Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Phải Nhớ Tôi
Hai người vừa uống vừa oán trách nhau, đã sắp không biết năm nào tháng nào nữa rồi.
Cho tới khi nhạc trong quán trở nên ồn ã, bóng người đi qua đi lại, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, bốn bề toàn là náo nhiệt.
Trong lúc Bối Lạc vào nhà vệ sinh, Hạ Nhi như con mèo không xương dính chặt lên tay vịn sô pha.
Cô chưa đến mức say khướt không biết gì, lôi điện thoại trong túi ra lướt tới số của Hương Vũ.
Một lát sau đầu bên kia liền có tiếng nói rất khẽ:
[Hạ tổng.]
Hạ Nhi dùng tay xoa nhẹ thái dương, cố gắng giữ vững ngữ khí bình ổn nhất:
"Cô tới quán bar M, đón Bối Lạc về đi. Cô ấy say lắm rồi."
Hạ Nhi vừa dứt lời, điện thoại liền bị ngắt tín hiệu.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Xem kìa, xem kìa. Đây chính là không xem lão bản ra gì trong truyền thuyết phải không?
Cô khẽ thở dài, lại mở wechat gửi một tin nhắn thoại, giọng lè nhè say và uể oải:
"Cục cưng à, chị vẫn đang làm việc à?"
Đợi một lát không thấy tin nhắn trả lời, cô gửi thêm tin nữa:
"Mau đến đón bảo bối của chị đi. Người ta say rồi."
Tin nhắn như đá tảng chìm xuống biển khơi.
Hạ Nhi nhíu mày.
Trong lúc buồn chán, cô lại cầm ly rượu lên uống vài ngụm.
Đến khi ly rượu gần như cạn đáy, cô mới giật mình phát hiện Bối Lạc đã vào nhà vệ sinh hơi lâu rồi.
Chẳng lẽ say quá nên đã ngất xỉu trong nhà vệ sinh?
Đừng như vậy nha. Cô mắc bệnh sạch sẽ đó được không?
Hạ Nhi vội vàng đứng dậy đi tìm, nhưng đi chưa được vài bước đã nhìn thấy bóng Bối Lạc bên kia bàn.
Dưới ánh đèn lập lòe, Bối Lạc đang bị hai người đàn ông cao lớn lôi lôi kéo kéo.
Hạ Nhi hơi nheo mắt lại.
Hai gã đàn ông đó vóc dáng to cao, cắt đầu đinh, người xăm trổ, bộ dáng rất hung tợn.
Bối Lạc bị bọn họ kéo qua kéo lại, bọn chúng cưỡng ép đẩy ngã lên ghế sofa.
Vẻ mặt Bối Lạc có vẻ hoảng sợ, xem ra vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã bị giữ lại.
Hạ Nhi buông một tiếng thở dài nặng nề, lẩm bẩm:
"Khương Tình a Khương Tình, xem ra chị lại sắp có việc để làm rồi."
Lúc này, bên cạnh phía đối diện có một chiếc sofa lớn, diện tích rộng gấp ba lần chỗ cô đang ngồi, nằm ở góc khuất nhất, không chịu sự quấy rầy, đồng thời cũng che đi tầm nhìn của các vị khách khác.
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi từng bước đi tới đám người đang cưỡng ép Bối Lạc, sắc mặt tối xuống.
Bối Lạc bị một tên cao to ấn xuống ghế, hơi rượu nồng và khói thuốc làm Bối Lạc ho sặc sụa liên tục.
Cố gắng giãy giụa nhưng bị hai tên khác giữ rịt tay lại.
Một trong hai gã có một gã nhuộm tóc vàng cười nói:
"Đi đâu vậy cô em? Uống với mấy anh vài ly đã."
Bối Lạc ban nãy uống đến đầu váng mắt hoa, sau một hồi bị giày vò cũng tỉnh rượu hơn nhiều, vội nói:
"Buông tôi ra. Tôi không quen các người."
""Gặp gỡ chính là duyên, đại ca của chúng tôi đã để ý cô em từ nãy cho tới giờ, cô em uống một ly xem như làm quen đi." Gã xăm trổ cánh tay cười xấu xa, đẩy Bối Lạc tới gã đàn ông to lớn ngồi chính giữa.
Gã đại ca có một đôi mắt lươn nhỏ hẹp, răng hơi ố vàng, cười khà khà cầm cốc rượu lên định đổ vào miệng Bối Lạc.
Bối Lạc mím môi ngọ ngoạy điên cuồng, ly rượu đổ nghiêng, rượu bắn ra ngoài, văng lên cánh tay hắn. Mặt hắn biến sắc, quát lớn:
"Con khốn này! Rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt phải không?"
Lời hắn ta vừa dứt, một thanh âm trong trẻo vang lên sau lưng hắn:
"Một đám đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, thú vị lắm sao?"
Gã đại ca cầm đầu quay đầu lại liền sững sờ.
Cô gái như một bông hoa tường vi rực rỡ xinh đẹp, ngũ quan tuyệt sắc kinh diễm, ánh đèn trong quán bar càng làm tôn lên mỗi một tấc da thịt, trắng nõn đẹp đẽ, vô cùng mịn màng, cô chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần dài thể thao, đứng giữa khung cảnh lại càng ngời lên vẻ tao nhã và phóng khoáng.
Gã đàn ông xăm trổ nheo mắt quan sát một lượt, hắn nuốt nước bọt một cái, cười có chút dâm tà:
"Ở đâu ra thêm một mỹ nhân tuyệt sắc thế này? Mỹ nhân. Cô gái này là bạn của mỹ nhân sao? Hai em cũng hầu anh uống một ly đi, thế nào?"
Hạ Nhi không hề tức giận.
Cô tiến tới gần, đang định rút dao ra xử đẹp tên đại ca cầm đầu, thì bị một âm thanh chói tai phía sau làm cho giật bắn người.
Từ phía sau, nhiều mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống, trong ánh đèn chiếu xuống sàn nhà, ánh sáng của mảnh vỡ làm cho người ta chói mắt.
Đám người trong quán bar đều bị hoảng sợ bởi tiếng động này.
Hạ Nhi vô thức dừng lại động tác, cũng giấu con dao Phần Lan ra phía sau lưng.
Người phía sau đá miếng thủy tinh còn sót lại dưới chân bắn về phía tên đại ca cầm đầu, miểng thuỷ tinh sắc lẹm phóng tới cứa lên khuôn mặt vàng vọt của tên đại ca, khiến hắn vội giơ tay bịt chặt vết thương, lùi về sau mấy bước.
Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là hai chân thon dài được quần âu lịnh lãm màu đen bao lấy, ánh sáng trong mắt Hạ Nhi hơi lung lay.
Cô ngước lên nhìn sang.
Cũng không bất ngờ, cô nhìn đến sườn mặt tuyệt sắc trắng trẻo lạnh lùng của Dung Lạc.
Thủ đoạn và cách thức xuất hiện bạo ngược tàn nhẫn này cô đã quá quen rồi.
Nữ nhân khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, xương gò má chậm rãi co lại, từ cằm đến phần cổ thon dài banh ra một đường cong sắc bén, mỗi một tấc đều chứng thực ngay bây giờ kẻ điên này có bao nhiêu phẫn nộ.
Trong lòng Hạ Nhi có cảm giác không ổn.
Hình như... Dung Lạc say.
Cô há mồm muốn nói gì đó, đã thấy đám đàn em của tên đại ca kia hoảng hốt, trước tiên buông lỏng cổ tay của Bối Lạc ra, sau đó cứng ngắc lui sang bên cạnh một bước.
Lúc này, Hạ Nhi mới chú ý đến tay của Dung Lạc đang nắm chặt một mảnh thuỷ tinh vỡ, bàn tay thon dài trắng nõn, máu tươi đỏ sẫm chói mắt, chảy xuống theo kẽ tay, từng giọt nhỏ xuống mặt sàn, loang lổ như những cánh hoa.
Mảnh vỡ còn sót lại cắm ở trong vết thương lờ mờ phát sáng bên dưới ánh đèn chớp nháy.
Dung Lạc cười nhạt một tiếng, từng chữ âm trầm bạo ngược:
"Mày nói ai hầu rượu mày? Nói lại lần nữa."
Hạ Nhi nhíu mày.
Dung Lạc xem cái tay đó giống như không phải là của mình, không quan tâm mà tùy ý vẩy vẩy máu trên tay, tiện thể ném mảnh thuỷ tinh của chai rượu xuống sàn nhà trơn bóng.
Tiếng vỡ nát của mảnh thuỷ tinh kéo tới cả trăm cặp mắt đổ dồn vào đám người.
Dung Lạc ngẩng đầu, đi thẳng đến chỗ tên đại ca đang run rẩy không ngừng.
Đuôi mắt của cặp mắt đào hoa hơi nâng lên, vẻ tàn ác trong những bước chân này khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Hạ Nhi thay đổi.
Dung Lạc đây là... muốn giết người.
Cô kinh hoảng hét lên:
"Dung Lạc!"
Nhưng mà đã muộn.
Gần như là đè ép đi âm cuối của cô, chỉ thấy tên đại ca kia sợ đến vỡ mật, chỉ kịp hét lên một tiếng quái dị, đã bị Dung Lạc tàn bạo đạp một cước lên ngực, ngã thẳng xuống đất.
Dung Lạc không chút do dự, như cơn gió lao đến nhấn người xuống đất, nắm chặt lấy cổ áo của tên đại ca, sức lực mạnh như muốn ghì người ta tới chết.
Tên đại ca hít thở khó khăn, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, tay phải Dung Lạc nắm chặt thành quyền, từng chút lại từng chút, hung hăng đấm lên mặt gã.
Một quyền là thấy máu.
Liên tiếp những cú đấm tàn bạo rơi xuống, ngay cả tiếng kêu gào của gã cũng đã không còn.
Tiếng la hét vang vọng một góc trời.
Hạ Nhi khiếp đảm đứng chôn chân tại chỗ.
Đối với tất cả ở phía sau, Dung Lạc giống như điếc tai không nghe thấy.
Hơn nữa, từ khi bước vào đến bây giờ, từ đầu tới cuối chỉ nói đúng một câu, còn lại đều dùng nắm tay một quyền rồi lại một quyền, thô bạo khiến người ta sợ hãi, từng quyền đi xuống lại giống như muốn mạng người ta.
Bối Lạc cũng bị dọa đến ngốc.
Đám thuộc hạ run rẩy sợ hãi, nghe tiếng đại ca bọn hắn cầu cứu thê thảm, vội vàng bất chấp lao lên, nhưng khi chỉ còn cách có nửa mét, cả đám hốt hoảng dừng lại.
Đồng tử của Hạ Nhi mở lớn hết cỡ, cô kinh hoảng tột độ:
"Dung Lạc, cô... cô mau bỏ cái đó xuống!"
Một đám thuộc hạ của tên đại ca mồ hôi vã ra như tắm, cơ thể cứng đờ.
Hạ Nhi dường như nhớ tới những ngày nhìn thấy Dung Lạc không chớp mắt bắn nát sọ người, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Cô vội vàng tiến lên.
——
Dưới tầm mắt đám người vây xem, trong tay Dung Lạc cầm một khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo, kề ngay chính giữa trán tên đại ca.
Sườn mặt tuyệt diễm trắng lạnh, lúc này trên trán nổi đầy gân xanh khiến người ta sợ hãi.
Khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt xanh biếc cùng mái tóc vàng lạnh lẽo rủ xuống bờ vai.
Trong tiếng cầu xin không nói nên lời của gã đàn ông, Dung Lạc lạnh lùng cười nhạt, ánh mắt như đang nhìn người chết:
"Muốn động vào cô ấy?"
Dung Lạc thờ ơ hỏi một câu, rồi lại gằn từng chữ một, đến chữ cuối môi cong lên, nụ cười lạnh thấu xương, giọng đã nhẹ bẫng như thì thầm:
"Mày có mấy cái mạng?"
Âm cuối đè nặng, họng súng lạnh ấn sát vào trán gã đàn ông.
Thiếu chút nữa là Hạ Nhi điên theo luôn rồi, cô vội vàng trấn tĩnh bản thân, chạy tới nắm lấy cánh tay Dung Lạc kéo ra, gào lên:
"Dung Lạc! Đủ rồi."
Nhưng đúng ngay lúc này, bên cạnh cô truyền đến tiếng hô to sợ hãi của Bối Lạc ——
"Hạ Nhi — Cẩn thận!!!"
Hạ Nhi hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy phía sau lưng cô loé lên ánh sáng bạc rất lạnh.
Tốc độ điên cuồng không chừa đường sống, Hạ Nhi mở to mắt, dường như đúng lúc cô phải cam chịu nhận lưỡi dao sắc bén đang lao về phía mình với tốc độ kinh hoàng, cơ thể lại bị đẩy mạnh sang một bên.
"Không!!!"
Âm thanh vang lên có chút la hét, gấp đến nỗi tê dại cả da đầu người nghe.
Giọng Hạ Nhi gấp đến nổi gần như mang theo tiếng nức nở:
"Không! Không được! Không!!!!"
Lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào người Dung Lạc.
Trong đôi mắt xanh màu biển hiện lên tơ máu, con ngươi bị vẻ điên cuồng tàn bạo bao trùm cuối cùng mới xuất hiện một tia tỉnh táo.
Hạ Nhi cứng đơ người.
Động tác của Dung Lạc vẫn chưa thu lại, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy cô, sườn mặt tuyệt diễm chỉ nghiêng qua nhìn cô không rời đi.
Thấy cô gái nhỏ gấp đến nỗi vành mắt đã đỏ lên, ánh mắt Dung Lạc chậm rãi mềm xuống.
Không khí gần như đình trệ.
Dung Lạc rủ mắt cười, nụ cười dịu dàng nhất mà cô từng thấy:
"Dọa em mà thôi. Đừng sợ."
Hạ Nhi chết sững, đôi mắt hổ phách đỏ lên.
Sắc mặt Dung Lạc tái nhợt không có chút máu, càng làm tôn lên đôi môi mỏng đỏ tươi, như ma cà rồng vừa mới hút máu người.
Từ trong đám đông, Nghiên Nghiên xô đẩy người lao tới, đỡ lấy Dung Lạc, toàn thân Dung Lạc ngã quỵ xuống sàn, nằm trong vũng máu đỏ tươi diễm lệ đến chói mắt, Nghiên Nghiên gào thét điên cuồng:
"Không!!! Người! Mau!!!"
Trong sự hỗn hoạn tột cùng, đám người xô đẩy nhau tháo chạy.
Một nữ nhân trong tay cầm con dao vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu đỏ thẫm xuống sàn nhà, cười quỷ dị:
"Hạ Nhi! Mạng lớn đấy. Từng người ở bên mày, nhất định sẽ chết dưới tay tao."
Giọng nữ nhân bén nhọn vang lên.
Hạ Nhi bừng tỉnh, đôi mắt đỏ rực như lửa, cô gào lên dữ dội:
"Tại sao? Tại sao? Bà là mẹ tôi mà. Tại sao???"
Tất cả giống như nỗi đau kiếp trước khắc sâu trong cốt tủy của cô, đã xa lắm rồi nhưng khó mà quên được.
Cô hoảng loạn đến tột cùng.
Huyệt thái dương giật dữ dội, màng nhĩ đau rát bởi những tiếng ù ù.
Cô phải dùng toàn bộ sức lực để giữ vững cơ thể, từng dòng mồ hôi lạnh chảy qua sống lưng, giống như một lưỡi kiếm lạnh rạch từ gáy xuống tận xương cụt.
Dương Tuyết Hy toàn thân nhếch nhác, chỉ mặc một chiếc áo khoác dạ đơn bạc, dung nhan vẫn mỹ lệ, đôi mắt toàn là điểm điên cuồng, bà ta cười ngây ngây dại dại:
"Tại sao ư? Tao chính là muốn mày phải chết. Mày đã giết chết chồng tao, giết sự nghiệp và tương lai hạnh phúc của tao. Mày phải chết!!!"
Dứt lời, Dương Tuyết Hy cười điên cuồng.
Hạ Nhi gần như bị giọng điệu đó làm cho bản thân mình bị nghẹn ngào tưởng chết.
Nét mặt tàn nhẫn của Dương Tuyết Hy rơi vào đôi mắt Hạ Nhi, trái tim cô trong khoảnh khắc cũng rơi xuống vực thẳm, một chút hy vọng về người mẹ duy nhất trên đời cũng đã lụi tàn.
Cô cất đi sự lạnh lẽo ưu thương của chính mình, trong ánh mắt chỉ toàn phẫn nộ, lạnh lẽo, hung tàn, còn có một cảm giác ghê rợn khiến người ta kinh người.
Bối Lạc cũng phải giật mình vì ánh mắt ấy.
Là ánh mắt của sự căm hận.
Từ trên người Hạ Nhi toát ra một cảm giác còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Tựa hồ trong người đang ẩn chứa một con quỷ, cuối cùng khi bị người ta dồn tới đường cùng, con quỷ cũng tỉnh lại, khống chế lý trí của cô, khống chế sự lương thiện cuối cùng của cô.
Hạ Nhi bình tĩnh lại, không nói một lời liền lao tới, đá văng con dao trong tay Dương Tuyết Hy, sau đó không chút lưu tình động thủ.
Vương Luân đã đến từ lúc nào, ngay lập tức cho người tới, chuẩn bị đem Dung Lạc rời khỏi hiện trường vừa hỗn loạn vừa hỗn độn đó.
"Bắt bà ta lại. Đừng để bà ta làm cô ấy bị thương."
Dung Lạc yếu ớt ra lệnh, ngữ khí không cho phép ai phản kháng.
Hạ Nhi nghe thấy, đáy lòng như bị ai đó giẫm lên rồi chà sát.
Dung Lạc đã đỡ con dao ấy cho cô, vết thương kia nằm ở nơi chí mạng, con dao cắm lại sâu như vậy, lúc Dương Tuyết Hy rút dao ra, máu Dung Lạc còn bắn cả lên mặt cô.
Dung Lạc...
Trên mặt đất đầy những mảnh vỡ thủy tinh trong đó còn trộn lẫn vết máu loang lổ ghê người, làm cho trái tim Hạ Nhi như muốn co lại.
Hai tên thuộc hạ của Dung Lạc lao lên, trong chớp mắt đã ấn cả người Dương Tuyết Hy xuống sàn nhà.
Bà ta gào thét giãy giụa điên cuồng:
"Buông ra. Ta phải giết nó. Giết nó!!!"
Sắc mặt Hạ Nhi có hơi trắng, cô quay đầu nhìn về phía Dung Lạc đang nằm trong vũng máu:
"Lạc..."
Nghe thấy động tĩnh, con ngươi màu xanh biển đẹp đẽ nâng lên, lại còn mang theo ý cười, cứ như vậy nhìn cô.
"Vừa rồi... em gọi tôi là gì?"
Loại thời điểm này mà còn cười được??
Cô ta chính là sắp chết rồi đấy!!!
Cái đồ điên này!
Hạ Nhi dùng sức quay mặt đi chỗ khác, hít sâu một hơi, cảm giác chính mình cũng sắp phát điên.
Cô cắn môi, gằn giọng nói với Vương Luân:
"Đem Dung Lạc đi đi."
Vương Luân nghe Hạ Nhi nói liền bước tới:
"Cô chủ. Hạ tiểu thư đã có lệnh."
Vương Luân nhìn vết thương trên ngực Dung Lạc, vốn đã rất gấp muốn mang Dung Lạc rời đi, nhưng Dung Lạc không nguyện ý, hắn lại không dám trái lệnh.
Nghiên Nghiên ở bên cạnh cũng đã lo đến hỏng, ánh mắt nhìn Hạ Nhi đầy căm hận, lại không thể phát tác.
Vương Luân vừa nói xong, lại nhìn sắc mặt Dung Lạc tựa hồ không phản đối, mừng rỡ ra hiệu cho người đến.
Dung Lạc lúc này lại nhấc tay ra hiệu dừng lại, ánh mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm:
"Hạ Nhi — tôi muốn nghe lại lần nữa."
Thanh âm đã suy yếu đến mức chỉ còn tiếng thì thào rất khẽ.
Hạ Nhi nghe thấy, cô làm thế nào cũng không thể đè nén cảm xúc của mình xuống được, cuối cùng không thể nhịn được nữa, quay người lại.
Từng chữ một đều là gào thét mà ra:
"Dung Lạc!!! Cô mà dám chết — tôi sẽ không tha cho cô."
Dung Lạc hơi thở mong manh như sương khói, ánh mắt ngừng lại mấy giây trên mặt cô, ý lạnh nơi đáy mắt biến mất, khẽ chớp mắt, cắn môi cười khẽ một tiếng.
Dù rằng đau đớn tưởng như chết đi, nhưng trông thấy bộ dạng lo lắng này của cô, trái tim Dung Lạc lại bị câu đến ngứa ngáy, giống như có một con mèo nhỏ mặt không biểu cảm đi đến trước mặt mình, vươn móng vuốt cào vào đáy lòng.
"Nếu tôi chết — em sẽ nhớ đến tôi. Phải không?"
Giọng Dung Lạc rất nhẹ, thấp đến không thể thấp hơn, Hạ Nhi phải cố gắng lắm mới nghe thấy được.
Cô nhíu mày, lạnh giọng:
"Cô mà chết — Tôi sẽ quên cô không còn một chút gì."
Dứt lời, Hạ Nhi quay sang Vương Luân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đem cô ta đi. Các người muốn cô ta chảy máu chết ngay tại chỗ sao?"
Ngay lúc này, Dung Lạc ho dữ dội, giọng khàn đục:
"Lại đây."
Ánh mắt Hạ Nhi khẽ động.
Cô hơi banh mặt, nhìn không ra cảm xúc có gì thay đổi, đôi con ngươi màu hổ phách sạch sẽ trong suốt thoáng nhìn qua, sau đó cô bước tới.
Bàn tay thon dài dính đầy máu khẽ lướt qua dưới mí mắt cô.
Chủ nhân của nó giống như không có dây thần kinh cảm giác, lau đi chút máu tươi dính trên gò má tái nhợt của cô, nhẹ giọng:
"Phải nhớ tôi. Nhớ thật kỹ."
Huyệt thái dương của Hạ Nhi giật giật.
Nhịn.
Nhịn...
Không thể nhịn được nữa.
Hạ Nhi tiến lên hai bước đi đến bên cạnh Dung Lạc, duỗi tay trực tiếp nắm lấy cổ tay Dung Lạc rồi lớn giọng:
"Tới! Đỡ cô ta lên."
Dung Lạc ngẩn ra.
Ngay sau đó cong môi mỉm cười, để mặc cho cô lôi kéo mình.
"Không kịp đâu." Dung Lạc lười biếng cười.
"Câm mồm đi." Hạ Nhi hung dữ nghiến răng.
"..."
Phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.
Dung Lạc hôn mê.
Cho tới khi nhạc trong quán trở nên ồn ã, bóng người đi qua đi lại, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, bốn bề toàn là náo nhiệt.
Trong lúc Bối Lạc vào nhà vệ sinh, Hạ Nhi như con mèo không xương dính chặt lên tay vịn sô pha.
Cô chưa đến mức say khướt không biết gì, lôi điện thoại trong túi ra lướt tới số của Hương Vũ.
Một lát sau đầu bên kia liền có tiếng nói rất khẽ:
[Hạ tổng.]
Hạ Nhi dùng tay xoa nhẹ thái dương, cố gắng giữ vững ngữ khí bình ổn nhất:
"Cô tới quán bar M, đón Bối Lạc về đi. Cô ấy say lắm rồi."
Hạ Nhi vừa dứt lời, điện thoại liền bị ngắt tín hiệu.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Xem kìa, xem kìa. Đây chính là không xem lão bản ra gì trong truyền thuyết phải không?
Cô khẽ thở dài, lại mở wechat gửi một tin nhắn thoại, giọng lè nhè say và uể oải:
"Cục cưng à, chị vẫn đang làm việc à?"
Đợi một lát không thấy tin nhắn trả lời, cô gửi thêm tin nữa:
"Mau đến đón bảo bối của chị đi. Người ta say rồi."
Tin nhắn như đá tảng chìm xuống biển khơi.
Hạ Nhi nhíu mày.
Trong lúc buồn chán, cô lại cầm ly rượu lên uống vài ngụm.
Đến khi ly rượu gần như cạn đáy, cô mới giật mình phát hiện Bối Lạc đã vào nhà vệ sinh hơi lâu rồi.
Chẳng lẽ say quá nên đã ngất xỉu trong nhà vệ sinh?
Đừng như vậy nha. Cô mắc bệnh sạch sẽ đó được không?
Hạ Nhi vội vàng đứng dậy đi tìm, nhưng đi chưa được vài bước đã nhìn thấy bóng Bối Lạc bên kia bàn.
Dưới ánh đèn lập lòe, Bối Lạc đang bị hai người đàn ông cao lớn lôi lôi kéo kéo.
Hạ Nhi hơi nheo mắt lại.
Hai gã đàn ông đó vóc dáng to cao, cắt đầu đinh, người xăm trổ, bộ dáng rất hung tợn.
Bối Lạc bị bọn họ kéo qua kéo lại, bọn chúng cưỡng ép đẩy ngã lên ghế sofa.
Vẻ mặt Bối Lạc có vẻ hoảng sợ, xem ra vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã bị giữ lại.
Hạ Nhi buông một tiếng thở dài nặng nề, lẩm bẩm:
"Khương Tình a Khương Tình, xem ra chị lại sắp có việc để làm rồi."
Lúc này, bên cạnh phía đối diện có một chiếc sofa lớn, diện tích rộng gấp ba lần chỗ cô đang ngồi, nằm ở góc khuất nhất, không chịu sự quấy rầy, đồng thời cũng che đi tầm nhìn của các vị khách khác.
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi từng bước đi tới đám người đang cưỡng ép Bối Lạc, sắc mặt tối xuống.
Bối Lạc bị một tên cao to ấn xuống ghế, hơi rượu nồng và khói thuốc làm Bối Lạc ho sặc sụa liên tục.
Cố gắng giãy giụa nhưng bị hai tên khác giữ rịt tay lại.
Một trong hai gã có một gã nhuộm tóc vàng cười nói:
"Đi đâu vậy cô em? Uống với mấy anh vài ly đã."
Bối Lạc ban nãy uống đến đầu váng mắt hoa, sau một hồi bị giày vò cũng tỉnh rượu hơn nhiều, vội nói:
"Buông tôi ra. Tôi không quen các người."
""Gặp gỡ chính là duyên, đại ca của chúng tôi đã để ý cô em từ nãy cho tới giờ, cô em uống một ly xem như làm quen đi." Gã xăm trổ cánh tay cười xấu xa, đẩy Bối Lạc tới gã đàn ông to lớn ngồi chính giữa.
Gã đại ca có một đôi mắt lươn nhỏ hẹp, răng hơi ố vàng, cười khà khà cầm cốc rượu lên định đổ vào miệng Bối Lạc.
Bối Lạc mím môi ngọ ngoạy điên cuồng, ly rượu đổ nghiêng, rượu bắn ra ngoài, văng lên cánh tay hắn. Mặt hắn biến sắc, quát lớn:
"Con khốn này! Rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt phải không?"
Lời hắn ta vừa dứt, một thanh âm trong trẻo vang lên sau lưng hắn:
"Một đám đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, thú vị lắm sao?"
Gã đại ca cầm đầu quay đầu lại liền sững sờ.
Cô gái như một bông hoa tường vi rực rỡ xinh đẹp, ngũ quan tuyệt sắc kinh diễm, ánh đèn trong quán bar càng làm tôn lên mỗi một tấc da thịt, trắng nõn đẹp đẽ, vô cùng mịn màng, cô chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần dài thể thao, đứng giữa khung cảnh lại càng ngời lên vẻ tao nhã và phóng khoáng.
Gã đàn ông xăm trổ nheo mắt quan sát một lượt, hắn nuốt nước bọt một cái, cười có chút dâm tà:
"Ở đâu ra thêm một mỹ nhân tuyệt sắc thế này? Mỹ nhân. Cô gái này là bạn của mỹ nhân sao? Hai em cũng hầu anh uống một ly đi, thế nào?"
Hạ Nhi không hề tức giận.
Cô tiến tới gần, đang định rút dao ra xử đẹp tên đại ca cầm đầu, thì bị một âm thanh chói tai phía sau làm cho giật bắn người.
Từ phía sau, nhiều mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống, trong ánh đèn chiếu xuống sàn nhà, ánh sáng của mảnh vỡ làm cho người ta chói mắt.
Đám người trong quán bar đều bị hoảng sợ bởi tiếng động này.
Hạ Nhi vô thức dừng lại động tác, cũng giấu con dao Phần Lan ra phía sau lưng.
Người phía sau đá miếng thủy tinh còn sót lại dưới chân bắn về phía tên đại ca cầm đầu, miểng thuỷ tinh sắc lẹm phóng tới cứa lên khuôn mặt vàng vọt của tên đại ca, khiến hắn vội giơ tay bịt chặt vết thương, lùi về sau mấy bước.
Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là hai chân thon dài được quần âu lịnh lãm màu đen bao lấy, ánh sáng trong mắt Hạ Nhi hơi lung lay.
Cô ngước lên nhìn sang.
Cũng không bất ngờ, cô nhìn đến sườn mặt tuyệt sắc trắng trẻo lạnh lùng của Dung Lạc.
Thủ đoạn và cách thức xuất hiện bạo ngược tàn nhẫn này cô đã quá quen rồi.
Nữ nhân khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, xương gò má chậm rãi co lại, từ cằm đến phần cổ thon dài banh ra một đường cong sắc bén, mỗi một tấc đều chứng thực ngay bây giờ kẻ điên này có bao nhiêu phẫn nộ.
Trong lòng Hạ Nhi có cảm giác không ổn.
Hình như... Dung Lạc say.
Cô há mồm muốn nói gì đó, đã thấy đám đàn em của tên đại ca kia hoảng hốt, trước tiên buông lỏng cổ tay của Bối Lạc ra, sau đó cứng ngắc lui sang bên cạnh một bước.
Lúc này, Hạ Nhi mới chú ý đến tay của Dung Lạc đang nắm chặt một mảnh thuỷ tinh vỡ, bàn tay thon dài trắng nõn, máu tươi đỏ sẫm chói mắt, chảy xuống theo kẽ tay, từng giọt nhỏ xuống mặt sàn, loang lổ như những cánh hoa.
Mảnh vỡ còn sót lại cắm ở trong vết thương lờ mờ phát sáng bên dưới ánh đèn chớp nháy.
Dung Lạc cười nhạt một tiếng, từng chữ âm trầm bạo ngược:
"Mày nói ai hầu rượu mày? Nói lại lần nữa."
Hạ Nhi nhíu mày.
Dung Lạc xem cái tay đó giống như không phải là của mình, không quan tâm mà tùy ý vẩy vẩy máu trên tay, tiện thể ném mảnh thuỷ tinh của chai rượu xuống sàn nhà trơn bóng.
Tiếng vỡ nát của mảnh thuỷ tinh kéo tới cả trăm cặp mắt đổ dồn vào đám người.
Dung Lạc ngẩng đầu, đi thẳng đến chỗ tên đại ca đang run rẩy không ngừng.
Đuôi mắt của cặp mắt đào hoa hơi nâng lên, vẻ tàn ác trong những bước chân này khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Hạ Nhi thay đổi.
Dung Lạc đây là... muốn giết người.
Cô kinh hoảng hét lên:
"Dung Lạc!"
Nhưng mà đã muộn.
Gần như là đè ép đi âm cuối của cô, chỉ thấy tên đại ca kia sợ đến vỡ mật, chỉ kịp hét lên một tiếng quái dị, đã bị Dung Lạc tàn bạo đạp một cước lên ngực, ngã thẳng xuống đất.
Dung Lạc không chút do dự, như cơn gió lao đến nhấn người xuống đất, nắm chặt lấy cổ áo của tên đại ca, sức lực mạnh như muốn ghì người ta tới chết.
Tên đại ca hít thở khó khăn, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, tay phải Dung Lạc nắm chặt thành quyền, từng chút lại từng chút, hung hăng đấm lên mặt gã.
Một quyền là thấy máu.
Liên tiếp những cú đấm tàn bạo rơi xuống, ngay cả tiếng kêu gào của gã cũng đã không còn.
Tiếng la hét vang vọng một góc trời.
Hạ Nhi khiếp đảm đứng chôn chân tại chỗ.
Đối với tất cả ở phía sau, Dung Lạc giống như điếc tai không nghe thấy.
Hơn nữa, từ khi bước vào đến bây giờ, từ đầu tới cuối chỉ nói đúng một câu, còn lại đều dùng nắm tay một quyền rồi lại một quyền, thô bạo khiến người ta sợ hãi, từng quyền đi xuống lại giống như muốn mạng người ta.
Bối Lạc cũng bị dọa đến ngốc.
Đám thuộc hạ run rẩy sợ hãi, nghe tiếng đại ca bọn hắn cầu cứu thê thảm, vội vàng bất chấp lao lên, nhưng khi chỉ còn cách có nửa mét, cả đám hốt hoảng dừng lại.
Đồng tử của Hạ Nhi mở lớn hết cỡ, cô kinh hoảng tột độ:
"Dung Lạc, cô... cô mau bỏ cái đó xuống!"
Một đám thuộc hạ của tên đại ca mồ hôi vã ra như tắm, cơ thể cứng đờ.
Hạ Nhi dường như nhớ tới những ngày nhìn thấy Dung Lạc không chớp mắt bắn nát sọ người, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Cô vội vàng tiến lên.
——
Dưới tầm mắt đám người vây xem, trong tay Dung Lạc cầm một khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo, kề ngay chính giữa trán tên đại ca.
Sườn mặt tuyệt diễm trắng lạnh, lúc này trên trán nổi đầy gân xanh khiến người ta sợ hãi.
Khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt xanh biếc cùng mái tóc vàng lạnh lẽo rủ xuống bờ vai.
Trong tiếng cầu xin không nói nên lời của gã đàn ông, Dung Lạc lạnh lùng cười nhạt, ánh mắt như đang nhìn người chết:
"Muốn động vào cô ấy?"
Dung Lạc thờ ơ hỏi một câu, rồi lại gằn từng chữ một, đến chữ cuối môi cong lên, nụ cười lạnh thấu xương, giọng đã nhẹ bẫng như thì thầm:
"Mày có mấy cái mạng?"
Âm cuối đè nặng, họng súng lạnh ấn sát vào trán gã đàn ông.
Thiếu chút nữa là Hạ Nhi điên theo luôn rồi, cô vội vàng trấn tĩnh bản thân, chạy tới nắm lấy cánh tay Dung Lạc kéo ra, gào lên:
"Dung Lạc! Đủ rồi."
Nhưng đúng ngay lúc này, bên cạnh cô truyền đến tiếng hô to sợ hãi của Bối Lạc ——
"Hạ Nhi — Cẩn thận!!!"
Hạ Nhi hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy phía sau lưng cô loé lên ánh sáng bạc rất lạnh.
Tốc độ điên cuồng không chừa đường sống, Hạ Nhi mở to mắt, dường như đúng lúc cô phải cam chịu nhận lưỡi dao sắc bén đang lao về phía mình với tốc độ kinh hoàng, cơ thể lại bị đẩy mạnh sang một bên.
"Không!!!"
Âm thanh vang lên có chút la hét, gấp đến nỗi tê dại cả da đầu người nghe.
Giọng Hạ Nhi gấp đến nổi gần như mang theo tiếng nức nở:
"Không! Không được! Không!!!!"
Lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào người Dung Lạc.
Trong đôi mắt xanh màu biển hiện lên tơ máu, con ngươi bị vẻ điên cuồng tàn bạo bao trùm cuối cùng mới xuất hiện một tia tỉnh táo.
Hạ Nhi cứng đơ người.
Động tác của Dung Lạc vẫn chưa thu lại, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy cô, sườn mặt tuyệt diễm chỉ nghiêng qua nhìn cô không rời đi.
Thấy cô gái nhỏ gấp đến nỗi vành mắt đã đỏ lên, ánh mắt Dung Lạc chậm rãi mềm xuống.
Không khí gần như đình trệ.
Dung Lạc rủ mắt cười, nụ cười dịu dàng nhất mà cô từng thấy:
"Dọa em mà thôi. Đừng sợ."
Hạ Nhi chết sững, đôi mắt hổ phách đỏ lên.
Sắc mặt Dung Lạc tái nhợt không có chút máu, càng làm tôn lên đôi môi mỏng đỏ tươi, như ma cà rồng vừa mới hút máu người.
Từ trong đám đông, Nghiên Nghiên xô đẩy người lao tới, đỡ lấy Dung Lạc, toàn thân Dung Lạc ngã quỵ xuống sàn, nằm trong vũng máu đỏ tươi diễm lệ đến chói mắt, Nghiên Nghiên gào thét điên cuồng:
"Không!!! Người! Mau!!!"
Trong sự hỗn hoạn tột cùng, đám người xô đẩy nhau tháo chạy.
Một nữ nhân trong tay cầm con dao vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu đỏ thẫm xuống sàn nhà, cười quỷ dị:
"Hạ Nhi! Mạng lớn đấy. Từng người ở bên mày, nhất định sẽ chết dưới tay tao."
Giọng nữ nhân bén nhọn vang lên.
Hạ Nhi bừng tỉnh, đôi mắt đỏ rực như lửa, cô gào lên dữ dội:
"Tại sao? Tại sao? Bà là mẹ tôi mà. Tại sao???"
Tất cả giống như nỗi đau kiếp trước khắc sâu trong cốt tủy của cô, đã xa lắm rồi nhưng khó mà quên được.
Cô hoảng loạn đến tột cùng.
Huyệt thái dương giật dữ dội, màng nhĩ đau rát bởi những tiếng ù ù.
Cô phải dùng toàn bộ sức lực để giữ vững cơ thể, từng dòng mồ hôi lạnh chảy qua sống lưng, giống như một lưỡi kiếm lạnh rạch từ gáy xuống tận xương cụt.
Dương Tuyết Hy toàn thân nhếch nhác, chỉ mặc một chiếc áo khoác dạ đơn bạc, dung nhan vẫn mỹ lệ, đôi mắt toàn là điểm điên cuồng, bà ta cười ngây ngây dại dại:
"Tại sao ư? Tao chính là muốn mày phải chết. Mày đã giết chết chồng tao, giết sự nghiệp và tương lai hạnh phúc của tao. Mày phải chết!!!"
Dứt lời, Dương Tuyết Hy cười điên cuồng.
Hạ Nhi gần như bị giọng điệu đó làm cho bản thân mình bị nghẹn ngào tưởng chết.
Nét mặt tàn nhẫn của Dương Tuyết Hy rơi vào đôi mắt Hạ Nhi, trái tim cô trong khoảnh khắc cũng rơi xuống vực thẳm, một chút hy vọng về người mẹ duy nhất trên đời cũng đã lụi tàn.
Cô cất đi sự lạnh lẽo ưu thương của chính mình, trong ánh mắt chỉ toàn phẫn nộ, lạnh lẽo, hung tàn, còn có một cảm giác ghê rợn khiến người ta kinh người.
Bối Lạc cũng phải giật mình vì ánh mắt ấy.
Là ánh mắt của sự căm hận.
Từ trên người Hạ Nhi toát ra một cảm giác còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Tựa hồ trong người đang ẩn chứa một con quỷ, cuối cùng khi bị người ta dồn tới đường cùng, con quỷ cũng tỉnh lại, khống chế lý trí của cô, khống chế sự lương thiện cuối cùng của cô.
Hạ Nhi bình tĩnh lại, không nói một lời liền lao tới, đá văng con dao trong tay Dương Tuyết Hy, sau đó không chút lưu tình động thủ.
Vương Luân đã đến từ lúc nào, ngay lập tức cho người tới, chuẩn bị đem Dung Lạc rời khỏi hiện trường vừa hỗn loạn vừa hỗn độn đó.
"Bắt bà ta lại. Đừng để bà ta làm cô ấy bị thương."
Dung Lạc yếu ớt ra lệnh, ngữ khí không cho phép ai phản kháng.
Hạ Nhi nghe thấy, đáy lòng như bị ai đó giẫm lên rồi chà sát.
Dung Lạc đã đỡ con dao ấy cho cô, vết thương kia nằm ở nơi chí mạng, con dao cắm lại sâu như vậy, lúc Dương Tuyết Hy rút dao ra, máu Dung Lạc còn bắn cả lên mặt cô.
Dung Lạc...
Trên mặt đất đầy những mảnh vỡ thủy tinh trong đó còn trộn lẫn vết máu loang lổ ghê người, làm cho trái tim Hạ Nhi như muốn co lại.
Hai tên thuộc hạ của Dung Lạc lao lên, trong chớp mắt đã ấn cả người Dương Tuyết Hy xuống sàn nhà.
Bà ta gào thét giãy giụa điên cuồng:
"Buông ra. Ta phải giết nó. Giết nó!!!"
Sắc mặt Hạ Nhi có hơi trắng, cô quay đầu nhìn về phía Dung Lạc đang nằm trong vũng máu:
"Lạc..."
Nghe thấy động tĩnh, con ngươi màu xanh biển đẹp đẽ nâng lên, lại còn mang theo ý cười, cứ như vậy nhìn cô.
"Vừa rồi... em gọi tôi là gì?"
Loại thời điểm này mà còn cười được??
Cô ta chính là sắp chết rồi đấy!!!
Cái đồ điên này!
Hạ Nhi dùng sức quay mặt đi chỗ khác, hít sâu một hơi, cảm giác chính mình cũng sắp phát điên.
Cô cắn môi, gằn giọng nói với Vương Luân:
"Đem Dung Lạc đi đi."
Vương Luân nghe Hạ Nhi nói liền bước tới:
"Cô chủ. Hạ tiểu thư đã có lệnh."
Vương Luân nhìn vết thương trên ngực Dung Lạc, vốn đã rất gấp muốn mang Dung Lạc rời đi, nhưng Dung Lạc không nguyện ý, hắn lại không dám trái lệnh.
Nghiên Nghiên ở bên cạnh cũng đã lo đến hỏng, ánh mắt nhìn Hạ Nhi đầy căm hận, lại không thể phát tác.
Vương Luân vừa nói xong, lại nhìn sắc mặt Dung Lạc tựa hồ không phản đối, mừng rỡ ra hiệu cho người đến.
Dung Lạc lúc này lại nhấc tay ra hiệu dừng lại, ánh mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm:
"Hạ Nhi — tôi muốn nghe lại lần nữa."
Thanh âm đã suy yếu đến mức chỉ còn tiếng thì thào rất khẽ.
Hạ Nhi nghe thấy, cô làm thế nào cũng không thể đè nén cảm xúc của mình xuống được, cuối cùng không thể nhịn được nữa, quay người lại.
Từng chữ một đều là gào thét mà ra:
"Dung Lạc!!! Cô mà dám chết — tôi sẽ không tha cho cô."
Dung Lạc hơi thở mong manh như sương khói, ánh mắt ngừng lại mấy giây trên mặt cô, ý lạnh nơi đáy mắt biến mất, khẽ chớp mắt, cắn môi cười khẽ một tiếng.
Dù rằng đau đớn tưởng như chết đi, nhưng trông thấy bộ dạng lo lắng này của cô, trái tim Dung Lạc lại bị câu đến ngứa ngáy, giống như có một con mèo nhỏ mặt không biểu cảm đi đến trước mặt mình, vươn móng vuốt cào vào đáy lòng.
"Nếu tôi chết — em sẽ nhớ đến tôi. Phải không?"
Giọng Dung Lạc rất nhẹ, thấp đến không thể thấp hơn, Hạ Nhi phải cố gắng lắm mới nghe thấy được.
Cô nhíu mày, lạnh giọng:
"Cô mà chết — Tôi sẽ quên cô không còn một chút gì."
Dứt lời, Hạ Nhi quay sang Vương Luân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đem cô ta đi. Các người muốn cô ta chảy máu chết ngay tại chỗ sao?"
Ngay lúc này, Dung Lạc ho dữ dội, giọng khàn đục:
"Lại đây."
Ánh mắt Hạ Nhi khẽ động.
Cô hơi banh mặt, nhìn không ra cảm xúc có gì thay đổi, đôi con ngươi màu hổ phách sạch sẽ trong suốt thoáng nhìn qua, sau đó cô bước tới.
Bàn tay thon dài dính đầy máu khẽ lướt qua dưới mí mắt cô.
Chủ nhân của nó giống như không có dây thần kinh cảm giác, lau đi chút máu tươi dính trên gò má tái nhợt của cô, nhẹ giọng:
"Phải nhớ tôi. Nhớ thật kỹ."
Huyệt thái dương của Hạ Nhi giật giật.
Nhịn.
Nhịn...
Không thể nhịn được nữa.
Hạ Nhi tiến lên hai bước đi đến bên cạnh Dung Lạc, duỗi tay trực tiếp nắm lấy cổ tay Dung Lạc rồi lớn giọng:
"Tới! Đỡ cô ta lên."
Dung Lạc ngẩn ra.
Ngay sau đó cong môi mỉm cười, để mặc cho cô lôi kéo mình.
"Không kịp đâu." Dung Lạc lười biếng cười.
"Câm mồm đi." Hạ Nhi hung dữ nghiến răng.
"..."
Phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.
Dung Lạc hôn mê.
Bình luận facebook