Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Có Chút Mong Đợi
Nữ nhân viên nhìn thấy ánh mắt chắc chắn lại mười phần tự tin của Lương Hạ, giọng bỗng trở nên nhỏ xíu:
"Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, giá không rẻ đâu. Cô chắc mình muốn mua chứ?"
Lương Hạ tức đến mức muốn nổ luôn lá phổi, ngay lập tức cúi đầu tìm ví trong túi xách.
Thế nhưng ông trời trêu đùa cô.
Tiểu lolita nào đó — quên ví ở nhà.
Nữ nhân viên nhìn điệu bộ của Lương Hạ, thấy cô lục tung túi sách lên cố gắng tìm cái ví, cho rằng Lương Hạ đây là đang cố vớt lại chút thể diện, cười cười thấp giọng mỉa mai:
"Cô vẫn là đi khỏi đây đi. Nếu không tôi sẽ gọi bảo..."
Chữ 'an' còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một giọng nói lành lạnh phía sau đột ngột cắt ngang lời cô ta.
"Tất cả túi trong cửa hàng này, tôi —— mua hết."
Nữ nhân viên sững sờ, nâng mí mắt nhìn về hướng giọng nói vừa vang lên, liền nhìn thấy một nữ nhân cao gầy, thân mình mảnh mai như nhành liễu, mặc một bộ váy đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc nâu nhẹ xoăn gợn sóng chạm tới tận eo, chậm rãi từ cửa đi tới.
"Thanh toán đi."
Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt như gió lạnh tháng hai, tay cầm một chiếc thẻ màu đen đưa ra trước mặt cô ta.
Nữ nhân viên hơi giật mình, trông thấy dung nhan mỹ lệ khiến người ta kinh hãi kia, tay vừa đưa ra muốn nhận lấy thẻ bỗng dừng lại giữa không trung, nhìn không rời nổi mắt ra khỏi khuôn mặt ấy, quên luôn cả phản ứng.
Lương Hạ trợn tròn mắt, liếc nhìn bàn tay trắng nõn đang cầm một chiếc thẻ đưa tới trước mặt nữ nhân viên kia.
Giây phút nhận ra nữ nhân đứng cạnh mình là ai, hốc mắt Lương Hạ thoáng chốc đỏ bừng, lập tức lao đến ôm chầm lấy.
"Hạ Nhi! Thật sự là cậu..."
Hạ Nhi bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô nàng lolita, nghe tiếng khóc nức nở của Lương Hạ mà lòng có chút đau xót, nhẹ giọng nói:
"Cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn khóc như một đứa con nít. Để bọn người này chê cười cậu. Đáng lắm."
Lương Hạ vẫn thút thít không ngừng, tay siết chặt ôm lấy cổ Hạ Nhi.
Hàn Tịch từ phía sau đi tới, nhìn nữ nhân viên đang trợn mắt há mồm, cười đến ôn hoà tao nhã thấp giọng:
"Tiểu thư chúng tôi muốn mua toàn bộ túi trong cửa hàng này, mong cô thao tác nhanh một chút. Được chứ?"
Nữ nhân viên nhìn thấy khuôn mặt cực hạn phạm hoa đào của Hàn Tịch, lại nhìn thấy nữ nhân ấy nở nụ cười ấm áp với mình, trong lòng giống như mùa xuân đang nở rộ.
Ánh mắt nữ nhân viên liếc tới tấm thẻ Hạ Nhi đang cầm, tay run run đưa ra nhận lấy, lí nhí mở miệng:
"Vâng! Tôi... tôi làm ngay đây."
Hạ Nhi cười khẽ một tiếng, nhìn nữ nhân viên đang muốn xoay người rời đi thanh toán, thấp giọng nói:
"Sẵn tiện — phiền cô gọi quản lý cửa hàng ra đây. Bổn tiểu thư muốn —— khiếu nại."
Thân thể nữ nhân viên kia run lên, cả người ỉu xìu như chết không còn gì luyến tiếc.
Sau khi nữ nhân viên kia đi thanh toán hết cả một cửa hàng túi xách, Hạ Nhi gỡ tay Lương Hạ ra cười cười nhỏ giọng:
"Đống túi xách này tặng cậu. Lát nữa tớ sẽ cho người đem chúng đến Lương gia."
Lương Hạ lấy tay quẹt nhẹ khoé mắt, bĩu môi thấp giọng nói:
"Dùng một đống túi xách này mà muốn chuộc lại những giọt nước mắt của tớ đổ ra vì cậu sao? Hừ hừ..."
Hạ Nhi dở khóc dở cười, dùng tay kéo Lương Hạ ngồi xuống ghế, tư thế vô cùng biếng nhác, hai chân thon dài duỗi thẳng, lưng tựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Lương Hạ hỏi:
"Thế tớ mua cái cửa hàng này tặng cậu chơi đùa. Được không?"
Lương Hạ ngẩn người.
Một đám nữ nhân hoa hoa lệ lệ lúc đầu nhìn thấy Hạ Nhi xuất hiện đã hết sức chấn động vì bề ngoài xinh đẹp sang trọng lại đậm chất con nhà đại thế gia, bây giờ nghe thấy cô gái ấy không chớp mắt muốn quét sạch cửa hàng túi xách xa xỉ này. Giờ lại nghe cô muốn mua 'đứt' cửa hàng cho bạn mình chơi đùa.
Một đám nữ nhân gần như trong lòng điên cuồng gào lên.
"Đây là phú bà nào đây a"
"Tuổi còn nhỏ như vậy... chả lẽ lại là thiên kim nhà nào?"
"Thiên kim hào môn cũng hiếm có người ra tay hào phóng như vậy."
"Thiên a. Mua hết cái cửa hàng này thì khác gì mua một công ty lớn chứ?"
"Tại sao bạn của tôi lại không giàu như vậy nhỉ?"
"Mua cái đống túi xách như vậy... là dư tiền đến điên rồi sao?"
Không tới ba phút liền có một vị quản lý mặt mũi tái mét chạy ra, bộ dạng hớt ha hớt hải.
"Tiểu thư! Xin hỏi ngài... khiếu nại gì ạ?"
Trán hắn toát đầy mồ hôi, rõ ràng là được thông báo liền vội vàng chạy tới, thở dốc không ngừng.
Vị quản lý vừa dứt lời, Hạ Nhi khoanh tay lại cười khẽ, giọng lành lạnh:
"Thanh toán xong chưa?"
Vị quản lý nào đó lấy khăn lau nhẹ mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, hắn mới nghe còn tưởng nhân viên của hắn điên rồi, không ngờ nhìn thấy chiếc thẻ vô hạn mức kia, liền tái mét mặt mày chạy ra đây, đây là tổ tông của hắn a, hắn không đắc tội nổi a.
Vị quản lý gật đầu lia lịa, cúi thấp đầu tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Cảm ơn tiểu thư đã..."
"Xin lỗi đi." Giọng nói băng lãnh cắt ngang.
Vị quản lý cứng đơ người.
Hạ Nhi vắt chéo chân, liếc nhìn nữ nhân viên đang cúi thấp đầu đứng bên cạnh, không nhanh không chậm nhàn nhạt mở miệng:
"Thái độ phục vụ quá tồi tệ, xem thường khách hàng. Thế nào?"
Vị quản lý đưa tay lên lau trán, liếc nhìn nữ nhân viên đang cúi đầu run rẩy liên hồi, lớn giọng mắng:
"Cô phục vụ cái kiểu gì thế hả?"
Nữ nhân viên bị mắng liền uất nghẹn khóc lên, vô cùng sợ hãi run giọng:
"Tôi... tôi..."
Cô ta nào biết cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt kia lại có hậu thuẫn bá đạo như vậy chứ, chỉ nghĩ một cô nhóc học cấp ba muốn thử cảm giác cầm đồ hiệu trên tay thôi, nếu cô ta biết cô nhóc kia có người bạn 'phú bà' như vậy. Cho dù cho cô ta mười lá gan cũng không dám đắc tội a.
Vị quản lí tức giận đến gân xanh nổi đầy đầu, gầm lên:
"Xin lỗi đi. Còn đứng đó khóc cho ai xem."
Nữ nhân viên vừa lau khoé mắt, vừa bước tới trước mặt Hạ Nhi, dự định mở miệng xin lỗi thì liền bị cắt ngang.
"Không phải xin lỗi tôi. Não cô có vấn đề à?"
Hạ Nhi cười khẩy, ánh mắt hổ phách lạnh lẽo đến cực điểm.
Nữ nhân viên lập tức dời qua Lương Hạ đang ngồi bên cạnh, cúi đầu lí nhí nói:
"Tôi xin lỗi."
Lương Hạ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ đang ngạo kiều, thấp giọng cười một tiếng, chống tay tựa lên trán hỏi:
"Thế nào? Hả dạ chưa?"
Lương Hạ trầm mặc một chút liền gật đầu.
Hạ Nhi cười khẽ, cô biết Lương Hạ không thích so đo tính toán, làm người quá mức lương thiện ngây thơ, không muốn dồn người khác vào đường cùng.
Hạ Nhi đưa tay lên phất một cái ra hiệu nữ nhân viên kia rời đi.
Ngay lập tức nữ nhân viên như được đại xá, thấp giọng cảm ơn một tiếng rồi chạy trối chết vào trong.
Hàn Tịch tới trước mặt quản lý cửa hàng, thấp giọng nói bên tai hắn ta một câu. Ánh mắt vị quản lý liền mở lớn, nhìn Hạ Nhi có chút kinh hoảng, lắp bắp nói:
"Thưa tiểu thư! Chuyện này...."
Hạ Nhi cười nhàn nhạt, chậm rãi ưu nhã đứng dậy, đưa tay kéo Lương Hạ cùng mình bước ra khỏi cửa hàng.
"Hạ Nhi! Có chuyện gì vậy?"
Lương Hạ bị lôi đi có chút hoang mang, ánh mắt liếc tới Hàn Tịch đang gọi điện thoại nói gì đó ở phía sau, vị quản lý kia thì cúi thấp đầu, bộ dạng rõ ràng là đang vô cùng kinh hãi, bị doạ cho khiếp sợ không nhẹ.
"Lúc nãy tớ nói sẽ mua cửa hàng này tặng cậu. Hàn Tịch đang giải quyết. Sẽ rất nhanh thôi."
Hạ Nhi nói vô cùng thản nhiên.
Lương Hạ trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng Hạ Nhi đã kéo cô bước tới chiếc Ferrari đỗ đằng trước cổng, một vệ sĩ trông thấy vội vã mở cửa xe cho hai người.
Hạ Nhi đẩy Lương Hạ vào trong, bản thân cũng chen người vào ngồi bên cạnh.
"Hạ Nhi! Cậu.. hình như có gì đó... rất khác." Lương Hạ không nhịn được hít một hơi than thở.
Cô nàng nào đó biếng nhác dựa vào trong xe, nhìn Lương Hạ cười cười không đáp.
Một lát sau Hàn Tịch mở cửa xe trước bước vào.
"Tiểu thư!"
"Xong rồi?"
Hạ Nhi chống tay lên trán, cười khẽ.
"Sẽ chuyển đến Lương gia, xin tiểu thư yên tâm." Hàn Tịch lễ độ cung kính nói.
Lương Hạ ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của hai người, thấp giọng nói:
"Cậu mua nó thật à?"
Hạ Nhi quay đầu liếc Lương Hạ một cái, giọng cực kì nghiêm túc:
"Bổn tiểu thư không đùa! Cho cậu chơi đó. Muốn làm gì thì làm."
Lương Hạ há hốc mồm, mở to mắt nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi nói quá thản nhiên, giống như thứ vừa rồi cô vừa mua chỉ là một cái bánh, không chút để ý, chính xác thật sự là mua để Lương Hạ chơi đùa.
Tiểu lolita nào đó bị doạ đến cứng đơ người.
Chiếc Ferrari lướt nhanh trên đường.
Lương Hạ từ từ trấn tĩnh lại, nhìn Hạ Nhi thấp giọng:
"Hạ Nhi! Ba năm qua cậu đã ở đâu?"
"Nước A."
Lương Hạ nghe Hạ Nhi trả lời rất nhạt, hơi cúi đầu một chút, giọng nói như đè nén cái gì đó.
"Cậu... biết chuyện Khương Tình rồi, đúng không?"
Hạ Nhi không trả lời, chỉ bật cười.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió, khiến người nghe thấy trong lòng liền rung động, một cảm giác lành lạnh bao trùm không khí xung quanh.
Hàn Tịch ở phía trước vẫn thản nhiên chỉnh lại đôi găng tay, đột ngột lên tiếng:
"Tiểu thư! Gần tới Lương gia rồi."
Hạ Nhi ngưng cười, liếc nhìn Lương Hạ, bỗng nhiên thấp giọng mở miệng:
"Cậu và Khương bại hoại thế nào rồi?"
Lương Hạ nghe nhắc đến người kia, hơi cúi thấp đầu che giấu thần sắc khổ sở, mím mím môi nhỏ giọng:
"Tớ với cô ấy chia tay rồi."
Hạ Nhi hơi sửng sốt, lập tức trầm giọng hỏi:
"Lý do?"
Lương Hạ chỉ cười nhạt, sau đó ngước nhìn Hạ Nhi chậm rãi nói:
"Từ sau khi cậu mất tích, tớ gặp Khương Ngọc chính là không thể vui vẻ nổi, tớ không khống chế được, trách móc đôi ba câu. Tâm tình tớ không tốt nên..."
Hạ Nhi nhíu mày, giận dữ gầm lên:
"Lương Hạ! Cậu biết chuyện tớ bị Dung Lạc để ý không phải lỗi của cậu và Khương Ngọc mà."
Lương Hạ hít sâu một hơi, trầm mặc.
Hạ Nhi cố gắng bình ổn tâm tình đang kích động, chậm rãi mở miệng:
"Vậy giờ Khương Ngọc thế nào rồi?"
Lương Hạ hơi nắm chặt khớp tay, như có như không bấm móng lên mu bàn tay mềm mại, giọng vạn phần bất đắc dĩ:
"Tớ... không biết. Sau khi chia tay liền đường ai nấy đi, tớ vùi đầu vào viết lách, làm một nhà văn rảnh rỗi không bước ra khỏi cửa. Cũng không muốn tìm hiểu."
Xe dừng lại trước cổng Lương gia.
Lương Hạ mở cửa bước ra ngoài, hơi cúi người thấp giọng nói vào trong xe.
"Hạ Nhi! Chuyện của Khương Tình, tuy tớ không biết lý do tại sao chị ấy... nhưng tớ có cảm giác chuyện đó... là không thể nào. Lúc cậu mất tích... chị ấy một bộ dạng như chẳng thiết sống nữa, cực kì tàn bạo, tớ nhìn thấy rõ trong mắt..."
"Lương Hạ!"
Hạ Nhi cắt ngang, cười nhàn nhạt nhìn Lương Hạ thấp giọng:
"Tớ sẽ không cưỡng cầu. Khương Tình muốn yêu ai, quen ai là quyền của chị ấy. Chuyện quá khứ... để nó qua đi."
Lương Hạ không cho là đúng, muốn phản bác:
"Nhưng..."
Hạ Nhi thở dài một tiếng, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào mắt Lương Hạ, chậm rãi từng câu từng câu một:
"Tớ biết cậu muốn tớ tìm hiểu nguyên do tại sao chị ấy... quen người khác. Nhưng cậu biết không? Dù thế nào đi nữa, việc Khương Tình đang quen Giai Mộng Kỳ chính là sự thật, cậu đã từng thấy Khương Tình vì ai mà để ý đến như vậy chưa? Tuy tớ không tận mắt nhìn thấy, nhưng tớ phải công nhận một điều. Hai người đó rất xứng đôi. Tớ sẽ không làm điều dư thừa chen chân vào phá huỷ tình cảm của người khác. Lương Hạ! Đừng nhắc tới Khương Tình với tớ nữa. Tớ và chị ấy... chấm dứt rồi."
Lương Hạ nghe xong, tay không tự chủ được run lên một chút.
Những lời nói đó thản nhiên như vậy, giống như không còn chút để tâm nào, nhưng Lương Hạ làm bạn với Hạ Nhi bao nhiêu năm, làm sao không nhận ra sự tổn thương đến từ những câu nói tưởng chừng như vô hạn lãnh đạm đó. Nhưng Lương Hạ không thể phản bác, cũng không biết phải khuyên nhủ Hạ Nhi như thế nào, trầm mặc một lúc lâu, môi không thể hé ra nửa lời.
"Được rồi! Vào trong đi." Hạ Nhi cười khẽ.
Lương Hạ hơi cắn môi, thấp giọng nói một câu:
"Hạ Nhi! Dù thế nào đi nữa. Cậu hãy nhớ tớ sẽ mãi ở bên cậu."
Hạ Nhi cười rộ lên, nụ cười còn chói sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời đang chiếu rọi lên từng tán lá cây.
Lương Hạ hơi ngẩn ra một chút, tay đưa lên che miệng cười quyến rũ:
"Hạ mỹ nhân! Đừng có cười kiểu đó nha. Bổn toạ sẽ rung động vì mỹ nhân đấy."
Dứt lời liền đưa tay ra hiệu Hạ Nhi tới gần mình.
Hạ Nhi nghiêng đầu ghé sát tai, Lương Hạ lấy tay che bên vành tai Hạ Nhi, môi nhỏ úp mở bên tai cô:
"Tớ thấy vị kia cũng được lắm. Là cái vị quản gia Hàn Tịch của cậu. Nữ nhân lớn lên có hương vị mê người như vậy, hay là cậu 'hốt' luôn đi. Tớ nhìn người chuẩn lắm. 'Cường công' thứ thiệt đó."
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, ngay lập tức lui ra, cách xa Lương Hạ một khoảng, trầm giọng lớn tiếng:
"Con bé kia! Bao năm qua nhà ngươi vẫn biến thái như vậy sao? Gán ghép lung tung."
Lương Hạ cười lớn, ánh mắt to tròn lấp lánh, liếc nhìn Hàn Tịch đang ngồi yên lặng bất động, che miệng ẩn ý nói:
"Phản ứng lớn như vậy, tớ chính là cảm thấy hai người rất đẹp đôi, thuyền này tớ sẽ chèo đến khi sang tới bờ mới dừng nha."
Hạ Nhi hừ lạnh, trừng mắt liếc Lương Hạ một cái, trầm giọng ra lệnh:
"Đi! Lái xe đi. Nhanh."
Ngay lập tức chiếc Ferrari lướt qua, thổi tung một góc váy của Lương Hạ đứng bên cạnh.
Lương Hạ bĩu môi một cái, nhìn chiếc xe mất hút thấp giọng cười một tiếng:
"Chả biết sẽ thế nào nha. Có chút mong đợi."
"Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, giá không rẻ đâu. Cô chắc mình muốn mua chứ?"
Lương Hạ tức đến mức muốn nổ luôn lá phổi, ngay lập tức cúi đầu tìm ví trong túi xách.
Thế nhưng ông trời trêu đùa cô.
Tiểu lolita nào đó — quên ví ở nhà.
Nữ nhân viên nhìn điệu bộ của Lương Hạ, thấy cô lục tung túi sách lên cố gắng tìm cái ví, cho rằng Lương Hạ đây là đang cố vớt lại chút thể diện, cười cười thấp giọng mỉa mai:
"Cô vẫn là đi khỏi đây đi. Nếu không tôi sẽ gọi bảo..."
Chữ 'an' còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một giọng nói lành lạnh phía sau đột ngột cắt ngang lời cô ta.
"Tất cả túi trong cửa hàng này, tôi —— mua hết."
Nữ nhân viên sững sờ, nâng mí mắt nhìn về hướng giọng nói vừa vang lên, liền nhìn thấy một nữ nhân cao gầy, thân mình mảnh mai như nhành liễu, mặc một bộ váy đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc nâu nhẹ xoăn gợn sóng chạm tới tận eo, chậm rãi từ cửa đi tới.
"Thanh toán đi."
Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt như gió lạnh tháng hai, tay cầm một chiếc thẻ màu đen đưa ra trước mặt cô ta.
Nữ nhân viên hơi giật mình, trông thấy dung nhan mỹ lệ khiến người ta kinh hãi kia, tay vừa đưa ra muốn nhận lấy thẻ bỗng dừng lại giữa không trung, nhìn không rời nổi mắt ra khỏi khuôn mặt ấy, quên luôn cả phản ứng.
Lương Hạ trợn tròn mắt, liếc nhìn bàn tay trắng nõn đang cầm một chiếc thẻ đưa tới trước mặt nữ nhân viên kia.
Giây phút nhận ra nữ nhân đứng cạnh mình là ai, hốc mắt Lương Hạ thoáng chốc đỏ bừng, lập tức lao đến ôm chầm lấy.
"Hạ Nhi! Thật sự là cậu..."
Hạ Nhi bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô nàng lolita, nghe tiếng khóc nức nở của Lương Hạ mà lòng có chút đau xót, nhẹ giọng nói:
"Cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn khóc như một đứa con nít. Để bọn người này chê cười cậu. Đáng lắm."
Lương Hạ vẫn thút thít không ngừng, tay siết chặt ôm lấy cổ Hạ Nhi.
Hàn Tịch từ phía sau đi tới, nhìn nữ nhân viên đang trợn mắt há mồm, cười đến ôn hoà tao nhã thấp giọng:
"Tiểu thư chúng tôi muốn mua toàn bộ túi trong cửa hàng này, mong cô thao tác nhanh một chút. Được chứ?"
Nữ nhân viên nhìn thấy khuôn mặt cực hạn phạm hoa đào của Hàn Tịch, lại nhìn thấy nữ nhân ấy nở nụ cười ấm áp với mình, trong lòng giống như mùa xuân đang nở rộ.
Ánh mắt nữ nhân viên liếc tới tấm thẻ Hạ Nhi đang cầm, tay run run đưa ra nhận lấy, lí nhí mở miệng:
"Vâng! Tôi... tôi làm ngay đây."
Hạ Nhi cười khẽ một tiếng, nhìn nữ nhân viên đang muốn xoay người rời đi thanh toán, thấp giọng nói:
"Sẵn tiện — phiền cô gọi quản lý cửa hàng ra đây. Bổn tiểu thư muốn —— khiếu nại."
Thân thể nữ nhân viên kia run lên, cả người ỉu xìu như chết không còn gì luyến tiếc.
Sau khi nữ nhân viên kia đi thanh toán hết cả một cửa hàng túi xách, Hạ Nhi gỡ tay Lương Hạ ra cười cười nhỏ giọng:
"Đống túi xách này tặng cậu. Lát nữa tớ sẽ cho người đem chúng đến Lương gia."
Lương Hạ lấy tay quẹt nhẹ khoé mắt, bĩu môi thấp giọng nói:
"Dùng một đống túi xách này mà muốn chuộc lại những giọt nước mắt của tớ đổ ra vì cậu sao? Hừ hừ..."
Hạ Nhi dở khóc dở cười, dùng tay kéo Lương Hạ ngồi xuống ghế, tư thế vô cùng biếng nhác, hai chân thon dài duỗi thẳng, lưng tựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Lương Hạ hỏi:
"Thế tớ mua cái cửa hàng này tặng cậu chơi đùa. Được không?"
Lương Hạ ngẩn người.
Một đám nữ nhân hoa hoa lệ lệ lúc đầu nhìn thấy Hạ Nhi xuất hiện đã hết sức chấn động vì bề ngoài xinh đẹp sang trọng lại đậm chất con nhà đại thế gia, bây giờ nghe thấy cô gái ấy không chớp mắt muốn quét sạch cửa hàng túi xách xa xỉ này. Giờ lại nghe cô muốn mua 'đứt' cửa hàng cho bạn mình chơi đùa.
Một đám nữ nhân gần như trong lòng điên cuồng gào lên.
"Đây là phú bà nào đây a"
"Tuổi còn nhỏ như vậy... chả lẽ lại là thiên kim nhà nào?"
"Thiên kim hào môn cũng hiếm có người ra tay hào phóng như vậy."
"Thiên a. Mua hết cái cửa hàng này thì khác gì mua một công ty lớn chứ?"
"Tại sao bạn của tôi lại không giàu như vậy nhỉ?"
"Mua cái đống túi xách như vậy... là dư tiền đến điên rồi sao?"
Không tới ba phút liền có một vị quản lý mặt mũi tái mét chạy ra, bộ dạng hớt ha hớt hải.
"Tiểu thư! Xin hỏi ngài... khiếu nại gì ạ?"
Trán hắn toát đầy mồ hôi, rõ ràng là được thông báo liền vội vàng chạy tới, thở dốc không ngừng.
Vị quản lý vừa dứt lời, Hạ Nhi khoanh tay lại cười khẽ, giọng lành lạnh:
"Thanh toán xong chưa?"
Vị quản lý nào đó lấy khăn lau nhẹ mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, hắn mới nghe còn tưởng nhân viên của hắn điên rồi, không ngờ nhìn thấy chiếc thẻ vô hạn mức kia, liền tái mét mặt mày chạy ra đây, đây là tổ tông của hắn a, hắn không đắc tội nổi a.
Vị quản lý gật đầu lia lịa, cúi thấp đầu tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Cảm ơn tiểu thư đã..."
"Xin lỗi đi." Giọng nói băng lãnh cắt ngang.
Vị quản lý cứng đơ người.
Hạ Nhi vắt chéo chân, liếc nhìn nữ nhân viên đang cúi thấp đầu đứng bên cạnh, không nhanh không chậm nhàn nhạt mở miệng:
"Thái độ phục vụ quá tồi tệ, xem thường khách hàng. Thế nào?"
Vị quản lý đưa tay lên lau trán, liếc nhìn nữ nhân viên đang cúi đầu run rẩy liên hồi, lớn giọng mắng:
"Cô phục vụ cái kiểu gì thế hả?"
Nữ nhân viên bị mắng liền uất nghẹn khóc lên, vô cùng sợ hãi run giọng:
"Tôi... tôi..."
Cô ta nào biết cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt kia lại có hậu thuẫn bá đạo như vậy chứ, chỉ nghĩ một cô nhóc học cấp ba muốn thử cảm giác cầm đồ hiệu trên tay thôi, nếu cô ta biết cô nhóc kia có người bạn 'phú bà' như vậy. Cho dù cho cô ta mười lá gan cũng không dám đắc tội a.
Vị quản lí tức giận đến gân xanh nổi đầy đầu, gầm lên:
"Xin lỗi đi. Còn đứng đó khóc cho ai xem."
Nữ nhân viên vừa lau khoé mắt, vừa bước tới trước mặt Hạ Nhi, dự định mở miệng xin lỗi thì liền bị cắt ngang.
"Không phải xin lỗi tôi. Não cô có vấn đề à?"
Hạ Nhi cười khẩy, ánh mắt hổ phách lạnh lẽo đến cực điểm.
Nữ nhân viên lập tức dời qua Lương Hạ đang ngồi bên cạnh, cúi đầu lí nhí nói:
"Tôi xin lỗi."
Lương Hạ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ đang ngạo kiều, thấp giọng cười một tiếng, chống tay tựa lên trán hỏi:
"Thế nào? Hả dạ chưa?"
Lương Hạ trầm mặc một chút liền gật đầu.
Hạ Nhi cười khẽ, cô biết Lương Hạ không thích so đo tính toán, làm người quá mức lương thiện ngây thơ, không muốn dồn người khác vào đường cùng.
Hạ Nhi đưa tay lên phất một cái ra hiệu nữ nhân viên kia rời đi.
Ngay lập tức nữ nhân viên như được đại xá, thấp giọng cảm ơn một tiếng rồi chạy trối chết vào trong.
Hàn Tịch tới trước mặt quản lý cửa hàng, thấp giọng nói bên tai hắn ta một câu. Ánh mắt vị quản lý liền mở lớn, nhìn Hạ Nhi có chút kinh hoảng, lắp bắp nói:
"Thưa tiểu thư! Chuyện này...."
Hạ Nhi cười nhàn nhạt, chậm rãi ưu nhã đứng dậy, đưa tay kéo Lương Hạ cùng mình bước ra khỏi cửa hàng.
"Hạ Nhi! Có chuyện gì vậy?"
Lương Hạ bị lôi đi có chút hoang mang, ánh mắt liếc tới Hàn Tịch đang gọi điện thoại nói gì đó ở phía sau, vị quản lý kia thì cúi thấp đầu, bộ dạng rõ ràng là đang vô cùng kinh hãi, bị doạ cho khiếp sợ không nhẹ.
"Lúc nãy tớ nói sẽ mua cửa hàng này tặng cậu. Hàn Tịch đang giải quyết. Sẽ rất nhanh thôi."
Hạ Nhi nói vô cùng thản nhiên.
Lương Hạ trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng Hạ Nhi đã kéo cô bước tới chiếc Ferrari đỗ đằng trước cổng, một vệ sĩ trông thấy vội vã mở cửa xe cho hai người.
Hạ Nhi đẩy Lương Hạ vào trong, bản thân cũng chen người vào ngồi bên cạnh.
"Hạ Nhi! Cậu.. hình như có gì đó... rất khác." Lương Hạ không nhịn được hít một hơi than thở.
Cô nàng nào đó biếng nhác dựa vào trong xe, nhìn Lương Hạ cười cười không đáp.
Một lát sau Hàn Tịch mở cửa xe trước bước vào.
"Tiểu thư!"
"Xong rồi?"
Hạ Nhi chống tay lên trán, cười khẽ.
"Sẽ chuyển đến Lương gia, xin tiểu thư yên tâm." Hàn Tịch lễ độ cung kính nói.
Lương Hạ ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của hai người, thấp giọng nói:
"Cậu mua nó thật à?"
Hạ Nhi quay đầu liếc Lương Hạ một cái, giọng cực kì nghiêm túc:
"Bổn tiểu thư không đùa! Cho cậu chơi đó. Muốn làm gì thì làm."
Lương Hạ há hốc mồm, mở to mắt nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi nói quá thản nhiên, giống như thứ vừa rồi cô vừa mua chỉ là một cái bánh, không chút để ý, chính xác thật sự là mua để Lương Hạ chơi đùa.
Tiểu lolita nào đó bị doạ đến cứng đơ người.
Chiếc Ferrari lướt nhanh trên đường.
Lương Hạ từ từ trấn tĩnh lại, nhìn Hạ Nhi thấp giọng:
"Hạ Nhi! Ba năm qua cậu đã ở đâu?"
"Nước A."
Lương Hạ nghe Hạ Nhi trả lời rất nhạt, hơi cúi đầu một chút, giọng nói như đè nén cái gì đó.
"Cậu... biết chuyện Khương Tình rồi, đúng không?"
Hạ Nhi không trả lời, chỉ bật cười.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió, khiến người nghe thấy trong lòng liền rung động, một cảm giác lành lạnh bao trùm không khí xung quanh.
Hàn Tịch ở phía trước vẫn thản nhiên chỉnh lại đôi găng tay, đột ngột lên tiếng:
"Tiểu thư! Gần tới Lương gia rồi."
Hạ Nhi ngưng cười, liếc nhìn Lương Hạ, bỗng nhiên thấp giọng mở miệng:
"Cậu và Khương bại hoại thế nào rồi?"
Lương Hạ nghe nhắc đến người kia, hơi cúi thấp đầu che giấu thần sắc khổ sở, mím mím môi nhỏ giọng:
"Tớ với cô ấy chia tay rồi."
Hạ Nhi hơi sửng sốt, lập tức trầm giọng hỏi:
"Lý do?"
Lương Hạ chỉ cười nhạt, sau đó ngước nhìn Hạ Nhi chậm rãi nói:
"Từ sau khi cậu mất tích, tớ gặp Khương Ngọc chính là không thể vui vẻ nổi, tớ không khống chế được, trách móc đôi ba câu. Tâm tình tớ không tốt nên..."
Hạ Nhi nhíu mày, giận dữ gầm lên:
"Lương Hạ! Cậu biết chuyện tớ bị Dung Lạc để ý không phải lỗi của cậu và Khương Ngọc mà."
Lương Hạ hít sâu một hơi, trầm mặc.
Hạ Nhi cố gắng bình ổn tâm tình đang kích động, chậm rãi mở miệng:
"Vậy giờ Khương Ngọc thế nào rồi?"
Lương Hạ hơi nắm chặt khớp tay, như có như không bấm móng lên mu bàn tay mềm mại, giọng vạn phần bất đắc dĩ:
"Tớ... không biết. Sau khi chia tay liền đường ai nấy đi, tớ vùi đầu vào viết lách, làm một nhà văn rảnh rỗi không bước ra khỏi cửa. Cũng không muốn tìm hiểu."
Xe dừng lại trước cổng Lương gia.
Lương Hạ mở cửa bước ra ngoài, hơi cúi người thấp giọng nói vào trong xe.
"Hạ Nhi! Chuyện của Khương Tình, tuy tớ không biết lý do tại sao chị ấy... nhưng tớ có cảm giác chuyện đó... là không thể nào. Lúc cậu mất tích... chị ấy một bộ dạng như chẳng thiết sống nữa, cực kì tàn bạo, tớ nhìn thấy rõ trong mắt..."
"Lương Hạ!"
Hạ Nhi cắt ngang, cười nhàn nhạt nhìn Lương Hạ thấp giọng:
"Tớ sẽ không cưỡng cầu. Khương Tình muốn yêu ai, quen ai là quyền của chị ấy. Chuyện quá khứ... để nó qua đi."
Lương Hạ không cho là đúng, muốn phản bác:
"Nhưng..."
Hạ Nhi thở dài một tiếng, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào mắt Lương Hạ, chậm rãi từng câu từng câu một:
"Tớ biết cậu muốn tớ tìm hiểu nguyên do tại sao chị ấy... quen người khác. Nhưng cậu biết không? Dù thế nào đi nữa, việc Khương Tình đang quen Giai Mộng Kỳ chính là sự thật, cậu đã từng thấy Khương Tình vì ai mà để ý đến như vậy chưa? Tuy tớ không tận mắt nhìn thấy, nhưng tớ phải công nhận một điều. Hai người đó rất xứng đôi. Tớ sẽ không làm điều dư thừa chen chân vào phá huỷ tình cảm của người khác. Lương Hạ! Đừng nhắc tới Khương Tình với tớ nữa. Tớ và chị ấy... chấm dứt rồi."
Lương Hạ nghe xong, tay không tự chủ được run lên một chút.
Những lời nói đó thản nhiên như vậy, giống như không còn chút để tâm nào, nhưng Lương Hạ làm bạn với Hạ Nhi bao nhiêu năm, làm sao không nhận ra sự tổn thương đến từ những câu nói tưởng chừng như vô hạn lãnh đạm đó. Nhưng Lương Hạ không thể phản bác, cũng không biết phải khuyên nhủ Hạ Nhi như thế nào, trầm mặc một lúc lâu, môi không thể hé ra nửa lời.
"Được rồi! Vào trong đi." Hạ Nhi cười khẽ.
Lương Hạ hơi cắn môi, thấp giọng nói một câu:
"Hạ Nhi! Dù thế nào đi nữa. Cậu hãy nhớ tớ sẽ mãi ở bên cậu."
Hạ Nhi cười rộ lên, nụ cười còn chói sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời đang chiếu rọi lên từng tán lá cây.
Lương Hạ hơi ngẩn ra một chút, tay đưa lên che miệng cười quyến rũ:
"Hạ mỹ nhân! Đừng có cười kiểu đó nha. Bổn toạ sẽ rung động vì mỹ nhân đấy."
Dứt lời liền đưa tay ra hiệu Hạ Nhi tới gần mình.
Hạ Nhi nghiêng đầu ghé sát tai, Lương Hạ lấy tay che bên vành tai Hạ Nhi, môi nhỏ úp mở bên tai cô:
"Tớ thấy vị kia cũng được lắm. Là cái vị quản gia Hàn Tịch của cậu. Nữ nhân lớn lên có hương vị mê người như vậy, hay là cậu 'hốt' luôn đi. Tớ nhìn người chuẩn lắm. 'Cường công' thứ thiệt đó."
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, ngay lập tức lui ra, cách xa Lương Hạ một khoảng, trầm giọng lớn tiếng:
"Con bé kia! Bao năm qua nhà ngươi vẫn biến thái như vậy sao? Gán ghép lung tung."
Lương Hạ cười lớn, ánh mắt to tròn lấp lánh, liếc nhìn Hàn Tịch đang ngồi yên lặng bất động, che miệng ẩn ý nói:
"Phản ứng lớn như vậy, tớ chính là cảm thấy hai người rất đẹp đôi, thuyền này tớ sẽ chèo đến khi sang tới bờ mới dừng nha."
Hạ Nhi hừ lạnh, trừng mắt liếc Lương Hạ một cái, trầm giọng ra lệnh:
"Đi! Lái xe đi. Nhanh."
Ngay lập tức chiếc Ferrari lướt qua, thổi tung một góc váy của Lương Hạ đứng bên cạnh.
Lương Hạ bĩu môi một cái, nhìn chiếc xe mất hút thấp giọng cười một tiếng:
"Chả biết sẽ thế nào nha. Có chút mong đợi."
Bình luận facebook