Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47: Thâu Hương Thiết Ngọc
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Nguyễn Tư Nhàn đứng lên, đi đến chỗ Phó Minh Dư.
Cô dáng cao chân dài, khoảng cách 2 3 mét này chỉ cần đi vài bược, nhưng cô lại đi cực chậm.
Vài người ở phía sau chỉ cho rằng cô đang thẹn thùng, rất có hứng thú mà nhìn theo bóng dáng của cô.
Chỉ có Phó Minh Dư ngồi trên sô pha nhìn thấy rõ ràng được ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn.
Cô nhìn thẳng vào anh, mí mắt đã trang điểm dưới ánh đèn lờ mờ tối tăm mới nhìn thấy được có một chút kim tuyến vụn nhỏ, mang theo một chút ánh sáng chói nhỏ, cùng ánh sáng nhàn nhạt của con ngươi giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Thoạt nhìn rất đẹp, nhưng không phải dịu dàng như thế.
Đến lúc cô đến gần cúi đầu, hai người đối diện, trong nháy mắt hai ánh mắt đối diện nhau kia.
Ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn giống như đang nói: “Nếu như hôm nay anh dám có tâm tư quỷ gì thì ngày mai anh sẽ xuất hiện trên
thuyền cỏ(1) đây.”
Một lát sau, Phó Minh Dư cánh tay nâng lên, thẻ đánh bài nằm xoài trên lòng bàn tay.
“Lấy đi.”
Nguyễn Tư Nhàn cười, cướp lấy thẻ đánh bài từ trong tay Phó Minh Dư, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó, tôi cũng ngại lấy không như vậy, nếu thua thì tính vào tiền thưởng của tôi.”
Phó Minh Dư liếc cô một cái, cười khẽ.
Vòng đi 800 vòng thì cuối cùng cũng không phải là anh trả tiền sao.
Nguyễn Tư Nhàn cầm thẻ đánh bài xoay người: “Tiếp tục đi! Thời gian còn sớm, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”
“……”
Mọi người nháy mắt cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa, đi đi lại lại mà ngó nhìn Phó Minh Dư.
Vốn dĩ cho rằng Phó Minh Dư dẫn người “bạn” này đến, trên thực tế còn kém một chút tiền tố, đáng tiếc bây giờ xem ra còn xa lắm.
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Tư Nhàn mới vừa cầm bài lên, đột nhiên kêu dừng.
“Đợi chút, tôi vào nhà vệ sinh đã.”
Cô đứng dậy chỉ chỉ Phó Minh Dư: “Anh đừng động bài của tôi, chờ tôi tự mình chơi.”
Trong phòng bao có một nhà vệ sinh riêng, sau khi Nguyễn Tư Nhàn đóng cửa lại, Chúc Đông và Kỷ Diên đều cười vui vẻ nhìn Phó Minh Dư.
Thấy không?
Thấy không người ta không thèm nợ cậu.
Mấy người đang ngồi chỉ có Yến An cười ra tiếng, nhưng mà chỉ là cười nhạt.
Anh ta xếp bài xong, xoay người hỏi Phó Minh Dư: “Tổng giám đốc Phó, anh xem đây là chỗ tốt của việc có tiền phải không?”
Phó Minh Dư không để ý đến anh ta, đứng dậy lấy thẻ đánh bạc còn lại trong khay đặt lên chỗ của Nguyễn Tư Nhàn trên bàn sau đó trở về ghế sofa phía sau.
Loading...
Trên ván bài có đôi khi kiêng kị chuyện đang chơi bị dừng nửa chừng.
Ví dụ việc Nguyễn Tư Nhàn đi nhà vệ sinh, sau khi quay lại mọi người đều nghi ngờ có phải có thay đổi đôi tay khác không.
Dùng một giờ, rõ ràng thực hành cho mọi người xem một tiết mục “Ngược gió lật bàn”.
Giống hệt như một cái máy thu hoạch tiền không có tình cảm, toàn bộ quá trình chỉ thấy cô liên tục ù bài, sát phạt quyết đoán, không lưu tình chút nào.
Mỗi lần nhìn thấy cô dáng vẻ hai mắt tỏa sáng mà thu tiền, thậm chí Chúc Đông và Kỷ Diên mơ hồ cảm thấy, cô là đang báo thù.
Ván bài kết thúc, Nguyễn Tư Nhàn một phát hết nợ, đắc ý dào dạt mà nói: “Toàn thắng đã trở lại.”
Đuôi mày Phó Minh Dư khẽ nâng, mở miệng nói: “Giỏi lắm.”
Sau khi nói xong, trong phòng im lặng một cách kỳ lạ.
Chuyện cuối cùng trở thành như vậy, Chúc Đông và Kỷ Diên bọn họ cũng không nghĩ đến, thậm chí bạn gái Chúc Đông mơ hồ cảm giác ngày hôm nay tự cho là giúp đỡ, có khi lại là trở ngại.
Mọi người đứng dậy, cùng đi đến nhà hàng.
Chúc Đông hỏi Trịnh Ấu An muốn đi cùng hay không, cô ta không từ chối.
Chỉ là cô ta càng ngày càng hoang mang.
Trên đường đi đến nhà hàng, cô ta quay đầu nhỏ giọng hỏi Yến An: “Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì thế?”
Yến An nghiêng cổ nhìn di động: “Em nhìn thấy thế nào thì là như vậy.”
“Như thế nào?”
Yến An ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư ở đằng trước, lạnh lùng nói: “Em có từng thấy Phó Minh Dư dẫn theo một người phụ nữ đến chơi bài, tùy tiện để cô ấy thua không?”
Những lời này đánh vỡ những khó hiểu tối nay, làm cho Trịnh Ấu An rõ ràng.
Cô không dám tin mà nhìn hai người sóng vai đi phía trước.
Không phải đã nói đàn ông đều là móng heo sao? Kết quả gặm đến vui hơn người khác???
Sao lại có người như vậy?
Chẳng lẽ là chiến thuật đánh lui tình địch mới thời hiện đại?
Yến An nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy biếu cảm của cô nứt toạc ra, ngay cả bước chân cũng chậm lại.
Nghĩ đến những chuyện đó của cô và Phó Minh Dư, cùng với chuyện ngày hôm nay một hai phải theo anh ta vào ngồi một lát, Yến An tức khắc hiểu rõ được tâm trạng của Trịnh Ấu An.
“Không vui?”
Trịnh Ấu An kéo kéo khóe miệng: “Em có gì mà không vui.”
Chính là cảm thấy như bị phản bội mà thôi.
Yến An híp híp mắt: “Nhưng anh không vui! Mẹ nó.”
Đánh bài một buổi chiều, không nói tốn nhiều thể lực, nhưng cũng là vận động trí não, trên bàn cơm không khí nhẹ nhàng rất nhiều.
Sau khi mọi người biết tiến độ theo đuổi của Phó Minh Dư không như họ nghĩ, cũng không hề trêu ghẹo hai người.
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm về công việc, toàn bộ quá trình Nguyễn Tư Nhàn đều không tham dự vào đề tài này, chuyên tâm ăn cơm.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm nhận được ánh mắt chết người của Trịnh Ấu An nhìn cô.
Nguyễn Tư Nhàn là thật sự bị cô ta nhìn chằm chằm đến có chút chột dạ, đành phải giả vờ như không thấy được.
Nhưng khi cô chuẩn bị gấp miếng giò heo kho, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cô không còn tâm trạng ăn uống.
Mới vừa buông đũa, Trịnh Ấu An chống cằm nhìn cô, mở miệng nói: “Sao thế, móng heo này không hợp khẩu vị của cô sao? Vừa rồi tôi thấy cô ăn khá ngon miệng nha.”
Nguyễn Tư Nhàn ánh mắt nặng trĩu nhìn qua: “Còn tạm! Tôi ăn đủ rồi.”
Phó Minh Dư bên cạnh quay đầu lại nhìn cô: “Không ăn thêm chút nữa?”
Nguyễn Tư Nhàn miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Không cần, cảm ơn.”
Kỷ Diên thấy thế, nhờ người phục vụ sau khi Nguyễn Tư Nhàn dùng xong mang đến chút đồ ngọt.
Trong đám bọn họ tuổi tác của anh ta là lớn nhất, từ nhỏ đã đảm đương vai vai anh trai chăm sóc mọi người. Bên này thấy Nguyễn Tư Nhàn ăn được, lại nghĩ đến Yến An cả ngày hôm nay không nói gì, lúc ăn cơm cũng chỉ một mình uống rượu giải sầu, nên hỏi: “Đúng rồi! Yến An, cậu và nữ phi công kia của Thế Hàng sao rồi? Theo đuổi được chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn bị hớp
tổ yến nước dừa(2) làm nghẹn.
Phó Minh Dư không có phản ứng gì mà liếc nhìn Kỷ Diên một cái, mà đối phương vẫn hồn nhiên không nhận ra có gì đó không thích hợp.
Lần trước sinh nhật bạn gái Chúc Đông anh ta không đến, không biết được tình hình, lúc này chỉ là quan tâm bạn bè nên hỏi thăm.
“Tình hình thế nào rồi?” Trịnh Ấu An thuận miệng hỏi: “Anh còn từng theo đuổi nữ phi công của Thế Hàng sao?”
Chúc Đông nghe thấy bọn họ hỏi cái này, cũng không để ý, vấn đề này cũng không có gì để trốn tránh, chỉ là thấy Yến An bị vạch trần vết xẹo hơi đáng thương, nên trả lời giúp anh ta: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến.”
Yến An thình lình bị nhắc đến cũng hơi thật bất đắc dĩ, uống một hớp rượu lớn giả vờ say khướt không nghe thấy.
Nhưng hiện thực nói cho biết Nguyễn Tư Nhàn, tiền không phải dễ kiếm như vậy.
Chúc Đông vừa dứt lời, cô bạn gái của anh lại hỏi: “Đúng rồi, Nguyễn tiểu thư, cô làm việc ở đâu?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Lần đầu tiên trong cuộc đời lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra nghề nghiệp của mình như vậy.
“À…… Tôi làm việc ở Thế Hàng.”
“À làm gì thế?”
Trịnh Ấu An đột nhiên chớp chớp mắt, giành quyền trả lời: “Cô ấy chính là nữ phi công của Thế Hàng đây.”
“……”
Bầu không khí vì câu nói của Trịnh Ấu An đột nhiên đọng lại.
Vài ánh mắt quét lên trên người Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Cô che miệng, “A” một tiếng, trực tiếp đâm thủng bầu không khí xấu hổ.
Nguyễn Tư Nhàn cười cứng ngắc, còn bàn tay hạ xuống dưới hung hăng mà nhéo đùi Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư đè tay cô lại, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nhìn về phía Trịnh Ấu An.
“Đúng vậy! Tôi rất vất vả mới có thể mời được nữ phi công vào làm việc, sao thế?”
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, thái độ cứng rắn ngầm trong lời nói, trong nhất thời Trịnh Ấu An cũng không biết nói nên nói cái gì.
Cuối cùng đề tài này dừng lại khi Yến An uống đến mặt đỏ tía tai “Bịch” một tiếng cắm đầu vào bàn.
Bữa cơm này kết thúc trước giờ trong sự miễn cưỡng cười vui của mọi người.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn đi ra đại sảnh, một cơn gió lạnh thổi đến, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình được sống lại.
Đồng thời Biện Toàn và Tư Tiểu Trân ở trong group chat hỏi cô hôm nay thế nào, cô đáp lại một câu.
“Kiếm tiền không dễ! Mọi người về sau nên tiết kiệm một chút.”
Sau khi lên xe, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư chia ra ngồi hai bên, chính giữa dường như được vạch ra một
vĩ tuyến 38(3)
Cô buồn bực mà nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không nói một lời.
Chính là không nên nhất thời vì ma quỷ nhập mà đồng ý với Phó Minh Dư đi đến buổi tiệc này. Cô có thời gian làm một chút gì khác có gì mà không tốt, một hai phải đến trải nghiệm một chuyến Tu La nhân gian.
Phó Minh Dư từ cửa sổ xe nhìn thấy hình ảnh phản chiếu sắc mặt của Nguyễn Tư Nhàn, hỏi: “Mệt rồi?”
“Gấp mười lần.”
“Cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn bỗng chốc quay đầu lại nhìn chằm chằm anh: “Tiền thưởng quý gấp mười lần!”
“Đắt như vậy?”
Đắt?
Nguyễn Tư Nhàn muốn đánh bể đầu chó của anh ta.
Vốn dĩ cô không phải thật sự đòi tiền anh, chỉ là muốn biểu đạt hôm nay mình gặp được đãi ngộ quá mức thảm rồi, dùng tiền thưởng quý làm thước đo nói với anh là gấp mười lần.
Mà anh lại ngại đắt?!
Nguyễn Tư Nhàn nghiêm trọng hoài nghi tài sản của anh đều là keo kiệt.
Cô mặc kệ tên đàn ông keo keo kiệt kiệt này, quay đầu đi tiếp tục đèn đường ngoài cửa sổ.
Nửa phút sau, di động Nguyễn Tư Nhàn reo lên một chút.
Cô lấy ra xem, là chuyển khoản từ WeChat Phó Minh Dư.
Thật đúng là tiền thưởng quý gấp mười lần của cô.
[ Phó Minh Dư ]: Hôm nay Nguyễn tiểu thư vất vả rồi.
Sau khi gửi hết lại cho anh, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu đánh chữ.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Coi như là xem ở mức độ thoải mái hào phóng của Phó tiên sinh, giảm giá 100% cho anh vậy.
[ Phó Minh Dư ]: Vậy bây giờ Nguyễn tiểu thư có thể quay người sang nói chuyện với tôi một câu không?
Nguyễn Tư Nhàn đưa mắt nhìn cửa sổ thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân và Phó Minh Dư trùng vào nhau, nhưng cũng có thể thấy anh đang cười.
Trong lòng vô tình có chút hoảng loạn, cảm giác này vừa chuyển đi thì sẽ rơi vào vực sâu gì đó.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tôi ngủ một lát.
Gửi xong mấy chữ này,đầu cô dựa vào trên cửa sổ xe, lập tức nhắm mắt.
Bởi vì trang viên Warner ở phía tây trên núi, quốc lộ uốn lượn xoay quanh, tài xế lái chậm lại, tốc độ xe vô cùng có hiệu quả thôi miên.
Tới mười phút sau, Nguyễn Tư Nhàn thật sự mơ màng sắp ngủ, đầu theo độ cung của đường nhỏ bắt đầu lắc lư trái phải.
Đột nhiên, có một luồng ấm đến gần cô.
Lúc ý thức mơ hồ, cô theo bản năng sáp đến gần nơi ấm áp, quay đầu vào, liền dựa vào vai người bên cạnh.
Tay Phó Minh Dư chậm rãi xuyên vào giữa lưng cô vào ghế đệm, giữ cô cố định ở trong ngực, không hề lay động theo đường xá.
Xe chậm rãi đi xuống núi, phố xá sầm uất xa hoa truỵ lạc.
Phó Minh Dư cúi đầu một cái, phát hiện mặt cô gần trong gang tấc, ánh sáng đủ màu của đèn neon chiếu xuyên qua cửa sổ xe, giống như từng mảnh kim tuyến ở trên mặt Nguyễn Tư Nhàn ánh lên.
Anh ngửi thấy được mùi hương quả quýt trên người cô, mấy sợi tóc vòng ở cổ anh, ngứa!
Hình như là một cảm xúc nguyên thủy nhất đang quấy phá, lúc anh lấy lại được tinh thần, đã đặt xuống một nụ hôn trên trái của cô.
Rõ ràng chỉ là hôn như chuồn chuồn lướt nước một chút, thế nhưng cũng sinh ra một loại cảm giác
thâu hương thiết ngọc(4).
(4) Thâu hương thiết ngọc: Ý chỉ việc dụ dỗ phụ nữ hoặc là việc nam nữ thông đồng lén lút tình tứ với nhau, xuất phát từ 《Tấn Thư – Cổ Sung Truyền》(theo baidu)
Nghĩ đến đây, Phó Minh Dư cười tự giễu.
Anh ngẩng đầu, muốn dời đi lực chú ý để quên mất đi cảm giác tự giễu ở trong lòng kia, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không cảm giác được tiếng tim đập như trống của người trong ngực.
Tác giả có lời muốn nói: Anh chính là trộm đấy!
Chú thích:
Thuyển cỏ(1): xuát phát từ câu truyện thuyền cỏ mượn tên về Gia Cát Lượng thời Tam Quốc. Thuyền cỏ ở đây có là chiếc thuyền bị ngàn tên bắn xuống.
Vĩ tuyến 38(3): Vĩ tuyến 38 lần đầu tiên được đề xuất là đường chia cắt Triều Tiên năm 1902. Đế quốc Nga lúc đó muốn đặt bán đảo Triều Tiên dưới sự quản lý của nó, nhưng Đế quốc Nhật Bản lại được Đế quốc Anh thừa nhận những quyền lợi của họ ở đây. Trong một nỗ lực tránh xung đột, Nhật Bản đề nghị lấy vĩ tuyến 38 làm đường ranh giới ảnh hưởng giữa hai đế quốc. Tuy nhiên, không hề có một thỏa thuận chính thức nào và Nhật Bản sau đó kiểm soát toàn bộ Triều Tiên.
Đường vĩ tuyến này chia bán đảo Triều Tiên thành hai nửa khá đều nhau. Đến năm 1948, đường phân cách này trở thành biên giới giữa hai quốc gia mới được thành lập trên bán đảo Triều Tiên là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên và Đại Hàn Dân Quốc. Sau cuộc Chiến tranh Triều Tiên (1950-1953), đường biên giới mới được ấn định là vùng phi quân sự cắt chéo qua vĩ tuyến 38 theo hướng đông-bắc tây-nam (Xem: Khu phi quân sự bán đảo Triều Tiên).
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Nguyễn Tư Nhàn đứng lên, đi đến chỗ Phó Minh Dư.
Cô dáng cao chân dài, khoảng cách 2 3 mét này chỉ cần đi vài bược, nhưng cô lại đi cực chậm.
Vài người ở phía sau chỉ cho rằng cô đang thẹn thùng, rất có hứng thú mà nhìn theo bóng dáng của cô.
Chỉ có Phó Minh Dư ngồi trên sô pha nhìn thấy rõ ràng được ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn.
Cô nhìn thẳng vào anh, mí mắt đã trang điểm dưới ánh đèn lờ mờ tối tăm mới nhìn thấy được có một chút kim tuyến vụn nhỏ, mang theo một chút ánh sáng chói nhỏ, cùng ánh sáng nhàn nhạt của con ngươi giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Thoạt nhìn rất đẹp, nhưng không phải dịu dàng như thế.
Đến lúc cô đến gần cúi đầu, hai người đối diện, trong nháy mắt hai ánh mắt đối diện nhau kia.
Ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn giống như đang nói: “Nếu như hôm nay anh dám có tâm tư quỷ gì thì ngày mai anh sẽ xuất hiện trên
thuyền cỏ(1) đây.”
Một lát sau, Phó Minh Dư cánh tay nâng lên, thẻ đánh bài nằm xoài trên lòng bàn tay.
“Lấy đi.”
Nguyễn Tư Nhàn cười, cướp lấy thẻ đánh bài từ trong tay Phó Minh Dư, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó, tôi cũng ngại lấy không như vậy, nếu thua thì tính vào tiền thưởng của tôi.”
Phó Minh Dư liếc cô một cái, cười khẽ.
Vòng đi 800 vòng thì cuối cùng cũng không phải là anh trả tiền sao.
Nguyễn Tư Nhàn cầm thẻ đánh bài xoay người: “Tiếp tục đi! Thời gian còn sớm, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”
“……”
Mọi người nháy mắt cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa, đi đi lại lại mà ngó nhìn Phó Minh Dư.
Vốn dĩ cho rằng Phó Minh Dư dẫn người “bạn” này đến, trên thực tế còn kém một chút tiền tố, đáng tiếc bây giờ xem ra còn xa lắm.
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Tư Nhàn mới vừa cầm bài lên, đột nhiên kêu dừng.
“Đợi chút, tôi vào nhà vệ sinh đã.”
Cô đứng dậy chỉ chỉ Phó Minh Dư: “Anh đừng động bài của tôi, chờ tôi tự mình chơi.”
Trong phòng bao có một nhà vệ sinh riêng, sau khi Nguyễn Tư Nhàn đóng cửa lại, Chúc Đông và Kỷ Diên đều cười vui vẻ nhìn Phó Minh Dư.
Thấy không?
Thấy không người ta không thèm nợ cậu.
Mấy người đang ngồi chỉ có Yến An cười ra tiếng, nhưng mà chỉ là cười nhạt.
Anh ta xếp bài xong, xoay người hỏi Phó Minh Dư: “Tổng giám đốc Phó, anh xem đây là chỗ tốt của việc có tiền phải không?”
Phó Minh Dư không để ý đến anh ta, đứng dậy lấy thẻ đánh bạc còn lại trong khay đặt lên chỗ của Nguyễn Tư Nhàn trên bàn sau đó trở về ghế sofa phía sau.
Loading...
Trên ván bài có đôi khi kiêng kị chuyện đang chơi bị dừng nửa chừng.
Ví dụ việc Nguyễn Tư Nhàn đi nhà vệ sinh, sau khi quay lại mọi người đều nghi ngờ có phải có thay đổi đôi tay khác không.
Dùng một giờ, rõ ràng thực hành cho mọi người xem một tiết mục “Ngược gió lật bàn”.
Giống hệt như một cái máy thu hoạch tiền không có tình cảm, toàn bộ quá trình chỉ thấy cô liên tục ù bài, sát phạt quyết đoán, không lưu tình chút nào.
Mỗi lần nhìn thấy cô dáng vẻ hai mắt tỏa sáng mà thu tiền, thậm chí Chúc Đông và Kỷ Diên mơ hồ cảm thấy, cô là đang báo thù.
Ván bài kết thúc, Nguyễn Tư Nhàn một phát hết nợ, đắc ý dào dạt mà nói: “Toàn thắng đã trở lại.”
Đuôi mày Phó Minh Dư khẽ nâng, mở miệng nói: “Giỏi lắm.”
Sau khi nói xong, trong phòng im lặng một cách kỳ lạ.
Chuyện cuối cùng trở thành như vậy, Chúc Đông và Kỷ Diên bọn họ cũng không nghĩ đến, thậm chí bạn gái Chúc Đông mơ hồ cảm giác ngày hôm nay tự cho là giúp đỡ, có khi lại là trở ngại.
Mọi người đứng dậy, cùng đi đến nhà hàng.
Chúc Đông hỏi Trịnh Ấu An muốn đi cùng hay không, cô ta không từ chối.
Chỉ là cô ta càng ngày càng hoang mang.
Trên đường đi đến nhà hàng, cô ta quay đầu nhỏ giọng hỏi Yến An: “Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì thế?”
Yến An nghiêng cổ nhìn di động: “Em nhìn thấy thế nào thì là như vậy.”
“Như thế nào?”
Yến An ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư ở đằng trước, lạnh lùng nói: “Em có từng thấy Phó Minh Dư dẫn theo một người phụ nữ đến chơi bài, tùy tiện để cô ấy thua không?”
Những lời này đánh vỡ những khó hiểu tối nay, làm cho Trịnh Ấu An rõ ràng.
Cô không dám tin mà nhìn hai người sóng vai đi phía trước.
Không phải đã nói đàn ông đều là móng heo sao? Kết quả gặm đến vui hơn người khác???
Sao lại có người như vậy?
Chẳng lẽ là chiến thuật đánh lui tình địch mới thời hiện đại?
Yến An nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy biếu cảm của cô nứt toạc ra, ngay cả bước chân cũng chậm lại.
Nghĩ đến những chuyện đó của cô và Phó Minh Dư, cùng với chuyện ngày hôm nay một hai phải theo anh ta vào ngồi một lát, Yến An tức khắc hiểu rõ được tâm trạng của Trịnh Ấu An.
“Không vui?”
Trịnh Ấu An kéo kéo khóe miệng: “Em có gì mà không vui.”
Chính là cảm thấy như bị phản bội mà thôi.
Yến An híp híp mắt: “Nhưng anh không vui! Mẹ nó.”
Đánh bài một buổi chiều, không nói tốn nhiều thể lực, nhưng cũng là vận động trí não, trên bàn cơm không khí nhẹ nhàng rất nhiều.
Sau khi mọi người biết tiến độ theo đuổi của Phó Minh Dư không như họ nghĩ, cũng không hề trêu ghẹo hai người.
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm về công việc, toàn bộ quá trình Nguyễn Tư Nhàn đều không tham dự vào đề tài này, chuyên tâm ăn cơm.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm nhận được ánh mắt chết người của Trịnh Ấu An nhìn cô.
Nguyễn Tư Nhàn là thật sự bị cô ta nhìn chằm chằm đến có chút chột dạ, đành phải giả vờ như không thấy được.
Nhưng khi cô chuẩn bị gấp miếng giò heo kho, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cô không còn tâm trạng ăn uống.
Mới vừa buông đũa, Trịnh Ấu An chống cằm nhìn cô, mở miệng nói: “Sao thế, móng heo này không hợp khẩu vị của cô sao? Vừa rồi tôi thấy cô ăn khá ngon miệng nha.”
Nguyễn Tư Nhàn ánh mắt nặng trĩu nhìn qua: “Còn tạm! Tôi ăn đủ rồi.”
Phó Minh Dư bên cạnh quay đầu lại nhìn cô: “Không ăn thêm chút nữa?”
Nguyễn Tư Nhàn miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Không cần, cảm ơn.”
Kỷ Diên thấy thế, nhờ người phục vụ sau khi Nguyễn Tư Nhàn dùng xong mang đến chút đồ ngọt.
Trong đám bọn họ tuổi tác của anh ta là lớn nhất, từ nhỏ đã đảm đương vai vai anh trai chăm sóc mọi người. Bên này thấy Nguyễn Tư Nhàn ăn được, lại nghĩ đến Yến An cả ngày hôm nay không nói gì, lúc ăn cơm cũng chỉ một mình uống rượu giải sầu, nên hỏi: “Đúng rồi! Yến An, cậu và nữ phi công kia của Thế Hàng sao rồi? Theo đuổi được chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn bị hớp
tổ yến nước dừa(2) làm nghẹn.
Phó Minh Dư không có phản ứng gì mà liếc nhìn Kỷ Diên một cái, mà đối phương vẫn hồn nhiên không nhận ra có gì đó không thích hợp.
Lần trước sinh nhật bạn gái Chúc Đông anh ta không đến, không biết được tình hình, lúc này chỉ là quan tâm bạn bè nên hỏi thăm.
“Tình hình thế nào rồi?” Trịnh Ấu An thuận miệng hỏi: “Anh còn từng theo đuổi nữ phi công của Thế Hàng sao?”
Chúc Đông nghe thấy bọn họ hỏi cái này, cũng không để ý, vấn đề này cũng không có gì để trốn tránh, chỉ là thấy Yến An bị vạch trần vết xẹo hơi đáng thương, nên trả lời giúp anh ta: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến.”
Yến An thình lình bị nhắc đến cũng hơi thật bất đắc dĩ, uống một hớp rượu lớn giả vờ say khướt không nghe thấy.
Nhưng hiện thực nói cho biết Nguyễn Tư Nhàn, tiền không phải dễ kiếm như vậy.
Chúc Đông vừa dứt lời, cô bạn gái của anh lại hỏi: “Đúng rồi, Nguyễn tiểu thư, cô làm việc ở đâu?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Lần đầu tiên trong cuộc đời lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra nghề nghiệp của mình như vậy.
“À…… Tôi làm việc ở Thế Hàng.”
“À làm gì thế?”
Trịnh Ấu An đột nhiên chớp chớp mắt, giành quyền trả lời: “Cô ấy chính là nữ phi công của Thế Hàng đây.”
“……”
Bầu không khí vì câu nói của Trịnh Ấu An đột nhiên đọng lại.
Vài ánh mắt quét lên trên người Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Cô che miệng, “A” một tiếng, trực tiếp đâm thủng bầu không khí xấu hổ.
Nguyễn Tư Nhàn cười cứng ngắc, còn bàn tay hạ xuống dưới hung hăng mà nhéo đùi Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư đè tay cô lại, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nhìn về phía Trịnh Ấu An.
“Đúng vậy! Tôi rất vất vả mới có thể mời được nữ phi công vào làm việc, sao thế?”
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, thái độ cứng rắn ngầm trong lời nói, trong nhất thời Trịnh Ấu An cũng không biết nói nên nói cái gì.
Cuối cùng đề tài này dừng lại khi Yến An uống đến mặt đỏ tía tai “Bịch” một tiếng cắm đầu vào bàn.
Bữa cơm này kết thúc trước giờ trong sự miễn cưỡng cười vui của mọi người.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn đi ra đại sảnh, một cơn gió lạnh thổi đến, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình được sống lại.
Đồng thời Biện Toàn và Tư Tiểu Trân ở trong group chat hỏi cô hôm nay thế nào, cô đáp lại một câu.
“Kiếm tiền không dễ! Mọi người về sau nên tiết kiệm một chút.”
Sau khi lên xe, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư chia ra ngồi hai bên, chính giữa dường như được vạch ra một
vĩ tuyến 38(3)
Cô buồn bực mà nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không nói một lời.
Chính là không nên nhất thời vì ma quỷ nhập mà đồng ý với Phó Minh Dư đi đến buổi tiệc này. Cô có thời gian làm một chút gì khác có gì mà không tốt, một hai phải đến trải nghiệm một chuyến Tu La nhân gian.
Phó Minh Dư từ cửa sổ xe nhìn thấy hình ảnh phản chiếu sắc mặt của Nguyễn Tư Nhàn, hỏi: “Mệt rồi?”
“Gấp mười lần.”
“Cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn bỗng chốc quay đầu lại nhìn chằm chằm anh: “Tiền thưởng quý gấp mười lần!”
“Đắt như vậy?”
Đắt?
Nguyễn Tư Nhàn muốn đánh bể đầu chó của anh ta.
Vốn dĩ cô không phải thật sự đòi tiền anh, chỉ là muốn biểu đạt hôm nay mình gặp được đãi ngộ quá mức thảm rồi, dùng tiền thưởng quý làm thước đo nói với anh là gấp mười lần.
Mà anh lại ngại đắt?!
Nguyễn Tư Nhàn nghiêm trọng hoài nghi tài sản của anh đều là keo kiệt.
Cô mặc kệ tên đàn ông keo keo kiệt kiệt này, quay đầu đi tiếp tục đèn đường ngoài cửa sổ.
Nửa phút sau, di động Nguyễn Tư Nhàn reo lên một chút.
Cô lấy ra xem, là chuyển khoản từ WeChat Phó Minh Dư.
Thật đúng là tiền thưởng quý gấp mười lần của cô.
[ Phó Minh Dư ]: Hôm nay Nguyễn tiểu thư vất vả rồi.
Sau khi gửi hết lại cho anh, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu đánh chữ.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Coi như là xem ở mức độ thoải mái hào phóng của Phó tiên sinh, giảm giá 100% cho anh vậy.
[ Phó Minh Dư ]: Vậy bây giờ Nguyễn tiểu thư có thể quay người sang nói chuyện với tôi một câu không?
Nguyễn Tư Nhàn đưa mắt nhìn cửa sổ thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân và Phó Minh Dư trùng vào nhau, nhưng cũng có thể thấy anh đang cười.
Trong lòng vô tình có chút hoảng loạn, cảm giác này vừa chuyển đi thì sẽ rơi vào vực sâu gì đó.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tôi ngủ một lát.
Gửi xong mấy chữ này,đầu cô dựa vào trên cửa sổ xe, lập tức nhắm mắt.
Bởi vì trang viên Warner ở phía tây trên núi, quốc lộ uốn lượn xoay quanh, tài xế lái chậm lại, tốc độ xe vô cùng có hiệu quả thôi miên.
Tới mười phút sau, Nguyễn Tư Nhàn thật sự mơ màng sắp ngủ, đầu theo độ cung của đường nhỏ bắt đầu lắc lư trái phải.
Đột nhiên, có một luồng ấm đến gần cô.
Lúc ý thức mơ hồ, cô theo bản năng sáp đến gần nơi ấm áp, quay đầu vào, liền dựa vào vai người bên cạnh.
Tay Phó Minh Dư chậm rãi xuyên vào giữa lưng cô vào ghế đệm, giữ cô cố định ở trong ngực, không hề lay động theo đường xá.
Xe chậm rãi đi xuống núi, phố xá sầm uất xa hoa truỵ lạc.
Phó Minh Dư cúi đầu một cái, phát hiện mặt cô gần trong gang tấc, ánh sáng đủ màu của đèn neon chiếu xuyên qua cửa sổ xe, giống như từng mảnh kim tuyến ở trên mặt Nguyễn Tư Nhàn ánh lên.
Anh ngửi thấy được mùi hương quả quýt trên người cô, mấy sợi tóc vòng ở cổ anh, ngứa!
Hình như là một cảm xúc nguyên thủy nhất đang quấy phá, lúc anh lấy lại được tinh thần, đã đặt xuống một nụ hôn trên trái của cô.
Rõ ràng chỉ là hôn như chuồn chuồn lướt nước một chút, thế nhưng cũng sinh ra một loại cảm giác
thâu hương thiết ngọc(4).
(4) Thâu hương thiết ngọc: Ý chỉ việc dụ dỗ phụ nữ hoặc là việc nam nữ thông đồng lén lút tình tứ với nhau, xuất phát từ 《Tấn Thư – Cổ Sung Truyền》(theo baidu)
Nghĩ đến đây, Phó Minh Dư cười tự giễu.
Anh ngẩng đầu, muốn dời đi lực chú ý để quên mất đi cảm giác tự giễu ở trong lòng kia, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không cảm giác được tiếng tim đập như trống của người trong ngực.
Tác giả có lời muốn nói: Anh chính là trộm đấy!
Chú thích:
Thuyển cỏ(1): xuát phát từ câu truyện thuyền cỏ mượn tên về Gia Cát Lượng thời Tam Quốc. Thuyền cỏ ở đây có là chiếc thuyền bị ngàn tên bắn xuống.
Vĩ tuyến 38(3): Vĩ tuyến 38 lần đầu tiên được đề xuất là đường chia cắt Triều Tiên năm 1902. Đế quốc Nga lúc đó muốn đặt bán đảo Triều Tiên dưới sự quản lý của nó, nhưng Đế quốc Nhật Bản lại được Đế quốc Anh thừa nhận những quyền lợi của họ ở đây. Trong một nỗ lực tránh xung đột, Nhật Bản đề nghị lấy vĩ tuyến 38 làm đường ranh giới ảnh hưởng giữa hai đế quốc. Tuy nhiên, không hề có một thỏa thuận chính thức nào và Nhật Bản sau đó kiểm soát toàn bộ Triều Tiên.
Đường vĩ tuyến này chia bán đảo Triều Tiên thành hai nửa khá đều nhau. Đến năm 1948, đường phân cách này trở thành biên giới giữa hai quốc gia mới được thành lập trên bán đảo Triều Tiên là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên và Đại Hàn Dân Quốc. Sau cuộc Chiến tranh Triều Tiên (1950-1953), đường biên giới mới được ấn định là vùng phi quân sự cắt chéo qua vĩ tuyến 38 theo hướng đông-bắc tây-nam (Xem: Khu phi quân sự bán đảo Triều Tiên).
Bình luận facebook