Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203: Không Sao Cả
Cơn mưa ập tới giống như nước đổ xuống khó vớt, vừa gấp gáp vừa dữ dội.
Gió như bẻ đứt ánh sáng, khiến chút ánh sáng mơ hồ vốn dĩ đã đung đưa bất định càng trở nên vụn vỡ.
Loang lổ yếu ớt, hắt xuống đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi khiến nó xa vời như sông ngân hà.
Cô ngồi trên sofa, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa kính.
Tóc cô càng ngày càng dài, trải đầy lại xoã tung xuống ghế, rơi xuống ngón tay của Dung Lạc ngồi bên cạnh.
Dung Lạc đưa tay lên, nắm lấy một lọn tóc nâu nhạt xinh đẹp, quấn vài vòng.
Tóc còn hơi ướt, nhưng rất đẹp, sáng mượt và trơn bóng, vuốt lên có cảm giác mềm mại như sờ vào lụa vậy.
Hạ Nhi quay đầu sang nhìn Dung Lạc, cô bỗng nhớ tới những ngày trước kia, vào lúc rảnh rỗi, cô thích nằm bò trên người Khương Tình.
Nữ nhân ấy yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của cô, hoặc để mặc cho nó quấn vào ngón tay như một sợi dây leo, đưa lên môi hôn từng lọn tóc mượt mà, ánh mắt nâu sẫm tràn đầy sủng nịnh.
Những lúc đó cô thường cười khúc khích đùa giỡn, hỏi Khương Tình rất thích tóc của cô đúng không?
Khương Tình chỉ cười khẽ gật nhẹ đầu, những lúc như vậy cô cảm thấy cuộc đời thật bình yên.
Hạ Nhi hạ tầm mắt, xoay mặt đi, mặc cho Dung Lạc đang từ từ dùng tay làm khô tóc cho cô.
Không ai nói gì cả.
Tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy và những bóng sáng thay đổi luân phiên ngoài cửa sổ.
Tiếng mưa át đi tiếng thở dài của cô, cho tới khi tóc đã khô, cô mới khẽ lên tiếng:
"Khương Tình đến đây."
Dung Lạc cười ôn nhu nhìn cô, tay buông lọn tóc của cô xuống:
"Tôi biết."
"Sao không hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra?" Cô lại hỏi.
Dung Lạc đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, hơi xoay mặt cô lại, nụ cười tuy nhạt nhòa nhưng hòa vào đôi mắt xanh biếc lại rất dịu dàng:
"Tôi không quan tâm. Em đã chọn tôi rồi. Không phải sao?"
Bờ môi Hạ Nhi mấp máy nhưng cô không nói được câu gì.
Thời khắc nhìn thấy Khương Tình bị thương, Dung Lạc là ai cô còn không nhớ rõ.
Vậy thì làm sao nhớ đến lựa chọn của bản thân chứ?
Một sự bi thương chảy ngược vào tim, khiến trái tim cô giá lạnh đau đớn.
Cô ngước mắt nhìn Dung Lạc, muốn nói lời xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn không thể bật câu đó ra được.
Cô để mặc Dung Lạc giữ cằm mình, ánh mắt rất nhạt nhòa, giọng nói cũng nhạt nhòa:
"Dung Lạc. Tôi không quên được. Trong trái tim tôi chỉ chứa nổi một người. Mãi cũng không thể quên được."
Ánh mắt Dung Lạc từ từ tối đi, giống như bóng tối ở cuối chân trời, chầm chậm chìm vào màn đêm.
Bầu không khí xung quanh có phần nặng nề.
Cảm giác ấy như từ bốn phương tám hướng tụ lại, rồi tất cả ngưng đọng trên người Dung Lạc.
Bóng lưng trông vừa mảnh mai vừa cô độc.
Bóng tối hắt lên toàn bộ đôi mắt xanh biếc cô đơn ấy, không có ánh sáng, chỉ như bị vô số bụi trần che khuất.
Dung Lạc khàn giọng cười khẽ:
"Không sao."
Hạ Nhi giật mình, ngay sau đó nội tâm cũng cuộn trào như sóng lớn.
Dung Lạc chậm rãi từ tốn rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng rồi châm lửa, hơi nghiêng đầu, ánh lửa soi sáng một nửa khuôn mặt tuyệt mỹ mê người.
Sau khi nhả một làn khói trắng bạc, tiếp tục lên tiếng:
"Không sao cả. Cả đời không thể quên cũng không sao."
Lời xin lỗi của Hạ Nhi lại tắc nghẹn trong cổ họng.
Nước mưa táp vào lớp kính cửa sổ, bầu trời như bị rạch một lỗ, nước mưa đổ xuống như trút, vùi dập tất cả mọi âm thanh.
Chút ánh sáng yếu ớt phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của Hạ Nhi.
Cho tới khi tiếng mưa lặng đi, cơn mưa rả rích mãi cuối cùng cũng ngừng, chỉ còn những giọt nước theo tán cây ngoài cửa nhỏ xuống, yên tĩnh trở lại.
Khóe mắt cô đỏ ửng chua xót nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc nhìn cô cười khẽ, chính bản thân biết rõ là một sự tổn thương đến vỡ nát cả cõi lòng, nhưng vẫn không thể chống cự được tình yêu và sự quyến luyến chết người này với cô.
Không sao cả.
Miễn là được ở bên cạnh cô.
Dung Lạc duỗi tay kéo mạnh cô vào lòng.
Hạ Nhi bị hành động bất ngờ này của Dung Lạc doạ cho giật mình, muốn đưa tay đẩy ra, nhưng lại trông thấy sự nặng nề trong ánh mắt xanh biếc kia.
Cô thở dài, không đẩy ra nữa, cô cảm thấy lòng mình như đá tảng đè nặng.
Sau khi cố gắng bình ổn lại, cô thấp giọng:
"Dung Lạc. Buông ra đi."
Dung Lạc lại dồn thêm sức vào bàn tay, cả người gần như siết chặt lấy cô, thì thầm:
"Em không yêu tôi cũng được. Chỉ cần đừng rời khỏi tôi."
Hạ Nhi vốn đã cảm thấy bí bách, bây giờ lại càng không sao thở nổi.
Tay Dung Lạc dùng sức rất mạnh, thân thể cô lại mảnh khảnh.
Cô thấy đau.
Một tay Dung Lạc nắm lấy sau gáy cô, đồng thời ngón cái cũng chạm lên sau cổ cô, thế nên dùng sức chính là bóp nghẹt hơi thở của cô.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, đưa tay lên dùng sức cạy tay Dung Lạc ra.
Nhưng Dung Lạc lại cúi đầu muốn bịt kín môi cô.
Hạ Nhi nghiêng đầu né tránh, Dung Lạc buông tay chuyển sang nắm lấy cổ tay cô, giọng đè nén đến thấp nhất:
"Hạ Nhi, tôi chưa bao giờ sợ mất ai đến như vậy, chưa bao giờ!"
Ánh sáng nơi đáy mắt Dung Lạc âm u bất định.
Cô định mở miệng nói chuyện, Dung Lạc lại áp tới, tìm kiếm môi cô.
Hạ Nhi cắn môi nghiêng đầu qua, cố gắng trấn tĩnh mở miệng:
"Dung Lạc. Đừng."
Dung Lạc bật cười, ngừng lại động tác, nhẹ nhàng tựa trán mình lên trán cô, giọng nói đầy áp lực:
"Tôi không biết người khác yêu sẽ như thế nào, nhưng tôi đã dốc hết tất cả để yêu em, như vậy còn không được sao? Em muốn thế nào cũng được, tôi tự nguyện để cho em muốn làm gì thì làm, tôi sẽ tin tưởng, cho em đủ không gian và tự do, mọi thứ em muốn tôi đều cho em. Ngay cả khi biết rõ em sẽ hối hận, biết rõ bất kì lúc nào em cũng có thể rời khỏi tôi. Tôi cũng chỉ muốn giữ em, giữ được lúc nào thì dồn hết sức lực mà giữ lại lúc đó. Không thể sao?"
Trái tim Hạ Nhi nhói đau.
Hơi thở của cô mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Những câu nói ấy từng từ từng chữ đều thấm vào lòng cô.
Một nữ nhân như Dung Lạc, trời sinh đã có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Vậy mà trên đời này, thứ tuyệt nhiên không thể nhìn thẳng chính là lòng người, vừa đáng cười vừa đáng thương.
Dung Lạc không nói không phải vì không nhìn ra, chỉ đơn thuần là không muốn vạch trần mà thôi.
Dung Lạc biết cô muốn gì, cũng hiểu cô nghĩ cái gì, tâm tư của cô, đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Dung Lạc thông minh như vậy, vốn dĩ biết cô chỉ đang lợi dụng để trốn tránh Khương Tình, chưa từng thật lòng muốn đính hôn.
Thế nhưng vẫn không muốn buông, nhất quyết muốn giữ chặt cô bên cạnh mình.
Đây vốn là bản tính Dung Lạc, một nữ nhân đã quen với việc kiểm soát, đối diện với tình yêu cũng vậy, muốn nhốt chặt giam lỏng cô trong thế giới riêng của mình.
Khương Tình thì khác, nữ nhân ấy là người hiểu cô nhất, nhưng chính vì quá hiểu, thế nên bao năm nay mới không giành cô cho riêng mình, nữ nhân ấy biết cô trước nay không chịu nổi quản thúc, để cô được tự do tự tại chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho cô.
"Ngay cả lúc này, em vẫn nghĩ đến Khương Tình. Đúng không?"
Giọng Dung Lạc rất trầm thấp, giống như bầu trời đen sầm xì không chút gió bên ngoài cửa, đè xuống khiến người ta không sao thở nổi.
Hạ Nhi bật cười.
Một lúc rất lâu, cả hai đều không nói gì, nhưng bầu không khí cũng không yên lặng, trong phòng vang lên tiếng thở trầm thấp của Dung Lạc, cùng tiếng cười đầy mỏi mệt của cô.
Bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu âm u sầm xì.
Mây đen che kín mặt trăng, ánh sáng âm u bất định hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt cửa kính, thấp thoáng phản chiếu hắt xuống gương mặt nghiêng của Dung Lạc, giống như sắc màu nơi đáy mắt ưu thương tột độ kia.
Tới tận khi có một tia chớp rạch ngang qua, khiến bầu trời ngoài cửa sáng trắng lên, cũng tiện thể thức tỉnh một góc tối tâm hồn vụn vỡ của cả hai người.
Hạ Nhi không nói một lời, ánh mắt cô đã nói đủ rồi.
Thế nhưng cô càng yên lặng, Dung Lạc lại càng bất an.
Cảm giác này tồi tệ vô cùng.
Ánh đèn loang lổ hắt lên tấm kính cửa sổ, ánh mắt Dung Lạc cũng trở nên âm u bạo ngược vô cùng.
Dung Lạc giơ tay vân vê cằm cô:
"Nhớ tới cũng tốt, tôi chịu được."
Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo thấm đượm mùi thuốc lá.
Tuy đó là thứ mùi thoảng qua nhưng nhuốm thêm sự thâm trầm nơi đáy mắt kia, trở nên đầy áp lực.
Cô không nói gì, chỉ nhìn Dung Lạc chăm chú, mặc cho nữ nhân này vân vê cằm mình đến đỏ rực.
Dung Lạc đưa điếu thuốc cháy dở trên tay lên, rít nốt hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó dập tắt đầu lọc, khẽ rướn người qua phủ môi lên môi cô, chuyển dần từng chút khói thuốc sang miệng cô.
Loại mùi hương dù có nhạt nhòa cách mấy cũng vẫn là thuốc lá.
Cô giãy giụa, nhưng Dung Lạc lại càng dùng sức hơn, gần như ngang tàng cạy mở hàm răng cô, để hơi thở cả hai kết hợp không chút sai lệch.
Hạ Nhi bị sặc, cô ho khẽ một tiếng.
Dung Lạc nhân cơ hội ấy bắt được lưỡi cô. Khói thuốc đã tản đi nhưng mùi hương trầm trầm cuồng dã trên người Dung Lạc chưa hề tan hết.
Rất lâu sau, Dung Lạc buông cô ra, bàn tay vòng ra sau gáy cô, giữ chặt, áp đôi môi mỏng lên má cô, nhìn cô chăm chú:
"Hạ Nhi! Em là của tôi."
Cô đang định giãy giụa thì Dung Lạc đã cưỡng ép ấn cô lên ghế, áp sát mặt mình vào mặt cô, âm thầm nghiến răng:
"Em là của tôi."
Cô ngước lên, ánh mắt hoảng loạn.
Dung Lạc giữ chặt gáy cô, ép cô nhìn mình.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, xoay mặt sang một bên.
Dung Lạc cười khẽ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa.
Không phải Dung Lạc không biết là cô đang kháng cự.
Nữ nhân ấy biết cô dùng cách yên lặng tự thuyết phục bản thân phải thỏa hiệp.
Ngoài trời đã không còn mưa nữa.
Hạ Nhi chậm rãi rút một điếu thuốc, đứng dậy mở cửa ban công.
Gió lạnh lẽo thổi qua tấp vào khuôn mặt cô lạnh buốt, cảm thấy xung quanh lạnh toát, cơn lạnh này men theo từng lỗ chân lông rồi tràn vào huyết mạch, thậm chí làm lạnh từng đầu ngón tay.
Ánh mắt cô cũng không còn chút nhiệt độ, gió thổi phần phật chiếc áo khoác ngủ vừa thay mới trên người cô, tóc nâu dài bay tán loạn.
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc vắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hổ phách nhìn xuyên qua từng toà nhà hướng về phía đường chân trời xa xôi mây mù cuộn xoáy.
Khương Tình vốn dĩ là một nữ nhân tính toán tỉ mỉ đến từng bước đi, suy tính thâm sâu, thủ đoạn tuyệt tình, tâm tư khó đoán.
Một nữ nhân luôn cẩn trọng tỉ mỉ, tại sao lại để bản thân rơi vào tình cảnh bị thương nặng như vậy?
Không lẽ là Dung Lạc ra tay?
Hôm nay cả Khương Tình và Dung Lạc đều đến nước M, hai nữ nhân ấy, một trước một sau đến tìm cô.
Dung Lạc dường như đang rất gấp gáp vội vã, một chút cảm xúc bất an hoảng sợ trong đáy mắt Dung Lạc cô vẫn nhìn ra được.
Khương Tình đã làm gì?
Tại sao Dung Lac lại hoảng loạn đến như vậy?
Nếu đời này chưa từng gặp Khương Tình, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ không yêu nổi kiểu nữ nhân tâm tình bất định đó.
Nhưng, cô lại gặp phải và cũng đã yêu đến không thể dừng lại.
Sau những chuyện xảy ra giữa cô và Khương Tình, cô bắt đầu mơ màng, nghi hoặc, thậm chí hoài nghi tình cảm này phải chăng đã quá nặng nề, chèn ép khiến cô không sao thở nổi.
Còn Dung Lạc lại là dạng người muốn gì làm nấy, muốn làm gì hay không muốn làm gì đều dựa vào tâm tình của bản thân.
Ngay cả tình yêu cũng vậy, chỉ trong một ý nghĩa cuồng si chấp niệm, yêu một người cũng yêu đến bá đạo bất chấp tất cả.
Dạng người điên cuồng háo thắng, nhưng lại là kiểu điên cuồng có đầu óc rõ ràng.
Giống như mảnh đất Du Thành kia, Dung Lạc công kích vì muốn chèn ép Khương Tình, đó là một kiểu làm không màng hậu quả, là cảm tính muốn tranh đoạt, không tiếc đại giới.
Kiểu tính cách ngang ngược tàn bạo này lại rất tự do thoải mái.
Điểm tốt duy nhất của Dung Lạc chính là sẽ không lừa gạt cô, mọi thứ đều biểu hiện rất rõ ràng, không ẩn giấu mọi tâm tư cho dù là xấu xa bỉ ổi nhất.
Gió như bẻ đứt ánh sáng, khiến chút ánh sáng mơ hồ vốn dĩ đã đung đưa bất định càng trở nên vụn vỡ.
Loang lổ yếu ớt, hắt xuống đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi khiến nó xa vời như sông ngân hà.
Cô ngồi trên sofa, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa kính.
Tóc cô càng ngày càng dài, trải đầy lại xoã tung xuống ghế, rơi xuống ngón tay của Dung Lạc ngồi bên cạnh.
Dung Lạc đưa tay lên, nắm lấy một lọn tóc nâu nhạt xinh đẹp, quấn vài vòng.
Tóc còn hơi ướt, nhưng rất đẹp, sáng mượt và trơn bóng, vuốt lên có cảm giác mềm mại như sờ vào lụa vậy.
Hạ Nhi quay đầu sang nhìn Dung Lạc, cô bỗng nhớ tới những ngày trước kia, vào lúc rảnh rỗi, cô thích nằm bò trên người Khương Tình.
Nữ nhân ấy yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của cô, hoặc để mặc cho nó quấn vào ngón tay như một sợi dây leo, đưa lên môi hôn từng lọn tóc mượt mà, ánh mắt nâu sẫm tràn đầy sủng nịnh.
Những lúc đó cô thường cười khúc khích đùa giỡn, hỏi Khương Tình rất thích tóc của cô đúng không?
Khương Tình chỉ cười khẽ gật nhẹ đầu, những lúc như vậy cô cảm thấy cuộc đời thật bình yên.
Hạ Nhi hạ tầm mắt, xoay mặt đi, mặc cho Dung Lạc đang từ từ dùng tay làm khô tóc cho cô.
Không ai nói gì cả.
Tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy và những bóng sáng thay đổi luân phiên ngoài cửa sổ.
Tiếng mưa át đi tiếng thở dài của cô, cho tới khi tóc đã khô, cô mới khẽ lên tiếng:
"Khương Tình đến đây."
Dung Lạc cười ôn nhu nhìn cô, tay buông lọn tóc của cô xuống:
"Tôi biết."
"Sao không hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra?" Cô lại hỏi.
Dung Lạc đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, hơi xoay mặt cô lại, nụ cười tuy nhạt nhòa nhưng hòa vào đôi mắt xanh biếc lại rất dịu dàng:
"Tôi không quan tâm. Em đã chọn tôi rồi. Không phải sao?"
Bờ môi Hạ Nhi mấp máy nhưng cô không nói được câu gì.
Thời khắc nhìn thấy Khương Tình bị thương, Dung Lạc là ai cô còn không nhớ rõ.
Vậy thì làm sao nhớ đến lựa chọn của bản thân chứ?
Một sự bi thương chảy ngược vào tim, khiến trái tim cô giá lạnh đau đớn.
Cô ngước mắt nhìn Dung Lạc, muốn nói lời xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn không thể bật câu đó ra được.
Cô để mặc Dung Lạc giữ cằm mình, ánh mắt rất nhạt nhòa, giọng nói cũng nhạt nhòa:
"Dung Lạc. Tôi không quên được. Trong trái tim tôi chỉ chứa nổi một người. Mãi cũng không thể quên được."
Ánh mắt Dung Lạc từ từ tối đi, giống như bóng tối ở cuối chân trời, chầm chậm chìm vào màn đêm.
Bầu không khí xung quanh có phần nặng nề.
Cảm giác ấy như từ bốn phương tám hướng tụ lại, rồi tất cả ngưng đọng trên người Dung Lạc.
Bóng lưng trông vừa mảnh mai vừa cô độc.
Bóng tối hắt lên toàn bộ đôi mắt xanh biếc cô đơn ấy, không có ánh sáng, chỉ như bị vô số bụi trần che khuất.
Dung Lạc khàn giọng cười khẽ:
"Không sao."
Hạ Nhi giật mình, ngay sau đó nội tâm cũng cuộn trào như sóng lớn.
Dung Lạc chậm rãi từ tốn rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng rồi châm lửa, hơi nghiêng đầu, ánh lửa soi sáng một nửa khuôn mặt tuyệt mỹ mê người.
Sau khi nhả một làn khói trắng bạc, tiếp tục lên tiếng:
"Không sao cả. Cả đời không thể quên cũng không sao."
Lời xin lỗi của Hạ Nhi lại tắc nghẹn trong cổ họng.
Nước mưa táp vào lớp kính cửa sổ, bầu trời như bị rạch một lỗ, nước mưa đổ xuống như trút, vùi dập tất cả mọi âm thanh.
Chút ánh sáng yếu ớt phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của Hạ Nhi.
Cho tới khi tiếng mưa lặng đi, cơn mưa rả rích mãi cuối cùng cũng ngừng, chỉ còn những giọt nước theo tán cây ngoài cửa nhỏ xuống, yên tĩnh trở lại.
Khóe mắt cô đỏ ửng chua xót nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc nhìn cô cười khẽ, chính bản thân biết rõ là một sự tổn thương đến vỡ nát cả cõi lòng, nhưng vẫn không thể chống cự được tình yêu và sự quyến luyến chết người này với cô.
Không sao cả.
Miễn là được ở bên cạnh cô.
Dung Lạc duỗi tay kéo mạnh cô vào lòng.
Hạ Nhi bị hành động bất ngờ này của Dung Lạc doạ cho giật mình, muốn đưa tay đẩy ra, nhưng lại trông thấy sự nặng nề trong ánh mắt xanh biếc kia.
Cô thở dài, không đẩy ra nữa, cô cảm thấy lòng mình như đá tảng đè nặng.
Sau khi cố gắng bình ổn lại, cô thấp giọng:
"Dung Lạc. Buông ra đi."
Dung Lạc lại dồn thêm sức vào bàn tay, cả người gần như siết chặt lấy cô, thì thầm:
"Em không yêu tôi cũng được. Chỉ cần đừng rời khỏi tôi."
Hạ Nhi vốn đã cảm thấy bí bách, bây giờ lại càng không sao thở nổi.
Tay Dung Lạc dùng sức rất mạnh, thân thể cô lại mảnh khảnh.
Cô thấy đau.
Một tay Dung Lạc nắm lấy sau gáy cô, đồng thời ngón cái cũng chạm lên sau cổ cô, thế nên dùng sức chính là bóp nghẹt hơi thở của cô.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, đưa tay lên dùng sức cạy tay Dung Lạc ra.
Nhưng Dung Lạc lại cúi đầu muốn bịt kín môi cô.
Hạ Nhi nghiêng đầu né tránh, Dung Lạc buông tay chuyển sang nắm lấy cổ tay cô, giọng đè nén đến thấp nhất:
"Hạ Nhi, tôi chưa bao giờ sợ mất ai đến như vậy, chưa bao giờ!"
Ánh sáng nơi đáy mắt Dung Lạc âm u bất định.
Cô định mở miệng nói chuyện, Dung Lạc lại áp tới, tìm kiếm môi cô.
Hạ Nhi cắn môi nghiêng đầu qua, cố gắng trấn tĩnh mở miệng:
"Dung Lạc. Đừng."
Dung Lạc bật cười, ngừng lại động tác, nhẹ nhàng tựa trán mình lên trán cô, giọng nói đầy áp lực:
"Tôi không biết người khác yêu sẽ như thế nào, nhưng tôi đã dốc hết tất cả để yêu em, như vậy còn không được sao? Em muốn thế nào cũng được, tôi tự nguyện để cho em muốn làm gì thì làm, tôi sẽ tin tưởng, cho em đủ không gian và tự do, mọi thứ em muốn tôi đều cho em. Ngay cả khi biết rõ em sẽ hối hận, biết rõ bất kì lúc nào em cũng có thể rời khỏi tôi. Tôi cũng chỉ muốn giữ em, giữ được lúc nào thì dồn hết sức lực mà giữ lại lúc đó. Không thể sao?"
Trái tim Hạ Nhi nhói đau.
Hơi thở của cô mỗi lúc một căng thẳng hơn.
Những câu nói ấy từng từ từng chữ đều thấm vào lòng cô.
Một nữ nhân như Dung Lạc, trời sinh đã có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Vậy mà trên đời này, thứ tuyệt nhiên không thể nhìn thẳng chính là lòng người, vừa đáng cười vừa đáng thương.
Dung Lạc không nói không phải vì không nhìn ra, chỉ đơn thuần là không muốn vạch trần mà thôi.
Dung Lạc biết cô muốn gì, cũng hiểu cô nghĩ cái gì, tâm tư của cô, đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Dung Lạc thông minh như vậy, vốn dĩ biết cô chỉ đang lợi dụng để trốn tránh Khương Tình, chưa từng thật lòng muốn đính hôn.
Thế nhưng vẫn không muốn buông, nhất quyết muốn giữ chặt cô bên cạnh mình.
Đây vốn là bản tính Dung Lạc, một nữ nhân đã quen với việc kiểm soát, đối diện với tình yêu cũng vậy, muốn nhốt chặt giam lỏng cô trong thế giới riêng của mình.
Khương Tình thì khác, nữ nhân ấy là người hiểu cô nhất, nhưng chính vì quá hiểu, thế nên bao năm nay mới không giành cô cho riêng mình, nữ nhân ấy biết cô trước nay không chịu nổi quản thúc, để cô được tự do tự tại chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho cô.
"Ngay cả lúc này, em vẫn nghĩ đến Khương Tình. Đúng không?"
Giọng Dung Lạc rất trầm thấp, giống như bầu trời đen sầm xì không chút gió bên ngoài cửa, đè xuống khiến người ta không sao thở nổi.
Hạ Nhi bật cười.
Một lúc rất lâu, cả hai đều không nói gì, nhưng bầu không khí cũng không yên lặng, trong phòng vang lên tiếng thở trầm thấp của Dung Lạc, cùng tiếng cười đầy mỏi mệt của cô.
Bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu âm u sầm xì.
Mây đen che kín mặt trăng, ánh sáng âm u bất định hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt cửa kính, thấp thoáng phản chiếu hắt xuống gương mặt nghiêng của Dung Lạc, giống như sắc màu nơi đáy mắt ưu thương tột độ kia.
Tới tận khi có một tia chớp rạch ngang qua, khiến bầu trời ngoài cửa sáng trắng lên, cũng tiện thể thức tỉnh một góc tối tâm hồn vụn vỡ của cả hai người.
Hạ Nhi không nói một lời, ánh mắt cô đã nói đủ rồi.
Thế nhưng cô càng yên lặng, Dung Lạc lại càng bất an.
Cảm giác này tồi tệ vô cùng.
Ánh đèn loang lổ hắt lên tấm kính cửa sổ, ánh mắt Dung Lạc cũng trở nên âm u bạo ngược vô cùng.
Dung Lạc giơ tay vân vê cằm cô:
"Nhớ tới cũng tốt, tôi chịu được."
Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo thấm đượm mùi thuốc lá.
Tuy đó là thứ mùi thoảng qua nhưng nhuốm thêm sự thâm trầm nơi đáy mắt kia, trở nên đầy áp lực.
Cô không nói gì, chỉ nhìn Dung Lạc chăm chú, mặc cho nữ nhân này vân vê cằm mình đến đỏ rực.
Dung Lạc đưa điếu thuốc cháy dở trên tay lên, rít nốt hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó dập tắt đầu lọc, khẽ rướn người qua phủ môi lên môi cô, chuyển dần từng chút khói thuốc sang miệng cô.
Loại mùi hương dù có nhạt nhòa cách mấy cũng vẫn là thuốc lá.
Cô giãy giụa, nhưng Dung Lạc lại càng dùng sức hơn, gần như ngang tàng cạy mở hàm răng cô, để hơi thở cả hai kết hợp không chút sai lệch.
Hạ Nhi bị sặc, cô ho khẽ một tiếng.
Dung Lạc nhân cơ hội ấy bắt được lưỡi cô. Khói thuốc đã tản đi nhưng mùi hương trầm trầm cuồng dã trên người Dung Lạc chưa hề tan hết.
Rất lâu sau, Dung Lạc buông cô ra, bàn tay vòng ra sau gáy cô, giữ chặt, áp đôi môi mỏng lên má cô, nhìn cô chăm chú:
"Hạ Nhi! Em là của tôi."
Cô đang định giãy giụa thì Dung Lạc đã cưỡng ép ấn cô lên ghế, áp sát mặt mình vào mặt cô, âm thầm nghiến răng:
"Em là của tôi."
Cô ngước lên, ánh mắt hoảng loạn.
Dung Lạc giữ chặt gáy cô, ép cô nhìn mình.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, xoay mặt sang một bên.
Dung Lạc cười khẽ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa.
Không phải Dung Lạc không biết là cô đang kháng cự.
Nữ nhân ấy biết cô dùng cách yên lặng tự thuyết phục bản thân phải thỏa hiệp.
Ngoài trời đã không còn mưa nữa.
Hạ Nhi chậm rãi rút một điếu thuốc, đứng dậy mở cửa ban công.
Gió lạnh lẽo thổi qua tấp vào khuôn mặt cô lạnh buốt, cảm thấy xung quanh lạnh toát, cơn lạnh này men theo từng lỗ chân lông rồi tràn vào huyết mạch, thậm chí làm lạnh từng đầu ngón tay.
Ánh mắt cô cũng không còn chút nhiệt độ, gió thổi phần phật chiếc áo khoác ngủ vừa thay mới trên người cô, tóc nâu dài bay tán loạn.
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc vắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hổ phách nhìn xuyên qua từng toà nhà hướng về phía đường chân trời xa xôi mây mù cuộn xoáy.
Khương Tình vốn dĩ là một nữ nhân tính toán tỉ mỉ đến từng bước đi, suy tính thâm sâu, thủ đoạn tuyệt tình, tâm tư khó đoán.
Một nữ nhân luôn cẩn trọng tỉ mỉ, tại sao lại để bản thân rơi vào tình cảnh bị thương nặng như vậy?
Không lẽ là Dung Lạc ra tay?
Hôm nay cả Khương Tình và Dung Lạc đều đến nước M, hai nữ nhân ấy, một trước một sau đến tìm cô.
Dung Lạc dường như đang rất gấp gáp vội vã, một chút cảm xúc bất an hoảng sợ trong đáy mắt Dung Lạc cô vẫn nhìn ra được.
Khương Tình đã làm gì?
Tại sao Dung Lac lại hoảng loạn đến như vậy?
Nếu đời này chưa từng gặp Khương Tình, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ không yêu nổi kiểu nữ nhân tâm tình bất định đó.
Nhưng, cô lại gặp phải và cũng đã yêu đến không thể dừng lại.
Sau những chuyện xảy ra giữa cô và Khương Tình, cô bắt đầu mơ màng, nghi hoặc, thậm chí hoài nghi tình cảm này phải chăng đã quá nặng nề, chèn ép khiến cô không sao thở nổi.
Còn Dung Lạc lại là dạng người muốn gì làm nấy, muốn làm gì hay không muốn làm gì đều dựa vào tâm tình của bản thân.
Ngay cả tình yêu cũng vậy, chỉ trong một ý nghĩa cuồng si chấp niệm, yêu một người cũng yêu đến bá đạo bất chấp tất cả.
Dạng người điên cuồng háo thắng, nhưng lại là kiểu điên cuồng có đầu óc rõ ràng.
Giống như mảnh đất Du Thành kia, Dung Lạc công kích vì muốn chèn ép Khương Tình, đó là một kiểu làm không màng hậu quả, là cảm tính muốn tranh đoạt, không tiếc đại giới.
Kiểu tính cách ngang ngược tàn bạo này lại rất tự do thoải mái.
Điểm tốt duy nhất của Dung Lạc chính là sẽ không lừa gạt cô, mọi thứ đều biểu hiện rất rõ ràng, không ẩn giấu mọi tâm tư cho dù là xấu xa bỉ ổi nhất.
Bình luận facebook