Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222: Hạ Nhi! Mẹ Trở Lại Rồi
JM.
Hạ Nhi ngồi trên bàn làm việc, tay cầm tư liệu Hàn Tịch vừa đưa tới, sắc mặt cô u tối lạnh lẽo như sương tuyết.
Một lúc lâu, cô đặt sấp tư liệu dày cộm xuống bàn, đứng dậy đi tới cửa kính, ngắm nhìn khung cảnh đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập dưới chân mình.
Tình yêu, luôn là thứ vừa ích kỷ vừa vô tư.
Ích kỷ đến mức không thể chia sẻ với bất kỳ một ai khác, vô tư đến mức có thể quên hết mọi con thiêu thân tình nguyện lao vào lửa.
Một người phụ nữ có thể chịu đựng một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một chuyện tình yêu dối trá.
Thế nên việc trong lòng Bối Nghiêm có người khác chính là điều kiện cho thù hận trong lòng Nhạc Kỷ Đồng sinh sôi nảy nở.
Một cuộc hôn nhân vì lợi ích thật ra không hiếm gặp trong các gia tộc lớn, việc bằng mặt mà không bằng lòng thì mười đôi cũng tới tám chín đôi gặp phải, nói chi tới một người còn sống dựa vào Khương gia, dựa vào sự sắp đặt của những người đứng trên đỉnh cao quyền thế.
Đứng trước mặt Bối Nghiêm, Nhạc Kỷ Đồng với hậu thuẫn từ Khương gia và quan hệ thân mật với con dâu Hạ gia, dĩ nhiên bà ta sẽ tỏ thái độ cao ngạo tự phụ.
Lúc này, nếu có một hồng nhan tri kỷ dịu dàng hiểu chuyện, thì đích thực sẽ thỏa mãn được sự mất cân bằng trong lòng Bối Nghiêm.
Chỉ có điều không ngờ họ lại sinh con.
Sự ra đời của Bối Vy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Nhạc Kỷ Đồng, bà ta không yêu Bối Nghiêm, hoặc có chăng cũng chỉ là lợi dụng để thành toàn được ước mơ bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Nhìn thấy người đàn ông mình chọn đi theo cả đời lại phản bội mình.
Trong khi đó, Dương Tuyết Hy - từ sự nghiệp cho đến tình yêu, mọi thứ đều suôn sẻ êm đẹp, sống hạnh phúc bên cạnh một người chồng tài hoa tuyệt diễm, gia thế hiển hách.
Đều cùng một điểm xuất phát, bà ta phải ngậm đắng nuốt cay nhìn người bạn đời của mình ân ái dẫn về một nghiệt chủng không phải do chính mình thân sinh. Từ đó mỗi khi đến Hạ gia, nhìn Hạ Thừa yêu chiều Dương Tuyết Hy, trái tim bà ta như bị ngàn mũi nhọn đâm vào đến vỡ nát. Hạ Thừa — Người đàn ông này đã từng là người mà bà ta một lòng yêu mến trong thầm lặng.
Nỗi hận đã khiến Nhạc Kỷ Đồng phát điên, bà ta bắt đầu tàn nhẫn dùng kế tính toán từng kẻ gây nên cuộc sống thảm hại của bà ta.
Người mà bà ta hận và ghen tị đến điên cuồng — Dương Tuyết Hy.
Vì thế với kết quả của Dương Tuyết Hy, cũng đủ biết kết quả của mẹ Bối Vy. Người phụ nữ ấy có thể là bạc mệnh, có thể là tai nạn ngoài ý muốn.
Tóm lại, với thế lực của Nhạc Kỷ Đồng, chắc chắn sẽ không để người phụ nữ chen chân vào hạnh phúc của bà ta có đất dung thân.
Từ thái độ của Bối Vy đối với Nhạc Kỷ Đồng, có thể thấy cô ta vẫn không hoàn toàn coi bà ta là mẹ ruột của mình.
Nhạc Kỷ Đồng cũng không tận tâm tận sức nuôi dưỡng cô ta.
Từ khi mẹ Bối Vy mất, cô ta được đặt dưới danh nghĩa của Nhạc Kỷ Đồng, trở thành trưởng nữ nhà họ Bối. Bối Nghiêm cũng không ngu ngốc tới mức rêu rao rằng mình từng ngoại tình để làm tổn hại danh dự.
Nhưng không ngờ rằng, một ngày Bối Vy lại có thể lật người.
Nhạc Kỷ Đồng vẫn là thua, bà ta thua vì người Bối Nghiêm đặt trong đầu quả tim vẫn là người mẹ thân sinh của Bối Vy.
Vì thế, từ lúc quyền lực Bối Gia trở về tay Bối Nghiêm, Bối Vy lại trở thành người thừa kế hợp pháp và được gia chủ đương nhiệm thừa nhận.
Cán cân quyền lực trong nhà họ Bối thay đổi hoàn toàn.
Bối Vy tiếp quản Bối thị, biết một Bối thị không thể làm nên trò trống gì với Hạ thị và Trầm thị, vì thế cô ta ra tay từ JM, một tập đoàn trang sức dưới tay Hạ Nhi, cô ta điên cuồng dùng mọi cách để gây cản trở tập đoàn JM, ngay cả việc mua chuộc Tôn Ái, đánh cắp bản thiết kế mới cũng là một tay cô ta làm nên.
Việc làm đó kín kẽ đến mức Hạ Nhi điều tra rất lâu vẫn không có bằng chứng buộc tội cô ta.
Hàn Tịch đứng bên cạnh nhìn bóng lưng Hạ Nhi bên cửa kính, cẩn trọng mở miệng từ tốn nói:
"Chuyện bản thiết kế không thể tìm ra chứng cứ. Tôn Ái giống như biến mất khỏi thế gian vậy, những bản thiết kế kia lại được đặt dưới tên một người tên gọi là Mai Anh. Cũng là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng."
Hạ Nhi không nói gì, xoay người đi tới bàn làm việc, nhặt tư liệu nằm trên mặt bàn, trầm mặc.
Cô cứ có cảm giác bất an, giống như đã bỏ lỡ một điều gì đó.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Hạ Nhi ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Hàn Tịch đi mở cửa.
Người tới là Kha Viễn.
"Hạ tổng! Có một người gởi đồ tới cho cô."
Trên tay Kha Viễn ôm theo một chiếc hộp khá lớn bằng gỗ.
Hàn Tịch nhíu mày, bước nhanh tới cầm lấy chiếc hộp, giọng lạnh đi mấy phần:
"Kha Viễn! Lần sau đừng nhận những thứ không rõ lai lịch. Lỡ như..."
Không đợi Hàn Tịch nói hết, Hạ Nhi đã bước tới trước mặt Hàn Tịch, sắc mặt trắng bệch như giấy chạm tay vào chiếc hộp gỗ tinh xảo.
"Hạ tiểu thư. Cô..." Hàn Tịch nhíu mày.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, tay run run nhấc nắp hộp lên. Bên trong có rất nhiều thư từ, có cả những vật dụng nhỏ nhắn tinh xảo. Là đồ chơi của trẻ con, có vẻ rất cũ kỹ nên hơi bám bụi.
Bàn tay cô run rẩy, nhặt lên một bức thư trong hộp, cẩn thận mở ra.
Chỉ đọc được vài dòng, lúc này điện thoại trong túi cô vang lên tiếng tin nhắn.
Hạ Nhi giật mình, cô bàng hoàng đến mức làm rơi bức thư xuống đất.
Cô mở điện thoại lên.
[Hạ Nhi! Mẹ trở về rồi. Chiếc hộp đó con cảm thấy rất quen đúng không? Là chiếc hộp chứa toàn bộ kỷ vật Hạ Thừa để lại cho con. Nay trả lại cho con, con phải trân trọng nó. Mẹ con chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Mong rằng con thích món quà ta gởi đến.]
Hạ Nhi hoảng hốt, sắc mặt cô trắng bệch, lùi vài bước rồi chạy nhanh ra ngoài cửa.
Hạ Nhi không biết mình đã rời khỏi JM bằng cách nào.
Khi Khương Tình vội vã tới nơi, cô đang nằm gục xuống vô lăng, cả người run rẩy, mất hết sức lực, chút sức duy nhất đã dùng để gọi điện thoại cho Khương Tình rồi.
Chiếc xe cô điều khiển dừng lại giữa dòng xe cộ, đứng im như một hòn đá tảng, tạo ra một khu vực ùn tắc nghiêm trọng.
Khương Tình đậu xe ngay bên kia đường, bất chấp làn đường chặt như nêm, phóng người chạy sang.
Vừa đến nơi liền mở cửa xe, tay nắm lấy tay Hạ Nhi kéo ra ngoài. Ngữ khí gấp gáp lại tràn ngập lo lắng:
"Hạ Nhi! Em sao rồi?"
Tài xế trong những chiếc xe phía sau đang phẫn nộ ấn còi trông thấy nữ nhân khí chất bất phàm đi tới chiếc xe đỗ phía trước liền ngưng ấn, vội vã đổi làn xe vượt lên.
Con đường giống như hai dòng nước trái phải rẽ sang hai bên vì một hòn đá làm chướng ngại vật.
Hạ Nhi gục đầu lên vai Khương Tình, cô không được vui, thậm chí là suy sụp.
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của cô, Khương Tình đã nghe ra có chuyện bất thường.
"Khương Tình! Mẹ em.. bà ấy trở lại rồi."
Giọng cô rất khẽ, đáy mắt cô như có sương mù nên càng tôn lên sự sợ hãi và lạc lõng.
Trên đường tới đây, Khương Tình đã bảo Tô Thịnh nghe ngóng lịch trình hôm nay của Hạ Nhi, sau khi biết được có người gởi đồ đến, tra ra liền biết là của Dương Tuyết Hy, trong lòng cũng đoán ra ít nhiều rằng đã xảy ra chuyện.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, chỉ nói tâm trạng không vui, muốn đi mua sắm giải sầu.
Khương Tình cho rằng đây là chuyện tốt, tốt hơn là cô rầu rĩ u buồn như thế này. Vì thế điều động người tới di chuyển xe rồi đưa Hạ Nhi tới trung tâm thương mại S.
Không ngờ tới nơi cô lại muốn lên tầng thượng nhà hàng, sau đó ngồi ngẩn người ngắm thành phố phồn hoa giữa ánh đèn rực rỡ.
Sân thượng nhà hàng tuy nằm ở nơi phồn hoa nhưng lại như thuộc về một thế giới khác, tiếng nước chảy róc rách, hương trầm bay thoang thoảng đan cài với hương trà.
Khương Tình ngồi đối diện cô, khuôn mặt tuyệt mỹ như tranh hiện lên chút lo lắng.
"Tôi sẽ điều tra. Em đừng lo lắng."
Hạ Nhi nghe thấy, cô bật cười, nhưng khóe mắt lại đỏ rực lên:
"Bà ta là mẹ em. Thật ra chuyện bà ta giết ba em cũng là vì bà ta bị bệnh. Căn bệnh đó lại là do âm mưu của người khác. Kẻ đứng sau lưng chính là Nhạc Kỷ Đồng. Chị biết mà."
Dứt lời, cô lạnh giọng:
"Nếu mẹ em thoát khỏi bệnh viện tâm thần không có sự giúp sức của Nhạc Kỷ Đồng. Tới em cũng không tin tại sao bà ta thoát ra được. Nhạc Kỷ Đồng rõ ràng đang nhắm vào em."
Hạ Nhi nói xong, cô nhìn cửa lớn nhà hàng có không ít vệ sỹ đứng canh bên ngoài, ngay cả nhân viên bưng trà vào cũng được chỉ định đặc biệt.
Sau khi trà được đưa lên, Khương Tình ra hiệu cho người phục vụ ra ngoài, trầm giọng nói với cô:
"Hạ Nhi! Em phải nhớ, rất nhiều việc nên bình tĩnh không nên nóng vội. Động vào một người thì dễ, động vào một thế lực thì phải tính kế lâu dài."
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn xuống con đường lớn, có chút trầm mặc.
Từ trước tới nay Khương Tình vẫn luôn là người tính kế với nhân tính. Những câu nói này như nhắc nhở cô rằng bản tính của Khương Tình sinh ra đã có sự nhẫn nại và mưu lược khác với người bình thường.
"Chị sắp xếp vệ sĩ đi theo em nhiều như vậy không tốt lắm đâu." Hạ Nhi thấp giọng.
Khương Tình hạ thấp mặt xuống, hơi thở lạnh như băng, hơi nới lỏng cà vạt, sau đó giơ tay kéo cô từ phía đối diện tới ngồi vào lòng mình. Người con gái trong vòng tay vô cùng mềm mại, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều đang toát ra một mùi hương thanh nhã.
Hương thơm như lan như sương cứ thể phả vào mắt cô, đâm vào trái tim cô.
Khương Tình nhẹ giọng dụ dỗ:
"Tôi không muốn xảy ra chút sơ sót nào hết. Bọn họ chỉ đi theo em từ xa, sẽ không..."
"Phiền lắm." Hạ Nhi thất thiểu cau mày.
Khương Tình không để ý ánh mắt của cô, chỉ kéo tay cô qua:
"Bảo bối! Nếu so với việc mất thời gian âu sầu vì chuyện này, em hãy nghĩ đến đám cưới đi. Sắp tới tôi sẽ dẫn em tham gia vào buổi tiệc ra mắt toàn thể đại thế gia với tư cách nữ chủ nhân Khương gia. Từ trên xuống dưới cũng cần thời gian chuẩn bị đấy."
Nghe xong, Hạ Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, thật sự không còn buồn thương gì nữa mà sửng sốt nhìn Khương Tình không chớp mắt:
"Em không nghĩ là nhanh như vậy..."
Hạ Nhi bỗng nhiên hơi hoang mang, cô biết lễ ra mắt này chính là buổi công khai thân phận của cô với toàn thể các gia tộc đại thế gia, cũng như chính thức công bố ngày kết hôn của hai người vậy.
Khương Tình cười khẽ, đưa tay ra sức vò đầu cô, gần như làm cô chóng cả mặt.
"Theo như thời gian kết hôn mà tôi muốn, thật ra cũng không còn mấy tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn. Việc chuẩn bị cho một hôn lễ tốn rất nhiều sức lực, bắt đầu từ ngày mai em ngồi viết danh sách khách mời là hợp lý rồi đấy."
Chuyện hôn lễ, Khương Tình đã báo cho Khương gia, thái độ vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.
Hạ Nhi không biết ông Khương có thái độ gì.
Trong ấn tượng của cô, ông nội Khương trước nay vẫn hòa nhã với cô, cộng thêm việc không thấy Khương Tình nhăn nhó mặt mày thì đến năm phần ông nội Khương không phản đối chuyện hôn nhân này.
Việc còn lại chỉ còn mẹ của Khương Tình — Vương Minh Tuyết.
Hạ Nhi ngồi trên bàn làm việc, tay cầm tư liệu Hàn Tịch vừa đưa tới, sắc mặt cô u tối lạnh lẽo như sương tuyết.
Một lúc lâu, cô đặt sấp tư liệu dày cộm xuống bàn, đứng dậy đi tới cửa kính, ngắm nhìn khung cảnh đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập dưới chân mình.
Tình yêu, luôn là thứ vừa ích kỷ vừa vô tư.
Ích kỷ đến mức không thể chia sẻ với bất kỳ một ai khác, vô tư đến mức có thể quên hết mọi con thiêu thân tình nguyện lao vào lửa.
Một người phụ nữ có thể chịu đựng một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một chuyện tình yêu dối trá.
Thế nên việc trong lòng Bối Nghiêm có người khác chính là điều kiện cho thù hận trong lòng Nhạc Kỷ Đồng sinh sôi nảy nở.
Một cuộc hôn nhân vì lợi ích thật ra không hiếm gặp trong các gia tộc lớn, việc bằng mặt mà không bằng lòng thì mười đôi cũng tới tám chín đôi gặp phải, nói chi tới một người còn sống dựa vào Khương gia, dựa vào sự sắp đặt của những người đứng trên đỉnh cao quyền thế.
Đứng trước mặt Bối Nghiêm, Nhạc Kỷ Đồng với hậu thuẫn từ Khương gia và quan hệ thân mật với con dâu Hạ gia, dĩ nhiên bà ta sẽ tỏ thái độ cao ngạo tự phụ.
Lúc này, nếu có một hồng nhan tri kỷ dịu dàng hiểu chuyện, thì đích thực sẽ thỏa mãn được sự mất cân bằng trong lòng Bối Nghiêm.
Chỉ có điều không ngờ họ lại sinh con.
Sự ra đời của Bối Vy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Nhạc Kỷ Đồng, bà ta không yêu Bối Nghiêm, hoặc có chăng cũng chỉ là lợi dụng để thành toàn được ước mơ bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Nhìn thấy người đàn ông mình chọn đi theo cả đời lại phản bội mình.
Trong khi đó, Dương Tuyết Hy - từ sự nghiệp cho đến tình yêu, mọi thứ đều suôn sẻ êm đẹp, sống hạnh phúc bên cạnh một người chồng tài hoa tuyệt diễm, gia thế hiển hách.
Đều cùng một điểm xuất phát, bà ta phải ngậm đắng nuốt cay nhìn người bạn đời của mình ân ái dẫn về một nghiệt chủng không phải do chính mình thân sinh. Từ đó mỗi khi đến Hạ gia, nhìn Hạ Thừa yêu chiều Dương Tuyết Hy, trái tim bà ta như bị ngàn mũi nhọn đâm vào đến vỡ nát. Hạ Thừa — Người đàn ông này đã từng là người mà bà ta một lòng yêu mến trong thầm lặng.
Nỗi hận đã khiến Nhạc Kỷ Đồng phát điên, bà ta bắt đầu tàn nhẫn dùng kế tính toán từng kẻ gây nên cuộc sống thảm hại của bà ta.
Người mà bà ta hận và ghen tị đến điên cuồng — Dương Tuyết Hy.
Vì thế với kết quả của Dương Tuyết Hy, cũng đủ biết kết quả của mẹ Bối Vy. Người phụ nữ ấy có thể là bạc mệnh, có thể là tai nạn ngoài ý muốn.
Tóm lại, với thế lực của Nhạc Kỷ Đồng, chắc chắn sẽ không để người phụ nữ chen chân vào hạnh phúc của bà ta có đất dung thân.
Từ thái độ của Bối Vy đối với Nhạc Kỷ Đồng, có thể thấy cô ta vẫn không hoàn toàn coi bà ta là mẹ ruột của mình.
Nhạc Kỷ Đồng cũng không tận tâm tận sức nuôi dưỡng cô ta.
Từ khi mẹ Bối Vy mất, cô ta được đặt dưới danh nghĩa của Nhạc Kỷ Đồng, trở thành trưởng nữ nhà họ Bối. Bối Nghiêm cũng không ngu ngốc tới mức rêu rao rằng mình từng ngoại tình để làm tổn hại danh dự.
Nhưng không ngờ rằng, một ngày Bối Vy lại có thể lật người.
Nhạc Kỷ Đồng vẫn là thua, bà ta thua vì người Bối Nghiêm đặt trong đầu quả tim vẫn là người mẹ thân sinh của Bối Vy.
Vì thế, từ lúc quyền lực Bối Gia trở về tay Bối Nghiêm, Bối Vy lại trở thành người thừa kế hợp pháp và được gia chủ đương nhiệm thừa nhận.
Cán cân quyền lực trong nhà họ Bối thay đổi hoàn toàn.
Bối Vy tiếp quản Bối thị, biết một Bối thị không thể làm nên trò trống gì với Hạ thị và Trầm thị, vì thế cô ta ra tay từ JM, một tập đoàn trang sức dưới tay Hạ Nhi, cô ta điên cuồng dùng mọi cách để gây cản trở tập đoàn JM, ngay cả việc mua chuộc Tôn Ái, đánh cắp bản thiết kế mới cũng là một tay cô ta làm nên.
Việc làm đó kín kẽ đến mức Hạ Nhi điều tra rất lâu vẫn không có bằng chứng buộc tội cô ta.
Hàn Tịch đứng bên cạnh nhìn bóng lưng Hạ Nhi bên cửa kính, cẩn trọng mở miệng từ tốn nói:
"Chuyện bản thiết kế không thể tìm ra chứng cứ. Tôn Ái giống như biến mất khỏi thế gian vậy, những bản thiết kế kia lại được đặt dưới tên một người tên gọi là Mai Anh. Cũng là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng."
Hạ Nhi không nói gì, xoay người đi tới bàn làm việc, nhặt tư liệu nằm trên mặt bàn, trầm mặc.
Cô cứ có cảm giác bất an, giống như đã bỏ lỡ một điều gì đó.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Hạ Nhi ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Hàn Tịch đi mở cửa.
Người tới là Kha Viễn.
"Hạ tổng! Có một người gởi đồ tới cho cô."
Trên tay Kha Viễn ôm theo một chiếc hộp khá lớn bằng gỗ.
Hàn Tịch nhíu mày, bước nhanh tới cầm lấy chiếc hộp, giọng lạnh đi mấy phần:
"Kha Viễn! Lần sau đừng nhận những thứ không rõ lai lịch. Lỡ như..."
Không đợi Hàn Tịch nói hết, Hạ Nhi đã bước tới trước mặt Hàn Tịch, sắc mặt trắng bệch như giấy chạm tay vào chiếc hộp gỗ tinh xảo.
"Hạ tiểu thư. Cô..." Hàn Tịch nhíu mày.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, tay run run nhấc nắp hộp lên. Bên trong có rất nhiều thư từ, có cả những vật dụng nhỏ nhắn tinh xảo. Là đồ chơi của trẻ con, có vẻ rất cũ kỹ nên hơi bám bụi.
Bàn tay cô run rẩy, nhặt lên một bức thư trong hộp, cẩn thận mở ra.
Chỉ đọc được vài dòng, lúc này điện thoại trong túi cô vang lên tiếng tin nhắn.
Hạ Nhi giật mình, cô bàng hoàng đến mức làm rơi bức thư xuống đất.
Cô mở điện thoại lên.
[Hạ Nhi! Mẹ trở về rồi. Chiếc hộp đó con cảm thấy rất quen đúng không? Là chiếc hộp chứa toàn bộ kỷ vật Hạ Thừa để lại cho con. Nay trả lại cho con, con phải trân trọng nó. Mẹ con chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Mong rằng con thích món quà ta gởi đến.]
Hạ Nhi hoảng hốt, sắc mặt cô trắng bệch, lùi vài bước rồi chạy nhanh ra ngoài cửa.
Hạ Nhi không biết mình đã rời khỏi JM bằng cách nào.
Khi Khương Tình vội vã tới nơi, cô đang nằm gục xuống vô lăng, cả người run rẩy, mất hết sức lực, chút sức duy nhất đã dùng để gọi điện thoại cho Khương Tình rồi.
Chiếc xe cô điều khiển dừng lại giữa dòng xe cộ, đứng im như một hòn đá tảng, tạo ra một khu vực ùn tắc nghiêm trọng.
Khương Tình đậu xe ngay bên kia đường, bất chấp làn đường chặt như nêm, phóng người chạy sang.
Vừa đến nơi liền mở cửa xe, tay nắm lấy tay Hạ Nhi kéo ra ngoài. Ngữ khí gấp gáp lại tràn ngập lo lắng:
"Hạ Nhi! Em sao rồi?"
Tài xế trong những chiếc xe phía sau đang phẫn nộ ấn còi trông thấy nữ nhân khí chất bất phàm đi tới chiếc xe đỗ phía trước liền ngưng ấn, vội vã đổi làn xe vượt lên.
Con đường giống như hai dòng nước trái phải rẽ sang hai bên vì một hòn đá làm chướng ngại vật.
Hạ Nhi gục đầu lên vai Khương Tình, cô không được vui, thậm chí là suy sụp.
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của cô, Khương Tình đã nghe ra có chuyện bất thường.
"Khương Tình! Mẹ em.. bà ấy trở lại rồi."
Giọng cô rất khẽ, đáy mắt cô như có sương mù nên càng tôn lên sự sợ hãi và lạc lõng.
Trên đường tới đây, Khương Tình đã bảo Tô Thịnh nghe ngóng lịch trình hôm nay của Hạ Nhi, sau khi biết được có người gởi đồ đến, tra ra liền biết là của Dương Tuyết Hy, trong lòng cũng đoán ra ít nhiều rằng đã xảy ra chuyện.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, chỉ nói tâm trạng không vui, muốn đi mua sắm giải sầu.
Khương Tình cho rằng đây là chuyện tốt, tốt hơn là cô rầu rĩ u buồn như thế này. Vì thế điều động người tới di chuyển xe rồi đưa Hạ Nhi tới trung tâm thương mại S.
Không ngờ tới nơi cô lại muốn lên tầng thượng nhà hàng, sau đó ngồi ngẩn người ngắm thành phố phồn hoa giữa ánh đèn rực rỡ.
Sân thượng nhà hàng tuy nằm ở nơi phồn hoa nhưng lại như thuộc về một thế giới khác, tiếng nước chảy róc rách, hương trầm bay thoang thoảng đan cài với hương trà.
Khương Tình ngồi đối diện cô, khuôn mặt tuyệt mỹ như tranh hiện lên chút lo lắng.
"Tôi sẽ điều tra. Em đừng lo lắng."
Hạ Nhi nghe thấy, cô bật cười, nhưng khóe mắt lại đỏ rực lên:
"Bà ta là mẹ em. Thật ra chuyện bà ta giết ba em cũng là vì bà ta bị bệnh. Căn bệnh đó lại là do âm mưu của người khác. Kẻ đứng sau lưng chính là Nhạc Kỷ Đồng. Chị biết mà."
Dứt lời, cô lạnh giọng:
"Nếu mẹ em thoát khỏi bệnh viện tâm thần không có sự giúp sức của Nhạc Kỷ Đồng. Tới em cũng không tin tại sao bà ta thoát ra được. Nhạc Kỷ Đồng rõ ràng đang nhắm vào em."
Hạ Nhi nói xong, cô nhìn cửa lớn nhà hàng có không ít vệ sỹ đứng canh bên ngoài, ngay cả nhân viên bưng trà vào cũng được chỉ định đặc biệt.
Sau khi trà được đưa lên, Khương Tình ra hiệu cho người phục vụ ra ngoài, trầm giọng nói với cô:
"Hạ Nhi! Em phải nhớ, rất nhiều việc nên bình tĩnh không nên nóng vội. Động vào một người thì dễ, động vào một thế lực thì phải tính kế lâu dài."
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn xuống con đường lớn, có chút trầm mặc.
Từ trước tới nay Khương Tình vẫn luôn là người tính kế với nhân tính. Những câu nói này như nhắc nhở cô rằng bản tính của Khương Tình sinh ra đã có sự nhẫn nại và mưu lược khác với người bình thường.
"Chị sắp xếp vệ sĩ đi theo em nhiều như vậy không tốt lắm đâu." Hạ Nhi thấp giọng.
Khương Tình hạ thấp mặt xuống, hơi thở lạnh như băng, hơi nới lỏng cà vạt, sau đó giơ tay kéo cô từ phía đối diện tới ngồi vào lòng mình. Người con gái trong vòng tay vô cùng mềm mại, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều đang toát ra một mùi hương thanh nhã.
Hương thơm như lan như sương cứ thể phả vào mắt cô, đâm vào trái tim cô.
Khương Tình nhẹ giọng dụ dỗ:
"Tôi không muốn xảy ra chút sơ sót nào hết. Bọn họ chỉ đi theo em từ xa, sẽ không..."
"Phiền lắm." Hạ Nhi thất thiểu cau mày.
Khương Tình không để ý ánh mắt của cô, chỉ kéo tay cô qua:
"Bảo bối! Nếu so với việc mất thời gian âu sầu vì chuyện này, em hãy nghĩ đến đám cưới đi. Sắp tới tôi sẽ dẫn em tham gia vào buổi tiệc ra mắt toàn thể đại thế gia với tư cách nữ chủ nhân Khương gia. Từ trên xuống dưới cũng cần thời gian chuẩn bị đấy."
Nghe xong, Hạ Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, thật sự không còn buồn thương gì nữa mà sửng sốt nhìn Khương Tình không chớp mắt:
"Em không nghĩ là nhanh như vậy..."
Hạ Nhi bỗng nhiên hơi hoang mang, cô biết lễ ra mắt này chính là buổi công khai thân phận của cô với toàn thể các gia tộc đại thế gia, cũng như chính thức công bố ngày kết hôn của hai người vậy.
Khương Tình cười khẽ, đưa tay ra sức vò đầu cô, gần như làm cô chóng cả mặt.
"Theo như thời gian kết hôn mà tôi muốn, thật ra cũng không còn mấy tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn. Việc chuẩn bị cho một hôn lễ tốn rất nhiều sức lực, bắt đầu từ ngày mai em ngồi viết danh sách khách mời là hợp lý rồi đấy."
Chuyện hôn lễ, Khương Tình đã báo cho Khương gia, thái độ vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.
Hạ Nhi không biết ông Khương có thái độ gì.
Trong ấn tượng của cô, ông nội Khương trước nay vẫn hòa nhã với cô, cộng thêm việc không thấy Khương Tình nhăn nhó mặt mày thì đến năm phần ông nội Khương không phản đối chuyện hôn nhân này.
Việc còn lại chỉ còn mẹ của Khương Tình — Vương Minh Tuyết.
Bình luận facebook