía cổ và xương quai xanh. Mỗi một nụ hôn nóng bỏng đều để lại những vết đỏ.
Đôi mắt tôi mơ màng và khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi chân từ từ quắp lấy người anh. Anh ấm lấy cả người tôi đè xuống giường và tiếp tục hôn.
Đến khi đôi môi anh đi đến ngực tôi thì anh mới xé áo tôi và vùi cả đầu vào ngực tôi.
Sau khi bị anh kích thích thì tôi đã khống chế không nổi dục vọng của mình mà hy vọng anh sẽ tiến vào trong tôi sâu hơn.
Nhưng anh đột nhiên ngừng lại và nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm hờ của tôi, anh liếm đôi môi rồi đưa ngón tay cái lên quẹt mép.
“Có phải là rất muốn không?”
Ngón tay của Đường Kiêu di chuyển nhẹ nhàng trên đùi tôi khiến tôi đỏ bừng cả tai.
Anh đột nhiên kề sát tai tôi và dùng môi mơn trớn vành tai. Sự đụng chạm nóng bỏng càng khiến tôi trầm luân hơn.
“Nói rằng cô muốn đi, tôi sẽ cho cô.” Lời dẫn dụ của anh khiến tôi mất cả lý trí mà ôm chặt lấy cổ anh.
“Đường Kiêu, tôi muốn!” Gần như không hề do dự, tôi không có chút xấu hổ, cứ thể mà khuất phục.
Anh cười đắc ý một cái rồi bế tôi đặt tới trước cửa sổ sát đất.
Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, căn phòng nằm trên tầng cao nhất, có cả một mặt tường lắp kính trong suốt có thể nhìn thấy phía dưới, thận chí nhìn thấy cả dòng xe đang chạy, những căn phòng và tòa nhà đối diện.
“Đường Kiêu, anh điên rồi sao?”
Anh đấm vào ngực anh muốn rời khỏi nhưng bị một tay anh kẹp chặt cả hai tay, một tay kia thì điên cuồng cởi bỏ áo quần của tôi đến khi tôi không còn mảnh vải che thân nào trước mặt anh.
Anh không cho tôi phản kháng mà kéo tôi quay lưng lại với anh, cả thân trên của tôi dán vào cửa sổ với tư thế ám muội mà xấu hổ.
Tôi chẳng còn sức đâu mà phản kháng, đành để mặc anh chiếm lấy, cả người tôi mềm nhữn cả ra.
“Nào, hãy nhìn ra ngoài cửa sổ.” Anh ta một tay nắm lấy đầu tôi hướng thẳng về trước và ép tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi rõ ràng là xấu gổ muốn chết nhưng không hề phản kháng và mặc kệ anh di chuyển trên người tôi, trong lòng tôi dâng trào khoái cảm lạ thường.
Nhìn ngoài cửa sổ xe chạy không ngừng, tôi dần cam đảm lên mà hưởng thụ thân nhiệt nóng rực của Đường Kiêu.
Anh thấy tôi đón nhận sự xâm nhập của anh thì cười rồi xoay đầu tôi về phía anh và dồn dập trao những nụ hôn nồng cháy.
“Xem ra cô rất sung sướng nên đón nhận nhanh như vậy, thật khiến tôi kinh ngạc đó.” Giọng điệu của anh khiến tôi chỉ muốn đánh anh, nhưng tôi lại không chịu được sự xâm nhập mạnh mẽ của anh mà phát ra tiếng kêu rên rỉ.
“Đây là sự trừng phạt dành cho cô khi bên cạnh tôi mà dám dán mắt vào người khác” Vừa nói xong thì anh đẩy nhanh tốc tốc, càng tấn công tôi mạnh mẽ hơn khiến tôi chống đỡ không nổi, rất nhanh thì đã đạt được khoái cảm, mọi thứ trong tầm mắt dần mờ đi.
Đến khi anh gầm nhẹ một tiếng mà đưa toàn bộ dịch thể ấm nóng vào người tôi thì anh mới buông tôi ra.
Tôi như cục nước đá bị tan ra vậy, nhanh chóng nằm dưới đất và đỏ bừng cả mặt.
Đường Kiêu ôm tôi vào trong phòng tắm và giúp tôi rửa sạch vết tích lưu lại trên cơ thể tôi sau cuộc hoan ái.
“Lần sau cô còn dám không để tâm khi bên cạnh tôi không?”
Anh đánh một cái vào mông tôi khiến tôi liên tục nói không dám nữa, tôi sợ anh lại hành hạ tôi nữa.
Sau khi rửa sạch, tôi thay bộ váy mới và trang điểm lại, sẵn dùng phấn nền che đi vết tích trên cổ.
Tôi nói với anh tôi đã chuẩn bị xong, có thể đi ăn cơm rồi nhưng lại bị anh kéo vào trong lòng và nói khẽ vào tai tôi bằng một giọng ám muội.
“Lý Nhã Hàm, ăn cơm về chúng ta… tiếp tục.”
Chương 36 Thất sách
Sau khi ăn xong quay về khách sạn, trong lúc lại một lần nữa bị Đường Kiêu hành hạ trên bồn rửa thì tôi đang nghĩ làm sao để trừng trị Dương Hân.
Lúc nãy trong lúc ăn cơm tôi lại thấy Dương Hân và sếp của cô ta đang đút nhau ăn, ôm ôm ấp ấp, lưỡi của lão sếp cô ta như muốn đưa cả vào trong miệng cô ta.
Tất nhiên là lần này tôi đã thông minh nhanh chóng chụp lại vài tấm hình. Chỉ nhìn hình thôi thì những hình ảnh đó cũng đủ khiến người khác đỏ bừng cả mặt.
“Đường Kiêu, anh có quen với cái người đại biểu công ty vào sau cùng trong cuộc họp hôm nay không?”
Anh ta lại đánh một cái vào mông tôi, đau đến nỗi tôi phải kêu oai oái lên.
“Sao, cô nhắm trúng anh ta à?”
Khuôn mặt anh ta kiểu như đang bên cạnh tôi mà dám nghĩ về người đàn ông khác, điều này khiến tôi sợ đến nổi ngồi không vững nữa.
“Không có không có, sao mà có thể chứ.” Tôi nhanh chóng lắc đầu, lo sợ anh lại cho tôi một cái tát.
Thật kinh khủng khi nghĩ đến việc phải thân mật với tên mập mặt đầy mỡ khiến tôi phải nổi cả da gà lên.
Tôi nhìn khuôn mặt của Đường Kiêu, cũng may anh ta không phải là loại đó làm tôi bật cười lên.
“Cười cái gì mà cười?”
Anh ta nhíu mày trông rất điển trai.
“AI” Anh ta dùng sức khiến tôi kêu lên thành tiếng.
Hai tay tôi bám vào lưng anh vì phản ứng kịch liệt nơi cơ thể khiến tôi bất giác mà dùng ngón tay bấu vào lưng anh.
Tôi đột nhiên nhận ra trong lúc này lại đi nói những thứ này thật là lãng phí.
Thôi đi, tạm gác lại chuyện của Dương Hân.
Tôi cười vui vẻ, ánh mắt yêu kiều khiến anh ta nóng bừng cả người lên.
Sau khi xong chuyện thì anh châm điếu thuốc và hút một hơi rồi hỏi tôi lúc nãy hỏi về người đàn ông đó có việc gì.
“Cô có biết là trong lúc hành sự mà lại nhắc đến người đàn ông khác rất mất hứng không?”
Tôi nhanh chóng dựa vào lòng anh và làm ra vẻ nũng nịu.
“Đường Kiêu, anh biết chuyện trước đó tôi bị Khương Chí Cang nhốt trong nhà người bạn thân mà?”
Nếu anh ta mà quên thì tôi sẽ giết anh †a mất! Anh ta gật gật đầu và hỏi tôi thế thì sao.
“Người bạn thân đã hãm hại tôi chính là người quen tôi đã gặp hôm nay.” Anh ta như giác ngộ mà vỗ vỗ vào đầu tôi: “Tôi cứ nghĩ là gần đèn thì sáng chứ, cứ ngỡ bạn thân cô cũng sẽ là một đại mỹ nhân, nào ngờ…” Lời nói tuy đơn giản nhưng ngọt hơn cả mật làm tôi cười cả lên và ôm chặt lấy Đường Kiêu.
“Vừa nấy tôi thấy cô ta và sếp có mối quan hệ không chính đáng nên mới hỏi như vậy.” Anh ta cười nhếch môi: “Tôi và cô chẳng phải cũng là mối quan hệ không chính đáng sao?”
Tôi bị Đường Kiêu trêu đến đỏ cả mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tôi giả vờ giận không quan tâm anh thì anh ta mới nghiêm túc lên.
“Tên đó tên là Tào Hoa, là phó chủ tịch của Ngô Thị, nhưng tôi nghe nói là hắn ta đã kết hôn rồi và con gái cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi.” Tôi khinh, cái con bồ nhí này! Tên Tào Hoa này thật kinh tởm, lại đi tìm người đáng tuổi con gái làm bồ nhí, chẳng biết con gái ông ta sẽ nghĩ gì.
Đường Kiêu bỏ tàn thuốc vào gạc tàn: “Không chỉ vậy, Tào Hoa là ở rể, chủ tịch Ngô Thị là ba vợ ông ta.” Trời ơi, loại người này cũng ở rể được sao, cô vợ khẩu vị nặng thật.
Đường Kiêu tỏ vẻ mặt kiểu như “cô hiểu mài” rồi nói xa xăm rằng tiểu thư Ngô Gia là người hay ghen và rất đa nghi.
Tôi nghe xong cười khúc khích và bắt đầu tính toán.
Không ngờ tôi lại nắm trong tay điểm yếu của Dương Hân, việc bán đứng tôi cùng chuyện thời đại học cô ta vô tình cố ý mà đâm sau lưng tôi, tôi sẽ từ từ tính với cô ta.
Ngày hôm sau vừa họp xong thì tôi đã chặn cô ta lại trong nhà vệ sinh.
“Cô làm gì vậy?”
Cô ta đang trang điểm lại, bị tôi dọa cho một cái làm lớp phấn như muốn rơi ra ngoài.
Tôi cười nham hiểm khiến cô ta chẳng hiểu gì.
“Dương Hân, khi nào cô trở thành Tào tổng phu nhân, lúc đó đừng quên người “bạn thân” này đó.” Sắc mặt cô ta hoàn toàn thay đổi, làm rớt cả hộp phấn xuống đất.
Cảm giác nắm thóp của người khác thật sảng khoái khiến tôi cảm thấy thật đắc ý.
Cô ta phồng mũi trợn mắt lên, bộ dạng đó trông thật buồn cười, nhưng cô ta vẫn muốn làm bộ như không biết.
Cô ta trừng mắt muốn rời khỏi, tôi nghĩ chắc là đang hoảng loạn lắm đây.
Một lúc sau thì cô ta gọi điện thoại cho tôi hẹn tôi vào phòng cô ta nói chuyện.
Ngữ điệu cô ta nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với ngày thường khiến tôi cảm thấy thật thú vị.
Đường Kiêu và mấy ông tổng khác đã ra ngoài bàn chuyện rồi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì làm nên tôi muốn đi xem cô ta định giở trò gì.
Tôi cầm túi xách đi đến phòng Dương Hân.
“Vào đây rồi nói.” Cô ta cúi người, lúc mở cửa còn nhìn xung quanh xác nhận không có ai mới để tôi vào trong.
“Dương Hân, cô sợ sệt như vậy, quả nhiên là có tật giật mình mà.” Cô ta cười lạnh lùng, khoanh tay trước ngực.
“Lý Nhã Hàm, cô rốt cuộc đã biết cái gì!” Tôi khinh thường nhìn cô ta: “Cô đã làm gì thì tôi biết cái đó.” Cô ta lại không hề tỏ ra sợ sệt như lúc nãy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Lý Nhã Hàm, cô bị Khương Chí Cang giam ba lần mà vẫn không khôn lên được, nên nói cô ngây thơ hay là ngu ngốc đây?”
Tôi sực tỉnh, phát hiện bóng dáng của Tào Hoa hiện lên trước mặt.
Chương 37 Người đần ông kinh tổm
“Anh Hoa, cô bạn thân này của tôi anh có vừa ý không?”
Nụ cười giả tạo của Dương Hân trông thật xấu xí, và Tào tổng trong miệng cô ta càng khiến tôi kinh tởm.
“Vừa ý vừa ý, hết sức vừa ý!” Tào Hoa nở nụ cười trên đôi môi như bị trúng độc, mùi hôi kinh tởm từ miệng ông ta phả ra đến tôi còn ngửi được.
Tôi chán ghét mà bịt mũi lại nhưng đã bị Dương Hân túm chặt lấy tay.
“Giả vờ cao quý cái gì, có thể phục vụ anh Hoa là vinh hạnh của cô.” Giọng điệu của Dương Hân bây giờ và lúc ở quán cà phê thật giống nhau, đều tràn đầy sự khinh thường.
Tôi hất tay cô ta không được, cô ta dùng mười phần sức mạnh đến mức tay tôi hằn cả dấu.
E rằng cô ta chỉ mong bóp chết tôi luôn chết để xả nỗi bực tức của cô ta.
Cô ta luôn miệmg anh Hoa mà không thèm quan tâm xem trên mặt anh Hoa của cô ta có nhiều hơn cô ta bao nhiêu nếp nhăn.
Dương Hân nắm lấy tay tôi và Tào Hoa thì từ từ tiến tới.
Tào Hoa cười rất dâm tà, ánh mắt dung tục giống như con ruồi cứ nhìn lướt trên người tôi, cứ như ông ta muốn dùng ánh mắt để lột sạch quần áo của tôi vậy.
“Dương Hân, hay là em cũng nhập hội, chúng ta sẽ làm cái hai người? Cảm giác đó không biết sung sướng biết baol” Tào Hoa không chỉ ngoại hình hạ lưu mà đến lời nói cũng thế. Nhưng tôi không có thời gian nghĩ về những việc đó, bây giờ Tào Hoa đã cởi quần và tiến về phía tôi.
Nghĩ đến việc bị đống mỡ kinh tởm này đụng chạm thì tôi thà chết còn hơn.
Tôi không màng đến việc thất đức hay không mà đưa chân lên và đá vào hạ bộ hắn nhưng bị hắn nắm lại.
Tôi hoang mang, nào ngờ hắn ta lại quỳ xuống nâng chân tôi lên, đôi tay đầu mỡ sờ lấy sờ để vào đôi chân đang mang tất và giày cao gót của tôi, miệng thì phát ra tiếng cười dâm đãng.
Dương Hân tán một cái vào mặt tôi, mắng tôi dám đánh anh Hoa của cô ta.
Tôi bị cô ta giữ chặt không thoát ra được.
Phía bên kia thì tôi cũng hất không ra tay của Tào Hoa khiến tôi chỉ muốn chặt đứt đôi chân đã bị ông ta sờ qua.
“Lý Nhã Hàm, cô không phải là rất cao ngạo sao? Năm xưa chẳng phải là cô từ chối hết bọn con trai theo đuổi mình sao?”
Cô ta cười nhạo xem tôi bị tên mập chết tiệt đó sờ soạng, khuôn mặt hiện lên vẻ độc ác không gì sánh bằng mà ghé vào tai tôi nói nhỏ.
“Tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác bị loại đàn ông này chà đạp là như thế nào.” Ánh mắt hung hãn của cô ta khiến tôi mở to mắt, đáy lòng dần dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Tào Hoa đột nhiên cởi bỏ giày cao gót của tôi, hắn ta kéo tôi chìm vào nỗi tuyệt vọng sâu hơn, tôi sợ hãi ra sức rút chân phải lại muốn thoát khỏi bàn tay của hắn ta.
“Tiểu mỹ nhân, hãy để anh chăm sóc cho em nào.” Tiếng cười dâm tiện của hắn ta vang vọng khắp căn phòng, tôi như con chim đang sợ hãi mà cố chạy trốn khỏi sự giam giữ của Dương Hân.
Nhưng sức tôi đó giờ không mạnh bằng cô ta nên không cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của cô ta được.
Nhìn bóng dáng Tào Hoa ngày càng tiến lại gần, tôi gấp gáp đến mức rơi cả nước mắt.
“Dương Hân, cùng là phụ nữ, cô làm vậy không sợ bị trời phạt sao?”
“Trời phạt? Ha ha ha ha, cô thật là ngây thơ, lại đi tin mấy lời nói viển công như vậy. Vả lại… cho dù có thì chỉ cần hủy hoại được cô, tôi bị trời phạt cũng cam tâm!” Khuôn mặt méo mó của Dương Hân cộng thêm đôi tay đang tiến đến gần của Tào Hoa khiến tôi suýt sụp đổ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa.
“Ai đó? Dám phá hoại nhã hứng của bổn đại gia!” Ông ta nhổ nước bọt tỏ vẻ bất mãn.
Từ cửa truyền đến giọng thánh thót của một cô gái: “Phục vụ phòng ạ.” “Không cần!” Tào Hòa lớn tiếng nói rồi lập tức xoa tay quay khuôn mặt dâm tiện về phía tôi.
Âm thanh ngoài cửa không còn nữa khiến tôi dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
“Xin lỗi ông, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.” Giọng nữ đó lại vang lên lần nữa, tia hy vọng trong lòng tôi lại bùng lên.
Tào Hoa căm giận vừa đi về phía cửa vừa chửi rủa. Vừa mở cửa thì một chiếc giày da đã bay thẳng vào mặt hắn ta khiến hắn ngã nhoài xuống đất, vẻ dữ tợn trên mặt hắn cũng chuyển thành run SỢ.
Dương Hân nóng ruột thả tay tôi ra, cô ta xông đến bên Tào Hoa, định dìu hắn †a dậy.
Khi bóng dáng của Đường Kiêu xuất hiện thì tôi kiềm không được nỗi sợ trong lòng mà khóc lớn gọi tên anh.
Phía sau anh còn có một đoàn vệ sĩ, họ xông vào dựng đầu Tào Hoa dậy.
Đường Kiêu ra hiệu, một tên vệ sĩ đã đá mạnh vào thân dưới Tào Hoa một cái khiến hắn đau đến bụm chỗ đó lại, như một con tôm bị rút lại mà kêu oai oái.
Anh đanh mặt lại và nhìn về phía Dương Hân, khiến cô ta sợ đến mức bò giật lùi trên mặt đất.
Đường Kiêu nhìn về phía tôi lúc này đang khóc nức nở, dùng ánh mắt tỏ ý bảo tôi đừng sợ.
Đám vệ sĩ lại đá cho Tào Hoa vài cái vào mặt, bụng và ngực làm hắn nôn cả ra.
“Đường Kiêu!” Tôi nhích thân thể đã rã rời từng bước tiến về phía anh. Anh tiến lại và ôm chặt lấy tôi.
“Đừng sợ.” Nghe giọng nói anh tôi mới trở nên an tâm.
“Chụp hình!” Đường Kiêu gần giọng một cái, đám vệ sĩ liền ném hắn ta lên trên giường.
Tào Hoa hoảng sợ đến điên loạn mà lớn tiếng nạt nộ Đường Kiêu: “Cho dù cậu là ông tổng của Đường Thị thì cũng đừng hòng đụng đến tôi!” Hắn ta kêu lớn bảo Dương Hân báo cảnh sát, Đường Kiêu đoạt lấy cái điện thoại từ tay Dương Hân và ném cô ta lên trên giường, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, sau đó giữ chặt họ lại và chụp ảnh của cả hai rồi gửi cho Đường Kiêu.
Anh tiến đến gần, nhìn Tào Hoa lúc này đang mắng chửi xối xả một cách khôi hài, rồi đưa điện thoại tới trước mặt hắn †a.
Vốn đang lớn tiếng nhưng vừa nhìn thấy điện thoại thì Tào Hoa đã sợ hãi như người mất hồn.
Chương 38 Giáo huấn
Không đợi hắn nói một câu thì điện thoại hắn đã reo lên. Hắn mặt mày trắng bệch, tay run run mà nhấc điện thoại lên.
“Bà xã, em hiểu lầm anh…” Tào Hoa chưa nói hết câu thì đã tự vả miệng mình, vừa vả vừa nói mình sai rồi.
Nhìn bộ dạng của Tào Hoa bây giờ và người lúc nãy lớn tiếng nói sẽ dỡ công ty Đường Kiêu hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hắn ta bây giờ như một thằng đần, vừa điên cuồng vả miệng mình vừa khóc lóc, thân hình mập mạp của hắn đang run rẩy không ngừng.
Tôi tò mò hỏi Đường Kiêu đã dùng thủ đoạn gì mà khiến hắn trở nên như vậy.
Anh ta cúi người và nói nhỏ vào tai tôi: “Không có gì, chẳng qua là tên sợ vợ thôi.” Vậy mà cũng dám nuôi bồ nhí sao? Xem ra hắn ở nhà bị vợ dồn ép thê thảm lắm nên mới ra ngoài tìm một con ong dịu dàng để điều tiết lại tâm lý.
Tôi khinh bỉ nhìn về phía Dương Hân, cô ta đang run rẩy núp trên giường.
Tào Hoa bảo hắn ta không nói chuyện nữa mà sẽ về ngay, đầu dây bên kia lập tức ngắt kết nối.
Hắn ta trưng ra bộ mặt đen đủi, hung dữ trợn mắt nhìn Dương Hân: “Nếu không phải con tiện nhân mày bày trò thì làm sao tao lại đụng phải Đường tổng được, lập tức cút ngay cho tao!” Cơn giận của Tào Hoa toàn bộ đổ hết lên người Dương Hân, hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô ta đang khóc như mưa, nói xong thì vội vã ra khỏi phòng.
Đường Kiêu cũng không cản mà cứ thế để hắn đi.
Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt nhòe đi do khóc của cô ta mà cười lạnh: “Đến loại đàn ông này cũng không cần cô, cô sống thật là thất bại đó.” Nghe lời tôi nói mà cô ta tức đến run người, phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cũng hất đầu nhìn cô ta với khuôn mặt nhạo báng: “Lúc nãy tôi đã nói gì nào, không ngờ trời phạt lại đến sớm vậy? Nhưng thế này thì đã đáng là gì chứ, tôi sẽ chà đạp cô cả đời này, cho cô biến thành một đám bùn nhão nhoét!” Cô ta ngẩng đầu lên với dòng nước mắt chưa kịp khô, bộ mặt vặn vẹo giống hệt ngày trước.
“Lý Nhã Hàm, chẳng phải cô cũng nhờ leo lên giường ông chủ mới có được vị trí này sao? Cô giả bộ thanh cao cái gì?”
Chữ “cũng” của cô ta nghe thật chói tai, cô ta khiến đạo đức tôi xuống cấp giống cô ta, cô ta định lợi dụng điều này để khiêu khích tôi.
Cô ta cười điên cuồng, mặt mũi trông thật khó ưa: “Lý Nhã Hàm, đừng giả vờ nữa, tôi còn chẳng hiểu rõ cô sao? Cô chẳng qua cũng là thứ hạ tiện mà vờ thanh tao thôi, trông thật buồn nôn mà.” Dương Hân tức lồng lộn nên đổ hết mọi thứ dơ bẩn lên người tôi. Tôi chưa kịp phản biện thì Đường Kiêu đã đứng trước mặt tôi, trông cao to và khỏe khoắn.
“Cô ấy đương nhiên không so sánh với cô được, cô chẳng nhìn lại cái giường cô leo là của con người sao?”
Câu nói của anh chẳng những khiến cô ta không nói được lời nào, mà còn khiến tôi ngạc nhiên. Lần đầu tiên tôi thấy Đường Kiêu độc mồm như vậy.
“Vả lại…
Không đợi cô ta phản ứng thì Đường Kiêu đã cười nói: “Không phải cô ấy leo lên giường tôi, mà là tôi leo cô ấy, cả đời này cô cũng không ngưỡng mộ được đâu.
Tôi nghĩ chắc cô ta tức lắm, công ty mà cô ta từng cố vào lại để tôi vào được.
Không chỉ vậy, tôi còn được tổng tài bá đạo trong truyền thuyết “yêu” nữa.
Quả nhiên là sắc mặt cô ta trở nên biến dạng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, thiếu điều nhảy vào đánh tôi.
Tôi không quan tâm, chỉ nói với cô ta một câu: “Giải quyết cô không cần tôi động tay, giao cho người khác là được rồi.” Sắc mặt cô ta trắng bệch, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo lúc nấy.
Tôi sảng khoái đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Ra khỏi phòng, Đường Kiêu khoác áo khoác của anh lên người tôi, anh nói là sợ tôi lạnh. Tôi nắm chặt lấy cái áo khoác, nghĩ đến việc xém chút đã bị Tào Hoa…
“Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Tôi ngẩng đầu hỏi anh, anh cho tôi một nụ cười dịu dàng.
“Tôi quay về thì phát hiện cô không có trong phòng, gọi điện thoại mãi mà không được.” Nhắc đến cái điện thoại, tôi mới sờ vào trong túi váy và phát hiện điện thoại của tôi đã biến mất.
Xem ra đã bị Dương Hân lấy đi rồi.
Đường Kiêu tiếp tục nói là điện thoại không được nên đã tìm kiếm tôi khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Nghĩ đến việc trước đó tôi từng bị bạn thân lừa nên đã nghĩ ngay đến Dương Hân.
Anh đến quầy tiếp tân hỏi nhưng họ không để ý đến việc tôi có ra ngoài hay không.
Anh yêu cầu khách sạn cho anh xem lại camera thì thấy tôi vào phòng của Dương Hân nên mới tìm người giả nhân viên phục vụ đến giải cứu tôi.
Cũng may là anh vào kịp lúc nếu không thì âm mưu của cô ta đã thành công rồi.
Nghĩ đến việc bị cô ta lừa hai lần mà tôi thấy mình thật ngốc nghếch.
Trải qua hai lần này tôi không dám tùy tiện theo người khác nữa, đề phòng lại bị lừa gạt.
Quay về phòng của mình rồi mà tôi vẫn còn kinh hồn táng đảm. Anh tiến đến gần cởi bỏ giày cao gót trên chân phải của tôi.
“Lúc nãy thấy chân phải cô đi không vững, sao rồi?”
Nhìn thấy vẻ xót xa của anh, lòng tôi đột nhiên cảm thấy vui đôi chút.
“Không có gì, không có gì.” Tôi mà nói ra chuyện của Tào Hoa thì anh sẽ đến nôn mất thôi.
Anh cười nham hiểm mà nắm lấy căm tôi: “Lần này cô hại tôi lo lắng, cô định bù đắp tôi thế nào đây?”
Chương 39 Ra biển
Đường Kiêu thường xuyên thông qua mọi lý do để đòi tôi này nọ, ví dụ như anh nói tôi hại anh lo lắng hoặc mấy ngày nay bàn chuyện hợp đồng mệt mỏi cần phải được an ủi…
Tóm lại là mấy ngày nay không ngày nào tôi được ngủ ngon. Mỗi sáng thức dậy phải làm việc, tôi hoài nghi không biết cơ thể Đường Kiêu được cấu tạo từ cái gì mà tối đã cùng tôi làm chuyện đó vài đêm rồi mà sáng vẫn có tinh thần như vậy.
Lúc làm việc thì anh rất chững chạc và tự tin, tôi thỉnh thoảng vẫn hay nhìn anh đến mức ngẩn ngơ. Lúc bị anh phát hiện thì tối đó tôi lại phải chịu một trận, tuy tôi cũng không phải là bị ép buộc…
‘Tốn mất vài ngày thì cuối cùng anh cũng thành công lấy được hợp đồng. Anh rất vui, còn nói sẽ đưa tôi đi du lịch, xem như đó là phúc lợi cho nhân viên.
Tôi rất sung sướng, dù sao thì lớn đến vậy rồi cũng chưa chính thức được đi du lịch lần nào. Đáng tiếc là vì thời gian có hạn nên không thể đi nơi xa được.
Địa điểm du lịch là thành phố Uất, một thành phố biển, cũng là nơi mà tôi luôn muốn đi.
Tới nơi, tôi kỳ kèo đòi đến những quầy hải sản ăn, Đường Kiêu không cản tôi được chỉ có thể đi cùng tôi.
“Tôi lớn từng này, chưa bao giờ ăn hải sản rẻ như thế.” Đường Kiêu nhăn mặt, tay cần một con tôm và dùng ánh mắt hoài nghi nhìn như thể sợ ăn rồi sẽ chết vậy.
Tôi nhìn anh một cái rồi cắn lấy con tôm hùm đất. Người nhiều tiền như anh tất nhiên là không quen ăn những quán lề đường rồi, nhưng không sao, tôi ăn được là đủ rồi, mặc kệ anh ta.
Sau khi ăn uống no nê, tôi đã ợ một cái, từ từ kéo tay Đường Kiêu đi dạo đêm bên bãi biển.
Đêm nay trăng rất đẹp, soi rọi cả bãi biển này càng đẹp hơn.
Tôi lén liếc nhìn Đường Kiêu một cái, vì nãy giờ anh luôn cằn nhẵn nên tôi ăn hết phần lớn hải sản đã gọi, xem ra bây giờ đã đói rồi, trưng ra bộ mặt như thất thần vậy.
“Tôi nghi bao tử cô làm bằng sắt đó, đống hải sản đó mà cũng có thể ăn hết được” Đường Kiêu cằn nhăn tôi, vì là do tôi kiên quyết không đến nhà hàng nên mới hại anh đói muốn xỉu đây.
“Đến bãi biển mà không ăn quán cóc thì còn đi du lịch gì nữa? Tôi thấy anh cao quý quá nên mới không hiểu được sở thích của người nghèo đó.” Tôi vừa châm chọc anh vừa dùng chân đá cát dưới chân, nước biển lúc lên lúc xuống khiến chân tôi tê tê.
Anh gục đầu đi theo phía sau tôi. Tôi chưa thấy qua bộ dạng này của anh bao giờ nên rất muốn trêu anh.
Tôi đột nhiên ngừng lại, anh không chú ý nên đã đụng vào người tôi.
Anh một mặt ngẩn ngơ hỏi tôi xảy ra chuyện gì vậy. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh, tôi không nhịn được mà bật cười.
Nhưng tôi vừa cười được một nửa thì đột nhiên cảm thấy đầu nhói lên, bụng quặn đau. Cảm giác quặn đau này vừa lạ vừa quen.
Không phải chứ? Chẳng lẽ ngày đầu đi du lịch đã xảy ra sự cố rồi sao? Tôi đau đến mức lăn lộn dưới đất, anh thấy bộ dạng này của tôi thì nhanh chóng ôm tôi vào lòng.
Cơn đau khiến toàn thân tôi không còn sức lực nên anh chỉ có thể ôm lấy tôi định đưa tôi đi bệnh viện. Tôi chỉ là đến tháng thôi mà, làm gì cần đến bệnh viện chứ.
Tôi vội cản anh lại và nói với anh tôi chỉ là đến tháng thôi, không cần phải đến bệnh viện nên anh mới đưa tôi về khách sạn.
Anh đặt tôi xuống giường nhưng cơn đau từ bụng vẫn quá mãnh liệt.
Trán tôi đổ cả mồ hôi lạnh, toàn thân tôi không còn sức lực gì. Tôi nói với anh tôi nằm một lúc là sẽ không sao, nhưng anh không yên tâm, cứ nhất quyết phải ở bên cạnh tôi.
Cơn đau này là bệnh sinh lý, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại.
Tôi không gấp nhưng anh đã nôn nóng như kiến trên chảo lửa, còn lên mạng tìm cách giảm cơn đau nữa.
Tôi đã đau nhiều năm rồi, làm sao mà dễ dàng khỏi được? Tôi đau đến nói không ra lời, anh chỉ có thể vỗ tôi mau đi ngủ.
Điều thần kỳ là dưới sự an ủi của anh thì tôi đã ngủ rồi. Dù bụng vẫn còn cảm giác đau âm ỉ nhưng tôi mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm ba giờ, tôi bị cơn ác mộng đánh thức, nhìn xung quanh thì anh vẫn ngồi bên cạnh giường và nắm lấy tay tôi, cho dù anh đã ngủ say.
Cảnh đêm thành phố Uất vô cùng đẹp, đến bây giờ bên ngoài vẫn còn ánh đèn rực rỡ.
Ánh sáng từ mặt trăng rọi vào nửa bên mặt Đường Kiêu và tạo ra một cái bóng.
Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác thật kỳ lạ, tôi bất giác muốn đưa tay ra sờ anh nhưng đã rút tay lại.
Tôi không hiểu đó là cảm giác gì, chỉ biết đây là điều rất quen thuộc nhưng lại có sự hoảng sợ mông lung.
Tôi nằm xuống và rút cái tay mà anh đang nắm chặt ra.
Buổi tối thứ hai ở thành phố biển, tôi vẫn muốn ăn cua nhưng anh đã kiên quyết từ chối.
“Ăn cua thì sao chứ? Chẳng lẽ anh chê mắc hả?”
Tôi đột nhiên muốn đấm chết mình, sao lại đi hỏi câu đó chứ, người ta của ngon vật lạ gì mà chưa ăn qua, cua thì có gì mà đáng giá chứ.
Anh cười tít mắt khiến tôi cảm thấy hoảng sợ.
“Cô còn muốn ăn cua sao? Có phải là muốn vô sinh không?”
Anh giáo huấn tôi một trận về việc ăn cua đối với phụ nữ không tốt, anh nói như rất có lý vậy.
“Tôi chỉ là lo lắng cho người phụ nữ của tôi thôi mà.” Biểu cảm quan tâm của anh khiến tôi cảm thấy khó xử.
Tôi đột nhiên kéo tay anh, anh thấy bất ngờ.
“Đường Kiêu, hình như tôi đã thích anh rồi đó.”
Chương 40
Đường Kiêu nghe xong câu nói của tôi thì ngẩn ra một lúc, tôi đột nhiên cười hì hì khiến anh giật mình: “Ha ha, lừa được anh rồi chứ?”
Tôi cợt nhả chỉ vào khuôn mặt đang tức giận của anh, cười đến thở không nổi.
“Cô được lắm.” Đường Kiêu ôm lấy eo tôi, tôi bị bàn tay của anh chọc lét đến rất buồn, xém xíu là cười đến ngã nhoài xuống dưới đất.
“Tôi nghĩ cô đêm nay không muốn ngủ rồi hả?”
Khuôn mặt điển trai của anh gí sát vào mặt tôi, hơi thở ấm nóng phà vào mặt tôi.
Lúc anh nói câu này thì bên cạnh có vài người qua đường, họ đều quay qua nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ khiến tôi xấu hổ không biết chui vào đâu.
“Đường Kiêu, anh điên rồi à, có phải là muốn máu chảy thành sông không?”
Anh ta không phải là định trong kỳ sinh lý cũng không tha cho tôi chứ, như thế thì thật cầm thú đó! Anh ta sững lại, dùng ngón tay búng nhẹ vào trán tôi, đến mức tôi đau nhói.
“Nghĩ cái gì vậy hả? Nếu cô không muốn sau này nước mắt chảy thành sông thì đừng ăn cua nữa.” Vòng vo một lúc lại vòng về vấn đề con cua. Tôi bị anh giáo huấn một trận xong thì ủ rũ theo anh vào một nhà hàng sang trọng.
Tôi thật không hiểu giá trị tồn tại của nhà hàng đồ ăn Tây, phần nào phần nấy nhỏ xíu, nhét răng cũng không đủ nữa là. Vậy mà anh lại thích ăn mà lại anh rất ngon lành nữa.
Tôi rất chán nản, vừa ăn hai miếng bít tết thì đã buông nĩa xuống, trong lòng vẫn nghĩ về con cua của tôi.
Còn anh thì anh cả tiếng đồng hồ mới từ từ cùng tôi ra khỏi nhà hàng.
Tôi rất bất mãn, nhìn thấy những món ngon bên đường mà chảy cả nước dãi, làm ầm lên đòi ăn.
“Những món đó rất dơ bẩn, ăn cái gì mà ăn, cô đang trong kỳ sinh lý nên tốt nhất là về uống xíu nước ấm.” Đường Kiêu khinh bỉ nhìn về phía quầy đồ nướng mà tôi chỉ, không chút do dự mà từ chối yêu cầu của tôi.
Tôi buồn bực quay về khách sạn, uống ba ly nước ấm to đùng dưới sự áp bức của Đường Kiêu. Anh còn nói rằng có tác dụng giúp giảm cảm giác khó chịu sau kù kinh nguyệt, cuối cùng tôi hết chịu nổi, xả nỗi bất mãn vào anh ta.
“Anh ăn no rồi thì không quan tâm tôi, sao có ai lại như anh chứ?”
Anh vẫn với khuôn mặt khinh bỉ: “Hôm qua cô cũng ăn no rồi không quan tâm tôi còn gì?”
Tôi bị nghẹn đến nói không nên lời, chỉ lắng lặng ôm bụng rỗng lên giường nằm.
Cho dù anh trêu tôi thế nào thì tôi cũng không trả lời anh. Một lúc sau thì ngủ thiếp đi, trong giấc mơ còn phảng phất mùi thơm của đồ nướng.
Tôi mơ mơ hồ hồ mở mắt ra thì phát hiện phía đầu giường có một hộp đồ nướng, nó vẫn còn nóng! Không cần quan tâm đến mọi thứ, tôi ăn trước rồi tính sau.
Tôi ăn một cái cánh gà, mùi vị thật tuyệt vời. Rất lâu rồi không được ăn món lề đường, những món này rất hợp khẩu vị của tôi.
“Cô ăn từ từ, không ai giành với cô đâu?”
Giọng của Đường Kiêu vang tới làm tốc độ ăn cánh gà của tôi bị chậm lại.
Anh ta trưng ra vẻ mặt chẳng biết những món này có gì ngon, khinh bỉ nhìn tôi.
Biểu cảm của anh ta thật gợi đòn! Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lấy ngón tay ngoắc ngoäc anh.
“Làm gì?”
Anh khó hiểu mà xích lại gần tôi, tôi canh anh không để ý, nhét cái cánh gà vào miệng anh.
“Um…” Anh rất không vui, vừa muốn nhả ra thì đột nhiên ngừng lại, cầm lấy cái cánh gà cắn một miếng.
“Mùi vị được đó.” Anh nhìn tôi cười nham hiểm, tôi cuống quýt cầm lấy hộp đồ nướng.
Kết quả hộp đồ nướng của tôi đã bị anh ăn cả nửa hộp, khiến tôi tức đến điên người.
Từ lúc bị tôi nhét cánh gà thì anh lại trở nên yêu thích món ăn lề đường. Mỗi tối đều ăn những món ăn vặt còn hưng phấn hơn tôi, anh còn nói nó vừa rẻ vừa ngon.
Chúng tôi ăn bao nhiêu ngày thì bị tiêu chảy hết bấy nhiêu ngày.
Cuối cùng, chúng tôi lê tấm thân tàn tạ đi máy bay về.
Sau khi về thì tôi tiếp tục theo anh đến hội nghị bàn việc, thỉnh thoảng tôi còn làm chân chạy vặt cho anh nữa.
Hôm đó, như thường lệ, tôi ôm một đống tư liệu của anh đưa đến một công ty khác. Tôi vừa để đống đồ ở phòng tư liệu thì đụng phải một hình bóng quen thuộc.
Dương Hân tháo khẩu trang ra, mặt mày chán nản đi từ phóng nhân sự ra, những nhân viên xung quanh lâu lâu lại chỉ trỏ cô ta.
Tôi hỏi cô bé tiếp nhận dữ liệu thì được biết cô ta đến phỏng vấn, công ty họ gần đây đang tuyển người.
Tôi thầm cười, nhìn bộ dạng của cô ta thì chắc hẳn là rớt rồi.
Tôi ưỡn bụng đi tới trước mặt cô ta.
“Chà, cô bị anh Hoa của cô sa thải rồi à” Câu nói kiểu cười trên nỗi đau của người khác thế này khiến tôi cũng muốn tự đánh mình, huống hồ là Dương Hân chứ.
Cô ta tức giận ngẩng đầu lên, tròng mắt lờ mờ nổi gân xanh.
“Liên quan gì đến cô.” Tôi cười sảng khoái mà tiếp tục nhạo báng cô ta.
“Sao lại đeo khẩu trang vậy? Không còn mặt mũi để gặp ai sao?”
Đối mặt với cô ta, lời tôi nói ra luôn hết sức cay nghiệt.
Cô ta có chút hạ giọng, hoàn toàn mất đi vẻ ngông cuồng trước đó nhưng vẫn nhanh chóng hồi phục.
“Lý Nhã Hàm, nếu không phải cô thì sao tôi phải đến nước này chứ?”
Cô ta lại đổ toàn bộ lỗi lên đầu tôi.
Cô ta tiếp tục gây sự khiến những người trong công ty nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Giọng nói của cô ta dù cách lớp khẩu trang vẫn rất chói tay, tôi không nhịn được mà kéo khẩu trang của cô ta xuống.
Tuy nhiên khi kéo khẩu trang cô ta xuống thì tôi lại kinh ngạc thất sắc.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook