Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Em Biết Đau Không?
Hạ Nhi mở cửa bước vào căn hộ, chậm rãi tới bên cạnh tủ rượu, vươn tay lấy một chai rượu vang 1985 rót ra ly thuỷ tinh, trên tay cầm ly rượu lớn, Hạ Nhi thất hồn lạc phách bước vào phòng tắm.
Tóc cô bẩn rồi, cả môi nữa.
Hạ Nhi bật cười, không cởi đồ mà ngồi gọn trong bồn tắm, nước trên vòi sen xả xuống người cô, toàn thân ướt đẫm.
Rượu – quả nhiên là thứ cực phẩm, uống vào giống bay trên mây, cả người đều quay cuồng choáng váng. Mọi suy nghĩ và phiền não sẽ theo từng giọt rượu mà tan biến, sẽ không vì đau lòng cực độ mà mất ngủ cả đêm.
Hạ Nhi vừa uống vừa cười, cô rất mệt mỏi. Mệt đến mức không muốn thở nữa.
Có lẽ Khương Tình cũng giống cô, vì mối tình này mà đã mệt đến chán nản rồi. Một kẻ như cô — dù là vô ý hay cố tình đều chỉ đem lại cho người khác sự bất an khổ sở.
Khanh Long nói không sai. Bản thân cô chả có cái gì đáng để Khương Tình yêu và hi sinh cả, từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời nữ nhân đó, thì mọi thứ xung quanh Khương Tình đều dần dần sụp đổ. Nếu không có cô, Khương Tình lúc này có thể quang minh chính đại ở bên một người tốt hơn cô gấp bội lần, ít ra... sẽ không trêu chọc phải nhiều mối hoạ như cô.
Rồi một ngày Khương Tình sẽ nhận ra bản chất chân thật của cô không hề giống với ảo tưởng trong đầu, thậm chí còn đối lập hoàn toàn. Khi ấy sẽ cảm thấy rất thất vọng. Cô chính là một người như vậy.
Cô không hề mạnh mẽ, cũng không đủ nhẫn tâm.
Làm gì cũng không thể tuyệt tình với người có ơn với mình, càng không muốn nợ ơn nghĩa của bất kì một ai.
Có những việc cô làm rồi mới biết, cũng có những chuyện cô làm sai rồi mới nhận ra.
Chỉ là đến lúc đó thì mọi việc đều đã xong rồi.
Giận Khương Tình không tin cô?
Cô làm gì có quyền mà giận dỗi?
Bây giờ chẳng còn người hiểu và thương xót cho cô nữa rồi.
Cô vướng bận quá nhiều thứ, Hạ gia to lớn cần phải gánh vác trên vai, ông nội và có cả... Trầm gia.
Nước mắt Hạ Nhi rơi xuống, muốn khóc cũng khóc không được, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt lại nhu nhược, trông thật thảm thương.
Cô chỉ có một trái tim kiên cường, cố gắng để sống thật tốt, nhưng cũng bị cay đắng, đau thương.
"Em ra đây!" Giọng nói hết sức nhạt nhẽo lại run run vang khẽ bên ngoài cửa phòng tắm.
Hạ Nhi nhắm hờ mắt, tay cầm ly rượu hơi cứng lại, dòng nước lạnh buốt trên đỉnh đầu rơi xuống người cô, gội rửa linh hồn và cả thể xác thấm nhuần sự chán chường mệt mỏi.
"Hạ Nhi! Tôi nói em ra đây! Nghe không?" Khương Tình đấm mạnh tay vào cửa phòng tắm.
Hạ Nhi mở mắt, trầm giọng:
"Chị về đi."
Khương Tình bật cười, giọng nói ôn nhuận cùng tiếng cười tràn ngập chua xót:
"Hạ Nhi! Em biết đau không? Ba năm qua những gì tôi phải chịu đựng không phải chỉ dùng một câu nói là nói ra tất cả, cảm giác trống vắng hãi hùng khi nửa đêm tỉnh giấc không còn trông thấy nụ cười của em, là nỗi cô đơn trống trải sau mỗi một ngày dài mệt mỏi trở về nhà mà không có em bên cạnh. Những cảm giác đó, em có hiểu hay không?"
Thanh âm ôn nhuận rất nhẹ, rất lạnh nhạt ưu thương vang lên lần nữa:
"Tôi biết em không nỡ, nhưng người em không nỡ làm tổn thương nhất không phải là tôi sao? Cho dù có những lúc tim tôi bị đâm đến rỉ máu, vẫn luyến tiếc không muốn buông em ra. Vĩnh viễn! Em hiểu không?"
Hạ Nhi cắn chặt môi, thấy mặt mình lành lạnh, cô đưa tay lau thì mới phát hiện hóa ra mình khổ sở đến rơi nước mắt, từng giọt long lanh như hạt trân châu đứt đoạn rơi xuống bồn tắm đầy nước, phát ra tiếng tí tách tí tách, cơ thể nhỏ bé run rẩy đến chán chường.
"Đừng rời xa tôi, nếu không hơi thở của tôi cũng theo đó mà dừng lại. Tôi không thể! Không thể để em rời khỏi tôi đâu."
Giọng điệu thản nhiên như thường, nhưng Hạ Nhi nghe được giọng nói ấy chứa đầy cố chấp cùng không buông tha.
Hạ Nhi đứng phắt dậy bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay ném mạnh cả ly rượu đỏ quý giá đang cầm trên tay về phía vách tường.
Choang!!!
Hạ Nhi xoay người bước tới cửa, bật chốt mở ra.
Khương Tình mím môi đứng trước cửa, nắm tay đỏ ửng sưng tấy lên, dáng người cao gầy hoàn mỹ thoát tục, giống một khối ngọc tuyệt đẹp trong sáng không dính một hạt bụi, làn da trắng hơn tuyết, giữa hàng lông mày là khí thế bức người, vẫn thanh cao lãnh đạm, kiêu ngạo không chịu khuất phục, đôi mắt nâu sẫm nhìn Hạ Nhi toàn thân ướt đẫm, không nói một lời, bàn tay Khương Tình trắng nõn vươn ra...
Nhưng còn chưa chạm được vào cô. Hạ Nhi đã nắm lấy cổ áo Khương Tình kéo xuống, nụ hôn cuồng dại vội vã không hề có chút dịu dàng nào, giống như cắn xé lại giống như phát tiết sự phẫn nộ.
Trong nụ hôn có chút điên cuồng giận dữ kia, thanh âm lạnh lẽo nghiến răng nghiến lợi bật ra:
"Khương Tình! Cho dù tôi chỉ còn một hơi thở. Cũng không rời khỏi chị. Chị hiểu chưa?"
Khoé môi Khương Tình cong lên, gió trăng bỗng trở nên dịu dàng, chân thành tha thiết.
"Tôi hiểu rồi!" Giọng nói ôn nhuận trầm ấm khe khẽ.
Tay Khương Tình vòng qua, ôm lấy thân hình nữ nhân ướt sũng nước, bế bổng Hạ Nhi lên, thân hình hai nữ nhân có chút luống cuống vội vã, đồ đạc trong phòng bị đụng ngã rơi rớt loảng xoảng, vung vãi khắp nơi.
Cánh tay trắng nõn như ngó sen câu chặt cổ Khương Tình, Hạ Nhi hôn đến cuồng nhiệt, không muốn dứt ra.
Nữ nhân này là của cô. Chỉ là của cô thôi.
Khương Tình hơi gấp gáp, ấn Hạ Nhi lên cạnh tủ rượu, lại lỡ tay làm mười mấy chai rượu đỏ quý giá rơi xuống sàn nhà.
"Mặc kệ nó." Hạ Nhi cắn môi dưới Khương Tình, thấp giọng nỉ non.
Khương Tình cũng không muốn để tâm những thứ đổ vỡ đó, bế Hạ Nhi đặt cô lên bàn gỗ bên cạnh tủ rượu, môi mỏng di chuyển xuống cần cổ Hạ Nhi, tiếng nữ nhân thở gấp liền vang lên không ngừng lại được.
"Tôi sẽ nuốt chửng em mất."
Giọng Khương Tình khàn khàn, ngón tay day nhẹ trên cánh môi mềm rồi chuyển dần ra khắp khuôn mặt cô, sau đó trượt xuống xương quai đòn và dừng trước gò ngực đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo ướt sũng.
"Đêm nay phục vụ em đến chết mới thôi!" Khương Tình vừa nói vừa cắn nhẹ lên người cô, giọng nói gợi cảm và có hương vị hấp dẫn chết người.
Hạ Nhi thở hổn hển, mùi hương trên người Khương Tình thấm nhuần lan toả trong không trung, quyến rũ lại bí ẩn, quỷ dị mà lại trong trẻo lạnh lùng. Chẳng biết tên gì, bắt nguồn từ đâu mà khiến đầu óc cô trở nên mộng mị. Nồng nàn mà lại thoang thoảng, như có như không.
Bờ môi mỏng lướt qua đường cong mềm mại trên cần cổ non mềm. Hạ Nhi vươn tay ôm lấy khuôn mặt Khương Tình nâng lên, môi đỏ mọng áp tới, dùng đầu lưỡi mình làm Khương Tình hé miệng ra, hơi thở cả hai hòa cùng một nhịp...
Khương Tình hơi thở hỗn loạn, không nhịn được dùng tay gấp gáp kéo quần dài trắng trên người cô, vạch mép quần lót mỏng manh, trực tiếp xuyên thẳng hai ngón tay vào cơ thể cô.
Hạ Nhi rên khẽ một tiếng.
Bàn tay đang đỡ thắt lưng cô không chỉ run lên mà môi mỏng quyến rũ cũng vậy.
"Xin lỗi! Xin lỗi em..." Giọng nói ôn nhuận trầm thấp không kiềm chế được dục vọng vang lên.
Trong bầu không khí ngan ngát mùi vị ái tình, Hạ Nhi vừa da diết vừa nỉ non:
"Im đi. Làm em!"
"..."
Cả căn phòng chỉ còn văng vẳng tiếng Hạ Nhi rên riết khiến người ta đỏ mặt.
Tóc cô bẩn rồi, cả môi nữa.
Hạ Nhi bật cười, không cởi đồ mà ngồi gọn trong bồn tắm, nước trên vòi sen xả xuống người cô, toàn thân ướt đẫm.
Rượu – quả nhiên là thứ cực phẩm, uống vào giống bay trên mây, cả người đều quay cuồng choáng váng. Mọi suy nghĩ và phiền não sẽ theo từng giọt rượu mà tan biến, sẽ không vì đau lòng cực độ mà mất ngủ cả đêm.
Hạ Nhi vừa uống vừa cười, cô rất mệt mỏi. Mệt đến mức không muốn thở nữa.
Có lẽ Khương Tình cũng giống cô, vì mối tình này mà đã mệt đến chán nản rồi. Một kẻ như cô — dù là vô ý hay cố tình đều chỉ đem lại cho người khác sự bất an khổ sở.
Khanh Long nói không sai. Bản thân cô chả có cái gì đáng để Khương Tình yêu và hi sinh cả, từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời nữ nhân đó, thì mọi thứ xung quanh Khương Tình đều dần dần sụp đổ. Nếu không có cô, Khương Tình lúc này có thể quang minh chính đại ở bên một người tốt hơn cô gấp bội lần, ít ra... sẽ không trêu chọc phải nhiều mối hoạ như cô.
Rồi một ngày Khương Tình sẽ nhận ra bản chất chân thật của cô không hề giống với ảo tưởng trong đầu, thậm chí còn đối lập hoàn toàn. Khi ấy sẽ cảm thấy rất thất vọng. Cô chính là một người như vậy.
Cô không hề mạnh mẽ, cũng không đủ nhẫn tâm.
Làm gì cũng không thể tuyệt tình với người có ơn với mình, càng không muốn nợ ơn nghĩa của bất kì một ai.
Có những việc cô làm rồi mới biết, cũng có những chuyện cô làm sai rồi mới nhận ra.
Chỉ là đến lúc đó thì mọi việc đều đã xong rồi.
Giận Khương Tình không tin cô?
Cô làm gì có quyền mà giận dỗi?
Bây giờ chẳng còn người hiểu và thương xót cho cô nữa rồi.
Cô vướng bận quá nhiều thứ, Hạ gia to lớn cần phải gánh vác trên vai, ông nội và có cả... Trầm gia.
Nước mắt Hạ Nhi rơi xuống, muốn khóc cũng khóc không được, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt lại nhu nhược, trông thật thảm thương.
Cô chỉ có một trái tim kiên cường, cố gắng để sống thật tốt, nhưng cũng bị cay đắng, đau thương.
"Em ra đây!" Giọng nói hết sức nhạt nhẽo lại run run vang khẽ bên ngoài cửa phòng tắm.
Hạ Nhi nhắm hờ mắt, tay cầm ly rượu hơi cứng lại, dòng nước lạnh buốt trên đỉnh đầu rơi xuống người cô, gội rửa linh hồn và cả thể xác thấm nhuần sự chán chường mệt mỏi.
"Hạ Nhi! Tôi nói em ra đây! Nghe không?" Khương Tình đấm mạnh tay vào cửa phòng tắm.
Hạ Nhi mở mắt, trầm giọng:
"Chị về đi."
Khương Tình bật cười, giọng nói ôn nhuận cùng tiếng cười tràn ngập chua xót:
"Hạ Nhi! Em biết đau không? Ba năm qua những gì tôi phải chịu đựng không phải chỉ dùng một câu nói là nói ra tất cả, cảm giác trống vắng hãi hùng khi nửa đêm tỉnh giấc không còn trông thấy nụ cười của em, là nỗi cô đơn trống trải sau mỗi một ngày dài mệt mỏi trở về nhà mà không có em bên cạnh. Những cảm giác đó, em có hiểu hay không?"
Thanh âm ôn nhuận rất nhẹ, rất lạnh nhạt ưu thương vang lên lần nữa:
"Tôi biết em không nỡ, nhưng người em không nỡ làm tổn thương nhất không phải là tôi sao? Cho dù có những lúc tim tôi bị đâm đến rỉ máu, vẫn luyến tiếc không muốn buông em ra. Vĩnh viễn! Em hiểu không?"
Hạ Nhi cắn chặt môi, thấy mặt mình lành lạnh, cô đưa tay lau thì mới phát hiện hóa ra mình khổ sở đến rơi nước mắt, từng giọt long lanh như hạt trân châu đứt đoạn rơi xuống bồn tắm đầy nước, phát ra tiếng tí tách tí tách, cơ thể nhỏ bé run rẩy đến chán chường.
"Đừng rời xa tôi, nếu không hơi thở của tôi cũng theo đó mà dừng lại. Tôi không thể! Không thể để em rời khỏi tôi đâu."
Giọng điệu thản nhiên như thường, nhưng Hạ Nhi nghe được giọng nói ấy chứa đầy cố chấp cùng không buông tha.
Hạ Nhi đứng phắt dậy bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay ném mạnh cả ly rượu đỏ quý giá đang cầm trên tay về phía vách tường.
Choang!!!
Hạ Nhi xoay người bước tới cửa, bật chốt mở ra.
Khương Tình mím môi đứng trước cửa, nắm tay đỏ ửng sưng tấy lên, dáng người cao gầy hoàn mỹ thoát tục, giống một khối ngọc tuyệt đẹp trong sáng không dính một hạt bụi, làn da trắng hơn tuyết, giữa hàng lông mày là khí thế bức người, vẫn thanh cao lãnh đạm, kiêu ngạo không chịu khuất phục, đôi mắt nâu sẫm nhìn Hạ Nhi toàn thân ướt đẫm, không nói một lời, bàn tay Khương Tình trắng nõn vươn ra...
Nhưng còn chưa chạm được vào cô. Hạ Nhi đã nắm lấy cổ áo Khương Tình kéo xuống, nụ hôn cuồng dại vội vã không hề có chút dịu dàng nào, giống như cắn xé lại giống như phát tiết sự phẫn nộ.
Trong nụ hôn có chút điên cuồng giận dữ kia, thanh âm lạnh lẽo nghiến răng nghiến lợi bật ra:
"Khương Tình! Cho dù tôi chỉ còn một hơi thở. Cũng không rời khỏi chị. Chị hiểu chưa?"
Khoé môi Khương Tình cong lên, gió trăng bỗng trở nên dịu dàng, chân thành tha thiết.
"Tôi hiểu rồi!" Giọng nói ôn nhuận trầm ấm khe khẽ.
Tay Khương Tình vòng qua, ôm lấy thân hình nữ nhân ướt sũng nước, bế bổng Hạ Nhi lên, thân hình hai nữ nhân có chút luống cuống vội vã, đồ đạc trong phòng bị đụng ngã rơi rớt loảng xoảng, vung vãi khắp nơi.
Cánh tay trắng nõn như ngó sen câu chặt cổ Khương Tình, Hạ Nhi hôn đến cuồng nhiệt, không muốn dứt ra.
Nữ nhân này là của cô. Chỉ là của cô thôi.
Khương Tình hơi gấp gáp, ấn Hạ Nhi lên cạnh tủ rượu, lại lỡ tay làm mười mấy chai rượu đỏ quý giá rơi xuống sàn nhà.
"Mặc kệ nó." Hạ Nhi cắn môi dưới Khương Tình, thấp giọng nỉ non.
Khương Tình cũng không muốn để tâm những thứ đổ vỡ đó, bế Hạ Nhi đặt cô lên bàn gỗ bên cạnh tủ rượu, môi mỏng di chuyển xuống cần cổ Hạ Nhi, tiếng nữ nhân thở gấp liền vang lên không ngừng lại được.
"Tôi sẽ nuốt chửng em mất."
Giọng Khương Tình khàn khàn, ngón tay day nhẹ trên cánh môi mềm rồi chuyển dần ra khắp khuôn mặt cô, sau đó trượt xuống xương quai đòn và dừng trước gò ngực đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo ướt sũng.
"Đêm nay phục vụ em đến chết mới thôi!" Khương Tình vừa nói vừa cắn nhẹ lên người cô, giọng nói gợi cảm và có hương vị hấp dẫn chết người.
Hạ Nhi thở hổn hển, mùi hương trên người Khương Tình thấm nhuần lan toả trong không trung, quyến rũ lại bí ẩn, quỷ dị mà lại trong trẻo lạnh lùng. Chẳng biết tên gì, bắt nguồn từ đâu mà khiến đầu óc cô trở nên mộng mị. Nồng nàn mà lại thoang thoảng, như có như không.
Bờ môi mỏng lướt qua đường cong mềm mại trên cần cổ non mềm. Hạ Nhi vươn tay ôm lấy khuôn mặt Khương Tình nâng lên, môi đỏ mọng áp tới, dùng đầu lưỡi mình làm Khương Tình hé miệng ra, hơi thở cả hai hòa cùng một nhịp...
Khương Tình hơi thở hỗn loạn, không nhịn được dùng tay gấp gáp kéo quần dài trắng trên người cô, vạch mép quần lót mỏng manh, trực tiếp xuyên thẳng hai ngón tay vào cơ thể cô.
Hạ Nhi rên khẽ một tiếng.
Bàn tay đang đỡ thắt lưng cô không chỉ run lên mà môi mỏng quyến rũ cũng vậy.
"Xin lỗi! Xin lỗi em..." Giọng nói ôn nhuận trầm thấp không kiềm chế được dục vọng vang lên.
Trong bầu không khí ngan ngát mùi vị ái tình, Hạ Nhi vừa da diết vừa nỉ non:
"Im đi. Làm em!"
"..."
Cả căn phòng chỉ còn văng vẳng tiếng Hạ Nhi rên riết khiến người ta đỏ mặt.
Bình luận facebook