Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1718
Chương 1718: Bệnh đã có chút chuyển biến tốt rồi
Cúp điện thoại xong, ông cụ Chiến liền bình tĩnh nói với ông cụ Niên: “Bệnh tình của Quân đã lui rồi, tôi nghe cái cuộc điện thoại này, dường như cũng không còn ho khan nữa.
Xem ra bệnh này đã có chút chuyển biến tốt rồi. Mọi người cứ yên tâm đi”
Nghe được bệnh tình của Chiến Hàn Quân đã có chuyển biến tốt, mọi người đều thoải mái thở ra một hơi. Chiến Bá Minh cũng uyển chuyển mà khuyên bảo Dư Thiên An: “Thiên An à, bệnh tình của thẳng bé có chuyển biến tốt rồi, chúng ta đừng đi đến vườn hoa Vô Ưu quấy rầy nó yên tĩnh nghỉ ngơi nữa”
Dư Thiên An không nhìn thấy được Chiến Hàn Quân, trong lòng cũng không nhanh Chiến Quốc Việt chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Vườn hoa Vô Ưu.
Lúc mà Linh Trang bưng bát canh thuốc.
Trung Y tiến vào phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, nụ cười trên mặt Chiến Hàn Quân có chút chút hóa đá.
“Lại phải uống thuốc” Anh tuyệt vọng mà ngã xuống giường nói.
Linh Trang để canh thuốc ở bên trên chiếc tủ cạnh đầu giường, thò tay ra kéo anh: “Ngoan, ngồi dậy uống thuốc đi.”
Chiến Hàn Quân ăn vạ: “Linh Trang, em đút cho anh đi”
“Được, em đút cho anh”
Chiến Hàn Quân ngồi dậy, Linh Trang múc canh thuốc đút vào tỏng miệng anh, một bên thì cùng anh nói chuyện.
“Hiệu quả của thuốc của bà nỗi quả nhiên là không tôi. Hôm qua uống được hai lần, hôm nay ho khan cũng đã không có kéo dài như vậy nữa. Tân suất ho khan cũng ít đi rồi, hôm qua một lần ho khan phải mấy chục lần liên tục, hôm nau chỉ còn có năm sáu tiếng nữa thôi”
Chiến Hàn Quân lặng lẽ lắng nghe âm thanh của Linh Trang, Linh Trang đối với bệnh tình của anh quan tâm đến từng chỉ tiết nhỏ đến như vậy, khiến cho anh rất động lòng.
“Sao anh lại không nói gì nữa rồi?” Linh Trang đột nhiên ý thức được thời gian Chiến Hàn Quân trầm mặc có chút lâu, hiếu kỳ mà hỏi anh.
Chiến Hàn Quân ôn nhu nói: “Anh đang chăm chú nghe em nói đấy”
Linh Trang ngây thơ cười rộ lên: Bác Danh dạy em làm canh thuốc trị bệnh ho.
Đợi anh tốt lên rồi, thì em ngày nào cũng làm cho anh uống. vậy thì sẽ không còn lưu lại một căn bệnh nào nữa”
Chiến Hàn Quân cười cười gật đầu.
“Bà nội nói, tuổi tác của anh cũng không tính là nhỏ nữa rồi. Bệnh ho khan này nếu như không thể trị được tận gốc, thì sẽ rất dễ biến thành bệnh viêm phế quản mãn tính. Đến lúc mà anh già rồi, thi một tay sẽ chống quải trượng, một tay che ngực, ho khan khục khục không ngớt. Vô cùng khó chịu luôn. Thế nên lần cảm mạo này, em nhất định phải triệt tận gốc bệnh cho anh” Linh Trang bởi vì muốn vì để cho anh ngoan ngoãn phối hợp uống thuốc cho cô, thì đến cả hình đang mấy người già chống eo ho khan cô cũng học theo để làm được.
Chiến Hàn Quân vừa bực mình vừa buồn cười “Ai cho em nói anh già hả?” Anh nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn sáng long lanh của Linh Trang.
Linh Trang mới phát hiện bản thân phạm vào mất sự vô tâm, vậy mà lại mạo phạm đến điều cấm ky của anh.
“Em không phải là cố ý đâu mà. Anh Thước, anh không có già.” Linh Trang nhanh chóng xin lỗi.
“Nếu như mà anh có già, lưng còng xuống, hao khan không ngừng. em sẽ rời bỏ anh đấy à?” Chiến Hàn Quân đột nhiên thương cảm àm hỏi.
Linh Trang nói: “Sẽ không đâu. Anh mà già đi thì chính là một ông già nho nhã vui tính.
Anh xem bà nội Bác Danh ấy, tâm tình đạm bạc, một người già 80 tuổi rồi mà nhìn cứ như thể người 60 tuổi ấy. Nhà anh có gen trẻ mãi không già mà”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, anh không muốn già đi”
Linh Trang cười hỏi: “Tại sao vậy?”
Chiến Hàn Quân không có nói. Đôi đồng tử sâu đen ràn ra một tia đau buồn âm thầm.
Một lúc lâu sau, anh mới ấp úng nói: “Anh sợ, anh sợ anh già đi rồi, biến thành một người không mạnh mẽ nữa, nếu như đến lúc màLinh Trang cần có anh, anh không thể lại giống như bây giờ được, có thể không kiêng nể gì mà ôm trầm lấy em”
Hai mắt Linh Trang lã chã đậm lệ.
Hóa ra anh Quân là đang lo cho cô...
Linh Trang để bát thuốc ở trên tủ đầu giường, nắm thật chắc tay của Chiến Hàn Quân, nói: “Anh không cần phải lo lắng cho em, bệnh của em đã ổn lên nhiều rồi”
Cúp điện thoại xong, ông cụ Chiến liền bình tĩnh nói với ông cụ Niên: “Bệnh tình của Quân đã lui rồi, tôi nghe cái cuộc điện thoại này, dường như cũng không còn ho khan nữa.
Xem ra bệnh này đã có chút chuyển biến tốt rồi. Mọi người cứ yên tâm đi”
Nghe được bệnh tình của Chiến Hàn Quân đã có chuyển biến tốt, mọi người đều thoải mái thở ra một hơi. Chiến Bá Minh cũng uyển chuyển mà khuyên bảo Dư Thiên An: “Thiên An à, bệnh tình của thẳng bé có chuyển biến tốt rồi, chúng ta đừng đi đến vườn hoa Vô Ưu quấy rầy nó yên tĩnh nghỉ ngơi nữa”
Dư Thiên An không nhìn thấy được Chiến Hàn Quân, trong lòng cũng không nhanh Chiến Quốc Việt chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Vườn hoa Vô Ưu.
Lúc mà Linh Trang bưng bát canh thuốc.
Trung Y tiến vào phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, nụ cười trên mặt Chiến Hàn Quân có chút chút hóa đá.
“Lại phải uống thuốc” Anh tuyệt vọng mà ngã xuống giường nói.
Linh Trang để canh thuốc ở bên trên chiếc tủ cạnh đầu giường, thò tay ra kéo anh: “Ngoan, ngồi dậy uống thuốc đi.”
Chiến Hàn Quân ăn vạ: “Linh Trang, em đút cho anh đi”
“Được, em đút cho anh”
Chiến Hàn Quân ngồi dậy, Linh Trang múc canh thuốc đút vào tỏng miệng anh, một bên thì cùng anh nói chuyện.
“Hiệu quả của thuốc của bà nỗi quả nhiên là không tôi. Hôm qua uống được hai lần, hôm nay ho khan cũng đã không có kéo dài như vậy nữa. Tân suất ho khan cũng ít đi rồi, hôm qua một lần ho khan phải mấy chục lần liên tục, hôm nau chỉ còn có năm sáu tiếng nữa thôi”
Chiến Hàn Quân lặng lẽ lắng nghe âm thanh của Linh Trang, Linh Trang đối với bệnh tình của anh quan tâm đến từng chỉ tiết nhỏ đến như vậy, khiến cho anh rất động lòng.
“Sao anh lại không nói gì nữa rồi?” Linh Trang đột nhiên ý thức được thời gian Chiến Hàn Quân trầm mặc có chút lâu, hiếu kỳ mà hỏi anh.
Chiến Hàn Quân ôn nhu nói: “Anh đang chăm chú nghe em nói đấy”
Linh Trang ngây thơ cười rộ lên: Bác Danh dạy em làm canh thuốc trị bệnh ho.
Đợi anh tốt lên rồi, thì em ngày nào cũng làm cho anh uống. vậy thì sẽ không còn lưu lại một căn bệnh nào nữa”
Chiến Hàn Quân cười cười gật đầu.
“Bà nội nói, tuổi tác của anh cũng không tính là nhỏ nữa rồi. Bệnh ho khan này nếu như không thể trị được tận gốc, thì sẽ rất dễ biến thành bệnh viêm phế quản mãn tính. Đến lúc mà anh già rồi, thi một tay sẽ chống quải trượng, một tay che ngực, ho khan khục khục không ngớt. Vô cùng khó chịu luôn. Thế nên lần cảm mạo này, em nhất định phải triệt tận gốc bệnh cho anh” Linh Trang bởi vì muốn vì để cho anh ngoan ngoãn phối hợp uống thuốc cho cô, thì đến cả hình đang mấy người già chống eo ho khan cô cũng học theo để làm được.
Chiến Hàn Quân vừa bực mình vừa buồn cười “Ai cho em nói anh già hả?” Anh nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn sáng long lanh của Linh Trang.
Linh Trang mới phát hiện bản thân phạm vào mất sự vô tâm, vậy mà lại mạo phạm đến điều cấm ky của anh.
“Em không phải là cố ý đâu mà. Anh Thước, anh không có già.” Linh Trang nhanh chóng xin lỗi.
“Nếu như mà anh có già, lưng còng xuống, hao khan không ngừng. em sẽ rời bỏ anh đấy à?” Chiến Hàn Quân đột nhiên thương cảm àm hỏi.
Linh Trang nói: “Sẽ không đâu. Anh mà già đi thì chính là một ông già nho nhã vui tính.
Anh xem bà nội Bác Danh ấy, tâm tình đạm bạc, một người già 80 tuổi rồi mà nhìn cứ như thể người 60 tuổi ấy. Nhà anh có gen trẻ mãi không già mà”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, anh không muốn già đi”
Linh Trang cười hỏi: “Tại sao vậy?”
Chiến Hàn Quân không có nói. Đôi đồng tử sâu đen ràn ra một tia đau buồn âm thầm.
Một lúc lâu sau, anh mới ấp úng nói: “Anh sợ, anh sợ anh già đi rồi, biến thành một người không mạnh mẽ nữa, nếu như đến lúc màLinh Trang cần có anh, anh không thể lại giống như bây giờ được, có thể không kiêng nể gì mà ôm trầm lấy em”
Hai mắt Linh Trang lã chã đậm lệ.
Hóa ra anh Quân là đang lo cho cô...
Linh Trang để bát thuốc ở trên tủ đầu giường, nắm thật chắc tay của Chiến Hàn Quân, nói: “Anh không cần phải lo lắng cho em, bệnh của em đã ổn lên nhiều rồi”
Bình luận facebook