Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1267
Chương 1267: Nói loạn
Dư Sinh giống như một tên ăn xin thấy vàng là sáng mắt hết đường cứu chữa. bỗng nhiên như rồng như cọp bật dậy từ trên ghế, nhảy bật lên một cái.
“Con dâu của ta lên núi, mau mau tắt hết mấy cái chướng ngại vật trên đường đi”
Toàn bộ người đứng trong đại sảnh đều đứng ngây như phỗng Một bà vợ bé nhắc nhở ông ta: “Ông chủ à, mấy cái cơ quan ấy sao lại đóng được chứ. Nhỡ có người xấu nhân cơ hội lẻn vào thì làm sao đây?”
Bộ dạng sợ ma sợ quỷ của Dư Sinh dường như mất tăm mất tích: “Một trăm linh tám trại nhà họ Dư tôi mà còn phải đi sợ đám du khách ấy sao? Nói ra còn có mặt mũi làm người nữa hả?”
Bà vợ bé thở dài thườn thượt.
Mấy năm nay, ông chủ luôn nặng lòng ép buộc cậu nhà kết hôn, sinh con. Nhưng cuối cùng vẫn tốn công vô ích. Nếu như lúc này có một người con gái nào đến đây có thể giúp cậu nhà giải trừ phong ấn, ông chủ tất nhiên sẽ đem cô ấy cung phụng như Bồ Tát tái thế rồi.
Dư Sinh đóng lại toàn bộ chướng ngại lẫn bẫy rập trên đường lên núi, Dư Nhân lập tức vội vã chạy như điên ra ngoài.
Ông chủ Dư Sinh này sao lại để xống mất đứa con được việc thì ít phá hoại thì nhiều này, vội vàng triệu tập đội ngũ, cao giọng hạ lệnh: “Mau lấy kèn xô-na vác ra ngoài cửa mà đi ra ngoài cửa rống lớn, hoan nghênh nhiệt liệt áp trại phu nhân tương lai của trại nhà họ Dư vào trại đi thôi.”
“Vâng”
Cùng lúc đó, Chiến Hàn Quân lựa chọn đi con đường bên trái, nhưng vừa lên ngã ba không được bao lâu, đã bắt đầu cảm giác được con đường đi này còn gian lao hơn đường lên Tây Thiên thỉnh kinh nữa Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt đi ở phía trước cũng té liên tục trên mặt tuyết, sau đấy trượt chân lăn từ trên xuống, thân thể đụng thẳng vào cây rừng, thê thảm chẳng nỡ nhìn.
Nghiêm Mặc Hàn vất vả chật vật ôm lấy thân cây, rồi còn kéo Chiến Anh Nguyệt lên, nỗi oán hờn bộc phát ngập tràn: “Tôi nói rồi mà, đường bên trái quá khó đi”
Quan Minh Vũ thay sự lựa chọn “hơi sai sai” của Tổng Giám đốc nhà mình dát phấn đơm hoa lên mà biện giải: “Bên phải còn khó đi hơn nữa cơ”
“Sao anh biết bên phải khó đi hơn? Anh đã đi qua đâu mà biết? Đúng là cái đồ chỉ biết mỗi sếp nhà mình, cậu ta đánh rắm chắc cũng ngửi rồi khen thơm”
Nghiêm Mặc Hàn bám vào thân cây bắt đầu giở trò mèo: “Tôi không đi đâu, tôi, tôi còn phải giữ cái mạng này về để còn phụng dưỡng cho bố mẹ nữa chứ”
Chiến Hàn Quân lạnh mặt: “Ai mượn anh theo tôi đến đây?”
Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu đào cho mình con đường lui: “Không thì bây giờ chúng ta quay lại đi, bây giờ đi về vẫn còn kịp đấy”
Chuyện Linh Trang quả quyết phải tìm được Lạc Thanh Tùng đã là chuyện không ai lay chuyển được, bất kỳ trở ngại gì cũng chẳng thể cản bước cô. Bèn nói: “Thế thôi hay là mọi người quay về đi, để tôi với chồng đi là được rồi?”
Nghiêm Mặc Hàn lại càng không chịu nghe theo: “Mấy người đi rồi thì ai bảo vệ chúng tôi đây?
Chiến Hàn Quân đoạn đáp: “Yên tâm đi, thứ vô dụng như cậu thì ông trời cũng chẳng buồn bắt về đâu”
Nghiêm Mặc Hàn bị chọc tức thành công, đứng phắt dậy: “Đi thì đi”
Ngay vào lúc này, mặt đất như đang bắt đầu một cơn địa chấn vậy. Cây cối bắt đầu xê dịch, sườn núi nghiêng nghiêng bắt đầu động đậy, toàn bộ khu núi này cũng bắt đầu nghiêng ngả.
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức như quỷ khóc sói gào: “Chết mất chết mất, kỳ này chết chắc rồi.
Đừng nói là chúng ta đụng phải động đất đấy nhé?”
Quan Minh Vũ bình tĩnh nhìn ngọn núi phía xa: “Không phải động đất”
“Thế tự dưng đất đá dịch chuyển à?”
Đất đá bốn phía cũng không có dấu hiệu dịch chuyển, Quân Minh Vũ bèn bác bỏ: “Không phải đất đá dịch chuyển”
Nghiêm Mặc Hàn gà mờ bắt đầu phỏng đoán bậy bạ: “Thế thì là sườn núi bị sạt lở?”
Quân Minh Vũ nhìn chảm chắm quả đồi đang di chuyển chậm chạp, lắc đầu “Cũng không giống thế”
Lúc bấy giờ, Chiến Hàn Quân đột ngột nói: “Cây cối xê dịch có trật tự, độ dốc của quả núi cũng thay đổi rất chậm, loại bỏ mọi khả năng, thi càng giống như là có người ở trên núi mở ra một loại cơ quan nào đó.”
Khóe miệng Chiến Hàn Quân cong lên một nụ cười tăm tối: “Xem ra chúng ta đã tới đúng chỗ rồi.
Nơi này ắt hẳn là sào huyệt của bọn chúng.”
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức hô hoán như heo bị chọc tiết: “Như thế thì khi quay đầu về chúng ta sẽ bị giết chết mất thôi hu hu. Ôi tôi không muốn chết đâu, nửa đời trước tôi trải qua thê thảm thì thôi đi, nửa đời sau vừa được hưởng phúc đã phải chết trẻ thế này, ông trời ơi sao mà ông lại bất công quá vậy?
Dư Sinh giống như một tên ăn xin thấy vàng là sáng mắt hết đường cứu chữa. bỗng nhiên như rồng như cọp bật dậy từ trên ghế, nhảy bật lên một cái.
“Con dâu của ta lên núi, mau mau tắt hết mấy cái chướng ngại vật trên đường đi”
Toàn bộ người đứng trong đại sảnh đều đứng ngây như phỗng Một bà vợ bé nhắc nhở ông ta: “Ông chủ à, mấy cái cơ quan ấy sao lại đóng được chứ. Nhỡ có người xấu nhân cơ hội lẻn vào thì làm sao đây?”
Bộ dạng sợ ma sợ quỷ của Dư Sinh dường như mất tăm mất tích: “Một trăm linh tám trại nhà họ Dư tôi mà còn phải đi sợ đám du khách ấy sao? Nói ra còn có mặt mũi làm người nữa hả?”
Bà vợ bé thở dài thườn thượt.
Mấy năm nay, ông chủ luôn nặng lòng ép buộc cậu nhà kết hôn, sinh con. Nhưng cuối cùng vẫn tốn công vô ích. Nếu như lúc này có một người con gái nào đến đây có thể giúp cậu nhà giải trừ phong ấn, ông chủ tất nhiên sẽ đem cô ấy cung phụng như Bồ Tát tái thế rồi.
Dư Sinh đóng lại toàn bộ chướng ngại lẫn bẫy rập trên đường lên núi, Dư Nhân lập tức vội vã chạy như điên ra ngoài.
Ông chủ Dư Sinh này sao lại để xống mất đứa con được việc thì ít phá hoại thì nhiều này, vội vàng triệu tập đội ngũ, cao giọng hạ lệnh: “Mau lấy kèn xô-na vác ra ngoài cửa mà đi ra ngoài cửa rống lớn, hoan nghênh nhiệt liệt áp trại phu nhân tương lai của trại nhà họ Dư vào trại đi thôi.”
“Vâng”
Cùng lúc đó, Chiến Hàn Quân lựa chọn đi con đường bên trái, nhưng vừa lên ngã ba không được bao lâu, đã bắt đầu cảm giác được con đường đi này còn gian lao hơn đường lên Tây Thiên thỉnh kinh nữa Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt đi ở phía trước cũng té liên tục trên mặt tuyết, sau đấy trượt chân lăn từ trên xuống, thân thể đụng thẳng vào cây rừng, thê thảm chẳng nỡ nhìn.
Nghiêm Mặc Hàn vất vả chật vật ôm lấy thân cây, rồi còn kéo Chiến Anh Nguyệt lên, nỗi oán hờn bộc phát ngập tràn: “Tôi nói rồi mà, đường bên trái quá khó đi”
Quan Minh Vũ thay sự lựa chọn “hơi sai sai” của Tổng Giám đốc nhà mình dát phấn đơm hoa lên mà biện giải: “Bên phải còn khó đi hơn nữa cơ”
“Sao anh biết bên phải khó đi hơn? Anh đã đi qua đâu mà biết? Đúng là cái đồ chỉ biết mỗi sếp nhà mình, cậu ta đánh rắm chắc cũng ngửi rồi khen thơm”
Nghiêm Mặc Hàn bám vào thân cây bắt đầu giở trò mèo: “Tôi không đi đâu, tôi, tôi còn phải giữ cái mạng này về để còn phụng dưỡng cho bố mẹ nữa chứ”
Chiến Hàn Quân lạnh mặt: “Ai mượn anh theo tôi đến đây?”
Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu đào cho mình con đường lui: “Không thì bây giờ chúng ta quay lại đi, bây giờ đi về vẫn còn kịp đấy”
Chuyện Linh Trang quả quyết phải tìm được Lạc Thanh Tùng đã là chuyện không ai lay chuyển được, bất kỳ trở ngại gì cũng chẳng thể cản bước cô. Bèn nói: “Thế thôi hay là mọi người quay về đi, để tôi với chồng đi là được rồi?”
Nghiêm Mặc Hàn lại càng không chịu nghe theo: “Mấy người đi rồi thì ai bảo vệ chúng tôi đây?
Chiến Hàn Quân đoạn đáp: “Yên tâm đi, thứ vô dụng như cậu thì ông trời cũng chẳng buồn bắt về đâu”
Nghiêm Mặc Hàn bị chọc tức thành công, đứng phắt dậy: “Đi thì đi”
Ngay vào lúc này, mặt đất như đang bắt đầu một cơn địa chấn vậy. Cây cối bắt đầu xê dịch, sườn núi nghiêng nghiêng bắt đầu động đậy, toàn bộ khu núi này cũng bắt đầu nghiêng ngả.
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức như quỷ khóc sói gào: “Chết mất chết mất, kỳ này chết chắc rồi.
Đừng nói là chúng ta đụng phải động đất đấy nhé?”
Quan Minh Vũ bình tĩnh nhìn ngọn núi phía xa: “Không phải động đất”
“Thế tự dưng đất đá dịch chuyển à?”
Đất đá bốn phía cũng không có dấu hiệu dịch chuyển, Quân Minh Vũ bèn bác bỏ: “Không phải đất đá dịch chuyển”
Nghiêm Mặc Hàn gà mờ bắt đầu phỏng đoán bậy bạ: “Thế thì là sườn núi bị sạt lở?”
Quân Minh Vũ nhìn chảm chắm quả đồi đang di chuyển chậm chạp, lắc đầu “Cũng không giống thế”
Lúc bấy giờ, Chiến Hàn Quân đột ngột nói: “Cây cối xê dịch có trật tự, độ dốc của quả núi cũng thay đổi rất chậm, loại bỏ mọi khả năng, thi càng giống như là có người ở trên núi mở ra một loại cơ quan nào đó.”
Khóe miệng Chiến Hàn Quân cong lên một nụ cười tăm tối: “Xem ra chúng ta đã tới đúng chỗ rồi.
Nơi này ắt hẳn là sào huyệt của bọn chúng.”
Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức hô hoán như heo bị chọc tiết: “Như thế thì khi quay đầu về chúng ta sẽ bị giết chết mất thôi hu hu. Ôi tôi không muốn chết đâu, nửa đời trước tôi trải qua thê thảm thì thôi đi, nửa đời sau vừa được hưởng phúc đã phải chết trẻ thế này, ông trời ơi sao mà ông lại bất công quá vậy?
Bình luận facebook