Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170: Tôi Thích Phụ Nữ
Về đêm, con đường lớn ở Kiền Thành đẹp vô cùng.
Ánh đèn kết lại như tấm lụa rực rỡ, lại xen lẫn đâu đây những tòa kiến trúc lịch sử mang nét cổ xưa. Kiền Thành quả thật là một mảnh đất thần kỳ, vừa gánh đỡ được phồn hoa, vừa ấp ôm được quá khứ, có ánh đèn thành thị muôn màu muôn vẻ vừa lưu giữ những nét đẹp rất cổ điển.
Buổi tiệc rượu Lăng gia.
Ngoài trời tối đen, trên độ cao ba mươi mấy tầng, bầu trời sao rất sâu, còn vầng trăng rất tròn.
Khách mời toàn bộ đều giấu mặt, xuất hiện trong khung cảnh hoa lệ rực rỡ,
Hạ Nhi mặc một chiếc váy màu trắng thuần vừa vặn, cổ áo cổ dựng đứng có cài cúc, chất liệu mềm mại rất đẹp, giống tơ lại có mang cảm giác của lụa, bay bổng tôn lên dáng người thẳng tắp của cô.
Khuôn mặt tuyệt sắc được che lại một nửa bởi mặt nạ màu bạc hình cánh bướm, trên người mang vẻ nhàn nhã bước tới trung tâm buổi tiệc, nhìn lướt một vòng khắp nơi, vẻ ngoài quá mức nổi bật lại bắt mắt dường như cuốn hút hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người xung quanh về phía mình.
Trong quầy bar có những bồi bàn diện mạo ưa nhìn, tay bưng khay rượu, mặc áo vest đuôi tôm màu đen đi đi lại lại.
Hạ Nhi cúi đầu, chọn tạm một ghế ngồi xuống rồi gọi một cốc rượu. Từ đây có thể nhìn thấy quá nửa thành phố Kiền Thành về đêm, nhất là có thể thu gọn toàn bộ vẻ quý phái của con đường phồn hoa rực rỡ vào tầm mắt.
Ở nơi tận cùng phía xa xa kia là một khu vực nửa sáng nửa tối, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng xa hoa lộng lẫy trước mắt cô.
Một thế giới phồn hoa, được xây đắp bằng tiền bạc, đây chính là sự khác biệt giữa hai thái cực của quyền lực.
Một người đàn ông lịch lãm bước tới tiếp cận cô, trên tay cầm một ly cocktail màu xanh bắt mắt, chỉ mới nhìn màu cũng đã biết nó được pha chế bởi bartender đỉnh cao tại đây.
Dưới lớp mặt nạ màu đen, nam nhân tao nhã nở một nụ cười hoà ái.
"Tôi có thể làm quen với tiểu thư được không?"
Hạ Nhi đặt ly rượu cocktail màu hổ phách ra trước mặt, ly rượu cô gọi có mùi vị của muối biển thoáng qua, khi hít sâu lại xuất hiện hương thơm của hoa hồng, khiến thứ vị của nó trở thành ngọt ngào thơm ngát, cô nhìn từng tầng màu sắc của nó qua ánh đèn trên trần nhà, cười nhàn nhạt đáp:
"Tôi không có hứng."
Nam nhân vẻ mặt dưới lớp mặt nạ đột nghiên biến đổi, giống như bị trầm trọng đả kích, chăm chăm nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Nhi nhếch nhẹ khoé môi, vị rượu ở đây hơi nặng, rượu chảy vào dạ dày giống như một quả bom vậy.
"Tiểu thư! Tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi." Nam nhân vẫn cố gắng dùng giọng điệu trầm ấm nài nỉ cô.
Hạ Nhi nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy ly rượu, đung đưa nhẹ rồi gỡ quả anh đào trên mép ly xuống, lạnh giọng nói một câu:
"Tôi thích phụ nữ."
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng, dường như còn mang theo cả ý cười giễu cợt, nhưng thành công khiến nam nhân lịch lãm ngời ngời kia chết đứng ngay tại chỗ.
Nam nhân vươn tay lên gỡ lấy mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt cũng được xem là tuấn mỹ.
Hạ Nhi liếc mắt trông thấy liền suy nghĩ, diện mạo nam nhân như vậy, tuyệt đối không thể là loại người xấu được, hơn phân nửa có thể là tên phong lưu bại hoại.
Quả nhiên sau khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, nam nhân kia liền bước tới gần cô, như có như không giật giật khóe miệng, vẻ mặt cười lại như đang tức giận:
"Cho dù cô không thích cũng đừng nên viện một lý do qua loa như vậy. Tiểu thư! Cô vẫn nên ngoan ngoãn một chút. Kiền Thành là địa bàn của tôi..."
Hạ Nhi khẽ thở dài, cô có chút không hiểu giọng điệu ngạo mạn của nam nhân này đến cùng là từ đâu ra?
Bên trái quán bar, Hàn Tịch cùng Tiêu Tự ngồi bên góc khuất xem xét tình hình, Hàn Tịch vừa trông thấy nam nhân kia không biết sống chết mà tới giở trò trêu ghẹo Hạ Nhi, ngay lập tức đứng dậy muốn tiến tới động thủ, Tiêu Tự đưa tay nắm lấy vạt áo Hàn Tịch, tích cực lắc đầu ra hiệu không nên.
"Hạ tiểu thư đã dặn dò là không được manh động a." Giọng Tiêu Tự có chút trẻ con mềm mại.
Hàn Tịch nghĩ lại một chút, liếc nhìn nam nhân đang vẻ mặt âm trầm đối diện Hạ Nhi, cố gắng ẩn nhẫn khắc chế bản thân ngồi xuống.
Tiêu Tự hít sâu một hơi, cậu vẫn là nhớ lúc xưa Hàn Tịch là một người vô cùng trầm tĩnh ổn trọng, làm việc gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, nhưng kể từ khi đi theo Hạ tiểu thư thì tính tình có chút... nóng nảy a.
Vị tổ tông này của hắn lúc ở nước A là tồn tại kinh khủng đến cỡ nào, tuy rằng trên môi luôn là nụ cười ôn hoà dịu dàng, nhưng bản tính vô cùng hung ác tàn bạo, lại còn ngang ngược bất nhân, thủ đoạn ghê gớm, không có chuyện ác nào không dám làm, bất cứ điều gì chỉ cần muốn làm thì không ai cản được. Thế nhưng từ khi rời bỏ vị trí trợ thủ đắc lực của Trầm chủ tịch về dưới tay Hạ tiểu thư thì trở thành một nữ nhân có chút... giống con người hơn rồi.
Hắn không quen lắm a.
Hạ Nhi bên kia lại đang rất đau đầu, nam nhân này dai dẳng không dứt, cô đã bày rõ lập trường như vậy còn cố gắng bám dính lấy cô không buông tha.
Tay đưa ra cầm lấy ly rượu, Hạ Nhi muốn rời đi.
Nam nhân kia trông thấy liền nhảy xuống ghế, tay vươn ra muốn nắm lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi nhíu mày, vạt chiếc váy được vén qua, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp không chút khách khí liền nhắm ngay mu bàn chân nam nhân kia tàn bạo giẫm mạnh.
Rắc Rắc!!
"Ahhh..."
Tiếng hét thảm thiết từ miệng nam nhân bật ra, trước mặt cô thân thể nam nhân kia trở nên co quắp lại, hắn không ôm chân mà đang ôm lấy cổ tay gào thét, hình thù kì dị trên bàn tay kia rõ ràng là đã bị bẻ gãy một cách vô cùng bạo lực tàn nhẫn.
Hạ Nhi thu hồi cái chân vừa muốn làm bậy của mình, ngước mắt nhìn người đột ngột đang đứng trước mặt cô, thuận miệng cảm khái nói:
"Lại thêm một kẻ bại hoại."
Một giọng nói nữ nhân cười khẽ linh hoạt mà thanh tao vang lên bên tai cô:
"Bại hoại thế nào?"
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, lùi về sau một bước, khoé môi cong lên nụ cười nhàn nhạt:
"Cô..."
Nữ nhân được bao phủ trong màn sương đen dày đặc, mí mắt mơ hồ không nhúc nhích, nụ cười hung tàn mang theo ý nghĩa vặn vẹo chết chóc đẫm máu, giọng nói trở nên có chút ý vị kiềm nén vui vẻ:
"Em tới tìm tôi sao?"
Hạ Nhi há hốc mồm, nghẹn nửa ngày, mới hộc ra một câu:
"Tìm cô làm gì? Tôi có việc muốn thương lượng."
Đôi mắt xanh biếc lưu chuyển dưới mặt nạ màu trắng, dưới ánh đèn đang dần trở nên mờ mờ ảo ảo, vẫn không thể che đi sự đoạn phong lưu quyến rũ chết người, môi mỏng bạc nhược hơi nâng lên, giọng điệu cực kì nhẹ nhàng, trong nháy mắt cả không trung phảng phất như có rất nhiều bông tuyết bay lượn rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất:
"Thương lượng? Nói thử tôi nghe xem."
Âm cuối hơi hơi gợi lên, dường như gặp được cô làm tâm tình thập phần sung sướng.
Mà trong sự vui sướng này, hình như còn lẫn gió tanh mưa máu.
Hạ Nhi cắn môi, thấy chết không sờn muốn mở miệng.
"Lạc Lạc!"
Thanh âm nữ nhân mềm nhẹ lại tựa hồ tràn ngập nũng nịu câu dẫn, ngay cả gọi một cái tên cũng vô hạn phong tình.
Hạ Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân đang dùng khuôn mặt bạch liên hoa ngọt ngào đi tới gần chỗ mình, trời sinh dáng dấp xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn rất dễ gây thiện cảm, Hạ Nhi càng nhìn càng cảm thấy nữ nhân kia chính là có ánh hào quang của Mary Sue che chở, cả ngày chỉ việc lắc lư qua lại, người trong thiên hạ tất cả đều sẽ ngã gục dưới váy của cô ta.
Giai Mộng Kỳ! Con mẹ nó!
Hạ Nhi không nhịn được chửi thề một tiếng.
Sắc mặt Giai Mộng Kỳ vô cùng bình tĩnh bước tới cạnh Dung Lạc, vươn tay ra bắt lấy cánh tay Dung Lạc ôm vào trong ngực, khẽ cọ cọ ma sát vài cái, cười giống như đoá hoa hướng dương bung nở:
"Ây da! Lạc để người ta đợi lâu chết đi được. Sao lại đứng ở đây?"
Hạ Nhi cảm thấy từng lớp da gà nổi lên khắp người, khoé môi co giật vài cái, liếc nhìn Dung Lạc đang nhìn mình chằm chằm, lại ghé mắt sang Giai Mộng Kỳ, ngữ điệu bình thản không nghe ra tâm tình:
"Giai Mộng Kỳ xinh đẹp rực rỡ, phong tao vô hạn, gặp cô ở đây thật khiến tôi có chút bất ngờ a."
Hạ Nhi trái lương tâm lắm mới có thể rặn ra hai câu khen ngợi, cũng không biết làm thế nào mà mở miệng được.
Giai Mộng Kỳ liếc nhìn Hạ Nhi, nhíu chặt chân mày, cô ta không mang theo mặt nạ nên người người nhìn thấy nhận ra cũng là đương nhiên, thế nhưng nữ nhân đối diện cô ta thật sự có chút quen mắt, ngay cả giọng nói...
Giai Mộng Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dưới lớp mặt nạ màu bạc, một lúc lâu sau giọng nói bén nhọn vang lên:
"Hạ Nhi!"
Hạ Nhi nghiêm túc gật nhẹ đầu, xem như xác nhận thân phận Giai Mộng Kỳ vừa gọi là không sai, tay lay động ly rượu muốn đưa lên môi, nhưng còn chưa nhấp môi đã bị hành động kế tiếp của Dung Lạc doạ cho khiếp sợ.
Dung Lạc đột ngột áp sát cô, khiến cô hoảng hốt lùi về sau, thân thể tựa lên quầy bar lạnh như băng.
Hạ Nhi nhíu mày, một tay sau lưng đang giữ con dao Phần Lan khí khái vừa phóng khoáng mạnh mẽ vung ra phía trước, không chút lưu tình chĩa về hướng cổ Dung Lạc.
Chỉ thấy Dung Lạc nghiêng người né tránh lưỡi dao sắc bén, một tay nhanh gọn chụp lấy cổ tay cô, tay con lại chậm rãi đưa ra nắm lấy ly rượu màu hổ phách trên tay cô gỡ ra, ánh mắt xanh biếc như màu nước biển hiện lên ý cười nồng đậm, giọng nói không che giấu vẻ yêu chiều cùng tà mị:
"Ly rượu này vẫn là đừng uống thì tốt hơn, em không phải có chuyện muốn thương lượng với tôi sao?"
Hạ Nhi nhíu mày, cổ tay xoay một cái, con dao ngay lập tức chuyển động một trăm tám mươi độ, Dung Lạc buông tay cô ra lùi về sau, Hạ Nhi nhếch môi cười âm trầm, xoay người đá mạnh chiếc ghế phía sau về phía Giai Mộng Kỳ đang đứng.
Giai Mộng Kỳ hốt hoảng trơ mắt nhìn chiếc ghế bay về phía mình.
Ánh đèn kết lại như tấm lụa rực rỡ, lại xen lẫn đâu đây những tòa kiến trúc lịch sử mang nét cổ xưa. Kiền Thành quả thật là một mảnh đất thần kỳ, vừa gánh đỡ được phồn hoa, vừa ấp ôm được quá khứ, có ánh đèn thành thị muôn màu muôn vẻ vừa lưu giữ những nét đẹp rất cổ điển.
Buổi tiệc rượu Lăng gia.
Ngoài trời tối đen, trên độ cao ba mươi mấy tầng, bầu trời sao rất sâu, còn vầng trăng rất tròn.
Khách mời toàn bộ đều giấu mặt, xuất hiện trong khung cảnh hoa lệ rực rỡ,
Hạ Nhi mặc một chiếc váy màu trắng thuần vừa vặn, cổ áo cổ dựng đứng có cài cúc, chất liệu mềm mại rất đẹp, giống tơ lại có mang cảm giác của lụa, bay bổng tôn lên dáng người thẳng tắp của cô.
Khuôn mặt tuyệt sắc được che lại một nửa bởi mặt nạ màu bạc hình cánh bướm, trên người mang vẻ nhàn nhã bước tới trung tâm buổi tiệc, nhìn lướt một vòng khắp nơi, vẻ ngoài quá mức nổi bật lại bắt mắt dường như cuốn hút hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người xung quanh về phía mình.
Trong quầy bar có những bồi bàn diện mạo ưa nhìn, tay bưng khay rượu, mặc áo vest đuôi tôm màu đen đi đi lại lại.
Hạ Nhi cúi đầu, chọn tạm một ghế ngồi xuống rồi gọi một cốc rượu. Từ đây có thể nhìn thấy quá nửa thành phố Kiền Thành về đêm, nhất là có thể thu gọn toàn bộ vẻ quý phái của con đường phồn hoa rực rỡ vào tầm mắt.
Ở nơi tận cùng phía xa xa kia là một khu vực nửa sáng nửa tối, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng xa hoa lộng lẫy trước mắt cô.
Một thế giới phồn hoa, được xây đắp bằng tiền bạc, đây chính là sự khác biệt giữa hai thái cực của quyền lực.
Một người đàn ông lịch lãm bước tới tiếp cận cô, trên tay cầm một ly cocktail màu xanh bắt mắt, chỉ mới nhìn màu cũng đã biết nó được pha chế bởi bartender đỉnh cao tại đây.
Dưới lớp mặt nạ màu đen, nam nhân tao nhã nở một nụ cười hoà ái.
"Tôi có thể làm quen với tiểu thư được không?"
Hạ Nhi đặt ly rượu cocktail màu hổ phách ra trước mặt, ly rượu cô gọi có mùi vị của muối biển thoáng qua, khi hít sâu lại xuất hiện hương thơm của hoa hồng, khiến thứ vị của nó trở thành ngọt ngào thơm ngát, cô nhìn từng tầng màu sắc của nó qua ánh đèn trên trần nhà, cười nhàn nhạt đáp:
"Tôi không có hứng."
Nam nhân vẻ mặt dưới lớp mặt nạ đột nghiên biến đổi, giống như bị trầm trọng đả kích, chăm chăm nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Nhi nhếch nhẹ khoé môi, vị rượu ở đây hơi nặng, rượu chảy vào dạ dày giống như một quả bom vậy.
"Tiểu thư! Tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi." Nam nhân vẫn cố gắng dùng giọng điệu trầm ấm nài nỉ cô.
Hạ Nhi nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy ly rượu, đung đưa nhẹ rồi gỡ quả anh đào trên mép ly xuống, lạnh giọng nói một câu:
"Tôi thích phụ nữ."
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng, dường như còn mang theo cả ý cười giễu cợt, nhưng thành công khiến nam nhân lịch lãm ngời ngời kia chết đứng ngay tại chỗ.
Nam nhân vươn tay lên gỡ lấy mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt cũng được xem là tuấn mỹ.
Hạ Nhi liếc mắt trông thấy liền suy nghĩ, diện mạo nam nhân như vậy, tuyệt đối không thể là loại người xấu được, hơn phân nửa có thể là tên phong lưu bại hoại.
Quả nhiên sau khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, nam nhân kia liền bước tới gần cô, như có như không giật giật khóe miệng, vẻ mặt cười lại như đang tức giận:
"Cho dù cô không thích cũng đừng nên viện một lý do qua loa như vậy. Tiểu thư! Cô vẫn nên ngoan ngoãn một chút. Kiền Thành là địa bàn của tôi..."
Hạ Nhi khẽ thở dài, cô có chút không hiểu giọng điệu ngạo mạn của nam nhân này đến cùng là từ đâu ra?
Bên trái quán bar, Hàn Tịch cùng Tiêu Tự ngồi bên góc khuất xem xét tình hình, Hàn Tịch vừa trông thấy nam nhân kia không biết sống chết mà tới giở trò trêu ghẹo Hạ Nhi, ngay lập tức đứng dậy muốn tiến tới động thủ, Tiêu Tự đưa tay nắm lấy vạt áo Hàn Tịch, tích cực lắc đầu ra hiệu không nên.
"Hạ tiểu thư đã dặn dò là không được manh động a." Giọng Tiêu Tự có chút trẻ con mềm mại.
Hàn Tịch nghĩ lại một chút, liếc nhìn nam nhân đang vẻ mặt âm trầm đối diện Hạ Nhi, cố gắng ẩn nhẫn khắc chế bản thân ngồi xuống.
Tiêu Tự hít sâu một hơi, cậu vẫn là nhớ lúc xưa Hàn Tịch là một người vô cùng trầm tĩnh ổn trọng, làm việc gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, nhưng kể từ khi đi theo Hạ tiểu thư thì tính tình có chút... nóng nảy a.
Vị tổ tông này của hắn lúc ở nước A là tồn tại kinh khủng đến cỡ nào, tuy rằng trên môi luôn là nụ cười ôn hoà dịu dàng, nhưng bản tính vô cùng hung ác tàn bạo, lại còn ngang ngược bất nhân, thủ đoạn ghê gớm, không có chuyện ác nào không dám làm, bất cứ điều gì chỉ cần muốn làm thì không ai cản được. Thế nhưng từ khi rời bỏ vị trí trợ thủ đắc lực của Trầm chủ tịch về dưới tay Hạ tiểu thư thì trở thành một nữ nhân có chút... giống con người hơn rồi.
Hắn không quen lắm a.
Hạ Nhi bên kia lại đang rất đau đầu, nam nhân này dai dẳng không dứt, cô đã bày rõ lập trường như vậy còn cố gắng bám dính lấy cô không buông tha.
Tay đưa ra cầm lấy ly rượu, Hạ Nhi muốn rời đi.
Nam nhân kia trông thấy liền nhảy xuống ghế, tay vươn ra muốn nắm lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi nhíu mày, vạt chiếc váy được vén qua, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp không chút khách khí liền nhắm ngay mu bàn chân nam nhân kia tàn bạo giẫm mạnh.
Rắc Rắc!!
"Ahhh..."
Tiếng hét thảm thiết từ miệng nam nhân bật ra, trước mặt cô thân thể nam nhân kia trở nên co quắp lại, hắn không ôm chân mà đang ôm lấy cổ tay gào thét, hình thù kì dị trên bàn tay kia rõ ràng là đã bị bẻ gãy một cách vô cùng bạo lực tàn nhẫn.
Hạ Nhi thu hồi cái chân vừa muốn làm bậy của mình, ngước mắt nhìn người đột ngột đang đứng trước mặt cô, thuận miệng cảm khái nói:
"Lại thêm một kẻ bại hoại."
Một giọng nói nữ nhân cười khẽ linh hoạt mà thanh tao vang lên bên tai cô:
"Bại hoại thế nào?"
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, lùi về sau một bước, khoé môi cong lên nụ cười nhàn nhạt:
"Cô..."
Nữ nhân được bao phủ trong màn sương đen dày đặc, mí mắt mơ hồ không nhúc nhích, nụ cười hung tàn mang theo ý nghĩa vặn vẹo chết chóc đẫm máu, giọng nói trở nên có chút ý vị kiềm nén vui vẻ:
"Em tới tìm tôi sao?"
Hạ Nhi há hốc mồm, nghẹn nửa ngày, mới hộc ra một câu:
"Tìm cô làm gì? Tôi có việc muốn thương lượng."
Đôi mắt xanh biếc lưu chuyển dưới mặt nạ màu trắng, dưới ánh đèn đang dần trở nên mờ mờ ảo ảo, vẫn không thể che đi sự đoạn phong lưu quyến rũ chết người, môi mỏng bạc nhược hơi nâng lên, giọng điệu cực kì nhẹ nhàng, trong nháy mắt cả không trung phảng phất như có rất nhiều bông tuyết bay lượn rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất:
"Thương lượng? Nói thử tôi nghe xem."
Âm cuối hơi hơi gợi lên, dường như gặp được cô làm tâm tình thập phần sung sướng.
Mà trong sự vui sướng này, hình như còn lẫn gió tanh mưa máu.
Hạ Nhi cắn môi, thấy chết không sờn muốn mở miệng.
"Lạc Lạc!"
Thanh âm nữ nhân mềm nhẹ lại tựa hồ tràn ngập nũng nịu câu dẫn, ngay cả gọi một cái tên cũng vô hạn phong tình.
Hạ Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân đang dùng khuôn mặt bạch liên hoa ngọt ngào đi tới gần chỗ mình, trời sinh dáng dấp xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn rất dễ gây thiện cảm, Hạ Nhi càng nhìn càng cảm thấy nữ nhân kia chính là có ánh hào quang của Mary Sue che chở, cả ngày chỉ việc lắc lư qua lại, người trong thiên hạ tất cả đều sẽ ngã gục dưới váy của cô ta.
Giai Mộng Kỳ! Con mẹ nó!
Hạ Nhi không nhịn được chửi thề một tiếng.
Sắc mặt Giai Mộng Kỳ vô cùng bình tĩnh bước tới cạnh Dung Lạc, vươn tay ra bắt lấy cánh tay Dung Lạc ôm vào trong ngực, khẽ cọ cọ ma sát vài cái, cười giống như đoá hoa hướng dương bung nở:
"Ây da! Lạc để người ta đợi lâu chết đi được. Sao lại đứng ở đây?"
Hạ Nhi cảm thấy từng lớp da gà nổi lên khắp người, khoé môi co giật vài cái, liếc nhìn Dung Lạc đang nhìn mình chằm chằm, lại ghé mắt sang Giai Mộng Kỳ, ngữ điệu bình thản không nghe ra tâm tình:
"Giai Mộng Kỳ xinh đẹp rực rỡ, phong tao vô hạn, gặp cô ở đây thật khiến tôi có chút bất ngờ a."
Hạ Nhi trái lương tâm lắm mới có thể rặn ra hai câu khen ngợi, cũng không biết làm thế nào mà mở miệng được.
Giai Mộng Kỳ liếc nhìn Hạ Nhi, nhíu chặt chân mày, cô ta không mang theo mặt nạ nên người người nhìn thấy nhận ra cũng là đương nhiên, thế nhưng nữ nhân đối diện cô ta thật sự có chút quen mắt, ngay cả giọng nói...
Giai Mộng Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dưới lớp mặt nạ màu bạc, một lúc lâu sau giọng nói bén nhọn vang lên:
"Hạ Nhi!"
Hạ Nhi nghiêm túc gật nhẹ đầu, xem như xác nhận thân phận Giai Mộng Kỳ vừa gọi là không sai, tay lay động ly rượu muốn đưa lên môi, nhưng còn chưa nhấp môi đã bị hành động kế tiếp của Dung Lạc doạ cho khiếp sợ.
Dung Lạc đột ngột áp sát cô, khiến cô hoảng hốt lùi về sau, thân thể tựa lên quầy bar lạnh như băng.
Hạ Nhi nhíu mày, một tay sau lưng đang giữ con dao Phần Lan khí khái vừa phóng khoáng mạnh mẽ vung ra phía trước, không chút lưu tình chĩa về hướng cổ Dung Lạc.
Chỉ thấy Dung Lạc nghiêng người né tránh lưỡi dao sắc bén, một tay nhanh gọn chụp lấy cổ tay cô, tay con lại chậm rãi đưa ra nắm lấy ly rượu màu hổ phách trên tay cô gỡ ra, ánh mắt xanh biếc như màu nước biển hiện lên ý cười nồng đậm, giọng nói không che giấu vẻ yêu chiều cùng tà mị:
"Ly rượu này vẫn là đừng uống thì tốt hơn, em không phải có chuyện muốn thương lượng với tôi sao?"
Hạ Nhi nhíu mày, cổ tay xoay một cái, con dao ngay lập tức chuyển động một trăm tám mươi độ, Dung Lạc buông tay cô ra lùi về sau, Hạ Nhi nhếch môi cười âm trầm, xoay người đá mạnh chiếc ghế phía sau về phía Giai Mộng Kỳ đang đứng.
Giai Mộng Kỳ hốt hoảng trơ mắt nhìn chiếc ghế bay về phía mình.
Bình luận facebook