Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182: Sâu Đậm Bén Rễ
Hạ Nhi lái xe chạy thẳng tới Lương gia.
Lương Hạ khi trông thấy cô rất là kinh hãi, vừa khóc vừa ôm chặt lấy cô, chửi bới nguyền rủa không ngừng những kẻ làm cô tổn thương.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt tiểu lolita đáng yêu sụt sùi căm hận phát tiết giùm mình trước mặt, môi đỏ mọng bỗng cong lên một nụ cười khẽ.
"Hạ Nhi! Vẫn là tớ tốt với cậu nhất. Cậu thấy không?"
Giọng Lương Hạ rất chắc chắn, còn rất tự hào.
Hạ Nhi nghe thấy liền bật cười thành tiếng, vươn đầu ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Lương Hạ, ngữ điệu như hết cách với cô nàng, thừa nhận:
"Đúng vậy. Cậu tốt nhất."
Lương Hạ xấu hổ ngượng ngùng cười cười, sau đó lại giống như nhớ ra cái gì, hai mắt sáng lên hào hứng nói:
"Bọn nữ nhân xấu xa cậu hãy bỏ qua một bên đi. Tớ sẽ đưa cậu đến một nơi. Chúng ta trút bỏ muộn phiền."
Hạ Nhi sửng sốt, còn chưa mở miệng phản bác đã bị Lương Hạ chụp tay kéo ra ngoài.
"Yên tâm đi. Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Lương Hạ gồng tay lên, phồng má tự tin nói.
Giây phút đó Hạ Nhi bị bộ dạng của Lương Hạ chọc cho bật cười, cũng không từ chối nữa.
____
_______
Club X
Ánh đèn mê loạn, đám người như những hồn ma trôi nổi.
Đây là nơi tụ tập hào nhoáng của giới thượng lưu, tuy nhiên vẫn không ít những thành phần tri thức quyền thế đến đây để giải trí, là nơi lý tưởng để bàn chuyện làm ăn trên thương trường.
Tại nơi này nổi tiếng nhất chính là mỹ nhân. Trải qua các bài đào tạo chuyên nghiệp, các cô gái ở đây đều là những mỹ nữ như hoa như ngọc, diễm lệ vô cùng, học thức cao lại đa tài đa nghệ, ra tay hào phóng, quyến rũ nhu mì như nước, đàn ông chỉ cần liếc nhìn đã không cất bước đi được nữa.
Với những điểm vượt trội ấy, không phải một người có thân phận, có địa vị, thì không thể tận hưởng được sự phục vụ chu đáo tận tình từ các mỹ nhân ở đây.
Bởi vì không phải hạng đàn ông nào bọn họ cũng tùy tiện tiếp đón, sự thu hút của các mỹ nữ ôn nhu hiểu chuyện này trở thành một lời đồn thổi xa xỉ, nhiều cánh đàn ông có quyền có thế ngàn dặm xa xôi tìm đến, không ngại vì bọn họ mà vung tiền như rác.
Thế nhưng giờ phút này, một nam nhân ngồi trái ôm phải ấp, bàn tay không ngừng sờ mó trêu ghẹo hai nữ nhân ngồi bên cạnh mình.
Nơi này là địa bàn của Nam Cung gia, tuy rằng sản nghiệp của Nam Cung gia đã toàn bộ trở về tay Dung Lạc, nhưng một đại thiếu gia như Nam Cung Thiên vẫn rất được chào đón ở nơi này.
Những cô gái tươi cười như hoa, nép vào lòng Nam Cung Thiên không ngừng nũng nịu lấy lòng, một cô gái mời rượu bất cẩn làm đổ rượu lên người hắn, ngay lập tức một cái tát trời giáng liền bay qua, khiến cô ta lăn từ trên sofa xuống thảm trải sàn, một bên má đỏ rực lên.
Cô gái đó đau đớn lăn lông lốc trên mặt đất, co người lại, run lên như cầy sấy, khóc lóc nỉ non:
"Nam Cung thiếu gia... Tôi xin lỗi.."
Nam Cung Thiên mặt mày lạnh ngắt, trong ánh mắt toát ra nộ khí rõ ràng, tàn bạo quát lớn:
"Khốn kiếp! Cô biết bộ đồ này của bổn thiếu bao nhiêu tiền không hả?"
Cô gái toàn thân run lên, sợ hãi khóc thành tiếng.
Ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân, một nam nhân mặc đồ quản gia kính cẩn mở cửa ra, Dung Lạc tao nhã chậm rãi đi vào, trên người mặc chiếc áo chất liệu xa xỉ kiểu dáng cao cổ, quần âu đen, khoác thêm một chiếc áo dạ lông cừu cùng màu dài tới đầu gối, khí thế vô cùng rầm rộ.
Bên ngoài nhân viên phục vụ và các cô gái trong club đứng đầy ngoài hành lang, bàn tán xôn xao.
Dung Lạc đi thẳng tới trước sofa màu trắng, tư thái cao ngạo ngồi xuống.
Nam Cung Thiên đã quá quen với phong cách lầm lì, u ám lại tàn bạo của Dung Lạc, nên lập tức đứng phắt dậy, ném cô gái đang đu bám trên người hắn ra, vòng sang phía đối diện cẩn trọng ngồi xuống, đánh mắt ra hiệu cho người tới rót rượu.
Ngay lập tức có người đem rượu mang đến.
"Dung gia, hôm nay tại sao lại có nhã hứng đến đây vậy?"
Nam Cung Thiên ra chiều nịnh nọt lấy lòng mềm nhẹ hỏi.
Phía sau một vệ sĩ tiến tới, chủ động đưa thuốc lá cho Dung Lạc.
Dung Lạc đón lấy, ngậm vào miệng. Vương Luân nhanh nhẹn tìm bật lửa rồi châm thuốc, lùi về sau.
Cô gái ngồi bên cạnh Nam Cung Thiên len lén liếc nhìn Dung Lạc.
Người có danh hiệu 'Dung gia' này hiện tại danh nổi như cồn, là người toàn quyền nắm trong tay một Nam Cung gia, quyền thế ngập trời, đã vậy còn mang một bộ dạng yêu nghiệt cao quý không gì sánh bằng, dù cô gái nào nhìn thấy lòng cũng phải ngứa ngáy không yên.
Nam Cung Thiên liếc nhìn cô gái lúc nãy đổ rượu lên người hắn, hừ lạnh quát lớn:
"Còn không mau tới kính rượu cho Dung gia."
Cô gái kia nước mắt ngắn dài, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chậm chạp đứng dậy bước tới cầm ly rượu trên bàn, nhân lúc đưa rượu mới dám ngước mắt, vừa liếc đã bắt gặp một khuôn mặt nữ nhân diễm lệ vô song, đẹp đến mức tay cô ta không tự chủ run lên, sự uỷ khuất vì bị mắng chửi trong lòng quả thực biến mất không còn chút gì, cơ thể linh hoạt tự động áp sát tới.
Thế nhưng ly rượu vẫn còn lơ lửng trên tay cô ta, Dung Lạc lại không hề có ý tứ chạm tay vào.
Dung Lạc thản nhiên cúi đầu nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình một lúc, sau đó liếc mắt lên, nhìn cô gái kính rượu đang thẹn thùng xấu hổ, khoé môi tinh xảo nhếch nhẹ một độ cong yêu dị, trầm giọng:
"Cút!"
Cô gái nhìn thấy ánh mắt màu xanh sâu thẳm tựa đại dương tuyệt đẹp, trong đáy mắt ấy lại ẩn chứa ý lạnh lẽo bạo ngược kinh người, lập tức bị e sợ mà lùi bước về sau, sắc mặt trắng bệch.
Vương Luân lập tức đi tới đổi một ly rượu khác cho Dung Lạc.
Nam Cung Thiên hậm hực nhìn cô gái kính rượu kia, cất giọng lạnh nhạt:
"Phục vụ rượu cho Dung gia cũng không xong, giữ cô lại có ích gì?"
Dứt lời hắn liền búng tay ra hiệu người phía sau, gằn giọng ra lệnh:
"Mang cô ta đi. Xử lý."
Cô gái kia sợ đến run cầm cập, ly rượu trên tay rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ nát chói tai, ngay lập tức quỳ xuống khóc lóc khẩn cầu:
"Nam Thiếu! Xin anh tha cho tôi... xin anh.."
Cô ta bò tới bám lấy ống quần Nam Cung Thiên quỳ lạy van xin thảm thiết:
"Xin anh.."
Nam Cung Thiên hất mạnh chân đá cô ta ra xa, lớn tiếng quát lên:
"Còn đứng đó làm gì? Mang cô ta ra ngoài."
Thế nhưng phía sau vẫn bất động, không một ai tiến lên theo lệnh hắn.
Dung Lạc ngồi trên ghế biếng nhác nâng ly rượu tao nhã nhấp một ngụm, thản nhiên mở miệng:
"Người của Lạc chưa đến lượt một Nam Cung thiếu gia như ngươi quản."
Dứt lời, ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo đánh mắt nhìn qua. Dưới ánh sáng mờ mờ, đôi mắt Dung Lạc rất sắc bén, ý cảnh cáo tàn khốc không chút che giấu.
Nam Cung Thiên sửng sốt, tức đến mặt co giật, lại không dám hé môi phản bác.
____
________
Hạ Nhi bị Lương Hạ lôi đến Club X.
Lương Hạ xem như còn tự biết mình, sợ rằng một mình không bảo vệ được Hạ Nhi, liền gọi 'lão công' nhà mình tới.
Vì thế cô đi phía sau hai nữ nhân kia tới đây, ngồi trên ghế sofa uống rượu.
Khương Ngọc thỉnh thoảng nhìn cô, rồi lại cúi đầu trầm mặc, dường như có lời muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.
Hạ Nhi liếc nhìn những vũ công đang nhảy nhót trên sàn, ánh đèn mờ ảo rọi xuống thân thể uốn éo khiêu gợi, tiếng nhạc cũng làm át đi mọi tiếng thở dài của cô.
Lương Hạ liên tục rót rượu, ngươi một ly ta một ly, dần dần Lương Hạ cũng trở nên say khướt, còn cúi đầu lẩm bẩm cảm thán:
"Tửu lượng của cậu qua ba năm thật tốt, uống với cậu tớ có chút không chịu nổi a."
Khương Ngọc ngồi bên cạnh cũng âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn Hạ Nhi hiện lên chút tán thưởng nhàn nhạt.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, ba năm qua cô dùng rượu như nước, nếu tửu lượng không tăng mới thật là kỳ lạ đấy.
Hàn Tịch cũng từng nói bản thân cô chỉ là lười biếng hoạt động, chê bai phiền phức nên mới trở nên như vậy, khi tự mình biết phấn đấu và cố gắng, cô là vạn sự tự thông.
Con người luôn có dã tâm, cũng chính vì dã tâm ấy, loài người không ngừng đòi hỏi những vật chất và nhu cầu, nhưng cô sinh ra đã không có dã tâm và ham muốn với bất kì thứ gì.
Nhưng kể từ khi yêu Khương Tình, cô nảy sinh tâm tư dục vọng, trải qua khoảng thời gian ba năm cô tịch ở nước A, tình yêu chính là động lực biến cô trở thành một nữ nhân như bao người. Theo sự trưởng thành và trải nghiệm, cô thay đổi bản tính bẩm sinh không mưu cầu ấy trở thành một kẻ có dã tâm.
Cô muốn mình mạnh mẽ, đủ mạnh để sánh vai cùng Khương Tình.
Ở nơi thương trường không khác gì chiến trường kia, dã tâm là sự tồn tại không thể thiếu sót, người ta hay che giấu bản tính nguy hiểm đằng sau những nụ cười hay những câu chuyện nhẹ nhàng.
Tựa như Khương Tình, luôn dùng một vẻ mặt ôn hoà tao nhã hình thành nên một lớp vỏ bọc vô cùng hoàn hảo, nhưng ẩn giấu dưới đó là một người khi làm việc và ăn nói đều vô cùng kín kẽ, không sai một từ, sát phạt quyết đoán, khả năng lãnh đạo và khả năng tấn công đều cực mạnh.
Thế nhưng dã tâm của cô lại rất khác, là loại dã tâm không chịu sự ảnh hưởng của bất kì thứ gì — Ngoại trừ Khương Tình. Vì nữ nhân ấy, cô trở nên cam đảm bước tới phía trước, chấp nhận đối diện mọi khó khăn và giới hạn của bản thân, không nhún nhường, vô cùng trực tiếp và thẳng thắn.
Trước đây cô vô lo vô nghĩ, Khương Tình nuông chiều cô, mặc cho cô ngang ngược càn rỡ, dựng cho cô một bầu trời bình yên, khiến cô vào lúc chán nản, trơ trọi, u ám nhất đã nhìn thấy hy vọng và mưu cầu hạnh phúc, nữ nhân ấy giúp cô sống có niềm tin và khát vọng, khiến lớp băng trong trái tim cô xuất hiện một vết nứt, dòng chảy ấm áp cứ men theo vết nứt đó từ từ thấm vào tâm can.
Tình yêu sâu đậm bén rễ, nhưng chỉ đổi lại một đời ưu thương.
Cho dù là như vậy, ba năm qua đi cô cũng không hề hối hận. Yêu một người dốc hết tim phổi, coi như là một trò cười cũng tốt, một hồi phong lưu cũng được, hiện giờ cô sẽ không vì bất kì ai mà tự uỷ khuất mình nữa.
Lương Hạ khi trông thấy cô rất là kinh hãi, vừa khóc vừa ôm chặt lấy cô, chửi bới nguyền rủa không ngừng những kẻ làm cô tổn thương.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt tiểu lolita đáng yêu sụt sùi căm hận phát tiết giùm mình trước mặt, môi đỏ mọng bỗng cong lên một nụ cười khẽ.
"Hạ Nhi! Vẫn là tớ tốt với cậu nhất. Cậu thấy không?"
Giọng Lương Hạ rất chắc chắn, còn rất tự hào.
Hạ Nhi nghe thấy liền bật cười thành tiếng, vươn đầu ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Lương Hạ, ngữ điệu như hết cách với cô nàng, thừa nhận:
"Đúng vậy. Cậu tốt nhất."
Lương Hạ xấu hổ ngượng ngùng cười cười, sau đó lại giống như nhớ ra cái gì, hai mắt sáng lên hào hứng nói:
"Bọn nữ nhân xấu xa cậu hãy bỏ qua một bên đi. Tớ sẽ đưa cậu đến một nơi. Chúng ta trút bỏ muộn phiền."
Hạ Nhi sửng sốt, còn chưa mở miệng phản bác đã bị Lương Hạ chụp tay kéo ra ngoài.
"Yên tâm đi. Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Lương Hạ gồng tay lên, phồng má tự tin nói.
Giây phút đó Hạ Nhi bị bộ dạng của Lương Hạ chọc cho bật cười, cũng không từ chối nữa.
____
_______
Club X
Ánh đèn mê loạn, đám người như những hồn ma trôi nổi.
Đây là nơi tụ tập hào nhoáng của giới thượng lưu, tuy nhiên vẫn không ít những thành phần tri thức quyền thế đến đây để giải trí, là nơi lý tưởng để bàn chuyện làm ăn trên thương trường.
Tại nơi này nổi tiếng nhất chính là mỹ nhân. Trải qua các bài đào tạo chuyên nghiệp, các cô gái ở đây đều là những mỹ nữ như hoa như ngọc, diễm lệ vô cùng, học thức cao lại đa tài đa nghệ, ra tay hào phóng, quyến rũ nhu mì như nước, đàn ông chỉ cần liếc nhìn đã không cất bước đi được nữa.
Với những điểm vượt trội ấy, không phải một người có thân phận, có địa vị, thì không thể tận hưởng được sự phục vụ chu đáo tận tình từ các mỹ nhân ở đây.
Bởi vì không phải hạng đàn ông nào bọn họ cũng tùy tiện tiếp đón, sự thu hút của các mỹ nữ ôn nhu hiểu chuyện này trở thành một lời đồn thổi xa xỉ, nhiều cánh đàn ông có quyền có thế ngàn dặm xa xôi tìm đến, không ngại vì bọn họ mà vung tiền như rác.
Thế nhưng giờ phút này, một nam nhân ngồi trái ôm phải ấp, bàn tay không ngừng sờ mó trêu ghẹo hai nữ nhân ngồi bên cạnh mình.
Nơi này là địa bàn của Nam Cung gia, tuy rằng sản nghiệp của Nam Cung gia đã toàn bộ trở về tay Dung Lạc, nhưng một đại thiếu gia như Nam Cung Thiên vẫn rất được chào đón ở nơi này.
Những cô gái tươi cười như hoa, nép vào lòng Nam Cung Thiên không ngừng nũng nịu lấy lòng, một cô gái mời rượu bất cẩn làm đổ rượu lên người hắn, ngay lập tức một cái tát trời giáng liền bay qua, khiến cô ta lăn từ trên sofa xuống thảm trải sàn, một bên má đỏ rực lên.
Cô gái đó đau đớn lăn lông lốc trên mặt đất, co người lại, run lên như cầy sấy, khóc lóc nỉ non:
"Nam Cung thiếu gia... Tôi xin lỗi.."
Nam Cung Thiên mặt mày lạnh ngắt, trong ánh mắt toát ra nộ khí rõ ràng, tàn bạo quát lớn:
"Khốn kiếp! Cô biết bộ đồ này của bổn thiếu bao nhiêu tiền không hả?"
Cô gái toàn thân run lên, sợ hãi khóc thành tiếng.
Ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân, một nam nhân mặc đồ quản gia kính cẩn mở cửa ra, Dung Lạc tao nhã chậm rãi đi vào, trên người mặc chiếc áo chất liệu xa xỉ kiểu dáng cao cổ, quần âu đen, khoác thêm một chiếc áo dạ lông cừu cùng màu dài tới đầu gối, khí thế vô cùng rầm rộ.
Bên ngoài nhân viên phục vụ và các cô gái trong club đứng đầy ngoài hành lang, bàn tán xôn xao.
Dung Lạc đi thẳng tới trước sofa màu trắng, tư thái cao ngạo ngồi xuống.
Nam Cung Thiên đã quá quen với phong cách lầm lì, u ám lại tàn bạo của Dung Lạc, nên lập tức đứng phắt dậy, ném cô gái đang đu bám trên người hắn ra, vòng sang phía đối diện cẩn trọng ngồi xuống, đánh mắt ra hiệu cho người tới rót rượu.
Ngay lập tức có người đem rượu mang đến.
"Dung gia, hôm nay tại sao lại có nhã hứng đến đây vậy?"
Nam Cung Thiên ra chiều nịnh nọt lấy lòng mềm nhẹ hỏi.
Phía sau một vệ sĩ tiến tới, chủ động đưa thuốc lá cho Dung Lạc.
Dung Lạc đón lấy, ngậm vào miệng. Vương Luân nhanh nhẹn tìm bật lửa rồi châm thuốc, lùi về sau.
Cô gái ngồi bên cạnh Nam Cung Thiên len lén liếc nhìn Dung Lạc.
Người có danh hiệu 'Dung gia' này hiện tại danh nổi như cồn, là người toàn quyền nắm trong tay một Nam Cung gia, quyền thế ngập trời, đã vậy còn mang một bộ dạng yêu nghiệt cao quý không gì sánh bằng, dù cô gái nào nhìn thấy lòng cũng phải ngứa ngáy không yên.
Nam Cung Thiên liếc nhìn cô gái lúc nãy đổ rượu lên người hắn, hừ lạnh quát lớn:
"Còn không mau tới kính rượu cho Dung gia."
Cô gái kia nước mắt ngắn dài, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chậm chạp đứng dậy bước tới cầm ly rượu trên bàn, nhân lúc đưa rượu mới dám ngước mắt, vừa liếc đã bắt gặp một khuôn mặt nữ nhân diễm lệ vô song, đẹp đến mức tay cô ta không tự chủ run lên, sự uỷ khuất vì bị mắng chửi trong lòng quả thực biến mất không còn chút gì, cơ thể linh hoạt tự động áp sát tới.
Thế nhưng ly rượu vẫn còn lơ lửng trên tay cô ta, Dung Lạc lại không hề có ý tứ chạm tay vào.
Dung Lạc thản nhiên cúi đầu nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình một lúc, sau đó liếc mắt lên, nhìn cô gái kính rượu đang thẹn thùng xấu hổ, khoé môi tinh xảo nhếch nhẹ một độ cong yêu dị, trầm giọng:
"Cút!"
Cô gái nhìn thấy ánh mắt màu xanh sâu thẳm tựa đại dương tuyệt đẹp, trong đáy mắt ấy lại ẩn chứa ý lạnh lẽo bạo ngược kinh người, lập tức bị e sợ mà lùi bước về sau, sắc mặt trắng bệch.
Vương Luân lập tức đi tới đổi một ly rượu khác cho Dung Lạc.
Nam Cung Thiên hậm hực nhìn cô gái kính rượu kia, cất giọng lạnh nhạt:
"Phục vụ rượu cho Dung gia cũng không xong, giữ cô lại có ích gì?"
Dứt lời hắn liền búng tay ra hiệu người phía sau, gằn giọng ra lệnh:
"Mang cô ta đi. Xử lý."
Cô gái kia sợ đến run cầm cập, ly rượu trên tay rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ nát chói tai, ngay lập tức quỳ xuống khóc lóc khẩn cầu:
"Nam Thiếu! Xin anh tha cho tôi... xin anh.."
Cô ta bò tới bám lấy ống quần Nam Cung Thiên quỳ lạy van xin thảm thiết:
"Xin anh.."
Nam Cung Thiên hất mạnh chân đá cô ta ra xa, lớn tiếng quát lên:
"Còn đứng đó làm gì? Mang cô ta ra ngoài."
Thế nhưng phía sau vẫn bất động, không một ai tiến lên theo lệnh hắn.
Dung Lạc ngồi trên ghế biếng nhác nâng ly rượu tao nhã nhấp một ngụm, thản nhiên mở miệng:
"Người của Lạc chưa đến lượt một Nam Cung thiếu gia như ngươi quản."
Dứt lời, ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo đánh mắt nhìn qua. Dưới ánh sáng mờ mờ, đôi mắt Dung Lạc rất sắc bén, ý cảnh cáo tàn khốc không chút che giấu.
Nam Cung Thiên sửng sốt, tức đến mặt co giật, lại không dám hé môi phản bác.
____
________
Hạ Nhi bị Lương Hạ lôi đến Club X.
Lương Hạ xem như còn tự biết mình, sợ rằng một mình không bảo vệ được Hạ Nhi, liền gọi 'lão công' nhà mình tới.
Vì thế cô đi phía sau hai nữ nhân kia tới đây, ngồi trên ghế sofa uống rượu.
Khương Ngọc thỉnh thoảng nhìn cô, rồi lại cúi đầu trầm mặc, dường như có lời muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.
Hạ Nhi liếc nhìn những vũ công đang nhảy nhót trên sàn, ánh đèn mờ ảo rọi xuống thân thể uốn éo khiêu gợi, tiếng nhạc cũng làm át đi mọi tiếng thở dài của cô.
Lương Hạ liên tục rót rượu, ngươi một ly ta một ly, dần dần Lương Hạ cũng trở nên say khướt, còn cúi đầu lẩm bẩm cảm thán:
"Tửu lượng của cậu qua ba năm thật tốt, uống với cậu tớ có chút không chịu nổi a."
Khương Ngọc ngồi bên cạnh cũng âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn Hạ Nhi hiện lên chút tán thưởng nhàn nhạt.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, ba năm qua cô dùng rượu như nước, nếu tửu lượng không tăng mới thật là kỳ lạ đấy.
Hàn Tịch cũng từng nói bản thân cô chỉ là lười biếng hoạt động, chê bai phiền phức nên mới trở nên như vậy, khi tự mình biết phấn đấu và cố gắng, cô là vạn sự tự thông.
Con người luôn có dã tâm, cũng chính vì dã tâm ấy, loài người không ngừng đòi hỏi những vật chất và nhu cầu, nhưng cô sinh ra đã không có dã tâm và ham muốn với bất kì thứ gì.
Nhưng kể từ khi yêu Khương Tình, cô nảy sinh tâm tư dục vọng, trải qua khoảng thời gian ba năm cô tịch ở nước A, tình yêu chính là động lực biến cô trở thành một nữ nhân như bao người. Theo sự trưởng thành và trải nghiệm, cô thay đổi bản tính bẩm sinh không mưu cầu ấy trở thành một kẻ có dã tâm.
Cô muốn mình mạnh mẽ, đủ mạnh để sánh vai cùng Khương Tình.
Ở nơi thương trường không khác gì chiến trường kia, dã tâm là sự tồn tại không thể thiếu sót, người ta hay che giấu bản tính nguy hiểm đằng sau những nụ cười hay những câu chuyện nhẹ nhàng.
Tựa như Khương Tình, luôn dùng một vẻ mặt ôn hoà tao nhã hình thành nên một lớp vỏ bọc vô cùng hoàn hảo, nhưng ẩn giấu dưới đó là một người khi làm việc và ăn nói đều vô cùng kín kẽ, không sai một từ, sát phạt quyết đoán, khả năng lãnh đạo và khả năng tấn công đều cực mạnh.
Thế nhưng dã tâm của cô lại rất khác, là loại dã tâm không chịu sự ảnh hưởng của bất kì thứ gì — Ngoại trừ Khương Tình. Vì nữ nhân ấy, cô trở nên cam đảm bước tới phía trước, chấp nhận đối diện mọi khó khăn và giới hạn của bản thân, không nhún nhường, vô cùng trực tiếp và thẳng thắn.
Trước đây cô vô lo vô nghĩ, Khương Tình nuông chiều cô, mặc cho cô ngang ngược càn rỡ, dựng cho cô một bầu trời bình yên, khiến cô vào lúc chán nản, trơ trọi, u ám nhất đã nhìn thấy hy vọng và mưu cầu hạnh phúc, nữ nhân ấy giúp cô sống có niềm tin và khát vọng, khiến lớp băng trong trái tim cô xuất hiện một vết nứt, dòng chảy ấm áp cứ men theo vết nứt đó từ từ thấm vào tâm can.
Tình yêu sâu đậm bén rễ, nhưng chỉ đổi lại một đời ưu thương.
Cho dù là như vậy, ba năm qua đi cô cũng không hề hối hận. Yêu một người dốc hết tim phổi, coi như là một trò cười cũng tốt, một hồi phong lưu cũng được, hiện giờ cô sẽ không vì bất kì ai mà tự uỷ khuất mình nữa.
Bình luận facebook