Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Hợp Tác
Bệnh viện X.
Khi chiếc xe dừng tại cổng lớn, Hạ Nhi bước xuống liền trông thấy Hàn Tịch đứng trước một đám người.
Hàn Tịch giống như mặt trăng đứng giữa các vì sao, thần sắc lạnh nhạt không biểu lộ cảm xúc, nhìn thấy cô, nụ cười bên khóe miệng hiện lên chút ôn nhu, rồi cũng chậm rãi đi tới.
Hạ Nhi nhìn chằm chằm Hàn Tịch trong bộ vest thẳng thớm, trong đầu chợt hiện ra những năm tháng vui vẻ trước đây.
Đã từng bên nhau không chút câu nệ, nhưng lúc này ngay cả nụ cười trên khuôn mặt kia cũng nhuốm vài phần khách khí, trong đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp là sự sắc bén lãnh đạm.
Hàn Tịch bình thản bước đến trước mặt cô, khẽ khom người:
"Hạ tiểu thư."
Hạ Nhi nhíu nhẹ mày, những tia sáng trong veo di chuyển trong mắt cô, khiến những người xung quanh nhìn đến ngẩn người.
Cô đảo mắt quanh một lượt, nhìn Dung Lạc cùng Khương Tình đã xuống xe đứng bên cạnh trầm mặc không nói, rồi quay sang Hàn Tịch, thấp giọng mở miệng:
"Tôi nghĩ mình đã nói rõ với cô chuyện không trở về Trầm thị rồi đúng không?"
Ánh trăng rơi xuống mấy lọn tóc lòa xòa trước trán cô, ánh sáng dịu nhẹ, khiến những tia sáng trong đôi mắt hổ phách cũng trở nên rực rỡ như không nhuốm bụi trần.
Hàn Tịch nhìn mà hơi ngơ ngẩn, vội vàng hạ tầm mắt xuống, thấp giọng:
"Hạ tiểu thư, Trầm chủ tịch đã đồng ý thoả hiệp chuyện Khương gia..."
"Trầm gia muốn huỷ hôn ước sao?"
Dung Lạc nhìn Hàn Tịch, ánh mắt xanh biếc lúc này lại như ánh lửa bị vùi dập cuối con đường dài ngàn dặm, phong tình gợi cảm chết người, giọng nói lạnh nhạt nhẹ bẫng.
Hàn Tịch đón thẳng ánh mắt của Dung Lạc, trong đôi mắt là sự dứt khoát, là giá lạnh ngàn năm tụ lại.
"Dung tổng. Cô cũng biết rõ Hạ tiểu thư không thể thực hiện hôn ước đó với cô. Vì thế lúc này chuyện huỷ hôn là không thể tránh khỏi. Mong Dung tổng hiểu cho."
Dung Lạc bật cười, không có ý tứ muốn đáp lại.
Khương Tình khoanh tay nhìn Dung Lạc, vệt máu trên chiếc áo trắng càng làm tôn lên làn da trắng trẻo như bạch ngọc, cổ áo hơi mở ra rộng rãi, để lộ xương hõm vai vô cùng đẹp, điển hình của kiểu mặc gì cũng đẹp.
Hạ Nhi nhìn thần sắc Khương Tình đạm bạc không hề suy chuyển, thở dài một hơi rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Khương Tình kéo vào bệnh viện.
Khương Tình bị hành động đó của Hạ Nhi chọc cho bật cười khe khẽ, cũng vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn đi theo cô, ánh mắt nâu sẫm thỉnh thoảng liếc nhìn bộ lễ phục trên người Hạ Nhi hiện giờ bị ngắn tới đầu gối, lộ ra hai bắp chân nhỏ nhắn nhỏ gọn như bắp sen, cũng trắng đến nổi bật, ánh mắt càng lúc càng nhu hoà, dịu dàng như nước mùa xuân.
Hạ Nhi dường như nhận thấy ánh mắt Khương Tình đang dõi theo mình từ phía sau, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, có phần không tự nhiên lắm.
Sau khi được bác sĩ băng bó vết thương, cả Khương Tình và Hạ Nhi đều phải quấn băng trên tay, ngay cả Dung Lạc cũng phải vào phòng kiểm tra tổng quát một lần.
Khương Tình bị mất máu quá nhiều, lại thêm vết thương trên bả vai bị nứt ra nên cần phải nghỉ ngơi. Hạ Nhi nhìn khuôn mặt nữ nhân nửa nằm nửa ngồi trên giường trắng đến trong suốt, trong lòng lại nhen lên một ngọn lửa đau xót không thôi.
Sự đau lòng của cô thể hiện rõ ra từ hành động có phần cẩn trọng khi chăm sóc Khương Tình, ánh mắt bất an thỉnh thoảng nhìn vào những vết thương đã được tỉ mỉ băng bó, chọc Khương Tình càng nhìn lại càng cảm thấy có chút không nỡ.
Khương Tình nhìn cô đứng bên cạnh giường bệnh, bất thình lình giơ tay kéo cô lại.
Hạ Nhi không đứng vững, cứ thế ngã xuống trên người Khương Tình.
Hạ Nhi lo lắng lại đè lên vết thương vừa mới xử lý trên người Khương Tình, vội vã muốn đứng dậy, lớn giọng trách móc:
"Muốn kéo là kéo, muốn giật em lại là giật em lại, chị càng ngày càng thô lỗ quá thể đấy? Sao hả? Cảm thấy tình trạng bây giờ của chị rất tốt sao?"
Khương Tình im lặng, chỉ mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt nâu sẫm có chút quầng sáng sâu xa.
Bầu trời đêm mát mẻ, ánh trăng trong sáng chiếu qua rèm cửa phòng bệnh, cô nhướng mắt nhìn Khương Tình, trong đôi mắt là những quầng sáng nhạt nhòa mà vẫn quyến rũ.
Nhạt nhòa là vì ánh trăng, quyến rũ là vì mùi hương của hạnh phúc vừa tìm lại được.
Hạ Nhi nhìn vào mắt Khương Tình, chỉ thấy đôi mắt ấy sâu như biển lớn, mỗi lần nhìn thật lâu như vậy lại có một nguồn sức mạnh khổng lồ có thể hút cô vào vũ trụ rộng lớn không bờ bến ấy.
Đôi mắt này của Khương Tình, khi bình tĩnh lãnh đạm cũng quyến rũ, khi thâm tình dịu dàng cũng quyến rũ, khi mỉm cười ôn nhuận như ngọc cũng quyến rũ, khi đắm say cuồng dã cũng quyến rũ.
Một nữ nhân như vậy, cô yêu sâu sắc quả thật không thể chối cãi được.
Cô nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt nâu sẫm kia, hình ảnh bé nhỏ khảm vào tận sâu đáy mắt, tựa như ngoài cô ra, đôi mắt ấy không thể chứa thêm bất kì ai nữa.
Hạ Nhi cười khẽ, nhẹ nhàng chủ động ôm chặt lấy Khương Tình.
Mọi kiềm chế của Khương Tình cuối cùng cũng được hóa giải vào thời khắc này.
Hóa bị động thành chủ động, ôm chặt cô vào lòng, cánh tay vòng qua người cô dùng thêm sức, cánh tay đặt trên lưng cô cũng dùng sức, bàn tay thon dài thanh mảnh giữ đầu cô áp chặt vào cổ, chỉ hận không thể vo tròn cô vào trong cơ thể mình.
Hạ Nhi hơi giật mình, ngước mắt nhìn lên.
Khương Tình xưa nay luôn vững vàng điềm đạm, giờ phút này đây, sự lo lắng và bất lực đều bộc phát hết ra ngoài.
Cái ôm như siết chặt lấy từng tế bào, từng xương cốt, thậm chí là hơi thở như lan như sương trên người Khương Tình.
Như sóng trào biển dậy, dồn dập tấp vào người cô.
Bên tai cô vang lên nhịp tim gấp gáp mạnh mẽ, khuôn mặt cô áp vào da thịt nơi hõm cổ nóng rẫy bỏng rát, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt mê người.
"Tôi tưởng mình đã mất em thật rồi. May là... ông trời vẫn còn thương xót tôi."
Khương Tình lên tiếng, giọng nói trầm thấp như đá tảng đè nặng lên trái tim cô. Thế mà cô lại nghe ra trong giọng nói ấy như đang tiết chế, kiểm soát sự run rẩy sợ hãi.
"Khương Tình. Em vẫn ở đây."
Giọng Hạ Nhi rất khẽ khàng, vào một đêm trăng sáng như thế này, khi gió đêm từ từ thổi qua khe cửa, giọng cô cũng êm ái như tiếng thì thầm giữa trời hoa vậy.
Khương Tình nghe thấy, đáy lòng đầy ắp vui vẻ cùng thoả mãn, lồng ngực cũng tự nhiên dâng trào, đều là những kích động và mãn nguyện không thể hình dung.
"Đúng vậy. Em đang ở đây. Tôi nhất định không bao giờ để em rời khỏi tôi một lần nào nữa. Đừng rời khỏi tôi."
Giọng nói ôn nhuận nghẹn ngào khiến cô thổn thức, trái tim bỗng chốc bồng bềnh một cảm giác khác lạ khó diễn tả.
Nhiệt độ cơ thể, sự dịu dàng, lời khẩn cầu yếu ớt, tất cả đều hóa thành một mầm cây, rơi vào trái tim cô và đâm chồi nảy lộc.
Sắc trời ngoài cửa âm u không chút ánh sáng, rơi vào mắt cô giống như bi thương chảy ngược thành sông, trái tim vì đập quá mạnh mà khó chịu thít chặt lại.
"Khương Tình! Trên đời này có biết bao nhiêu người, nhưng em đã dốc hết trái tim để yêu chị, thì sẽ không còn muốn một ai khác nữa."
Lời cô vừa dứt, một giây sau Khương Tình đã ôm cô lật người lại đè thẳng xuống giường, bàn tay vòng từ má ra sau gáy cô, áp mặt xuống, mùi hương như lan như sương và hơi thở nóng rẫy phả vào tai cô.
Bên khoé môi tinh xảo hơi cong lên, ôn nhuận cười khẽ:
"Có câu nói này của em, bảo tôi chết. Tôi cũng cam lòng."
Hạ Nhi đỏ bừng mặt.
Cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt nâu sẫm cuồn cuộn như sóng cả dưới bầu trời đêm, sâu xa mê hoặc, trái tim lập tức đập rộn ràng.
Thấy Khương Tình lại sắp áp môi xuống, cô lập tức giữ mặt Khương Tình lại:
"Tối nay không được."
Cô vừa chống người ngồi dậy, định rút khỏi khu vực địa giới nguy hiểm thì Khương Tình đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi hơi cảnh giác, trừng mắt nhìn Khương Tình.
"Chị đừng có mà làm bậy. Tĩnh dưỡng cái thân thể hư nhược này của chị đi."
Khương Tình vẻ mặt yếu ớt, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng triền triền miên miên thấm đẫm ưu thương, giọng trầm thấp mềm nhẹ:
"Bảo bối. Tôi chưa bao giờ gặp phải những khúc mắc trong tình yêu, thế nên hai chúng ta đi đến bước đường hôm nay cũng bắt nguồn từ việc tôi không có kinh nghiệm gì. Qua những chuyện này, tôi cũng đã thấu hiểu sâu sắc một đạo lý. Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, điều tôi quan tâm duy nhất sẽ là suy nghĩ của em, và cùng em dùng cách thức phù hợp với tình hình thực tế để giải quyết mọi thứ. Thời gian qua, vì sự ngu ngốc tự chủ trương của bản thân mà tôi đã giày vò mình và em đến thê thảm rồi."
Trong phòng bật đèn rất nhỏ, những ánh đèn đường bùng nổ ngoài cửa sổ, hắt một số vụn sáng vào trong.
Khương Tình một tay giữ chặt cô, thứ đan cài sâu nhất là hơi thở của nhau.
Hạ Nhi cảm thấy vành mắt mình hơi đau nhức.
Cô muốn gỡ tay Khương Tình ra, nhưng ngay sau đó cổ tay lại bị Khương Tình dùng lực kéo tới.
Khương Tình dùng hơi nhiều sức, khiến cổ tay cô đau đớn.
Hạ Nhi ngã lên người Khương Tình, cảm nhận được nữ nhân phía dưới mình lồng ngực đang đập loạn từng nhịp mạnh mẽ, một tay vòng qua sau lưng cô ôm chặt lấy, đè mạnh khiến cô không sao thở được.
Khương Tình áp môi tới, há miệng cắn môi cô, thì thầm:
"Nhớ tôi không?"
Cô im lặng.
Ánh mắt Khương Tình sẫm lại:
"Tôi hỏi em có nhớ tôi không?"
Cô vẫn bấm bụng không nói.
Đôi mắt hổ phách ngước lên, trong đáy mắt như có tố cáo, có ấm ức, tất cả đều trút ra qua một câu nói nhỏ như muỗi kêu:
"Chị hỏi thừa. Không nhớ chị thì nhớ ai."
Khương Tình bật cười, ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Hơi thở như lan như sương nóng rực, đã bớt đi nhiều sự lãnh đạm lúc trước, lại có thêm nhiều sự thâm tình triền miên không dứt.
"Hôm đó ở nước M, nghe những lời chất vấn của em. Tôi lo lắng em không thể tha thứ cho tôi. Luôn sợ hãi em sẽ vứt bỏ tôi. Tôi sợ em hận tôi rồi đưa ra quyết định rời xa tôi mãi mãi, tìm kiếm một thứ tình cảm thích hợp hơn. Có rất nhiều chuyện tôi không dám nghĩ tới."
Khương Tình ngẩng mặt lên, cọ mũi mình vào mũi cô:
"Là lỗi của tôi, tôi quá sợ mình đánh mất em, thế nên lại càng muốn kiểm soát em. Dùng những cách thức không tốt chọc em nổi giận, chọc em đau lòng. Bảo bối. Tôi xin lỗi."
Hạ Nhi thở dài, dùng tay gỡ tay Khương Tình ra, cô giơ hai tay lên cào thật mạnh tóc, vuốt lại chỉnh tề rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
"Lần sau chị còn dám để người con gái khác nép vào lòng, chọc giận em thì em sẽ xiên chết chị."
Giọng cô dữ dằn, điển hình của kiểu giờ mới tính sổ.
Khương Tình bất thình lình nhớ lại lúc Bối Lạc ngồi dựa vào lòng mình ở căn hộ, tuy góc độ nhìn vào rất giống như thân mật, nhưng bản thân cũng né ra rất nhanh, tuyệt đối không muốn để sinh thêm chuyện đụng chạm nữ nhân khác.
Khương Tình đang định lên tiếng phủ nhận giải thích thì thấy Hạ Nhi lôi ra trong túi một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phớt, đặt vào trong tay Khương Tình.
Ngay lập tức sắc mặt Khương Tình trắng bệnh.
"Chị cầu hôn còn chưa xong đâu. Làm gì có ai cầu hôn như chị chứ? Chẳng nói năng gì định lừa đeo vào tay em. Chị nghĩ dùng một chiếc nhẫn là lừa được bổn tiểu thư về nhà sao? Cũng đừng nghĩ dùng mấy nghi thức cầu hôn khờ khạo ngốc nghếch ngoài kia. Em từng nhìn thấy mấy cảnh ấy trên đường rồi. Cô gái ôm bó hoa, chàng trai cầm nhẫn, quỳ một chân xuống cầu hôn. Em mà là cô gái đó, nhất định sẽ đá bay gã đó."
Giọng Hạ Nhi mềm nhẹ pha lẫn chút buồn cười rõ ràng không chút che giấu.
Khương Tình sững sờ.
Đêm tối tĩnh lặng lại rất đẹp, Hạ Nhi cười tươi như đoá hoa tường vi nở rộ.
Khương Tình bỗng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy. Nhìn thấy nụ cười của cô như lấp lánh ánh sao, tình yêu dành cho cô càng thêm sâu đậm, đáy mắt rục rịch khao khát vào tương lai đẹp đẽ.
Giống như một dòng suối ngọt mát được dẫn vào trong tim, tiếng gió đêm hiu hiu thổi vào qua màng che lay động khe khẽ.
Cực kỳ yên tĩnh, lại rất tự tại.
Khương Tình vươn tay, nắm một lọn tóc dài của cô trong tay mình, lấy ngón tay gầy thanh mảnh làm lược, kiên nhẫn vuốt ve luồn qua từng tý từng tý một, ngón tay dịu dàng, lọn tóc cô mượt mà trơn nhẵn, dịu dàng lại êm ả như mây trời.
Hạ Nhi để yên cho Khương Tình nghịch tóc mình, nhẹ giọng hỏi:
"Chị và Dung Lạc cạnh tranh mảnh đất ở Du Thành, em nghe thông tin hiện tại nguồn lực của Dung thị không ổn lắm để tiếp nhận dự án đó. Là chị làm sao?"
Khương Tình chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô.
Hàng mi dày và cong như cánh phượng, Hạ Nhi dường như nhìn thấy vô số cánh hoa đòa từ khóe mắt mị hoặc kia bắn ra ngoài rơi vào tim cô, không thể dời mắt, tựa như đã bị hút lấy.
Sâu thẳm lại ấm áp.
Cô rất thích đôi mắt Khương Tình, xán lạn lại lãnh đạm như hoa đào dưới ánh mặt trời, lại tựa như ngôi sao giữa bầu trời đêm hè nóng bức.
Hạ Nhi có chút bối rối.
Khương Tình chậm rãi vươn tay ra trước mặt cô, khẽ vén nhẹ lọn tóc nâu dài vừa vuốt ve trước ngực cô ra sau, làm lộ ra cần cổ cô trắng ngần, động tác tỏa ra nồng đậm nét phong tình, giọng điệu mang theo ý cười dịu dàng nồng đậm yêu chiều:
"Không sai. Dung Lạc rất thông minh, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cô ta không nắm rõ được những thế lực trong tay tôi. Trong ba năm em ở nước A. Tôi cũng mở rộng Khương thị ra thị trường nước A, thành lập một công ty năng lượng thuộc quyền quản lý của Lam gia, vừa lên sàn giao dịch từ năm kia, may mắn có một vài thành tích rất tốt trên trường quốc tế."
Khương Tình dứt lời lại nhìn cô, ánh mắt nâu sẫm liếc tới vùng xương quai xanh quyến rũ của cô, đáy mắt tối đi một chút.
Bộ đồ bệnh nhân nhân trên người Hạ Nhi cởi nhẹ một cúc áo, lộ ra vùng cổ áo với khe ngực sâu hút thoắt ẩn thoắt hiện, thật sự quá mê người.
Vì vừa trải qua một hồi mệt mỏi nên cặp mắt hổ phách kia còn rất mông lung, trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng rạng rỡ.
Khương Tình vừa nhìn cô, giọng từ tốn trầm thấp:
"Dung Lạc không biết điều đó, thế lực của cô ta bên nước A cũng thuộc về ngành năng lượng, vì muốn đối phó với Khương gia tổng bộ, cô ta dồn mọi tâm sức vào Dung thị, tạo điều kiện thuận lợi cho tôi ra tay với công ty BG cô ta đang điều hành ở nước A. Thế nên hiện giờ dòng vốn của Dung thị đã cạn kiệt, đương nhiên không thể tiếp nhận thêm quyền khai thác đất ở Du Thành."
Khương Tình nhìn cô, cười nhẹ tiếp tục nói:
"Thế nhưng, trong cuộc đấu trí đấu dũng này với Dung Lạc, Khương gia cũng tổn thất không ít. Tôi không nhượng bộ, Dung Lạc lại càng không. Tôi và cô ta đều tổn thất một nửa."
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, cô ngồi rất gần Khương Tình, mỗi một động tác cử chỉ của nữ nhân đối diện đều có thể khiến cô cảm nhận được mùi hương thanh lãnh dịu mát. Đáy lòng lại xao động khiến cô không thể nào tập trung tinh thần được.
Cô nhìn trong ánh mắt Khương Tình, không phải là dáng vẻ cuồng dã điên cuồng bất chấp tất cả lúc kề dao lên cổ tay, cũng không phải sự dung túng dịu dàng trước kia.
Khương Tình rất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên như thường:
"Hạ Nhi! Là thứ của tôi, nhất định là của tôi. Dù cho cái giá tổn thất quá lớn. Dung Lạc nắm rõ tầm quan trọng của mảnh đất Du Thành đối với Khương thị. Cô ta muốn đấu với tôi nên hành động vô cùng cảm tính. Sau cuộc chiến tại nước A, Dung thị hiện tại đang bị đóng băng không ít vốn. Tuy Khương gia đảo ngược tình thế, sắp có được Du Thành, nhưng vận hành tiếp cũng cần một số vốn không hề nhỏ. Nói trắng ra, dự án Du Thành đó hiện giờ cho dù là Dung thị hay Khương thị đều không thể nuốt trôi một mình nữa. Dự án ấy lại không thể vứt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cả hai tập đoàn, giải pháp hiện tại chính là cả hai tập đoàn cùng nhau khai thác, hợp tác cùng phát triển."
"Không sai. Hiện tại ngoài phương pháp đó ra, dự án Du Thành muốn hoàn thiện quả thật là chuyện không thể, không dễ dàng chút nào."
Giọng nói lười biếng ưu nhã vang lên ngoài cửa phòng bệnh.
Dung Lạc khoanh tay trước ngực nghiêng người dựa vào tường bên cạnh cửa, dáng vẻ bất kham lãnh khốc. Khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc đã hồng nhuận hơn, môi mỏng hơi nhếch lên độ cong đạm bạc lạnh lẽo.
Khương Tình liếc nhìn Dung Lạc, dường như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Dung Lạc.
Hạ Nhi quay đầu nhìn ra cửa, trầm mặc không nói.
Khương Tình nhếch môi cười khẽ, ôn nhuận mở miệng:
"Dung Lạc, trên thương trường, không có ai là bạn bè, cũng không có ai là kẻ thù lâu dài. Hiện tại tình hình hai tập đoàn cần nhất chính là quyết sách hoàn mỹ, lợi ích quyết định tất cả."
Dứt lời, Khương Tình nghiêng đầu qua, một tay tựa lên gối, cười như không cười thấp giọng tiếp tục nói:
"Chính quyền thành phố đã nhúng tay tới sự phát triển của dự án Du Thành, không thể vì chuyện của tôi và cô mà đình trệ. Nếu hai công ty chúng ta tiếp tục đấu đá lẫn nhau, thì cuối cùng ai là người được lợi. Dung tổng biết quá rõ."
Dung Lạc lười biếng tựa lên cánh cửa, đôi mắt xanh biếc táo bạo lại sắc bén, con ngươi như muốn thiêu đốt đối phương, không hề che giấu ý lạnh của bản thân, giọng điệu thản nhiên:
"Khương tổng xưa nay tính toán cẩn trọng từng bước, một cục diện dù có thảm hại rơi vào tay cô cũng có thể quật khởi. Chuyện quyết sách hợp tác giữa hai tập đoàn sao cô lại không nghĩ ra được? Nếu đã muốn dùng tổn hại thấp nhất nhận về lợi ích toàn cục, thì dĩ nhiên tôi cũng chỉ có thể thoả hiệp. Dung Lạc tôi trước đây có bản lĩnh đá Khương thị ra khỏi cuộc chơi thì cũng có bản lĩnh kéo Khương thị quay trở lại. Hợp tác với Khương thị, lợi nhuận cùng hưởng, thế nào?"
Khương Tình bật cười thành tiếng, ngữ điệu lãnh đạm không nhanh không chậm, vô cùng từ tốn:
"Được hợp tác với Dung tổng là niềm vinh hạnh của tôi."
Dung Lạc cười khẩy, vẻ mặt không nhìn ra được tâm tình vui giận:
"Khương tổng khiêm tốn rồi."
Khi chiếc xe dừng tại cổng lớn, Hạ Nhi bước xuống liền trông thấy Hàn Tịch đứng trước một đám người.
Hàn Tịch giống như mặt trăng đứng giữa các vì sao, thần sắc lạnh nhạt không biểu lộ cảm xúc, nhìn thấy cô, nụ cười bên khóe miệng hiện lên chút ôn nhu, rồi cũng chậm rãi đi tới.
Hạ Nhi nhìn chằm chằm Hàn Tịch trong bộ vest thẳng thớm, trong đầu chợt hiện ra những năm tháng vui vẻ trước đây.
Đã từng bên nhau không chút câu nệ, nhưng lúc này ngay cả nụ cười trên khuôn mặt kia cũng nhuốm vài phần khách khí, trong đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp là sự sắc bén lãnh đạm.
Hàn Tịch bình thản bước đến trước mặt cô, khẽ khom người:
"Hạ tiểu thư."
Hạ Nhi nhíu nhẹ mày, những tia sáng trong veo di chuyển trong mắt cô, khiến những người xung quanh nhìn đến ngẩn người.
Cô đảo mắt quanh một lượt, nhìn Dung Lạc cùng Khương Tình đã xuống xe đứng bên cạnh trầm mặc không nói, rồi quay sang Hàn Tịch, thấp giọng mở miệng:
"Tôi nghĩ mình đã nói rõ với cô chuyện không trở về Trầm thị rồi đúng không?"
Ánh trăng rơi xuống mấy lọn tóc lòa xòa trước trán cô, ánh sáng dịu nhẹ, khiến những tia sáng trong đôi mắt hổ phách cũng trở nên rực rỡ như không nhuốm bụi trần.
Hàn Tịch nhìn mà hơi ngơ ngẩn, vội vàng hạ tầm mắt xuống, thấp giọng:
"Hạ tiểu thư, Trầm chủ tịch đã đồng ý thoả hiệp chuyện Khương gia..."
"Trầm gia muốn huỷ hôn ước sao?"
Dung Lạc nhìn Hàn Tịch, ánh mắt xanh biếc lúc này lại như ánh lửa bị vùi dập cuối con đường dài ngàn dặm, phong tình gợi cảm chết người, giọng nói lạnh nhạt nhẹ bẫng.
Hàn Tịch đón thẳng ánh mắt của Dung Lạc, trong đôi mắt là sự dứt khoát, là giá lạnh ngàn năm tụ lại.
"Dung tổng. Cô cũng biết rõ Hạ tiểu thư không thể thực hiện hôn ước đó với cô. Vì thế lúc này chuyện huỷ hôn là không thể tránh khỏi. Mong Dung tổng hiểu cho."
Dung Lạc bật cười, không có ý tứ muốn đáp lại.
Khương Tình khoanh tay nhìn Dung Lạc, vệt máu trên chiếc áo trắng càng làm tôn lên làn da trắng trẻo như bạch ngọc, cổ áo hơi mở ra rộng rãi, để lộ xương hõm vai vô cùng đẹp, điển hình của kiểu mặc gì cũng đẹp.
Hạ Nhi nhìn thần sắc Khương Tình đạm bạc không hề suy chuyển, thở dài một hơi rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Khương Tình kéo vào bệnh viện.
Khương Tình bị hành động đó của Hạ Nhi chọc cho bật cười khe khẽ, cũng vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn đi theo cô, ánh mắt nâu sẫm thỉnh thoảng liếc nhìn bộ lễ phục trên người Hạ Nhi hiện giờ bị ngắn tới đầu gối, lộ ra hai bắp chân nhỏ nhắn nhỏ gọn như bắp sen, cũng trắng đến nổi bật, ánh mắt càng lúc càng nhu hoà, dịu dàng như nước mùa xuân.
Hạ Nhi dường như nhận thấy ánh mắt Khương Tình đang dõi theo mình từ phía sau, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, có phần không tự nhiên lắm.
Sau khi được bác sĩ băng bó vết thương, cả Khương Tình và Hạ Nhi đều phải quấn băng trên tay, ngay cả Dung Lạc cũng phải vào phòng kiểm tra tổng quát một lần.
Khương Tình bị mất máu quá nhiều, lại thêm vết thương trên bả vai bị nứt ra nên cần phải nghỉ ngơi. Hạ Nhi nhìn khuôn mặt nữ nhân nửa nằm nửa ngồi trên giường trắng đến trong suốt, trong lòng lại nhen lên một ngọn lửa đau xót không thôi.
Sự đau lòng của cô thể hiện rõ ra từ hành động có phần cẩn trọng khi chăm sóc Khương Tình, ánh mắt bất an thỉnh thoảng nhìn vào những vết thương đã được tỉ mỉ băng bó, chọc Khương Tình càng nhìn lại càng cảm thấy có chút không nỡ.
Khương Tình nhìn cô đứng bên cạnh giường bệnh, bất thình lình giơ tay kéo cô lại.
Hạ Nhi không đứng vững, cứ thế ngã xuống trên người Khương Tình.
Hạ Nhi lo lắng lại đè lên vết thương vừa mới xử lý trên người Khương Tình, vội vã muốn đứng dậy, lớn giọng trách móc:
"Muốn kéo là kéo, muốn giật em lại là giật em lại, chị càng ngày càng thô lỗ quá thể đấy? Sao hả? Cảm thấy tình trạng bây giờ của chị rất tốt sao?"
Khương Tình im lặng, chỉ mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt nâu sẫm có chút quầng sáng sâu xa.
Bầu trời đêm mát mẻ, ánh trăng trong sáng chiếu qua rèm cửa phòng bệnh, cô nhướng mắt nhìn Khương Tình, trong đôi mắt là những quầng sáng nhạt nhòa mà vẫn quyến rũ.
Nhạt nhòa là vì ánh trăng, quyến rũ là vì mùi hương của hạnh phúc vừa tìm lại được.
Hạ Nhi nhìn vào mắt Khương Tình, chỉ thấy đôi mắt ấy sâu như biển lớn, mỗi lần nhìn thật lâu như vậy lại có một nguồn sức mạnh khổng lồ có thể hút cô vào vũ trụ rộng lớn không bờ bến ấy.
Đôi mắt này của Khương Tình, khi bình tĩnh lãnh đạm cũng quyến rũ, khi thâm tình dịu dàng cũng quyến rũ, khi mỉm cười ôn nhuận như ngọc cũng quyến rũ, khi đắm say cuồng dã cũng quyến rũ.
Một nữ nhân như vậy, cô yêu sâu sắc quả thật không thể chối cãi được.
Cô nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt nâu sẫm kia, hình ảnh bé nhỏ khảm vào tận sâu đáy mắt, tựa như ngoài cô ra, đôi mắt ấy không thể chứa thêm bất kì ai nữa.
Hạ Nhi cười khẽ, nhẹ nhàng chủ động ôm chặt lấy Khương Tình.
Mọi kiềm chế của Khương Tình cuối cùng cũng được hóa giải vào thời khắc này.
Hóa bị động thành chủ động, ôm chặt cô vào lòng, cánh tay vòng qua người cô dùng thêm sức, cánh tay đặt trên lưng cô cũng dùng sức, bàn tay thon dài thanh mảnh giữ đầu cô áp chặt vào cổ, chỉ hận không thể vo tròn cô vào trong cơ thể mình.
Hạ Nhi hơi giật mình, ngước mắt nhìn lên.
Khương Tình xưa nay luôn vững vàng điềm đạm, giờ phút này đây, sự lo lắng và bất lực đều bộc phát hết ra ngoài.
Cái ôm như siết chặt lấy từng tế bào, từng xương cốt, thậm chí là hơi thở như lan như sương trên người Khương Tình.
Như sóng trào biển dậy, dồn dập tấp vào người cô.
Bên tai cô vang lên nhịp tim gấp gáp mạnh mẽ, khuôn mặt cô áp vào da thịt nơi hõm cổ nóng rẫy bỏng rát, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt mê người.
"Tôi tưởng mình đã mất em thật rồi. May là... ông trời vẫn còn thương xót tôi."
Khương Tình lên tiếng, giọng nói trầm thấp như đá tảng đè nặng lên trái tim cô. Thế mà cô lại nghe ra trong giọng nói ấy như đang tiết chế, kiểm soát sự run rẩy sợ hãi.
"Khương Tình. Em vẫn ở đây."
Giọng Hạ Nhi rất khẽ khàng, vào một đêm trăng sáng như thế này, khi gió đêm từ từ thổi qua khe cửa, giọng cô cũng êm ái như tiếng thì thầm giữa trời hoa vậy.
Khương Tình nghe thấy, đáy lòng đầy ắp vui vẻ cùng thoả mãn, lồng ngực cũng tự nhiên dâng trào, đều là những kích động và mãn nguyện không thể hình dung.
"Đúng vậy. Em đang ở đây. Tôi nhất định không bao giờ để em rời khỏi tôi một lần nào nữa. Đừng rời khỏi tôi."
Giọng nói ôn nhuận nghẹn ngào khiến cô thổn thức, trái tim bỗng chốc bồng bềnh một cảm giác khác lạ khó diễn tả.
Nhiệt độ cơ thể, sự dịu dàng, lời khẩn cầu yếu ớt, tất cả đều hóa thành một mầm cây, rơi vào trái tim cô và đâm chồi nảy lộc.
Sắc trời ngoài cửa âm u không chút ánh sáng, rơi vào mắt cô giống như bi thương chảy ngược thành sông, trái tim vì đập quá mạnh mà khó chịu thít chặt lại.
"Khương Tình! Trên đời này có biết bao nhiêu người, nhưng em đã dốc hết trái tim để yêu chị, thì sẽ không còn muốn một ai khác nữa."
Lời cô vừa dứt, một giây sau Khương Tình đã ôm cô lật người lại đè thẳng xuống giường, bàn tay vòng từ má ra sau gáy cô, áp mặt xuống, mùi hương như lan như sương và hơi thở nóng rẫy phả vào tai cô.
Bên khoé môi tinh xảo hơi cong lên, ôn nhuận cười khẽ:
"Có câu nói này của em, bảo tôi chết. Tôi cũng cam lòng."
Hạ Nhi đỏ bừng mặt.
Cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt nâu sẫm cuồn cuộn như sóng cả dưới bầu trời đêm, sâu xa mê hoặc, trái tim lập tức đập rộn ràng.
Thấy Khương Tình lại sắp áp môi xuống, cô lập tức giữ mặt Khương Tình lại:
"Tối nay không được."
Cô vừa chống người ngồi dậy, định rút khỏi khu vực địa giới nguy hiểm thì Khương Tình đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi hơi cảnh giác, trừng mắt nhìn Khương Tình.
"Chị đừng có mà làm bậy. Tĩnh dưỡng cái thân thể hư nhược này của chị đi."
Khương Tình vẻ mặt yếu ớt, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng triền triền miên miên thấm đẫm ưu thương, giọng trầm thấp mềm nhẹ:
"Bảo bối. Tôi chưa bao giờ gặp phải những khúc mắc trong tình yêu, thế nên hai chúng ta đi đến bước đường hôm nay cũng bắt nguồn từ việc tôi không có kinh nghiệm gì. Qua những chuyện này, tôi cũng đã thấu hiểu sâu sắc một đạo lý. Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, điều tôi quan tâm duy nhất sẽ là suy nghĩ của em, và cùng em dùng cách thức phù hợp với tình hình thực tế để giải quyết mọi thứ. Thời gian qua, vì sự ngu ngốc tự chủ trương của bản thân mà tôi đã giày vò mình và em đến thê thảm rồi."
Trong phòng bật đèn rất nhỏ, những ánh đèn đường bùng nổ ngoài cửa sổ, hắt một số vụn sáng vào trong.
Khương Tình một tay giữ chặt cô, thứ đan cài sâu nhất là hơi thở của nhau.
Hạ Nhi cảm thấy vành mắt mình hơi đau nhức.
Cô muốn gỡ tay Khương Tình ra, nhưng ngay sau đó cổ tay lại bị Khương Tình dùng lực kéo tới.
Khương Tình dùng hơi nhiều sức, khiến cổ tay cô đau đớn.
Hạ Nhi ngã lên người Khương Tình, cảm nhận được nữ nhân phía dưới mình lồng ngực đang đập loạn từng nhịp mạnh mẽ, một tay vòng qua sau lưng cô ôm chặt lấy, đè mạnh khiến cô không sao thở được.
Khương Tình áp môi tới, há miệng cắn môi cô, thì thầm:
"Nhớ tôi không?"
Cô im lặng.
Ánh mắt Khương Tình sẫm lại:
"Tôi hỏi em có nhớ tôi không?"
Cô vẫn bấm bụng không nói.
Đôi mắt hổ phách ngước lên, trong đáy mắt như có tố cáo, có ấm ức, tất cả đều trút ra qua một câu nói nhỏ như muỗi kêu:
"Chị hỏi thừa. Không nhớ chị thì nhớ ai."
Khương Tình bật cười, ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Hơi thở như lan như sương nóng rực, đã bớt đi nhiều sự lãnh đạm lúc trước, lại có thêm nhiều sự thâm tình triền miên không dứt.
"Hôm đó ở nước M, nghe những lời chất vấn của em. Tôi lo lắng em không thể tha thứ cho tôi. Luôn sợ hãi em sẽ vứt bỏ tôi. Tôi sợ em hận tôi rồi đưa ra quyết định rời xa tôi mãi mãi, tìm kiếm một thứ tình cảm thích hợp hơn. Có rất nhiều chuyện tôi không dám nghĩ tới."
Khương Tình ngẩng mặt lên, cọ mũi mình vào mũi cô:
"Là lỗi của tôi, tôi quá sợ mình đánh mất em, thế nên lại càng muốn kiểm soát em. Dùng những cách thức không tốt chọc em nổi giận, chọc em đau lòng. Bảo bối. Tôi xin lỗi."
Hạ Nhi thở dài, dùng tay gỡ tay Khương Tình ra, cô giơ hai tay lên cào thật mạnh tóc, vuốt lại chỉnh tề rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
"Lần sau chị còn dám để người con gái khác nép vào lòng, chọc giận em thì em sẽ xiên chết chị."
Giọng cô dữ dằn, điển hình của kiểu giờ mới tính sổ.
Khương Tình bất thình lình nhớ lại lúc Bối Lạc ngồi dựa vào lòng mình ở căn hộ, tuy góc độ nhìn vào rất giống như thân mật, nhưng bản thân cũng né ra rất nhanh, tuyệt đối không muốn để sinh thêm chuyện đụng chạm nữ nhân khác.
Khương Tình đang định lên tiếng phủ nhận giải thích thì thấy Hạ Nhi lôi ra trong túi một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phớt, đặt vào trong tay Khương Tình.
Ngay lập tức sắc mặt Khương Tình trắng bệnh.
"Chị cầu hôn còn chưa xong đâu. Làm gì có ai cầu hôn như chị chứ? Chẳng nói năng gì định lừa đeo vào tay em. Chị nghĩ dùng một chiếc nhẫn là lừa được bổn tiểu thư về nhà sao? Cũng đừng nghĩ dùng mấy nghi thức cầu hôn khờ khạo ngốc nghếch ngoài kia. Em từng nhìn thấy mấy cảnh ấy trên đường rồi. Cô gái ôm bó hoa, chàng trai cầm nhẫn, quỳ một chân xuống cầu hôn. Em mà là cô gái đó, nhất định sẽ đá bay gã đó."
Giọng Hạ Nhi mềm nhẹ pha lẫn chút buồn cười rõ ràng không chút che giấu.
Khương Tình sững sờ.
Đêm tối tĩnh lặng lại rất đẹp, Hạ Nhi cười tươi như đoá hoa tường vi nở rộ.
Khương Tình bỗng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy. Nhìn thấy nụ cười của cô như lấp lánh ánh sao, tình yêu dành cho cô càng thêm sâu đậm, đáy mắt rục rịch khao khát vào tương lai đẹp đẽ.
Giống như một dòng suối ngọt mát được dẫn vào trong tim, tiếng gió đêm hiu hiu thổi vào qua màng che lay động khe khẽ.
Cực kỳ yên tĩnh, lại rất tự tại.
Khương Tình vươn tay, nắm một lọn tóc dài của cô trong tay mình, lấy ngón tay gầy thanh mảnh làm lược, kiên nhẫn vuốt ve luồn qua từng tý từng tý một, ngón tay dịu dàng, lọn tóc cô mượt mà trơn nhẵn, dịu dàng lại êm ả như mây trời.
Hạ Nhi để yên cho Khương Tình nghịch tóc mình, nhẹ giọng hỏi:
"Chị và Dung Lạc cạnh tranh mảnh đất ở Du Thành, em nghe thông tin hiện tại nguồn lực của Dung thị không ổn lắm để tiếp nhận dự án đó. Là chị làm sao?"
Khương Tình chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô.
Hàng mi dày và cong như cánh phượng, Hạ Nhi dường như nhìn thấy vô số cánh hoa đòa từ khóe mắt mị hoặc kia bắn ra ngoài rơi vào tim cô, không thể dời mắt, tựa như đã bị hút lấy.
Sâu thẳm lại ấm áp.
Cô rất thích đôi mắt Khương Tình, xán lạn lại lãnh đạm như hoa đào dưới ánh mặt trời, lại tựa như ngôi sao giữa bầu trời đêm hè nóng bức.
Hạ Nhi có chút bối rối.
Khương Tình chậm rãi vươn tay ra trước mặt cô, khẽ vén nhẹ lọn tóc nâu dài vừa vuốt ve trước ngực cô ra sau, làm lộ ra cần cổ cô trắng ngần, động tác tỏa ra nồng đậm nét phong tình, giọng điệu mang theo ý cười dịu dàng nồng đậm yêu chiều:
"Không sai. Dung Lạc rất thông minh, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cô ta không nắm rõ được những thế lực trong tay tôi. Trong ba năm em ở nước A. Tôi cũng mở rộng Khương thị ra thị trường nước A, thành lập một công ty năng lượng thuộc quyền quản lý của Lam gia, vừa lên sàn giao dịch từ năm kia, may mắn có một vài thành tích rất tốt trên trường quốc tế."
Khương Tình dứt lời lại nhìn cô, ánh mắt nâu sẫm liếc tới vùng xương quai xanh quyến rũ của cô, đáy mắt tối đi một chút.
Bộ đồ bệnh nhân nhân trên người Hạ Nhi cởi nhẹ một cúc áo, lộ ra vùng cổ áo với khe ngực sâu hút thoắt ẩn thoắt hiện, thật sự quá mê người.
Vì vừa trải qua một hồi mệt mỏi nên cặp mắt hổ phách kia còn rất mông lung, trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng rạng rỡ.
Khương Tình vừa nhìn cô, giọng từ tốn trầm thấp:
"Dung Lạc không biết điều đó, thế lực của cô ta bên nước A cũng thuộc về ngành năng lượng, vì muốn đối phó với Khương gia tổng bộ, cô ta dồn mọi tâm sức vào Dung thị, tạo điều kiện thuận lợi cho tôi ra tay với công ty BG cô ta đang điều hành ở nước A. Thế nên hiện giờ dòng vốn của Dung thị đã cạn kiệt, đương nhiên không thể tiếp nhận thêm quyền khai thác đất ở Du Thành."
Khương Tình nhìn cô, cười nhẹ tiếp tục nói:
"Thế nhưng, trong cuộc đấu trí đấu dũng này với Dung Lạc, Khương gia cũng tổn thất không ít. Tôi không nhượng bộ, Dung Lạc lại càng không. Tôi và cô ta đều tổn thất một nửa."
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, cô ngồi rất gần Khương Tình, mỗi một động tác cử chỉ của nữ nhân đối diện đều có thể khiến cô cảm nhận được mùi hương thanh lãnh dịu mát. Đáy lòng lại xao động khiến cô không thể nào tập trung tinh thần được.
Cô nhìn trong ánh mắt Khương Tình, không phải là dáng vẻ cuồng dã điên cuồng bất chấp tất cả lúc kề dao lên cổ tay, cũng không phải sự dung túng dịu dàng trước kia.
Khương Tình rất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên như thường:
"Hạ Nhi! Là thứ của tôi, nhất định là của tôi. Dù cho cái giá tổn thất quá lớn. Dung Lạc nắm rõ tầm quan trọng của mảnh đất Du Thành đối với Khương thị. Cô ta muốn đấu với tôi nên hành động vô cùng cảm tính. Sau cuộc chiến tại nước A, Dung thị hiện tại đang bị đóng băng không ít vốn. Tuy Khương gia đảo ngược tình thế, sắp có được Du Thành, nhưng vận hành tiếp cũng cần một số vốn không hề nhỏ. Nói trắng ra, dự án Du Thành đó hiện giờ cho dù là Dung thị hay Khương thị đều không thể nuốt trôi một mình nữa. Dự án ấy lại không thể vứt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cả hai tập đoàn, giải pháp hiện tại chính là cả hai tập đoàn cùng nhau khai thác, hợp tác cùng phát triển."
"Không sai. Hiện tại ngoài phương pháp đó ra, dự án Du Thành muốn hoàn thiện quả thật là chuyện không thể, không dễ dàng chút nào."
Giọng nói lười biếng ưu nhã vang lên ngoài cửa phòng bệnh.
Dung Lạc khoanh tay trước ngực nghiêng người dựa vào tường bên cạnh cửa, dáng vẻ bất kham lãnh khốc. Khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc đã hồng nhuận hơn, môi mỏng hơi nhếch lên độ cong đạm bạc lạnh lẽo.
Khương Tình liếc nhìn Dung Lạc, dường như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Dung Lạc.
Hạ Nhi quay đầu nhìn ra cửa, trầm mặc không nói.
Khương Tình nhếch môi cười khẽ, ôn nhuận mở miệng:
"Dung Lạc, trên thương trường, không có ai là bạn bè, cũng không có ai là kẻ thù lâu dài. Hiện tại tình hình hai tập đoàn cần nhất chính là quyết sách hoàn mỹ, lợi ích quyết định tất cả."
Dứt lời, Khương Tình nghiêng đầu qua, một tay tựa lên gối, cười như không cười thấp giọng tiếp tục nói:
"Chính quyền thành phố đã nhúng tay tới sự phát triển của dự án Du Thành, không thể vì chuyện của tôi và cô mà đình trệ. Nếu hai công ty chúng ta tiếp tục đấu đá lẫn nhau, thì cuối cùng ai là người được lợi. Dung tổng biết quá rõ."
Dung Lạc lười biếng tựa lên cánh cửa, đôi mắt xanh biếc táo bạo lại sắc bén, con ngươi như muốn thiêu đốt đối phương, không hề che giấu ý lạnh của bản thân, giọng điệu thản nhiên:
"Khương tổng xưa nay tính toán cẩn trọng từng bước, một cục diện dù có thảm hại rơi vào tay cô cũng có thể quật khởi. Chuyện quyết sách hợp tác giữa hai tập đoàn sao cô lại không nghĩ ra được? Nếu đã muốn dùng tổn hại thấp nhất nhận về lợi ích toàn cục, thì dĩ nhiên tôi cũng chỉ có thể thoả hiệp. Dung Lạc tôi trước đây có bản lĩnh đá Khương thị ra khỏi cuộc chơi thì cũng có bản lĩnh kéo Khương thị quay trở lại. Hợp tác với Khương thị, lợi nhuận cùng hưởng, thế nào?"
Khương Tình bật cười thành tiếng, ngữ điệu lãnh đạm không nhanh không chậm, vô cùng từ tốn:
"Được hợp tác với Dung tổng là niềm vinh hạnh của tôi."
Dung Lạc cười khẩy, vẻ mặt không nhìn ra được tâm tình vui giận:
"Khương tổng khiêm tốn rồi."
Bình luận facebook