Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Cầu Hôn
Dựa ở khung cửa xem náo nhiệt có Tinh Thần cùng Tiến Minh.
Tinh Thần cười híp mắt, nhìn về hướng Khương Tình đang đứng, xung quanh là khung cảnh tĩnh lặng cùng trầm lắng.
"Thời gian gần đây cậu ấy bận rộn như vậy, vừa đến trường liền náo nhiệt rồi."
Tiến Minh đưa tay vuốt nhẹ cằm, nhíu mày trầm giọng.
"Tớ cứ nghĩ hôm nay tại sao bất chợt nữ sinh đến trường lại đông như vậy. Hoá ra là do Khương Tình. Lúc nãy cậu nhìn thấy ở cổng trường không? Một đám nữ sinh hấp tấp vội vã chen lấn đi vào. Xe cũng đậu nghẹt trong hầm đấy."
Tinh Thần thở dài một tiếng, oán hận mở miệng nói:
"Bọn họ là đầu óc bị nước vào, rõ ràng vị nào đó có chủ rồi. Còn là bị một nữ nhân cường ngạnh nắm vững như kim loại bàn thạch. Muốn được Khương Tình liếc mắt đến cũng phải xem mình có phân lượng đấu nổi mỹ nữ nhà họ Hạ không đã."
"Nhưng Dung phu nhân là thế nào vậy? Dung gia có một vị là Dung Lạc - về nước rồi sao? Nếu theo lời Bối Vy nói... như vậy Khương Tình gặp rắc rối lớn rồi." Tiến Minh cau mày mờ mịt nói.
"Dung Lạc hình như để ý Hạ Nhi." Thanh âm Cao Vỹ Quang lành lạnh lại bất đắc dĩ chen vào từ phía sau.
Cao Vỹ Quang xuất hiện, chỉ bỏ lại một câu rồi bước tới chỗ Khương Tình.
Tinh Thần cùng Tiến Minh nghe thấy lời Cao Vỹ Quang nói, lập tức chạy theo sau, thấp giọng mở miệng hóng chuyện.
"Cao Vỹ Quang. Cậu biết chuyện gì sao?" Tinh Thần gấp gáp hỏi.
"Biết thì phải kể cho tớ nha." Tiến Minh cũng lập tức ăn dưa nói.
Cao Vỹ Quang không trả lời, chỉ đến trước mặt Khương Tình rồi dừng lại.
Tiếng nghị luận xung quanh vì sự xuất hiện của Cao Vỹ Quang lại vang lên.
"Ồ! Là Cao thái tử."
"Cậu ấy thích Hạ Nhi. Mấy cậu nhớ chứ?"
"Nam thần trong lòng tớ. Nghĩ tới người cậu ấy thích là Hạ Nhi, tớ lại vô cùng thương tâm."
Khương Tình chậm rãi quay đầu nhìn Cao Vỹ Quang, thấp giọng cười một tiếng.
"Lâu rồi không gặp cậu."
Cao Vỹ Quang nghe giọng nói ôn nhuận dịu dàng kia, vẫn không nhịn được thở ra một hơi, nghiêm giọng hỏi:
"Sắp tới đại thọ của Khương lão gia. Cậu đã quyết định gì chưa?"
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, ánh mắt nâu sẫm bình tĩnh liếc nhìn về phía Hạ Nhi, thản nhiên trả lời:
"Thông tin cũng nhanh đấy. Tớ muốn ra mắt nữ nhân của mình. Thiệp mời sẽ gởi đến Cao gia. Cậu tham dự chứ?"
Hạ Nhi nghe thấy có chút mờ mịt không hiểu.
Cao Vỹ Quang ánh mắt bỗng hiện lên chút thống khổ nhàn nhạt, sau đó cười lạnh nói một câu:
"Tớ muốn nhìn xem Dung Lạc có để yên cho cậu làm điều đó không."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Tinh Thần cùng Tiến Minh đứng phía sau hơi sửng sốt. Thần sắc có chút bất khả tư nghị.
An Tranh nhìn Khương Tình, lâm vào trầm mặc, đôi mắt đen thẫm sa sầm xuống, hai tay nắm chặt như đang khống chế tâm tình vụn vỡ vô hạn đau thương.
"Chị nói đến đại thọ? Khi nào? Còn ra mắt là sao?" Hạ Nhi bước tới liên tục hỏi mấy câu.
Khương Tình không trả lời, vươn tay vuốt nhẹ sườn mặt nữ nhân tinh tế tuyệt mỹ, cười ôn nhuận tao nhã.
Trong khán phòng đông nghẹt người, dưới tư thế ái muội, động tác này lộ rõ sự yêu chiều cực hạn.
Hạ Nhi có chút bực mình, gần đây Khương Tình hơi kì lạ. Giống như giấu cô làm cái gì đó.
"Chúng mình đính hôn đi." Giọng nói ôn nhuận lành lạnh trầm thấp vang lên.
Thần trí Hạ Nhi trống rỗng nhìn vào cặp mắt nâu sẫm lành lạnh kia, nghe được câu này thì hoàn toàn sửng sốt.
Trong khán phòng vừa nghe thông tin oanh tạc đó. Tiếng đổ vỡ liền vang lên, không ít nữ sinh hét một tiếng rồi ngã xuống.
Bối Vy đứng bên cạnh, tay nắm khăn trải bàn siết chặt đến run rẩy, hàm răng nghiến lại tưởng chừng như vỡ nát.
Bối Lạc cứng đơ người, vành mắt đỏ rực lên, không tin nổi mà xoay người chạy đi.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhi mới chậm rãi lấy lại được ý thức.
Ánh mắt hổ phách nâng lên, chậm rãi dừng đến trên người Khương Tình, mấy giây sau mới mờ mịt khàn giọng mở miệng:
"Chị... đang nói cái gì vậy?"
Khương Tình bước tới, cúi người ghé sát môi mỏng vào vành tai Hạ Nhi, hơi thở như lan như sương, thanh lãnh lại tươi mát.
"Tôi nói... chúng ta đính hôn." Giọng nói ôn nhuận từ tính, quyến rũ lại câu người đến cực điểm.
Hạ Nhi nghe thấy không tự chủ lui về sau một bước.
"Chị... cầu hôn?" Hạ Nhi mới vừa lên tiếng, còn chưa nói xong, thì có một sức lực kéo lấy cổ tay.
Thân thể đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo tới, trước mặt cô đều choáng váng, Khương Tình đúng lúc cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cô nàng nào đó.
"Không sai! Tôi là cầu hôn em."
"......"
Cảm nhận được ánh mắt của đám bạn học trong khán phòng đều nhìn qua đây, hai má Hạ Nhi lập tức nóng bừng.
Chỉ thấy Khương Tình đưa tay ra, một hộp nhẫn tinh xảo liền mở.
Hạ Nhi còn đang bị Khương Tình doạ cho hồ đồ không hiểu gì, ngón tay nhỏ nhắn đã được Khương Tình đeo lên một chiếc nhẫn. Liếc mắt thấy đã biết giá trị không nhỏ, lấp lánh lại tinh tế, tỉ mỉ lại trang nhã.
"Tôi không có tiền. Dùng tạm nó đi. Khi kết hôn tôi sẽ tự mình làm cho em cái khác" Giọng Khương Tình ôn nhuận tràn ngập bất đắc dĩ.
Hạ Nhi líu lưỡi.
Trước tiên tháo cái nhẫn kim cương xa xỉ này ra khỏi tay bổn tiểu thư rồi hãy nói câu đó.
Đám người trong khán phòng: "...."
"Em phải đeo nhẫn cho tôi." Giọng nữ nhân nào đó có chút bất mãn.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, cái tính tự nói tự quyết này Khương Tình chính là càng dùng càng lên tay.
Hạ Nhi ngẩn người hai giây mới ngơ ngác nhìn quanh một vòng, mờ mịt nói:
"Em còn chưa trả lời mà."
"Không phải lúc nãy em đã tuyên thệ chủ quyền với tôi sao? Tôi đây là chỉ làm thêm một bước." Giọng nói ôn nhuận lại bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên.
"..."
Chị lợi hại.
Bổn tiểu thư thua!!
Hạ Nhi vươn tay ra cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp nhỏ.
Khương Tình vô cùng nhu thuận đưa tay lên, bàn tay xinh đẹp trắng nõn, thon dài như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô nàng nào đó không nhịn được hít sâu một hơi.
"Không được!" Bối Vy hét lên, từng bước nện xuống sàn đi tới.
Xung quanh đám người không tiếng động hút khí, cực kì sợ hãi lui về sau.
Khương Tình không hề di chuyển đầu, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Nhi đang liếc mắt sang Bối Vy.
"Cô ta là người của Dung Lạc rồi. Em còn muốn cô ta! Khương Tình. Chị không cho phép." Bối Vy nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển phẫn hận tột cùng lớn tiếng nói.
Hạ Nhi bỗng cười rộ lên, nghiêng đầu hỏi:
"Cô nhất quyết nói tôi là người của Dung Lạc. Có chứng cứ sao?"
"..."
"Cô là không nhìn nổi tôi sống tốt hơn cô. Cô khiến tôi ghê tởm. Bối Vy!"
Bốn phía bỗng dưng yên tĩnh.
Kỳ thật khi vừa lên tiếng Bối Vy đã hối hận, chỉ là xúc động mà nói ra, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Nhi, chỉ có thể căng da đầu mà mở miệng:
"Ngoài bộ dạng giống yêu tinh câu dẫn hết người này đến người kia ra, cô còn có cái gì tốt đẹp để Khương Tình yêu cô như vậy chứ? Cô chính là một tai hoạ, một nữ nhân như cô nếu trở thành nữ chủ nhân Khương gia, nhất định khiến Khương gia gà bay chó sủa..."
Tư tâm và oán niệm không thèm che dấu.
Khương Tình bỗng nở một nụ cười lạnh như băng.
"Nâng em ấy trong tay mà yêu chiều, tùy ý em ấy phá hỏng Khương gia cũng không sao —— Tôi cam tâm tình nguyện."
Ở dưới ánh đèn xa hoa rực rỡ, ngón tay thon dài tuyệt mỹ của Khương Tình đưa tới. Hạ Nhi thuận thế đeo chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp kia lên.
Khương Tình chậm rãi nắm lấy các đốt ngón tay, cùng Hạ Nhi mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Trong khán phòng yên tĩnh không tiếng động.
Bối Vy bị đả kích đến mức hộc cả máu, thân thể lập tức ngã xuống sàn.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã mơ hồ truyền đến tiếng kêu người tới đưa Bối Vy đang bất tỉnh rời đi.
Tinh Thần cười híp mắt, nhìn về hướng Khương Tình đang đứng, xung quanh là khung cảnh tĩnh lặng cùng trầm lắng.
"Thời gian gần đây cậu ấy bận rộn như vậy, vừa đến trường liền náo nhiệt rồi."
Tiến Minh đưa tay vuốt nhẹ cằm, nhíu mày trầm giọng.
"Tớ cứ nghĩ hôm nay tại sao bất chợt nữ sinh đến trường lại đông như vậy. Hoá ra là do Khương Tình. Lúc nãy cậu nhìn thấy ở cổng trường không? Một đám nữ sinh hấp tấp vội vã chen lấn đi vào. Xe cũng đậu nghẹt trong hầm đấy."
Tinh Thần thở dài một tiếng, oán hận mở miệng nói:
"Bọn họ là đầu óc bị nước vào, rõ ràng vị nào đó có chủ rồi. Còn là bị một nữ nhân cường ngạnh nắm vững như kim loại bàn thạch. Muốn được Khương Tình liếc mắt đến cũng phải xem mình có phân lượng đấu nổi mỹ nữ nhà họ Hạ không đã."
"Nhưng Dung phu nhân là thế nào vậy? Dung gia có một vị là Dung Lạc - về nước rồi sao? Nếu theo lời Bối Vy nói... như vậy Khương Tình gặp rắc rối lớn rồi." Tiến Minh cau mày mờ mịt nói.
"Dung Lạc hình như để ý Hạ Nhi." Thanh âm Cao Vỹ Quang lành lạnh lại bất đắc dĩ chen vào từ phía sau.
Cao Vỹ Quang xuất hiện, chỉ bỏ lại một câu rồi bước tới chỗ Khương Tình.
Tinh Thần cùng Tiến Minh nghe thấy lời Cao Vỹ Quang nói, lập tức chạy theo sau, thấp giọng mở miệng hóng chuyện.
"Cao Vỹ Quang. Cậu biết chuyện gì sao?" Tinh Thần gấp gáp hỏi.
"Biết thì phải kể cho tớ nha." Tiến Minh cũng lập tức ăn dưa nói.
Cao Vỹ Quang không trả lời, chỉ đến trước mặt Khương Tình rồi dừng lại.
Tiếng nghị luận xung quanh vì sự xuất hiện của Cao Vỹ Quang lại vang lên.
"Ồ! Là Cao thái tử."
"Cậu ấy thích Hạ Nhi. Mấy cậu nhớ chứ?"
"Nam thần trong lòng tớ. Nghĩ tới người cậu ấy thích là Hạ Nhi, tớ lại vô cùng thương tâm."
Khương Tình chậm rãi quay đầu nhìn Cao Vỹ Quang, thấp giọng cười một tiếng.
"Lâu rồi không gặp cậu."
Cao Vỹ Quang nghe giọng nói ôn nhuận dịu dàng kia, vẫn không nhịn được thở ra một hơi, nghiêm giọng hỏi:
"Sắp tới đại thọ của Khương lão gia. Cậu đã quyết định gì chưa?"
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, ánh mắt nâu sẫm bình tĩnh liếc nhìn về phía Hạ Nhi, thản nhiên trả lời:
"Thông tin cũng nhanh đấy. Tớ muốn ra mắt nữ nhân của mình. Thiệp mời sẽ gởi đến Cao gia. Cậu tham dự chứ?"
Hạ Nhi nghe thấy có chút mờ mịt không hiểu.
Cao Vỹ Quang ánh mắt bỗng hiện lên chút thống khổ nhàn nhạt, sau đó cười lạnh nói một câu:
"Tớ muốn nhìn xem Dung Lạc có để yên cho cậu làm điều đó không."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Tinh Thần cùng Tiến Minh đứng phía sau hơi sửng sốt. Thần sắc có chút bất khả tư nghị.
An Tranh nhìn Khương Tình, lâm vào trầm mặc, đôi mắt đen thẫm sa sầm xuống, hai tay nắm chặt như đang khống chế tâm tình vụn vỡ vô hạn đau thương.
"Chị nói đến đại thọ? Khi nào? Còn ra mắt là sao?" Hạ Nhi bước tới liên tục hỏi mấy câu.
Khương Tình không trả lời, vươn tay vuốt nhẹ sườn mặt nữ nhân tinh tế tuyệt mỹ, cười ôn nhuận tao nhã.
Trong khán phòng đông nghẹt người, dưới tư thế ái muội, động tác này lộ rõ sự yêu chiều cực hạn.
Hạ Nhi có chút bực mình, gần đây Khương Tình hơi kì lạ. Giống như giấu cô làm cái gì đó.
"Chúng mình đính hôn đi." Giọng nói ôn nhuận lành lạnh trầm thấp vang lên.
Thần trí Hạ Nhi trống rỗng nhìn vào cặp mắt nâu sẫm lành lạnh kia, nghe được câu này thì hoàn toàn sửng sốt.
Trong khán phòng vừa nghe thông tin oanh tạc đó. Tiếng đổ vỡ liền vang lên, không ít nữ sinh hét một tiếng rồi ngã xuống.
Bối Vy đứng bên cạnh, tay nắm khăn trải bàn siết chặt đến run rẩy, hàm răng nghiến lại tưởng chừng như vỡ nát.
Bối Lạc cứng đơ người, vành mắt đỏ rực lên, không tin nổi mà xoay người chạy đi.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhi mới chậm rãi lấy lại được ý thức.
Ánh mắt hổ phách nâng lên, chậm rãi dừng đến trên người Khương Tình, mấy giây sau mới mờ mịt khàn giọng mở miệng:
"Chị... đang nói cái gì vậy?"
Khương Tình bước tới, cúi người ghé sát môi mỏng vào vành tai Hạ Nhi, hơi thở như lan như sương, thanh lãnh lại tươi mát.
"Tôi nói... chúng ta đính hôn." Giọng nói ôn nhuận từ tính, quyến rũ lại câu người đến cực điểm.
Hạ Nhi nghe thấy không tự chủ lui về sau một bước.
"Chị... cầu hôn?" Hạ Nhi mới vừa lên tiếng, còn chưa nói xong, thì có một sức lực kéo lấy cổ tay.
Thân thể đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo tới, trước mặt cô đều choáng váng, Khương Tình đúng lúc cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cô nàng nào đó.
"Không sai! Tôi là cầu hôn em."
"......"
Cảm nhận được ánh mắt của đám bạn học trong khán phòng đều nhìn qua đây, hai má Hạ Nhi lập tức nóng bừng.
Chỉ thấy Khương Tình đưa tay ra, một hộp nhẫn tinh xảo liền mở.
Hạ Nhi còn đang bị Khương Tình doạ cho hồ đồ không hiểu gì, ngón tay nhỏ nhắn đã được Khương Tình đeo lên một chiếc nhẫn. Liếc mắt thấy đã biết giá trị không nhỏ, lấp lánh lại tinh tế, tỉ mỉ lại trang nhã.
"Tôi không có tiền. Dùng tạm nó đi. Khi kết hôn tôi sẽ tự mình làm cho em cái khác" Giọng Khương Tình ôn nhuận tràn ngập bất đắc dĩ.
Hạ Nhi líu lưỡi.
Trước tiên tháo cái nhẫn kim cương xa xỉ này ra khỏi tay bổn tiểu thư rồi hãy nói câu đó.
Đám người trong khán phòng: "...."
"Em phải đeo nhẫn cho tôi." Giọng nữ nhân nào đó có chút bất mãn.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, cái tính tự nói tự quyết này Khương Tình chính là càng dùng càng lên tay.
Hạ Nhi ngẩn người hai giây mới ngơ ngác nhìn quanh một vòng, mờ mịt nói:
"Em còn chưa trả lời mà."
"Không phải lúc nãy em đã tuyên thệ chủ quyền với tôi sao? Tôi đây là chỉ làm thêm một bước." Giọng nói ôn nhuận lại bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên.
"..."
Chị lợi hại.
Bổn tiểu thư thua!!
Hạ Nhi vươn tay ra cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp nhỏ.
Khương Tình vô cùng nhu thuận đưa tay lên, bàn tay xinh đẹp trắng nõn, thon dài như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô nàng nào đó không nhịn được hít sâu một hơi.
"Không được!" Bối Vy hét lên, từng bước nện xuống sàn đi tới.
Xung quanh đám người không tiếng động hút khí, cực kì sợ hãi lui về sau.
Khương Tình không hề di chuyển đầu, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Nhi đang liếc mắt sang Bối Vy.
"Cô ta là người của Dung Lạc rồi. Em còn muốn cô ta! Khương Tình. Chị không cho phép." Bối Vy nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển phẫn hận tột cùng lớn tiếng nói.
Hạ Nhi bỗng cười rộ lên, nghiêng đầu hỏi:
"Cô nhất quyết nói tôi là người của Dung Lạc. Có chứng cứ sao?"
"..."
"Cô là không nhìn nổi tôi sống tốt hơn cô. Cô khiến tôi ghê tởm. Bối Vy!"
Bốn phía bỗng dưng yên tĩnh.
Kỳ thật khi vừa lên tiếng Bối Vy đã hối hận, chỉ là xúc động mà nói ra, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Nhi, chỉ có thể căng da đầu mà mở miệng:
"Ngoài bộ dạng giống yêu tinh câu dẫn hết người này đến người kia ra, cô còn có cái gì tốt đẹp để Khương Tình yêu cô như vậy chứ? Cô chính là một tai hoạ, một nữ nhân như cô nếu trở thành nữ chủ nhân Khương gia, nhất định khiến Khương gia gà bay chó sủa..."
Tư tâm và oán niệm không thèm che dấu.
Khương Tình bỗng nở một nụ cười lạnh như băng.
"Nâng em ấy trong tay mà yêu chiều, tùy ý em ấy phá hỏng Khương gia cũng không sao —— Tôi cam tâm tình nguyện."
Ở dưới ánh đèn xa hoa rực rỡ, ngón tay thon dài tuyệt mỹ của Khương Tình đưa tới. Hạ Nhi thuận thế đeo chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp kia lên.
Khương Tình chậm rãi nắm lấy các đốt ngón tay, cùng Hạ Nhi mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Trong khán phòng yên tĩnh không tiếng động.
Bối Vy bị đả kích đến mức hộc cả máu, thân thể lập tức ngã xuống sàn.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã mơ hồ truyền đến tiếng kêu người tới đưa Bối Vy đang bất tỉnh rời đi.
Bình luận facebook