Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302: Dung Lạc — Hạ Nhi
Nắng sớm tràn vào trong phòng, Hạ Nhi bất giác nhíu mày, vừa định đưa tay che lên mắt để chống lại chút ánh sáng đang làm cô khó chịu, nhưng còn chưa kịp động, một bàn tay thon dài mát lạnh đã phủ lên hai mắt của cô, theo đó là chất giọng trầm ấm vô hạn ôn nhu:
"Ngủ tiếp đi."
Hạ Nhi hơi bừng tỉnh một chút, cô dùng tay kéo bàn tay Khương Tình ra, trong đôi mắt hổ phách dường như đều bị người ngồi bên cạnh hấp dẫn, nữ nhân ôn nhuận tao nhã, tôn quý cực hạn, như ngọc vô song.
Lúc này Khương Tình hơi cúi đầu, bàn tay như ngọc đang lật qua lật lại một trang sách, trong phòng lẳng lặng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ.
Hạ Nhi chớp nhẹ mí mắt, vẫn nhìn chằm chằm Khương Tình.
Khương Tình dậy rất sớm, giờ giấc sinh hoạt cực kỳ ổn định.
Hạ Nhi nhoẻn miệng cười, nghĩ rằng nếu mỗi sáng tỉnh lại đều có thể nhìn thấy nữ nhân đẹp như một bức tranh này thì cho dù cô dùng cả một kiếp, hoặc mười kiếp để ngắm, chắc sẽ không thấy chán.
Khương Tình trời sinh chính là như vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, cho dù là trang nhã hay quyến rũ, cũng đều hút hồn người khác đến mê mẩn, khiến người ta quên mất cả việc thời gian xung quanh đang dần trôi đi.
"Tỉnh? Không muốn ngủ tiếp nữa sao?" Giọng nói thanh nhuận của Khương Tình lại vang lên.
"Ừ!" Hạ Nhi đáp một tiếng, vẫn nhìn Khương Tình không rời mắt.
Khương Tình cúi đầu nhìn cô, đặt cuốn sách sang bên cạnh, bàn tay như ngọc đưa tới vỗ về mái tóc nâu trải dài trên giường, sau đó chậm rãi từ tốn vén chăn qua, thả đôi chân thon dài thanh mảnh xuống sàn nhà, đứng dậy.
Mỗi bước đi thong thả như tỏa vầng sáng chói, ánh sáng như ngọc lại tựa như ánh mặt trời, Khương Tình chậm rãi vòng qua bên cạnh giường, khom người xuống nhẹ nhàng vòng tay bế ngang người cô lên.
"Ah..."
Hạ Nhi có chút hoảng hốt.
Khương Tình cười khẽ, bỗng nhiên đưa tay kéo thân thể cô sát vào trong ngực, cúi đầu, hôn xuống cánh môi cô, nụ hôn rất nhẹ rất ôn nhu, tựa hồ khắc ấn ký lên môi vậy.
Thân thể Hạ Nhi mềm nhũn, lấy tay đấm nhẹ lên vai Khương Tình, vô lực phản kháng, lại càng giống như đang làm nũng.
Cho đến khi nhấm nháp hết vị ngọt ngào trên bờ môi cô, Khương Tình mới buông ra, khẽ thở dốc:
"Chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng."
Giọng nói của Khương Tình rất rõ ràng, trong căn phòng yên tĩnh thật giống chuông gió đang đung đưa, mà vẫn lộ ra vẻ dịu dàng.
Hạ Nhi lại nói không ra lời, gục ở trong ngực Khương Tình thở dốc.
Khương Tình thả cô xuống, đưa tay ra kéo cô vào lòng, giúp cô sửa sang lại một chút tóc tai cùng quần áo đang tán loạn, sau đó khẽ cúi đầu hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng duỗi tay, kéo cô vào phòng tắm.
Hạ Nhi cúi đầu cười khẽ, trong mắt trong tim dường như có một vòng nước xoáy thật lớn muốn hút cô đi vào, toàn là mật ngọt.
_______
Bữa sáng được đưa vào phòng theo lệnh của Khương Tình, sau khi hai người dùng bữa, Hạ Nhi ngồi trên sofa gắt gao kéo tay của Khương Tình, giọng nói mềm mại mang theo một tia đáng thương:
"Em không ở đây đâu."
Cô vừa nói, trong mắt lại có ti tí nước mắt, chỉ có điều nước mắt kia như muốn hóa thành băng, làm cho ánh mắt hổ phách của cô thoạt nhìn đặc biệt lên.
Khương Tình nhíu mày, không nhịn nổi nữa, lấy ngón cái đè lên móng tay của ngón giữa, hướng về trán cô búng cái "tách", lạnh giọng:
"Em phải ở đây. Hôm qua em bảo tôi vứt Lam Yên ra ngoài em sẽ ở lại còn gì?"
Hạ Nhi đau đớn kêu gào, ngay sau đó lập tức dùng tay xoa xoa cái trán hơi đỏ, trừng mắt với Khương Tình.
Làn da của cô vốn dĩ mỏng manh, chỉ cần véo một cái là sẽ để lại dấu ấn màu hồng, tuy lực đạo của Khương Tình rất nhẹ, thế nhưng làn da mềm mại lại tựa hồ không chịu không nổi, hiện lên màu hồng nhạt xinh đẹp.
Hạ Nhi chu môi nhìn Khương Tình, nhưng lúc này cho dù ánh mắt của cô phẫn nộ cỡ nào cũng không làm cho khuôn mặt tuyệt diễm mỹ lệ kia có chút suy chuyển chủ ý.
Hạ Nhi thở dài, co rúc vào trong người Khương Tình, thân thể ấm áp, tâm cũng ấm áp theo, cười hì hì một tiếng, mềm nhũn nói:
"Lúc đó em chỉ muốn cho Lam Yên một bài học thôi. Chỉ là một lời nói lúc cảm xúc bùng phát, chị để ý nó đến như vậy làm gì?"
"Đúng là tôi rất để ý." Khương Tình lườm cô.
"Vậy thì đừng để ý nữa."
Hạ Nhi dứt lời liền vòng tay qua hông của Khương Tình, dùng đầu nhỏ cùng mái tóc nâu dài chà chà trước ngực Khương Tình, giọng làm nũng:
"Đừng để ý, đừng để ý nữa a~~"
"Nếu em còn thế này, tôi không chắc mình sẽ kiềm chế nổi việc làm em liệt giường vài ngày để thuận tiện nhốt em lại đâu." Khương Tình chậm rãi nói.
Hạ Nhi lập tức dừng ngay hành động mờ ám kia, giả bộ ngáp, vô cùng buồn ngủ nói:
"Tự dưng buồn ngủ quá, buồn ngủ chết em rồi."
Khương Tình nhìn cô, không nói lời nào.
_____________
Tiết trời nóng hơn rất nhiều, hoa đều đã tàn, bật ra những chồi non xanh mướt, nụ hoa chớm nở bắt đầu xuất hiện khắp nơi.
Ráng chiều nhuộm đỏ quá nửa bầu trời, những tầng mây triền miên không dứt, khảm vào sắc trời ma mị, bóng dáng nữ nhân đứng trước cổng lớn khu chung cư được ánh hoàng hôn kéo ra thật dài, hắt xuống mặt đất, nhìn vừa tối tăm lại vừa áp lực.
Dung Lạc đút tay vào túi quần, đứng ngay bên cạnh chiếc Bugatti. Vừa thấy động tĩnh ở phía sau, chậm rãi quay người lại, chút ánh sáng mơ hồ bất định rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, vẫn là dáng vẻ bất cần thường ngày, biểu cảm lạnh lẽo như hàn băng.
Hạ Nhi bước xuống xe, ném chìa khoá cho Kha Viễn ngay bên cạnh, âm thầm hít một hơi sâu rồi tiến tới.
Nhiệt độ xung quanh dường như quá thấp, cô chỉ cảm thấy lành lạnh, nhất là khi nhìn thấy cái bóng đang đổ xuống mặt đường của nữ nhân kia, cơn lạnh ấy giống như có thể làm rét buốt trái tim cô.
Dung Lạc là nữ nhân xuất thân cao quý, cư xử kiêu căng tùy hứng, thế nhưng trước đây đối với cô vẫn trân trọng một cách hiếm có, yêu điên cuồng không thể dứt ra được.
Bản thân cô lại phóng khoáng ngỗ ngược, tính cách quá thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, cô không hiểu tại sao bản thân dù có cố gắng đến mấy cũng không thể mở lòng ra với Dung Lạc.
Nhưng cô nhận ra một điều, cô cần một người có thể vừa trói buộc lại vừa nuông chiều mình, lại không cần một kẻ ngang ngược bá khí cưỡng ép cô trong mọi hoàn cảnh.
Khương Tình dù yêu thương cô đến mức nào cũng luôn nghĩ đến cảm nhận của cô, nhưng Dung Lạc thì không.
Dung Lạc nhìn thấy cô, lười biếng đi lên phía trước, hai bước đã đến bên cạnh.
Vốn Dung Lạc đứng vị trí ngược sáng, phía sau là mặt trời chói chang đỏ như lửa, sáng chói làm cho người ta hoa mắt. Bàn tay trắng nõn cắm vào túi quần, thân trên cúi gập về phía trước, nửa rủ nửa đè con mắt màu xanh biếc, trầm giọng:
"Về rồi à?"
Hạ Nhi: "..."
Đứng cách Dung Lạc mấy bước, cô đứng khoanh tay trước ngực, đôi môi màu hồng khẽ nhướng lên, trong mắt toàn là sự hờ hững.
Khuôn mặt Hạ Nhi rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, còn mang theo một đôi mắt hổ phách trong veo, dưới ánh hoàng hôn càng lộ rõ làn da trắng như sứ, không hề có lỗ chân lông, khuôn mặt tuyệt mỹ ấy thậm chí còn không hề trang điểm, thanh thuần như một bông hoa hồng trắng tinh khiết lay động lòng người.
Ánh hoàng hôn làm nền cho cô, bản thân cô cũng làm nền cho cảnh vật đẹp đẽ đó.
Kiêu ngạo đến không thở nổi.
Cô không nói gì, bình thản đến nỗi mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều có thể dễ dàng gợi lên dục vọng thâm trầm sâu thẳm nhất trong đáy lòng Dung Lạc, một chút biểu cảm cũng không có.
Dung Lạc chậm rãi nâng mắt, tròng mắt xanh biếc đang áp chế cảm xúc.
Mấy giây sau, bỗng cong nhẹ khoé môi khẽ cười:
"Em không chào đón tôi sao?"
Đôi mắt màu xanh biếc lúc này như trải lên một tầng sương mỏng.
Dung Lạc nói xong lại khẽ cười, biểu cảm có chút bén nhọn, rơi vào mắt người khác là khốc liệt dị thường, môi mỏng tạo thành độ cong duyên dáng, từng chữ thốt ra lộ vẻ lạnh lẽo:
"Em nghĩ tôi sẽ buông tha em, để em cùng Khương Tình đến với nhau à?"
Hạ Nhi mở to đôi mắt sáng trong như giếng cổ, nghiêm cẩn nhìn Dung Lạc, sau đó bỗng dưng nhướng môi:
"Cút đi."
Giọng nói của cô mềm nhẹ cực kỳ, vang vọng khắp xung quanh, làm người nghe cảm thấy chấn động.
Hạ Nhi dứt lời liền cười lạnh, muốn vòng qua người Dung Lạc, bộ dạng chính là một chữ cũng lười mở miệng ra nói chuyện.
Dung Lạc lúc này lại bước đến chặn đường của cô, cười đến quyến rũ xinh đẹp, chấn động lòng người, thẳng thừng áp sát tới gần cô, khiến cô bất giác lùi về sau, từng chữ tững chữ nói ra đều như đá tảng nặng nề đập thẳng vào lòng cô:
"Hạ Nhi! Cả đời này, em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tôi. Cho dù tôi có làm gì, có rơi xuống địa ngục đi chăng nữa, cuộc đời này định sẵn em sẽ phải đi cùng tôi. Em hiểu chưa?"
Hạ Nhi nhướng mày, cười lạnh nói:
"Muốn xuống địa ngục thì cô đi một mình đi. Bởi vì bổn tiểu thư nhất định sẽ lên thiên đàng bầu bạn với thiên sứ. Còn nếu cô lên thiên đàng, bổn tiểu thư cam tâm tình nguyện xuống địa ngục chơi với quỷ dữ. Hai người chúng ta, vĩnh viễn không cùng một đường. Cô hiểu chưa?"
Thanh âm của cô không chỉ mềm mại sạch sẽ, lại không có chút dông dài nào, vô cùng dứt khoát.
Dung Lạc bật cười, tay vẫn cắm vào túi quần, nghiêng người đứng ở trước mặt cô, trong đôi mắt màu xanh biển kia lại hơi trầm xuống.
Hai người đối diện vài giây.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân thiên kiều bá mị trước mắt, cười lạnh:
"Dung Lạc! Cô dùng thủ đoạn gì cũng không khiến tôi có chút tình cảm nào với cô đâu. Tại sao cứ cố chấp với tôi như vậy để làm gì?"
Giọng nói của cô vừa mềm mại nhẹ nhàng lại mang theo sự tàn nhẫn khốc liệt vô cùng.
Khóe môi mỏng của Dung Lạc nhếch lên, nhưng trong cặp mắt lại không hề có ý cười. Một nụ cười điên đảo chúng sinh, giọng nói lại trầm thấp yêu dị, âm cuối rung động kéo dài, dụ hoặc vô tận:
"Hạ Nhi! Tôi yêu em. Yêu đến nỗi chỉ hận không thể giết chết em."
Hạ Nhi cười khinh bỉ, vòng qua Dung Lạc bước thẳng vào cửa lớn chung cư.
________
Hạ Nhi vừa mở cửa phòng đã trông thấy Bối Lạc ngồi an vị trên sofa, qua loa chào hỏi vài câu, cô bước vào phòng tắm rửa tay sau đó đi vào phòng thay đồ.
Sau khi cô rửa tay xong, Bối Lạc đột nhiên đứng dậy, bám sát theo cô vào phòng thay đồ, nhìn cô chằm chằm và nói:
"Cô quyết định ở lại đây thật sao? Không trở về Khương gia?"
Hạ Nhi bình thản khoác chiếc áo ngủ lên người, chậm chạp bước tới sofa phòng khách ngồi xuống, vươn tay nhấc lấy tách trà nóng hổi ở trên bàn.
"Hạ Nhi! Khương Tình đang bệnh đấy." Bối Lạc đột ngột hét lên.
Bàn tay Hạ Nhi bất giác hơi buông thõng, tách trà suýt chút nữa đã trượt khỏi ngón tay cô, cũng may cô lại vững vàng đỡ được, nên mới không để lộ ra sự mất cân bằng của mình.
Cô ngước mắt lên nhìn Bối Lạc, lạnh giọng:
"Bệnh gì?"
Bối Lạc bước nhanh tới ghế sofa đối diện Hạ Nhi ngồi xuống, tay cầm tách trà đưa lên nhấp một ngụm, lẳng lặng liếc nhìn quan sát cô rồi nói tiếp:
"Ba năm qua, Khương Tình trôi qua thật sự rất khổ sở. Kể từ khi cô rời đi, Tình mắc chứng mất ngủ trầm trọng, không thể nào yên giấc được. Dùng thuốc hay bất kì phương pháp nào cũng không có hiệu quả."
Bối Lạc cố nén nỗi chua xót trong lòng xuống, đặt tách trà lên mặt bàn, tiếp tục nói:
"Nếu cô đã trở về đây, vẫn nên vì Khương Tình mà để ý đến sức khoẻ cậu ấy một chút."
Hạ Nhi nhìn có vẻ trầm mặc, thực chất đã bị lời của Bối Lạc làm cho lung lay, thêm vài phần sợ hãi.
"Tôi biết cô chưa hoàn toàn tha thứ cho Khương Tình, nhưng tôi biết rõ cô yêu cậu ấy hơn bất kì thứ gì trên cuộc đời này. Tình trạng của Tình, chỉ có cô mới giải quyết được thôi." Bối Lạc tiếp tục khuyên nhủ.
Hạ Nhi cố giữ khuôn mặt mình bình thản, lại làm như bị Bối Lạc chọc cười, cả người uể oải dựa vào ghế, mặc cho hương trà đã rót ra bay lơ lửng, rất lâu sau mới lại lên tiếng:
"Tôi rời khỏi Khương gia quá nhiều lần, đến nỗi bản thân có một sự ám ảnh với nơi đó. Nó làm tôi nhớ đến ba năm trước, những tổn thương mà tôi phải gánh chịu."
Những lời nói có vẻ bình thản, kỳ thực cõi lòng cô đang cuộn trào dữ dội, Hạ Nhi ngước mắt lên, trầm giọng:
"Nhưng cô nói không sai. Vì Khương Tình, có lẽ tôi phải trở lại Khương gia rồi."
Hạ Nhi nhìn tách trà rỗng trước mặt, vươn tay lần lượt rót cho hai người một cốc, từ tốn lên tiếng:
"Bối Lạc, tôi muốn hỏi cô một câu."
Bối Lạc không động vào tách trà trước mặt, chỉ nhìn cô chằm chằm, gật đầu:
"Cô hỏi đi."
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Bối Lạc, bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống:
"Cậu còn tình cảm với Khương Tình, đúng không?"
Bối Lạc nghe xong, sắc mặt trắng nhợt.
Hạ Nhi nhẹ nhàng xoay tách trà:
"Hương Vũ biết điều đó, nhưng lại cam nguyện chấp nhận ở cạnh cậu lâu đến như vậy. Bối Lạc, cậu không thấy như vậy quá bất công cho Hương Vũ sao?"
Bối Lạc mím chặt môi, một lúc sau cầm tách trà lên uống rồi mới nói:
"Không sai. Tôi vẫn còn tình cảm với Khương Tình, ba năm qua, chưa một lần nào tình cảm ấy vơi đi cả. Nhưng tôi biết rõ Khương Tình không yêu tôi, bản thân còn có thể cưỡng cầu cậu ấy yêu mình sao? Về Hương Vũ, tôi vẫn đang mở lòng với cậu ấy, cho dù... cho dù mỗi khi nhìn thấy Khương Tình và cậu ở cạnh nhau, trái tim của tôi vẫn đau đớn, vẫn khó chịu, vẫn ghen tị đố kỵ, nhưng tôi phải nhẫn nhịn. Tôi đã nhẫn nhịn ba năm qua, chấp nhận Hương Vũ ba năm qua, tại sao lại không thể tiếp tục chấp nhận cậu ấy cả đời chứ?"
Hạ Nhi lẳng lặng nghe, uống nốt chút trà cuối cùng, rồi cầm thìa lên, cười khẽ:
"Cậu phải buông bỏ chấp niệm đó xuống. Bối lạc! Hương Vũ yêu cậu nhiều đến như vậy, cậu ấy biết cô ở bên cạnh cậu ấy ba năm qua, lòng vẫn còn nhớ nhung người khác, điều đó không vui vẻ chút nào đâu."
Bàn tay đang cầm tách trà của Bối Lạc bỗng khựng lại:
"Tình cảm, là một thứ rất khó nói, Hạ Nhi."
Hạ Nhi cười khẩy, uể oải dựa người ra sau lưng ghế:
"Đúng vậy, bản thân tôi biết rõ cô còn tình cảm với Khương Tình, vẫn chấp nhận làm bạn với cô, một phần vì phần tình cảm cô dành cho Khương Tình quá lớn, hai người là bạn thân từ nhỏ, Khương Tình dù thế nào cũng có phần xem trọng cô, một phần lại nằm ở chính bản thân cô cũng là người biết tiến biết lùi, nắm được buông được, kiểm soát mình rất tốt. Cái ngày tôi từ Kiền Thành trở về bắt gặp cô đang ở trên giường Khương Tình, rõ ràng cô có thể ra tay. Nhưng lại không dám ra tay một cách tuyệt tình tàn nhẫn. Cô xem trọng tình bạn của cô và Khương Tình rất nhiều, không muốn đánh mất nó. Cũng không muốn Khương Tình hận cô. Bối Lạc, người như cô, tôi cảm thấy rất đáng để kết giao."
Ánh mắt Bối Lạc hơi sững sờ, lát sau mới lên tiếng:
"Cô biết tôi vẫn còn tình cảm với Khương Tình, nhưng vẫn muốn làm bạn với tôi thật sao?"
Hạ Nhi cười khẽ:
"Tại sao không?"
Bối Lạc bất mãn với thái độ thản nhiên như không của cô, bổ sung thêm một câu:
"Cô nắm giữ trái tim của Tình nên không hề lo sợ chút nào. Nhưng nếu một ngày có người con gái khác giật mất Khương Tình trong tay cô thì sao? Tôi không tin cô vẫn có thể điềm tĩnh như thế này đâu."
Hạ Nhi nhìn vào mắt Bối Lạc, cười rộ lên:
"Nếu một ngày Khương Tình thật sự yêu người khác thì tôi sẽ để chị ấy đi. Chuyện tình cảm là xuất phát từ hai phía, là tình nguyện, nếu một bên đã không còn lòng, có cố níu kéo cũng vô dụng."
Bối Lạc nhìn cô chằm chằm, nói rành mạch:
"Khương Tình sẽ không phản bội cô."
Câu nói ấy chẳng hiểu sao lại khiến Hạ Nhi cứng đờ người.
Có lẽ vì ánh mắt của Bối Lạc lúc này quá kiên định, tới mức khiến cô bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Bản thân cô biết rõ, nếu ngày nào đó tình cảm của Khương Tình dành cho mình chuyển dời qua một nữ nhân khác, tâm thái của cô sẽ không thể nào thoải mái hay bất cần, không thể nào điềm tĩnh nổi như câu nói lúc nãy mình vừa thốt ra.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim cô đã cực kỳ không thoải mái.
"Ngủ tiếp đi."
Hạ Nhi hơi bừng tỉnh một chút, cô dùng tay kéo bàn tay Khương Tình ra, trong đôi mắt hổ phách dường như đều bị người ngồi bên cạnh hấp dẫn, nữ nhân ôn nhuận tao nhã, tôn quý cực hạn, như ngọc vô song.
Lúc này Khương Tình hơi cúi đầu, bàn tay như ngọc đang lật qua lật lại một trang sách, trong phòng lẳng lặng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ.
Hạ Nhi chớp nhẹ mí mắt, vẫn nhìn chằm chằm Khương Tình.
Khương Tình dậy rất sớm, giờ giấc sinh hoạt cực kỳ ổn định.
Hạ Nhi nhoẻn miệng cười, nghĩ rằng nếu mỗi sáng tỉnh lại đều có thể nhìn thấy nữ nhân đẹp như một bức tranh này thì cho dù cô dùng cả một kiếp, hoặc mười kiếp để ngắm, chắc sẽ không thấy chán.
Khương Tình trời sinh chính là như vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, cho dù là trang nhã hay quyến rũ, cũng đều hút hồn người khác đến mê mẩn, khiến người ta quên mất cả việc thời gian xung quanh đang dần trôi đi.
"Tỉnh? Không muốn ngủ tiếp nữa sao?" Giọng nói thanh nhuận của Khương Tình lại vang lên.
"Ừ!" Hạ Nhi đáp một tiếng, vẫn nhìn Khương Tình không rời mắt.
Khương Tình cúi đầu nhìn cô, đặt cuốn sách sang bên cạnh, bàn tay như ngọc đưa tới vỗ về mái tóc nâu trải dài trên giường, sau đó chậm rãi từ tốn vén chăn qua, thả đôi chân thon dài thanh mảnh xuống sàn nhà, đứng dậy.
Mỗi bước đi thong thả như tỏa vầng sáng chói, ánh sáng như ngọc lại tựa như ánh mặt trời, Khương Tình chậm rãi vòng qua bên cạnh giường, khom người xuống nhẹ nhàng vòng tay bế ngang người cô lên.
"Ah..."
Hạ Nhi có chút hoảng hốt.
Khương Tình cười khẽ, bỗng nhiên đưa tay kéo thân thể cô sát vào trong ngực, cúi đầu, hôn xuống cánh môi cô, nụ hôn rất nhẹ rất ôn nhu, tựa hồ khắc ấn ký lên môi vậy.
Thân thể Hạ Nhi mềm nhũn, lấy tay đấm nhẹ lên vai Khương Tình, vô lực phản kháng, lại càng giống như đang làm nũng.
Cho đến khi nhấm nháp hết vị ngọt ngào trên bờ môi cô, Khương Tình mới buông ra, khẽ thở dốc:
"Chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng."
Giọng nói của Khương Tình rất rõ ràng, trong căn phòng yên tĩnh thật giống chuông gió đang đung đưa, mà vẫn lộ ra vẻ dịu dàng.
Hạ Nhi lại nói không ra lời, gục ở trong ngực Khương Tình thở dốc.
Khương Tình thả cô xuống, đưa tay ra kéo cô vào lòng, giúp cô sửa sang lại một chút tóc tai cùng quần áo đang tán loạn, sau đó khẽ cúi đầu hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng duỗi tay, kéo cô vào phòng tắm.
Hạ Nhi cúi đầu cười khẽ, trong mắt trong tim dường như có một vòng nước xoáy thật lớn muốn hút cô đi vào, toàn là mật ngọt.
_______
Bữa sáng được đưa vào phòng theo lệnh của Khương Tình, sau khi hai người dùng bữa, Hạ Nhi ngồi trên sofa gắt gao kéo tay của Khương Tình, giọng nói mềm mại mang theo một tia đáng thương:
"Em không ở đây đâu."
Cô vừa nói, trong mắt lại có ti tí nước mắt, chỉ có điều nước mắt kia như muốn hóa thành băng, làm cho ánh mắt hổ phách của cô thoạt nhìn đặc biệt lên.
Khương Tình nhíu mày, không nhịn nổi nữa, lấy ngón cái đè lên móng tay của ngón giữa, hướng về trán cô búng cái "tách", lạnh giọng:
"Em phải ở đây. Hôm qua em bảo tôi vứt Lam Yên ra ngoài em sẽ ở lại còn gì?"
Hạ Nhi đau đớn kêu gào, ngay sau đó lập tức dùng tay xoa xoa cái trán hơi đỏ, trừng mắt với Khương Tình.
Làn da của cô vốn dĩ mỏng manh, chỉ cần véo một cái là sẽ để lại dấu ấn màu hồng, tuy lực đạo của Khương Tình rất nhẹ, thế nhưng làn da mềm mại lại tựa hồ không chịu không nổi, hiện lên màu hồng nhạt xinh đẹp.
Hạ Nhi chu môi nhìn Khương Tình, nhưng lúc này cho dù ánh mắt của cô phẫn nộ cỡ nào cũng không làm cho khuôn mặt tuyệt diễm mỹ lệ kia có chút suy chuyển chủ ý.
Hạ Nhi thở dài, co rúc vào trong người Khương Tình, thân thể ấm áp, tâm cũng ấm áp theo, cười hì hì một tiếng, mềm nhũn nói:
"Lúc đó em chỉ muốn cho Lam Yên một bài học thôi. Chỉ là một lời nói lúc cảm xúc bùng phát, chị để ý nó đến như vậy làm gì?"
"Đúng là tôi rất để ý." Khương Tình lườm cô.
"Vậy thì đừng để ý nữa."
Hạ Nhi dứt lời liền vòng tay qua hông của Khương Tình, dùng đầu nhỏ cùng mái tóc nâu dài chà chà trước ngực Khương Tình, giọng làm nũng:
"Đừng để ý, đừng để ý nữa a~~"
"Nếu em còn thế này, tôi không chắc mình sẽ kiềm chế nổi việc làm em liệt giường vài ngày để thuận tiện nhốt em lại đâu." Khương Tình chậm rãi nói.
Hạ Nhi lập tức dừng ngay hành động mờ ám kia, giả bộ ngáp, vô cùng buồn ngủ nói:
"Tự dưng buồn ngủ quá, buồn ngủ chết em rồi."
Khương Tình nhìn cô, không nói lời nào.
_____________
Tiết trời nóng hơn rất nhiều, hoa đều đã tàn, bật ra những chồi non xanh mướt, nụ hoa chớm nở bắt đầu xuất hiện khắp nơi.
Ráng chiều nhuộm đỏ quá nửa bầu trời, những tầng mây triền miên không dứt, khảm vào sắc trời ma mị, bóng dáng nữ nhân đứng trước cổng lớn khu chung cư được ánh hoàng hôn kéo ra thật dài, hắt xuống mặt đất, nhìn vừa tối tăm lại vừa áp lực.
Dung Lạc đút tay vào túi quần, đứng ngay bên cạnh chiếc Bugatti. Vừa thấy động tĩnh ở phía sau, chậm rãi quay người lại, chút ánh sáng mơ hồ bất định rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, vẫn là dáng vẻ bất cần thường ngày, biểu cảm lạnh lẽo như hàn băng.
Hạ Nhi bước xuống xe, ném chìa khoá cho Kha Viễn ngay bên cạnh, âm thầm hít một hơi sâu rồi tiến tới.
Nhiệt độ xung quanh dường như quá thấp, cô chỉ cảm thấy lành lạnh, nhất là khi nhìn thấy cái bóng đang đổ xuống mặt đường của nữ nhân kia, cơn lạnh ấy giống như có thể làm rét buốt trái tim cô.
Dung Lạc là nữ nhân xuất thân cao quý, cư xử kiêu căng tùy hứng, thế nhưng trước đây đối với cô vẫn trân trọng một cách hiếm có, yêu điên cuồng không thể dứt ra được.
Bản thân cô lại phóng khoáng ngỗ ngược, tính cách quá thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, cô không hiểu tại sao bản thân dù có cố gắng đến mấy cũng không thể mở lòng ra với Dung Lạc.
Nhưng cô nhận ra một điều, cô cần một người có thể vừa trói buộc lại vừa nuông chiều mình, lại không cần một kẻ ngang ngược bá khí cưỡng ép cô trong mọi hoàn cảnh.
Khương Tình dù yêu thương cô đến mức nào cũng luôn nghĩ đến cảm nhận của cô, nhưng Dung Lạc thì không.
Dung Lạc nhìn thấy cô, lười biếng đi lên phía trước, hai bước đã đến bên cạnh.
Vốn Dung Lạc đứng vị trí ngược sáng, phía sau là mặt trời chói chang đỏ như lửa, sáng chói làm cho người ta hoa mắt. Bàn tay trắng nõn cắm vào túi quần, thân trên cúi gập về phía trước, nửa rủ nửa đè con mắt màu xanh biếc, trầm giọng:
"Về rồi à?"
Hạ Nhi: "..."
Đứng cách Dung Lạc mấy bước, cô đứng khoanh tay trước ngực, đôi môi màu hồng khẽ nhướng lên, trong mắt toàn là sự hờ hững.
Khuôn mặt Hạ Nhi rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, còn mang theo một đôi mắt hổ phách trong veo, dưới ánh hoàng hôn càng lộ rõ làn da trắng như sứ, không hề có lỗ chân lông, khuôn mặt tuyệt mỹ ấy thậm chí còn không hề trang điểm, thanh thuần như một bông hoa hồng trắng tinh khiết lay động lòng người.
Ánh hoàng hôn làm nền cho cô, bản thân cô cũng làm nền cho cảnh vật đẹp đẽ đó.
Kiêu ngạo đến không thở nổi.
Cô không nói gì, bình thản đến nỗi mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều có thể dễ dàng gợi lên dục vọng thâm trầm sâu thẳm nhất trong đáy lòng Dung Lạc, một chút biểu cảm cũng không có.
Dung Lạc chậm rãi nâng mắt, tròng mắt xanh biếc đang áp chế cảm xúc.
Mấy giây sau, bỗng cong nhẹ khoé môi khẽ cười:
"Em không chào đón tôi sao?"
Đôi mắt màu xanh biếc lúc này như trải lên một tầng sương mỏng.
Dung Lạc nói xong lại khẽ cười, biểu cảm có chút bén nhọn, rơi vào mắt người khác là khốc liệt dị thường, môi mỏng tạo thành độ cong duyên dáng, từng chữ thốt ra lộ vẻ lạnh lẽo:
"Em nghĩ tôi sẽ buông tha em, để em cùng Khương Tình đến với nhau à?"
Hạ Nhi mở to đôi mắt sáng trong như giếng cổ, nghiêm cẩn nhìn Dung Lạc, sau đó bỗng dưng nhướng môi:
"Cút đi."
Giọng nói của cô mềm nhẹ cực kỳ, vang vọng khắp xung quanh, làm người nghe cảm thấy chấn động.
Hạ Nhi dứt lời liền cười lạnh, muốn vòng qua người Dung Lạc, bộ dạng chính là một chữ cũng lười mở miệng ra nói chuyện.
Dung Lạc lúc này lại bước đến chặn đường của cô, cười đến quyến rũ xinh đẹp, chấn động lòng người, thẳng thừng áp sát tới gần cô, khiến cô bất giác lùi về sau, từng chữ tững chữ nói ra đều như đá tảng nặng nề đập thẳng vào lòng cô:
"Hạ Nhi! Cả đời này, em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tôi. Cho dù tôi có làm gì, có rơi xuống địa ngục đi chăng nữa, cuộc đời này định sẵn em sẽ phải đi cùng tôi. Em hiểu chưa?"
Hạ Nhi nhướng mày, cười lạnh nói:
"Muốn xuống địa ngục thì cô đi một mình đi. Bởi vì bổn tiểu thư nhất định sẽ lên thiên đàng bầu bạn với thiên sứ. Còn nếu cô lên thiên đàng, bổn tiểu thư cam tâm tình nguyện xuống địa ngục chơi với quỷ dữ. Hai người chúng ta, vĩnh viễn không cùng một đường. Cô hiểu chưa?"
Thanh âm của cô không chỉ mềm mại sạch sẽ, lại không có chút dông dài nào, vô cùng dứt khoát.
Dung Lạc bật cười, tay vẫn cắm vào túi quần, nghiêng người đứng ở trước mặt cô, trong đôi mắt màu xanh biển kia lại hơi trầm xuống.
Hai người đối diện vài giây.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân thiên kiều bá mị trước mắt, cười lạnh:
"Dung Lạc! Cô dùng thủ đoạn gì cũng không khiến tôi có chút tình cảm nào với cô đâu. Tại sao cứ cố chấp với tôi như vậy để làm gì?"
Giọng nói của cô vừa mềm mại nhẹ nhàng lại mang theo sự tàn nhẫn khốc liệt vô cùng.
Khóe môi mỏng của Dung Lạc nhếch lên, nhưng trong cặp mắt lại không hề có ý cười. Một nụ cười điên đảo chúng sinh, giọng nói lại trầm thấp yêu dị, âm cuối rung động kéo dài, dụ hoặc vô tận:
"Hạ Nhi! Tôi yêu em. Yêu đến nỗi chỉ hận không thể giết chết em."
Hạ Nhi cười khinh bỉ, vòng qua Dung Lạc bước thẳng vào cửa lớn chung cư.
________
Hạ Nhi vừa mở cửa phòng đã trông thấy Bối Lạc ngồi an vị trên sofa, qua loa chào hỏi vài câu, cô bước vào phòng tắm rửa tay sau đó đi vào phòng thay đồ.
Sau khi cô rửa tay xong, Bối Lạc đột nhiên đứng dậy, bám sát theo cô vào phòng thay đồ, nhìn cô chằm chằm và nói:
"Cô quyết định ở lại đây thật sao? Không trở về Khương gia?"
Hạ Nhi bình thản khoác chiếc áo ngủ lên người, chậm chạp bước tới sofa phòng khách ngồi xuống, vươn tay nhấc lấy tách trà nóng hổi ở trên bàn.
"Hạ Nhi! Khương Tình đang bệnh đấy." Bối Lạc đột ngột hét lên.
Bàn tay Hạ Nhi bất giác hơi buông thõng, tách trà suýt chút nữa đã trượt khỏi ngón tay cô, cũng may cô lại vững vàng đỡ được, nên mới không để lộ ra sự mất cân bằng của mình.
Cô ngước mắt lên nhìn Bối Lạc, lạnh giọng:
"Bệnh gì?"
Bối Lạc bước nhanh tới ghế sofa đối diện Hạ Nhi ngồi xuống, tay cầm tách trà đưa lên nhấp một ngụm, lẳng lặng liếc nhìn quan sát cô rồi nói tiếp:
"Ba năm qua, Khương Tình trôi qua thật sự rất khổ sở. Kể từ khi cô rời đi, Tình mắc chứng mất ngủ trầm trọng, không thể nào yên giấc được. Dùng thuốc hay bất kì phương pháp nào cũng không có hiệu quả."
Bối Lạc cố nén nỗi chua xót trong lòng xuống, đặt tách trà lên mặt bàn, tiếp tục nói:
"Nếu cô đã trở về đây, vẫn nên vì Khương Tình mà để ý đến sức khoẻ cậu ấy một chút."
Hạ Nhi nhìn có vẻ trầm mặc, thực chất đã bị lời của Bối Lạc làm cho lung lay, thêm vài phần sợ hãi.
"Tôi biết cô chưa hoàn toàn tha thứ cho Khương Tình, nhưng tôi biết rõ cô yêu cậu ấy hơn bất kì thứ gì trên cuộc đời này. Tình trạng của Tình, chỉ có cô mới giải quyết được thôi." Bối Lạc tiếp tục khuyên nhủ.
Hạ Nhi cố giữ khuôn mặt mình bình thản, lại làm như bị Bối Lạc chọc cười, cả người uể oải dựa vào ghế, mặc cho hương trà đã rót ra bay lơ lửng, rất lâu sau mới lại lên tiếng:
"Tôi rời khỏi Khương gia quá nhiều lần, đến nỗi bản thân có một sự ám ảnh với nơi đó. Nó làm tôi nhớ đến ba năm trước, những tổn thương mà tôi phải gánh chịu."
Những lời nói có vẻ bình thản, kỳ thực cõi lòng cô đang cuộn trào dữ dội, Hạ Nhi ngước mắt lên, trầm giọng:
"Nhưng cô nói không sai. Vì Khương Tình, có lẽ tôi phải trở lại Khương gia rồi."
Hạ Nhi nhìn tách trà rỗng trước mặt, vươn tay lần lượt rót cho hai người một cốc, từ tốn lên tiếng:
"Bối Lạc, tôi muốn hỏi cô một câu."
Bối Lạc không động vào tách trà trước mặt, chỉ nhìn cô chằm chằm, gật đầu:
"Cô hỏi đi."
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Bối Lạc, bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống:
"Cậu còn tình cảm với Khương Tình, đúng không?"
Bối Lạc nghe xong, sắc mặt trắng nhợt.
Hạ Nhi nhẹ nhàng xoay tách trà:
"Hương Vũ biết điều đó, nhưng lại cam nguyện chấp nhận ở cạnh cậu lâu đến như vậy. Bối Lạc, cậu không thấy như vậy quá bất công cho Hương Vũ sao?"
Bối Lạc mím chặt môi, một lúc sau cầm tách trà lên uống rồi mới nói:
"Không sai. Tôi vẫn còn tình cảm với Khương Tình, ba năm qua, chưa một lần nào tình cảm ấy vơi đi cả. Nhưng tôi biết rõ Khương Tình không yêu tôi, bản thân còn có thể cưỡng cầu cậu ấy yêu mình sao? Về Hương Vũ, tôi vẫn đang mở lòng với cậu ấy, cho dù... cho dù mỗi khi nhìn thấy Khương Tình và cậu ở cạnh nhau, trái tim của tôi vẫn đau đớn, vẫn khó chịu, vẫn ghen tị đố kỵ, nhưng tôi phải nhẫn nhịn. Tôi đã nhẫn nhịn ba năm qua, chấp nhận Hương Vũ ba năm qua, tại sao lại không thể tiếp tục chấp nhận cậu ấy cả đời chứ?"
Hạ Nhi lẳng lặng nghe, uống nốt chút trà cuối cùng, rồi cầm thìa lên, cười khẽ:
"Cậu phải buông bỏ chấp niệm đó xuống. Bối lạc! Hương Vũ yêu cậu nhiều đến như vậy, cậu ấy biết cô ở bên cạnh cậu ấy ba năm qua, lòng vẫn còn nhớ nhung người khác, điều đó không vui vẻ chút nào đâu."
Bàn tay đang cầm tách trà của Bối Lạc bỗng khựng lại:
"Tình cảm, là một thứ rất khó nói, Hạ Nhi."
Hạ Nhi cười khẩy, uể oải dựa người ra sau lưng ghế:
"Đúng vậy, bản thân tôi biết rõ cô còn tình cảm với Khương Tình, vẫn chấp nhận làm bạn với cô, một phần vì phần tình cảm cô dành cho Khương Tình quá lớn, hai người là bạn thân từ nhỏ, Khương Tình dù thế nào cũng có phần xem trọng cô, một phần lại nằm ở chính bản thân cô cũng là người biết tiến biết lùi, nắm được buông được, kiểm soát mình rất tốt. Cái ngày tôi từ Kiền Thành trở về bắt gặp cô đang ở trên giường Khương Tình, rõ ràng cô có thể ra tay. Nhưng lại không dám ra tay một cách tuyệt tình tàn nhẫn. Cô xem trọng tình bạn của cô và Khương Tình rất nhiều, không muốn đánh mất nó. Cũng không muốn Khương Tình hận cô. Bối Lạc, người như cô, tôi cảm thấy rất đáng để kết giao."
Ánh mắt Bối Lạc hơi sững sờ, lát sau mới lên tiếng:
"Cô biết tôi vẫn còn tình cảm với Khương Tình, nhưng vẫn muốn làm bạn với tôi thật sao?"
Hạ Nhi cười khẽ:
"Tại sao không?"
Bối Lạc bất mãn với thái độ thản nhiên như không của cô, bổ sung thêm một câu:
"Cô nắm giữ trái tim của Tình nên không hề lo sợ chút nào. Nhưng nếu một ngày có người con gái khác giật mất Khương Tình trong tay cô thì sao? Tôi không tin cô vẫn có thể điềm tĩnh như thế này đâu."
Hạ Nhi nhìn vào mắt Bối Lạc, cười rộ lên:
"Nếu một ngày Khương Tình thật sự yêu người khác thì tôi sẽ để chị ấy đi. Chuyện tình cảm là xuất phát từ hai phía, là tình nguyện, nếu một bên đã không còn lòng, có cố níu kéo cũng vô dụng."
Bối Lạc nhìn cô chằm chằm, nói rành mạch:
"Khương Tình sẽ không phản bội cô."
Câu nói ấy chẳng hiểu sao lại khiến Hạ Nhi cứng đờ người.
Có lẽ vì ánh mắt của Bối Lạc lúc này quá kiên định, tới mức khiến cô bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Bản thân cô biết rõ, nếu ngày nào đó tình cảm của Khương Tình dành cho mình chuyển dời qua một nữ nhân khác, tâm thái của cô sẽ không thể nào thoải mái hay bất cần, không thể nào điềm tĩnh nổi như câu nói lúc nãy mình vừa thốt ra.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim cô đã cực kỳ không thoải mái.
Bình luận facebook